Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Wrice] Một lời hứa chưa thực hiện

https://archiveofourown.org/works/65786986

==

Tóm tắt:

Giữa tiếng gào thét vào khoảng không và dòng lệ tuôn rơi, mọi sự giận dữ, nỗi buồn, cùng niềm tuyệt vọng trong anh hợp lại thành một. Wreck ngước lên nhìn kẻ giả mạo, một Nice không phải là cậu, không phải là Nice của anh. Nếu không thể có lại người bạn của mình, thì mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa.

Một cái nhìn sâu vào suy nghĩ của Wreck khi nghe tin bạn thân nhất của mình đã ra đi.

Lưu ý:

Truyện ngắn viết sau khi xem vài tập đầu. Chúc các bạn đọc vui vẻ!

"Tự sát."

Cậu ấy... chết rồi ư?

Không thể nào.

"K... không! Cậu nói dối! Cậu ấy sẽ không- Cậu ấy không bao giờ-" Wreck hét lên, những lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng như axit. Nice sẽ không làm vậy, đúng không? Nice sẽ không...

"Hãy hứa với nhau rằng chúng ta sẽ cùng trở thành những người hùng! Chỉ có cậu và tớ thôi!" Wreck cười rạng rỡ, "Chúng ta sẽ có một vị trí trên Tháp Anh hùng ngay thôi."

Nice khẽ cười khúc khích, nụ cười mà chỉ Wreck mới được thấy. Hay an mong là vậy.

"Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng," Nice đáp, giơ ngón út ra. Wreck chỉ mất một giây để móc ngón tay mình vào, rồi cả hai siết chặt như lời hứa.

Nhìn vào đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp của Nice, Wreck chỉ nghĩ rằng mình có thể ngắm mãi mãi.

Cậu ấy... thật sự đã ra đi?

Cả hai cùng kinh ngạc nhìn vào tin nhắn nhận việc trên điện thoại.

"C-cái này thật tuyệt vời! Cả thế giới sẽ biết đến chúng ta!" Wreck lắc vai Nice, mặt lộ rõ vẻ đắc thắng. "Chúng ta sẽ trở thành người hùng!"

Ngay lúc đó, Wreck để ý Nice đang loay hoay với ngón tay, như khi có chuyện gì phiền lòng. Wreck thấy một thoáng lo lắng dâng lên trong lòng.

Nice mấp máy môi vài lần rồi mới nói.

"Nhưng... họ lại muốn cậu làm..." Nice lầm bầm, mặt nhăn lại.

Wreck nghiêng đầu, nhướn một bên lông mày.

"Kẻ phản diện á? Thôi nào," Wreck xua tay, đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Tớ chắc chắn họ có kế hoạch để cuối cùng cả hai chúng ta đều trở thành người hùng!" Anh vò tóc Nice và nhận lại tiếng "Này!" nho nhỏ.

"Thôi nào, đồ hâm hấp, vui lên chút đi!" Wreck tiếp tục, bước đến tủ lạnh. Cầm hai chai bia, anh liếc nhìn sang thấy Nice đang cúi mặt đầy bất an. Anh ghét nhìn Nice như thế.

Wreck thở dài khi không nhận được phản hồi, quay lại ngồi cạnh Nice. Anh lắc lư chai bia trước khuôn mặt đẹp trai ngốc nghếch kia cho đến khi Nice cầm lấy. Chàng trai tóc trắng khẽ gật đầu cảm ơn trước khi tu một ngụm. Wreck ngồi xuống bên cạnh.

Một khoảng lặng trôi qua.

"Nhưng nếu cậu là kẻ phản diện, mọi người sẽ ghét cậu chứ?" Nice hỏi một cách yếu ớt, nhìn chằm chằm vào chai bia của mình, "Tại sao họ lại bắt chúng ta diễn thế này khi những người hùng ra đời để mang lại chính nghĩa cho thế giới? Tại sao phải tạo ra những kẻ phản diện giả và trình diễn, trong khi chúng ta nên chiến đấu với cái ác thật sự?"

Wreck đặt một tay lên đầu gối Nice và cuối cùng cậu ấy cũng nhìn lại anh.

"Cậu không nghe cô J nói sao? Nếu không có niềm tin của xã hội, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu," Wreck nhẹ nhàng nhắc lại. "Tớ đóng vai này để cậu-" Wreck chọc vào ngực Nice để nhấn mạnh. "-có thể trở thành người hùng và chiếm được lòng tin của mọi người. Rồi sau đó tớ sẽ có cơ hội chuộc lỗi, và chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với những kẻ xấu, dễ như ăn kẹo, đúng không?"

Sự căng thẳng trên người Nice dường như tan biến và khóe môi cậu ấy cuối cùng cũng nhếch lên. "Tớ... nghĩ là có lý, ừm," Nice nói, liếc nhìn đi chỗ khác.

"Tất nhiên là có rồi!" Wreck hừ một tiếng với vẻ tự mãn, giơ chai bia lên. "Nào, ăn mừng đi, ngày mai chúng ta có một ngày trọng đại! Ngày đầu tiên đi làm đấy."

Suốt đêm đó, dù cả hai cười đùa vui vẻ, Wreck vẫn cảm thấy Nice chưa thật sự thoải mái.

Anh cho rằng đó chỉ là do lo lắng.

Có phải tớ đã có thể làm gì đó không?

"Này, tối nay cậu im lặng quá. Cậu ổn không?" Wreck hỏi khi ngồi dậy trên giường, nhìn Nice đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.

"Việc này không làm phiền cậu sao?" Nice hỏi, đứng dậy. Ánh mắt cậu dán chặt xuống sàn nhà.

"Việc gì làm phiền tớ?" Wreck bối rối hỏi.

Nice đi đi lại lại trong căn hộ của Wreck, sàn gỗ kêu kẽo kẹt dưới mỗi bước chân. Thật lòng, Wreck không nhớ đã bao giờ thấy người này bực bội đến thế.

"Chúng ta không thể cùng nhau ra ngoài vì hình tượng của mình. Chúng ta hầu như không gặp nhau. Việc này không làm phiền cậu sao?" Thấy Nice buồn bã đã là một chuyện, nhưng nghe giọng Nice đầy mạnh mẽ thế này lại khiến Wreck bất ngờ. Rất hiếm khi anh thấy bạn mình không giữ được bình tĩnh.

"Có chứ," Wreck thừa nhận, nhún vai, "nhưng tớ không nghĩ nó là vấn đề lớn. Nó chỉ là tạm thời thôi mà, đúng không? Chúng ta sẽ sớm được sát cánh bên nhau."

Rõ ràng đó không phải câu trả lời Nice mong muốn. Vẻ mặt của người hùng càng nhăn lại. Wreck đứng dậy khỏi giường, bước lại gần và đặt tay lên vai Nice.

"Này," Wreck khẽ nói và Nice quay hẳn lại đối diện anh.

Wreck giơ ngón út ra như Nice đã làm nhiều năm trước. Đôi mắt người hùng thoáng mở to, liếc qua lại giữa khuôn mặt Wreck và bàn tay đang giơ ra. "Chúng ta đã hứa với nhau rồi, phải không?"

Một nỗi đau xẹt qua trên khuôn mặt Nice, và Wreck tự hỏi có phải anh đã lại làm sai điều gì đó. Rồi trước khi anh kịp hỏi, người kia vòng tay ôm lấy anh. Một hơi thở ngạc nhiên thoát ra từ Wreck, hai tay anh lúng túng lơ lửng trong không trung. Tim anh như ngừng đập.

Mùi nước hoa của Nice tràn vào mũi anh, mái tóc trắng của cậu cọ vào cổ anh.

"N-Nice...?!" anh hỏi, "Cậu... đang làm gì vậy...? Sao cậu lại...?"

Nice siết chặt vòng tay và Wreck chỉ biết đứng yên.

Suốt thời gian quen biết nhau, Nice chưa bao giờ ôm anh. Khi đùa giỡn thì vật nhau có, nhưng ôm ư? Wreck cố lờ đi cảm giác ấm nóng lan từ ngực lên hai má.

Một lúc trôi qua trước khi Wreck dám cử động. Tay anh từ từ vòng lại ôm lấy người kia, không chắc đây có phải điều Nice muốn hay cần hay không.

Nhiều phút trôi qua, họ chỉ đơn giản là ôm lấy nhau. Cuối cùng Nice bắt đầu lùi lại và họ nhìn vào mắt nhau.

Một sự căng thẳng lạ lẫm bao trùm không gian. Khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài cm. Wreck cảm nhận được hơi thở của Nice phả lên da mình. Đầu óc anh trở nên mơ hồ.

Mình có thể hôn cậu ấy.

Suy nghĩ ích kỷ bất ngờ xuất hiện và khi nó thoáng qua trong đầu, Wreck nhanh chóng lùi lại một bước, mắt lảng đi khắp nơi trừ Nice. Khoảnh khắc đã tan biến. Cảm giác tội lỗi ùa đến như xô nước lạnh. Sao anh dám nghĩ đến điều đó khi Nice là bạn mình. Nice cần anh, nhưng không phải kiểu này. Wreck biết điều đó. Anh có Moon rồi mà, ai có thể sánh được với cô ấy chứ?

Khi Wreck nhìn lại bạn mình, Nice đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến ánh mắt.

"Xin lỗi," Nice cuối cùng cũng nói, ánh mắt xa xăm, "Tớ đã mất kiểm soát."

Wreck đã khiến cậu ấy khó chịu sao? Anh tự trách mình quá vụng về trong giao tiếp. "Không sao đâu," Wreck đáp, "Cậu là bạn của tớ. Tớ rất quan tâm đến cậu."

Nice nhìn anh thêm một lúc nữa và Wreck tự hỏi bạn mình đang nghĩ gì. Nụ cười của cậu trở nên thật hơn một chút và cảnh tượng đó khiến Wreck nhẹ nhõm.

"Tớ cũng rất quan tâm đến cậu."

Đó có phải là lời kêu cứu của cậu và tớ đã quá ngu ngốc để không nhận ra?

Perfectionista

trận đấu tuyệt vời như mọi khi (๑•̀u•́)૭✧

cú đấm móc cuối cùng cậu dùng là chiêu mới à?

Wreck nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Anh đã gửi những tin nhắn đó hai ngày trước, sau khi một trong những trận đấu của họ kết thúc, vậy mà Nice vẫn chưa trả lời. Wreck biết bạn mình bận rộn. Lần cuối cùng anh nói chuyện riêng với Nice, dù không được lâu, họ gần như dồn hết các hợp đồng quảng cáo và phỏng vấn vào lịch trình của cậu, như thể Nice không cần ngủ vậy.

Dù Nice bận rộn, cậu ấy thường trả lời ít nhất vào buổi sáng. Có phải cậu ấy quá mệt để nhắn tin không? Wreck có nên gửi một tin nhắn hỏi thăm nữa để chắc chắn cậu ấy ổn không?

Gạt bỏ ý nghĩ đó vì sợ làm phiền bạn, anh chàng tóc đen đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn ra cửa sổ căn hộ, ngắm thành phố bên dưới.

Có lẽ họ lại ép cậu ấy tham gia một trong những sự kiện từ thiện hoặc buổi gặp gỡ fan hâm mộ nào đó?

Wreck mở trình duyệt để kiểm tra trang chính của họ xem có tin tức, bài viết hay buổi phát trực tiếp nào không. Chắc chắn, anh tìm thấy một bài đăng duy nhất nói rằng Nice đang tham gia một buổi huấn luyện bí mật.

Huấn luyện bí mật...? Họ đã tịch thu điện thoại của cậu ấy sao?

Wreck mở cuộc trò chuyện của họ.

Perfectionista

này, nghe nói họ bắt cậu tập huấn nhiều hơn. khi nào rảnh, đến chỗ tớ chơi nhé?

Wreck nhìn chằm chằm vào tin nhắn, chờ đợi một cách đáng xấu hổ để xem liệu tin nhắn có hiện 'đã xem' hay không. Sau hai mươi phút, anh đành ép mình đóng điện thoại lại và lăn ra ngủ.

Vậy hẳn cậu ấy đã chết từ lúc đó rồi.

Cậu ấy đã chết.

Tại sao tớ đã không tìm cậu sớm hơn? Tại sao tớ đã không nhận ra?!

Tớ là người bạn tồi tệ nhất.

Tớ chưa bao giờ xứng đáng với tình bạn của cậu. Tớ chưa bao giờ xứng đáng với sự tin tưởng của cậu.

Và bây giờ cậu bị thay thế như một con rối.

Và tớ chẳng thể làm gì cả.

Không thể làm gì để có cậu trở lại.

Giữa tiếng gào thét vào khoảng không và dòng lệ tuôn rơi, mọi sự giận dữ, nỗi buồn, cùng niềm tuyệt vọng trong anh hợp lại thành một. Wreck ngước lên nhìn kẻ giả mạo, một Nice không phải là cậu, không phải là Nice của anh. Nếu không thể có lại người bạn của mình, thì mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa.

Anh xông lên bằng tất cả những gì mình có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro