Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【Thẩm Văn Lang × Cao Đồ】Dọa sảy thai

【Thẩm Văn Lang × Cao Đồ】Dọa sảy thai (một chương hoàn)
Toàn bộ câu chuyện là miễn phí, không có cảnh đặc biệt, 11,000 chữ+ trong một chương.
Tóm tắt: Thỏ Thỏ ngất xỉu ở bệnh viện, và phát hiện ra mình mang thai do bị dọa sảy. Cậu Thỏ ốm yếu mức MAX. Nhưng... đây chỉ là một cách để Thỏ Thỏ phát hiện ra mình có thai, Sói rất đau lòng cho Thỏ Thỏ ốm yếu, nhưng Sói không biết Thỏ Thỏ có thai.
Xin lỗi vì những chi tiết và kiến thức y học được thêm vào một cách tùy tiện.
"Em gái của cậu phục hồi rất tốt, phản ứng đào thải sau phẫu thuật được kiểm soát rất tốt, độ tương hợp của mẫu ghép vượt quá dự kiến. Cứ ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tháng nữa, sau đó có thể chuyển sang trung tâm phục hồi chức năng để điều dưỡng tiếp,"
Trong phòng bệnh đơn sạch sẽ tinh tươm của Bệnh viện Từ Hào, bác sĩ điều trị đứng cạnh giường lật bệnh án, giọng nói bình thản nhưng đầy sức nặng.
"Trong quá trình vật lý trị liệu sắp tới, thuốc chống đào thải phải uống đúng giờ, không được bỏ một ngày nào. Thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng phải tuân thủ nghiêm ngặt, và tất cả các bài tập do khoa phục hồi chức năng sắp xếp cũng phải theo kịp. Việc kiên trì những điều này không hề dễ dàng, cậu cần phải động viên em ấy nhiều hơn,"
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn người nhà bệnh nhân, nhưng thấy đối phương luôn cúi mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ, như thể không nghe thấy gì. Lời nói dừng lại, căn phòng chìm vào im lặng, làm nổi bật dáng vẻ lung lay sắp đổ của cậu.
Giọng bác sĩ trầm xuống.
"Thưa cậu, cậu có đang nghe không?"
"Thưa cậu... cậu Cao?"
Ông tiến lại gần một bước, nhận thấy sự khác lạ của người trước mặt, biểu lộ sự lo lắng. Ông do dự vươn tay, vỗ nhẹ lên vai người đàn ông với khuôn mặt gần như trắng bệch này.
"Cậu Cao, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu rất tệ, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trẻ tuổi lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, sự mơ hồ và nỗi đau ẩn hiện trong mắt dần tan biến, để lộ ra một đôi mắt trong veo, nhìn lại với vẻ xin lỗi.
"...Tôi không sao... Xin lỗi, vừa nãy ông nói gì vậy, tôi không nghe rõ, có thể phiền ông nói lại một lần nữa không?"
Bác sĩ lặp lại cuộc trò chuyện. Nghe thấy tin tức phục hồi tốt, sắc mặt người đàn ông dường như khá hơn một chút, không còn vẻ thất thần như trước, nhưng vẫn trắng bệch không chút máu. Có vẻ như đang cố gắng duy trì. Hành động đã chứng minh cậu thực sự đang rất khó khăn để chống đỡ. Cậu tiến lên một bước, rõ ràng là lảo đảo, được cô em gái nhỏ đang ngồi trên giường vươn người kéo một cái mới đứng vững.
Nhờ lực kéo này mà ổn định lại cơ thể, Cao Đồ quay đầu nhìn cô em gái sắp khỏi bệnh, như thể đã lấy được một chút sức mạnh từ khuôn mặt em ấy, nở một nụ cười hiền lành.
"Những điều ông dặn dò tôi nhất định sẽ hoàn thành tất cả. Thực sự cảm ơn ông rất nhiều! Cảm ơn ông! Cảm ơn!"
Tại góc hành lang, Cao Đồ không biết đã cúi đầu cảm ơn bác sĩ lần thứ mấy. Bác sĩ một tay đỡ cậu, một tay xua xua. Cự tuyệt không nổi sự chân thành của cậu, đành phải nhận lấy một chuỗi lời cảm ơn này. Nhìn quầng thâm dưới mắt và bờ vai gầy gò của cậu, ông không kìm được mềm lòng.
Ông biểu lộ sự lo lắng một cách kịp thời và thích đáng.
"Cậu Cao, sắc mặt cậu thực sự rất tệ, gần đây có phải làm việc quá sức không?"
Nhìn mồ hôi đang không ngừng chảy ra trên trán cậu, ông nói thêm.
"Cậu đấy, dù có bận rộn và mệt mỏi đến mấy, cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình. Em gái cậu chỉ có một mình cậu chống đỡ, nếu cậu ngã xuống, cậu có nghĩ đến em ấy sẽ đau khổ đến mức nào không?"
"Em gái cậu có bất kỳ vấn đề gì, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Còn nếu bản thân cậu cảm thấy không khỏe, muốn kiểm tra, cũng có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu vài chuyên gia đáng tin cậy, để họ xem xét kỹ lưỡng."
Cao Đồ ngẩn người, sau đó mới hiểu ý của bác sĩ. Cậu vội vàng nở một nụ cười chân thành hơn, nhưng vẫn rất khó khăn, như thể ngay cả một nụ cười nhỏ, một cái gật đầu cũng khiến cậu đau đớn.
"Cảm ơn ông, là có một vài việc trong công việc, nhưng... đều đã giải quyết xong rồi. Như ông nói, mọi thứ thực sự đang phát triển theo hướng tốt."
Vừa nói, cậu vừa giơ tay, lén lút ấn vào trán đang nặng trĩu như thể để lau mồ hôi. Trong khoảnh khắc bác sĩ thở dài quay lưng đi, sự mệt mỏi bộc phát và tràn ngập khắp đôi mắt cậu.
Cô bé Cao Tình không ngoan ngoãn như những gì em thể hiện. Em hoàn toàn chống lại "chỉ dụ", không tiếp tục ngoan ngoãn nằm trên giường. Sau khi Cao Đồ ra ngoài, em lập tức lén lút đi theo, đến chỗ gần cầu thang để đợi anh trai.
Việc nằm liệt giường trong thời gian dài không tránh khỏi khiến em đi lại chậm chạp, nhưng cũng làm cho giác quan của em trở nên nhạy bén, đặc biệt là đối với anh trai mình. Chỉ cần vài ánh mắt và vài biểu cảm nhỏ, em có thể đoán được đại khái suy nghĩ và trạng thái hiện tại của anh.
Hôm nay trạng thái của anh thực sự rất tệ, tệ đến nỗi em thực sự sợ anh ra ngoài rồi sẽ không quay lại.
Đoạn cầu thang trở về này quả nhiên mang lại khó khăn lớn cho Cao Đồ. Cậu đi rất chậm, như thể chân đeo một gông cùm nặng trĩu. Dù chỉ là nhích lên từng chút một, cậu vẫn không đủ sức, đi một bước thở hai bước. Vịn vào tường, cậu loạng choạng không thể cất bước, toàn bộ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện, trắng đến mức gần như trong suốt.
Nhìn thấy cơ thể như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể đổ, Cao Tình vội vàng xuống vài bậc thang để đón, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Cao Đồ.
Người dồn hết sự chú ý vào việc cố gắng chịu đựng sự khó chịu không nhận ra cô em gái nhỏ bên cạnh ngay lập tức. Thậm chí dường như ngay cả xúc giác cũng trở nên không nhạy bén. Chỉ đến khi Cao Tình gọi "Anh ơi" bên tai, cậu mới từ từ thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ.
Nhìn thấy em gái, Cao Đồ hơi kinh ngạc, vội vàng giấu đi nỗi đau trên mặt, thẳng lưng lên.
"Tình Tình, sao em lại xuống giường, lại còn không mặc áo khoác gì cả. Sao không chú ý đến sức khỏe của mình thế, mau về đi, kẻo bị cảm lạnh."
"Anh còn dám nói em, anh nhìn anh xem!"
"Anh, anh sao?"
Đôi mắt tròn sau cặp kính chớp chớp, dường như thực sự không biết mình đã làm sao. Cao Tình đột nhiên giận đến mức muốn nứt đầu.
Anh trai của em, từ trước đến nay vẫn luôn có thái độ "không tự hành hạ mình đến chết thì không chịu dừng". Khi đã bắt đầu làm việc thì bất chấp tất cả, cứ phải ép mình đến mức thực sự không thể chống đỡ nổi mới chịu dừng lại. Lại còn là một người có tính cách nhẫn nhịn, dù khó chịu đến mức đứng không vững, vẫn có thể cố gượng cười và nói với người khác là mình không sao, như thể miệng nói không sao thì cơ thể sẽ thực sự không sao vậy, cứ coi người khác là mù, là ngốc.
Nỗi xót xa và áy náy từ lâu đã lấp đầy trái tim Cao Tình. Giờ đây em chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành phục hồi và xuất viện, giúp anh gánh vác gánh nặng trên vai và chăm sóc anh thật tốt.
Nhưng hai tuần nay, anh trai dường như đột nhiên bị bệnh rất nặng, nôn không ngừng, sắc mặt ngày càng khó coi, ngay cả bác sĩ cũng đã nhiều lần trực tiếp hỏi về tình trạng sức khỏe của Cao Đồ, nhưng anh vẫn ngại đi khám bệnh, nói gì cũng không chịu dành dù chỉ một chút thời gian hay một chút tiền, để đi làm một cuộc kiểm tra đơn giản nhất.
Cao Tình đôi khi thực sự muốn đập ngất anh rồi trói vào giường, đẩy vào phòng khám để kiểm tra toàn thân 360 độ không góc chết.
Nhưng không có cơ hội, và cũng không thể thực sự đập ngất anh trai.
Nhìn Cao Đồ ngày càng suy yếu, ngoài việc lo lắng không ngừng, em chỉ có thể tìm đủ mọi cách để cầu xin anh ngủ thêm một chút, ăn thêm một chút.
Giờ đây ngay cả việc ăn uống cũng trở nên rất khó khăn.
Ban đầu Cao Tình muốn lấy cớ mình ăn không hết để nhường bát cháo dinh dưỡng cho anh, để anh lót dạ được một chút. Em tin rằng anh sẽ hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau. Nhưng không ngờ Cao Đồ vừa cầm bát cháo lên đã không chịu buông. Ban đầu thấy anh uống từng ngụm lớn, liên tục không ngừng, Cao Tình còn thầm vui mừng vì cuối cùng anh cũng ăn được chút gì đó, nhưng rồi ngay lập tức nhận ra có điều không ổn.
Em giơ tay nắm lấy cổ tay anh trai và kéo ra, thấy vành mắt Cao Đồ đã đỏ hoe, trong mắt long lanh nước. Cậu bị sự ép buộc nuốt xuống kích thích đến nỗi bàn tay cầm bát run rẩy, bàn tay kia cố gắng che miệng, như thể sợ sẽ nôn khan ra ngoài.
Cao Tình buông cổ tay anh ra, giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Anh ơi nếu thật sự không thể ăn được nữa thì đừng cố ăn nữa!"
Vừa nói, em vừa vươn tay giật lấy bát. Cao Đồ theo bản năng né tránh, nghiêng người về phía xa giường, cẩn thận bảo vệ chiếc bát sứ trong tay.
"Cái này em để dành cho anh, anh..."
"Ý em là thế hả anh?" Cao Tình không giằng được bát, ngồi thẳng dậy, xìu xuống, vành mắt đỏ hoe.
"Anh có thể, có thể đừng lúc nào cũng cố gắng như vậy được không?"
Cao Tình là một cô gái bướng bỉnh, ngay cả khi cái chết rõ ràng ở ngay trước mặt cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, em lại khóc không thành tiếng vì những chuyện này, gục vào lòng Cao Đồ khóc đến nỗi không thể đứng thẳng, toàn thân run rẩy. Cuối cùng, phải lấy việc anh trai không được làm việc tối nay và phải ngủ đủ tám tiếng làm điều kiện, em mới dần dần bình tĩnh lại.
Cao Đồ vừa đau lòng vừa yêu thương, vỗ nhẹ lưng em từng nhịp, vuốt những lọn tóc mái ướt mồ hôi trên trán em ra sau tai, dùng đầu ngón tay lau đi những vệt nước trên mặt em, rồi lại xoa xoa chóp mũi ửng đỏ của em.
Dỗ dành em, nói rằng anh sẽ nghe lời em, em nói gì cũng đúng.
Cao Tình mắt lệ nhòa, nấc cụt, thở không ra hơi, nhưng ngay lập tức lại được đằng chân lân đằng đầu.
"Vậy khi anh ngủ phải nắm tay em, cả đêm không được buông ra!"
Kỹ thuật chăm sóc người khác của Cao Đồ khá tinh tế. Động tác rút tay của cậu rất nhẹ nhàng, ban đầu Cao Tình thực sự không nhận ra.
Nhưng Cao Tình trong lòng có chuyện nên giấc ngủ trở nên nông hơn nhiều. Bên cạnh trống vắng chưa được vài phút, em đã tỉnh lại. Mở mắt ra, chiếc giường phụ trống không, đồng hồ trên tường chỉ vào lúc nửa đêm. Em đoán anh trai có thể đã đi vệ sinh, nhưng vẫn không yên tâm chút nào, xuống giường, di chuyển từng bước để tìm.
"Anh ơi." Em khẽ gọi một tiếng.
Cao Đồ không đáp.
Khi em gọi lần thứ hai, em đã đến cửa nhà vệ sinh. Lần này cũng khiến người được gọi nghe thấy. Bóng lưng còng xuống bên bồn rửa mặt từ từ thẳng lên, trên mặt Cao Đồ vẫn còn dính những vệt nước đang chảy xuống, nhưng việc dùng nước lạnh rửa mặt không mang lại sự tỉnh táo cho cậu.
Cậu chỉ quay đầu lại, hướng về phía có tiếng nói, nở một nụ cười trắng bệch.
Hỏi em sao lại đến đây.
Chưa hỏi xong, thực ra là hoàn toàn không hỏi, cậu không thể phát ra âm thanh, cậu đã không thể nói được nữa rồi.
Cao Tình không kịp đỡ Cao Đồ. Cậu lắc lư người, ngã thẳng xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Suy nghĩ kỹ lại, nếu phải nói ra nguyên nhân dẫn đến cảm giác khó chịu bất thường hôm nay, cậu nghĩ có thể là do uống quá nhiều thuốc nên bị ngộ độc. Dù sao cũng là thuốc ức chế trộn lẫn với thuốc giảm đau, thuốc dạ dày và thuốc cảm cúm uống cùng lúc, một vài tác dụng phụ khó kiểm soát cũng có thể hiểu được.
Mấy ngày nay không biết vì sao, triệu chứng rối loạn tin tức tố của cậu trở nên nặng hơn, cả thuốc tiêm và thuốc viên ức chế đều không ngừng nghỉ. Lại còn thêm chứng đau đầu, dạ dày cũng trở chứng. Có thể là ăn phải đồ không tốt, cũng có thể là cả cái dạ dày đã hỏng mất rồi. Mấy ngày nay cậu khó chịu đến mức suýt chút nữa đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng vì chuyện này.
Rối loạn tin tức tố thì không sao, đau đầu cũng có thể nén lại không kêu than. Chịu đau đã trở thành một thói quen ăn sâu vào xương cốt của cậu. Nhưng triệu chứng nôn mửa thì cậu thực sự không thể kiểm soát. Việc phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục trong cuộc họp đã dễ dàng gây ra sự bất mãn lớn của Thẩm Văn Lang.
Cậu thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng liều lượng thuốc lên, lại vì muốn tiết kiệm thời gian và tiện lợi, bất chấp cái gì được cái gì không, cậu trộn tất cả các loại thuốc lại với nhau, rồi thêm vào đó liều thuốc ức chế thường dùng, tất cả cùng lúc đưa vào cơ thể mình.
Có lẽ mấy loại thuốc này cuối cùng vẫn không thể uống cùng nhau, trong lòng cậu có chút hiểu lờ mờ. Nhưng cậu lại thầm mừng, may mà hôm nay chỉ đến thăm em gái, dùng thuốc ức chế dạng viên, nếu đổi sang dạng tiêm, có lẽ tác dụng phụ còn lớn hơn.
Câu nói này, vài giờ sau, mặc dù nguyên nhân thực sự dẫn đến ngất xỉu không giống nhau, nhưng bác sĩ của cậu đã lặp lại y nguyên lần thứ hai.
Cậu tỉnh lại từ từ, chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng trĩu, cố gắng lắm mới mở được mắt. Tầm nhìn vẫn còn rất mờ, trên người thì không thấy đau đớn gì, chỉ có chút tê liệt, có chút trống rỗng, không có chút sức lực nào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi hít vào không khí nồng mùi thuốc khử trùng, lạnh lẽo chảy qua cổ họng, khiến cậu hơi muốn ho. Vì vậy, cậu cử động cơ thể, cử động ngón tay, có chút tê, chạm vào ga trải giường dưới thân, mới nhận ra mình không ở trong trạng thái hư không.
Sau khi nhận thức được điều này, cậu dần dần phân biệt được ba khuôn mặt quen thuộc từ trong tầm nhìn mờ ảo. Khuôn mặt của em gái Cao Tình chiếm phần lớn, hốc mắt đã sưng đỏ như quả óc chó, đầy vẻ lo lắng. Bên cạnh là bác sĩ điều trị của em gái, biểu cảm của ông cứng rắn hơn, lông mày nhíu lại rất chặt. Ngoài cùng là một khuôn mặt lạ lẫm, cậu không quen.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy nỗi đau âm ỉ bắt đầu lan truyền khắp cơ thể, như có vô số cây kim đang đâm xuyên qua da thịt.
Người đầu tiên lên tiếng là bác sĩ của em gái cậu, giọng nói đi kèm với tiếng nức nở bùng nổ của Cao Tình truyền vào tai cậu.
"Cậu Cao, cậu còn nói với tôi là cậu không sao? Đáng lẽ tôi không nên tin lời cậu, một câu cũng không nên tin!"
Cao Đồ đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn rối loạn. Trong thời gian ngắn, cậu không thể kiểm soát cơ thể, chỉ có thể dùng ánh mắt, chớp chớp mắt nhìn qua một cách vô vọng. Cao Tình hiểu ý, cắn môi cố gắng kìm nén tiếng khóc, nức nở mô tả lại tình hình lúc đó.
Thì ra sau khi cậu ngất xỉu, Cao Tình sợ hãi đến mất hồn, nhất thời chỉ biết gục xuống sàn nắm chặt tay anh mà khóc. May mắn thay, y tá đi tuần phòng kịp thời đi ngang qua, lập tức gọi bác sĩ đến. Họ ba chân bốn cẳng đưa cậu vào phòng cấp cứu, tình hình mới tạm thời được ổn định.
"Sáng nay tôi đến kiểm tra phòng, vừa vào đã thấy một cảnh tượng hỗn loạn, cứ tưởng em gái cậu có chuyện gì, làm tôi sợ chết khiếp!"
Giọng của bác sĩ điều trị dịu đi một chút, nhưng vẫn còn rất tức giận.
"Đến gần mới thấy hóa ra là anh trai cậu ngã xuống! Tôi vội vàng bảo y tá đỡ em gái cậu về giường nghỉ ngơi, trông chừng em ấy làm kiểm tra, lại cho người tổng hợp hết kết quả kiểm tra bên cậu..."
Ông dừng lại, nhận ra mình nói hơi dài dòng, bèn dừng chủ đề, rồi lại thở dài một câu.
"...Cậu nói xem, tại sao cậu lại phải khổ sở đến vậy?"
Cao Đồ đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này. Cao Tình cũng không để cậu có thời gian trả lời. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Cao Tình lau nước mắt trên mặt, ngắt quãng nói.
"Anh ơi, anh không biết đâu... Em thực sự sợ chết đi được... Anh đã làm em sợ chết khiếp."
Cậu muốn nắm tay Cao Tình, muốn đứng dậy cảm ơn bác sĩ, nhưng cánh tay và toàn thân đều mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Cậu chỉ vừa nín thở thử một chút, trước mắt đã xuất hiện những đốm sáng trắng. Cậu không dám mạo hiểm nữa, nhưng không ngờ chút sức lực đó lại dùng nhầm chỗ, lại kéo theo một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Cơn đau này đến đột ngột, và hoàn toàn khác với những cơn khó chịu thường thấy ở dạ dày. Nó không phải là kiểu đau tức, mà là một cơn đau nhói bất thường thu hút sự chú ý của người ta, như có một thứ gì đó ở dưới lớp da thịt đang châm nhẹ lên, chỉ một cái thôi. Ban đầu nó không dữ dội, nhưng sau khi khiến người ta chú ý, nó lại bắt đầu kêu gào, khiến toàn bộ vùng bụng và thắt lưng trở nên ê ẩm, yếu ớt.
Mặc dù đang nằm ngửa, nhưng lại có một cảm giác nặng trĩu. Khi cảm nhận kỹ hơn, cậu nhận ra ở đây thực ra đã có dấu hiệu khó chịu từ trước, nhưng nó bị bao bọc bởi cảm giác yếu ớt và tê dại sâu sắc hơn, từng sợi từng sợi đan vào nhau thành một tấm lưới mờ ảo, khiến người ta khó có thể nhận ra tình trạng ở đây ngay lập tức.
Đau có chút dữ dội, cậu không kìm được, theo bản năng rên lên một tiếng, nhẹ cắn môi, trên mặt lộ ra vài phần đau đớn, giữa hai lông mày nhăn lại một nếp nhăn mờ.
Bác sĩ lạ mặt nãy giờ không lên tiếng lúc này tiến lên một bước, lời nói khô khan nhưng nội dung lại rất phong phú.
"Cậu Cao, xét theo tình trạng hiện tại của cậu, tôi vẫn khuyên cậu nên nằm nghỉ ngơi.
"Nằm nghỉ có nghĩa là, không được xuống giường, không được ngồi dậy, thậm chí cả lật mình cũng không được. Bất kể cậu có công việc quan trọng đến đâu, công ty không có cậu sẽ không hoạt động hay dự án không có cậu sẽ không thể tiến hành, bất kể là liên quan đến việc mua lại toàn bộ Bắc bán cầu, hay là nếu bây giờ không giải quyết thì trời sẽ sập đất sẽ nứt thế giới sẽ bị hủy diệt."
...
Việc có một bác sĩ lạ mặt lại hiểu rõ tính cách và quyết định của mình đến vậy rõ ràng khiến Cao Đồ bối rối. Đầu óc cậu không theo kịp cơ thể, chưa kịp hiểu ra, vẫn cố gắng lấy sức để cử động và mở miệng giải thích, khiến mình thở hổn hển, ho nhẹ ra tiếng.
Có một bệnh nhân không chịu yên như vậy rõ ràng càng làm cho cái đầu của vị bác sĩ này lớn lên gấp bội. Ông đỡ trán, nhanh chóng liếc nhìn hai người bên cạnh.
Hai người bên cạnh rõ ràng cũng rất đồng tình.
Cuối cùng, ông lạnh lùng và vô tình nói.
"Cậu Cao, xét vì triệu chứng dọa sảy thai đã xuất hiện, nếu cậu còn muốn giữ lại đứa bé trong bụng, thì xin hãy nghe lời tôi. Thực sự cảm ơn sự hợp tác của cậu."
Ban đầu Cao Tình biết anh trai mang thai thực ra có chút vui mừng.
Việc phát hiện ra mang thai do dọa sảy thai quả thực khiến người ta giật mình, nhưng ở một mức độ nào đó, điều này chứng tỏ rằng mặc dù anh trai vẫn là một kẻ cứng đầu không chịu dừng lại, nhưng cậu cũng đã từng bị một Alpha đáng tin cậy lay động, cam tâm tình nguyện trút bỏ lớp vỏ cứng rắn.
Em cứ nghĩ anh trai cuối cùng cũng tìm được bạn đời, tìm được bến đỗ. Em cứ nghĩ anh trai "không biết yêu" của mình cuối cùng cũng biết nghĩ cho bản thân một chút, dù chỉ là một chút thôi.
Em đã làm gánh nặng cho anh quá lâu. Nếu anh trai thực sự muốn bước vào một cuộc sống mới, em sẽ không giữ lại dù chỉ nửa câu. Lời chúc phúc đã ủ trong lòng em từ lâu, Cao Tình giờ đây chỉ muốn đứng sau lưng anh, lặng lẽ tiễn anh đi trên con đường tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
Chỉ là, nhìn có vẻ Alpha này không mấy có trách nhiệm.
Sau đó, em phát hiện ra rằng việc Alpha này có tồn tại hay không còn là một vấn đề khác.
Ba người, ba cái miệng, sáu con mắt, sáu bàn tay đều không thể ép Cao Đồ nói ra tại sao bạn đời của cậu lại chăm sóc cậu thành ra như vậy, tại sao không cho cậu sự an ủi của tin tức tố, và Alpha đáng lẽ phải bị lôi ra bắn tám ngàn lần này,
Rốt cuộc là ai.
Cũng không thể giữ Cao Đồ lại, cuối cùng cậu vẫn cố gượng ngồi dậy, liên tục xin lỗi hai vị bác sĩ, sau đó kéo tay Cao Tình, lải nhải những câu như "tay em sao lạnh thế này, chắc là vừa rồi mệt rồi," "em không được xuống giường quá vội," "em phải biết tự chăm sóc bản thân mình" và những lời tương tự. Cậu hay nói chuyện lẩm cẩm, dài dòng và tỉ mỉ về những điều không quan trọng để che đậy khi cậu lo lắng và quyết tâm không nói ra chuyện gì đó.
Cao Tình vô cùng kiên quyết rút tay ra.
"Anh ơi, anh đừng đánh trống lảng nữa, bây giờ chúng ta đang nói về anh."
"Anh nói cho em biết anh đang sợ cái gì chứ, có chuyện gì mà không thể nói với em sao?"
"Anh ơi nhìn em này!"
Thấy Cao Tình không bị "kim cô chú" của mình dỗ dành, Cao Đồ dứt khoát cúi đầu, quay đi chỗ khác, trốn tránh việc bị hỏi. Cao Tình cũng không chịu thua, đuổi theo ánh mắt của cậu, liên tục gào thét chất vấn.
"Anh đừng lắc đầu. Anh nói cho em biết có phải có ai bắt nạt anh không, có phải Alpha đó là một tên khốn không, có phải hắn đã làm tổn thương trái tim anh không?"
Câu này thì Cao Đồ nghe lọt tai. Cậu vội vàng ngăn Cao Tình lại, liên tục xua tay.
"Không phải đâu, không phải, em đừng nói lung tung. Anh ấy... anh ấy chỉ là..."
"Chỉ là" một lúc lâu vẫn không ra được từ nào.
"Anh ấy làm sao, anh ấy là ai hả anh, anh nói đi chứ!"
"Anh! Anh ơi! Cao Đồ! Anh làm em tức chết rồi!"
Cao Tình thực sự sắp phát điên, tức đến mức ôm ngực, liên tục thở dốc. Cao Đồ cũng không thèm để ý đến việc em không còn lễ phép nữa, vội vàng kéo tay em, đỡ vai em, an ủi, dỗ dành.
"Tình Tình, em đừng vội, đừng giận, anh không sao, thật đấy,"
Thừa lúc cậu ho khan, Cao Tình đột nhiên đưa tay ra, giật lấy chiếc điện thoại đang rung dữ dội trên tủ đầu giường.
Nhanh như cắt, Cao Đồ còn chưa kịp phản ứng, một phần ba thế giới của cậu đã nằm trong tay Cao Tình. Em cầm chiếc điện thoại như một món đồ nguy hiểm, dang rộng cánh tay, đưa điện thoại ra xa giường, lớn tiếng tuyên bố.
"Anh, hôm nay, không được xem công việc!"
"Nhưng hôm nay anh..."
Cao Đồ rất lo lắng, lập tức phản bác, nhưng cũng ngay lập tức bị cắt ngang.
"Không chỉ hôm nay không được, mấy ngày ở lại bệnh viện theo dõi cũng không được! Anh ngoan ngoãn dưỡng sức khỏe đi, em sẽ tịch thu điện thoại!"
Bác sĩ điều trị của Cao Tình vỗ vai cô bé, ra hiệu cho em bình tĩnh lại, đồng thời nhẹ nhàng nói.
"Cậu Cao, chúng tôi đều biết công việc hiện tại của cậu rất căng thẳng, nhưng dù thế nào, ít nhất cũng phải vượt qua mấy ngày này đã. Cơ thể của cậu bây giờ thực sự không thích hợp để làm việc quá sức."
Cao Tình ở bên cạnh vừa gật vừa lắc đầu, như một con lật đật linh hoạt.
Nhưng Cao Đồ không thể chịu đựng được tiếng điện thoại rung không ngừng nữa. Cậu đã có động tác muốn lật người xuống giường, kiên định biện minh.
"Em thật sự sẽ chú ý mà, anh chỉ nghe một cuộc điện thoại thôi, một cuộc thôi."
Chiếc điện thoại cuối cùng vẫn trở lại tay Cao Đồ. Cao Tình vốn cũng không định thực sự tịch thu điện thoại của anh trai, em sợ anh trai sẽ sốt ruột và giành giật. Tình trạng của Cao Đồ bây giờ trông không khá hơn em là bao. Nếu anh trai lo lắng mà xảy ra chuyện gì nữa, Cao Tình thực sự sợ hãi.
Hơn nữa, trong khi Cao Tình hiểu rõ công việc quan trọng với anh trai đến mức nào, em còn lờ mờ cảm thấy rằng anh trai thực sự sẽ làm chuyện lớn vì người đang gọi điện thoại đến này.
Người này rất quan trọng. Em biết người này, biết vị trí của người này trong lòng anh trai, biết ơn huệ mà người này đã dành cho anh, và cũng biết, hoặc có thể cảm nhận được, anh trai có một tình cảm bất thường với người này, không chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Nhưng nó lại bị anh trai cẩn thận bao bọc, khóa chặt trong thế giới của riêng cậu, không ai được phép nhìn thấy, càng không thể để Cao Tình thực sự đi sâu vào.
Em chỉ có thể cảm nhận qua những manh mối nhỏ nhặt, và chỉ có thể thỏa hiệp. Với chút bực bội, em đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay Cao Đồ, quay người đi theo bác sĩ đến một bên để nghe những lưu ý tiếp theo.
Cũng không thể hoàn toàn trách Cao Đồ được. Cuộc họp sáng nay thực sự rất quan trọng. Không biết bao nhiêu phòng ban, bao nhiêu người đã thức trắng đêm vì dự án. Văn phòng thư ký cũng nằm trong số đó. Nếu không phải đêm hôm trước việc tái khám của em gái quan trọng hơn, Cao Đồ cũng sẽ là một thành viên chủ chốt ở lại công ty.
Cuộc họp mà Thẩm Văn Lang rất để tâm, Cao Đồ không muốn bỏ lỡ, không muốn xảy ra sai sót, càng không muốn bản thân trở thành sai sót đó.
Khi nghĩ đến Thẩm Văn Lang, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh đối phương làm việc trên bàn giấy vào nửa đêm. Cao Đồ đương nhiên sẽ ở lại để làm thêm giờ cùng Thẩm Văn Lang, chỉ là đột nhiên một ngày, Thẩm Văn Lang chú ý đến cậu, hỏi.
"Sao em còn chưa về nhà, em còn có việc gì chưa làm xong à?"
HS vẫn rất cởi mở, Thẩm Văn Lang dù bình thường đi đâu cũng mang vẻ mặt cau có như nợ anh ta tám trăm triệu, nhưng những phúc lợi nên có, những khoản chi nên thanh toán, những giờ tan ca bình thường chưa bao giờ bị cắt xén. Không có yêu cầu cứng nhắc phải thức trắng đêm làm thêm giờ mỗi đêm, thực sự là một "minh quân".
Anh dường như không hiểu, tại sao Cao Đồ luôn có nhiều việc không làm xong và nhiều giờ làm thêm như vậy.
Hoặc nói cách khác, anh thực sự không hiểu.
Nhìn thoáng qua Cao Đồ đang cô đơn như một ngọn cỏ bay lượn trong văn phòng trống rỗng và tối đen, anh rũ mắt xuống, khi ngẩng lên, ánh mắt có vẻ dịu dàng hơn.
"Vào văn phòng tôi đi."
Công việc muốn làm thì lúc nào cũng làm không hết. Những buổi tối này trong văn phòng của Thẩm Văn Lang, Cao Đồ vẫn bận rộn như một chú ong chăm chỉ, điều đó không phải giả vờ. Chỉ là cậu đã có cơ hội và có thời gian, thường xuyên dừng lại, lén lút phác họa đường nét của Thẩm Văn Lang bằng ánh mắt.
Đôi mắt của Thẩm Văn Lang sâu thẳm, ánh đèn chiếu lên càng làm cho nó khó đoán hơn, nhưng nhìn kỹ, có thể thấy lông mi của anh dài hơn so với Alpha bình thường. Khi cúi xuống xem tài liệu, cái bóng đó khẽ rung lên theo mỗi lần chớp mắt, vài phần tập trung, vài phần tinh tế, vài phần đẹp đẽ.
Ánh sáng xuyên qua sống mũi cao thẳng của anh, rồi được trung hòa ở khóe môi. Anh cúi đầu, hàm dưới căng chặt, đường nét gọn gàng sắc sảo, nhưng lại bị sự mềm mại giữa đôi môi mỏng khẽ mím này lay động, khiến anh chìm vào một trạng thái suy tư nhẹ nhàng như lông vũ, khiến anh dịu dàng, khiến anh bình yên.
Cao Đồ ít khi thấy những đường nét như vậy của anh.
Cậu cảm thấy tĩnh lặng và hạnh phúc. Nếu cứ mãi như vậy, chỉ là thư ký của anh, chỉ là cái bóng của anh, ở bên anh, có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, có thể xuất hiện bên cạnh anh khi anh cần, có thể đưa cho anh một cốc nước ấm khi anh nhăn mày suy tư, có thể nghiêm túc ngắm nhìn góc nghiêng của anh khi anh kiểm tra báo cáo, có thể lặng lẽ sắp xếp lại tài liệu đã rải rác cho anh sau khi anh kết thúc việc đọc dài dòng và phức tạp, có thể chỉ im lặng đứng bên cạnh anh, dù chỉ là một người không quan trọng.
Cả đời này cậu cũng mãn nguyện.
Cậu chưa bao giờ dám mơ tưởng.
Cậu không mơ ước bất cứ điều gì.
Nhưng đứa trẻ này, đây không phải là một món quà, đây là một trái đắng.
Và nguồn gốc thực sự của trái đắng lại gọi điện đến đúng lúc này. Cao Đồ không cần nhìn cũng biết, cậu nhạy bén nhận ra âm báo cuộc gọi đến mới và nguồn gốc của nó. Cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là Thẩm Văn Lang.
Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Văn Lang, Alpha của cậu đêm đó, cha của đứa trẻ trong bụng cậu.
Bàn tay cậu vô thức che lên chỗ vẫn chưa có dấu hiệu gì, một nơi ẩn mình đến mức suýt chút nữa đã có nguy cơ mất đi mà cậu không hề hay biết, nhưng lại im lặng bám rễ vào cơ thể cậu, vùng bụng dưới của cậu.
Ở đó, sắp tới, sẽ có một trái tim đập, kết nối họ, kết nối cậu và sinh mệnh mới, kết nối sinh mệnh mới và Thẩm Văn Lang, kết nối cậu và Thẩm Văn Lang.
Đó là kết tinh của họ, đó là con của họ.
Nhưng đó cũng là con của Thẩm Văn Lang, đó là Thẩm Văn Lang, lại chính là Thẩm Văn Lang.
Một nỗi bi ai khổng lồ dâng lên trong lòng, khiến cậu ngay khi nhấc máy gần như mất tiếng, mất thính giác. Cố gắng vật lộn để thoát ra khỏi cảm giác ngột ngạt như thủy triều, cậu mới từ từ phân biệt được Thẩm Văn Lang đang nói gì.
Lại là lời trách móc, như cơm bữa. Hỏi cậu tại sao không ở văn phòng, nếu không phải gọi điện cho thư ký trưởng, anh ta đến giờ vẫn không biết Cao Đồ lại bỏ việc.
Cao Đồ cũng không biết mình bỏ việc lúc nào, đây quả là một sự oan uổng, mức độ như tuyết rơi giữa tháng sáu.
Cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức theo bản năng xin lỗi, sau đó thêm vào vài câu biện minh vô ích.
"Xin lỗi Tổng giám đốc Thẩm, tôi vẫn ở bệnh viện, chưa kịp quay lại công ty, nhưng tôi sẽ nhanh nhất có thể,"
"Anh có dặn dò gì cần tôi làm không?"
Thẩm Văn Lang lại như không nghe thấy câu này. Bên kia im lặng vài giây, cậu cảm nhận được giọng nói của Thẩm Văn Lang hơi siết lại.
"Bệnh viện? Sao em lại đến bệnh viện nữa rồi, lại đi cùng Omega động một tí là phát tình kia à?"
"...Không phải đâu Tổng giám đốc Thẩm, là em gái tôi..."
"Không phải Omega của em là được, nếu không em cũng không cần mang cái mùi đó đến họp đâu!"
Thẩm Văn Lang ngắt lời cậu.
"Em bận xong chưa, việc của em gái em ấy,"
Thẩm Văn Lang dừng lại rồi nhanh chóng nói thêm một câu. Nhưng sự dịu dàng bất ngờ này vẫn khiến Cao Đồ hơi ngẩn người.
"Ồ, tôi, tôi bên này rất nhanh sẽ..."
Lại một lần nữa bị ngắt lời. Thẩm Văn Lang triệt để thực hiện thói quen ngắt lời Cao Đồ qua điện thoại.
"Được rồi, em nhanh lên. Mười lăm phút nữa xuống lầu, tôi đến đón em."
"Nhớ kỹ, tự tắm rửa sạch sẽ!"
Thẩm Văn Lang vẫn không yên tâm mà bổ sung thêm.
Cao Đồ đặt điện thoại xuống, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, áp lực lớn như một ngọn núi.
Thực tế đã chứng minh áp lực của cậu là đúng. Cậu vừa mở cửa xe, Thẩm Văn Lang đã ngửi như một con chó, nâng mũi lên ngửi. Anh ta hẳn biết mình đẹp trai, cũng rất hài lòng, rất tự mãn, rất phong độ vuốt tóc, ngẩng cằm, nhìn Cao Đồ có chút hoảng loạn ở bên ngoài, cũng không làm động tác gì quá mạo phạm, nhưng Cao Đồ biết, anh ta đang xác nhận.
Thấy vẻ mặt anh ta hơi giãn ra, Cao Đồ cũng thở phào nhẹ nhõm, vuốt vạt áo vest, ngón tay vô thức chạm vào bụng dưới.
Lo lắng.
Nhưng lại nghe Thẩm Văn Lang bực bội nói.
"Đứng sững ở đó làm gì, lên xe đi... Không phải,"
Thẩm Văn Lang hung dữ lườm Cao Đồ đang nửa chừng lên xe, rất tự nhiên đổ lỗi cho Cao Đồ vì việc anh ta không nói trước.
"Ai cho em ngồi ghế phụ, ra sau ngồi, nhanh lên, đừng lề mề."
Cao Đồ cứ nghĩ Thẩm Văn Lang muốn hỏi chuyện công việc, nên cũng không suy nghĩ nhiều, ngầm chấp nhận việc ông chủ, cấp trên, đại lão gia nghĩ gì làm nấy. Nào ngờ cậu vừa ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, Thẩm Văn Lang lại đột nhiên tiến lại gần, dồn cậu vào góc chết của lưng ghế.
Hành động mập mờ này khiến Cao Đồ toàn thân cứng đờ. Cậu theo bản năng rụt người về phía sau, nhưng không còn chỗ nào để lùi, chỉ có thể chết dí vào lưng ghế, gần như muốn khảm mình vào lớp da mềm dẻo của ghế ngồi.
Cậu thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa diên vĩ thoang thoảng trên người Thẩm Văn Lang, hòa lẫn với một cảm giác cháy âm ỉ, mơ hồ và ảo mộng bao bọc lấy cậu, trong không gian chật hẹp quấn lấy hơi thở của cậu, đè ép cậu đến mức gần như không thể thở nổi. Cậu bất lực ngẩng đầu lên, va vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang: "Mặt em sao thế?"
"Em có trang điểm à?"
Thẩm Văn Lang vừa nói, thậm chí còn giơ tay định véo da Cao Đồ. Nhưng Cao Đồ đã rụt lại khi tay anh còn cách xa cả chục cây số, trong vẻ mặt cũng lộ ra sự sợ hãi và lo lắng sâu sắc. Anh ta có chút không hiểu, dừng tay lại, tò mò nhìn Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang không nghĩ rằng động tác này của mình thực ra rất đáng sợ.
Anh ta chỉ thấy sắc mặt của Cao Đồ thực sự rất đáng sợ.
Anh ta vẫy tay, nói một câu "thôi kệ", rồi quay lại tư thế ngồi thanh lịch và kiêu hãnh ban đầu của mình. Trong sự im lặng duy trì, anh ta cảm thấy Cao Đồ đã ném về phía mình một ánh mắt không thể xác định, nhưng anh ta cố kìm nén sự thôi thúc quay đầu lại, cho đến khi người bên cạnh trong sự cô độc không thể chống đỡ nổi, đột nhiên gật đầu nhẹ nhàng từng cái, lơ mơ ngủ thiếp đi.
Anh ta quay đầu lại, thực ra không thấy việc Cao Đồ ngủ gật bên cạnh cấp trên là một tội ác tày trời gì. Anh ta chỉ chăm chú nhìn vào quầng thâm đậm dưới mắt Cao Đồ, càng nhìn càng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Đó là một cảm giác xa lạ, chậm rãi và nặng nề, lan ra từ sâu thẳm trong lồng ngực anh ta. Cảm giác chua xót, như một quả mơ xanh chưa chín bị nghiền nát trên đầu lưỡi, chất lỏng lạnh lẽo thấm vào mạch máu, nhưng lại nặng trĩu với một cảm giác trì trệ như gỉ sét. Vì vậy, mỗi nhịp tim của anh ta đều kéo theo một tiếng vọng âm u và xa xôi như vậy.
Cao Đồ đã tự ép mình thành ra bộ dạng này từ bao giờ.
Trong một thời gian ngắn, cậu đã trở nên khô héo như một ngọn đèn cạn dầu, má hóp sâu xuống, khiến đường nét xương gò má trở nên có chút đột ngột. Làn da trên đó lại có một màu trắng xanh xám xịt, như thể đã bị rút cạn hết sức sống, lại như một tấm lụa cũ bám đầy bụi, căng mong manh trên bộ xương quá rõ ràng.
Ngay cả trong giấc ngủ, đôi lông mày nhíu chặt của người đó cũng chưa từng giãn ra dù chỉ một chút, khóa lại tất cả những gánh nặng không thể nói thành lời của cậu, nặng trĩu đến tận cùng.
Cậu co ro trong bóng tối của ghế ngồi, không biết từ lúc nào, đã trở nên gầy gò đến mức như một làn sương lạnh có thể tan biến trong gió bất cứ lúc nào. Xung quanh cậu bao trùm một sự tĩnh mịch của một người sắp chết.
Thực ra, ngay từ khi xác nhận Cao Đồ một lần nữa vắng mặt trong tầm nhìn của văn phòng, trong lồng ngực của Thẩm Văn Lang đã bị một cảm giác bực bội khó tả chặn lại, như bị một thứ gì đó siết chặt, từ từ siết lại.
Cao Đồ luôn đến sớm hơn anh, luôn về muộn hơn anh. Vì vậy, trong tiềm thức của anh, chỉ cần anh mở mắt ra và đến công ty, đến nơi đặc biệt này, Cao Đồ nhất định sẽ ở xung quanh anh, mọi lúc mọi nơi, bao bọc toàn bộ thế giới của anh, bao bọc cả con người anh.
Nhưng cơ hội như vậy lại ngày càng ít đi. Bắt đầu từ khi nào, dường như không có một mốc thời gian cụ thể nào, lại như là ở một khoảnh khắc nào đó, một giây phút nào đó, một ngày nào đó, bên cạnh Cao Đồ đã có những vướng bận khác, nhưng lại dường như không chỉ có vậy.
Cho đến ngày hôm nay, anh đột nhiên phát hiện ra sự suy yếu của Cao Đồ đã thấy rõ bằng mắt thường. Vẻ bệnh tật trên khuôn mặt đã khó che giấu. Dù cậu lấy những lý do đó để xin nghỉ thường xuyên, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng là cậu cũng rất cần được nghỉ ngơi.
Nôn mửa, chóng mặt, thậm chí là không thể kiểm soát được tứ chi, bàn tay đưa tài liệu cũng run rẩy. Những điều này Thẩm Văn Lang đều đã nhìn thấy, nhưng anh không hỏi, không biết hỏi như thế nào, cũng không thể hỏi.
Cái mâu thuẫn đó rất kỳ lạ, như thể giữa họ có một lớp màng vô hình. Rõ ràng là ở gần trong gang tấc, nhưng Cao Đồ lại cách anh xa đến vậy, như một con thuyền đơn độc đã đến chân trời, đang từ từ mờ dần khỏi tầm nhìn của anh, sắp không còn nhìn rõ đường nét nữa.
Thẩm Văn Lang khó có thể kiểm soát được cảm giác của mình và những cảm xúc phức tạp chứa đựng trong đó, vì vậy có thể tổng hợp lại, gọi chung là một cảm giác, Thẩm Văn Lang phát hiện ra mình lại đang sợ hãi.
Thẩm Văn Lang đang sợ hãi.
Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cao Đồ, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã đến đón cậu, may mắn vì vừa rồi mình không nói gì không nên nói, may mắn vì mình đã để Cao Đồ ngồi bên cạnh.
Thực ra, nói kỹ ra, họ thực sự không có nhiều lần như vậy, ngồi cạnh nhau.
Ngồi cạnh nhau, cảm nhận dòng thời gian trôi qua.
Không muốn bỏ lỡ dù chỉ một phút, không muốn mất đi dù chỉ một giây. Đói khát như sói đói vồ mồi, nhìn cậu, nhìn cậu.
Cao Đồ, anh đã bao giờ bình đẳng nhìn cậu như vậy chưa. Chỉ khi nhận ra khoảng cách giữa họ đang dần nới rộng, anh mới nhận ra trong lòng mình đã sớm chứa đựng một sự thôi thúc không tên, sự thôi thúc muốn rơi lệ.
Nhưng tất cả những điều này đều là không nên, là không nên và không tên.
Cố gắng kìm nén, anh thậm chí còn cắn vỡ môi mình, nếm thử chất lỏng mặn chát và trơn tuột trên miệng. Trong lòng chửi trời chửi đất, chửi thế giới, chửi cha mẹ một vạn lần. Cuối cùng vẫn bảo tài xế dừng xe, đây là lần duy nhất trong đời anh, vì một người không hề liên quan đến mình, bước vào một nơi mà anh chưa bao giờ đến.
Tài xế nhìn bóng lưng ông chủ bước vào cửa hàng tiện lợi, rồi lại nhìn thư ký vẫn còn đang mơ mơ màng màng ở phía sau, lộ ra một biểu cảm kinh ngạc bí ẩn như thể thiếu gia đã mười năm không cười.
Cao Đồ còn chưa tỉnh hẳn, trong tay đã được nhét một chiếc bánh sandwich khổng lồ.
Thẩm Văn Lang ở bên cạnh cậu, ban đầu cũng đang cầm một ly sữa đậu nành ấm nóng của mình, thấy Cao Đồ mơ màng mở mắt ra, anh ta liền như bị sữa đậu nành làm bỏng tay, nhanh chóng nhét ly vào khe đựng cốc, buông tay, giả vờ như mình chưa bao giờ chạm vào thứ này.
Quả nhiên sữa đậu nành đã đổ ra.
Anh ta chửi thầm một tiếng, vội vàng cầm ly lên, lấy hai tờ khăn giấy để lau, lau khe đựng cốc xong lau ly, lau ly xong lau tay, lau tay xong lại không biết phải làm gì, vứt giấy đi, lại muốn đặt ly vào, bắt đầu chu kỳ thứ hai. Toàn bộ quá trình này diễn ra liên tục trong vòng hơn mười giây.
Cao Đồ không thể nhìn nổi nữa, đưa tay ra ngăn anh lại, giọng nói mềm mại, kèm theo một chút nghẹt mũi âm ỉ.
"Tổng giám đốc Thẩm... tôi, tôi cầm cho."
Vội vàng đưa tay ra, nhưng lại bị Thẩm Văn Lang vỗ một cái.
"Không cần, em ăn của em đi."
Cao Đồ nhìn chiếc bánh sandwich khổng lồ và cực kỳ sang trọng trong tay, nuốt nước bọt. Nhất thời ngay cả lời xin lỗi đã chuẩn bị sẵn cho sự thất thố của mình cũng nghẹn lại ở cổ họng. Dạ dày cậu ngay lập tức cảm nhận được sự bất thường, lập tức sôi sục và cồn cào, tích cực phản ứng lại suy đoán đã được xác định trong đầu cậu.
Cậu biết đây là thứ Thẩm Văn Lang đã mua, nhưng không nghĩ đến mục đích. Cứ nghĩ rằng kết quả không thể thuộc về mình. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Văn Lang sao có thể ăn thứ này, tài xế lái xe hình như cũng không thể ăn, nếu Thẩm Văn Lang đã xé sẵn bao bì của một món đồ ăn và nhét vào tay cậu, thì có lẽ không phải là để cậu chuyển cho thư ký hay đồng nghiệp nào khác...
Thẩm Văn Lang bảo cậu ăn...
Lại còn là đồ ăn nóng hổi. Cậu đưa lên mũi ngửi một chút, lại bất ngờ phát hiện không hề nhờn, vì vậy không khó ngửi. Các mùi hương hỗn tạp với nhau, nhưng lại được bao phủ bởi một mùi hoa diên vĩ nhẹ nhàng, sau đó được bọc lại bởi một vị đắng nhẹ nhàng sau khi đốt cháy, từ từ vuốt ve cái dạ dày đang cồn cào không yên của cậu, trái tim đang đập loạn của cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Lang một chút, lại thấy Thẩm Văn Lang tùy tiện chọn một cái cơm nắm từ một chiếc túi nhựa khổng lồ đặt bên cạnh, vẻ mặt vẫn có chút ghét bỏ. Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy người bên cạnh đang ngây người nhìn mình, hỏi một cách xa lạ.
"Em... em muốn ăn cái này của tôi không?"
Cao Đồ lắc đầu.
Anh ta khá hài lòng, xé bao bì cắn một miếng, sau khi nếm thử không có độc, liền ăn một cách an nhiên.
"Cứ lót dạ một chút đã, lát nữa họp xong, đi ăn bữa chính."
"Mau ăn đi."
Cao Đồ chậm chạp tiêu hóa lời nói của Thẩm Văn Lang, sau đó đột nhiên nở một nụ cười rất đẹp đối với anh ta. Nụ cười như mặt trời nở rộ trong mắt cậu, thêm một chút ấm áp vào khuôn mặt vốn trắng bệch. Đường cong khóe môi rất nhẹ, nhưng như được hòa vào những tia sáng lấp lánh, làm nhạt đi cả sự mệt mỏi giữa hai lông mày.
Người này đã khó chịu đến mức này rồi, còn cười. Cười cái gì mà cười. Thẩm Văn Lang đặc biệt bực mình.
Anh ta hung dữ trợn mắt lên, nhưng không biết rằng ánh mắt của mình ngay cả một con muỗi cũng không thể giết được. Chỉ có miệng vẫn độc địa như thường. Dường như bất cứ thứ gì, cũng không thể ảnh hưởng đến cái miệng của anh ta. Đây là bẩm sinh, anh ta cũng không có cách nào.
Thẩm Văn Lang lạnh lùng.
"Mau ăn đi đừng cười nữa. Tôi không muốn em chết trong phòng họp, trở thành tai nạn công ty thì không hay."
Cao Đồ ngẩn người hai giây, sau đó dường như bị chọc cười, rũ mắt xuống, nụ cười càng sâu hơn. Trên thế giới này, người duy nhất có thể bị những lời nói nhảm nhí như vậy của Thẩm Văn Lang chọc cười khúc khích, có lẽ chỉ có một mình cậu.
HẾT
Khúc khích.
Ồ, chỉ có thế thôi, chỉ là một đoạn nhỏ.
Nhưng tôi phải vẽ bánh vẽ, nếu có bé nào muốn xem cảnh Thỏ Thỏ ngất xỉu trong cuộc họp~~~ rồi bị Thẩm Văn Lang vội vàng đưa đi cấp cứu và phát hiện ra~~~ Nhưng đây chỉ là một cái bánh thôi mà (^▽^)~~~
Xong, đi ngủ (¦3[▓▓]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro