
【Hoa Vịnh ✖ Thịnh Thiếu Du】HÔN NHÂN PHI ĐIỂN HÌNH
【Hoa Vịnh ✖ Thịnh Thiếu Du】HÔN NHÂN PHI ĐIỂN HÌNH
Gương vỡ lại lành / Kiểu cưới trước yêu sau / Hoàn thành trong một chương
Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ nghĩ rằng, việc anh đeo nhẫn cưới lại diễn ra trong tình cảnh này.
Càng không ngờ rằng, người đeo nhẫn vào ngón áp út của anh lại chính là Hoa Vịnh, kẻ lừa đảo nhỏ bé mà anh căm ghét đến tận xương tủy.
Chuông nhà thờ trên đảo vang lên, bồ câu trắng vỗ cánh bay qua biển xanh trời biếc. Ánh nắng xuyên qua cửa kính màu, phủ lên bộ lễ phục của anh một vầng sáng rực rỡ.
Dưới lễ đài là toàn bộ danh nhân giới thương trường, không ai không ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng liên hôn cường cường này.
Thịnh Thiếu Du thản nhiên trò chuyện với mọi người, mỗi một khoảnh khắc gật đầu mỉm cười đều không chê vào đâu được.
Nhưng không ai thấy, nụ cười đó chưa bao giờ thực sự chạm đến đáy mắt anh.
Khi Hoa Vịnh cầm tay anh lên, đeo chiếc nhẫn vô giá đó cho anh, nhiệt độ từ đầu ngón tay cậu ta nóng bỏng đến mức anh gần như muốn rụt tay lại ngay lập tức. Nhưng anh không làm, anh chỉ khẽ ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Hoa Vịnh.
Trên khuôn mặt Hoa Vịnh là sự dịu dàng và tình yêu không tì vết, đôi mắt cậu ta sáng rực khi nhìn anh, cứ như thể cậu ta dốc hết tiền bạc và vật lực, giăng ra thiên la địa võng này, thực sự chỉ vì hôn lễ này, vì người đàn ông trước mắt này.
Hoa Vịnh từ từ đến gần, hơi thở lướt qua gò má anh. Dưới cái nhìn chúc phúc của các vị khách, Thịnh Thiếu Du phối hợp ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, ấm áp và mềm mại, nhưng lại chỉ khiến anh nhớ đến sự tuyệt vọng lạnh lẽo bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt một tuần trước.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi dường như vẫn bám chặt lấy giác quan của anh, hòa quyện với những lời nói tưởng chừng quan tâm nhưng thực chất là ép buộc từng bước của các vị nguyên lão trong hội đồng quản trị, đè nén khiến anh nghẹt thở.
Thịnh Phóng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, lời cảnh báo của bác sĩ vang lên như hồi chuông báo động hết lần này đến lần khác: “Ông Thịnh hiện tại không thể chịu đựng bất kỳ sự kích động nào.”
Tuy nhiên, lúc này Sinh vật Thịnh Phóng đang rơi vào cơn bão dư luận vì sự cố an toàn xây dựng nghiêm trọng của dự án thư viện mới, giá cổ phiếu lao dốc không phanh, chuỗi vốn đứng trước bờ vực nguy hiểm, toàn bộ tập đoàn đang lung lay.
Ngay khi anh đang bấn loạn, chạy đôn chạy đáo tìm cách giải quyết, thì người mà anh không muốn gặp nhất lại lặng lẽ xuất hiện bên giường bệnh của cha anh mà anh không hề hay biết.
Đợi đến khi Thịnh Thiếu Du nhận được tin vội vàng chạy đến, ánh mắt Thịnh Phóng nhìn anh đã mang theo một loại cảm xúc hỗn hợp giữa trách móc và kỳ vọng mà anh không thể hiểu nổi.
Thịnh Phóng yếu ớt mở lời, nhưng lời nói lại rõ ràng đến tàn nhẫn: “Thiếu Du, A Vịnh đều nói với ba rồi. Ba biết trước đây hai đứa ở bên nhau cũng khá lâu, tuổi trẻ cãi vã, chia tay là chuyện bình thường. Ba thấy đứa trẻ Hoa Vịnh này vẫn rất quan tâm đến con, hay là hai đứa kết hôn đi?”
Trong đầu Thịnh Thiếu Du “ù” một tiếng, lập tức hiểu ra Hoa Vịnh hẳn đã đưa ra một cái giá rất đáng kể. Một cơn giận dữ vì bị tính kế lần nữa xộc thẳng lên đầu.
“Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi, không thể nào đâu!”
Tuy nhiên, cảm xúc của Thịnh Phóng lại kích động, hơi thở đột ngột dồn dập, máy theo dõi phát ra tiếng báo động chói tai. Nhân viên y tế vội vàng đổ vào.
Trong vài ngày sau đó, bệnh tình của Thịnh Phóng tái phát và nặng thêm nhiều lần do biến động cảm xúc, vài lần nguy kịch.
Mỗi lần tỉnh lại, câu đầu tiên ông nhìn Thịnh Thiếu Du nói luôn là chuyện liên hôn.
Nhưng nhìn khuôn mặt Thịnh Phóng bị bệnh tật dày vò, mọi lời từ chối của Thịnh Thiếu Du đều nghẹn lại trong cổ họng.
Anh căm ghét việc Hoa Vịnh thừa cơ đòi hỏi, hận thấu xương cuộc giao dịch trần trụi này, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cha mình có thể qua đời vì sự từ chối lần nữa của anh. Tình thân là gông xiềng anh không thể thoát khỏi, cũng là vũ khí lợi hại mà Hoa Vịnh đã tính toán chính xác để đánh sập phòng tuyến cuối cùng của anh.
Thế là, anh đã đeo chiếc nhẫn mà đối với anh chẳng khác gì chiếc gông xiềng này.
Nụ hôn kết thúc trong tràng pháo tay như sấm của khách khứa. Thịnh Thiếu Du mở mắt, đáy mắt một mảnh thanh tỉnh. Hoa Vịnh vẫn mỉm cười, thậm chí còn chu đáo dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe môi không dính chút gì của anh, động tác thân mật tự nhiên.
Bữa tiệc tối sau hôn lễ cũng cực kỳ xa hoa.
Thẩm Văn Lang bưng ly rượu đi tới. Hắn ta trước hết là quét mắt nhìn Thịnh Thiếu Du từ trên xuống dưới một lượt, nhếch miệng cười: “Yo, Tổng giám đốc Thịnh, chúc mừng nha.”
Thịnh Thiếu Du lười biếng đến mức không thèm nhấc mí mắt, chẳng buồn để ý đến hắn ta.
Thẩm Văn Lang cũng không bận tâm, lập tức chĩa họng súng sang Hoa Vịnh, dùng sức vỗ vai cậu ta: “Hoa Vịnh! Cậu được lắm! Chậc chậc, không dễ đâu, thật sự không dễ!” Hắn ta lắc lắc ly rượu mạnh gần như đầy ắp trong tay: “Ly này hai ta phải cạn! Nếu không thì có lỗi với những trận đòn vô cớ mà tôi phải chịu đựng trong năm nay vì cậu theo đuổi người ta!”
Mọi người đều cười vang trêu chọc, tuy nhiên Hoa Vịnh chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Thịnh Thiếu Du bên cạnh đang không biểu cảm, định viện cớ rời đi một cách vô tình.
Cậu ta đột nhiên giơ tay lên, động tác tao nhã chặn ly rượu đưa đến trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười vừa phải, mang theo chút bất lực lại ẩn chứa sự ngọt ngào.
“Văn Lang, cậu đừng làm khó tôi nữa.” Giọng cậu ta không lớn, nhưng đủ để cả vòng tròn xung quanh nghe rõ, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo một chút ý vị sợ vợ hiếm thấy, hoàn toàn không phù hợp với phong cách “Tiểu hoàng đế nước P” thường ngày của cậu ta, “Thịnh tiên sinh nhà tôi đã nói rồi, không cho tôi uống nhiều.”
Trong khoảnh khắc, xung quanh yên tĩnh vài phần.
Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả Thịnh Thiếu Du, đều lập tức đổ dồn vào Hoa Vịnh.
Ngón tay Thịnh Thiếu Du đang cầm ly rượu siết chặt lại một cách khó nhận ra, ánh mắt bắn về phía Hoa Vịnh, mang theo sự kinh ngạc và một tia giận dữ.
Anh bao giờ quản cậu ta? Anh thậm chí còn mong Hoa Vịnh uống càng say càng tốt, tốt nhất là nên biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt anh.
Nhưng Hoa Vịnh dường như hoàn toàn không nhận được mũi tên lạnh lẽo trong mắt anh, ngược lại còn giữ nguyên tư thế đó, rất tự nhiên tiến lại gần Thịnh Thiếu Du nửa bước, gần như là dựa dẫm vào anh, sau đó nháy mắt với Thẩm Văn Lang cùng các vị khách đang ngỡ ngàng xung quanh, nụ cười càng thêm ngây thơ và chân thành: “Xin lỗi nhé, mới kết hôn mà, ngày đầu tiên tôi không dám làm Thịnh tiên sinh nhà tôi không vui đâu.”
Đám đông lập tức bùng nổ những tiếng cười và trêu chọc nhiệt tình hơn.
Thậm chí có người còn trêu ghẹo nhìn Thịnh Thiếu Du: “Tổng giám đốc Thịnh, anh nói một tiếng đi, cho Tổng giám đốc Hoa uống một ly đi chứ!”
Thịnh Thiếu Du chỉ cảm thấy một luồng uất khí nghẹn lại trong lồng ngực. Anh nhìn dáng vẻ tự nhiên, thậm chí có chút đắc ý của Hoa Vịnh. Khả năng diễn xuất này quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Anh đã trở thành một đạo cụ bị động trong màn trình diễn ngẫu hứng của Hoa Vịnh, bị kéo vào vở kịch ân ái lố bịch này một cách cưỡng ép, thậm chí không thể biện minh.
Lẽ nào anh phải công khai lạnh mặt nói “Tôi hoàn toàn không quản cậu ta” sao? Điều đó sẽ chỉ khiến tình huống thêm bối rối, Thịnh Thiếu Du trước giờ luôn giữ thể diện, anh không thể làm ra chuyện như vậy.
Thế là, dưới vô số ánh mắt mờ ám và trêu chọc, Thịnh Thiếu Du chỉ có thể căng cứng quai hàm, cực kỳ khó khăn nặn ra một âm tiết mơ hồ từ cổ họng, coi như là ngầm đồng ý.
Nụ cười trên mặt Hoa Vịnh lập tức trở nên rạng rỡ vô cùng, như thể vừa nhận được phần thưởng trời ban nào đó.
Bữa tiệc tối cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Thịnh Thiếu Du cảm thấy mỗi dây thần kinh của mình đều căng đến cực hạn. Anh gần như là người đầu tiên đứng dậy một cách vội vã, phớt lờ Hoa Vịnh vẫn đang bị vài người vây quanh cười nói phía sau, đi thẳng về phía hành lang dẫn đến phòng ngủ chính của biệt thự.
Gió đêm thổi tan chút hơi rượu, anh vừa đến cửa phòng ngủ thì cổ tay đột nhiên bị người phía sau tóm lấy.
Lực không lớn, nhưng mang theo sự cố chấp không thể thoát ra.
Thịnh Thiếu Du đột ngột quay đầu lại, không ngoài dự đoán đối diện với đôi mắt Hoa Vịnh dưới ánh đèn hành lang trông đặc biệt sáng ngời.
“Buông ra.” Giọng Thịnh Thiếu Du lạnh như băng.
Hoa Vịnh không những không buông, mà còn nắm chặt hơn một chút, đầu ngón tay thậm chí hơi run rẩy. Cậu ta ngước nhìn Thịnh Thiếu Du, giọng nói mang theo một tia khàn khàn và tủi thân khó nhận ra: “Thịnh tiên sinh, nhất thiết phải như vậy sao?”
Thịnh Thiếu Du dùng sức hất tay cậu ta ra, khóe miệng cong lên một độ cong đầy châm chọc: “Tổng giám đốc Hoa, bây giờ không có khán giả nữa rồi, cậu có thể cất đi cái màn trình diễn kinh tởm đó được không?”
Sắc mặt Hoa Vịnh dưới ánh đèn lập tức trắng bệch, đôi mắt đẹp nhanh chóng phủ một tầng hơi nước, khóe mắt đỏ lên thấy rõ. Cậu ta dường như bị câu nói này đâm mạnh, giọng nói nghẹn lại: “Tôi không diễn, Thịnh tiên sinh, tình cảm tôi dành cho anh chưa bao giờ là giả dối...”
Cậu ta bước lên một bước, cố gắng đến gần lần nữa, nhưng bị Thịnh Thiếu Du cảnh giác tránh đi.
“Thích?” Thịnh Thiếu Du như nghe được một câu chuyện cười lớn nhất trên đời, ánh mắt lạnh lẽo gần như có thể đóng băng người khác.
“Cậu lợi dụng bệnh tình của cha tôi, dùng cách giao dịch ràng buộc. Hoa Vịnh, cậu có phải đã hiểu lầm gì về hai chữ ‘thích’ không? Cậu nghĩ dùng thủ đoạn ti tiện này trói tôi bên cạnh, tôi sẽ nhìn cậu thêm lần nữa? Sẽ quên những gì cậu đã làm trước đây, cậu đã lừa tôi như thế nào, rồi yêu cậu lại từ đầu sao?”
Mấy chữ cuối cùng đó, anh nói rất khẽ, nhưng lại chất chứa sự khinh bỉ vô tận.
Nước mắt Hoa Vịnh chảy dài trên má, trông tan vỡ và đáng thương. Cậu ta lắc đầu: “Nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, Thịnh tiên sinh. Tôi đã nghĩ hết mọi cách để cầu xin anh tha thứ, nhưng anh còn không thèm nói với tôi một câu. Quà tôi gửi đến anh trả lại nguyên vẹn, tôi đến công ty tìm anh thì anh tránh mặt.”
Cậu ta ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Thịnh Thiếu Du: “Hơn nữa tôi còn tận mắt thấy anh hẹn người yêu cũ đi ăn, anh còn cười với cậu ta. Thịnh tiên sinh, tôi sợ lắm. Tôi sợ nếu tôi không làm gì đó nữa, anh sẽ thật sự không cần tôi nữa. Tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cho nên tôi mới...”
Nếu là trước đây, Thịnh Thiếu Du có lẽ sẽ mềm lòng ngay lập tức, nhưng giờ phút này anh không hề tin tưởng Hoa Vịnh chút nào. Anh không biết cậu ta thật giả bao nhiêu phần, nước mắt lúc này chỉ khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy mệt mỏi.
“Giả vờ khóc cũng mệt lắm nhỉ?” Thịnh Thiếu Du đưa tay lau đi nước mắt của cậu ta, nhưng giọng nói vẫn bình thản không chút gợn sóng, “Tiết kiệm chút sức đi, ở đây không có khán giả, tôi sẽ không mắc bẫy.”
Nói xong, anh không thèm nhìn Hoa Vịnh thêm lần nào nữa, dứt khoát quay người đóng sầm cửa phòng ngủ lại, thậm chí còn khóa trái.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất rọi vào phòng. Trên bàn ăn bày biện bữa sáng kiểu Trung tinh tế.
Hoa Vịnh đeo tạp dề, trên mặt mang theo một tia mong chờ cẩn thận, dưới mắt có quầng thâm nhạt, dường như đã thức trắng đêm.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười dịu dàng và mang chút ý vị lấy lòng: “Thịnh tiên sinh, anh dậy rồi à? Tôi đã làm bữa sáng.”
Thịnh Thiếu Du mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề, rõ ràng là chuẩn bị đi thẳng đến công ty. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua bàn ăn được chuẩn bị chu đáo, không hề dừng lại, đi thẳng đến máy pha cà phê, tự rót cho mình một ly cà phê đen.
“Không cần, tôi không ăn.” Giọng anh không mang bất kỳ cảm xúc nào, giống như đang thuật lại một sự thật không liên quan đến mình.
Nụ cười trên mặt Hoa Vịnh cứng lại một chút, giọng nói nhỏ đi: “Thịnh tiên sinh, ăn một chút đi, uống cà phê khi bụng đói không tốt đâu, tôi nhớ trước đây anh...”
“Trước đây?” Thịnh Thiếu Du cắt ngang lời cậu ta, cầm ly cà phê quay người lại, “Thật ra bữa sáng trước đây cậu làm, tôi đều không thích ăn.”
Thịnh Thiếu Du khẽ nhấp một ngụm cà phê đen đắng ngắt, rồi như thể mới nhớ ra điều gì, bổ sung thêm bằng một giọng điệu xa cách và khách sáo:
“Ồ, xin lỗi.” Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua mặt Hoa Vịnh một cách hờ hững, “Tôi đối với người không thích luôn là như vậy. Không có kiên nhẫn, cũng không quá để ý đến cảm nhận của đối phương. Bây giờ cậu biết rồi chứ?”
Nói xong, anh cầm lấy áo vest treo trên lưng ghế, không nhìn Hoa Vịnh thêm lần nào nữa, cũng không nhìn bàn ăn sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng, đi thẳng ra cửa.
Cửa được mở ra, rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Buổi sáng xử lý xong đống tài liệu chất chồng, Thịnh Thiếu Du xoa xoa thái dương đang căng lên, vừa định bảo trợ lý đặt một bữa ăn đơn giản, thì cửa văn phòng lại khẽ vang lên tiếng gõ.
“Vào.”
Cửa mở, người bước vào không phải Trần Phẩm Minh, mà là Hoa Vịnh xách theo hộp thức ăn.
Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười vừa phải, đi đến bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn xuống: “Thịnh tiên sinh, bận rộn cả buổi sáng chắc chắn đói rồi, tôi mang bữa trưa đến cho anh.”
Lông mày Thịnh Thiếu Du lập tức nhíu chặt lại, ánh mắt từ hộp thức ăn chuyển sang mặt Hoa Vịnh, mang theo sự khó chịu và chống đối rõ ràng: “Tôi đã nói rồi, không cần. Rất phiền phức.”
Hoa Vịnh vẫn cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đối với Thịnh tiên sinh, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy phiền phức.”
“Là tôi thấy phiền.” Thịnh Thiếu Du ngắt lời cậu ta, giọng nói mang theo sự xa cách không thể chối cãi, “Tôi không cần sự quan tâm không cần thiết, thừa thãi này.”
Nụ cười trên mặt Hoa Vịnh cuối cùng cũng không giữ được nữa, hơi tối sầm lại. Cậu ta mím môi, không tranh cãi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói nhỏ đi vài phần: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa.”
Cậu ta đưa tay ra, chuẩn bị lấy hộp thức ăn về. Đúng lúc cậu ta giơ tay lên, cổ tay áo hơi trượt lên một chút, để lộ bên trong cổ tay, một vết đỏ nhỏ rõ ràng.
Ánh mắt Thịnh Thiếu Du dừng lại.
Anh nhíu mày:
“Tay bị làm sao thế?”
Hoa Vịnh dường như nhận ra ánh mắt của anh, giống như bị bỏng, đột ngột rụt tay lại, nhanh chóng kéo cổ tay áo xuống che vết thương, ánh mắt hơi hoảng loạn liếc nhìn chỗ khác.
“Không sao, không cẩn thận bị bỏng một chút.”
Trong văn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Yết hầu Thịnh Thiếu Du khẽ động, im lặng hai giây, cuối cùng vẫn mở lời:
“Sau này những chuyện như thế này, thật sự không cần cậu làm.”
Anh dường như cảm thấy lời này nghe có vẻ giống như quan tâm, lập tức lại cứng nhắc bổ sung thêm một câu, mang theo một tia châm chọc, như thể đang bù đắp cho khoảnh khắc mềm lòng của mình, cũng như đang tự nhắc nhở bản thân: “Tôi làm sao dám để đường đường là chủ nhân của tập đoàn X, hạ mình xuống bếp rửa tay nấu canh cho tôi? Nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng Thịnh Thiếu Du tôi kiêu ngạo đến mức nào.”
Lời này rất châm chọc, Hoa Vịnh ngẩng đầu nhìn Thịnh Thiếu Du, vành mắt dường như lại hơi đỏ, nhưng lần này cậu ta nhịn được, chỉ nói khẽ: “Nấu cơm cho anh tôi không thấy là hạ mình, làm bất cứ chuyện gì cho Thịnh tiên sinh tôi đều không thấy là hạ mình.”
Cậu ta không nói thêm gì nữa, cũng không cố gắng để lại hộp thức ăn, quay người lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Đến tối, Thịnh Thiếu Du cố ý ở lại văn phòng thêm hai tiếng, xử lý xong mọi việc có thể xử lý, cho đến khi màn đêm bên ngoài cửa sổ đã sâu, đèn neon nhấp nháy, anh mới lái xe về nhà.
Thật ra anh không hề mong đợi trở về đối mặt với Hoa Vịnh, đối mặt với những thăm dò khiến anh bồn chồn.
Xe chạy vào sân, anh vô thức ngẩng đầu, phát hiện đèn phòng khách biệt thự vẫn sáng.
Ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất, trong đêm tĩnh lặng này giống như một ngọn hải đăng nhỏ.
Ngón tay Thịnh Thiếu Du đang nắm vô lăng khẽ siết chặt. Từ nhỏ anh đã khao khát một gia đình trọn vẹn, ấm áp, khao khát dù về nhà muộn đến đâu, vẫn có một ngọn đèn được giữ lại cho anh, có một người sẽ đợi anh.
Khát vọng này chôn sâu trong đáy lòng anh, là điểm yếu ít ai biết nhất dưới vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn bận rộn với sự nghiệp của anh.
Và trong khoảng thời gian trước đây ở bên Hoa Vịnh, bất kể anh xã giao về muộn đến đâu, Hoa Vịnh luôn bật đèn đợi anh.
Những hình ảnh đó không thể kiểm soát nổi mà hiện lên trong tâm trí. Phải thừa nhận rằng, khoảng thời gian đó, ngọn đèn luôn sáng dù muộn đến mấy, người luôn chờ đợi anh, quả thực đã mang lại cho anh sự ấm áp và cảm giác thuộc về hiếm có trong cuộc đời.
Anh đỗ xe xong, ngồi yên lặng trên ghế lái vài giây, rồi mới mở cửa bước xuống.
Đẩy cửa vào nhà, phòng khách yên tĩnh lạ thường. Trên sofa, Hoa Vịnh cuộn tròn ở đó đã ngủ thiếp đi. Cậu ta mặc bộ đồ ngủ mềm mại, trong lòng còn ôm một cái gối tựa, nghiêng mặt, hơi thở đều đặn, hàng mi dài đổ xuống một bóng râm nhỏ dưới mắt, trông không hề có tính công kích, thậm chí còn có chút yếu ớt.
Trên bàn trà còn đặt một cuốn tạp chí tài chính đang mở, và một ly nước uống dở.
Cậu ta trông như đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, lại đợi rất lâu, thật sự không chống đỡ nổi mới ngủ thiếp đi.
Thịnh Thiếu Du đứng ở hành lang, nhìn cảnh tượng này.
Một lúc sau, anh im lặng thay giày rồi bước tới, ánh mắt lướt qua gương mặt ngủ yên tĩnh của Hoa Vịnh, nhận thấy dù đã ngủ, lông mày cậu ta vẫn hơi nhíu lại.
Ánh mắt Thịnh Thiếu Du cuối cùng dừng lại ở bàn tay cậu ta đặt trên tay vịn sofa, vết bỏng đỏ vẫn rõ ràng dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Anh thở dài không tiếng động, động tác cực kỳ nhẹ nhàng đặt bó hoa mua tiện đường lên bàn ăn.
Sau đó, anh quay người đi về phía phòng ngủ của mình, muốn lấy một cái chăn mỏng đắp cho cậu ta.
Đẩy cửa phòng ngủ, anh ngẩn ra. Giường chiếu gọn gàng, bộ ga gối màu xám đậm ban đầu đã được thay bằng một bộ ga gối lụa satin màu xanh xám nhạt có chất liệu cực tốt.
Anh dừng lại một chút, lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ quần áo ra rồi quay lại phòng khách.
Anh cẩn thận trải chiếc chăn mỏng ra, cúi người xuống, vừa chuẩn bị đắp lên người Hoa Vịnh thì Hoa Vịnh dường như có cảm ứng, hàng mi run rẩy, mơ màng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Hoa Vịnh ban đầu còn chút mơ hồ, sau khi nhìn rõ là Thịnh Thiếu Du, lập tức sáng lên, mang theo vẻ mềm mại và dựa dẫm của người vừa tỉnh ngủ, gần như theo bản năng đưa tay ra, ôm lấy eo Thịnh Thiếu Du, áp mặt vào anh, lẩm bẩm không rõ ràng: “Thịnh tiên sinh, anh về rồi à...”
Động tác này quá đỗi tự nhiên và thân mật, cứ như thể trở về khoảng thời gian thân thiết nhất của họ.
Thịnh Thiếu Du cơ thể đột ngột cứng đờ, nhưng nhìn dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn, không hề phòng bị của Hoa Vịnh, cuối cùng anh vẫn không đẩy cậu ta ra.
Sau một thoáng im lặng, Thịnh Thiếu Du hơi không tự nhiên mở lời, giọng nói trầm thấp và ôn hòa hơn bình thường rất nhiều: “Bộ ga gối trên giường, là cậu thay cho tôi à?”
Hoa Vịnh nghe thấy câu này,像是突然 bị đánh thức, hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu ta chợt nhận ra mối quan hệ của hai người lúc này, nhanh chóng buông tay đang ôm eo Thịnh Thiếu Du ra như bị bỏng, lập tức ngồi thẳng dậy, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn và lúng túng.
“Vâng,” cậu ta lắp bắp giải thích, ánh mắt không dám nhìn thẳng Thịnh Thiếu Du, “Là tôi bảo người giúp việc đi thay. Bộ này đã được phơi nắng rồi, có mùi nắng. Tôi nghĩ, có lẽ Thịnh tiên sinh ngủ dậy buổi tối, tâm trạng cũng có thể tốt hơn một chút.”
Cậu ta vội vàng bổ sung, như sợ Thịnh Thiếu Du tức giận: “Anh yên tâm, tôi không vào phòng anh. Không động vào đồ của anh. Tôi chỉ bảo người giúp việc thay thôi. Tôi sợ anh giận...”
Nhìn vẻ cẩn thận, vội vàng thanh minh nhưng không che giấu được sự quan tâm của cậu ta, cộng thêm động tác dựa dẫm vô thức vừa rồi ôm lấy mình, Thịnh Thiếu Du hoàn toàn không thể nói ra bất cứ lời nặng nề nào.
Anh dời tầm mắt, giọng nói mang theo sự dịu đi mà chính anh cũng không nhận ra: “Vào phòng tôi cũng không sao.”
Câu nói này rất nhẹ, nhưng lại khiến mắt Hoa Vịnh lập tức sáng lên, như thể nghe được một ân huệ trời ban nào đó. Cậu ta lập tức đứng dậy khỏi sofa, trên mặt là sự bất ngờ và vui mừng không thể che giấu: “Thật sao? Thịnh tiên sinh...”
Thịnh Thiếu Du bị phản ứng quá trực tiếp này của cậu ta làm cho hơi ngại ngùng, cũng hơi không thoải mái, không biết nên tiếp tục bầu không khí đột nhiên hòa hoãn này như thế nào.
Anh mím môi, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ hơi vội vàng quay người, bước nhanh về phòng ngủ của mình, gần như là chạy trốn.
Sáng hôm sau, khi Thịnh Thiếu Du tỉnh dậy, hiếm hoi thay anh không lập tức rời giường, mà nằm trên giường vài giây, đôi mắt Hoa Vịnh sáng rực lên và vẻ giải thích hoảng loạn đêm qua không kiểm soát được mà tua lại trong tâm trí anh.
Anh xoa xoa giữa hai đầu lông mày, đè nén cảm xúc khác lạ đó xuống rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Bước ra khỏi phòng ngủ, trong phòng ăn vẫn thoang thoảng mùi thức ăn. Hoa Vịnh đang bày chén đũa, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười rõ ràng sáng hơn hôm qua vài phần, trong ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ cẩn trọng: “Thịnh tiên sinh buổi sáng tốt lành, ăn sáng đi.”
Thịnh Thiếu Du gật đầu, ánh mắt theo thói quen lướt qua phòng ăn, đột nhiên cảm thấy hình như thiếu cái gì đó. Anh dừng bước, lông mày hơi nhíu lại, chợt nhớ ra.
“Hoa của tôi đâu?” Anh mở lời hỏi, anh nhớ anh đã đặt nó trên bàn ăn rồi.
Động tác bày chén đũa của Hoa Vịnh lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút không tự nhiên. Ánh mắt cậu ta lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Thiếu Du, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, nói lấp lửng: “À, sáng tôi thấy nó hơi héo, nên xử lý rồi.”
“Không thể nào,” lông mày Thịnh Thiếu Du nhíu chặt hơn, cảm thấy khó tin, “Tôi mới mua tối hôm qua mà...”
Hoa Vịnh dường như càng hoảng hơn, ngón tay vô thức cào nhẹ mép bàn, giọng nói càng nhỏ hơn, gần như là lẩm bẩm: “À, là anh mua sao? Tôi còn tưởng là người khác tặng...”
Câu nói này vừa dứt, không khí lập tức tĩnh lặng.
Thịnh Thiếu Du lập tức phản ứng lại, anh im lặng vài giây, sự im lặng ngắn ngủi này đối với Hoa Vịnh gần như là một cực hình.
Cuối cùng, Thịnh Thiếu Du hờ hững mở lời, giọng điệu vẫn không có nhiều hơi ấm: “Hoa Vịnh, tôi không muốn giữa chúng ta vẫn còn sự dối trá và che giấu.”
“Không có lần sau.” Thịnh Thiếu Du nói xong câu này liền quay người ra khỏi nhà.
Trong lúc giải lao giữa cuộc họp, Thịnh Thiếu Du bưng ly cà phê đi đến cuối hành lang muốn hít thở không khí.
Vừa quay người lại, ánh mắt anh vô tình đối diện với bóng người bên cạnh cột trụ không xa.
Lại là Hoa Vịnh.
Lông mày Thịnh Thiếu Du lập tức nhíu lại. Anh không ngờ Hoa Vịnh lại bắt đầu bám theo anh không rời nửa bước.
Trong vài giờ tiếp theo, cảm giác bị theo dõi đó cứ như hình với bóng.
Sự theo dõi âm thầm và cố chấp này, giống như mạng nhện dày đặc từng lớp từng lớp quấn lấy.
Cuối cùng cũng tan sở, khi anh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, còn chưa kịp hít thở vài hơi không khí mát mẻ bên ngoài, bóng dáng gầy gò kia lại một lần nữa như âm hồn bất tán đi theo phía sau, giữ khoảng cách vài bước.
Thịnh Thiếu Du đột ngột dừng bước, chợt quay người lại:
“Hoa Vịnh, không có tôi cậu không sống được sao?”
Lời vừa thốt ra, trong lòng Thịnh Thiếu Du cũng thoáng qua một tia khác lạ. Câu này quá làm tổn thương người khác, gần như là chà đạp lên lòng tự trọng của đối phương.
Tuy nhiên, Hoa Vịnh chỉ đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp phản chiếu rõ nét khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Thiếu Du. Cậu ta không hề né tránh, cứ thế nhìn thẳng, nhưng lại mang theo một sự nghiêm túc và đáng thương kiểu “được ăn cả ngã về không”:
“Vâng. Tôi không thể thiếu Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thiếu Du trừng mắt nhìn cậu ta, câu “cậu đừng bày trò nữa” còn chưa kịp nói ra, Hoa Vịnh dường như đã đoán trước được sự mất kiên nhẫn của anh, tiến lên nửa bước, gần như là cướp lời, giọng điệu trở nên càng thêm vội vã:
“Tôi nói thật! Không có Thịnh tiên sinh tôi sẽ chết.”
“Ăn nói bậy bạ,” Thịnh Thiếu Du nghiêm giọng ngắt lời, lông mày nhíu chặt lại, “Nói gì mà xúi quẩy thế, cậu không thể nói điều gì tốt đẹp về mình sao?”
Anh ghét nghe từ “chết” thốt ra từ miệng Hoa Vịnh, điều đó khiến anh hoảng hốt, một sự hoảng loạn vô cớ, mất kiểm soát.
Thịnh Thiếu Du bực bội thở ra một hơi, không nhìn cậu ta nữa, quay người tiếp tục đi về phía bãi đậu xe. Bước chân anh rất nhanh, tiếng giày da giẫm trên mặt đất vang lên rõ ràng, mang theo cơn giận còn sót lại và một chút vội vã mà chính anh cũng không nhận ra.
Đi được hơn chục bước, anh chợt cảm thấy không đúng. Phía sau quá yên tĩnh.
Tiếng bước chân đi theo sát, cẩn thận đó đã biến mất.
Trái tim Thịnh Thiếu Du trống rỗng một cách khó hiểu, bước chân không tự chủ dừng lại.
Anh nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Vịnh vẫn đứng tại chỗ, hơi cúi đầu, ánh sáng neon mới lên đổ xuống người cậu ta, phác họa một dáng vẻ cô đơn, dường như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói giận dỗi kia của anh.
Ngọn lửa giận còn sót lại trong lòng Thịnh Thiếu Du, như bị gió đêm thổi qua, chợt tắt hẳn, chỉ còn lại một nắm tro tàn. Anh nâng cao giọng, thái độ vẫn không được tốt cho lắm, thậm chí còn mang theo chút thiếu kiên nhẫn:
“Còn đứng chôn chân ở đó làm gì? Không lên xe à? Đợi tôi mời cậu sao?”
Hoa Vịnh như bị đánh thức, đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mơ hồ trong mắt nhanh chóng được thay thế bằng một ánh sáng kiểu “được sủng ái mà kinh sợ”. Cậu ta gần như là chạy bước nhỏ đến, động tác nhanh nhẹn như sợ chậm một giây Thịnh Thiếu Du sẽ đổi ý.
Suốt quãng đường không ai nói gì.
Nhưng không khí trong xe không còn căng thẳng đến nghẹt thở như trước, một sự im lặng tinh tế, có xu hướng hòa hoãn đang chảy trôi.
Cho đến khi mở cửa nhà.
Giày dép ở cửa ra vào được sắp xếp gọn gàng, trong không khí thoang thoảng mùi nước lau sàn dễ chịu, còn xen lẫn một chút hương hoa thanh nhã.
Thịnh Thiếu Du thay giày bước vào, ánh mắt lướt qua phòng khách.
Mọi thứ ngăn nắp trật tự, sàn nhà sạch bóng, gối ôm được đặt ngay ngắn ở một góc sofa. Và điều bắt mắt nhất, là ở trung tâm bàn ăn, trong chiếc bình hoa pha lê cắm một bó hoa tươi, dưới ánh đèn trần dịu nhẹ, cánh hoa dường như còn lăn tăn những giọt nước long lanh, tươi mới và thanh lịch.
Ngôi nhà của họ được dọn dẹp rất thoải mái và ấm cúng.
Thịnh Thiếu Du đứng tại chỗ, ánh mắt từ từ chuyển sang Hoa Vịnh đang có chút bồn chồn lo lắng bên cạnh. Khoảnh khắc này, tất cả sự bực bội và bất mãn còn sót lại đều lặng lẽ tan biến.
Tất cả những điều không vui ngày hôm nay, trước sự tĩnh lặng, trật tự và dịu dàng đại diện cho mái ấm này, đều trở nên không còn gay gắt nữa.
Một cảm giác an định quen thuộc, sâu lắng, như nước ấm chảy qua tứ chi, từ từ bao bọc lấy trái tim anh.
Đây là nhà của anh và Hoa Vịnh. Là nơi Hoa Vịnh đã dốc lòng vun đắp, chờ đợi anh trở về. Và người bên cạnh này, bất kể cậu ta đã làm gì, mục đích cốt lõi của cậu ta dường như đều hướng về cùng một phương hướng.
Anh không thể thiếu cậu ta, anh cần ngôi nhà này.
Thịnh Thiếu Du không nói gì ngay, anh chỉ đưa tay ra, không phải là một cái ôm, mà là cong ngón tay, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Hoa Vịnh, động tác mang theo một sự dịu dàng và thân mật khó nhận ra.
“Ăn cơm thôi.” Giọng anh đã khôi phục sự ổn định thường ngày, thậm chí còn có thêm một tia ấm áp khó phát hiện, “Tôi đói rồi.”
Đôi mắt Hoa Vịnh lập tức sáng rực lên, như thể rải đầy sao, cậu ta dùng sức gật đầu: “Vâng, được. Canh vẫn còn ấm đấy, tôi đi múc cho anh...”
Nhìn bóng lưng Hoa Vịnh nhanh nhẹn chạy về phía nhà bếp, Thịnh Thiếu Du đi đến bên bàn ăn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa mềm mại.
Trong nhà có hoa, quả thực rất đẹp.
Màn đêm sâu thẳm, vạn vật tĩnh lặng.
Thịnh Thiếu Du chìm sâu vào chiếc giường mềm mại, nhưng giữa hai lông mày lại nhíu chặt, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Anh rơi vào giấc mơ lạnh lẽo và tuyệt vọng đó.
Sau tiếng động lớn trời long đất lở, là sự tĩnh lặng chết chóc và bóng tối nghẹt thở. Trong không khí tràn ngập mùi bụi đất nồng nặc và mùi máu tanh.
Anh và Hoa Vịnh đang ở dưới đống đổ nát sau trận động đất, ánh sáng yếu ớt từ khe hở chiếu vào một cách ảm đạm, phản chiếu khuôn mặt Hoa Vịnh trắng bệch như tờ giấy. Trên trán cậu ta có vết máu, điều đáng sợ nhất là trên lưng cậu ta, máu đỏ sẫm đang không ngừng, từ từ thấm ra từ xung quanh vết thương, làm ướt đẫm chiếc áo mỏng manh của cậu ta.
Da Hoa Vịnh trong vòng tay anh lạnh đến đáng sợ. Nhưng ngay cả trong cơn hôn mê, pheromone trấn an chỉ thuộc về Hoa Vịnh vẫn cố chấp lan tỏa trong không gian chật hẹp, nhẹ nhàng quấn lấy Thịnh Thiếu Du, cố gắng xoa dịu sự hoảng loạn và tuyệt vọng lớn lao của anh lúc này.
Thịnh Thiếu Du có thể cảm nhận rõ ràng, hơi thở của người trong lòng đang yếu dần đi từng chút một. Pheromone trấn an vẫn không ngừng được phóng thích cùng với dòng máu ấm áp đang chảy ra từ lưng, dường như hóa thành hai sợi tơ vô hình đan xen, đang từng giây từng phút, không thể cứu vãn được mà rút đi sinh lực trong cơ thể Hoa Vịnh.
Và lúc này, anh không thể làm gì khác ngoài việc ôm cậu ta chặt hơn, dùng nhiệt độ cơ thể có hạn của mình để sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cậu ta, một cách vô ích cố gắng bịt lấy vết thương không ngừng chảy máu đó.
Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng chưa từng có nhấn chìm anh như thủy triều lạnh lẽo. Anh chỉ có thể trong bóng tối vô biên và sự tĩnh mịch chết chóc, chờ đợi sự cứu viện, mỗi giây đều dài đằng đẵng như hình phạt tàn khốc.
“Hoa Vịnh, Hoa Vịnh...” Anh vô thức lẩm bẩm trong mơ.
“Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh...”
Dường như từ nơi xa xôi vọng lại tiếng gọi lo lắng, xuyên qua từng lớp sương mù của cơn ác mộng.
“Thịnh tiên sinh, tỉnh lại...”
Giọng nói ngày càng rõ ràng, mang theo sự lo lắng và vội vã chân thực, hoàn toàn khác biệt với sự tĩnh mịch và tuyệt vọng trong giấc mơ của anh.
Thịnh Thiếu Du hít mạnh một hơi, như người sắp chết đuối cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, đột ngột mở mắt.
Trái tim vẫn đang đập điên cuồng, cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng trong mơ chưa hoàn toàn tan biến, khiến anh thở dốc, đồng tử hơi co lại.
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn đầu giường lờ mờ, ánh sáng dịu nhẹ phác họa đường nét căn phòng quen thuộc.
Không có đống đổ nát, không có máu tanh, chỉ có sự bình yên và tĩnh lặng.
Hoa Vịnh đang ngồi bên giường anh, trên mặt đầy vẻ lo lắng và hoảng hốt.
“Thịnh tiên sinh, anh gặp ác mộng sao?” Giọng Hoa Vịnh mềm mại, mang theo sự quan tâm sâu sắc, “Tôi ở đây, không sao rồi, chỉ là mơ thôi...”
Ánh mắt Thịnh Thiếu Du tập trung vào mặt Hoa Vịnh, anh vô thức đưa tay ra, run rẩy xoa lên lưng Hoa Vịnh, dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp, phập phồng đều đặn, cách lớp vải áo ngủ mềm mại, truyền đến sức sống dồi dào.
Hoa Vịnh bị hành động đột ngột của anh làm cho hơi khó hiểu, nhưng lo lắng nhiều hơn. Cậu ta ngoan ngoãn để mặc Thịnh Thiếu Du kiểm tra, thậm chí còn chủ động ghé sát hơn, phóng thích thêm nhiều pheromone trấn an ôn hòa, như dòng nước ấm áp, bao bọc tinh thần chưa được xoa dịu của Thịnh Thiếu Du một cách tỉ mỉ.
Thịnh Thiếu Du hít sâu một hơi, anh nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, sự kinh hãi trong đáy mắt từ từ lắng xuống. Anh dùng sức cánh tay, ôm chặt Hoa Vịnh vào lòng một cách chắc chắn, cằm tựa vào đỉnh đầu mềm mại của cậu ta, cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương lướt qua hõm cổ mình.
“Ừm.” Anh khẽ đáp một tiếng, giọng vẫn còn khàn khàn vì vừa tỉnh mộng, “Chỉ là mơ thôi.”
Anh ôm Hoa Vịnh, cánh tay siết rất chặt, như thể muốn xác nhận sự nguyên vẹn và tồn tại của người này.
Hoa Vịnh cũng im lặng nép vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lại anh, im lặng truyền đi sự an ủi.
Thịnh Thiếu Du cứ ôm Hoa Vịnh như vậy, rất lâu không buông. Nhiệt độ cơ thể chân thực trong vòng tay, nhịp tim ổn định như liều thuốc an thần hiệu quả nhất, từng chút một xoa dịu thần kinh bị cơn ác mộng xé rách và cơ bắp căng cứng của anh.
Hơi thở của anh dần trở nên sâu và đều đặn, nhịp tim đập như trống cũng cuối cùng trở lại bình thường. Cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng còn sót lại của cơn ác mộng, hoàn toàn bị sự ấm áp trong vòng tay xua tan.
Lại im lặng ôm nhau một lát, Thịnh Thiếu Du mới hơi nới lỏng cánh tay.
“Sao cậu lại qua đây?” Giọng Thịnh Thiếu Du đã hoàn toàn trở lại sự trầm ổn thường ngày, chỉ là vẫn còn chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ.
Giọng Hoa Vịnh mềm mại: “Tôi nghe thấy anh gọi tên tôi, giọng nghe rất đau khổ, nên tôi tỉnh dậy, qua xem sao.”
Nghe thấy?
Thịnh Thiếu Du hơi sững sờ.
Trong mơ, anh quả thực đã tuyệt vọng lẩm bẩm tên Hoa Vịnh. Nhưng âm thanh đó cực kỳ yếu ớt, giống như hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả bản thân anh cũng chưa chắc đã nghe rõ.
Mà phòng ngủ của họ không hề nhỏ, giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ còn cách một khoảng cách và bức tường.
Một ý nghĩ mơ hồ, tạm thời bị cơn ác mộng và sự tỉnh giấc che lấp, đột nhiên hiện lên rõ ràng.
Trong đống đổ nát đó, Hoa Vịnh cũng đã nghe thấy trước những âm thanh cực kỳ nhỏ từ đội cứu hộ.
Trái tim Thịnh Thiếu Du hẫng đi một nhịp. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hoa Vịnh trong veo nhưng dường như luôn che giấu điều gì đó, thần sắc trở nên nghiêm túc và chân thành chưa từng có.
Anh hơi lùi ra một chút, hai tay giữ lấy vai Hoa Vịnh, đảm bảo ánh mắt hai người có thể trực tiếp giao nhau.
“Hoa Vịnh,” anh mở lời, giọng điệu trịnh trọng mà Hoa Vịnh chưa từng nghe thấy, “Cậu thành thật khai báo với tôi.”
Hoa Vịnh bị sự nghiêm túc đột ngột của anh làm cho có chút bối rối, hàng mi khẽ run rẩy.
Thịnh Thiếu Du nói từng chữ từng câu, rõ ràng: “Rốt cuộc cậu bị làm sao? Về thính lực của cậu, về tất cả mọi thứ chân thật về cậu. Tôi chỉ hỏi lần này, và cũng chỉ cho cậu cơ hội này.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ và một tia căng thẳng khó nhận ra: “Tôi muốn nghe sự thật, sự thật hoàn toàn. Tôi không muốn bất kỳ sự che giấu và lời nói dối nào, dù cậu có nghĩ tôi sẽ sợ hãi, hay sẽ vì thế mà rời bỏ cậu.”
Ba chữ cuối cùng đó anh nói rất nhẹ, nhưng lại đập mạnh vào tim Hoa Vịnh.
Không khí dường như đông lại. Hoa Vịnh không chớp mắt nhìn vào mắt Thịnh Thiếu Du, trong mắt Thịnh Thiếu Du chỉ có một sự nghiêm túc nặng trĩu, gần như trịnh trọng.
Đó là một thái độ chấp nhận hoàn toàn, một lời tuyên bố không lời rằng “dù cậu nói ra điều gì, tôi vẫn ở đây, tôi đều sẵn lòng gánh vác”.
Hoa Vịnh đã hiểu.
Thịnh Thiếu Du không phải là không biết gì, anh đã đoán được dưới tảng băng chắc chắn có ẩn tình, và lúc này anh quyết định tự tay phá vỡ lớp băng mỏng ngăn cách cuối cùng giữa hai người, mở ra một lối đi chưa từng có cho cậu ta.
Lối đi này không cần phải cẩn thận dè dặt, không cần phải ngụy trang che đậy, nhưng nó cần sự tin tưởng tuyệt đối, không giữ lại làm tấm vé thông hành duy nhất.
Niềm tin này nặng hơn ngàn cân.
Hoa Vịnh im lặng, vài giây này dường như được kéo dài vô tận. Nội tâm trải qua cơn sóng gió cuối cùng, là tiếp tục dùng lời nói dối để tô vẽ thái bình, duy trì sự ổn định chênh vênh này, hay là đánh cược tất cả, hoàn toàn trao đi con người chân thật nhất của mình.
Sự lựa chọn này, đi ngược lại với luật lệ sắt mà cậu ta đã tuân thủ trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Trong những năm tháng đó, cậu ta đã hoàn toàn xóa bỏ sự yếu đuối và thành thật khỏi từ điển. Khi bị thương, cậu ta sẽ trốn vào góc tối một mình liếm láp vết thương, tuyệt đối không để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Bởi vì bài học bằng máu và nước mắt đã khắc cốt ghi tâm, trong thế giới chỉ nói về mạnh yếu, không phân biệt đúng sai của cậu ta, biểu lộ đau đớn không đổi lấy được một chút đồng cảm nào, mà chỉ biến mình thành mục tiêu rõ ràng hơn, thu hút nhiều sự cắn xé và cạnh tranh đến từ những kẻ ngửi thấy mùi máu tanh. Tin tưởng là một món đồ xa xỉ, càng là một điểm yếu chí mạng.
Bây giờ, bắt cậu ta tự tay đập nứt lớp vỏ bảo vệ cứng rắn, duy nhất này, phơi bày phần bên trong mềm mại nhất, không chút phòng bị nhất cho người khác. Điều này chẳng khác nào một cuộc đánh cược lớn, với tất cả bản thân cậu ta là tiền cược.
Cuối cùng, sự do dự trong đáy mắt cậu ta như bùn cát từ từ lắng xuống trong nước tĩnh, dần rõ ràng là một loại cảm xúc khác.
Một sự bình thản kiểu “phá nồi dìm thuyền”, “được ăn cả ngã về không”.
Cậu ta đã chọn tin tưởng.
Tin tưởng sự chân thành của Thịnh Thiếu Du, tin tưởng lời hứa trong ánh mắt anh, càng tin tưởng sự liên kết đã ăn sâu vào xương tủy, không thể cắt đứt giữa họ.
Cậu ta biết, đây là con đường duy nhất có thể thực sự đi gần đến đối phương, và cũng để đối phương thực sự đi gần đến mình. Bức tường cao dựng lên bằng lời nói dối, vào khoảnh khắc này, đã bị cậu ta tự tay đẩy đổ.
Cậu ta khẽ hít một hơi, giọng rất nhẹ, nhưng vô cùng rõ ràng:
“Được, tôi nói.”
Hoa Vịnh kể lại gần như bình thản, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, chỉ có mỗi lần nhắc đến “Thịnh tiên sinh”, giọng cậu ta sẽ vô thức trở nên dịu dàng hơn, lặp đi lặp lại:
“Lúc đó, đã rất thích Thịnh tiên sinh.”
“Chỉ là sợ, sợ Thịnh tiên sinh sẽ ghét bỏ con người đó của tôi.”
“Bởi vì, thật sự quá thích Thịnh tiên sinh rồi.”
Một giọt chất lỏng ấm áp bất ngờ nhỏ xuống mu bàn tay đang đan vào nhau của họ, làm loang ra một vết ẩm nhỏ.
Hoa Vịnh sững sờ ngay lập tức.
Thịnh Thiếu Du không nhìn cậu ta, nghiêng mặt, quai hàm căng cứng, nhưng khóe mắt đỏ hoe và vệt nước mắt chảy dài trên má lại rõ ràng vô cùng.
Nhận thức này có sức ảnh hưởng lớn hơn bất kỳ lời nói nào, khiến tim Hoa Vịnh như bị nắm chặt, vừa chua xót vừa tê dại.
Cậu ta không ngờ người đàn ông luôn dịu dàng, mạnh mẽ và tự chủ, lúc này lại rơi lệ vì lời nói của cậu ta, vì những quá khứ u ám và tình yêu vụng về của cậu ta.
Thịnh Thiếu Du hít sâu một hơi, dường như muốn nén lại sự nghẹn ngào nơi cổ họng:
“Nói xong rồi sao?”
Giọng Thịnh Thiếu Du trầm khàn, nhưng mang theo một sự dịu dàng chưa từng có.
Hoa Vịnh ngây ngốc gật đầu.
Thịnh Thiếu Du nhìn cậu ta, rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng lại vô cùng rõ ràng mở lời:
“Tôi cũng vậy.”
Anh dừng lại một chút, như thể muốn khắc từng chữ vào cuộc đời đối phương.
“Rất thích cậu.”
Đôi mắt Hoa Vịnh như những vì sao được thắp sáng ngay lập tức, bùng lên ánh sáng khó tin, cậu ta gần như nín thở, giọng nói nhẹ như lời mộng: “Thật sao?”
Thịnh Thiếu Du không dùng ngôn ngữ trả lời nữa, anh dịu dàng hôn lấy cậu ta.
Nụ hôn này ban đầu mang ý vị thương xót, nhẹ nhàng chạm vào, mài miết.
Nhưng Hoa Vịnh sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, như ngọn lửa hoang được châm lên, lập tức đáp lại mãnh liệt.
Cậu ta gần như không theo quy tắc nào, dùng sức hôn lại, mang theo niềm vui sướng của sự “mất rồi lại tìm thấy” và tình yêu đã dồn nén quá lâu, gần như nhấn chìm cậu ta, như nước lũ vỡ đê, cuồn cuộn mãnh liệt, không hề cố kỵ.
Nụ hôn quá kịch liệt khiến Thịnh Thiếu Du hơi mất ổn định hơi thở, theo bản năng anh muốn lùi lại một chút để lấy không gian hít thở.
Nhưng đầu vừa mới lùi lại một tấc, Hoa Vịnh lập tức vội vàng truy đuổi nụ hôn đến, không buông tha, như thể ngay cả sự chia lìa trong khoảnh khắc này cũng không thể chịu đựng được.
Trái tim Thịnh Thiếu Du lập tức mềm nhũn, anh dừng động tác lùi lại, để mặc đôi môi nóng bỏng kia một lần nữa áp chặt lên mình, sau đó hôn sâu hơn, ngầm chấp nhận sự quyến luyến gần như mất kiểm soát này.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng rắc vào trong phòng, bao phủ lấy hai người, phác họa hình bóng họ thành một bức tranh tĩnh lặng và viên mãn.
Đêm dài đằng đẵng, nhưng không còn ác mộng quấy rầy nữa, chỉ còn hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau, đan xen thành sự bảo vệ kiên cố nhất.
(Hết chính văn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro