
【Giang Hành ✖ Lý Bái Ân】30 giây tắt đèn trên sân thượng
【Giang Hành ✖ Lý Bái Ân】30 giây tắt đèn trên sân thượng
Gương vỡ lại lành/Gặp lại ngay từ đầu/Thực tế ảo giới giải trí/Một chương duy nhất
Lý Bái Ân nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ về cuộc sống chậm mới. Sự cân nhắc của đội ngũ rất thực tế: chương trình này vừa vặn lấp đầy khoảng trống giữa thời điểm bộ phim mới của anh đóng máy và lên sóng, giúp duy trì độ phủ sóng, không để nhiệt độ bị giảm sút.
Kể từ sau khi chia tay, tâm trạng của Lý Bái Ân luôn không tốt, nghe thấy việc này anh chỉ nghĩ đi ra ngoài thư giãn cũng hay, không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều, cứ thế đồng ý.
Chương trình được quay ở một nơi rất xa, đường núi gập ghềnh, xe xóc nảy cả ngày. Cơ thể vốn đã không thoải mái của Lý Bái Ân càng bị lắc lư đến chóng mặt.
Khi đến nơi đã là chạng vạng tối, vẫn còn một chút thời gian trước khi chương trình chính thức ghi hình. Anh tựa vào cửa sau xe để hồi sức, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lông mày vẫn khẽ cau lại.
Đúng lúc này, cửa xe bên kia khẽ mở, mang theo một làn gió đêm.
Có người nhẹ nhàng tiến lại gần, cẩn thận đặt một chiếc gối mềm giữa đầu anh và cửa sổ xe. Động tác vừa nhẹ nhàng vừa vững vàng, đặt ở vị trí vừa phải, khiến anh vô thức giãn đôi lông mày ra.
Lý Bái Ân cứ nghĩ là nhân viên công tác, mắt buồn ngủ không mở nổi nhưng vẫn lẩm bẩm mơ hồ: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Nhưng sau khi anh nói xong, hành động bên cạnh đột nhiên dừng lại, rồi cửa xe lại được nhẹ nhàng đóng lại.
Lý Bái Ân đợi mãi không thấy phản hồi, mới miễn cưỡng mở mắt, nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe. Nhưng ngay giây tiếp theo, đồng tử anh đột ngột co lại.
Cái bóng lưng đang đi xa kia, lại là Giang Hành.
Cơn buồn ngủ của Lý Bái Ân tan biến trong chốc lát, anh bật dậy, chiếc gối mềm vừa được kê lập tức rơi xuống.
Anh ngay lập tức gọi cho người quản lý, giọng nói cố nén cực thấp: “Giang Hành sẽ tham gia chương trình này, tại sao không ai nói với tôi?”
Người quản lý còn ngơ ngác hơn anh: “Không thể nào, chúng ta đã xác nhận đi xác nhận lại danh sách khách mời rồi. Nếu có thật, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhận.”
Đã ba năm kể từ khi họ hợp tác trong bộ phim Thèm Khát. Giờ đang là thời kỳ hoàng kim phát triển sự nghiệp riêng của mỗi người, không ai nên bị ràng buộc với đối phương nữa. Hơn nữa Lý Bái Ân và Giang Hành đã chia tay, dù là vì công hay vì tư, họ không nên cùng xuất hiện trên một sân khấu nữa.
Lý Bái Ân cúp điện thoại rồi im lặng một lúc lâu, mới mở cửa xe bước xuống.
Đến hiện trường, đạo diễn thấy Lý Bái Ân, lập tức đặt tài liệu xuống, nhanh chóng chạy tới đón.
“Lý lão sư, anh đến rồi!” Lời còn chưa dứt, quay phim đi theo sau đã vào vị trí. Ống kính đã được bật, việc ghi hình chương trình rõ ràng đã chính thức bắt đầu từ giây phút này.
Lý Bái Ân khách sáo hỏi thăm đạo diễn vài câu, nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc.
Lý Bái Ân làm việc luôn nghiêm túc, hơi nghiêng đầu nhìn đạo diễn, nghe anh ta đọc lịch trình tiếp theo. Đạo diễn lấy ra vài lá bài màu sắc, cười cười lắc lắc trước mặt anh: “Nào nào, rút một lá đi! Mỗi màu có hai lá, mỗi màu tương ứng với một phòng. Tối nay ở với ai, phải xem vận may của anh rồi!”
Lý Bái Ân gật đầu, tiện tay rút một lá, không quên chu đáo giơ mặt bài ra trước máy quay để trưng bày.
Đạo diễn nhìn gần, lập tức cười lớn: “Oa! Lý lão sư, vận may của anh tốt quá! Tối nay ở chung phòng với Giang lão sư!” Lý Bái Ân theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng liếc thấy ống kính đang quay anh 360 độ, cuối cùng vẫn nuốt lời lại.
Anh gật đầu, nhanh chóng nặn ra một nụ cười, đáp lại: “Tuyệt vời, tôi rất mong chờ.”
Lý Bái Ân kéo vali đi về phía chỗ ở. Ánh đèn cầu thang buổi tối vàng vọt dịu nhẹ, kéo bóng dáng anh dài và mảnh, nghiêng nghiêng đổ trên tường. Anh đang cúi đầu bước lên, nghe thấy tiếng bước chân đi xuống từ phía trên, liền theo bản năng nép sát vào tường, nhường đường nhiều nhất có thể.
Nhưng người kia lại dừng lại khi đi ngang qua anh. Một bàn tay khuỷu xương rõ ràng đưa tới, vững vàng nắm lấy tay kéo vali của Lý Bái Ân. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Giang Hành.
Giang Hành cười nhẹ: “Để anh.”
Lý Bái Ân theo bản năng quay đầu nhìn lại, may mắn là người quay phim không theo kịp.
Anh không muốn giằng co từ chối với đối phương trong hành lang hẹp này, vì thế im lặng buông tay. Hai người trước sau bước vào phòng, Lý Bái Ân theo sau, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Giang Hành, bây giờ không quay, anh không cần làm mấy chuyện này...”
Giang Hành lại như hoàn toàn không nghe thấy, tự mình đưa tay bật đèn trần. Ánh sáng dịu nhẹ ngay lập tức tràn ngập căn phòng, cũng chiếu sáng mấy món ăn đặt trên chiếc bàn nhỏ ở giữa. Rau xào xanh biếc bóng dầu, cơm rang thịt cừu thơm lừng hấp dẫn, còn bốc lên vài làn hơi nóng.
“Ăn chút gì đi,” giọng anh ta tự nhiên không thể hơn, “Lắc lư cả ngày trên đường rồi, anh đoán em lại chẳng ăn gì.”
Lý Bái Ân thật sự muốn nhíu mày hỏi lại, tại sao anh ta không trả lời câu hỏi vừa nãy của mình, nhưng lại đúng lúc này, bụng anh không chịu thua kém khẽ kêu lên một tiếng.
Giang Hành nấu ăn trước giờ rất ngon, hồi hai người đóng chung Thèm Khát và sống cùng, Lý Bái Ân đói bụng giữa đêm, chỉ cần hơi động đậy là luôn đánh thức người ngủ nông bên cạnh.
Giang Hành sẽ mơ màng tiến lại gần, bàn tay ấm áp theo bản năng đưa tới trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, mang chút ý an ủi. Sau đó anh ta mới chậm rãi đứng dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ, nhưng vẫn tỉ mỉ đắp chăn cho Lý Bái Ân, mỗi động tác đều tự nhiên, như thể chăm sóc anh đã là một bản năng.
Giang Hành khi đó giọng khàn khàn, bị cơn buồn ngủ bao trùm, nhưng lại mềm mại không tả xiết:
“Đợi chút, xong anh gọi em.”
Giang Hành khi ở riêng luôn có một sự điềm tĩnh, khiến người ta cảm thấy có thể dựa vào. Vì thế Lý Bái Ân thật sự nằm trong chăn, nghe tiếng động nhỏ xíu từ nhà bếp, an tâm chờ đợi bát mì nóng hổi, hay đĩa cơm rang thơm phức.
Trong không khí tràn ngập không chỉ hương thơm thức ăn, mà còn là một khoảng thời gian thân mật không bao giờ trở lại được nữa. Từng khoảnh khắc đó nay đã trở thành quá khứ khó chạm tới.
Khi Lý Bái Ân đang thầm lặng hồi tưởng, Giang Hành đã bày xong bát đũa. Anh ta kéo ghế ra, nhìn Lý Bái Ân vẫn đang đứng tại chỗ, khóe môi khẽ nhếch: “Mau lại đây.”
Lý Bái Ân cũng không phải người làm kiêu, vì thức ăn đã được chuẩn bị, liền ngồi xuống yên lặng ăn. Giang Hành kéo ghế đối diện ngồi xuống, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Lý Bái Ân nuốt vài miếng cơm, cuối cùng vẫn không thể lờ đi ánh mắt nóng rực kia, ngước lên hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Giang Hành chăm chú nhìn anh, giọng nói rất nghiêm túc: “Em gầy đi rồi. Anh thấy em trên TV đã cảm thấy gầy đi, quả nhiên không nhìn lầm.”
Lý Bái Ân không phải là người sẽ nói lời nặng nề với người khác, nhưng không khí lúc này khiến anh cảm thấy bối rối. Hơn nữa hai người sắp phải ở bên nhau dưới ống kính trong hai tuần. Giọng anh trầm xuống, cuối cùng mở lời: “Giang Hành, có cần tôi nhắc lại lần nữa không. Chúng ta đã chia tay rồi.”
Giang Hành lại rất tự nhiên cầm chiếc bát không bên cạnh, múc cho anh một bát canh, giọng điệu bình tĩnh: “Ừm, anh biết. Em yên tâm, em nói chia tay anh sẽ không vượt quá giới hạn nữa.”
Anh ta đối với Lý Bái Ân trước giờ luôn như vậy, nói một là một. Lý Bái Ân nói không thích, anh ta sẽ thật sự cất hết tâm tư. Lý Bái Ân nói ghét, anh ta sẽ tự động lùi về khoảng cách thích hợp. Ngày xưa fan còn trêu họ là “Nữ hoàng huấn luyện cún cưng”, giờ xem ra, vẫn còn vài phần đúng.
Lý Bái Ân nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể im lặng ăn hết bữa cơm này. Sau đó anh đứng dậy đi vòng quanh phòng vài vòng, cuối cùng đẩy cửa ban công, một mình đi ra ngoài ngắm cảnh đêm.
Sân thượng rất rộng, có lẽ để tiện ngắm cảnh, lan can được thiết kế rất thấp. Những ngọn núi xa xa hóa thành những hình bóng xếp chồng lên nhau trong màn đêm, ánh trăng ngoài trời tuôn chảy, dát lên mỗi chiếc lá, mỗi ngọn cỏ một lớp viền bạc mờ ảo. Ánh đèn lác đác xuyên qua khung cửa sổ từ xa, vàng vọt và ấm áp, như những vì sao rải rác trên mặt đất.
Không có tiếng ồn ào của thành phố, chỉ có vài tiếng côn trùng kêu từ trong cỏ vọng lên, rồi lại lặng lẽ chìm vào gió. Gió đêm lướt qua cánh đồng lúa, mang theo mùi thơm ẩm ướt của đất và mạ non, cũng làm lay động góc áo hơi lạnh của người trên ban công.
Lý Bái Ân đang chìm đắm trong sự thư thái và thoải mái đã lâu không có này, xung quanh đột nhiên chìm vào một màu đen kịt.
Mất điện rồi.
Anh theo bản năng muốn lùi vào trong nhà, nhưng tầm nhìn nhất thời không thích ứng được với bóng tối, vừa bước được hai bước đã không may chạm phải mép sân thượng, chân hơi trượt đi, suýt chút nữa là hụt chân.
Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng Giang Hành gọi lên, mang theo chút run rẩy: “Bái Ân, em đứng yên đó đừng động! Anh qua ngay đây!”
Lý Bái Ân hiếm khi nghe thấy Giang Hành có giọng nói gấp gáp và không ổn định như vậy, lúc này anh quả thực không nhìn rõ, liền đáp: “Được.”
Trong nhà truyền đến vài tiếng va chạm lộn xộn, như thể vội vàng đụng trúng cái gì đó. Ngay sau đó, cửa ban công “xào” một tiếng bị đẩy ra, Giang Hành nhanh chóng lao vào màn đêm, gọi thêm một tiếng: “Bái Ân?” “Anh đây.” Lý Bái Ân đáp.
Anh cảm thấy Giang Hành đi nhanh vài bước tới, ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đưa đến. Lý Bái Ân gần như không hề do dự, đưa tay ra nắm lấy anh ta.
Giây tiếp theo, Giang Hành dùng sức một chút, kéo Lý Bái Ân vào lòng mình. Cánh tay anh ta vòng qua eo Lý Bái Ân, lòng bàn tay vững vàng áp vào lưng anh. Hai người ngay lập tức dựa vào nhau rất gần, gần đến mức Lý Bái Ân có thể cảm nhận rõ ràng nhịp phập phồng của lồng ngực Giang Hành, nghe thấy hơi thở có vẻ gấp gáp của anh ta phả vào tai mình, ấm áp và chân thật.
Giang Hành dường như đến lúc này mới hơi thả lỏng, khẽ thở ra một hơi, nói khẽ: “Đi thôi, chúng ta cùng vào trong.”
Cánh tay vòng quanh Lý Bái Ân của anh ta không hề có ý định buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn một chút. Cứ như vậy, họ nương tựa vào nhau từng bước di chuyển vào trong nhà.
Giang Hành mò mẫm tìm điện thoại trong bóng tối, đầu ngón tay vô tình chạm vào một chiếc điện thoại lạnh băng. Anh vừa quay màn hình về phía mình, còn chưa kịp phân biệt là điện thoại của ai, nhận diện khuôn mặt đã nhanh chóng mở khóa. Lý Bái Ân gần như theo bản năng giật lấy lại, làm bộ che đậy mở thông báo dữ liệu, giả vờ đang xem tin nhắn đạo diễn gửi đến.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười rõ ràng mang theo sự vui vẻ của Giang Hành: “Em vẫn chưa xóa khuôn mặt của anh sao.”
Lý Bái Ân thật sự muốn cảm ơn bóng tối đúng lúc này, đã che đi hoàn hảo gương mặt đột nhiên nóng bừng của anh. Anh nói lấp lửng: “Quên mất rồi.”
Đạo diễn thông báo do mất điện đột xuất, việc ghi hình tối nay bị hoãn lại, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau. Gần như cùng lúc đó, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên tiếng mưa rơi lất phất, ban đầu chỉ là vài giọt lác đác gõ trên sân thượng, sau đó nhanh chóng nối thành một màn mưa dày đặc. Tiếng mưa dần trở nên rõ ràng, là tiếng ồn trắng tự nhiên nhất được ban tặng từ trời đất, bao trùm cả căn nhà nhỏ trong sự yên tĩnh.
Giọt mưa trượt dọc theo mái hiên, bắn tung tóe những hạt nước nhỏ trên sân thượng. Trong phòng, tiếng thở của hai người ẩn hiện trong tiếng mưa, hòa quyện thành một sự hài hòa kỳ lạ.
Lý Bái Ân do dự một lát, vẫn bật đèn pin điện thoại. Một luồng ánh sáng ấm áp ngay lập tức xé tan bóng tối, tạo thành một cột sáng dịu nhẹ trong không trung. Anh mượn ánh sáng cẩn thận nhìn Giang Hành, khẽ hỏi: “Lúc nãy anh đi ra ngoài có đụng phải chỗ nào không?”
Giang Hành lắc đầu, khóe môi vẫn mang theo nụ cười như có như không, nói không mấy bận tâm: “Không sao.”
Lại một khoảng im lặng lan ra trong tiếng mưa. Tiếng mưa trong sự im lặng dường như lớn dần, nhưng lại trở nên xa xăm lạ thường, ngược lại làm tôn lên sự ấm cúng và yên bình trong nhà.
Giang Hành khẽ mở lời: “Em ngủ trước đi, xem ra nhất thời cũng không quay được nữa.”
Lý Bái Ân quả thực cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, liền gật đầu.
Anh nằm nghiêng, lắng nghe tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ. Hạt mưa đều đặn và liên tục gõ trên mái hiên, rồi chảy róc rách xuống theo máng xối. Tiếng mưa thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ếch kêu từ xa vọng lại, càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng thôn dã.
Trong đêm được bao bọc bởi tiếng mưa này, Lý Bái Ân cảm thấy một sự an tâm đã lâu không có. Màn mưa như ngăn cách cả thế giới bên ngoài, chỉ còn lại căn nhà nhỏ ấm áp này, và người quen thuộc bên cạnh.
Anh chìm dần vào giấc ngủ an lành nhất trong suốt thời gian qua, dưới sự bầu bạn của tiếng mưa.
Khi Lý Bái Ân tỉnh dậy, trời vừa mới sáng rõ, ánh bình minh sau cơn mưa xuyên qua khe rèm cửa rọi vào phòng. Anh quay đầu, thấy Giang Hành bên giường vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, chắc là tối qua đợi thông báo đến rất khuya.
Sau khi vệ sinh cá nhân, anh sảng khoái đi ra phòng khách, phát hiện đã có người quay phim dựng máy, đang yên lặng chờ đợi. Đạo diễn ngồi cạnh màn hình giám sát, cười chào hỏi: “Lý lão sư chào buổi sáng, bữa sáng trong vlog hàng ngày của anh luôn khiến mọi người chảy nước miếng, fan ngày nào cũng đòi hướng dẫn. Hôm nay anh có tiện tái hiện lại không?”
Lý Bái Ân cười đáp: “Không thành vấn đề”, nhưng trong lòng thầm than khổ. Đầu bếp thực sự ở ngay gần đây, nhưng lại đang ngủ say!
Nhưng ống kính đã chĩa vào anh, anh cũng không thể quay lại phòng đánh thức người ta. Đành cố ý tạo ra một vài tiếng động trong bếp, bật tắt tủ bếp, rửa dụng cụ đều to hơn bình thường vài phần.
Quả nhiên, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ được đẩy ra. Giang Hành dụi mắt bước ra, tóc tai lộn xộn dựng lên, cổ áo ngủ hơi lệch. Nhưng dù vậy, dáng người cao ráo của anh vẫn rất nổi bật.
Cả người Giang Hành vẫn còn chìm trong hơi ấm của giấc ngủ, mắt hé mở một đường, khi đi tới cánh tay vươn ra ôm lấy eo đối phương, lòng bàn tay ấm áp dán vào bên hông anh. Tiếp đó, anh cúi đầu, vùi má vào hõm vai Lý Bái Ân, vô thức cọ cọ, như một loài mèo lớn xác nhận mùi chủ nhân.
Giọng anh mang theo sự khàn nhẹ buổi sáng: “Sao hôm nay em dậy sớm vậy.” Lời còn chưa dứt, tay phải anh đã chính xác đặt lên tay Lý Bái Ân đang cầm xẻng. Đầu ngón tay lướt nhẹ dọc theo mu bàn tay đối phương, rồi vững vàng nhận lấy xẻng, cổ tay khéo léo xoay tròn. “Xèo” một tiếng, trứng chiên lật mặt gọn gàng trong không trung, lộ ra màu vàng vừa phải.
Toàn bộ động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, tự nhiên như đã luyện tập vô số lần. Lý Bái Ân cũng theo bản năng buông tay để anh tiếp quản, sự ăn ý giữa hai người gần như không có khoảng cách.
Cho đến khi đạo diễn khẽ ho khan một tiếng bên cạnh, hai người mới như tỉnh khỏi một giấc mơ nào đó, Giang Hành mở to mắt nhìn về phía ống kính: “À, đã bắt đầu quay rồi ạ?”
Sau khi làm xong bữa sáng, đạo diễn đi sang phòng nhóm khách mời khác tiếp tục ghi hình, máy quay cũng được rút hết. Lý Bái Ân cúi đầu ăn bữa sáng, nhưng lại ăn không thấy ngon.
Anh gần như có thể tưởng tượng cảnh tượng sau khi đoạn phim vừa rồi lên sóng sẽ như thế nào. Đoạn đó sẽ bị cắt thành ảnh động (gif) và lan truyền điên cuồng, từng khung hình bị làm chậm và phân tích kỹ lưỡng, mỗi ánh mắt và cái chạm giữa anh và Giang Hành sẽ trở thành tâm điểm bàn tán. Còn anh, khả năng cao lại bị dán đủ loại nhãn mác, phải chịu đựng một đợt chỉ trích mới.
Anh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm thấy đầu gối dưới bàn bị chạm nhẹ. Ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt quan tâm của Giang Hành. Không biết từ lúc nào, Giang Hành đã xích lại gần hơn, giọng nói nén rất thấp, mang theo sự điềm tĩnh khiến người ta an tâm:
“Đừng lo,” giọng anh ta rất nhẹ, nhưng đặc biệt nghiêm túc, “Đoạn vừa rồi, anh sẽ trao đổi với hậu kỳ.” Đầu gối anh ta khẽ chạm vào đầu gối Lý Bái Ân dưới bàn, như một lời an ủi không lời, “Không sao đâu.”
Lý Bái Ân nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, cảm thấy sự căng thẳng vừa rồi từ từ dịu xuống. Anh gật đầu, “Ừm.”
Phần ghi hình buổi sáng là tất cả khách mời và nhân viên tập trung lại với nhau. Để mọi người làm quen nhau nhanh hơn, đạo diễn sắp xếp cùng xem những đoạn phim điện ảnh được bàn luận nhiều của từng diễn viên, và ghi lại phản ứng trực tiếp tại chỗ.
Khi tên bộ phim Thèm Khát xuất hiện trên màn hình, tim Lý Bái Ân khẽ hụt đi một nhịp không thể nhận ra. Anh nhìn màn hình, nhìn thấy họ yêu nhau nhiều đến thế trên màn ảnh.
Sau một khoảng thời gian dài kể từ khi chia tay, cuối cùng anh cũng có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn kia qua màn hình.
Đoạn phim chiếu đến một cảnh, một diễn viên trẻ mới vào nghề không nhịn được cười thành tiếng: “Giang lão sư làm sao thế nhỉ, cứ diễn cảnh giận dỗi hay xa cách với Lý lão sư là trông hơi gượng gạo, nhưng hễ đến phần tương tác thân mật là ánh mắt và hành động lại đặc biệt chân thật. Điều này quá rõ ràng rồi!”
Tại chỗ lập tức vang lên một tràng cười thân thiện. Lý Bái Ân ngước mắt lên, cười nhạt tiếp lời: “Lúc đó Giang lão sư lần đầu tiên chính thức đóng phim, có chút non nớt cũng khó tránh khỏi. Mọi người thông cảm nhé.” Giọng anh ôn hòa, thái độ tự nhiên, vài câu đã khéo léo chuyển chủ đề từ “thiên vị” sang “lần đầu”, nhẹ nhàng giải vây cho Giang Hành khỏi những lời trêu chọc có thể kéo dài.
Việc ghi hình chương trình cứ thế tiếp tục trong không khí thoải mái, nhưng suy nghĩ của Lý Bái Ân dần trôi đi xa.
Họ quả thực tình trong như đã. Từ phim trường Thèm Khát đến cuộc sống thực, những ánh mắt vấn vít và cái chạm dịu dàng, đã vượt qua ranh giới kịch bản từ lúc nào không hay. Giang Hành luôn dùng những câu thoại trong phim để đùa giỡn, đôi khi thấy anh cuộn mình trên ghế sofa ngủ khẽ ho một tiếng, anh ta cũng sẽ cười tiến lại hỏi: “Em sắp sinh rồi à? Đi thôi, đi khám thai.” Ban đầu Lý Bái Ân chỉ coi đó là lời trêu chọc thân mật giữa các cặp đôi, mỗi lần đều cười đẩy anh ta ra.
Nhưng không biết từ khi nào, những lời này trong tai anh dần thay đổi ý vị. Anh bắt đầu không khỏi nghĩ, có phải Giang Hành vẫn còn chìm đắm trong vai Thẩm Văn Lang, chỉ là còn vương vấn tình cảm với nhân vật trong phim? Đặc biệt khi công việc của cả hai ngày càng bận rộn, việc ít gặp nhau trở thành chuyện thường, sự bất an này càng trở nên mạnh mẽ. Anh không có thời gian để phân biệt ánh mắt Giang Hành nhìn mình có bao nhiêu phần là dành cho Lý Bái Ân, bao nhiêu phần là dành cho Cao Đồ trong phim.
Đỉnh điểm là vào một đêm khuya. Giang Hành sau khi hoàn thành lịch trình liên tục trở về nhà, mệt đến mức gần như không nói nên lời. Anh ta nằm liệt trên ghế sofa một lúc lâu, đột nhiên khẽ thở dài: “Haizz, ước gì anh là Thẩm Văn Lang.”
Câu nói đó nhẹ như lông vũ, nhưng lại như một cây kim lạnh lùng đâm vào tim Lý Bái Ân. Anh nhìn khuôn mặt mệt mỏi nghiêng của đối phương, mọi sự nghi ngờ và tủi thân tắc nghẹn trong cổ họng, anh gần như đã muốn hỏi thẳng: “Người anh yêu rốt cuộc là tôi, hay là Cao Đồ mà Thẩm Văn Lang yêu?” Nhưng cuối cùng, Lý Bái Ân nhìn vẻ mệt mỏi của anh ta, chút không vui trong lòng cuối cùng vẫn tự mình nuốt xuống. Anh dang tay ra: “Không sao đâu, bảo bối, lại đây ôm anh.”
Câu nói đó như có ma lực, mí mắt Giang Hành đang rũ xuống chợt nâng lên, ánh mắt ngay lập tức như rơi vào ánh sao, bừng sáng. Anh ta gần như lập tức lao tới, động tác gấp gáp nhưng không kém phần dịu dàng, cả người đổ vào lòng Lý Bái Ân, cánh tay siết chặt eo đối phương, sức mạnh lớn đến mức gần như muốn nhào nặn anh vào cơ thể mình.
Má anh ta dựa dẫm cọ cọ vào hõm cổ Lý Bái Ân, hít một hơi thật sâu, như muốn lấy đi hết mùi hương quen thuộc trên người đối phương. Sau đó, anh ta điều chỉnh tư thế thoải mái nhất trong lòng Lý Bái Ân, cả người đều thả lỏng.
Yên lặng một lát, anh ta đột nhiên chống tay hơi kéo giãn một chút khoảng cách, tiến lại hôn nhẹ lên môi Lý Bái Ân. Nụ hôn đó mềm mại và ấm áp, mang theo sự quyến luyến và mãn nguyện vô hạn.
“Ngủ ngon.” Anh ta lầm bầm một câu, giọng nói thấm đẫm cơn buồn ngủ và hạnh phúc, sau đó hài lòng nhắm mắt, như thể đây là nơi trú ngụ an toàn nhất trên thế gian.
Sự ấm áp của khoảnh khắc đó thật đến nỗi Lý Bái Ân gần như muốn tự thuyết phục mình cứ tiếp tục sống như vậy. Nhưng mỗi khi nhìn vào khuôn mặt Giang Hành, anh vẫn rất muốn biết tình cảm của anh ta có bao nhiêu phần là thật.
Sáng hôm sau, Lý Bái Ân ngủ không ngon, mở mắt ra trong ánh nắng nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của người bên cạnh, câu nói “Ước gì anh là Thẩm Văn Lang” lại vang vọng bên tai.
Mọi sự bất an và nghi ngờ vỡ òa trong chốc lát. Cuối cùng anh không kiềm được, nói ra lời chia tay trong lúc hờn dỗi. Rõ ràng tim vẫn đập nóng hổi, nhưng lời nói lại thản nhiên: “Chia tay đi, tôi không yêu anh nữa.”
Giang Hành sững sờ, như thể chưa kịp phản ứng. Điện thoại anh ta liên tục đổ chuông, là trợ lý đang thúc giục anh ta nhanh chóng xuống lầu để chạy lịch trình. Anh nắm chặt cần vali, im lặng nhìn Lý Bái Ân rất lâu, ánh mắt sâu thẳm như muốn khắc ghi hình bóng anh vào tận đáy lòng. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe thấy:
“Được.”
Khi Lý Bái Ân thoát khỏi dòng hồi ức, việc ghi hình đã chuyển sang nhóm tiếp theo. Lần này là đoạn phim của hai diễn viên trẻ. Trong phim, họ theo đuổi người mình yêu thích, nhưng vì phương pháp vụng về cứng nhắc nên lại bị ghét bỏ, tiết tấu hài hước khiến mọi người tại trường quay không khỏi bật cười.
Một diễn viên trẻ không nhịn được tạm dừng phát, giọng nói nửa đùa nửa thật: “Nói thật, làm thế nào để tiếp cận người mình thích mà không bị ghét bỏ ạ?”
Chủ đề được mở ra, mọi người lập tức bàn tán xôn xao. Có người đề nghị: “Nên nói chuyện về những trải nghiệm chung, ví dụ như khi đóng phim cùng nhau thì nói nhiều về chuyện trong phim. Đó là sự ăn ý chỉ có hai người mới hiểu, nói ra tự nhiên sẽ thân thiết hơn.”
Một diễn viên lớn tuổi hơn thì thực tế hơn: “Cuộc sống không chỉ có lý tưởng, còn có cơm áo gạo tiền. Em phải có khả năng mang lại cho đối phương một cuộc sống vững chắc trước, rồi hãy nói đến tình yêu của em.”
Lý Bái Ân im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng không tham gia thảo luận. Anh vốn không phải là người có thể thoải mái trò chuyện trước mặt người lạ, hơn nữa trong lòng lúc này vẫn còn vương vấn chuyện cũ.
Và Giang Hành, người luôn giỏi khuấy động không khí, làm sôi nổi trường quay, lúc này lại im lặng một cách bất ngờ. Đạo diễn rõ ràng nhận thấy điều này, cố ý chuyển lời sang anh ta: “Vậy Giang lão sư thì sao? Anh thấy những phương pháp này thế nào?”
Giang Hành nghe vậy cúi đầu, khẽ cười một tiếng, rồi ngước mắt nhìn về phía ống kính, nhún vai, giọng điệu rất thoải mái, như đang kể một câu chuyện cười không liên quan đến mình:
“Những phương pháp này à, tôi đều thử hết rồi.” Anh ta dừng lại, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt nhòa
“Kết quả thì, hoàn toàn bị ghét bỏ rồi. Haha.”
Lời Giang Hành vừa dứt, trường quay im lặng một giây, sau đó bùng lên một tràng cười lớn hơn. Các diễn viên trẻ chỉ nghĩ anh ta cố tình tung miếng hài, nhao nhao cười trêu:
“Giang lão sư lại flexing (khoe mẽ) rồi!”
“Đúng đó, anh mà còn bị ghét bỏ, thì tụi em biết làm sao!”
“Chắc chắn là đang khoe!”
Trong không khí cười đùa, chủ đề được lướt qua một cách nhẹ nhàng, việc ghi hình thuận lợi chuyển sang phần tiếp theo. Không ai nhận ra sự nghiêm túc khó nhận thấy trong giọng điệu anh ta, ngoại trừ Lý Bái Ân.
Lý Bái Ân nghe câu nói đó, trong lòng như bị thứ gì đó khẽ va vào, dấy lên một sự xúc động nhỏ bé nhưng rõ ràng. Anh theo bản năng nhìn về phía Giang Hành, đối phương đã trở lại bình thường, đang nghiêng đầu nói chuyện với diễn viên bên cạnh.
Lý Bái Ân không kịp nắm bắt ý nghĩ thoáng qua kia, càng không kịp suy nghĩ liệu câu nói đó có ẩn chứa ý nghĩa nào khác hay không. Phần mới đã bắt đầu, sự chú ý của mọi người đã chuyển đi, anh chỉ có thể lặng lẽ nén sự xúc động khác thường đó vào sâu trong lòng. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, lại nở nụ cười chuyên nghiệp và đúng mực.
Buổi ghi hình sáng kết thúc gần trưa, tổ chương trình chuẩn bị nguyên liệu giống nhau cho mỗi nhóm khách mời, yêu cầu mọi người tự do phát huy để hoàn thành bữa trưa. Lý Bái Ân nghe sắp xếp này, biết mình lại chẳng có việc gì để làm. Nhưng ống kính đang chĩa vào, anh vẫn tượng trưng đút hai tay vào túi quần lắc lư bên cạnh Giang Hành: “Giang lão sư, tôi có cần giúp anh làm gì không?”
Giang Hành cúi đầu quấn dây tạp dề qua eo, ngón tay thắt nút gọn gàng phía sau, rồi không nhanh không chậm xắn tay áo sơ mi lên. Cánh tay dần lộ ra dưới ánh sáng, hơi căng lên theo động tác, toát ra một cảm giác sức mạnh ý nhị mà điềm tĩnh.
Anh ta cúi đầu chăm chú rửa một hộp cà chua bi. Nghe vậy, ngẩng đầu cười một tiếng, tiện tay nhón một quả cà chua bi căng mọng đỏ tươi, tự nhiên đưa đến miệng Lý Bái Ân: “Tạm thời không cần.”
Lý Bái Ân không thích ăn cà chua bi, bất ngờ bị nhét vào một quả, mắt lập tức tròn xoe, theo bản năng muốn nhổ ra. Nhưng liếc thấy máy quay đang bật đèn đỏ bên cạnh, lại cương quyết nhịn xuống. Anh biết, nếu thật sự nhổ ra, fan only của anh và Giang Hành sợ rằng lại có thể đấu khẩu nhau ba ngày ba đêm. Anh đành cam chịu nhai vài cái, nuốt chửng.
Giang Hành nhìn vẻ mặt như sẵn sàng hy sinh của anh, cười càng thêm rạng rỡ, đưa tay nhét thêm một quả nữa vào miệng anh: “Bổ sung chút vitamin C. Vừa nhìn đã biết gần đây em không ăn uống tử tế rồi.”
Lý Bái Ân bị sự thân thuộc và quan tâm ẩn chứa trong câu nói này làm cho lòng rối bời, vội vàng ngắt lời: “Thôi thôi, để tôi nấu cơm được chưa.”
“Được,” Giang Hành quay lại tiếp tục xử lý nguyên liệu, giọng nói tự nhiên, “Nấu phần của một mình em thôi. Anh có buổi livestream của ê-kíp phim mới lát nữa, trưa ăn qua loa là được.”
Lý Bái Ân nghe vậy, gần như buột miệng nói ra: “Bận rộn mãi như vậy, sức khỏe sao chịu nổi...”
Vừa nói ra, anh nhận ra lời này quá mức thân mật, lại vội vàng chữa lời, “Ý tôi là, ghi hình chương trình cũng tốn thể lực lắm, không ăn uống đầy đủ dễ bị hạ đường huyết.”
Động tác trên tay Giang Hành khựng lại, trong mắt lướt qua một nụ cười khó nhận thấy, nhưng không nói gì thêm. Anh ta nhanh chóng làm xong vài món ăn và bày ra đĩa, rồi vội vàng đi thay trang phục chuẩn bị livestream, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Nhất định phải ăn hết đấy, ăn nhiều vào.”
Lý Bái Ân vừa đáp lời, vừa nằm vật ra ghế sofa. Anh vốn dễ mệt, nằm đó lại không ngủ được, đành mở điện thoại xem livestream của Giang Hành. Buổi livestream vừa bắt đầu, số người xem còn chưa nhiều, Giang Hành trong màn hình cúi đầu chỉnh điện thoại vài cái.
Ngay sau đó, điện thoại Lý Bái Ân hiện lên một tin nhắn: “Ăn cơm chưa?”
Lý Bái Ân nghĩ, ăn xong trước khi Giang Hành livestream xong về là được, dù sao anh ta cũng không biết, liền trả lời: “Ăn rồi.” Sau đó, anh thấy Giang Hành trên màn hình nhìn vào điện thoại cười rất dịu dàng, rồi mới đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu tương tác với bình luận.
Lý Bái Ân đặt điện thoại sang một bên, lắng nghe Giang Hành trả lời các câu hỏi một cách dễ dàng, tự tin. Anh ta không bao giờ để câu chuyện bị ngắt quãng, không khí phòng livestream rất tốt, giọng Giang Hành ôn hòa vang vọng trong phòng qua loa ngoài. Lý Bái Ân cũng không biết vì sao, nghe dần nghe dần liền vô thức ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, anh phát hiện trên người mình có thêm một chiếc chăn mỏng, Giang Hành đã trở về, đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh lặng lẽ nhìn anh.
Giang Hành thấy anh tỉnh, khẽ thở dài một tiếng. Tiếng thở dài đó không nghe ra sự trách móc, ngược lại có vài phần ấm áp dung túng. Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lý Bái Ân, từ từ đỡ anh dậy.
“Tỉnh rồi à?” Giọng anh ta nén thấp, như sợ làm kinh động giấc ngủ của ai đó. Sau đó đưa tới một cốc nước ấm, nhiệt độ nước vừa phải qua thành cốc làm ấm lòng bàn tay.
“Uống chút nước đã,” anh ta vừa nói vừa đứng dậy đi về phía bếp, “Cơm anh hâm nóng lại ngay, nhanh thôi.”
Lý Bái Ân ngủ dậy quả thực cảm thấy bụng rỗng tuếch, thêm vào đó món ăn Giang Hành làm rất hợp khẩu vị, càng ăn mày mắt càng vô thức giãn ra, tâm trạng cũng sáng sủa hơn vài phần. Anh cắn đầu đũa, nửa đùa nửa thật nhìn Giang Hành đang dọn dẹp trong bếp:
“Giang Hành, anh đến chương trình này không phải là cố ý đến làm cơm cho tôi đấy chứ?”
Anh vốn chỉ nói đùa một câu, không ngờ Giang Hành lại khựng lại, không quay đầu, nhưng giọng nói lại truyền đến rõ ràng: “Đúng vậy, là để làm cơm cho em đấy.”
Lý Bái Ân “xì” một tiếng, chỉ cho rằng anh ta đang thuận theo lời đùa của mình, liền không để tâm. Nhưng lời này lại khơi gợi ý nghĩ mà anh chưa kịp nói xong lúc trưa. Anh đặt đũa xuống, giọng nói nghiêm túc hơn một chút: “Giang Hành, anh đừng chỉ chăm chăm kiếm tiền, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Nói thật chương trình này trả cho anh bao nhiêu, mà khiến anh vừa chạy quảng bá phim vừa phải đến đây chịu khổ?”
Giang Hành vẫn không quay lại, chỉ có bóng lưng hơi khựng lại, giọng nói trầm xuống vài phần: “Tham gia chương trình này, anh không lấy tiền.”
Lý Bái Ân nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Giang Hành như thể cuối cùng cũng dốc hết can đảm, quay người lại nhìn anh, ánh mắt trực diện và trong trẻo. Giọng anh ta bình tĩnh, nhưng từng lời đều rõ ràng: “Anh nghe tổ chương trình nói em sẽ đến, nên đã chủ động xin tham gia. Họ định liên lạc với đội ngũ của em để thảo luận, anh nói anh tự nguyện tham gia, không cần thù lao. Vì thế mới không nói trước với em.”
Anh ta dừng lại một chút, giọng nói nhẹ hơn: “Anh biết nếu nói trước là anh sẽ đến, em sẽ không đến.”
Lý Bái Ân nhíu mày, lúc này anh thật sự không thể hiểu nổi. Hồi xưa hai người hợp tác, Giang Hành bị dân mạng trêu là “Vua công nhân” Giang Hành, người chăm lo sự nghiệp, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, sao lại làm ra chuyện này.
Anh không kìm được hỏi: “Anh cầu gì vậy Giang Hành?”
Giang Hành cúi đầu, như có chút bối rối, lại như cuối cùng cũng nói ra điều đã giấu kín bấy lâu: “Anh chỉ muốn làm vài bữa cơm cho em.” Giọng anh không lớn, nhưng nghe vào lòng lại thấy chua xót, “Em gầy quá, vừa nhìn là biết lại không ăn uống tử tế rồi.”
Giọng anh ta lại dịu xuống, mang theo vài phần bất lực: “Em không cần anh nữa, anh không biết còn có thể dùng thân phận gì để làm gì đó cho em. Cho nên, anh đã nghĩ ra cách này.”
Lý Bái Ân bị câu “Em không cần anh nữa” của anh ta làm cho lòng đau nhói, như bị thứ gì đó mềm mại nhưng nặng trĩu va vào, vừa chua xót vừa căng tức. Anh gần như không kiểm soát được bước tới một bước, muốn ôm chặt người đang cúi đầu giọng điệu thất vọng này vào lòng, muốn hôn môi anh ta, muốn thấy anh ta lại nở nụ cười hạnh phúc và bất ngờ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng đạo diễn cầm loa lớn dưới lầu vọng lên, xuyên thẳng qua cánh cửa: “Xin mời các lão sư nhanh chóng tập hợp. Chúng ta sẽ bắt đầu lịch trình buổi chiều trong mười phút nữa.”
Mọi sự bốc đồng và lời nói đều bị thông báo này cắt ngang. Lý Bái Ân khựng lại, sau đó nhanh chóng tiến tới, vỗ vai Giang Hành, rồi ôm một cái thật nhanh. Lại như cách anh đã làm với chú chó Lele mà họ nuôi chung khi nó không vui, anh xoa xoa tóc Giang Hành, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại quen thuộc.
“Xuống lầu thôi.” Anh nói khẽ, dẫn đầu quay người đi về phía cửa.
Hai người trước sau bước xuống cầu thang, hơi ấm còn sót lại của cái ôm vừa rồi vẫn lởn vởn trong không khí, không ai nói ra, nhưng đều ngầm hiểu cất giấu vào lòng.
Buổi ghi hình chiều kết thúc, Lý Bái Ân vừa về đến phòng, Giang Hành đã thu xếp xong hành lý. Vì quảng bá phim mới anh ta buộc phải gấp rút đến thành phố lân cận. Trước khi đi, Giang Hành lại dặn dò tỉ mỉ: “Nhớ ăn uống đầy đủ, trong tủ lạnh anh đã chuẩn bị sẵn rồi, hâm nóng lại là ăn được.”
Lý Bái Ân ừ ừ à à đáp lời, hai phút sau vài diễn viên trẻ tuổi sôi nổi đến gõ cửa, mời anh cùng tham gia buổi tiệc lửa trại do làng tổ chức.
Nghe có vẻ thú vị, hơn nữa đạo diễn đã thông báo tối nay sẽ mất điện, ở một mình sẽ rất buồn chán. Lý Bái Ân lập tức đồng ý.
Trước khi đi, anh hiếm hoi nảy ra một chút ý đồ. Anh nhanh chóng vào bếp mở tủ lạnh, xới tung vài món ăn Giang Hành đã làm sẵn, đẩy sang một bên, lại cố ý múc một cục cơm từ nồi cơm điện ra, đặt bên cạnh nén lại, giả vờ như đã ăn. Anh còn đặc biệt điều chỉnh ánh sáng, chọn góc độ chụp một bức ảnh, trong lòng có chút tự đắc.
Tối, tiệc lửa trại đang náo nhiệt, điện thoại Giang Hành gọi đến. Bên anh ta tiếng nền hơi ồn ào, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: “Ăn cơm chưa?”
Lý Bái Ân lần này đủ tự tin, giọng nói còn cao hơn vài phần: “Ăn rồi chứ”
“Ăn gì rồi?” Giang Hành thuận theo hỏi.
Lý Bái Ân không vội vàng mở ảnh ra, nhìn theo hình đọc tên món ăn: “Thì thịt bò xào nhỏ anh làm, măng tây xào, với cơm nữa.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng. Một lát sau, Giang Hành mới khẽ hỏi: “Vậy món tráng miệng anh mua cho em, em ăn chưa? Cái tiệm mà em thích đặc biệt đó.”
Lý Bái Ân sững người: “Món tráng miệng gì? Anh để ở đâu?”
Giọng Giang Hành lộ ra vài phần bất lực, lại có vài phần buồn cười: “Lý Bái Ân, em chỉ cần lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng lại, là sẽ thấy thôi.”
Anh ta dừng lại, “Anh sợ em ăn đồ lạnh trước bữa ăn sẽ khó chịu dạ dày, nên cố tình để nó sau tất cả các món ăn. Cứ nghĩ khi em hâm nóng cơm, tự nhiên sẽ thấy.”
Lý Bái Ân ngay lập tức chột dạ không nói nên lời, lắp bắp “Tôi...” một hồi lâu, cũng không bịa ra được một lời giải thích hợp lý. Giang Hành ở đầu dây bên kia dường như đã đoán trước được, khẽ thở dài một hơi, nhưng giọng điệu lại không nghe ra chút trách móc nào: “Được rồi, điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.”
Anh ta dừng lại, giọng nói qua ống nghe trở nên đặc biệt rõ ràng: “Anh đang trên đường về rồi, lát nữa em để cửa cho anh nhé.”
Lý Bái Ân cứ nghĩ lịch trình của anh ta bận rộn như vậy, ít nhất phải ngày mai mới về được, không ngờ anh ta lại gấp rút quay về ngay trong đêm. Lúc này cũng không kịp nghĩ đến điều gì khác, vội vàng chào tạm biệt vài diễn viên trẻ tuổi, rồi chạy về chỗ ở.
Gió đêm se lạnh, đèn đường trong làng kéo bóng anh rất dài. Anh đi nhanh suốt quãng đường, trong lòng rối bời, không rõ đang nghĩ gì. Đến khi anh cuối cùng cũng về đến dưới nhà, ngẩng đầu lên lại thấy một người đang đứng ở cửa phòng.
Giang Hành lưng thẳng tắp, mặc chiếc áo khoác đen đơn giản, trên mặt còn đeo khẩu trang, rõ ràng là vừa vội vã từ nơi khác về. Anh ta yên lặng đứng ngoài cửa, hơi cúi đầu xem điện thoại, như thể đã đợi rất lâu. Ánh trăng phác họa đường nét anh ta rõ ràng mà im lìm, mang theo vẻ mệt mỏi phong trần sau chuyến đi, nhưng lại vô cùng kiên định.
Sau khi hai người vào phòng nghỉ ngơi một lát, Lý Bái Ân đề nghị: “Lên sân thượng ngồi đi.” Lúc này hầu hết mọi người trong tổ chương trình vẫn còn đang vui chơi tại tiệc lửa trại ở xa, chỗ ở yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió và tiếng cười nói mơ hồ vọng lại.
Đèn trên sân thượng đã tắt, bước lên chỉ thấy bầu trời đêm trong vắt, sao thưa thớt. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế mây cũ kỹ, nhất thời không ai nói gì, chỉ có tiếng tim đập trong tĩnh lặng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Lý Bái Ân mở lời trước, giọng nói nhẹ và chân thành: “Thật ra những ngày này tôi vẫn luôn theo dõi anh.” Anh dừng lại, tiếp tục nói, “Anh thật sự rất tốt, chân thành, điềm đạm, đáng tin cậy, sẽ có rất nhiều người thật lòng thích anh.”
Giang Hành lại đột ngột ngắt lời anh, giọng nói hiếm hoi mang theo chút gấp gáp: “Vậy còn em? Trong số rất nhiều người mà em nói đó...”
Giang Hành dừng lại một chút, cố gắng kiểm soát cảm xúc có phần thất thố của mình.
“Có em không?”
Lý Bái Ân ngước mắt lên, ánh mắt như nước đổ vào đáy mắt Giang Hành. Gió đêm thổi qua lọn tóc mái trước trán anh, đôi mắt luôn giấu giếm tâm sự kia, lúc này chỉ có hình bóng Giang Hành, anh cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Giang Hành gần như lập tức ngồi thẳng người lên, vô thức nghiêng về phía anh, giọng nói hơi căng thẳng: “Vậy tại sao lúc đó lại chia tay?”
Lý Bái Ân cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ như thở dài: “Vì tôi luôn cảm thấy người anh yêu không phải tôi, mà là nhân vật đó trong phim.” Anh dừng lại, giọng càng thấp hơn, “Tôi là người, đôi khi quá mức để tâm, cũng quá nhạy cảm.”
Thấy Giang Hành nhíu mày như muốn phản bác, anh khẽ ngắt lời: “Anh còn nhớ anh luôn đùa, nói tôi ‘sắp sinh rồi’, nói muốn đưa tôi đi ‘khám thai’ không?” Anh ngước mắt lên, trong ánh mắt có ánh sao li ti, cũng có sự tủi thân đã tích tụ quá lâu, “Và đêm hôm đó, anh nói ‘Ước gì anh là Thẩm Văn Lang’.”
Giang Hành hoàn toàn không ngồi yên được nữa. Anh đột ngột đứng dậy, ôm chặt Lý Bái Ân vào lòng, cánh tay dùng sức như muốn nhào nặn anh vào xương máu, giọng nói vừa gấp vừa khàn, vành mắt không kìm được đỏ hoe:
“Anh nói câu đó, không phải vì anh không phân biệt được trong phim hay ngoài đời...” Anh gần như run rẩy giải thích.
“Là vì...” Lời Giang Hành đột ngột phanh lại, một sự xấu hổ và bối rối cực lớn ập đến. Anh vùi đầu sâu vào hõm cổ Lý Bái Ân, hít một hơi thật sâu, như muốn lấy chút dũng khí cuối cùng, cuối cùng cắn răng, nói nghẹn ra: “Là vì anh ấy rất giàu. Bái Ân, anh cảm thấy mình phải phấn đấu kiếm đủ cơm áo, chồng thành một ngọn núi đáng kể, mới cảm thấy có tư cách yêu em thật tốt. Cho em mọi thứ em muốn...”
Lý Bái Ân sững sờ. Anh hoàn toàn không ngờ, điều Giang Hành mong muốn lại là sự giàu có của Thẩm Văn Lang.
Hóa ra những gì anh tưởng là quá nhập vai và chiếu hình nhân vật, đằng sau lại là một trái tim chân thật muốn làm hết sức mình vì anh.
Họ đã đau khổ dằn vặt lâu như vậy trong hai tần số hoàn toàn lệch lạc của nhau.
Nhìn Giang Hành xúc động mắt đỏ hoe, Lý Bái Ân lòng mềm đi, vội vàng ôm anh ta chặt hơn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta, giọng nói dịu dàng như nhỏ nước: “Thì ra là vậy à...”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, anh chợt nhớ lại câu nói của Giang Hành lúc ghi hình phản ứng: “Những phương pháp này tôi đều thử hết rồi, hoàn toàn bị ghét bỏ rồi.”
Mọi nghi ngờ lập tức được thông suốt, mọi thứ đều có lời giải. Anh vừa thấy buồn cười, lại vừa trào dâng sự xót xa vô hạn.
“Ngốc à,” anh khẽ thở dài, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve gáy Giang Hành, “Có anh là đủ rồi. Tiền đề của việc có cơm áo, là phải có con người anh trước đã.”
Giang Hành dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi dịu dàng của anh, hơi thở không còn gấp gáp nữa. Anh hơi lùi ra một chút, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt Lý Bái Ân, từ đôi mắt dịu dàng đó, từ từ trượt xuống đôi môi khẽ mở với đường cong mềm mại của anh.
Gió đêm vấn vít, sao lặng lẽ nhấp nháy. Họ tự nhiên hôn nhau, nhẹ nhàng và kéo dài, mang theo sự trân trọng sau khi hóa giải và sự rùng mình của cảm giác mất rồi lại tìm thấy.
Khi dứt ra, tai Giang Hành đỏ cả lên, nhưng như thể cuối cùng đã tìm lại được toàn bộ dũng khí, thậm chí dám nũng nịu thì thầm bằng giọng mũi: “Thẩm Văn Lang không biết bày tỏ tình cảm, nhưng Giang Hành anh thì biết.”
Giọng điệu mang chút ý muốn được khen ngợi.
Lý Bái Ân bật cười, đưa tay khẽ kéo vành tai đang nóng của anh ta, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Này, không được bôi nhọ nhân vật trong phim đâu nhé.”
Hai người nhìn nhau cười, những rào cản trước đây dường như đều bị gió đêm thổi tan. Họ ngồi xuống cạnh nhau, tựa vào nhau ngắm nhìn bầu trời đêm.
Trên bầu trời sâu thẳm, Ngân Hà trải dài mờ nhạt, vô số vì sao lấp lánh tĩnh mịch, như thể có thể chạm tới được. Gió đêm mang đến hương thơm tươi mát của cỏ xanh và đất, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng côn trùng kêu vọng từ xa. Tiếng ồn ào của tiệc lửa trại xa xa như bị lọc thành âm nền mơ hồ, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim cận kề của nhau là nghe rõ mồn một.
Lý Bái Ân khẽ tựa đầu vào vai Giang Hành, nhìn bầu trời đầy sao bao la này, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.
Đúng vậy, người đêm khuya đói bụng, làm nũng đòi ăn đêm, là Lý Bái Ân của anh.
Người tâm trạng không tốt, mệt mỏi là không chịu ăn uống rồi ngủ thiếp đi, cũng là Lý Bái Ân của anh.
Giang Hành từ trước đến nay nhìn thấy, yêu thương, và vụng về nhưng cố gắng hết sức muốn trao mọi thứ, từ đầu đến cuối, chỉ là chính anh chân thật này mà thôi.
Vừa lúc này, chiếc đèn vàng vọt trên sân thượng “tách” một tiếng bật sáng, ánh sáng dịu nhẹ ngay lập tức đổ xuống, nhẹ nhàng bao phủ hai người đang ôm nhau. Tiếp đó, dưới lầu cũng lần lượt truyền đến tiếng “ù ù” nhỏ của đèn điện khởi động lại.
Có điện rồi.
Thế giới như tỉnh lại từ một giấc mơ yên tĩnh, ánh sáng xua tan bóng tối, nhưng không xua đi sự ấm áp quấn quýt giữa hai người. Họ theo bản năng chớp mắt trong ánh sáng bất chợt này, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào nhau, không ai buông tay.
Và trong không gian được ánh đèn dịu dàng chiếu sáng này, chỉ cần nhìn thấy nhau, đối với họ đã là đủ.
(Hết Chính văn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro