Dạ Thính Vũ (H) [edited]
(edit sơ sơ cho dễ đọc hơn)
Nhiếp Minh Quyết ngồi trong phòng xem sách, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng sấm rền, khiến đêm xuân càng thêm tĩnh mịch.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, Nhiếp Hoài Tang đẩy cửa bước vào, thò đầu vào trong.
"Đại ca."
Nhiếp Minh Quyết thấy y chỉ mặc bộ y phục ngủ, ôm gối, chân trần đứng đó, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, liền nhíu mày: "Lại đây."
Nhiếp Hoài Tang chạy nhanh tới, còn chưa đứng vững đã bị Nhiếp Minh Quyết ôm vào lòng, bế lên đặt ngồi trên đùi mình, để bàn chân lạnh ngắt của y áp vào bắp đùi.
"Đại ca!" Nhiếp Hoài Tang có chút ngại ngùng, rụt chân lại. Nhiếp Minh Quyết trầm giọng: "Đừng lộn xộn."
Nhiếp Hoài Tang lập tức bất động.
Nhiếp Minh Quyết nắm lấy tay Nhiếp Hoài Tang, bao bọc trong lòng bàn tay rộng lớn của mình mà xoa nhẹ. Đôi tay của đứa nhỏ vẫn lạnh lẽo như nhiều năm sau. Hoài Tang vốn thể nhược, lại gặp lúc Nhiếp Minh Quyết đến thì tiết trời se lạnh, nhiễm phong hàn, bệnh nặng, liền thiếp đi trong lòng Nhiếp Minh Quyết.
Nói đến cũng đã hơn nửa tháng, chẳng biết Hoài Tang bên kia thế nào.
Cảm nhận hơi ấm bao bọc lấy mình, Nhiếp Hoài Tang bỗng chốc cay mũi, nước mắt lại chực trào.
"Hoài Tang đừng khóc, nói đại ca nghe chuyện gì?" Nhiếp Minh Quyết ghét nhất là thấy Hoài Tang rơi lệ.
Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Quyết, hơn mười năm trôi qua, người nam nhân trước mặt không còn vẻ phong lưu phóng khoáng của thời niên thiếu, thay vào đó là sự từng trải, chín chắn và trầm ổn. Gương mặt góc cạnh được tôi luyện qua năm tháng phong sương, càng thêm phần tuấn lãng.
Rõ ràng đều là đại ca, người thì có thể ôm y vào lòng, dịu dàng an ủi, người kia lại đánh mắng, ép y cưới vợ, muốn y dời phủ lập gia tộc riêng.
Bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng mấy ngày qua bỗng chốc như núi lở, Nhiếp Hoài Tang nhào vào lòng Nhiếp Minh Quyết, khóc nức nở.
"Huynh ấy... huynh ấy không cần đệ nữa... Huynh ấy không thích đệ thì thôi, sao có thể như vậy..."
Nhiếp Minh Quyết ôm lấy đứa trẻ đang khóc đến nghẹn ngào, vỗ nhẹ lưng y dỗ dành: "Sao lại thế được, đại ca sao có thể không cần đệ."
"Huynh ấy chính là không cần đệ!" Nhiếp Hoài Tang hét lên, người thường ngày ôn hòa, mềm mỏng lúc này lại nổi giận, "Huynh ấy bắt đệ cưới vợ, nếu không sẽ đuổi đệ ra khỏi phủ, nhưng đệ không thích ai cả, đệ chỉ thích mình huynh ấy, đệ không muốn đi! Huynh ấy nói sẽ bảo vệ đệ cả đời, vậy mà đánh đệ còn muốn đuổi đệ đi..."
Nhiếp Minh Quyết thở dài, y đã sớm nhận ra mấy ngày nay tiểu tử này và bản thân lúc trẻ xảy ra mâu thuẫn, nào ngờ là do Nhiếp Minh Quyết kia đã cự tuyệt tình cảm của Hoài Tang, còn lấy chuyện thành thân ra uy hiếp.
"Đại ca vẫn luôn yêu thương Hoài Tang, sẽ không bỏ rơi đệ." Nhiếp Minh Quyết nói. Bản thân y cũng là sau khi sống lại mới hiểu rõ, có lẽ chính mình từ thời niên thiếu đã động lòng với Hoài Tang, chỉ là khi ấy tuổi trẻ ngạo mạn, trong mắt ngoài Nhiếp thị và cái gọi là đại nghĩa ra không còn gì khác, huống hồ là thứ tình cảm trái luân thường đạo lý như vậy. Khi đó y mơ hồ nhận ra, lại càng tỏ ra uy nghiêm của người huynh trưởng, khiến Hoài Tang ôm ấp chấp niệm cho đến khi y đột ngột qua đời, hận đến hóa điên, khổ tâm bày mưu tính kế, trở thành Nhiếp tông chủ mưu mô sau này.
Nhiếp Hoài Tang lắc đầu: "Rõ ràng huynh ấy biết sau này chúng ta ở bên nhau, vì sao vẫn..."
Nhiếp Hoài Tang khóc đến mức Nhiếp Minh Quyết không biết làm sao, liền cẩn thận hôn lên gương mặt đẫm lệ của y, sau đó nâng cằm y lên, hôn sâu.
Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc mở to mắt, Nhiếp Minh Quyết giữa những nụ hôn, che đi đôi mắt trong veo của y: "Nhắm mắt lại."
Nhiếp Hoài Tang ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng đầu mặc cho Nhiếp Minh Quyết càn rỡ trong khoang miệng, mãi đến khi thở không nổi mới được buông ra, dựa vào lồng ngực vững chắc của đại ca mà thở dốc.
"Hoài Tang ngủ trước đi, chuyện này cứ để đại ca lo liệu." Nói rồi Nhiếp Minh Quyết định đứng dậy, lại bị Nhiếp Hoài Tang ngồi trên đùi, ấn vai y ngồi xuống.
Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng cởi cúc áo, để lộ lồng ngực trắng nõn, sau đó đưa tay cởi y phục của Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Minh Quyết túm lấy cổ tay y: "Hoài Tang!"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Đại ca, muốn đệ."
-
Hai ngày nay, Nhiếp Hoài Tang không nói một lời nào với vị đại ca của mình, lúc này đây, y thật sự giận đến phát khóc, nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Hai bàn tay không an phận vẫn cố chấp muốn cởi y phục của Nhiếp Minh Quyết, nhưng vì run rẩy quá độ mà loay hoay hồi lâu vẫn không cởi ra được.
Nhiếp Minh Quyết giữ lấy cổ tay y, nói: "Hoài Tang, bình tĩnh một chút."
"Không muốn!" Nhiếp Hoài Tang nhích người hôn lên môi Nhiếp Minh Quyết, hạ thân cọ cọ vào bụng dưới của hắn, "Đại ca, huynh không thích Hoài Tang sao?"
"Đương nhiên là thích." Nhiếp Minh Quyết thật sự không biết làm sao với tiểu tử này, mắng cũng không nỡ mắng, đẩy một cái lại khóc, nhưng Hoài Tang mà tiếp tục như vậy nữa thì hắn thật sự không nhịn nổi mất.
Hoài Tang này mới chưa đầy mười chín tuổi a!
Nhiếp Hoài Tang hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp nắm lấy vật kia của đại ca qua lớp y phục mà vuốt ve: "Đại ca, huynh không được sao? Trước kia huynh có từng lên giường với đệ chưa?"
Nhiếp Minh Quyết bị bàn tay mềm mại kia cách lớp vải cọ xát đến mức lửa bốc ngùn ngụt, một trận xoay chuyển trời đất, Nhiếp Hoài Tang đã bị hắn đè xuống giường, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve qua đôi môi bị hôn đến ướt át: "Ta có được hay không, lát nữa đệ sẽ biết."
Nhiếp Minh Quyết xé mở y phục của mình, Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy thân hình cường tráng của hắn, nuốt nước bọt một cách đầy căng thẳng.
Cơ thể nóng bỏng áp xuống, Nhiếp Minh Quyết và Hoài Tang đã ân ái nhiều năm, đối với thân thể gầy gò bên dưới này quả thật là rõ như lòng bàn tay. Một bên cắn mút đầu nhũ hoa trước ngực, một bên dùng bàn tay to lớn dạo chơi trên eo, vuốt ve từng tấc thịt non mềm nõn.
Nơi nào bị tay đại ca lướt qua cũng đều dâng lên một trận tê dại kỳ lạ, eo Nhiếp Hoài Tang mềm nhũn, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Bàn tay đang tác loạn trên eo trượt xuống dọc theo sống lưng, phủ lên mông, dùng sức nhào nặn.
Nhiếp Hoài Tang có chút xấu hổ, lúc này Nhiếp Minh Quyết lại giơ tay lên, vỗ một cái vào mông Hoài Tang, tiếng vang lanh lảnh vang vọng trong đêm mưa tĩnh mịch, mông thịt mềm mại run rẩy.
"Đại ca!" Nhiếp Hoài Tang nhất thời đỏ bừng mặt, trước kia cũng từng bị đại ca đánh vào mông, nhưng mà trong tình huống này thì thật sự là... Điều khiến y càng xấu hổ hơn là, phía trước của y thế mà lại dựng đứng lên, đáng thương mà phun ra không ít dịch thể.
Nhiếp Minh Quyết khẽ cười, hắn biết ngay Hoài Tang thích hắn thô bạo một chút khi ân ái. Hắn nắm lấy phân thân nhỏ nhắn của Nhiếp Hoài Tang, vuốt ve lên xuống, ngón tay thô ráp chà xát mãnh liệt lên đỉnh, lấy dịch thể chảy ra bôi lên trụ thịt nhạt màu.
"Hoài Tang tự chơi bao giờ chưa?" Nhiếp Minh Quyết hỏi.
Nhiếp Hoài Tang khó khăn nói: "Chơi... chơi rồi."
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên biết Hoài Tang lúc nhỏ từng tự an ủi, hơn nữa khi tự an ủi còn luôn nghĩ đến hắn, vừa vuốt ve vừa tưởng tượng bị cự vật của đại ca hung hăng xuyên qua - đây đều là hắn moi ra được từ miệng vị Nhiếp tiên đốc mưu trí vô song kia trên giường.
Giờ phút này, nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang với gương mặt non nớt còn vương lệ mà thốt ra những lời nói tương tự, hạ thân Nhiếp Minh Quyết bỗng căng cứng, tâm tư muốn khi dễ y trỗi dậy mãnh liệt.
Nhiếp tiên đốc bày mưu tính kế suốt hơn mười năm, trăm phương ngàn kế để hồi sinh huynh trưởng, trước mặt và sau lưng đại ca là hai con người hoàn toàn khác biệt. Rõ ràng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, giết người không gớm tay, nhưng hễ đến trước mặt đại ca thì lại trở nên mềm mỏng, ôn nhu như thuở nào. Hắn giở trò, Nhiếp Minh Quyết muốn mắng thì hắn liền khóc, khóc đến mức Nhiếp Minh Quyết không thể nào xuống tay được nữa, vừa bị đè lên giường vừa nức nở giải thích, kể lể uất ức. Nhiếp Minh Quyết biết rõ là hắn giả vờ, nhưng lại không thể thốt ra một lời nặng nào. Chuyện trên giường cũng rất tích cực, đêm nào cũng quấn lấy đại ca đòi ân ái, lời lẽ dâm đãng tuôn ra không ngớt. Nhiếp Minh Quyết chỉ cần nói một câu dâm ngôn, Nhiếp tiên đốc liền đáp trả lại gấp mười, kết quả là lần nào cũng bị yêu đến toàn thân bủn rủn, không dậy nổi, bản thân thì sung sướng vô cùng, lại còn mắng đại ca là cầm thú.
Bây giờ lại gặp được một Hoài Tang trẻ trung, non nớt đến mức có thể bóp ra nước, ngọt ngào mềm yếu, chẳng có chút tâm cơ nào, nếu không khi dễ một chút thì thật có lỗi với bản thân.
Nghĩ vậy, Nhiếp Minh Quyết liền tăng nhanh động tác trên tay, chẳng bao lâu sau, Nhiếp Hoài Tang đã hét lên một tiếng rồi bắn đầy tay đại ca.
Nhiếp Minh Quyết lật người Hoài Tang đang mềm nhũn như nước, để y nằm sấp trên giường. Nhiếp Hoài Tang xem xuân cung nhiều, biết đại ca muốn khuếch trương cho mình, liền nói: "Đại ca, ở đây không có mỡ... A! Đại ca!"
Cảm giác ấm nóng ẩm ướt truyền đến từ nơi khó nói nên lời, vật thể mềm mại trơn trượt cọ xát ở cửa huyệt, vuốt ve từng nếp gấp, sau đó chen vào lối vào đã có chút dịch thể chảy ra. Cơ thể thiếu niên chưa từng được ai nếm thử, chặt chẽ vô cùng, huyệt thịt non nớt bị tách ra liếm mút, kích thích đến mức cửa huyệt liên tục co rút, bên trong chảy ra càng nhiều nước hơn.
Nhiếp Hoài Tang cong chân chịu đựng sự khai phá bên dưới, làn da trắng nõn đều nhuộm một tầng phấn hồng. Nhiếp Minh Quyết lo lắng cho lần đầu của y, chỉ khuếch trương một lúc liền ngẩng đầu, đổi thành ngón tay chậm rãi tiến vào. Hoài Tang vốn dâm đãng, đặc biệt là sau khi ở bên Nhiếp Minh Quyết vài năm, chỉ cần động đậy một chút là đã có thể chảy ra dâm dịch. Nhưng Nhiếp Hoài Tang trước mắt này vẫn còn ngây ngô, chỉ dựa vào dịch ruột và bạch trọc trên tay Nhiếp Minh Quyết mới miễn cưỡng nuốt trọn ba ngón tay. Nhiếp Minh Quyết nhớ rất rõ vị trí mẫn cảm của Hoài Tang, ấn vào điểm mềm mại kia mà ra sức chà nghiền, chỉ bằng tay thôi cũng đã khiến Nhiếp Hoài Tang rên rỉ không ngừng.
"Đại ca, đại ca, đệ muốn huynh..."
Nhiếp Minh Quyết cởi quần lót, tính khí to lớn lộ ra trước mắt Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Hoài Tang xoay người, nhìn cự vật dữ tợn kia, có chút sợ hãi.
Nhiếp Minh Quyết nhìn ra y đang nghĩ gì, an ủi: "Hoài Tang đừng sợ." Nói rồi, hắn nâng một chân Nhiếp Hoài Tang lên, đặt cự vật trên cửa huyệt ướt át, thúc mạnh vào trong.
Lúc mới tiến vào, Nhiếp Hoài Tang đau đến mức sắc mặt trắng bệch. Nhiếp Minh Quyết cũng không thoải mái gì, hắn không ngờ thân thể tiểu Hoài Tang lại chặt chẽ đến vậy, kẹp đến mức hắn suýt chút nữa thì bắn ra.
"Thả lỏng một chút." Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ mông Hoài Tang, cúi người hôn y, tay nắm lấy ngọc hành đang dựng đứng mà vuốt ve. Nhiếp Hoài Tang khẽ rên một tiếng, hậu huyệt co rút lại, phun ra càng nhiều nước, cự vật của Nhiếp Minh Quyết lại trượt vào sâu thêm một chút.
Vất vả lắm mới tiến vào toàn bộ, Nhiếp Hoài Tang dang rộng hai chân nằm dưới thân đại ca, hậu huyệt bị căng ra đến mức da đầu tê dại, lại có một cảm giác kỳ lạ nào đó vọt lên từ phía sau, Nhiếp Hoài Tang thúc giục: "Đại ca, huynh động đi."
Nhiếp Minh Quyết vốn sợ Hoài Tang đau, lúc này thấy y lại nóng lòng như vậy, liền ấn lấy khóa chân y mà bắt đầu ra sức va chạm. Nơi mềm mại phía sau nuốt trọn lấy cự vật to lớn, mỗi lần ra ra vào vào đều kéo theo mị thịt hồng hào, dâm dịch trong suốt nhỏ giọt, khiến cửa huyệt thêm phần ướt át sáng bóng.
Nhiếp Hoài Tang càng thêm đắm chìm, cơn đau và tê dại đều bị khoái cảm cuồn cuộn như sóng triều nhấn chìm, không nhịn được mà uốn éo eo, nâng mông lên nghênh đón sự thao lộng của nam nhân phía trên.
"Đại ca mạnh nữa lên... A... đại ca thao Hoài Tang thoải mái quá... Sâu quá... Đại ca..."
Nhiếp Minh Quyết mắng một tiếng dâm đãng, ôm lấy người ta xoay chuyển một cái, để Hoài Tang ngồi lên người mình, hai chân dang rộng đón nhận sự va chạm từ phía dưới.
Tư thế này đi vào rất sâu, Nhiếp Minh Quyết lại đột nhiên gia tăng lực đạo, liều mạng ra vào mãnh liệt. Nhiếp Hoài Tang bị đỉnh đến chảy nước mắt, vừa định hỏi đại ca làm sao vậy thì liền nhìn thấy một người đứng ở cửa, tiếng rên rỉ trong miệng lập tức dừng lại.
Tiểu Nhiếp tông chủ vừa đi săn đêm trở về, vội vàng đến gặp đệ đệ, tìm khắp nơi ở của Hoài Tang mà không thấy, bèn đến tìm Xích Phong Tôn lớn tuổi hơn để bàn bạc, lại nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ mềm mại át cả tiếng mưa đêm.
Cơn mưa lạnh cũng không dập tắt được lửa giận trong lòng hắn, đẩy cửa bước vào, lại thấy đệ đệ của mình đang bị chính mình lúc lớn tuổi hơn ôm trong lòng, hai chân dang rộng, cự vật dữ tợn ra vào trong hậu huyệt. Hoài Tang thở dốc rên rỉ, vừa khóc vừa kêu đại ca giỏi quá, nhưng đến khi mở mắt nhìn thấy hắn thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Gương mặt Nhiếp Hoài Tang trắng bệch, nước mắt thi nhau rơi xuống, hậu huyệt không ngừng co rút khiến Nhiếp Minh Quyết phía sau sung sướng thở dài một hơi. Y ôm lấy cổ Nhiếp Minh Quyết, một tay vung loạn xạ, khóc lóc nói: "Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, đại ca, huynh đuổi hắn đi..."
Tiểu Nhiếp tông chủ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Xích Phong Tôn, đây là có chuyện gì?"
Mấy ngày nay hắn đi săn đêm, vốn là muốn trốn tránh, nhưng hình ảnh Hoài Tang lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu. Hắn ngày càng hối hận về trận đánh trước khi đi và những lời nói bắt Hoài Tang cưới vợ, lập gia đình riêng kia. Cuối cùng hắn cũng không thể tự lừa dối bản thân thêm được nữa, phải thừa nhận tâm ý của mình -- hắn động lòng với Hoài Tang.
Vì vậy hắn vội vàng trở về muốn xin lỗi Hoài Tang, để cho Hoài Tang mắng chửi, đánh đập cũng được, nào ngờ vừa mới quay về, lại tận mắt chứng kiến cảnh Hoài Tang ân ái với chính mình lúc lớn tuổi hơn. Sự ghen tuông khi thấy Hoài Tang quấn quýt vui cười với "đại ca" kia trong mấy ngày qua bỗng chốc dâng trào, lại thêm lúc nhìn thấy Hoài Tang khóc lóc đuổi hắn đi, trái tim hắn hoàn toàn nguội lạnh.
Tất cả đều là do hắn tự chuốc lấy.
Nhiếp Minh Quyết dỗ dành Nhiếp Hoài Tang đừng khóc, động tác phía dưới lại không ngừng, côn thịt rút ra rồi lại đâm sâu vào, ngay trước mặt tiểu Nhiếp tông chủ khiến người ta bắn ra.
Nhiếp Hoài Tang run rẩy hai chân, ngọc hành hướng về phía đại ca bắn ra từng dòng tinh dịch, vẫn còn thút thít khóc.
Nhiếp Minh Quyết ôm lấy người mềm nhũn trong lòng, lạnh lùng nói: "Không có bản lĩnh yêu thương người ta, thì đừng giữ lấy người ta nữa."
Nghĩ đến Hoài Tang vất vả bày mưu tính kế suốt hơn mười năm, Nhiếp Minh Quyết chỉ muốn tát vào mặt chính mình của lúc đó vài cái. Hắn cố kìm nén lửa giận, nói: "Rõ ràng yêu người ta nhưng lại không dám thừa nhận, cái gì mà đao linh quấy phá, cũng không chịu nói rõ với người ta, thà rằng tin tưởng hai vị nghĩa đệ cũng không muốn tiết lộ nửa lời với đệ đệ ruột thịt... Nhiếp Minh Quyết, ngươi thật giỏi!"
Nhiếp tông chủ lặng lẽ nghe hắn nói, tuy không hiểu hết ý tứ nhưng cũng nhận ra lời nói của hắn có ẩn ý.
Im lặng hồi lâu, hắn như hạ quyết tâm, nói: "Hoài Tang, đại ca động lòng với đệ."
Nhiếp Hoài Tang vừa mới trải qua một trận hoan ái, nghe thấy đại ca nói động lòng với mình, liền nhớ tới mấy ngày trước bị đại ca phạt quỳ trong từ đường, trận đòn roi giáng xuống người, lời nói lạnh lùng bắt y cưới vợ sinh con, liền nhíu mày lẩm bẩm: "Huynh là đồ tồi."
Nhiếp Minh Quyết nâng cằm y lên, trao cho y một nụ hôn sâu, Nhiếp Hoài Tang vô lực đưa lưỡi ra quấn quýt lấy hắn.
Liếc nhìn vị tông chủ trẻ tuổi vẻ mặt không vui, Xích Phong Tôn lạnh lùng nói: "Còn không mau lại đây, phục vụ cho hắn vui vẻ."
Tiểu Nhiếp tông chủ vừa đi vừa cởi y phục, khi đến trước mặt Nhiếp Hoài Tang thì đã cởi sạch sẽ. Hắn cúi đầu, ngậm lấy đôi môi ướt át của đệ đệ.
Nhiếp Minh Quyết đỡ Hoài Tang quỳ trên giường, vừa hôn lên nụ hoa trên ngực, vừa chậm rãi liếm mút xuống phía dưới. Cơ thể vừa mới trải qua hoan ái cực kỳ mẫn cảm, chẳng bao lâu sau Nhiếp Hoài Tang lại dựng đứng, phía sau không ngừng chảy ra dịch thể. Côn thịt nóng bỏng của Nhiếp Minh Quyết chưa kịp xìu xuống liền chen vào giữa hai chân Nhiếp Hoài Tang, dựa vào ngọc hành bán cứng của y mà ra vào.
Phía sau, tính khí thô dài của Nhiếp tông chủ cọ xát vài cái vào nơi ướt át trơn trượt giữa hai chân, thừa thế dâm dịch dễ dàng tiến vào tiểu huyệt mềm mại. Thiếu niên không có kỹ xảo cùng sự thuần thục như người lớn tuổi, ngược lại mang theo chút non nớt lỗ mạng, mỗi lần đều ra sức đưa đẩy tiến vào tận sâu bên trong, đỉnh đến dương tâm khiến Nhiếp Hoài Tang sướng đến mức quỳ không nổi, hai chân run rẩy tựa vào lòng Nhiếp Minh Quyết, tiếp nhận sự va chạm trước sau.
"Thử một chút?" Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Minh Quyết vang lên bên tai Nhiếp Hoài Tang. Hoài Tang còn chưa kịp hiểu rõ đại ca đang nói gì, người phía sau đã dừng động tác, ngón tay vuốt ve nơi cửa huyệt.
"Đừng... đừng mà... ưm... đầy quá rồi... không được... đại ca... Hoài Tang chịu không nổi..."
Ngón tay miết dọc theo côn thịt và thành ruột, cửa huyệt bị căng ra, Nhiếp Hoài Tang đẩy đẩy đại ca phía sau, lại bị Nhiếp Minh Quyết nắm lấy tay: "Ngoan một chút, nếu không lát nữa đệ ăn không nổi đâu."
Lát nữa? Ăn không nổi cái gì?
Nhiếp Hoài Tang bỗng chốc lạnh sống lưng, đột nhiên tiểu Nhiếp tông chủ phía sau dừng động tác, rút ngón tay ra. Đồng thời, Xích Phong Tôn phía trước nâng chân Hoài Tang lên, một cự vật nóng bỏng khác lại đặt trên cửa huyệt.
Nhiếp Hoài Tang không phải xem xuân cung vô ích, lập tức hiểu được bọn họ muốn làm gì, kinh hãi nói: "Đừng! Đại ca, Hoài Tang ăn không nổi, quá lớn..."
Nhiếp Minh Quyết hôn lên khóe miệng Nhiếp Hoài Tang: "Hoài Tang ăn được, lát nữa còn sướng đến mức gọi đại ca." Nói rồi, hạ thân dùng sức đỉnh một cái, côn thịt trơn trượt đâm vào cửa huyệt nóng bỏng.
"A!!"
Nhiếp Hoài Tang hét lên một tiếng, hung khí phía dưới vẫn không ngừng tiến vào trong, hậu huyệt bị căng đến mức đầy ắp, ngọc hành phía trước cũng mềm nhũn, đáng thương mà phun ra dịch thể.
Cuối cùng cũng tiến vào toàn bộ, Nhiếp Hoài Tang run rẩy bị hai người kẹp ở giữa, tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy hai cự vật thô dài, dâm dịch bên trong không ngừng trào ra, làm ướt đẫm chân ba người.
Tiểu Nhiếp Minh Quyết thử động đậy một chút, Nhiếp Hoài Tang rên rỉ một tiếng, ngọc hành phía trước bắn ra.
Nhiếp Minh Quyết khẽ cười, hai người như có sự ăn ý, kẻ ra người vào, lần lượt ra vào. Cự vật to lớn ra vào không ngừng, Nhiếp Hoài Tang bị khoái cảm tột độ tấn công đến mức đầu óc choáng váng, tiếng rên rỉ mềm mại mang theo âm điệu nức nở.
"Đại ca, đại ca chậm một chút... Hu hu Hoài Tang thật sự không được nữa... Quá... quá lớn..."
Lần đầu tiên ân ái đã phải chịu đựng tư thế như vậy, chẳng bao lâu sau, Nhiếp Hoài Tang mệt mỏi đến mức khóc cũng không còn sức, mềm nhũn bị hai vị đại ca nâng đỡ chơi đùa, hai bàn tay du ngoạn trên cơ thể ửng hồng mềm mại kia, làn da trắng nõn đầy rẫy dấu hôn và vết tay.
Mãi đến khi phía trước của Nhiếp Hoài Tang không tiết ra nổi gì nữa, hai người mới bắn ra không biết đã là lần thứ bao nhiêu, rút tính khí ra khỏi tiểu huyệt đã bị chơi đùa đến mức mềm nhũn.
Tiểu Nhiếp tông chủ vươn tay tách hai cánh mông của Hoài Tang, không còn gì cản trở, dâm dịch và tinh dịch trong bụng Nhiếp Hoài Tang ào ạt chảy ra, làm ướt đẫm tay hắn.
Nhiếp Minh Quyết âu yếm hôn lên khóe môi Nhiếp Hoài Tang, ôm lấy người đã ngất đi vào tắm rửa.
— — — —
Sau đêm đó, Nhiếp Minh Quyết liền trở về hiện tại, lúc tỉnh dậy thì vị tiên đốc bệnh yếu ớt trong lòng đang ngủ say sưa, trên cổ trắng nõn còn lưu lại dấu hôn do Nhiếp Minh Quyết tạo nên.
Nhiếp Minh Quyết biết rõ thân thể gầy gò được che khuất bởi lớp y phục mỏng manh kia đầy rẫy những dấu hôn đỏ ửng, ai bảo vị tiên đốc này bệnh rồi còn không biết xấu hổ mà câu dẫn huynh trưởng chứ.
Nhiếp Hoài Tang ngủ đến tận giờ Thìn mới dậy, cơn mưa xuân kéo dài cả đêm đến lúc này vẫn chưa tạnh.
Toàn thân y đau nhức, đầu óc choáng váng, nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết bưng một bát chè bưởi mật ong vào, liền rên rỉ vài tiếng nhõng nhẽo muốn đại ca đút cho.
Nhìn thấy y mơ hồ mang theo chút dáng vẻ nũng nịu của thời niên thiếu, Nhiếp Minh Quyết khẽ cười, nói: Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro