Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lạc Tiêu Tiêu x Cố Phỉ Âm - PN Xôi Thịt


Có thể sẽ hơi lú khi đọc :v cái này mình làm để dành tự đọc là chính. Dịch thô nên câu từ lộn xộn.

-

Trên giường, Cố Phỉ Âm quỳ nhẹ, hai cánh tay thon thả thả lỏng bên gối. Một cuốn sách, mà nàng vẫn chưa dám mở, nằm yên trên gối. Lúc này, những hình minh họa bên trong hiện rõ trước mắt nàng, trong khi phía sau, Lạc Tiêu Tiêu, người yêu của nàng, áp sát vào lưng, hơi ấm nóng rực lan tỏa.

Lạc Tiêu Tiêu khẽ liếm môi. Không chút chần chừ, nàng nắm lấy cổ áo Cố Phỉ Âm, phát hiện ra nó được buộc bằng dây rút ở eo. Lần thử đầu tiên không thành, nàng liền sờ soạng phía trước người Cố Phỉ Âm, luồn tay vào trong cổ áo.

Những ngón tay lạnh của Lạc Tiêu Tiêu chạm vào núm dzú Cố Phỉ Âm, khiến toàn thân nàng run lên. Cố Phỉ Âm cắn môi, kìm nén tiếng rên rỉ.

Lạc Tiêu Tiêu mỉm cười tinh nghịch. Ngón trỏ và ngón giữa khẽ tách ra, nhẹ nhàng kẹp lấy núm dzú Cố Phỉ Âm, rồi siết nhẹ.

Tay kia khéo léo tháo dây rút ở eo Cố Phỉ Âm.

Cảm giác này, Lạc Tiêu Tiêu nhận ra, còn nhạy cảm hơn cả những lần ở thôn Thủy Thanh.

Khuôn mặt Cố Phỉ Âm đỏ bừng, ánh mắt mờ ảo. Thỉnh thoảng, nàng rên rỉ khe khẽ, đầu lưỡi khẽ quét qua môi, thân thể vặn vẹo trong khoái cảm.

Nhưng vẫn chưa đủ. Nàng thèm khát hơn nữa. Chỉ nhiêu đó thôi không thể dập tắt ngọn lửa đang cháy trong lòng.

"Nương tử..."

"Ngươi đã học thuộc bài rồi sao? Sao lại nóng lòng thế?"

Lạc Tiêu Tiêu không nương tay, bóp mạnh ngực Cố Phỉ Âm, đồng thời tay kia cởi bỏ phần áo còn lại, ném xuống sàn.

Cố Phỉ Âm cắn môi, muốn quay lại tìm môi Lạc Tiêu Tiêu.

Thân thể nàng run rẩy không ngừng, hai chân mềm nhũn.

Dù trước đây nàng và nương tử đã thân mật, nhưng chưa bao giờ Lạc Tiêu Tiêu lại trực tiếp, táo bạo như vậy. Cảm giác như dòng điện chạy dọc sống lưng, kích thích não bộ và khiến toàn thân nàng rạo rực.

Một cảm giác ấm áp, ẩm ướt lan xuống phía dưới.

Chỉ chạm vào ngực thôi là chưa đủ.

Lạc Tiêu Tiêu khẽ rên lên, quan sát tư thế của Cố Phỉ Âm, giống như một con mèo đang uốn éo chờ đợi sự âu yếm.

Đột nhiên, một mảnh lụa đỏ rực rỡ thu hút ánh nhìn Lạc Tiêu Tiêu.

Lạc Tiêu Tiêu khẽ dịch chuyển, Cố Phỉ Âm cảm thấy một cơn lạnh thoáng qua lưng, thay thế cho hơi nóng trước đó. Quay lại, nàng thấy Lạc Tiêu Tiêu cầm lấy mảnh lụa đỏ gần đó. Cố Phỉ Âm lập tức đỏ mặt.

Nàng định quay người lại ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Lạc Tiêu Tiêu đã cầm mảnh lụa trên tay; nó dài, rõ ràng là Cố Phỉ Âm dùng để quấn tay bị thương. Nhưng Lạc Tiêu Tiêu nhận thấy một vết ướt và một vết bẩn khó tả giữa tấm lụa.

"Nương tử...".

Giọng điệu mềm mại, đầy lưu luyến của Cố Phỉ Âm, cùng với sự ngập ngừng, khiến Lạc Tiêu Tiêu hiểu ngay Cố Phỉ Âm đã làm gì với mảnh lụa đỏ.

"Vậy mà vẫn chưa thỏa mãn sao? Ngươi thực sự đã dùng nó để tự thỏa mãn?"

Mắt Lạc Tiêu Tiêu nheo lại khi nhìn Cố Phỉ Âm. Nàng thấy Cố Phỉ Âm đang nhìn vào trang sách miêu tả một người phụ nữ dùng lụa buộc quanh chân người phụ nữ khác. Người phụ nữ nằm xuống không hài lòng với sự trêu chọc và âm thầm kéo dây lụa dưới mình.

Đầu ngón tay Cố Phỉ Âm run rẩy, hai chân nàng run không kiểm soát. Nàng cảm thấy ngứa ngáy vùng kín và tiết ra thứ gì đó không xác định.

Không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng.

"Thì ra, Phỉ Âm của ta, ngươi đã tự tìm cách thỏa mãn, vậy mà vẫn cần ta? Ta không ngờ, trong thế giới riêng tư của ngươi, ta lại kém hấp dẫn hơn mảnh lụa đỏ này. Ngươi học nhanh thật, đã thành thạo các kỹ thuật trong sách rồi."

Lạc Tiêu Tiêu nói, đưa mảnh lụa đỏ lên mũi và hít một hơi.

Nốt ruồi dưới mắt Cố Phỉ Âm đỏ rực, càng thêm quyến rũ.

"Nương tử, ta biết ta sai rồi. Ta chỉ là khó chịu."

"Khó chịu đến mức phải dùng đến thứ này sao?" Lạc Tiêu Tiêu vuốt ve cổ Cố Phỉ Âm. "Nếu muốn tiếp tục, ngươi phải tìm cách làm ta vui."

Cố Phỉ Âm siết chặt hai chân, ngăn chất lỏng làm bẩn ga giường, sợ Lạc Tiêu Tiêu giận.

Cố Phỉ Âm nuốt nước bọt, miệng khô khát, thân thể nóng ran, vô cùng cần sự an ủi.

"Nương tử muốn ta làm gì? Làm sao để người nguôi giận?"

Lạc Tiêu Tiêu ném mảnh lụa đỏ xuống đùi Cố Phỉ Âm, mỉm cười tinh nghịch. "Làm lại một lần nữa trước mặt ta, cho ta xem ngươi đã dùng nó như thế nào để tự thỏa mãn."

Cố Phỉ Âm ngơ ngác. Nàng nhặt mảnh lụa đỏ, ngửi mùi hương quen thuộc. Dù miễn cưỡng, nhưng dưới ánh mắt Lạc Tiêu Tiêu, nàng buộc lụa quanh eo, rồi thêm một vòng nữa thấp hơn.

Lạc Tiêu Tiêu không hài lòng với sự chậm chạp của Cố Phỉ Âm và diện tích bị trói buộc.

Lạc Tiêu Tiêu lấy đầu dây lụa đỏ và quấn quanh ngực Cố Phỉ Âm, khiến núm dzú nàng run rẩy. Sự siết chặt tôn lên đường cong cơ thể.

Cố Phỉ Âm rên rỉ khe khẽ.

Sau đó, nàng ngồi trước mặt Lạc Tiêu Tiêu, lụa đỏ quấn quanh người, sự tương phản giữa màu đỏ và trắng hiện rõ.

Mảnh lụa, rộng khoảng nửa ngón tay, che khuất vùng kín.

Nhưng nó đã bị thấm ướt bởi sự kích thích của Cố Phỉ Âm, trở nên dính và ẩm ướt.

"Sao ngươi không động đậy, nương tử của ta? Ngươi không phải đã làm như vậy trước đây sao?"

Ngón trỏ Lạc Tiêu Tiêu lần theo sợi lụa đỏ, khiến phần còn lại siết chặt. Cố Phỉ Âm siết chặt hai chân, nhưng Lạc Tiêu Tiêu giữ chặt nàng.

Mái tóc đen che phủ trước ngực Cố Phỉ Âm, toàn thân nàng toát mồ hôi. Nàng cúi đầu, ngón tay chơi đùa với sợi lụa đỏ, từ từ di chuyển dưới ánh mắt Lạc Tiêu Tiêu.

Lạc Tiêu Tiêu cầm một mảnh lụa đỏ. Mảnh lụa dưới thân nàng, vốn đã khẽ hé mở, nay càng thấm đẫm hơn. Cố Phỉ Âm, từ chỗ ngồi, thấy rõ điều đó.

"Nương tử," Lạc Tiêu Tiêu thì thầm, "chuyện này thú vị lắm phải không? Như một đóa hoa, xinh đẹp và vẫn cứ rỉ mật. Dù là mùa đông giá rét, không một bông tuyết, thì điều này... vẫn không thể tránh khỏi."

Cố Phỉ Âm nhẹ nhàng chăm sóc bàn tay bị thương của Lạc Tiêu Tiêu, tránh để tay mình chạm vào người nàng.

Lạc Tiêu Tiêu vuốt ve mảnh lụa đỏ. Sự chạm nhẹ nơi hạ thân như ngọn lửa bùng cháy, không thể kìm nén những đợt sóng đang dâng trào. Cố Phỉ Âm, từ chỗ ngồi, thấy rõ vẻ quyến rũ mê hoặc của nương tử.

Lạc Tiêu Tiêu, vốn dịu dàng, giờ đây lại có chút bồn chồn. Những rung động sâu kín trong lòng nàng không thể kìm nén.

"Nương... tử... của... ta..." Cố Phỉ Âm ngồi yên lặng trước mặt Lạc Tiêu Tiêu. Vẻ đẹp của Lạc Tiêu Tiêu, ánh sáng quyến rũ, lấp đầy mắt nàng. Cố Phỉ Âm dõi theo cơ thể người yêu, tự hỏi liệu còn điều gì kỳ diệu hơn nữa sẽ xuất hiện.

Cơ thể Lạc Tiêu Tiêu không ngừng vặn vẹo. Những ngón tay tinh tế khẽ chạm vào đôi chân dài thon thả, vuốt ve lên xuống. Những ngón tay ướt át vuốt ve vùng kín nhạy cảm, ẩm ướt. Một dòng chảy, rồi nhiều dòng chảy khác, ướt át và dịu dàng, tràn ngập nơi mảnh lụa đỏ được buộc chặt.

Lụa đỏ khác hẳn lụa thường. Nó mềm mại, ẩm ướt, lưu luyến trên da, mang lại cảm giác vô cùng tinh tế. Lạc Tiêu Tiêu phải cố gắng hết sức để giữ lấy khoái cảm đang dâng trào.

Động tác của Lạc Tiêu Tiêu chậm lại, hơi thở trở nên nặng nề. Lượng nước lớn làm ướt mảnh lụa đỏ. Mảnh lụa thấm đẫm, sự ẩm ướt lan rộng. Cố Phỉ Âm ngửi thấy mùi hương quyến rũ ấy, không thể kìm nén mà thở dài nhẹ nhàng.

Lạc Tiêu Tiêu đạt đến cực điểm, cơ thể và bàn tay run rẩy. Nàng nhìn Cố Phỉ Âm, ánh mắt vẫn cứ lưu luyến, chưa thỏa mãn. Mảnh lụa đỏ dưới thân Lạc Tiêu Tiêu hiện rõ trong mắt Cố Phỉ Âm.

"Nương tử của ta," Lạc Tiêu Tiêu thì thầm, "ngươi có cần dùng tay để so sánh không? Ta vẫn chưa biết bây giờ là mấy giờ. Người vẫn cần so sánh sao?".

======

Mình lấy nguồn từ Weibo, nên chỉ có nhiêu đây thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ttbh