Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【Sói Thỏ】 Nếu Cao Đồ Mang Thai Mà Không Rời Đi

https://mochen31.lofter.com/post/8a0beae2_2bf3b05d7?incantation=rzRZYfvRudi6




【Sói Thỏ】 Nếu Cao Đồ Mang Thai Mà Không Rời Đi
*Tác giả giả định Omega sẽ lộ bụng bầu, thư ký Cao phải nịt bụng đi làm.
*Toàn bộ câu chuyện dài hơn 12,000 chữ, phần chính miễn phí, phần phụ lục là một tiểu kịch độc lập.
Hội nghị tổng kết giữa năm diễn ra suốt ba ngày liền. Lần nữa phải làm việc đến tận khuya, Cao Đồ nhìn chằm chằm vào những slide PowerPoint trên máy tính, thấy hình ảnh bị nhòe đi.
“À...” Cao Đồ khẽ nhắm mắt lại. Lưng cậu cứng đờ, tựa vào lưng ghế. Một khi thả lỏng, cơ thể đang gắng gượng lập tức rã rời, sự khó chịu ngày càng tăng lên.
Đã gần bốn mươi giờ không chợp mắt, cơn buồn ngủ của Cao Đồ đã qua đi, thay vào đó là một sự hưng phấn bất thường do cơ thể bù đắp. Ngay cả khi cậu nhắm mắt, những con số trong báo cáo tài chính vẫn không ngừng nhảy múa trong đầu.
Cậu không nhớ đã bao lâu rồi mình không ăn gì. Dạ dày nóng như lửa đốt, nhưng Cao Đồ không thấy đói, ngược lại còn thấy buồn nôn.
“Thư ký Cao, thư ký Cao?” Giọng của thư ký trưởng từ xa vọng lại, dừng ngay cạnh bàn làm việc của Cao Đồ.
“À, xin lỗi, tôi...” Cao Đồ có chút bối rối. Cậu hiếm khi để lộ sự yếu đuối trước mặt đồng nghiệp.
“Cậu ổn chứ?” Mặc dù Thẩm Văn Lang đang nổi điên trong văn phòng khiến tình hình rất khẩn cấp, nhưng thư ký trưởng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cao Đồ, vẫn nhân đạo hỏi một câu.
“Tôi ổn.” Cao Đồ nhanh chóng ngồi thẳng dậy. Lưng dưới của cậu phát ra tiếng “cạch” khi cậu rời khỏi lưng ghế. Cao Đồ cứng người trong chốc lát, mặt hơi tái đi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Có chuyện gì không?”
Thư ký trưởng chưa kịp nói gì, trong văn phòng của Thẩm Văn Lang vang lên một tiếng “ầm”. Cao Đồ nhíu mày, đối mặt với ánh mắt khó xử của thư ký trưởng.
“Tôi vào xem.” Cao Đồ chống tay lên bàn đứng dậy, không lộ ra vẻ gì mà xoa nhẹ lưng dưới.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi vào nhé.” Cao Đồ gõ cửa một cách tượng trưng, không đợi Thẩm Văn Lang trả lời, liền đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào văn phòng, một chiếc cốc bay đến vỡ tan ngay dưới chân cậu. Trà trắng nhạt màu hòa cùng những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Cao Đồ biến sắc, giấu bàn tay bị mảnh vụn cứa rách ở phía sau lưng.
“Ai cho...” Thẩm Văn Lang lúc này đang trong cơn tức giận, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa. Ném chiếc cốc đi vẫn chưa hả giận, tiện tay anh lại chộp lấy một thứ gì đó định ném ra ngoài. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Cao Đồ.
Alpha cấp S đang phát điên vì bị Thịnh Thiếu Du kích động, khi nhìn thấy người thư ký Beta của mình, cả triệu chứng sắp đến kỳ nhạy cảm và sự tức giận cùng lúc được xoa dịu. Thẩm Văn Lang thở hắt một hơi, nhìn thứ trong tay mình theo ánh mắt của Cao Đồ.
“Anh chưa ném.” Thẩm Văn Lang đặt lại chiếc khung ảnh mà Cao Đồ đã tặng anh lên bàn, quay đầu hừ một tiếng.
Cao Đồ không nói gì, cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
“Đừng dùng tay chạm vào.” Thẩm Văn Lang đi vòng qua bàn làm việc, vội vã chạy đến ngăn Cao Đồ lại.
Cao Đồ nhất thời không đề phòng, bị Thẩm Văn Lang nắm lấy cánh tay kéo lên. Cậu vốn đã hơi chóng mặt, giờ đứng dậy đột ngột khiến mắt tối sầm, loạng choạng vài bước về phía Thẩm Văn Lang, ngón tay vô thức bấu chặt vào tay áo anh.
“Cao Đồ?” Thẩm Văn Lang theo bản năng đỡ lấy cơ thể Cao Đồ. Lòng bàn tay lướt qua cổ cậu, cảm nhận được nhiệt độ bất thường.
“Cậu bị sốt à?” Thẩm Văn Lang nhìn bàn tay Cao Đồ đang nắm chặt tay áo mình, càng kéo cậu sát vào lòng hơn.
Khoảng cách an toàn bị phá vỡ trong vài giây ngắn ngủi, Cao Đồ ngửi thấy mùi hương diên vĩ hơi nồng từ người Thẩm Văn Lang do anh đang tức giận, và tham lam hít một hơi.
“Cậu chưa được đánh dấu, khi mang thai sự phụ thuộc vào pheromone sẽ mạnh hơn. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng thiết lập đánh dấu với Alpha của mình hoặc nhờ anh ta hợp tác trong việc điều trị pheromone.”
Lời của bác sĩ vang lên ngay khi Cao Đồ ngửi thấy pheromone của Thẩm Văn Lang. Cao Đồ vốn nghĩ mình có thể chịu đựng, nhưng chỉ một chút pheromone thoang thoảng vừa rồi thôi cũng suýt khiến cậu mất kiểm soát.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi không sao.” Ngay khi tỉnh táo lại, Cao Đồ nhảy ra khỏi vòng tay Thẩm Văn Lang như một chú thỏ, vì quá vội vàng nên không kiểm soát được lực, đẩy Thẩm Văn Lang loạng choạng.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng khi Cao Đồ nắm lấy tay áo mình, Thẩm Văn Lang cảm thấy hơi thích cái cảm giác được dựa dẫm đó. Nhưng chỉ một khoảnh khắc, Cao Đồ đã thay đổi sắc mặt, như thể chạm phải một con quái vật, vội vã tránh xa anh.
Tim Thẩm Văn Lang chùng xuống. Anh lại nghiêm mặt lại: “Sốt thì đi nghỉ đi. Chẳng lẽ HS không có cậu thì không hoạt động được à?”
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đã tái nhợt của Cao Đồ lại càng khó coi hơn.
Không, tất nhiên không phải.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc.” Cao Đồ gượng cười.
Thẩm Văn Lang càng thêm bực bội. Rõ ràng anh không có ý đó, tại sao Cao Đồ lại xin lỗi nữa rồi.
“Tôi nói cậu đi nghỉ đi!” Alpha sắp đến kỳ nhạy cảm rất dễ cáu gắt, pheromone hơi mất kiểm soát mang theo chút ý vị cứng rắn.
“À...” Cao Đồ lúc này vô cùng cần pheromone an ủi của Thẩm Văn Lang, đồng thời cũng vô cùng nhạy cảm. Ngay cả khi đó chỉ là một chút áp chế vô thức, Cao Đồ cũng không thể chống lại.
Cơ thể khẽ lay động, Cao Đồ cảm thấy bụng dưới hơi chướng. Cậu đành phải ôm bụng lùi lại hai bước.
“Cao Đồ?” Mặc dù đang tức giận, nhưng Thẩm Văn Lang thấy rõ Cao Đồ đang rất khó chịu. Người Beta ngốc nghếch này vốn dĩ rất hay cố chấp, có thể để lộ sơ hở như bây giờ, chắc chắn là đã rất khó chịu rồi.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Thẩm Văn Lang cố nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, tiến lên hai bước đỡ lấy Cao Đồ, không cho phép cậu từ chối mà kéo cậu về phía thang máy của tổng giám đốc.
Cao Đồ vốn muốn từ chối, nhưng khi đến gần Thẩm Văn Lang, bụng dưới không còn căng cứng nữa khiến cậu có một khoảnh khắc lung lay. Cậu có thể chịu đựng bất cứ khổ cực nào, nhưng...
Cao Đồ cẩn thận ôm lấy bụng dưới vẫn còn phẳng, cậu biết, sinh linh bé bỏng trong bụng này thực sự rất cần pheromone của Thẩm Văn Lang.
Một lần thôi, chỉ lần này thôi.
Cao Đồ thực sự rất mệt mỏi. Trong khoang xe chật hẹp, mùi hương diên vĩ thoang thoảng của Thẩm Văn Lang ngay bên cạnh. Xe còn chưa rẽ qua ngã tư đầu tiên, Cao Đồ đã tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đã lâu lắm rồi cậu không ngủ một giấc ngon lành như vậy.
Thẩm Văn Lang nhìn nghiêng mặt Cao Đồ, một cách thần xui quỷ khiến, anh lại xích lại gần, để đầu cậu đang lắc lư theo chuyển động của xe tựa vào vai mình.
Cái cảm giác nặng trĩu đó khiến Thẩm Văn Lang cảm thấy mãn nguyện. Anh khẽ nhếch môi. Trái tim đang bồn chồn vì kỳ nhạy cảm sắp đến bỗng nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, dường như chỉ cần ở bên cạnh Cao Đồ, anh có thể cảm thấy an toàn.
Nơi Cao Đồ sống rất xa công ty. Thẩm Văn Lang đương nhiên mong con đường này dài thêm một chút nữa. Nhưng khi thấy những con đường ngày càng hẻo lánh và ánh đèn đường vàng vọt, trong lòng anh có chút không thoải mái. Sao cậu lại sống ở một nơi xa như vậy? Mỗi sáng cậu phải ra khỏi nhà lúc mấy giờ, và tối về đến nhà lúc mấy giờ?
Chiếc xe từ từ dừng lại dưới một tòa nhà dân cư cũ kỹ trông như một ngôi nhà sắp sập. Thẩm Văn Lang liếc nhìn mặt đường gồ ghề ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.
“Ư...” Cao Đồ tỉnh dậy trong một chút rung lắc nhẹ. Cậu mơ hồ mở mắt, trong một khoảnh khắc không nhận ra mình đang ở đâu.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Khi nhận ra mình đang tựa vào vai Thẩm Văn Lang, Cao Đồ giật mình lùi ra, ánh mắt né tránh.
Lại tránh, lại tránh. Lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cậu sao?
Thẩm Văn Lang có chút tủi thân, nhưng vẻ mặt đó trong mắt Cao Đồ lại giống như sự chê bai. Cậu vội vàng cúi đầu ngửi mùi trên người mình. Kể từ khi mang thai, cậu ngày càng không kiểm soát được pheromone.
May mắn thay, Cao Đồ chỉ ngửi thấy mùi của Thẩm Văn Lang.
Mùi hương diên vĩ vờn quanh chóp mũi, Cao Đồ khẽ nhếch môi. Nụ cười đó khiến Thẩm Văn Lang ngẩn ngơ.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi lên trước đây. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Cao Đồ lịch sự và nhã nhặn chào tạm biệt. Cửa xe đóng lại giữa hai người. Cao Đồ không quay lưng đi, cậu muốn đợi Thẩm Văn Lang đi trước. Nhưng chiếc xe sang trọng màu đen kia cũng không có ý định rời đi.
“Cậu lên đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.” Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Thẩm Văn Lang nhướng mày tuấn tú. Anh không muốn đi, nên phải tìm một lý do.
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ gật đầu, bước vào tòa nhà tối om đó.
Thẩm Văn Lang ngẩng đầu nhìn từng tầng đèn sáng lên, có vài tầng dường như bị lỏng tiếp xúc. Bóng dáng Cao Đồ lướt qua ở góc cầu thang. Thẩm Văn Lang không khỏi lo lắng, sống ở nơi như thế này, sao Cao Đồ có thể nghỉ ngơi tốt được?
Chỉ đến khi tất cả những ngọn đèn đã tắt hoàn toàn, chiếc xe của Thẩm Văn Lang mới từ từ rời khỏi con đường nhỏ tối tăm đó.
Đêm đó, Cao Đồ ôm chiếc áo vest dính đầy pheromone của Thẩm Văn Lang, hiếm hoi có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Cao Đồ dậy rất sớm. Đó là ngày cậu phải đi khám thai. Công việc của ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành, cậu cần phải tranh thủ thời gian.
Để chuẩn bị cho việc kiểm tra, cậu không ăn gì. Khi ra khỏi ga tàu điện ngầm đông đúc, chân Cao Đồ hơi mềm nhũn. Nhưng cậu không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ thở một hơi rồi vội vã đi đến bệnh viện.
“Các chỉ số của cậu đều không tốt.” Bác sĩ nhìn những con số lên xuống thất thường trên tờ phiếu kiểm tra, cau mày chặt. “Vẫn như lần trước đã nói, bây giờ điều quan trọng nhất là cậu cần đủ pheromone. Hiện tại là giai đoạn đầu thai kỳ, tình hình vẫn tạm ổn, nhưng khi thai nhi phát triển, nhu cầu về pheromone sẽ ngày càng nhiều. Nếu vẫn không được bổ sung, rất dễ dẫn đến chậm phát triển, nghiêm trọng hơn có thể không giữ được.”
Bác sĩ nói với giọng đầy tâm huyết. Ông có thể thấy vị bệnh nhân “không nghe lời” này có nỗi khổ riêng, nhưng việc Omega mang thai cần pheromone của Alpha là do cấu tạo sinh lý, không thể thay đổi theo ý muốn của ai cả.
“Tôi biết rồi.” Cao Đồ cúi đầu, nhìn tờ phiếu trong tay, cũng có chút lo lắng. “Cảm ơn bác sĩ.”
Có lẽ ban đầu Cao Đồ còn muốn thử cố gắng, nhưng trải nghiệm tối qua khiến cậu hiểu rõ rằng, dù cậu có chịu đựng thế nào đi nữa, pheromone của Thẩm Văn Lang mới thực sự có ích cho sinh linh bé bỏng trong bụng.
Trong lòng mang nặng tâm sự, thư ký Cao luôn chuyên nghiệp cũng có một khoảnh khắc lơ đãng. Tờ đơn xin nghỉ việc đã được viết sẵn trong thư mục, nặng như ngàn cân, đè nặng lên tim cậu.
“Cao Đồ, Cao Đồ?” Thẩm Văn Lang đang thao thao bất tuyệt, ngẩng đầu lên thì thấy Cao Đồ không biết đang nghĩ gì, thậm chí không nghe thấy câu hỏi của anh.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ có chút bối rối.
“Cậu sao vậy? Vẫn không khỏe à?” Thẩm Văn Lang hiếm khi hỏi han tử tế.
“Không có, tôi lơ đãng một chút.” Cao Đồ nuốt lại lời đã đến miệng, rồi rời khỏi văn phòng dưới ánh mắt của Thẩm Văn Lang.
Cao Đồ ngồi tại bàn làm việc, lần đầu tiên trong đời cậu lén lút tra cứu các tài liệu về Omega mang thai. Thai nhi trong giai đoạn đầu cần một lượng lớn pheromone để đảm bảo sự phát triển, và những vấn đề do thiếu pheromone gây ra khiến Cao Đồ chỉ cần nhìn một cái là thấy sợ hãi. Cậu tuyệt đối không muốn con mình phải chịu bất kỳ tổn thương nào vì lý do của mình.
Cố gắng thêm một chút nữa thôi, sẽ có cách mà.
Đơn xin nghỉ việc lại một lần nữa được cất vào ngăn kéo sâu nhất. Cao Đồ xoa xoa bụng dưới, thầm an ủi mình trong lòng. Cứ đợi thêm một chút, đợi khi đứa bé phát triển tốt, đợi khi nó không còn cần pheromone của Thẩm Văn Lang nữa, cậu sẽ rời đi. Trước đó, cậu nhất định sẽ giấu thật kỹ.
Con cũng phải cố lên nhé.
Cao Đồ nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng dưới qua lớp vải, thì thầm thương lượng với hạt mầm nhỏ bé còn chưa bằng hạt đậu.
“Mảng công nghệ mới của tập đoàn cũng đang tăng trưởng ổn định. Giới chuyên môn cũng lạc quan về giá cổ phiếu của công ty. Chúng ta... à... chúng tôi tự tin sẽ tiếp tục nâng cao lợi nhuận ròng trong quý 3 và quý 4.”
Ngày cuối cùng của đại hội tập đoàn, với tư cách là thư ký của Thẩm Văn Lang, Cao Đồ đứng trên bục, đưa ra bản tổng kết giai đoạn.
Khi làm việc, Cao Đồ tỏa sáng. Tất cả niềm tự hào của cậu được thể hiện rõ ràng nhất vào lúc này. Đứng trước mọi người, cậu chính là thư ký Cao đầy tài năng, mọi khó khăn và đau khổ đều không thể làm cậu cúi mình dù chỉ một chút.
Tiếng vỗ tay vang lên dưới khán đài. Cao Đồ gật đầu ra hiệu, sắp xếp tài liệu gọn gàng rồi lùi lại phía sau Thẩm Văn Lang.
Ánh mắt của Thẩm Văn Lang dõi theo cậu nửa vòng. Anh nhìn thấy rõ sự gắng gượng của Cao Đồ trong khoảnh khắc đó. Thẩm Văn Lang có chút bực bội, cuộc họp này thực sự quá lâu rồi.
“Được rồi, thưởng sẽ tăng khi doanh số tăng. Phòng nhân sự và phòng tài chính hãy tính toán và trình tôi phê duyệt. Bế mạc.” Thẩm Văn Lang lạnh lùng rút ngắn bài phát biểu đã chuẩn bị, nói xong liền quay đầu bước đi. Khi ra khỏi cửa, anh hơi khựng lại, thấy Cao Đồ đi theo, anh mới tiếp tục tiến lên.
Phía sau phòng họp vang lên tiếng reo hò nhỏ. Thẩm Văn Lang vốn dĩ có phong cách như vậy, mặc dù đôi khi nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối không keo kiệt.
Bước chân của Thẩm Văn Lang chậm lại khi anh ra khỏi phòng họp. Cao Đồ với tốc độ quen thuộc đuổi kịp, suýt nữa thì đâm vào lưng anh.
“Đến văn phòng của tôi.” Thẩm Văn Lang nhìn Cao Đồ đang dừng lại một cách lúng túng, khóe miệng khẽ động.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh có sắp xếp gì không?” Cao Đồ đóng cửa lại, đứng trước bàn làm việc.
“Cậu có thể về nhà rồi.” Thẩm Văn Lang lật xem lịch trình mà Cao Đồ đã sắp xếp cho mình. Sau khi kết thúc tổng kết giữa năm, anh sẽ trở về nơi an toàn của mình để trải qua một kỳ nhạy cảm nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm?” Cao Đồ nhất thời không hiểu ý của Thẩm Văn Lang. Về nhà? Cậu bị sa thải rồi sao?
“Nghỉ phép một tuần, tôi đã phê duyệt rồi.” Thẩm Văn Lang thấy vẻ mặt ngẩn ra của Cao Đồ thì có chút khó chịu. Chẳng lẽ anh là kẻ bóc lột, tùy tiện sa thải người ta sao.
“Tổng giám đốc Thẩm, điều này...” Cao Đồ muốn nói điều này không hay lắm, có thể các đồng nghiệp khác sẽ không vui.
“Điều này cái gì mà điều này, cậu vừa rồi trông như thế nào?” Thẩm Văn Lang hừ một tiếng. “Nghỉ ngơi cho tốt rồi quay lại làm việc, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu mỗi ngày nữa.”
Thẩm Văn Lang lại bắt đầu nói năng tùy tiện.
“Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ gật đầu. Mặc dù biết tính cách của Thẩm Văn Lang, nhưng Cao Đồ thực sự rất sợ bị ghét. Cậu nhìn khuôn mặt gầy gò của mình trong tấm kính phản chiếu, bỗng nhớ ra Thẩm Văn Lang từng nói rằng, cậu trông như thế này, xấu xí chết đi được.
Cao Đồ hiếm khi rảnh rỗi vào lúc ba giờ chiều. Cậu bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, bỗng cảm thấy mông lung, không biết nên đi đâu.
Khi Cao Tình nhìn thấy Cao Đồ xuất hiện ở bệnh viện vào ngày thường, cô ấy thực sự rất ngạc nhiên.
“Anh, anh không khỏe chỗ nào à?”
“Không có, mấy ngày nay làm thêm giờ nhiều quá, giờ dự án đã xong, anh được nghỉ phép.” Cao Đồ cười dịu dàng, cầm quả táo trên bàn, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ.
“Ai mang đến vậy?” Cậu xoay dao một vòng, nhìn thấy nhãn nhỏ dán trên quả táo, đó là bằng chứng của giá cả đắt đỏ.
“Là đồng nghiệp của anh.” Cao Tình chỉ vào tủ đựng đồ, bên trong còn có một số thực phẩm bổ dưỡng khác. “Nói là phúc lợi nhân viên của công ty.”
Bàn tay Cao Đồ đang nắm cán dao run lên. Lưỡi dao cứa qua ngón tay, để lại một vết đỏ nhạt.
Phúc lợi nhân viên của HS dù có tốt đến đâu cũng không bao gồm việc chi trả chi phí y tế đắt đỏ cho em gái của thư ký và thường xuyên gửi những món đồ bổ dưỡng đắt tiền. Cao Đồ biết điều đó.
“Ăn đi.” Không để lộ ra cảm xúc, cậu cắt táo xong, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Cao Tình rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không kìm được mỉm cười. Chỉ cần Tiểu Tình và đứa bé khỏe mạnh, Cao Đồ thế nào cũng được.
“Thẩm Văn Lang, cảm ơn anh.”
Cao Đồ lấy điện thoại ra, một dòng chữ được gõ rồi lại xóa, cuối cùng cậu nhấn nút gửi.
Thẩm Văn Lang vừa tiêm thuốc xong, tuyến thể sau gáy có chút nhói đau. Anh đã quen với việc một mình trải qua kỳ nhạy cảm, nhưng không hiểu sao, lần này lại có chút khó khăn.
Màn hình điện thoại lóe sáng trong bóng tối. Nghe thấy tiếng chuông đặc biệt đó, ánh mắt Thẩm Văn Lang sáng lên.
Thẩm Văn Lang không biết Cao Đồ lại cảm ơn vì điều gì, nhưng, cậu ấy gọi mình là Thẩm Văn Lang kìa.
Trước đây, Thẩm Văn Lang rất thường xuyên nghe Cao Đồ gọi anh như vậy. Nhưng không biết từ lúc nào, Cao Đồ luôn gọi anh một cách lịch sự và xa cách là “Tổng giám đốc Thẩm”. Chỉ thỉnh thoảng, anh mới có thể nghe thấy cậu đổi cách gọi đó thành “Thẩm Văn Lang”.
Điều này thường xảy ra khi Cao Đồ tức giận, nhưng Cao Đồ hiếm khi tức giận, nên đối với Thẩm Văn Lang, điều này thực sự rất hiếm hoi.
Trái tim đang bồn chồn được ba chữ đó nhẹ nhàng xoa dịu. Thẩm Văn Lang co mình trong căn phòng tối, tham lam lật xem những tin nhắn trò chuyện của anh và Cao Đồ.
Mặc dù chỉ mới có một tuần ngắn ngủi, nhưng khi Cao Đồ một lần nữa khoác lên mình bộ vest vừa vặn, cậu bỗng cảm thấy bụng dưới hơi căng.
Tim Cao Đồ thót lại. Cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Cơ thể gầy gò nghiêng đi, để lộ bụng dưới hơi nhô lên.
Lớn rồi, con của cậu lớn rồi.
Cao Đồ cẩn thận chạm vào chỗ nhô lên đó, như đang chạm vào một báu vật quý giá.
Cố chịu một chút, con nhé.
Cao Đồ hít một hơi, nới lỏng một nút thắt của chiếc thắt lưng cứng nhắc, vẫn giữ nó ở thắt lưng. Gấu áo vest che xuống, cậu kiểm tra lại nhiều lần để đảm bảo không ai thấy được manh mối, rồi mới ngập ngừng bước ra khỏi nhà.
Hiện tại cậu vẫn có thể giấu được, sau này thì phải làm sao đây?
“Thư ký Cao, cậu đến rồi.” Cô gái mới đính hôn ở phòng thư ký nhìn thấy Cao Đồ bước vào, cầm một chiếc bánh cupcake tinh xảo đưa cho cậu, nghiêng đầu cười. “Bánh đính hôn, thư ký Cao nếm thử nhé.”
“Được, chúc mừng cậu đính hôn.” Cao Đồ xưa nay hiếm khi từ chối người khác, huống chi là một ý tốt.
Chiếc bánh trông rất tinh tế đưa vào miệng, vị ngọt của kem lan tỏa. Cao Đồ bỗng biến sắc.
Cổ họng cậu trôi xuống, Cao Đồ nín thở, cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng dạ dày lại không chịu bỏ qua cho cậu.
“Ư...” Cao Đồ đặt chiếc bánh xuống, chạy vội ra ngoài một cách chật vật. Ngay khi đẩy cửa nhà vệ sinh, cậu loạng choạng, cố gắng chống tay vào mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, nôn khan.
Tuyến thể ẩn dưới da sau gáy khẽ nhảy lên. Áo vest bị kéo nhăn, một mảng bị ướt bởi vòi nước đang chảy mạnh. Cao Đồ thở hổn hển, nhưng không thể nào ngăn được cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Bụng dưới cũng bị thắt chặt đến mức chướng và đau khi cậu cúi người.
Cao Đồ nôn đến mức mắt tối sầm, tai ù đi. Cậu gần như không thể đứng vững, đầu gối khụy xuống, đập vào chỗ gồ ghề bên tường, phát ra tiếng động nặng nề.
“Thư ký Cao, cậu ổn chứ? Á, Tổng giám đốc Thẩm...” Đồng nghiệp đi theo sau gõ cửa đã bị Cao Đồ khóa trái, giọng nói truyền qua tấm ván khiến Cao Đồ có chút choáng váng.
Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Văn Lang?
“Cao Đồ, mở cửa!” Thẩm Văn Lang vừa trải qua kỳ nhạy cảm, có chút nôn nóng muốn gặp Cao Đồ. Anh đến công ty sớm hơn một bước. Theo kinh nghiệm, Cao Đồ hẳn đã đến rồi, nhưng khi đi qua phòng thư ký, anh không thấy bóng dáng cậu, ngược lại, ở cuối hành lang, có người đang gọi tên Cao Đồ.
“Không, không sao...” Cao Đồ nhìn mình trong gương, trông quá thảm hại. Dù thế nào cũng không thể để Thẩm Văn Lang nhìn thấy.
“Ư...” Nước lạnh tạt vào mặt, Cao Đồ cố gắng nén cơn buồn nôn lại. Cậu chỉnh lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, nắm lấy gấu áo vest, run rẩy mở cửa.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ gượng cười với Thẩm Văn Lang.
“Cao Đồ, cậu sao vậy?” Thẩm Văn Lang nhìn dáng vẻ của Cao Đồ, dường như còn tệ hơn mấy ngày trước. “Cậu có cần nghỉ thêm vài ngày không? Tôi bảo phòng nhân sự cho cậu nghỉ dài hạn nhé.”
“Không, Tổng giám đốc Thẩm, tôi không sao, chỉ là ăn phải thứ gì đó không tốt thôi.” Cao Đồ vội vàng đứng thẳng lưng. “Tổng giám đốc Thẩm, tôi có thể làm việc.”
Cao Đồ có chút vội vàng. Cậu đã nhận của Thẩm Văn Lang rất nhiều tiền, cậu phải làm việc, tuyệt đối không thể dừng lại. Hơn nữa, đứa bé cần pheromone của Thẩm Văn Lang, cậu phải ở bên cạnh Thẩm Văn Lang. Đây là lý do cậu ở lại.
Ý tốt của Thẩm Văn Lang lại một lần nữa bị từ chối. Anh có chút bực bội quay lưng lại, buộc mình không nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Cao Đồ.
Đúng như Cao Đồ đã nói, cậu có thể làm việc, và luôn làm rất tốt.
Một thương vụ sáp nhập lớn lại đến. Phòng thư ký bận rộn suốt nửa tháng, không có thời gian nghỉ ngơi. Cao Đồ khi bận rộn lại càng quên hết mọi thứ.
Về đến nhà đã gần ba giờ sáng. Cao Đồ chống tay vào lưng mở cửa, đi hai bước rồi chống tay lên bàn. Cậu đỡ cái lưng đau nhức, muốn ngồi xuống, nhưng đến sức kéo ghế ra cũng không có.
Chống tay vào mép bàn quỳ xuống sàn, Cao Đồ không màng đến cơn đau âm ỉ ở đầu gối. Ngón tay run rẩy vội vã sờ lên thắt lưng. Một tiếng “cạch” vang lên, khóa thắt lưng rơi xuống sàn. Bụng dưới bị nịt chặt cả ngày giờ nhô ra, mang theo một cơn đau âm ỉ không dứt. Một vệt đỏ hằn ngang chỗ cao nhất của bụng, càng rõ hơn theo mỗi hơi thở của Cao Đồ.
“Ư...”
Cao Đồ đưa tay ấn vào hai bên bụng, dùng một chút sức, cố gắng giảm bớt cái cảm giác nặng nề đáng sợ đó. Cái bụng gần bốn tháng đã không thể che giấu được nữa. Có vài lần ánh mắt của Thẩm Văn Lang lướt qua người cậu, Cao Đồ thậm chí cảm thấy anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu, Cao Đồ mới có chút sức lực. Cậu chống tay đứng dậy, di chuyển đến giường.
Cao Đồ không biết mình đã ngủ thiếp đi hay ngất đi, chỉ nhớ rằng ngay cả trong mơ, cậu cũng đau đớn dữ dội.
Dù có bao nhiêu nỗi khổ, mặt trời của ngày hôm sau vẫn mọc như thường lệ. Cao Đồ hiếm khi ngủ đến khi chuông báo thức reo, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cậu như thường lệ nôn một trận. Hơn một tháng nay, cậu đã quen với việc buồn nôn vào buổi sáng. Hộp kẹo chanh đặt cạnh bàn chải đánh răng đã gần hết. Cao Đồ súc miệng, lấy một viên kẹo từ trong hộp ra cho vào miệng.
Vị chua gắt làm tan đi vị đắng trong miệng. Lượng đường từ viên kẹo màu vàng nhạt giúp Cao Đồ tỉnh táo hơn một chút. Cậu đứng thẳng người, liếc nhìn hình dáng cơ thể mình được che dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình trong gương, không khỏi lo lắng.
Không giấu được nữa rồi...
Cao Đồ thay quần áo. Cái cúc áo ngày hôm qua còn có thể cài được thì hôm nay lại bị vênh ra một bên. Dù cậu có hít vào thế nào cũng không cài được.
Cao Đồ có chút bất lực. Ánh mắt cậu rơi vào chiếc đai nịt bụng đã mua qua mạng hai ngày trước. Sợ làm tổn thương đứa bé, cậu đã không dám dùng. Nhưng bây giờ xem ra, cậu không thể không dùng.
Lớp vải đen gần như không có độ đàn hồi. Cao Đồ sờ vào hàng móc sắt, cắn răng, từng cái một cài lên.
“Ư...” Cảm giác đó hoàn toàn khác với mọi ngày. Toàn bộ bụng bị siết lại, dần dần thắt chặt, ép các nội tạng vào trong. Khi cái móc cuối cùng được cài, Cao Đồ suýt nữa thì nôn ra lần nữa.
“Ngoan, cố chịu một chút...” Cao Đồ gần như không dám chạm vào bụng. Cảm giác căng tức khó chịu đó khiến cậu không kìm được muốn cúi xuống, nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng làm cơn khó chịu tăng lên.
Chuông báo thức reo đúng giờ, nhắc nhở Cao Đồ cậu không còn nhiều thời gian nữa.
Cố nén một hơi, Cao Đồ thay xong quần áo. Bàn tay cậu vẫn luôn đặt ở hai bên bụng, không rời đi.
“Thư ký Cao, cậu đến rồi.” Ngay khi Cao Đồ bước vào văn phòng, đồng nghiệp ở phòng tài chính đã vây quanh cậu. “Tài liệu này rất gấp, nhờ cậu đến phòng họp chúng ta đối chiếu lại một lần rồi nhờ Tổng giám đốc Thẩm ký tên.”
“Được.” Cao Đồ đặt cặp tài liệu xuống, cầm máy tính đi theo.
Tài liệu kiểm toán cần cho thương vụ sáp nhập chất cao như núi. Cao Đồ ngồi trước bàn làm việc hàng giờ liền, lưng đã cứng đờ như sắp gãy.
“Ư...” Cơn đau ở bụng dưới vẫn không hết. Ngồi lâu khiến nó càng thêm dữ dội.
“Cao Đồ.” Thẩm Văn Lang cả buổi sáng không thấy Cao Đồ đâu. Khi đi ngang qua phòng họp, thấy bóng dáng cậu, anh liền đẩy cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì không?” Cao Đồ ngẩng đầu lên, không để lộ ra vẻ gì mà chống tay vào lưng.
“Cậu đi theo tôi một chút.” Thực ra Thẩm Văn Lang không có việc gì cả, anh chỉ muốn nhìn thấy Cao Đồ.
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ vịn vào bàn đứng dậy, cơ thể loạng choạng một chút.
“Cậu lại sao vậy?” Thẩm Văn Lang nhìn khuôn mặt Cao Đồ gầy đi từng ngày trong thời gian này, có chút bực bội.
“Ngồi lâu chân hơi tê.” Cao Đồ gượng cười. Sợ Thẩm Văn Lang nhìn ra điều gì, cậu không màng đến sự khó chịu trên người, vội vàng bước theo Thẩm Văn Lang.
Cao Đồ có một chút ích kỷ. Thẩm Văn Lang sử dụng miếng dán ngăn cách pheromone do HS tự nghiên cứu, hiệu quả rất tốt. Cậu chỉ có thể ngửi thấy một chút mùi khi ở rất gần, vì vậy cậu chỉ có thể đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
“Thư ký Cao, cậu gấp lắm sao?” Thẩm Văn Lang nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của Cao Đồ, rất không hài lòng. Không phải chân bị tê sao, sao lại đi nhanh vậy?
“Không có.” Cao Đồ lắc đầu, có chút bối rối vì bị vạch trần.
“Cậu đi gặp một người với tôi.” Thẩm Văn Lang tìm một cái cớ. Bây giờ đã qua giờ ăn trưa. Nhìn dáng vẻ của Cao Đồ, anh không cần hỏi cũng biết chắc chắn cậu chưa ăn gì.
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm. Tôi cần chuẩn bị gì không? Tôi sẽ bảo tài xế chuẩn bị xe.” Cao Đồ rất thành thạo những việc này.
“Không cần, cậu lái xe đi.” Thẩm Văn Lang không muốn có người đi cùng.
“Ồ, được.”
“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đi đâu?” Cao Đồ có chút ngạc nhiên khi thấy Thẩm Văn Lang mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào.
“Tôi đói rồi, đi ăn một chút.” Thẩm Văn Lang nhìn nghiêng mặt Cao Đồ. “Đi đâu cũng được.”
Câu hỏi này không làm khó được Cao Đồ. Cậu hiểu rõ khẩu vị của Thẩm Văn Lang. Nhìn thời gian, Cao Đồ định lái xe đến quán Nhật mà Thẩm Văn Lang thường lui tới gần công ty.
Lưng vẫn đau nhức dữ dội, nhưng khi ở trong xe cùng Thẩm Văn Lang, mùi hương diên vĩ thoang thoảng quấn quanh, cơn đau chướng ở bụng dưới đã đỡ hơn nhiều. Khuôn mặt Cao Đồ cũng có chút sắc máu trở lại.
Giọng nói máy móc trên bản đồ báo điểm đến. Cao Đồ bật xi nhan, chuẩn bị rẽ. Bất ngờ xảy ra ngay lúc này.
Một chiếc xe ô tô màu đỏ mất lái lao về phía họ. Tiếng phanh xe chói tai, nhưng tốc độ quá nhanh, không thể tránh được nữa.
Cao Đồ nhìn chiếc xe đang lao tới, theo bản năng đánh lái sang phải.
RẦM...
Dù đã cố gắng tránh, chiếc xe của họ vẫn bị tông văng ra.
Cơ thể Cao Đồ đột ngột lao về phía trước, rồi bị dây an toàn giữ lại. Túi khí bật ra, với một lực cực lớn đè lên ngực Cao Đồ. Cậu không kịp nghĩ gì cả, chỉ có thể ôm lấy bụng dưới.
“Ư...”
“Cao Đồ!”
Đau, đau quá...
Cao Đồ nghe thấy tiếng Thẩm Văn Lang gọi tên mình, muốn trả lời, nhưng mở miệng ra chỉ còn lại tiếng rên rỉ.
Thẩm Văn Lang bước xuống từ ghế phụ lái, kéo cánh cửa xe đã biến dạng, đỡ Cao Đồ vào lòng.
“Bị thương ở đâu rồi?” Khóa dây an toàn bị biến dạng, Thẩm Văn Lang dùng hết sức giật nó ra, rồi ôm cậu ra ngoài.
“Ư...” Cao Đồ co mình trong lòng Thẩm Văn Lang, đau đến không nói nên lời.
Lực va chạm vừa rồi quá lớn. Cái bụng đã bị cậu nịt chặt càng không thể chịu đựng được.
Cảm nhận được cơn đau nặng nề bất thường, Cao Đồ có chút hoảng loạn.
“Cao Đồ, Cao Đồ?” Thẩm Văn Lang thấy cậu không nói gì, sốt ruột vô cùng. “Cậu ngốc à? Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao? Tại sao không tránh?”
Thẩm Văn Lang, Alpha này, được người thư ký Beta của mình bảo vệ rất tốt, đến một vết xước cũng không có.
“Rốt cuộc cậu bị thương ở đâu?” Thẩm Văn Lang kiểm tra một lượt, trên người Cao Đồ không có vết thương rõ ràng nào, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, rõ ràng là rất đau.
“Ư a...” Cao Đồ không kìm được ưỡn lưng, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra, khiến cậu sợ hãi.
“Thẩm, Thẩm Văn Lang...” Giọng Cao Đồ rất khẽ. “Xin lỗi, tôi...”
Ngón tay run rẩy sờ soạng tìm cách cởi chiếc móc phía sau. Thẩm Văn Lang thấy hành động của cậu, vội vàng giúp một tay. Khi chạm vào chiếc đai nịt bụng giống như một công cụ tra tấn, mặt anh tối sầm đáng sợ.
“Ư—” Khi các móc được tháo ra, Cao Đồ gần như muốn giãy ra khỏi vòng tay Thẩm Văn Lang. Cái bụng không còn bị siết chặt càng đau dữ dội hơn. Cao Đồ bám lấy vai Thẩm Văn Lang, những hơi thở vụn vỡ phả vào cổ anh.
“Cho tôi, ừm... cho tôi một chút.” Cao Đồ chưa bao giờ làm một việc vượt quá giới hạn như vậy. Ngón tay cậu không kìm được với lấy miếng dán ngăn cách pheromone của Thẩm Văn Lang.
“Cái gì?” Dù Thẩm Văn Lang có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng Cao Đồ, một Beta, lại cần pheromone của mình. Anh còn chưa kịp rời mắt khỏi cái bụng đột ngột nhô lên của Cao Đồ, thì bị ngón tay lạnh lẽo sau gáy cậu làm rụt cổ lại.
“Thẩm Văn Lang, cứu, cứu đứa bé...” Cao Đồ đã đau đến gần như ngất đi. Cậu có rất nhiều tự trọng, rất nhiều sự kiên định, nhưng trước mặt con của mình, tất cả những điều đó đều có thể vứt bỏ.
“Tôi, tôi sẽ đưa nó đi... tôi có thể ký hợp đồng, xin anh, xin anh, ư—” Đau đớn và sợ hãi khiến nước mắt tuôn rơi, thấm ướt vai Thẩm Văn Lang, để lại một vệt sẫm màu.
Đứa bé? Rời đi? Cao Đồ đang nói gì vậy?
Thấy Thẩm Văn Lang vẫn không có hành động gì, Cao Đồ cắn răng nắm lấy tay anh, như một canh bạc cuối cùng. Hai bàn tay đan vào nhau, đặt lên bụng dưới đang nhô lên.
“Xin lỗi, tôi đã lừa anh, tôi là một, tôi là một Omega...” Cậu nói câu này vô cùng khó khăn. Bí mật mà Cao Đồ đã che giấu suốt mười năm, cứ như vậy bị buộc phải phơi bày trước mặt Thẩm Văn Lang một cách bất ngờ.
Một chút mùi xô thơm lẫn với máu tanh tỏa ra. Mùi hương này Thẩm Văn Lang đã ngửi không chỉ một lần, nhưng khi hòa cùng mùi máu và mồ hôi, nó lại khiến anh nhớ đến đêm hôm đó.
Đầu óc nổ tung. Thẩm Văn Lang có chút không thể tin nổi nhìn Cao Đồ.
Là cậu ấy, đêm hôm đó, là cậu ấy!
“Xin lỗi, xin lỗi...” Cao Đồ vẫn lặp lại lời cầu xin hèn mọn. Trái tim Thẩm Văn Lang như bị ai đó xé toạc.
Mùi hương diên vĩ ngay lập tức bao bọc lấy Cao Đồ. Thẩm Văn Lang không kìm được siết chặt cánh tay, ôm Cao Đồ thật chặt vào lòng.
Xe cấp cứu đến rất nhanh. Khi cáng được đưa đến, Thẩm Văn Lang vẫn không chịu buông Cao Đồ ra.
“Anh gì đó, xin hãy để bệnh nhân nằm phẳng, như vậy chúng tôi không thể kiểm tra được.” Bác sĩ cứng rắn kéo tay Thẩm Văn Lang ra, ấn Cao Đồ lên cáng di chuyển.
Cao Đồ không kìm được muốn co người lại, nhưng bị buộc phải nằm thẳng.
“Đã xuất huyết rồi, đừng đè ép bụng nữa.” Giọng bác sĩ có chút vội vàng. “Đừng dùng sức, cố nhịn.”
Nhịn, nhịn, đây là điều mà Cao Đồ giỏi nhất.
Tiếng rên rỉ bị cậu nuốt xuống. Không màng đến cơn đau ở lưng dưới, cậu nắm chặt mép cáng lạnh lẽo, buộc mình phải nằm thẳng, thậm chí nín cả thở.
“Cứu, cứu đứa bé...” Cao Đồ đau đến gần như kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng cầu xin.
Mùi hương diên vĩ cũng mang theo cảm xúc đau buồn. Thẩm Văn Lang nghẹn lại. Anh nhìn thấy những vết bầm tím chằng chịt trên bụng Cao Đồ. Những vết này cũ mới chồng lên nhau, rõ ràng không phải chỉ mới xuất hiện một ngày.
“Cao Đồ, đừng sợ, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Thẩm Văn Lang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cao Đồ. Anh ghét Omega, nhưng anh chỉ mất một giây để chấp nhận Cao Đồ là một Omega. Anh thậm chí còn có chút may mắn, rằng như vậy, anh có thể giữ Cao Đồ mãi mãi bên cạnh.
Chất lỏng lạnh lẽo được truyền vào tĩnh mạch. Có lẽ là nghe thấy lời cầu xin của Cao Đồ, máu dần ngừng chảy.
“Ư...” Được Thẩm Văn Lang ôm chuyển lên giường bệnh, Cao Đồ lấy lại một chút ý thức, và sau đó mới nhận ra, muốn trốn tránh.
“Trốn cái gì?” Thẩm Văn Lang rất không hài lòng. Rõ ràng đã sẵn sàng sinh con cho anh, nhưng tại sao lại luôn trốn tránh anh.
“Tổng giám đốc Thẩm, đã làm phiền anh rồi.” Cao Đồ ôm bụng, thậm chí có chút đề phòng.
“Cảm ơn anh. Sau khi xuất viện, tôi sẽ nghỉ việc, và tôi sẽ rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Đây là màn kịch gì vậy? Thẩm Văn Lang bối rối.
“Rời đi? Cậu mang thai con của tôi, muốn đi đâu?” Thẩm Văn Lang lại xích lại gần, siết chặt cậu vào lòng.
“Tổng giám đốc Thẩm...” Cao Đồ có chút không hiểu ý của Thẩm Văn Lang. Đứa bé, lẽ nào anh muốn đứa bé?
“Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Văn Lang đã quá chán với cách xưng hô này.
“Cao Đồ, cậu thích tôi, đúng không?” Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng hiểu ra. Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoa Vịnh lại mắng anh là đồ ngốc.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Cao Đồ chứa đựng quá nhiều cảm xúc: ngưỡng mộ, sợ hãi, hối hận, và có lẽ là một vài điều khác nữa.
Cậu đã lừa dối quá lâu, không muốn tiếp tục lừa dối nữa.
“Phải...” Cao Đồ run rẩy quay mặt đi. Nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt.
“Vậy tại sao lại muốn rời đi?” Thẩm Văn Lang lại gần hơn với Cao Đồ.
“Anh nói, sẽ phá đứa bé.” Cao Đồ có chút buông xuôi. Câu nói “phá đứa bé” đã xuất hiện trong những cơn ác mộng của cậu không biết bao nhiêu lần, như một nhát dao đâm vào tim cậu. Cao Đồ rất sợ, rất sợ mất đứa bé này.
“Tôi—” Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng nhớ lại những lời nói khốn nạn của mình. Nhưng đó là vì anh nghĩ người mang thai là Omega do Cao Đồ bịa ra.
“Tôi sai rồi.” Thẩm Văn Lang thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm. “Cậu không được đi đâu cả.”
“Tại sao?” Một tia sáng lóe lên trong mắt Cao Đồ, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
“Bởi vì tôi cũng thích cậu.” Miệng của Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng có tác dụng. “Tôi yêu em.”
Một chút chua xót lan tỏa từ lồng ngực, rồi sưng phồng lên. Cao Đồ có chút không thể tin nổi nhìn Thẩm Văn Lang.
Mười năm, mười năm thời gian đã không thể làm vơi đi tình yêu của Cao Đồ dành cho Thẩm Văn Lang, nhưng gần như đã làm hao mòn hết hy vọng của cậu. Cậu không ngờ rằng, mình lại có thể nghe thấy Thẩm Văn Lang nói yêu.
Nước mắt một lần nữa tuôn rơi, nhưng không phải vì đau đớn.
Lạc Lạc, Cao Đồ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, khóe môi nở một nụ cười.
Hôm nay, ba cũng rất hạnh phúc.
Vốn chỉ muốn viết về Thư ký Cao lao động kiểu mẫu nịt bụng đi làm, không ngờ lại không thể dừng lại được.
Nếu các bạn thích, hãy bấm vào nút trái tim đỏ và bàn tay xanh nhé. Hoan nghênh các bạn đăng ký bộ sưu tập và bình luận~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro