
[AnaxPhai/AgPhai] Thăng hoa
https://archiveofourown.org/works/64705894
Bản tóm tắt:
Khi Anaxa bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Aglaea, khoác lên mình bộ đồ lộng lẫy màu vàng như mọi khi. Lớp vải lụa của chiếc váy của cô tràn ra hai bên chiếc ghế đá mà cô đang ngồi, duyên dáng như những ngón tay tràn qua khung cửi và thác nước Okhema đổ vào thành phố.
Điều thứ hai Anaxa nhìn thấy là Phainon đang quỳ dưới chân cô.
Ghi chú:Dành cho .
TÔI ĐÃ TRỞ LẠI. với hàng triệu fic phainon. Bắt đầu với tác phẩm này như một món quà sinh nhật muộn dành cho isa yêu dấu của tôi.
về cơ bản thì điều này diễn ra trong phiên bản 3.2 nhưng chi tiết về chương trình nghị sự của anaxa và aglaea cho đại hội công dân đã có sự thay đổi đôi chút và tôi cũng quên mất cerces. chúng đang ẩn núp một cách lặng lẽ ở phía sau và nhìn chằm chằm vào con mèo mnestia.
anaxa đáng lẽ phải tự kể chuyện bằng cái tên anaxagoras nhưng nếu bạn đã từng viết về anh ấy, bạn có thể nhận thấy rằng điều đó có vẻ hơi ngớ ngẩn. Vậy thì anaxa chính là như vậy.
==
Khi Anaxa bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Aglaea, khoác lên mình bộ đồ lộng lẫy màu vàng như mọi khi. Lớp vải lụa của chiếc váy của cô tràn ra hai bên chiếc ghế đá mà cô đang ngồi, duyên dáng như những ngón tay cô tràn qua khung cửi và thác nước Okhema đổ vào thành phố.
Điều thứ hai Anaxa nhìn thấy là Phainon đang quỳ dưới chân cô.
Cậu không mặc bộ giáp thường ngày, mà mặc một chiếc chiton trắng mềm mại ôm sát bờ vai và khiến cậu trông trẻ hơn nhiều so với tuổi. Màu sắc ngây thơ, hay các nhà thơ có thể nói như vậy; thiết kế của chính bộ trang phục này có vẻ đơn giản một cách đánh lừa, các họa tiết hoa được dệt tinh tế vào mép tay áo.
Anaxa không nghi ngờ đó là tác phẩm của Aglaea, cũng giống như trang phục thường ngày của Phainon. Được tự do sáng tạo, và bất chấp những lời chỉ trích liên tục, Phainon thích mặc những thứ lòe loẹt, nhiều màu sắc nhất.
Tuy nhiên, quần áo của Phainon không phải là thứ thu hút sự chú ý nhất của Anaxa. Không, vinh dự đáng ngờ đó thuộc về thực tế là cậu đang nằm giữa hai chân của Aglaea, và chiếc váy phức tạp của cô ấy được chia thành hai phần trên đôi đùi trắng nhợt, và bàn tay cô ấy đang ở trong tóc cậu, giữ khuôn mặt anh ta ở một nơi mà chắc chắn là không nên ở.
Anaxa giật mình ngước mắt lên khi nhận ra mình sắp được nhìn thoáng qua thứ quái dị mà Aglaea giấu dưới lớp quần lót. Bước chân anh đã đi được nửa đường qua khu vườn, và anh trừng mắt nhìn cô theo phản xạ.
Về phần cô, cô nhìn về phía anh, một nụ cười thanh thản hiện lên trên vẻ mặt hiểu biết của cô. Cô không có vẻ gì là ngạc nhiên khi anh bắt gặp cô trong một tình huống khó xử như vậy.
"Người phụ nữ ngu ngốc," Anaxa quát. "Cô không biết xấu hổ sao? Đây có phải là điều cô muốn tôi nhìn thấy đến thế không?"
Phainon giật mình khi nghe thấy giọng nói của anh, ngẩng đầu lên khỏi nơi đầu cậu đã chôn và tự động quay lại nhìn Anaxa. Aglaea dừng chuyển động, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết dẫn cậu trở lại bằng tay trên đầu cậu, và Anaxa nhận ra mắt anh đã nhìn xuống dưới một cách tự động.
Từ mức độ ngạc nhiên của Phainon, có thể cho rằng cậu không biết Anaxa sẽ đến. Nhưng Aglaea chắc chắn đã biết. Cô ấy là người đã triệu hồi anh . Vậy thì đây có phải là một buổi trình diễn không? Chính xác thì cô ấy nghĩ Anaxa sẽ thấy hấp dẫn ở phần nào trong chuyện này?
Rõ ràng là cô ấy đã đánh giá thấp khả năng của Anaxa khi thấy cô ấy không thú vị.
"Anh đến hơi trễ đấy," Aglaea lên tiếng, giọng điềm nhiên và thong thả. "Chẳng lẽ một Á thần của Tình yêu lại không được phép tìm chút bầu bạn hay sao?"
"Có vẻ như cô không nhận ra rằng 'bầu bạn' ở đây được hiểu là bầu bạn riêng tư."
Sự bình thản nơi Aglaea chẳng hề lay chuyển trước lời mỉa mai kia. Cô mang theo một vẻ lười nhác giữa khu vườn này—một không gian như bị đông cứng bởi thời gian, vĩnh viễn rợp bóng nắng nhẹ. Thân hình nhàn tản của cô hiện lên dưới ánh sáng đan xen từ những cành táo trĩu quả bao quanh.
Nhưng trái tim Anaxa chẳng hề rung động trước cô—huống chi là muốn vì cô mà chinh chiến. Quả táo vàng thực sự trong khung cảnh Hesperides này rõ ràng là cậu thiếu niên đang nằm dưới chân cô. Và Aglaea đồng thời là con rồng canh giữ và nàng tiên hái quả để dâng hiến.
"Nếu là lời mời đến phòng ngủ của tôi, có lẽ anh còn chần chừ lâu hơn nữa," Aglaea nói.
Khu vườn này không hẳn là nơi công cộng, nhưng lại gần khu nhà của họ đủ để gần như không còn riêng tư. Trên đường đến đây, Anaxa còn đi ngang qua một nhóm người Okhema đang cố gắng thảo luận triết học Euclid theo cách rất vụng về.
Aglaea nhẹ nhàng vuốt đầu Phainon, ngón tay thon dài chỉnh lại những lọn tóc dựng ngược. Phainon rõ ràng đã khựng lại khi thấy Anaxa bước vào, nhưng sau một tín hiệu thầm lặng nào đó, cậu do dự trong vài giây, rồi lại cúi đầu tiếp tục... việc mình đang làm.
Anaxa không phải người xa lạ với chuyện giường chiếu. Tất cả đều là một phần trong nền giáo dục toàn diện—chưa kể anh còn nghiên cứu bản chất con người làm sự nghiệp. Chỉ là, anh không thể nghĩ ra điều gì tệ hơn việc phải tưởng tượng Aglaea trong bối cảnh ấy.
"Tôi có việc quan trọng cần giải quyết," Anaxa gắt gỏng. "Quan trọng hơn bất kỳ cuộc gặp nào với cô. Và thực tế cho thấy điều đó vẫn không sai."
Anh lập tức quay lưng định rời khỏi bằng thang máy vừa đi vào, nhưng giọng Aglaea giữ anh lại.
"Lúc nào cũng vội vàng, Anaxagoras à." Tiếng thở dài của cô dịu như gió lướt qua tán cây Cerces. Anaxa đứng yên, quay lưng về phía cô, cảm thấy vừa bực bội vừa... một điều gì đó khác, mà ông không muốn phân tích kỹ lưỡng. "Anh thực sự muốn đi trước khi nghe lý do vì sao tôi gọi Phainon đến đây hôm nay, trước giờ gặp mặt của chúng ta sao?"
Anaxa nhíu mày. "Tôi biết rõ mối quan hệ giữa cô và cậu ta. Không cần phải diễn cho tôi xem."
Điều này dường như khiến Aglaea hơi thích thú. "Vậy anh cho rằng mối quan hệ đó là gì?"
Giọng Anaxa lạnh như băng. "Một con chó, và dây xích."
Aglaea bật cười khẽ. Anaxa siết nhẹ các ngón tay bên hông, tưởng tượng đến cảm giác chuôi súng mượt mà trong tay, kiểm tra kỹ từng khoang đạn. "Anh nên dịu dàng hơn một chút, hỡi Đại Nghệ Sĩ," Aglaea nói. "Anh đã làm cậu ấy buồn đấy."
Câu nói ấy khiến Anaxa sững lại. Anh không chủ đích công kích Phainon—chỉ là cậu ta có mặt ở đây, và trở thành một công cụ thích hợp. Giống như cách Aglaea vẫn thường sử dụng cậu. Anaxa tự nhăn mặt, cố tình không quay lại nhìn vẻ mặt của bất kỳ ai.
"Nó từng nghe những lời tệ hơn từ tôi," Anaxa đáp thay cho lời xin lỗi vì ý nghĩ ấy. "Giờ thì, nói rõ mục đích của cô, hoặc để tôi đi."
Aglaea vẫn chưa trả lời ngay. Anaxa không khỏi thắc mắc rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì. Rồi anh nghe thấy một tiếng động—một tiếng thở ra khẽ khàng mà khoái cảm, kèm theo tiếng thảng thốt nhỏ của Phainon, tiếng vải xô dịch, và âm thanh ướt át, nhẹ bẫng.
Một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng Anaxa. Anh cưỡng lại cơn thôi thúc quay lại nhìn xem chuyện quái gì đang xảy ra.
"Ngoan lắm," Aglaea dịu dàng thì thầm.
Anaxa gần như hét lên khi nói, "Tôi đi đây."
"Không cần phải kích động thế," Aglaea nói khi anh đang sải bước qua vườn. Giọng cô chỉ hơi đổi chút âm sắc—trầm hơn, du dương hơn. "Tôi chỉ nghĩ... tốt hơn nên kết thúc mối bận tâm trước, để có thể dồn toàn bộ sự chú ý cho anh."
"Giữ lấy sự chú ý của cô đi," Anaxa bác bỏ. Mặt anh nóng bừng. "Chuyện tình ái của cô chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Aglaea nói, "Cậu ấy sẽ nghĩ là anh xấu hổ vì nó đấy."
Ngay trước lối ra, bước chân Anaxa khựng lại.
Một chiêu bẩn. Nhưng đó vốn là phong cách của Aglaea, phải không? Anaxa thở dài, giận dữ vì bản thân không thể phủ nhận lời cô. Phainon sẽ nghĩ như thế, mà cậu đã luôn coi anh là cả thế giới—một cú đánh như vậy vào lòng tự trọng sẽ khó mà hàn gắn, khác hẳn những lời chê bai trang phục hay triết lý.
Anaxa quay lại chậm rãi. Aglaea lúc này đã rút đầu Phainon ra, ngồi ngả người vào ghế. Cảm ơn Cerces, cô cũng đã kéo váy lại che thân. Dẫu vậy, các ngón tay cô vẫn luồn trong tóc Phainon, chiếm hữu, vuốt ve.
Mặt Phainon giờ đã hiện ra trước mắt Anaxa, ít nhất là một phần. Quanh miệng cậu loang loáng ướt—dù không nhiều như Anaxa tưởng, điều này càng khiến anh ngại nghĩ sâu về mức độ thân mật kia.
Hai má Phainon ửng hồng nhàn nhạt. Thường ngày lắm lời là thế, giờ cậu chỉ lặng im, tránh ánh nhìn của Anaxa, rụt người lại.
Một cảm giác lạ trào lên trong dạ dày Anaxa. Anh lập tức dán cho nó cái nhãn: ghê tởm.
"Tình dục không phải là điều đáng xấu hổ," anh lên tiếng điềm tĩnh, vì Phainon nếu không vì ai khác. Dẫu sao đó vẫn là sự thật, nhưng anh vẫn muốn Aglaea phải thấy xấu hổ. "Tôi chỉ chẳng muốn thấy cô—một người đàn bà tồi tệ—chạm vào cậu ấy."
"Tôi biết," Aglaea đáp, không chút dao động trước cơn giận của anh.
Anaxa nheo mắt nhìn cô. "Vậy thì, xin hỏi, mục đích của màn kịch này là gì?"
Aglaea để ánh mắt lướt qua khu vườn rực rỡ đầy sức sống. Phainon vẫn cúi đầu, bất thường mà trầm lặng.
"Cậu ấy rất giỏi việc này, anh biết không."
Câu nói lạc đề khiến Anaxa thêm bối rối. Chuyện này lặp lại quá nhiều lần trong cuộc trò chuyện. Không nói đến chuyện anh chẳng biết, chẳng quan tâm, và càng chẳng muốn biết sở thích giường chiếu của Phainon.
"Môi cậu ấy mềm," Aglaea tiếp tục. Cô lẩm bẩm như đang suy nghĩ, "Giống như của phụ nữ vậy. Và, là thầy của cậu ấy, chắc anh rõ cậu ấy học rất nhanh."
Tại sao họ lại đang bàn chuyện này? Anaxa muốn quên sạch cuộc chạm mặt này khỏi ký ức.
"Tôi không thấy chuyện này liên quan gì đến mình," anh gằn giọng.
Tư thế của Aglaea không đổi, nhưng ánh mắt đục ngầu kia chợt trở nên sắc nét hơn đôi chút. "Ngày tổ chức đại hội công dân đang tới gần," cô nói, không còn lòng vòng nữa. "Tôi biết anh đang cân nhắc hợp tác với phe chống lại Hành Trình Săn Đuổi Lửa."
Từ vị trí dưới chân cô, Phainon khẽ nhíu mày.
"Thì sao?" Anaxa nhướng mày thách thức.
"Tôi nghĩ," Aglaea thản nhiên, "trong trường hợp bài phát biểu của Phainon không đủ để thuyết phục anh hoàn toàn, thì... một chút khích lệ từ trước có lẽ sẽ giúp ích."
Anaxa nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. Aglaea không giải thích thêm, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt bình thản.
Anaxa không phải người ngu. Nhưng kết luận anh đưa ra vẫn khiến chính anh phải sững người. "...Cô đang dâng cậu ấy cho tôi à?"
Ánh mắt Phainon khẽ liếc nhìn anh, rồi lại rời đi. Cậu vẫn không lên tiếng. Hẳn cậu đã biết trước kế hoạch của Aglaea, nhưng vì cố tình làm ngơ hay quá ngây thơ, cậu không ngờ rằng người đứng phía bên kia ván cờ lại là Anaxa.
Giọng Anaxa thoáng vẻ không thể tin nổi.
"Ý tưởng đầu tiên của cô là như thế này, chứ không phải lệnh ân xá sao?"
Aglaea cũng nhướn mày, phản chiếu lại nét mặt anh khi nãy.
"Đó có thực sự là điều anh đang tìm kiếm?"
Tất nhiên là không. Nhưng Anaxa chẳng đời nào chịu chia sẻ lý do thật sự với cô. Anh vốn nghĩ sớm muộn gì cô cũng sẽ đoán ra, nhưng luôn hình dung cuộc đối đầu của họ sẽ xảy ra ở Dawncloud, ngay khoảnh khắc anh chạm đến chiến thắng sau cùng.
Phainon... sao cậu ta có thể bình thản như vậy? Lẽ nào Aglaea từng làm điều này trước đây—xem cậu như món hàng rẻ mạt, vừa là kỹ nam vừa là quân cờ mặc cả?
Anaxa tự nhủ, có lẽ Phainon từ lâu đã là con tốt chính trị của cô, là công cụ và là đầy tớ trung thành phục tùng lời tiên tri. Nghĩ vậy rồi, chuyện hôm nay cũng chỉ là phần tiếp nối hợp lý cho sự cam chịu của cậu.
Có lẽ anh nên rút lại ý nghĩ về chuyện kỹ nam kia. Anaxa nghi ngờ Aglaea có trả thù lao cho Phainon thật không.
Anh lắc đầu, dứt khỏi dòng suy nghĩ lan man cũng như câu hỏi của Aglaea.
"Cô nên biết rõ rằng mấy trò như vậy chẳng thể khiến tôi lung lay."
"Có thể," Aglaea thản nhiên đáp, chẳng mảy may quan tâm. "Nhưng anh vẫn chưa nói rằng mình sẽ từ chối."
Anaxa nổi cáu trước câu đó. Đúng là anh chưa nói, nhưng chỉ vì điều đó nên được hiểu ngầm. Anaxa đã ở ngưỡng đảo lộn cả thế giới trò hề này, hơn nữa, anh là kẻ đã chết từ lâu—anh không còn thời gian để phí phạm vào những thứ dục vọng tầm thường của thân xác.
"Không có gì sai khi khát khao cả," Aglaea nói, giọng cô mang một thứ thấu hiểu đầy ám muội. "Có thể anh chưa nhận ra, nhưng tôi đang nắm giữ coreflame của Mnestia, kèm theo toàn bộ khả năng mà nó mang lại. Kể từ lần đầu cậu ấy thắng anh trong buổi tranh biện, anh đã muốn cậu ấy rồi."
Phainon bật ngửa đầu lên, nhìn cô đầy sững sờ.
"C-cái gì cơ?"—cậu bật ra tiếng đầu tiên kể từ khi Anaxa bước vào khu vườn này.
Aglaea không đáp lại lời cậu, nhưng những ngón tay cô ấn nhẹ lên đầu Phainon. Một lúc sau, cậu khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lại cụp xuống như một lời xin lỗi.
Mặt Anaxa nóng bừng. Aglaea, như thường lệ, hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh. Anh ấn tượng, thế thôi—bị hấp dẫn bởi tài biện luận sắc bén đến từ một học trò phần lớn thời gian chỉ biết vung vẩy thanh kiếm to hơn người mình. Thứ cảm xúc mà Anaxa từng có, hoàn toàn là sự kính trọng thuần túy về trí tuệ.
"Vậy ra cô vẫn giữ thói tọc mạch ấy kể cả khi đã quen tôi lâu như vậy," anh nói, đầy tức tối.
Ánh mắt Aglaea ánh lên như đang cười nhạo anh: Anh không phủ nhận, nó nói vậy—và Anaxa cũng chỉ vừa chợt nhận ra điều đó. Anh đã có thể lao vào cắn xé cô nếu làm được. Đáng tiếc thay, Phainon có lẽ sẽ ngăn anh lại.
"Tôi sẽ không ép buộc," Aglaea nói, như thể cô đang rộng lượng lắm vậy. "Hãy nghĩ về chuyện này như một cử chỉ hiếu khách. Một món quà, thậm chí. Tùy anh quyết định có muốn tận dụng hay không."
Anaxa muốn phản bác, muốn đập tan những giả định ngu ngốc của cô từ gốc rễ, nhưng lần đầu tiên trong sự nghiệp biểu diễn lẫy lừng của mình, anh không thể thốt nên lời.
"Tôi sẽ chuẩn bị cậu ấy và đưa đến phòng khách của anh vào tối mai," Aglaea nói, khóe môi khẽ cong như thể cô tin chắc mình đã thắng. "Cậu ấy sẽ chờ ngoài cửa trong vòng ba mươi phút. Nếu sau thời gian đó anh vẫn chưa lên tiếng, cậu ấy sẽ quay lại chỗ tôi."
Anaxa cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, bấu víu vào điểm yếu trong lập luận của cô, hy vọng nó đủ để đâm vào chút nhân tính còn sót lại nơi Aglaea.
"Vậy Phainon có quyền lựa chọn không? Có thể cô khó mà hiểu nổi điều này, Aglaea, nhưng cậu ấy không phải một trong những con rối vô hồn của cô."
Nhưng nét mặt Aglaea không hề thay đổi, nụ cười của cô vẫn giữ nguyên vẻ thích thú. Cô hơi nghiêng đầu, ánh sáng rạng đông giả tạo của Okhema rải lên từng rãnh nhỏ trên làn da cô, và Anaxa bỗng nhận ra—Aglaea sinh ra là để thuộc về khung cảnh này, còn anh thì không.
"Tất nhiên là không phải," Aglaea nói. Và rồi, khi Anaxa là kẻ tràn khỏi chiếc vỏ xác thịt của chính mình, chẳng có ai chờ đợi anh—dù là tự nguyện hay bị ép buộc. Dẫu đó là lựa chọn của anh ngay từ đầu, song cảm giác ấy vẫn khiến anh khựng lại.
Aglaea lại đưa tay vuốt nhẹ qua đầu Phainon. Và vì lý do nào đó—vì quá khứ, hay vì điều gì khác—cậu khẽ rùng mình, nghiêng mặt về phía cô, khẽ tựa vào cái vuốt ve ấy.
"Phainon hoàn toàn có thể cảm nhận," Aglaea đồng tình. Dư âm trong câu nói vang vọng như một hồi chuông: Không giống như tôi và anh. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hướng ánh mắt về cái bóng đơn độc của Kephale và mạng lưới sợi vàng cô đã giăng khắp thành phố. Như đang thú nhận, cô thì thầm:
"Đó là lý do cậu ấy đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro