
Giả sử Thẩm Văn Lang Tự Mình Điều Tra Ra Omega Đó Là Ai (hạ)
Giả sử Thẩm Văn Lang Tự Mình Điều Tra Ra Omega Đó Là Ai (hạ)
Toàn văn miễn phí, xin cứ yên tâm đọc
Xin lỗi vì OOC, sẽ có thêm ngoại truyện cầu hôn, xin hãy chờ đợi
Sáng sớm ngày hôm sau ————
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rắc lên hai người đang ôm nhau chặt cứng trong góc phòng. Dường như không quen với ánh sáng bất ngờ này, Cao Đồ nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt anh là chiếc cằm hơi nhếch lên và đôi môi đẹp nhưng có chút tái nhợt. Cao Đồ sững sờ, mãi sau mới nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của ai đó. Anh đột ngột muốn rút ra, nhưng lại bị chủ nhân vòng tay ôm chặt hơn, “Cao Đồ, ngủ thêm chút nữa đi, tôi buồn ngủ quá…” Cao Đồ không thể nào không quen thuộc với giọng nói này. Anh như bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn người phát ra tiếng nói.
Thẩm Văn Lang cảm nhận được người trong lòng bắt đầu cựa quậy, hắn vỗ nhẹ như dỗ trẻ con, miệng vô thức nũng nịu: “Ngủ thêm chút nữa đi, được không…”
Trong đầu Cao Đồ như có thứ gì đó nổ tung, anh nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, rồi cảm nhận sự tiếp xúc thân mật của cả hai, anh lại nghĩ mình đang mơ.
Cảnh tượng này khiến Cao Đồ vô cùng hoang mang, nhưng sau khi nhéo mạnh vào cánh tay mình, anh đành phải chấp nhận sự thật: anh thực sự đang nằm trong vòng tay Thẩm Văn Lang và được hắn ôm, nhưng, làm sao có thể?
Tại sao Thẩm Văn Lang lại ở đây? Tại sao lại ôm anh như vậy? Chẳng lẽ tối qua anh lại mất kiểm soát và phát tình?
Cao Đồ không dám nghĩ tiếp, cẩn thận thoát ra khỏi vòng tay Thẩm Văn Lang. Vì bị ôm quá chặt, Cao Đồ chỉ có thể từ từ dịch chuyển với biên độ nhỏ. Trong lúc giãy giụa, anh mới nhận ra nhiệt độ cơ thể Thẩm Văn Lang cao bất thường, hơn nữa động tĩnh của anh không nhỏ, nhưng Alpha cấp S như Thẩm Văn Lang vẫn không mở mắt. Cảm thấy có điều không ổn, Cao Đồ chợt đoán ra. Anh đã trải qua những triệu chứng này quá nhiều lần, di chứng sau mỗi lần rối loạn Pheromone đều là như thế. Thẩm Văn Lang, hình như bị sốt rồi.
Đối với Alpha cấp S, cảm cúm hay sốt hầu như là điều không thể, thể chất của họ vượt xa Alpha bình thường. Nhưng cậu Thẩm Văn Lang của chúng ta tối qua không chống lại được sắc tâm của mình, liều lĩnh nguy cơ bị lây bệnh mà hôn Cao Đồ đang sốt, lại còn cởi áo khoác đắp lên người Cao Đồ. Hiện đang là giao mùa hè-thu, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.
Có lẽ còn chút yếu tố tâm lý, Thẩm Văn Lang đã trải qua biến động cảm xúc lớn nhất trong đời từ khi sinh ra đến giờ. Đối với người mới yêu như hắn thì quả thực không thể chịu đựng được.
Sau một đêm như vậy, cơn sốt của Cao Đồ từ từ thuyên giảm, nhờ vào sự “chăm sóc tận tình” trong lúc nửa mơ nửa tỉnh của Thẩm Văn Lang, nhưng bản thân hắn lại bị lây bệnh.
Sau khi đặt tay lên trán Thẩm Văn Lang, Cao Đồ càng khẳng định phán đoán của mình. Nhưng, tại sao Thẩm Văn Lang lại bị sốt?
Lúc này, Cao Đồ đang ở trong trạng thái mất trí nhớ kỳ lạ. Anh chỉ nhớ hôm qua vì một Alpha mất kiểm soát mà Pheromone bị rối loạn, buộc phải chạy trốn vào phòng tạp vụ nhỏ này, những thứ khác thì không thể nhớ ra được. Anh chỉ nhớ mình hình như đã có một giấc mơ không tệ.
Nhưng anh không kịp nghĩ kỹ nội dung giấc mơ, nhìn người đang ngủ không yên và đang sốt trước mặt, sau khi cố gắng đỡ Thẩm Văn Lang dậy mà không thành, anh chỉ có thể ra ngoài tìm người giúp.
Thật không may, Thẩm Văn Lang lúc này từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, hắn đã thấy bóng dáng Cao Đồ chạy ra ngoài, miệng mấp máy mới nhận ra cổ họng mình đau rát, “Cao, Cao Đồ…, đừng đi…” Nhưng giọng quá nhỏ, nhỏ đến mức Thẩm Văn Lang không chắc mình có thực sự phát ra âm thanh hay không.
Trạng thái lạ lẫm của toàn thân nóng ran, đầu đau như búa bổ khiến Thẩm Văn Lang khó chịu, nhưng việc trơ mắt nhìn Cao Đồ rời đi mà bất lực còn khiến hắn điên tiết hơn. Hắn rất sợ, sợ Cao Đồ cứ thế bỏ đi.
Rõ ràng, rõ ràng là tối qua hắn mới tìm thấy Cao Đồ, rõ ràng là hắn cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp những lỗi lầm mình đã gây ra trước đây, rõ ràng là hắn mới nhận ra tình cảm của mình, nhưng tại sao Cao Đồ lại muốn đi, tại sao… Thẩm Văn Lang cảm thấy vô cùng tủi thân, hốc mắt hơi đỏ.
Hắn cố gắng đứng dậy, vì giữ tư thế ngồi suốt đêm cộng với cảm giác bất lực do sốt, Thẩm Văn Lang cố gắng đứng lên hết lần này đến lần khác, nhưng không thành công. Khi hắn cuối cùng cũng gắng sức dựa vào tủ, bám vào tường để đứng vững một cách chật vật, cửa phòng tạp vụ bật mở.
Khi Cao Đồ dẫn bác sĩ đến gần Thẩm Văn Lang, thấy hắn đã có thể đứng dậy, anh tưởng hắn đã đỡ hơn. Vừa định hỏi gì đó, thì thấy tay Thẩm Văn Lang đang chống vào tủ đột ngột buông lỏng, hắn ngã thẳng xuống. Phản ứng của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, Cao Đồ bước một bước thành hai bước, kịp thời đỡ lấy Thẩm Văn Lang ngay khi hắn sắp mất thăng bằng. Chưa kể Thẩm Văn Lang là một Alpha cao lớn, ngay cả là Omega thì việc mất trọng lượng mà ngã xuống như vậy cũng khiến Omega như Cao Đồ hơi chịu không nổi. May mắn là thể chất của Cao Đồ không quá tệ, bình thường cũng có tập luyện, nên vừa đủ sức đỡ lấy Thẩm Văn Lang đang mềm nhũn mà không bị ngã. Thẩm Văn Lang cứ thế dựa vào người Cao Đồ, người thấp hơn mình nửa cái đầu.
“Cao Đồ, anh đừng đi, đừng đi có được không?” Lời thì thầm nũng nịu của Thẩm Văn Lang dễ dàng phá vỡ hàng phòng thủ mà Cao Đồ đã dựng lên. Hơi thở phả vào cổ anh, nhột nhột, nhưng lại khiến người ta rung động khó hiểu.
Cao Đồ cũng không nhận ra khóe môi mình vô thức nhếch lên khi nghe lời nũng nịu của Thẩm Văn Lang, anh mang theo giọng điệu cưng chiều: “Không đi, tôi sẽ không đi đâu.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Thẩm Văn Lang dường như không chống lại được sự mệt mỏi nữa, hắn thiếp đi một giấc sâu.
“Bệnh nhân có thể là do bị lạnh cả đêm cộng với thể chất và tinh thần tương đối mệt mỏi, nên mới gây ra cơn sốt cao. Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần truyền dịch và nghỉ ngơi nhiều là được.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi tiễn bác sĩ, Cao Đồ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, thất thần nhìn người trên giường.
Nét mặt của Thẩm Văn Lang vốn dĩ sắc sảo, khóe mắt hơi nhếch cùng với ngũ quan sâu hút, khuôn mặt này lẽ ra phải đầy vẻ công kích, nhưng lúc này vì bị bệnh, vùng mí mắt của Thẩm Văn Lang trở nên đỏ ửng, như thể đã khóc, thêm vào đó là một vẻ mong manh, yếu đuối, giống như một con thú nhỏ bị thương trên giường bệnh, vừa mạnh mẽ lại vừa dễ tổn thương.
Đột nhiên, mặt Cao Đồ chùng xuống, có thứ gì đó như muốn trào ra từ dạ dày. Anh quay đầu sang một bên, không ngừng nôn khan, cảm thấy buồn nôn.
Anh không hiểu mình bị làm sao, từ tối qua đến nay, cơ thể vẫn luôn không thoải mái, rất mệt mỏi và yếu sức, bây giờ lại còn buồn nôn. Cao Đồ cuối cùng cũng đưa ra kết luận: anh cũng bị bệnh rồi.
Cao Đồ vừa định ra ngoài hít thở không khí, thì tay áo bị kéo lại. Người vừa nãy còn đang ngủ lúc này đã tỉnh, nắm chặt áo Cao Đồ không cho anh rời đi.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi, tôi ra ngoài một chút.”
“Không, tôi vừa nghe thấy tiếng anh không khỏe. Tôi sẽ bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho anh.”
“Không cần phiền phức đâu, Tổng giám đốc Thẩm, lát nữa tôi sẽ ổn thôi.”
“Tôi không ổn, Cao Đồ, anh khó chịu thì tôi cũng sẽ rất khó chịu.” Thẩm Văn Lang nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Đồ, nói gì cũng không chịu buông tay.
Cao Đồ dường như không biết phải đối mặt với lời nói thẳng thắn của Thẩm Văn Lang như thế nào, anh hơi sững sờ, nhưng cuối cùng đã không từ chối.
Không lâu sau khi Cao Đồ và bác sĩ ra ngoài, phòng bệnh của Thẩm Văn Lang lại có người đến.
Hoa Vịnh gõ cửa một cách tượng trưng, nhưng cửa chỉ khép hờ, chưa kịp đợi Thẩm Văn Lang trả lời, Hoa Vịnh đã đẩy cửa bước vào.
“Văn Lang, cậu bị bệnh rồi à? Không giống cậu chút nào.” Hoa Vịnh vừa nói vừa đặt bó hoa màu xanh nhạt mang đến lên bàn bên cạnh, rồi tựa vào tường đối diện giường bệnh, thích thú nhìn người đang ngồi dậy trên giường.
“Bị bệnh thì sao? Ai quy định Alpha cấp S không được ốm? Còn cậu, rảnh rỗi quá nên có thời gian đến thăm tôi à?”
Hoa Vịnh không tiếp lời Thẩm Văn Lang, mà nhìn quanh phòng bệnh. Hắn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi Pheromone cây xô thơm, là của Cao Đồ.
“Văn Lang, cậu tìm thấy Thư ký Cao rồi à?”
“Ừm, nhờ ơn cậu, tôi tìm thấy cậu ấy rồi.”
“Tìm thấy rồi sao không vui? Tôi tưởng cậu sẽ rất mừng.”
Thẩm Văn Lang im lặng. Hắn vui là đúng, nhưng hắn luôn cảm thấy giữa hắn và Cao Đồ vẫn còn ngăn cách một thứ gì đó. Hắn không biết làm thế nào để xóa bỏ rào cản vô hình này, bởi vì hắn thậm chí còn không biết rào cản đó là gì. Trong chuyện tình cảm, hắn biết quá ít, không ai dạy hắn. Bây giờ hắn chỉ có thể hiểu rằng cách xử lý trước đây của mình là sai, nhưng cách nào mới là đúng? Không ai dạy hắn.
Hắn có thể bày tỏ tình yêu của mình khi Cao Đồ không tỉnh táo, nhưng bây giờ thì không dám nữa. Hắn sợ Cao Đồ lại bỏ chạy, sợ Cao Đồ không vui, sợ Cao Đồ buồn, sợ hãi mãi rồi biến thành một kẻ nhát gan không dám làm gì cả.
Con người thực sự là một sinh vật kỳ lạ, những lời có thể dễ dàng nói ra khi không tỉnh táo, lại không thể thốt ra một chữ nào khi tỉnh táo.
“Tôi…, cậu nói đúng, tôi đã thầm yêu Cao Đồ, không, không phải thầm yêu, tôi thích cậu ấy, chắc là đã lâu rồi.” Thẩm Văn Lang gãi đầu, thắc mắc hỏi: “Nhưng tôi không hiểu, cậu ấy cũng thầm yêu tôi, rõ ràng chúng tôi đều yêu nhau, nhưng tại sao, tôi lại không đủ tự tin rằng cậu ấy có thể chấp nhận tôi.”
Kiêu ngạo như Thẩm Văn Lang, cuối cùng cũng bại trận trong tình yêu.
Vì nghĩ đến những điều mình đã làm và đã nói trong quá khứ, mỗi lời hắn nói ra về việc ghét Omega đều trở thành một cái gai đâm vào Cao Đồ, càng không nói đến Cao Đồ đang thích hắn. Hắn thà Cao Đồ ghét hắn còn hơn là cứ hết lần này đến lần khác làm Cao Đồ tổn thương.
“Đã thử chưa?” Hoa Vịnh cúi mắt nhìn kẻ đang cúi đầu vì hối hận trước mặt.
“Cái gì?”
“Tỏ tình, rồi ở bên nhau. Văn Lang, không thử thì làm sao biết kết quả?”
“Nhưng mà…”
Hoa Vịnh không hiểu, có gì mà không thể nói ra lời tỏ tình, nhất là khi đối diện với người mình yêu. Giống như hắn đối với Thịnh Thiếu Du, nếu không sợ Thịnh Thiếu Du chê phiền, hắn thực sự muốn bày tỏ tình yêu dạt dào của mình suốt 24 giờ một ngày. Nói ra thôi vẫn chưa đủ, hắn muốn cả thế giới biết hắn yêu Thịnh Thiếu Du nhiều đến mức có thể hy sinh cả mạng sống.
“Không nói thì lấy đâu ra cơ hội? Một lần không được thì hai lần, rồi sẽ có kết quả thôi. Người như Thư ký Cao càng cần điều đó.” Đột nhiên nghĩ lại, Thẩm Văn Lang không phải là không nói, chỉ là miệng hắn lúc nào cũng thốt ra những lời làm người ta tức chết. Trong khi Cao Đồ lại là một người thành thật, không nghĩ nhiều. Một người có miệng nhưng không chịu nói lời tử tế, một người lại im lặng chấp nhận mọi lời nói dối trái lòng của người kia. Ở một mức độ nào đó, hai người họ thực sự là một cặp trời sinh. Chỉ là cứ tiếp diễn như vậy, cả hai hoàn toàn không thể “nên đôi” được.
“Văn Lang, cậu thực sự nên tìm một giáo viên để học cách ăn nói cho tử tế.”
“Tôi…”
“Cạch”, Cao Đồ đẩy cửa bước vào, hơi khựng lại khi thấy Hoa Vịnh, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười đáp lại lời chào của Hoa Vịnh.
“Xin lỗi, tôi tưởng trong phòng chỉ có Tổng giám đốc Thẩm, đã làm phiền.” Nói rồi Cao Đồ định rời đi, nhưng Thẩm Văn Lang đương nhiên không cho phép, “Không cần, Cao Đồ, cứ coi như cậu ta không tồn tại là được.”
Hoa Vịnh cũng không bận tâm, rất tinh ý tạo không gian cho hai người. Chỉ là không biết Thẩm Văn Lang có nắm bắt được cơ hội hay không. “Không sao đâu, Thư ký Cao, tôi chỉ đến thăm Văn Lang một chút. Thấy cậu ấy không sao thì tôi yên tâm rồi, tôi đi trước đây.”
“Cao Đồ, ngồi xuống đi, đừng nhìn Hoa Vịnh nữa.” Cao Đồ hoàn hồn, ngồi xuống chiếc ghế hộ lý ban nãy, nhưng lần này vô thức ngồi xa giường bệnh hơn một chút.
“Kiểm tra xong rồi sao?”
“Vâng, bác sĩ nói lát nữa sẽ có kết quả, nếu có vấn đề gì sẽ đến phòng bệnh.”
“Vậy thì tốt…”
Sự im lặng bất ngờ khiến cả hai đều lúng túng. Mặc dù đã quen biết nhau hơn mười năm, nhưng cơ hội gặp mặt riêng và trò chuyện rất ít. Huống hồ bây giờ mọi bức màn đã bị vén lên, buộc phải đối diện thành thật nhưng lại ngại ngùng không thể lên tiếng trước.
Cao Đồ có chút căng thẳng, không khỏi nắm chặt tấm ga trải giường rủ xuống bên cạnh. Sau một hồi do dự, anh vẫn lên tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm, tối qua tôi xin lỗi…” Lời Cao Đồ chưa kịp nói hết đã bị nghẹn lại.
“Cao Đồ, ở bên tôi đi.” Thẩm Văn Lang không thể tìm thấy lời nào khác có thể trực tiếp bày tỏ mong muốn và ý nghĩ của mình. Hắn bây giờ chỉ muốn mãi mãi ở bên Cao Đồ, hắn không muốn phải trải qua chuyện như ngày hôm qua nữa. Hắn bây giờ đã hiểu, không tìm thấy Cao Đồ, hắn thực sự sẽ phát điên.
Cao Đồ sững sờ, không kịp phản ứng mình vừa nghe thấy gì, chỉ ngây người nhìn Thẩm Văn Lang “Cái, cái gì?”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cao Đồ, Thẩm Văn Lang không nói thêm, mà tiến lại gần, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt ga trải giường của Cao Đồ. Hắn cảm nhận được tay Cao Đồ cứng đờ lại khi được hắn nắm lấy, nhưng cuối cùng đã không hất ra. Thẩm Văn Lang đến giờ mới hiểu, tình yêu thầm kín của Cao Đồ rõ ràng đến mức nào, rõ ràng đến mức chỉ cần hắn chú ý một chút là có thể phát hiện ra, chỉ tiếc là bản thân hắn của quá khứ như một tên ngốc, một kẻ mù lòa, chẳng biết gì cả.
“Tôi nói, ở bên tôi đi, Cao Đồ.” Thẩm Văn Lang nói trong khi nhìn thẳng vào mắt Cao Đồ. Hắn có thể thấy sự kinh ngạc và vui mừng thoáng qua trong mắt Cao Đồ khi nghe câu nói đó, nhưng dường như chỉ là một khoảnh khắc, sau đó anh lại cúi đầu. Thẩm Văn Lang không nhìn thấy biểu cảm của Cao Đồ, hắn cũng không biết niềm vui sướng thoáng qua đó có phải là thật hay không.
Giống như ngọn nến sắp tàn trong đêm tối, bất chợt lóe sáng nhẹ, nhưng quá nhanh, nhanh đến mức không thể xác nhận nó có thực sự tồn tại lại hay không.
“Tại sao?” Cao Đồ ngẩng đầu, rất khó hiểu, tại sao Thẩm Văn Lang lại đột nhiên như vậy? Có phải vì tối qua đã xảy ra chuyện gì không nên xảy ra? Thẩm Văn Lang biết anh là Omega đêm đó nên muốn chịu trách nhiệm?
Trong đầu chợt lóe lên một số đoạn ký ức tối qua, những đoạn mà anh tưởng là mơ nhưng lại chân thật như thực tế. Cao Đồ không dám nghĩ nữa, nếu, nếu mọi thứ đều là sự thật, vậy lời “tỏ tình” của Thẩm Văn Lang có phải là đang thương hại anh không? Thương hại chính mình đã thầm yêu mười năm không có kết quả.
Cao Đồ vẫn không cam lòng hỏi ra, chỉ là giọng nói có chút run rẩy: “Tối hôm qua, Tổng giám đốc Thẩm ở bên tôi, không phải là tôi mơ sao?”
“Không phải.” Câu trả lời ngắn gọn và kịp thời, Cao Đồ cảm thấy hơi khó thở. Anh từ từ rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ kia, dùng chút lực, có hơi đau.
“Vậy là đã biết hết mọi chuyện rồi đúng không? Bây giờ là vì thương hại tôi sao?”
“Không, không phải…” Thẩm Văn Lang hiếm khi lắp bắp, “Vì yêu, tôi yêu anh, Cao Đồ, ở lại bên tôi có được không?”
Yêu? Thẩm Văn Lang lại yêu mình sao? Nhưng điều này làm sao Cao Đồ có thể tin được? Đối tượng thầm yêu mười năm lại quay ngược lại tỏ tình với mình, Cao Đồ thực sự không tìm được lý do nào để tin.
Anh bình thường và nhàm chán đến thế, lại còn là một Omega lừa dối.
Thẩm Văn Lang làm sao có thể thích mình?
Thẩm Văn Lang không nên thích mình.
Có lẽ chỉ vì quá quen với sự bầu bạn của anh, có lẽ là thương hại tình yêu khổ sở của anh, hoặc, Thẩm Văn Lang chỉ cảm thấy mắc nợ, vì đêm hôm đó.
Nhưng Cao Đồ không cần sự mắc nợ, anh chỉ muốn có vị thế bình đẳng trong tình cảm với Thẩm Văn Lang, đó là lòng tự trọng hiếm hoi mà anh muốn giữ vững.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi…”
“Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Thẩm nữa! Tại sao không thể ở bên nhau? Yêu nhau tại sao không thể ở bên nhau?” Thẩm Văn Lang mất kiên nhẫn. Hắn có thể thấy rõ sự né tránh trong mắt Cao Đồ. Lẽ ra phải là giọng điệu tức giận, nhưng âm thanh lại càng ngày càng nhỏ, “Tại sao, tại sao không thể ở bên nhau…” Giống như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương mắc kẹt, hoặc giống như một lời khẩn cầu.
Cao Đồ không biết phải nói gì, dường như mỗi lời anh nói ra đều khiến Thẩm Văn Lang tức giận, nhưng anh thực sự không biết vì sao hắn lại giận. Anh dường như thực sự không thích hợp để tiếp tục ở bên Thẩm Văn Lang nữa.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Vào đi…” Giọng Thẩm Văn Lang lạnh lùng, khác hẳn với lời cầu xin nhẹ nhàng ban nãy, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào. Thẩm Văn Lang vẫn là Thẩm Văn Lang kiêu ngạo, không bao giờ để lộ vết thương cho bất kỳ ai thấy.
Nhưng Cao Đồ biết, hắn đang giận.
Bác sĩ bước vào, nhưng lại nhìn về phía Cao Đồ, “Anh Cao, kết quả kiểm tra đã có. Cơn sốt tối qua là do rối loạn Pheromone, cộng thêm Pheromone bạo loạn của Alpha mất kiểm soát, nên buộc phải vào kỳ phát tình giả tạm thời, nhưng không có gì nghiêm trọng, có thể điều chỉnh bằng thuốc.”
“Vậy còn buồn nôn nôn khan thì sao? Là do đâu?” Thẩm Văn Lang ngồi trên giường bệnh hỏi: “Không có vấn đề gì thì sẽ không cần đến phòng bệnh đâu, đúng không?”
“À, vâng, có vấn đề khác.” Bác sĩ liếc nhìn qua lại giữa Cao Đồ và Thẩm Văn Lang, dường như đang do dự điều gì đó.
“Có gì thì nói nhanh đi, đừng vòng vo.”
“Không sao đâu bác sĩ, đây là… là ‘bạn’ của tôi, không có gì không thể nói.”
Được phép, bác sĩ dứt khoát nói ra kết quả kiểm tra: “Anh Cao, anh có thai rồi.”
Bảy chữ này như tiếng sét đánh mạnh xuống người Cao Đồ, làm anh choáng váng, đồng thời cũng làm người trên giường bệnh choáng váng.
Nhưng người kia rõ ràng “bình tĩnh” hơn một chút, mở lời trước: “Có phải buồn nôn là do mang thai không? Còn vấn đề gì khác không?” Thái độ của Thẩm Văn Lang đối với bác sĩ mang đến tin vui này đã tốt hơn một chút. Sự thay đổi giọng điệu đột ngột khiến bác sĩ nhất thời không kịp phản ứng, “Vì bản thân anh Cao mắc chứng rối loạn Pheromone, cộng thêm ảnh hưởng của hormone thai kỳ, sẽ dễ dàng gây ra rối loạn Pheromone hơn, cần người nhà chăm sóc cẩn thận hơn. Và theo kết quả kiểm tra cho thấy anh Cao bị thiếu dinh dưỡng, điều này không tốt cho sự phát triển khỏe mạnh của thai nhi.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.” Thẩm Văn Lang liếc nhìn Cao Đồ vẫn đang ngây người, tâm trạng tốt hơn một chút. Hắn dường như đã tìm ra cách để ở bên Cao Đồ, mặc dù có chút gian xảo, nhưng hiệu quả là được.
“Vâng, thuốc cần thiết đã được y tá chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ mang đến.”
Sau khi tiễn bác sĩ, người “bình tĩnh” nào đó lúc này đột nhiên xì hơi, mới phát hiện tay mình hơi run. Hắn đang hồi hộp sao?
Mãi lâu sau, Cao Đồ mới hoàn hồn, anh kéo tay Thẩm Văn Lang đang không ngừng lắc lư trước mặt mình để anh tỉnh lại, nhưng nhanh chóng buông ra.
Thẩm Văn Lang cũng không bận tâm, hắn đang cố gắng sắp xếp từ ngữ, lâu đến mức hắn gần như nghĩ xong cả tên em bé rồi.
“Tổng giám đốc Thẩm…” Cao Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ Thẩm Văn Lang lại áp sát, gần đến mức Cao Đồ thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, từng nhịp từng nhịp, dường như cũng rất nhanh, giống như tim anh.
“Vẫn gọi là Tổng giám đốc Thẩm sao?” Thẩm Văn Lang nhanh chóng tự dỗ mình, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, dù sao Cao Đồ cũng không từ chối hắn, ngay cả khi từ chối cũng không sao, Cao Đồ là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.
Trong lúc Thẩm Văn Lang nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai và mặt Cao Đồ, hơi nhột.
Cao Đồ chỉ có thể cố gắng đổi cách xưng hô, “Văn… Văn Lang.” Lần đầu tiên gọi Thẩm Văn Lang như vậy, Cao Đồ dường như không quen, tai và má đều đỏ ửng bất thường, nhưng “thủ phạm” Thẩm Văn Lang dường như rất hài lòng, gật đầu ra hiệu cho anh tiếp tục nói.
Cao Đồ lường trước được những lời tiếp theo của mình sẽ làm Thẩm Văn Lang không vui, mặc dù anh cũng không hiểu tại sao lại không vui, anh ấp ủ vài giây rồi vẫn nói ra: “Đứa bé tôi sẽ giữ lại, anh không thích cũng không sao, tôi sẽ không làm phiền đến anh.”
Thẩm Văn Lang quả nhiên giận. Chỉ cần im lặng thôi Cao Đồ cũng có thể cảm nhận được, sự giận dữ lần này khác với những lần trước, giống như cố nén lại không bùng phát, nhưng mùi Pheromone hoa diên vĩ không ngừng phát ra đã tố cáo cảm xúc của chủ nhân. Thẩm Văn Lang lúc này đang rất tức giận, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Sau một lúc im lặng nữa, Thẩm Văn Lang nhớ lại lời Hoa Vịnh nói, cái gì mà một lần hai lần, thứ hắn muốn hắn nhất định phải có được, dù phải nói một trăm lần, một vạn lần, hắn cũng phải nói cho đến khi Cao Đồ đồng ý mới thôi.
Cao Đồ thích hắn, điều này không cần phải nghi ngờ, vì vậy hắn không có gì phải lo lắng cả, chỉ cần Cao Đồ tin hắn là được, tin rằng tình yêu của hắn là thật.
Hắn xuống giường, chỉ mặc đồ bệnh nhân. Cao Đồ chợt nhận ra Thẩm Văn Lang hình như cũng gầy đi nhiều, quần áo lùng thùng trên người hắn.
Thẩm Văn Lang ngồi xổm xuống trước mặt Cao Đồ, hai tay đặt trên đầu gối Cao Đồ, không dùng lực, nhưng cơ thể Cao Đồ lại căng thẳng bất thường.
Cao Đồ cúi đầu không dám nhìn hắn, nhưng một đôi tay đã nâng cằm anh lên, không biết có phải ảo giác của anh không, anh cảm thấy má mình bị nhéo nhẹ một cái.
“Cao Đồ…” Thẩm Văn Lang thở dài, rồi nói tiếp: “Tôi không thích trẻ con, nhưng nếu là con của chúng ta, tôi sẽ rất yêu nó.”
“Tại… tại sao?”
“Vì anh, Cao Đồ.” Thẩm Văn Lang từ từ nâng mặt Cao Đồ lên, hơi ép buộc không cho anh cúi xuống nữa, để Cao Đồ nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc nói: “Tôi không còn là đứa trẻ không hiểu rõ lòng mình nữa. Tôi vô cùng rõ ràng mình thích ai. Cao Đồ, đừng đẩy tôi ra nữa, được không?”
Cao Đồ như muốn chết đuối trong đôi mắt Thẩm Văn Lang. Anh có thể thấy tình yêu tràn đầy trong đôi mắt đẹp đó. Cao Đồ nghĩ, nếu ánh mắt thực sự có thể giết người, anh rất sẵn lòng chết một cách dịu dàng như vậy.
“Được…” Như bị mê hoặc, Cao Đồ trả lời không chút do dự, ngay cả anh cũng không ngờ mình lại đồng ý nhanh như vậy.
Thẩm Văn Lang đổi tư thế, quỳ trên sàn bệnh viện trắng tinh. Hắn từ từ đưa tay ôm lấy eo Cao Đồ, mới nhận ra vòng eo được che trong chiếc áo rộng thùng thình lại mảnh khảnh đến thế, giống như một bó hoa mỏng manh, chỉ cần khẽ bẻ là sẽ gãy. Hắn ôm chặt hơn.
Cao Đồ hé môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cảm giác ấm áp trên áo khiến anh lập tức câm nín. Anh có thể cảm nhận được Thẩm Văn Lang đang hơi run rẩy, là kiểu run rẩy đặc trưng của người đang khóc. Cao Đồ rất quen thuộc với cảm giác này, nhưng anh biết, Thẩm Văn Lang chưa bao giờ như vậy.
Thẩm Văn Lang bây giờ lại đang khóc?
Cao Đồ không biết nên hỏi gì, anh biết Thẩm Văn Lang lúc này cũng không muốn anh hỏi. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Văn Lang, cảm giác rất mềm mại. Cao Đồ cuối cùng cảm thấy mình thật may mắn.
Ba ngày sau ————
Khi Cao Đồ lại nhắc đến Hoa Vịnh, Thẩm Văn Lang cuối cùng không chịu nổi nữa. Chỉ vì một câu nói buổi sáng mà hắn đã bận tâm cả buổi.
Sau khi gọi điện cho Hoa Vịnh, hắn đưa Cao Đồ đến văn phòng của mình, nhanh chóng khóa cửa lại.
“Tổng giám đốc Thẩm, như vậy không tiện, chưa hết giờ làm mà.” Cao Đồ cố gắng đẩy Thẩm Văn Lang đang bám chặt lấy mình như một chú chó lớn vẫy đuôi, nhưng rất tiếc, anh không đẩy được.
Sau sự kiên trì của Cao Đồ, Thẩm Văn Lang cho anh quay lại làm việc, nhưng khối lượng công việc giảm đi không chỉ một chút. Công việc hiện tại của Cao Đồ là pha trà cho Thẩm Văn Lang, gọi Thẩm Văn Lang dậy, cộng thêm một chút dự án phụ ngủ cùng. Cao Đồ không đồng ý, vẫn cố gắng chia sẻ công việc với người khác, chỉ là không ai dám giao việc cho anh mà thôi.
Vì vậy, buổi sáng khi ra khỏi nhà, Cao Đồ khẽ phàn nàn: “Công việc của tôi bây giờ còn không bằng Thư ký Hoa nữa. Như vậy không phải là đi làm, Thẩm Văn Lang, anh ăn gian.”
Mặc dù Hoa Vịnh không cần thân phận Thư ký Hoa nữa, nhưng “buông rèm nhiếp chính” cần có chỗ, hơn nữa hắn cũng phải trông coi công ty HS một chút, nên vẫn giữ chức danh thư ký ở công ty, công việc cũng chỉ làm cho có lệ.
Thẩm Văn Lang hoàn toàn không nắm được trọng tâm lời nói của Cao Đồ, hắn chỉ nghe thấy “Thư ký Hoa”. Cao Đồ trong hai ba ngày này trung bình mỗi ngày đều nhắc đến Hoa Vịnh, và không chỉ một lần. Thẩm Văn Lang không biết họ thân thiết với nhau từ lúc nào, hơn nữa Cao Đồ rõ ràng đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Hoa Vịnh. Anh ta lại nghĩ trước đây hắn yêu tên điên nhỏ đó mà không có được?
Lần đầu tiên nghe thấy ý nghĩ này của Cao Đồ, Thẩm Văn Lang đang ngồi bên giường gọt táo cho Cao Đồ, tay run lên, con dao gọt hoa quả “leng keng” rơi xuống đất.
Hắn đã cố gắng giải thích rằng hắn và Hoa Vịnh không có gì, nhưng những bằng chứng Cao Đồ đưa ra khiến hắn cứng họng. Tất cả là tại tên điên nhỏ đó, Thẩm Văn Lang lại ghi thêm một món nợ vào sổ nợ của Hoa Vịnh trong lòng mình.
“Cao Đồ, chiều nay đi Thịnh Phóng Sinh Vật với tôi nhé.”
“Vâng,” Cao Đồ không hỏi tại sao, chỉ cần Thẩm Văn Lang muốn anh đi cùng, anh sẽ đi theo.
Thẩm Văn Lang lại hôn nhẹ lên má Cao Đồ. Cao Đồ đã miễn nhiễm với điều này, anh cũng không ngờ Thẩm Văn Lang khi yêu lại có bộ dạng như thế này, giống như không thể sống thiếu người khác.
May mắn là trước đây Thẩm Văn Lang chưa từng yêu ai, Cao Đồ thầm nghĩ trong lòng.
“Cốc cốc”
“Vào.” Hoa Vịnh đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh ghế làm việc của Thịnh Thiếu Du, tay không biết đang mân mê thứ gì, trông rất tập trung.
Thẩm Văn Lang nhìn thoáng qua đã thấy trên tay Hoa Vịnh là ảnh của Thịnh Thiếu Du, “Chậc, đừng có si mê nữa.” Thẩm Văn Lang dường như không thể chịu được bộ dạng mê đắm một người của Hoa Vịnh. Rõ ràng bản chất là một kẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng lại biến thành một “đầu óc yêu đương”.
Hoa Vịnh thu hồi ánh mắt, nhìn người đi cùng Thẩm Văn Lang, trong lòng đã hiểu rõ.
“Thư ký Cao, dạo này sao rồi?”
“Vẫn…, vẫn ổn.”
“Chỉ là vẫn ổn sao? Cao Đồ, hai ngày nay chúng ta sống… ưm ưm…” Cao Đồ vội vàng bịt miệng Thẩm Văn Lang lại. Anh chợt nhớ đến những chuyện không thể diễn tả đã xảy ra khi họ sống chung hai ngày nay, mặt anh đỏ bừng lên vì xấu hổ, lắp bắp không nói nên lời.
Hoa Vịnh rất thông cảm không hỏi tiếp, chỉ cười. Rõ ràng Thẩm Văn Lang cũng chẳng hơn gì, mà ngày nào cũng nói hắn cứ bám dính lấy Thịnh tiên sinh.
Cố ý, Hoa Vịnh tách Thẩm Văn Lang ra, “Văn Lang, cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Thư ký Cao.”
“Tôi ra ngoài? Tại sao tôi phải ra ngoài?! Có chuyện gì tôi không thể nghe sao?”
“Vì tôi muốn nói chuyện riêng tư với Thư ký Cao, đương nhiên cậu không thể nghe.”
“Cậu…” Vì có việc cần nhờ vả, Thẩm Văn Lang hiếm khi rộng lượng, “Thôi thôi, không chấp nhặt với cậu. Cao Đồ, tôi đợi anh bên ngoài, có chuyện gì gọi tôi.”
“Vâng, được.”
Sau khi Thẩm Văn Lang bước ra ngoài, vài phút sau, khi mặt Cao Đồ không còn đỏ nữa, Hoa Vịnh mới mở lời: “Thư ký Cao, lời giải thích của Văn Lang với cậu đều là thật, tất cả những gì xảy ra trước mặt hai người trước đây chỉ là diễn kịch.”
“Tại sao?” Cao Đồ hỏi bật ra. Anh không hiểu hai người họ phải tốn công tốn sức diễn màn kịch này để làm gì.
Như thể nghĩ đến điều gì đó vui vẻ, Hoa Vịnh mỉm cười, nụ cười rất đẹp như lần đầu tiên Cao Đồ gặp hắn.
“Vì Thịnh tiên sinh của tôi.”
“Tổng giám đốc Thịnh sao?”
“Ừm.”
“Bây giờ, bây giờ hai người đã ở bên nhau tốt đẹp chưa?” Lời vừa thốt ra, Cao Đồ nhận ra mình có thể đã nói sai, chuyện riêng tư như vậy không nên do anh hỏi.
Hoa Vịnh lại không bận tâm, với giọng điệu muốn khoe khoang với tất cả mọi người, “Bây giờ Thịnh tiên sinh mãi mãi chỉ thuộc về một mình tôi thôi.”
“Chúc mừng.” Lưỡng lự một hồi, Cao Đồ vẫn không nhịn được, mặc dù anh nên biết câu trả lời, nhưng chuyện quá nghiêm trọng nên cần phải xác nhận lại.
“Việc ‘tiếp đãi’ đêm hôm đó, là giả đúng không?” Không giống câu hỏi, mà giống như một lời khẳng định, nhưng anh vẫn hỏi ra một câu hỏi không phù hợp.
Dường như không ngờ Cao Đồ sẽ hỏi câu này, Hoa Vịnh hơi sững sờ, rồi cười tươi hơn, “Đương nhiên.”
“Thư ký Cao, cậu còn lương thiện hơn tôi nghĩ.” Hoa Vịnh đứng dậy, nâng niu khung ảnh trong tay đặt lên bàn trà bên cạnh, “Thư ký Cao, tôi nói cho cậu một bí mật của Văn Lang nhé.”
“Bí mật gì ạ?”
“Nhiều năm trước, năm cậu tốt nghiệp, lúc đó tôi tình cờ đến Giang Hộ, vốn định đi cùng Văn Lang dự lễ tốt nghiệp, dù sao hắn cũng không có người lớn đi cùng, nhưng, hắn lại cố chấp đợi ở cửa lớp 12/9 cả ngày.”
“Thư ký Cao, cậu có biết lớp 12/9 có người nào quan trọng với hắn không?”
“Tôi…” Cao Đồ dường như có thể tưởng tượng ra Thẩm Văn Lang lúc đó cố chấp và nóng nảy đứng đợi ở cửa lớp anh cả ngày. Trước mắt như hiện lên bóng lưng cô đơn và không cam lòng của chàng trai trẻ.
“Thư ký Cao, Văn Lang ngốc là đúng, cậu cũng có thể không tha thứ cho hắn, nhưng hắn thực sự yêu cậu.”
“Không, không phải không tha thứ, tôi chưa bao giờ trách hắn.” Cao Đồ đứng dậy, cuối cùng nở một nụ cười chân thật vào cuối cuộc trò chuyện. Anh đã hiểu ra rất nhiều chuyện, “Cảm ơn cậu.”
Bước ra đến cửa, vừa mở toang ra đã thấy Thẩm Văn Lang đứng ngay trước mặt, trông có vẻ vội vàng, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, hắn chỉ liếc nhìn Hoa Vịnh một cách nhẹ nhàng.
Thính giác của Alpha cấp S đương nhiên vượt trội hơn người thường, hắn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nghe thấy Hoa Vịnh hình như đã nhắc đến chuyện thời trung học, nhưng đoạn sau thì không nghe rõ. Điều này phải trách Thịnh Thiếu Du.
Thẩm Văn Lang lén nghe chưa được năm phút thì chủ nhân văn phòng đã đến.
“Đây không phải là Tổng giám đốc Thẩm của HS sao? Sao, bây giờ lại phải đi nghe lén rồi à?”
“Cậu…, đừng ồn ào, không nghe rõ.”
Buổi chiều, Hoa Vịnh đã nói trước với hắn là sẽ mượn văn phòng của hắn một chút, còn lý do tại sao, Thịnh Thiếu Du cũng không quan tâm.
Thực ra lý do thật sự là vì khi có Thịnh Thiếu Du ở đây, không biết vì ngại hay vì lý do gì khác, hắn không bao giờ để Hoa Vịnh chạm vào những bức ảnh trên bàn làm việc của mình. Bất đắc dĩ, Hoa Vịnh mới tìm cớ “gặp khách”, thực ra cũng không hoàn toàn là cớ. Không còn cách nào khác, thứ Hoa Vịnh muốn nhất định phải có được.
Giống như Thịnh Thiếu Du, hắn khó khăn lắm hôm qua mới theo đuổi được Thịnh Thiếu Du lần nữa, hắn phải bù đắp gấp đôi phần Thịnh Thiếu Du đã vắng mặt trong cuộc đời hắn trước đây.
Thịnh Thiếu Du cũng không để ý đến lời Thẩm Văn Lang, trong lòng vẫn còn nhớ chuyện hắn và Hoa Vịnh lừa dối mình trước đây, cố tình đứng ngoài gọi điện thoại cho Thư ký Trần.
Cho đến khi Thẩm Văn Lang cuối cùng không chịu nổi nữa muốn nổi giận, cửa vừa lúc mở ra từ bên trong.
Hoa Vịnh vốn đang đứng ở bên trong tiễn khách, khi nhìn thấy Thịnh Thiếu Du, khuôn mặt lạnh lùng lập tức quay ngoắt 180 độ. Nét cười không che giấu trên mặt hắn, vội vàng bước tới, khoác tay Thịnh Thiếu Du, đồng thời còn dụi mặt vào mặt Thịnh Thiếu Du, tay kia đã ôm lấy eo Thịnh Thiếu Du, hệt như người mắc chứng thèm da thịt, chỉ phát bệnh với Thịnh Thiếu Du.
Thịnh Thiếu Du bị hắn dụi đến không thể chịu nổi, khẽ đẩy một cái, nhưng cũng đầy sự cưng chiều. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy đây chỉ là trò đùa của cặp tình nhân nhỏ.
Không muốn làm bóng đèn, Thẩm Văn Lang kéo Cao Đồ đi thẳng ra ngoài. Cao Đồ cũng đi theo, khẽ mỉm cười khi đi qua Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du. May quá, họ đều hạnh phúc rồi.
Lúc này, mặt trời đang lặn, cả thế giới dường như được nhuộm một màu vàng óng, giống như ngày Thẩm Văn Lang không đợi được Cao Đồ nhiều năm trước.
“Cao Đồ, A Vịnh nói gì với anh?”
“Không có gì, chỉ nói một số chuyện trước đây của anh.”
“Chuyện trước đây của tôi? Thời trung học sao?”
“Ừm…”
Thẩm Văn Lang không biết Hoa Vịnh sẽ kể chuyện nào, là chuyện hắn cố tình đi đường vòng đến siêu thị nơi Cao Đồ làm thêm để mua đồ, hay là chuyện lập quỹ học bổng riêng cho Cao Đồ mà không cho anh biết. Mặc dù không phải là chuyện lớn, nhưng Thẩm Văn Lang lại mang trong lòng sự mong đợi và lo lắng rằng liệu Cao Đồ có biết hay không. Hắn không thể đoán được Cao Đồ sẽ nghĩ gì sau khi biết, hắn dường như thực sự đã trở thành một kẻ nhát gan trong tình yêu.
Hơi bồn chồn.
Cả hai không nói thêm gì, một người đang suy nghĩ về một số chuyện, một người đang diễn ra những vở “đại kịch” trong đầu. Mỗi người một tâm sự, cứ thế chậm rãi bước đi, như thể đã ở bên nhau rất lâu rồi. Cảm giác từ những ngón tay chạm nhau nhắc nhở họ về sự tồn tại của đối phương, khiến lòng an tâm.
Cao Đồ có một ảo giác, họ nên có thể cứ thế đi tiếp mãi.
Địa điểm xây dựng công ty Thịnh Phóng rất đặc biệt, không chỉ cần giao thông thuận tiện, môi trường tốt cũng là điều không thể thiếu. Vì vậy, ngay từ khi mới thành lập, công ty đã được chọn đặt cạnh công viên lớn nhất Giang Hộ. Công viên rất rộng, bao gồm cả một nửa mặt sông. Lúc hoàng hôn, nơi đây nhộn nhịp nhất, đón gió chiều, ngắm mặt hồ lấp lánh, nghĩ thôi đã thấy thật đẹp.
Thẩm Văn Lang có ý riêng khi đưa Cao Đồ đến công viên này, chỉ vì hôm qua hắn tìm kiếm “địa điểm hẹn hò lãng mạn”, nơi đây có đánh giá cao nhất.
Ngồi xuống chiếc ghế bên bờ sông, Cao Đồ nhìn những tia sáng như pháo hoa rắc trên mặt sông, lấp lánh như sao rơi trên mặt nước, một cảnh tượng vô cùng đẹp.
Cao Đồ nghĩ, Thẩm Văn Lang năm đó có nhìn thấy cảnh hoàng hôn đẹp như vậy không?
Nghĩ vậy, anh cũng hỏi ra: “Văn Lang, năm tốt nghiệp trung học, tại sao anh lại đợi tôi?”
Không ngờ Hoa Vịnh lại kể chuyện này cho Cao Đồ, Thẩm Văn Lang sững sờ, nhưng vẫn mỉm cười: “Vì là anh, Cao Đồ. Trước đây tôi cũng không hiểu, nhưng lúc đó tôi chỉ khao khát được gặp anh, không muốn cứ thế mất liên lạc với anh.”
“Xin lỗi, đã để anh không đợi được tôi.”
“Đợi được rồi.” Thẩm Văn Lang trả lời rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ. Hắn nhìn vào mắt Cao Đồ, rất nghiêm túc lặp lại: “Cao Đồ, tôi đợi được anh rồi.”
Hai người ôm nhau, ánh hoàng hôn như những vì sao lấm tấm rắc lên người đối phương, giống như ánh nến thắp trên chiếc bánh sinh nhật của Thẩm Văn Lang năm đó, ấm áp và tươi đẹp.
Lúc đó là năm đầu tiên hắn và Cao Đồ mất liên lạc. Vốn không tin vào những lời chúc sinh nhật, nhưng hắn vẫn cố gắng thử. Đó là sinh nhật đầu tiên hắn tự tổ chức cho mình sau khi cãi nhau với gia đình, mặc dù lời chúc sinh nhật là dành cho người khác.
“Hy vọng, có thể để tôi đợi được Cao Đồ.”
Năm thứ hai, hắn vẫn không gặp được Cao Đồ, và cũng không bao giờ tự tổ chức sinh nhật cho mình nữa.
Sau này khi gặp lại Cao Đồ, hắn cũng không nhớ lại lần sinh nhật tự tổ chức đó.
Không hiểu sao, hôm nay lại nhớ đến. Lời chúc sinh nhật tuổi 19 của Thẩm Văn Lang cuối cùng đã thực sự trở thành hiện thực vào ngày hôm nay.
“Văn Lang, cảnh hoàng hôn năm đó có đẹp không? Có giống hôm nay không?”
Thẩm Văn Lang thất vọng quay về làm sao có tâm trạng ngắm cảnh mặt trời lặn lúc đó, nhưng hắn vẫn trả lời: “Rất đẹp, nhưng không đẹp bằng hôm nay. Hôm nay là cảnh hoàng hôn đẹp nhất tôi từng thấy trong đời, và còn có anh nữa.”
Tình yêu không lời mà cả hai đều chưa nói ra, cứ thế được đối phương thấu hiểu trong sự im lặng. Mười năm là quá dài, nhưng thì sao chứ? Dù đã bỏ lỡ mười năm, nhưng họ vẫn còn rất nhiều mười năm nữa có thể ở bên nhau, cùng nhau nắm tay đi tiếp. Đó là một ước nguyện nữa mà họ đã tự hứa trong lòng khi đối diện với ánh hoàng hôn ngày hôm nay.
Nhất định sẽ trở thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro