Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

 Nơi sâu trong Phượng Hoàng Lĩnh tang du bất vãn, khinh hà đầy trời, Huyền Uyên cùng Nguyên Tân đứng sóng vai, phượng hoàng hoa bay xuống từng mảnh như lửa như nhung, rơi xuống đầy mắt kiều diễm dị cảnh.

Nguyên Tân vươn tay tiếp được một mảnh cánh hoa phượng hoàng. Huyền Uyên nghiêng người nhìn lại, màu đỏ khinh diễm tựa hồ hòa tan băng sương trên mặt người bên cạnh, cỏ mộc dung mạo linh tú, cũng khiến cho tâm thần hắn hơi động. Hắn tiến tới thổi rơi cánh hoa, vẫn nắm chặt tay Nguyên Tân nói: "Đợi ngày sau ta chứng đạo đại hoang, hi vọng khi đó ngươi còn tại bên cạnh ta." Lời ấy của hắn khi đó là thực tình thành ý.

Cỏ cây mặc dù không thông sự đời, lại đối với tình cảm của vạn vật sinh linh phá lệ nhạy cảm, Nguyên Tân cũng có thể phát giác được Huyền Uyên một khắc này tình ý không giả, càng thêm động dung. Chúng thần đại hoang sinh ra giữa hỗn độn, bọn y không có huyết thống, càng không tình cảm ràng buộc, cứ thế sống độc lập ngày qua này ngày khác, cùng thiên địa tề thọ. Đây là lần đầu tiên có người cùng y lập hứa hẹn và ước định, để y tại đại hoang vô biên tìm được một phần nhân quả ràng buộc.

Hai người ở Phượng Hoàng Lĩnh thăm thú mấy ngày, rốt cuộc tại một ngày chạng vạng tối, chợt hiện ánh nắng chiều đỏ đầy trời, tất cả Phượng Hoàng của Phượng Hoàng Lĩnh cùng bay về bên ngoài thần điện, lông vũ như lửa che đậy sắc trời. Huyền Uyên bấm ngón tay suy tính một chút, nói: "Trời sinh dị tượng, có lẽ là Bàn Phượng sắp sinh con rồi. "

Nguyên Tân cùng Huyền Uyên chạy tới thần điện, ở bên ngoài điện nhìn thấy Sư Yển Tuyết chính rũ mắt nhìn Tinh Đấu La Bàn trong lòng bàn tay.

"Suy diễn ra cái gì rồi sao? " Huyền Uyên đi vào hỏi.

Sư Yển Tuyết gạt tiểu trận trong lòng bàn tay ra, lắc đầu, ngước mắt nhìn bầu trời nắng chiều đỏ như ánh lửa, nói khẽ: "Thiên cơ bị che kín rồi. "

Ánh mắt Huyền Uyên hơi trầm xuống, nhìn thẳng Sư Yển Tuyết một cái, không nói thêm gì nữa. Phượng Hoàng tộc có người đi đến trước mặt Nguyên Tân, nói: "Vương ta mời các hạ đến thần điện thương nghị. "

Nguyên Tân gật nhẹ đầu, đang muốn cùng người Phượng Hoàng tộc tiến vào thần điện, lại cảm giác cổ tay bị xiết chặt, hắn quay đầu thấy Huyền Uyên đang nhìn về phía mình.

"Nguyên Tân, ta ở ngay bên ngoài. " Huyền Uyên chậm rãi buông cổ tay Nguyên Tân ra, trầm giọng nói: "Vô luận kết quả như thế nào, ngươi phải bảo vệ tốt chính mình."

Nguyên Tân thần sắc khẽ giật mình, mãi sau mới hồi thần, gật đầu nhè nhẹ.

Cửa điện mở ra lại chậm rãi đóng lại, bóng dáng của Nguyên Tân ẩn ở trong thần điện. Mày Huyền Uyên nhăn lại, lẩm bẩm nói: "Lực lượng bản nguyên của Bàn Phượng thuộc hỏa, trong điện nóng bỏng như thế, một gốc linh thực như y ở bên trong há không khổ sở. "

Sư Yển Tuyết dựa ở cửa điện, nghe vậy vô cùng kinh ngạc, ngước mắt nói: "Ngươi cũng biết suy nghĩ thay người khác rồi?"

"Nghe ngươi nói này, ta cho dù không suy nghĩ cho người khác, cũng nên suy nghĩ cho các ngươi chứ. " Huyền Uyên nghiêm mặt nói. Sư Yển Tuyết khẽ cười một tiếng, ánh mắt hướng về cửa điện đóng chặt.

Trong điện, Bàn Phượng nằm trên giường mây, con ngươi đỏ sẫm phủ tầng một sương mù lộ ra vẻ đau đớn, hắn mím chặt đôi môi, mặc cho quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt nhẹp cùng tóc dài tán loạn bên tai. Nguyên Tân đứng trước mặt của hắn, lực lượng nguyên bản của Bàn Phượng nhào tới trước mặt y, nóng bỏng như dung nham cuồn cuộn đang nóng chảy.

"Nguyên Tân đạo hữu, ta hiểu lập trường của ngươi..." Bàn Phượng miễn cưỡng duy trì lấy cao ngạo trước kia, thấp giọng thở gấp nói: "Nếu như lần này có thể được đạo hữu tương trợ, sinh hạ hậu duệ tộc ta, việc này xong ta nguyện lấy một thân công đức làm tạ lễ. "

Nguyên Tân rũ mắt không nói, Bàn Phượng tạ ơn hoàn toàn chính xác khẳng khái, nhưng lại không phải thứ hắn sở cầu.

Trong ngọn lửa, Bàn Phượng thống khổ nheo lại trường mâu, cười khổ nói: "Thôi, ta đồng ý với ngươi, nếu ta nhịn không nổi, nguyện đem quyền hành tộc ta giao cho Huyền Uyên. Nhưng ta và hài nhi, ngươi cũng nên..."

"Ta lấy đạo tâm thề. " Nguyên Tân đưa tay đặt tại ngực, nói: "Ta tận hết khả năng, chúc ngươi sinh hạ hậu nhân Phượng Hoàng. "

Bàn Phượng nhắm mắt lại, che khuất mắt sắc xinh đẹp, nhận mệnh gục đầu xuống. Cho dù hắn chịu không qua một kiếp này, chỉ cần huyết mạch thần tộc có thể kéo dài, khí vận bộ tộc Phượng Hoàng liền sẽ không tiêu tán tại đại hoang.

Tiếng phượng gáy vang vọng trong điện, Bàn Phượng hóa ra chân thân, liệt diễm trường linh hiện ra sắc kim lưu ly, lực lượng bản nguyên chảy ra tản rộng. Mi tâm Nguyên Tân nhíu chặt, giữa  phế phủ đều nóng bỏng, y vươn tay đặt ở trên trán Bàn Phượng, xen lẫn hồn chuông vang vọng, óng ánh lục dần dần bao phủ chân thân Bàn Phượng, hoà vào trong bụng hắn. Bàn Phượng gục đầu xuống, buồn bã gáy kêu một tiếng, ánh lửa rực rỡ trong đôi mắt như lưu ly dần dần ảm đạm.

Ngoài điện, ánh nắng chiều đỏ đầy trời dần dần tan đi, trên không bầu trời u ám bao lấy Phượng Hoàng Lĩnh, phượng hoàng hoa khắp núi đồi bị gió núi xé rách liểng xiểng. Huyền Uyên áo bào tung bay, thần sắc tỉnh táo nhìn về phía bầu trời, sau tiếng sấm rền vang vọng, sương mù nghiêng khói, thoáng chốc mưa gió khắp núi.

Sư Yển Tuyết bỗng dưng quay đầu, cách thần điện một cánh cổng cũng nghe được rõ ràng tiếng phượng gáy đến khàn giọng bên trong. Đỉnh đầu chợt tối, chẳng biết lúc nào Huyền Uyên đem dù giơ cao che đậy mưa gió trên đỉnh đầu hắn.

"Vì truyền thừa huyết mạch, thật đúng là quá khó khăn rồi. " Sư Yển Tuyết thở dài lắc đầu, từ trong tâm cảm thấy rất không đáng, tuổi thọ thần tộc sánh ngang cùng trời đất, truyền thừa hay không rất quan trọng sao?

Huyền Uyên phủi đi nước mưa trên đầu vai, nói: "Cho nên mới nói những thần vật như các ngươi cùng sinh linh vẫn là khác biệt đấy, phàm là sinh linh giống loài, ai không muốn muốn có hậu nhân. Bàn Phượng nếu có thể thuận lợi sinh hạ Tiểu Phượng Hoàng, Phượng tộc khí vận lại có thể kéo dài thêm vạn vạn cái hội nguyên. "

Sư Yển Tuyết thấy trong lời nói của hắn tràn đầy ý hâm mộ, liền đề nghị: "Ngươi cũng có thể tự mình sinh mấy con tiểu long, đã đã có huyết mạch truyền thừa, lại có thêm đại khí vận, chắc hẳn rất là sung sướng. "

Huyền Uyên tha thiết nói: "Bàn Phượng là có cảm giác mà mang thai, ta sao có thể tự nhiên mình mình mà sinh ra tiểu long được. A Tuyết, nếu như ngươi chịu cùng ta làm đạo lữ, chưa hẳn tương lai không thể có hậu nhân, lấy tư chất của ngươi với ta..." Hắn còn chưa có nói xong, một đạo lôi trên đỉnh đầu đánh xuống, Phượng Hoàng Lĩnh mưa rào xối xả.

Trong điện Bàn Phượng hít từng ngụm khí, tất cả Phượng Hoàng trong Phượng Hoàng Lĩnh đều ngừng tại bên dưới Ngô Đồng mộc, rủ xuống lông vũ tú lệ, hướng thần điện cúi bái.

Lưu ly diễm trong mắt Bàn Phượng đã dập tắt, phủ một tầng sương mù ảm bụi, lông vũ dài phía dưới hở ra phần bụng đang nâng lên hạ xuống. Sắc mặt Nguyên Tân tái nhợt, y nửa quỳ trước giường hắn, mồ hôi dọc theo cái trán tuôn rơi, đầu ngón tay trắng thuần bị Lưu Ly diễm đốt bị thương, nếu không có hồn chuông bảo hộ, chân thân y sợ là đã tan rã trước lực lượng bản nguyên hạ của Bàn Phượng. Bàn Phượng gào thét một tiếng, lấy khí lực cuối cùng ngẩng cái cổ dài lên, hắn nhìn về phía bầu trời qua đỉnh điện, trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của Thiên Đạo.

Mắt Nguyên Tân mắt hoa lên, lực lượng bản nguyên còn thừa không nhiều. Y thở dài từ đáy lòng, nói với Bàn Phượng: "Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được hài tử trong bụng ngươi."

Bàn Phượng khí tức yếu dần, lông vũ trên thân bỗng nhiên hóa thành hỏa diễm. Trong ngọn lửa, Nguyên Tân nhìn thấy thần sắc quyết tuyệt trong đáy mắt Bàn Phượng. Hồn chuông phát ra tiếng vang bi thương xa xăm, Bàn Phượng thiêu đốt nguyên thần để bổ sung lực lượng bản nguyên.

Nguyên Tân đưa tay đặt lên phần bụng mềm mại nóng hổi của Bàn Phượng, lòng bàn tay vốn dĩ chậm chạp không động đột nhiên có một đoàn khí vận hạ xuống. Bàn Phượng phát ra tiếng huýt dài bén nhọn, một quả trứng kim quang chói mắt trứng từ trong bụng được sinh ra. Nguyên Tân xúc động nhặt quả trứng vàng căng tròn kia tròn lên, nâng đến trước mắt Bàn Phượng.

Bàn Phượng gắng gượng chống đỡ đưa mắt nhìn, lại chán nản gục đầu xuống, kịch liệt đau nhức trong bụng lại theo nhau mà đến. Nguyên Tân sững sờ, lòng bàn tay nhấn một cái, phát giác ra vẫn còn một quả trứng. Nguyên thần Bàn Phượng đã đốt hơn phân nửa, lông vũ hắn nhếch lên, xoay người hóa ra hình người. Hỏa diễm hóa thành quần áo đỏ rực lộn xộn che đậy lấy thân thể, thần văn ở mi tâm đã ảm đạm, thần sắc tiều tụy mà tái nhợt, hiện ra sợi tóc đỏ sậm ướt sũng, chăn đệm nằm trên giường rớt đầy đất.

Nguyên Tân đưa cho hắn một cái lá dài xanh biếc, Bàn Phượng nghiêng đầu đưa môi cắn lấy, nước mắt thuận theo đuôi mắt trượt xuống. Nguyên Tân trầm mặc, Bàn Phượng khí vận đã tận, nguyên thần đốt đi hơn phân nửa, đã là dấu hiệu tiêu tán. Diễm lệ nhất là lông vũ hóa thành hỏa diễm, lực lượng bản nguyên đưa đẩy quả trứng trong bụng ra ngoài. Hồn chuông thăm thẳm, phảng phất là vì Phượng Hoàng đầu tiên của đại hoang rời đi mà gõ vang buồn bã.

Quả trứng thứ hai giáng sinh trước lúc nguyên thần Bàn Phượng đốt hết, ngoài điện sấm sét trên chín tầng trời ầm vang đánh xuống, cuồng phong gào thét. Bàn Phượng dùng hết khí lực cuối cùng vươn tay, đầu ngón tay tái nhợt run rẩy xoa hai cái trứng. Ngay tại lúc chạm đến hai cái trứng, thần sắc Bàn Phượng ngưng đọng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Nửa ngày, Bàn Phượng khép mắt thật sâu, lại tiếp tục mở hai mắt ra, thần sắc điên cuồng, lại buồn bã cười lên.

Nguyên Tân không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy khóe môi Bàn Phượng tràn máu, áo đỏ lộn xộn không gió tự bay lên, hắn kinh ngạc nhìn về phía đỉnh điện, ánh mắt đã xuyên thấu qua ngói xanh lưu ly khắc đầy phù văn nhìn về phía cửu trọng thiên khuyết.

Bàn Phượng cười đến bi thương, hắn nhìn hướng bầu trời, hai mắt chỉ còn oán hận: "Thiên Đạo, ngươi tính toán ta như thế!" Nguyên Tân còn chưa kịp phản ứng, lại cảm giác bên thân Bàn Phượng gió lớn nổi lên bốn phía, thổi đến mức người không mở được hai mắt, lưu ly diễm nóng hổi trong nháy mắt vỡ ra! Bàn Phượng oán hận đến tột cùng, lại một lòng liều mạng, hồn phi phách tán, tự bạo thần hồn.

Một tiếng phượng kêu thê lương trực chỉ thiên đạo, mắt thấy Bàn Phượng tự tuyệt, Nguyên Tân không kịp trốn tránh, chỉ vô ý thức đem hai cái trứng ôm vào trong ngực, bảo hộ ở phía dưới khuỷu tay. Bên tai nổ tung ầm vang, ngọn lửa lưu ly diễm tựa hồ muốn đốt cháy toàn bộ Phượng Hoàng Lĩnh đến hầu như không còn. Nguyên Tân chỉ cảm thấy trên thân trầm xuống, huyền y che khuất y. Ngân quang tứ phía ngừng bắn ra, kiếm khí lăng nhiên, bốn phương tám hướng bỗng nhiên dâng lên một đạo kết giới màu bạc.

Bên ngoài kết giới liệt diễm lưu ly hỏa vút cao lên bầu trời lại bị sấm sét đánh xuống, lưu diễm từ phía trên rơi xuống, Phượng Hoàng Lĩnh bỗng có một trận mưa lửa vô thanh vô tức. Tộc người Phượng Hoàng nhao nhao hóa ra chân thân, vì Bàn Phượng mà gào thét.

"Ngươi không sao chứ?" Huyền Uyên đỡ dậy Nguyên Tân, đợi trông thấy đầu ngón tay, cánh tay y tràn đầy vết thương bị đốt liền không nhịn được nhíu mày lại.

Nguyên Tân lắc đầu, bất đắc dĩ ôm hai cái trứng Phượng Hoàng.

Bàn Phượng đã chết, Bàn Phượng chi tử giáng sinh, nhưng khí vận tộc Phượng Hoàng lại không tăng chút nào. Huyền Uyên mắt sắc đã trải qua bao chìm nổi, ánh mắt rơi vào trên trứng Phượng Hoàng. Tộc người Phượng Hoàng tiến lên, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy trứng Phượng Hoàng, trong nháy mắt khi lòng bàn tay chạm đến hai cái trứng, lộ ra thần sắc kinh ngạc giống Bàn Phượng khi đó.

Nửa ngày, trứng Phượng Hoàng từ tộc nhân Phượng Hoàng trượt xuống, tộc nhân chán nản quỳ xuống đất, buồn bã nói: "Lại... Lại không phải tộc loại của ta..." Bàn Phượng sinh hạ hai cái trứng, không có một cái nào là huyết mạch Phượng Hoàng.

Nguyên Tân ngơ ngẩn, lập tức hiểu vì sao Bàn Phượng ôm hận tự bạo. Thiên Đạo lệnh Bàn Phượng tỉnh lại sau giấc ngủ, có cảm giác mà hoài thai, vốn tưởng rằng tộc Phượng Hoàng chuẩn bị nghênh đón người truyền thừa đại khí vận, kết quả cuối cùng dùng mệnh đổi hai cái huyết mạch dị tộc. Tộc nhân Phượng Hoàng biết được hai cái trứng chẳng phải là hậu duệ Phượng Hoàng đều khóc lóc ủ rũ.

Huyền Uyên đứng lên nói: "Bàn Phượng mặc dù tiêu tán, bộ tộc Phượng Hoàng cũng nên tại đại hoang kéo dài trường tồn, nếu không có tiên thiên thần tộc phù hộ, làm sao chia được khí vận tài nguyên? Bây giờ Ma tộc đã khởi thế từ Nam Minh dãy núi, chiếm gần nửa khí vận đại hoang. Phượng Hoàng Lĩnh gần dãy núi Nam Minh, nếu Ma tộc sinh sự, Phượng Hoàng Lĩnh sẽ đứng mũi chịu sào. "

Sư Yển Tuyết tập mãi thành thói quen mà nhìn Huyền Uyên thao thao bất tuyệt mở dại hội tẩy não. Đợi Huyền Uyên nói xong, tộc nhân Phượng Hoàng tộc quả thật sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng. Nguyên Tân đứng lên, lấy ra một viên ngọc giản từ trong tay áo, bóp nát. Lời thề của Bàn Phượng trước đó quanh quẩn giữa dãy núi. Nếu hắn tiêu tán thì đem quyền hành tộc Phượng Hoàng giao cho Huyền Uyên.

Tộc nhân Phượng Hoàng trầm mặc một lát, người cầm đầu cúi người nửa quỳ trước mặt Huyền Uyên, ra hiệu nguyện tuân theo nguyện vọng Bàn Phượng, đem quyền hành tộc Phượng Hoàng giao phó.

Khi rời khỏi Phượng Hoàng Lĩnh, trong lòng Nguyên Tân ôm hai viên trứng. Bàn Phượng bởi vì bọn chúng mà tiêu tán, nhưng trong huyết mạch bọn hắn lại không có chút hơi thở Phượng Hoàng nào, tộc nhân Phượng Hoàng đương nhiên không muốn bọn chúng.

Nguyên Tân bưng lấy hai quả trứng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử trí như thế nào.

Huyền Uyên đề nghị: "Ăn đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro