Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【CP Lang - Thỏ | Thẩm Văn Lang x Cao Đồ】 Quả Chua


【CP Lang - Thỏ | Thẩm Văn Lang x Cao Đồ】 Quả Chua


https://suannaishule.lofter.com/post/309a4d8a_2bf567b5d?incantation=rzzEA0ozDNOL

Tình tiết: Cao Đồ không rời đi ba năm, toàn văn miễn phí, dài 1.2 vạn chữ.
“Thật ra, Thẩm Văn Lang yêu một người rất sâu sắc.”
Ánh đèn trắng chói lóa trong nhà vệ sinh chiếu lên mặt gương sáng bóng, tiếng nước chảy ào ào át đi tiếng nôn khan từng cơn.
Cao Đồ chống hai tay lên bồn rửa mặt, sống lưng gầy guộc run rẩy, khóe mắt ửng đỏ.
Phản ứng nôn mửa liên tục mấy ngày nay khiến tình trạng sức khỏe vốn không tốt của cậu càng thêm tồi tệ.
Lúc này, hơi nước dâng lên trong hốc mắt, những giọt nước mắt sinh lý từ từ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch.
Cao Đồ cau chặt mày, ánh đèn trên đầu chiếu rọi khiến cả khuôn mặt cậu trắng bệch một cách bất thường, thậm chí không có chút huyết sắc, đôi môi mím chặt vì khó chịu, hàng mi rũ xuống, che đi đôi mắt đẫm nước.
Bên cạnh bồn rửa mặt là que thử thai cậu đã đặt ở đó một phút trước, hiển thị hai vạch. Hai vạch đỏ này dường như đầy châm biếm, châm biếm tất cả những điều hoang đường này, châm biếm nội tâm hèn mọn của Cao Đồ.
Ông trời dường như không bao giờ muốn ban phước cho cậu, Cao Đồ nghĩ một cách tự giễu.
Cậu đã lên giường với Thẩm Văn Lang một cách mập mờ, và giờ đây lại bất ngờ nhận được kết quả mang thai.
Cậu ngước lên nhìn thẳng vào chính mình trong gương, như muốn tìm ra điều gì đó từ trong ánh mắt của mình.
Nên vui mừng ư? Hay nên sợ hãi? Hoặc là bất an?
Cảnh tượng đêm hôm đó lại vô thức ùa về trong tâm trí.
Hơi ấm nóng bỏng của Thẩm Văn Lang từng chút một tiến gần đến cậu, Cao Đồ vùng vẫy không thoát ra được, hay nói đúng hơn là cậu không thể thoát ra.
Thẩm Văn Lang giữ chặt hai tay cậu, mùi gỗ khô hanh của hoa diên vĩ mang theo hương thơm mê hoặc lòng người, lý trí từng chút một tan rã, cuối cùng vỡ vụn.
Nụ hôn nóng bỏng của Thẩm Văn Lang rơi xuống trán, lướt qua hàng lông mày, lướt qua đôi môi hé mở, lướt qua xương quai xanh hơi nhô, lướt qua cái bụng nhỏ run rẩy của cậu.
Cậu bám vào cổ Thẩm Văn Lang, phát ra những âm thanh yếu ớt theo từng cử động.
Môi dưới bị cắn đến chảy máu, vị gỉ sắt lan tỏa trong khoang miệng.
Cậu vuốt ve những sợi tóc con sau tai Thẩm Văn Lang, vùi mặt vào hõm vai anh, những giọt nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống bên cổ, từ từ trượt xuống ngực.
Cậu cảm nhận được nhịp đập của mạch máu nơi cổ Thẩm Văn Lang, khẽ gọi tên anh, ôm chặt cả người mình vào lòng anh.
Nhưng tại sao lại khóc?
Có lẽ là vì tình yêu thầm kín đã chôn giấu suốt mười năm, khao khát hèn mọn không thể kìm nén để được ôm lấy người trước mắt, tình cảnh khó khăn cậu cố gắng thoát ra nhưng bất lực, và nụ hôn nồng ấm cùng khao khát trìu mến mà cậu đã "trộm" được.
Cao Đồ chợt mỉm cười, nước mắt rơi vào bồn nước đã đầy ứ, tạo nên những gợn sóng.
Một lúc lâu sau, cậu đưa tay vốc nước lạnh để rửa mặt, chỉnh lại chiếc áo sơ mi hơi nhăn, đẩy cửa ra ngoài.
Cao Đồ cố gắng che giấu những cảm xúc hỗn loạn, không để bất cứ ai nhận ra điều gì bất thường.
Vừa ngồi vào chỗ làm, Eric đã lén lút ló đầu ra.
“Thư ký Cao.”
Cao Đồ ngước lên, “Ừm, có chuyện gì vậy?”
Eric mặt ủ rũ, nhăn nhó, “Ly trà trắng tôi vừa mang vào bị Tổng giám đốc Thẩm đổ đi rồi.”
Giọng cậu đầy ấm ức, “Rõ ràng tôi đã pha theo cách anh chỉ mà.” Eric bĩu môi tố cáo, “Hôm nay không biết Tổng giám đốc Thẩm bị sao nữa, tôi thật sự không dám vào văn phòng anh ấy nữa rồi, vừa nãy Thư ký trưởng Tần vào cũng mặt mày khó coi đi ra.”
Thấy Eric sắp khóc, Cao Đồ thở dài, “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ pha một ly khác mang vào cho Tổng giám đốc Thẩm, anh ấy không bao giờ trách người mà chỉ trách việc, cậu đừng bận tâm.”
Eric lập tức chắp hai tay cảm ơn, “Thư ký Cao, cảm ơn anh, không có anh thì phòng thư ký biết phải làm sao!”
Cao Đồ cười, đứng dậy xoa đầu Eric, “Không sao, cậu đi làm việc đi.”
Cao Đồ cầm một ly trà trắng đã pha xong, gõ cửa văn phòng của Thẩm Văn Lang.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Văn Lang vang lên.
“Tổng giám đốc Thẩm, trà trắng của anh đây.” Cao Đồ đặt ly xuống bên tay trái của Thẩm Văn Lang.
“Ừm.” Thẩm Văn Lang không ngẩng đầu lên, vẫn đang xem tài liệu trong tay.
“Nghe Eric nói gần đây em hay nôn mửa trong nhà vệ sinh, sao vậy? Em không đi khám bác sĩ sao?” Thẩm Văn Lang ngước lên, ánh mắt sắc bén như đang dò xét Cao Đồ.
Cao Đồ đứng trước bàn làm việc, nhìn Thẩm Văn Lang, khuôn mặt góc cạnh của anh tuấn tú, yết hầu chuyển động lên xuống khi nuốt.
Cậu hoàn toàn không nghe thấy anh đang nói gì.
Chỉ cảm thấy mình dường như không thể rời mắt khỏi anh, cậu lại nhớ đến đêm hôm đó.
Mỗi khoảnh khắc nồng ấm, quấn quýt giữa cậu và Thẩm Văn Lang.
Khao khát mãnh liệt đầy xấu hổ giống như một quả bóng bị chọc thủng, "bụp" một tiếng nổ tung, sự khát cầu và tình yêu chôn giấu bấy lâu nay của cậu tuôn trào.
Nhưng cuối cùng họ vẫn cách nhau một khoảng cách xa xôi như dải ngân hà.
Thẩm Văn Lang kiên nhẫn hỏi lại cậu một lần nữa.
Lúc này Cao Đồ mới trả lời, “Ồ, tôi đã đi khám rồi, không có gì cả, chỉ là viêm dạ dày ruột thôi.” Cậu nhìn vào đôi mắt đen sáng của Thẩm Văn Lang, giọng nói hờ hững.
“Ừm.” Thẩm Văn Lang không hỏi thêm.
Cao Đồ thẫn thờ trở lại chỗ làm, hơi nước từ ly nước nóng bốc lên, bay lơ lửng rồi tan đi.
Que thử thai hai vạch đó đang nằm trong ngăn kéo bên tay phải của cậu, Cao Đồ nghĩ, đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn rồi.
Nếu không rời đi, cậu sẽ không thể che giấu được.
Cái thân phận Omega đã chôn giấu suốt mười năm, khao khát yêu đương đã tỉnh táo mà chìm đắm trong đêm hôm đó, và giờ đây là đứa con hoàn toàn ngoài ý muốn này.
Cao Đồ cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau, hàng mi dài run rẩy khẽ.
Cậu đã có con với Thẩm Văn Lang, đó đã là sự thật.
Dù là ngoài ý muốn, dù đứa trẻ này là sản phẩm của tình yêu thấp kém của cậu, dù nó biến tất cả những theo đuổi và khao khát mười năm của cậu thành bong bóng.
Nhưng đây là đứa con của cậu và Thẩm Văn Lang.
Cậu sẽ không từ bỏ nó.
Cao Đồ đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới vẫn còn phẳng, dường như muốn cảm nhận nhịp đập của một sinh mệnh khác từ lòng bàn tay ấm áp.
Cậu thừa nhận mình hèn mọn, bình thường, vụng về đến vậy, cậu đã chôn sâu tình yêu mười năm vào mảnh đất cằn cỗi, dù có tưới nước cẩn thận đến đâu cũng không thể nở hoa.
Cao Đồ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, phía sau cánh cửa là người yêu vô vọng mà cậu đã theo đuổi suốt mười năm.
Từ hồi trung học khi cậu trở thành "cái đuôi" của Thẩm Văn Lang, cậu đã từng nghĩ rằng có lẽ mình cũng sẽ là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Thẩm Văn Lang, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.
Sau này Thẩm Văn Lang đã đưa cho cậu một chai nước ép hắc mai biển ở cửa hàng tiện lợi, trong mắt Cao Đồ, đó là một món quà, là niềm an ủi duy nhất cho tình yêu thầm kín không dám nói ra của cậu.
Tại sao mình lại thích Thẩm Văn Lang, Cao Đồ cũng tự hỏi bản thân.
Cậu Alpha tỏa sáng trên bục diễn thuyết đó, anh ấy thông minh, tuấn tú, có gia thế mà ai cũng ghen tị, có khả năng xử lý mọi việc điềm tĩnh, có sự quyết đoán và tinh thần dám nghĩ dám làm, anh ấy giống như một viên kim cương được mài giũa tỉ mỉ, không ai có thể không thích.
Cao Đồ cũng vậy.
Nhưng tình yêu của Cao Đồ khác với những người khác, cậu khao khát Thẩm Văn Lang cũng sẽ thích cậu, một tình yêu bình đẳng, một tình yêu có thể chấp nhận hoàn toàn tất cả thân phận và hoàn cảnh của cậu.
Một tình yêu sẵn sàng chấp nhận tất cả những điều tồi tệ của cậu.
Cao Đồ đôi khi cũng nghĩ rằng khao khát này thật nực cười, gia đình tan vỡ, cuộc sống túng thiếu, tính cách gỗ đá, không có một điểm nào đáng để hấp dẫn.
Cậu không có vẻ đẹp của Hoa Vịnh, không có gia đình để dựa dẫm, không có tài ăn nói làm hài lòng người khác.
Vì vậy, cậu đã chôn giấu tình yêu của mình suốt mười năm, không dám bộc lộ, chỉ có thể cuộn mình trong căn phòng tối tăm của trái tim.
Nhưng tất cả những điều hoang đường này đã đến lúc kết thúc, cậu không có lý do gì để lưu luyến giấc mộng hão huyền này nữa.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nồng nặc khó chịu, Cao Đồ nén lại phản ứng muốn nôn mửa, có chút căng thẳng nhìn bác sĩ.
Trong phòng khám, vị bác sĩ nói với giọng đầy ân cần, “Alpha của cậu không thể cho cậu tin tức tố trấn an, việc sinh đứa trẻ này sẽ vô cùng khó khăn, đối với cả cậu và đứa trẻ đều là một cuộc mạo hiểm, bây giờ kết thúc thai kỳ là lựa chọn tốt nhất cho cậu.”
Cao Đồ ngước lên nhìn bác sĩ, đáy mắt ửng đỏ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định, “Nhưng tôi muốn giữ đứa trẻ này, bất kể phải trả giá thế nào.”
Vị bác sĩ lớn tuổi đẩy kính, không hiểu, “Cậu cũng biết triệu chứng tin tức tố rối loạn của cậu rất nghiêm trọng, cộng thêm việc cậu mang thai bây giờ, không có tin tức tố trấn an là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, toàn bộ thai kỳ của cậu sẽ rất đau khổ và khó khăn, và thậm chí không biết có thể vượt qua thai kỳ một cách suôn sẻ hay không.”
“Cậu vì một Alpha thậm chí không chịu cho cậu tin tức tố trấn an, có đáng không?”
Cao Đồ chớp mắt, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng dưới của mình, rồi dừng lại, sau đó khẽ nói, “Đáng.”
“Đây không phải là lỗi của anh ấy.”
Đứa trẻ này là của cậu, là một phần của cuộc đời cậu, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ nó.
Cao Đồ chưa bao giờ có một gia đình trọn vẹn, không ai hiểu cảm giác bị cha mẹ ruồng bỏ hơn cậu, cậu đã bị tách khỏi mối quan hệ thân thiết ban đầu nhất với thế giới này, nỗi đau khổ này đã mang đến cho cậu nỗi sợ hãi vô số lần trong mơ.
Giờ đây, đứa trẻ này trong mắt cậu, càng giống như một món quà mà ông trời ban tặng, cậu sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ đứa trẻ này.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Đồ, cuối cùng cũng không đành lòng, “Phản ứng mang thai sớm của cậu hiện tại quá mạnh, nếu cậu thực sự muốn giữ đứa trẻ này, có thể dùng dung dịch tin tức tố nhân tạo để giảm bớt một chút.” Bác sĩ dừng lại, “Tuy nhiên, việc quản lý dung dịch tin tức tố nhân tạo rất nghiêm ngặt, cậu cần phải xin phép và phải xếp hàng, cậu có thể thử, đây là phương pháp hiệu quả nhất cho cậu hiện tại.”
Cao Đồ ngước lên, “Bác sĩ, vậy sau này nếu tôi muốn sinh đứa trẻ này một cách suôn sẻ, tôi phải làm thế nào?”
Bác sĩ thở dài, “Nếu không có tin tức tố trấn an, thì dung dịch chiết xuất tin tức tố của bố đứa trẻ cũng được.”
Ánh đèn chiếu lên đầu Cao Đồ, ánh mắt tối tăm của cậu ẩn dưới ánh đèn, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Mây đen bao phủ cả bầu trời, như thể đã lật úp cả một bình mực.
Cao Đồ đứng dưới tòa nhà HS, trong túi mang theo đơn xin nghỉ việc đã chuẩn bị sẵn và một tờ giấy khám thai.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nhưng vì đứa trẻ, Cao Đồ vẫn muốn thử xem liệu mình có đủ dũng khí để đấu tranh một lần nữa với Thẩm Văn Lang không.
Họ đã quen biết mười năm, không ai hiểu rõ người này hơn cậu.
Thẩm Văn Lang trong mắt Cao Đồ chưa bao giờ thất thường, không giống như một ông chủ thường xuyên chỉ trích, nghiêm khắc như người ngoài vẫn nói, mà là người đã ban cho cậu sự ấm áp trong những năm tháng tuổi trẻ, giấu sự quan tâm vào trong mỗi hành động không nói ra, là ánh trăng rực rỡ mà cậu luôn dõi theo.
Nhưng cuối cùng, lá thư xin nghỉ việc đó vẫn không được lấy ra.
Hôm đó Cao Đồ ở lại HS rất muộn, ánh đèn sau tấm rèm chắn trong văn phòng của Thẩm Văn Lang cũng không tắt.
Khi Thẩm Văn Lang ra khỏi văn phòng, đi ngang qua phòng thư ký, anh đã nhìn thấy Cao Đồ đang gục đầu ngủ gật trên bàn làm việc.
Mặt cậu gối lên tay, chiếc kính hằn lên da thịt ửng đỏ, hàng mi dài buông xuống tạo thành một bóng râm.
Thẩm Văn Lang không đánh thức cậu, đứng trước bàn làm việc nhìn, bỗng muốn đưa tay chạm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu.
Mái tóc trước trán Cao Đồ che khuất nửa con mắt, Thẩm Văn Lang đưa tay gạt đi, rồi khép lại cuốn sổ trước mặt cậu.
Cao Đồ không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì thấy Thẩm Văn Lang đang ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cậu.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Cao Đồ thẳng người dậy, chiếc áo vest trên người cũng trượt xuống theo cử động.
Cao Đồ nắm lấy chiếc áo, lúc này mới nhận ra đó là áo vest của Thẩm Văn Lang, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không nghiêm túc như khi họp bình thường, hai cúc áo trên cùng mở ra.
“Không về nhà ngủ, thích ở lại công ty đến vậy sao?” Thẩm Văn Lang nhìn cậu với một nụ cười nhẹ nhàng.
Cao Đồ vội vàng dùng tay lau khóe miệng, “Xin lỗi Tổng giám đốc Thẩm, tôi vô tình ngủ quên.”
“Không có gì phải xin lỗi.” Thẩm Văn Lang nhìn đôi mắt sáng bừng của Cao Đồ dưới ánh đèn, lúc này đang nhìn mình, cảm thấy yên bình một cách khó hiểu.
“Đi thôi, tôi đưa em về.” Anh cầm lấy chiếc áo khoác từ tay Cao Đồ, khoác lên khuỷu tay.
“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được, không phiền Tổng giám đốc Thẩm đâu.” Cao Đồ vội vàng từ chối.
Thẩm Văn Lang nghe cậu nói vậy, lại cau mày quen thuộc, “Tôi nói đưa em về thì đưa, đâu ra lắm lời thế.”
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, Cao Đồ có thể ngửi thấy mùi gỗ khô hanh trên người Thẩm Văn Lang, giống như mùi gỗ được phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Thẩm Văn Lang, hai tay vô tình nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, giọng nói khẽ khàng đầy khàn khàn.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh sẽ thích một người như thế nào?” Cao Đồ đột ngột hỏi, giọng điệu lại rất dịu dàng.
Thẩm Văn Lang rõ ràng là sững người, đây là điều mà chính anh cũng chưa từng nghĩ đến, anh cực kỳ ghét Omega vì mối quan hệ của cha và bố, và cũng không tin vào mối quan hệ phụ thuộc thuần túy giữa người với người.
Thẩm Văn Lang nhìn Cao Đồ trước mặt, đôi mắt to của cậu luôn chứa đựng nỗi buồn.
Anh nhớ đến Cao Đồ hồi trung học, cậu gầy gò, nhỏ bé đi theo sau anh, thậm chí nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, đối xử với mọi người đều rất dịu dàng và lịch sự.
Nhưng cậu cũng có những nguyên tắc và giới hạn của riêng mình, cậu sẽ thay anh xin lỗi Omega sau khi anh từ chối thẳng thừng người theo đuổi, sẽ ngốc nghếch mang bữa sáng đến cho anh vì chuyện anh đã tài trợ cho cậu đi học, và lần đầu tiên cậu lộ ra vẻ mặt không còn dịu dàng nữa khi anh vứt bỏ thức ăn, nói với anh rằng không được lãng phí đồ ăn.
Cậu ấy khác với những người khác.
Cậu ấy luôn dịu dàng với thế giới này, dù mỗi ngày phải làm vài công việc, dù Thẩm Văn Lang có thái độ chỉ trích với cậu, dù cuộc sống túng thiếu và tồi tệ của cậu.
Thẩm Văn Lang nhìn vào đáy mắt của Cao Đồ, người này dường như luôn bận rộn, luôn chạy vạy vì những việc khác nhau.
Nhưng cậu ấy vẫn luôn cố gắng sống, cố gắng thoát khỏi khó khăn, cố gắng thích nghi với nỗi đau.
Thẩm Văn Lang nghĩ, có lẽ anh sẽ thích một người có nội tâm đủ mạnh mẽ, anh sẽ theo đuổi một mối quan hệ yêu đương bình đẳng, anh sẽ yêu một người luôn giữ được lòng tự trọng trong tình cảm.
Anh cảm thấy Cao Đồ dường như là người như vậy.
Thẩm Văn Lang có chút ngạc nhiên khi bản thân lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, anh trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, “Tôi sẽ không thích bất cứ ai, cũng không cần sự thích của người khác.”
“Tổng giám đốc Thẩm, sau này anh sẽ thích Omega chứ?” Cậu lại hỏi.
Thẩm Văn Lang quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ, “Em không biết tôi ghét Omega nhất sao? Sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.”
Cao Đồ khựng lại, yết hầu chuyển động vài lần, lòng bàn tay nắm chặt, như đã hạ quyết tâm rất lớn, cậu lại hỏi, “Nếu có một Omega mang thai con của anh thì sao?”
Sắc mặt vốn đã không tốt của Thẩm Văn Lang trở nên càng thêm lạnh lùng, anh nhớ lại đêm hoang đường đó, giọng nói đầy lạnh lẽo, trầm giọng nói, “Không ai có thể mang thai con của tôi, tuyệt đối không thể.”
“Cao Đồ, nếu em không có gì để nói thì đừng nói nữa, đừng hỏi những câu vô nghĩa như vậy.”
Cao Đồ lại cúi đầu, “Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm.”
Chiếc xe chạy trên đường phố đêm, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối chiếu lên người Thẩm Văn Lang.
Cao Đồ nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này cũng rất tốt, cậu ôm ấp tình yêu của mình, dù không thể nói ra nhưng cũng có thể nhận được sự bầu bạn ngắn ngủi này.
Trước con hẻm tối mờ, Cao Đồ xuống xe, “Cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà, chúc anh ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp.”
Cậu nhìn cánh cửa xe đóng lại, chiếc xe rời đi, cho đến khi đèn hậu của xe biến mất ở cuối con đường, cậu mới thu hồi ánh mắt.
Bóng đèn nhỏ mờ ảo trong con hẻm chiếu lên bức tường gạch, phản chiếu những cành cây vươn ra từ trên tường.
Cao Đồ có chút lơ đễnh, Thẩm Văn Lang nói rằng anh không bao giờ có thể ở bên một Omega, câu nói này như một cái gai đâm vào tim Cao Đồ.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe Thẩm Văn Lang nói vậy, trái tim cậu vẫn như bị ngâm trong nước chua.
Cậu mãi mãi không thể hy vọng bước vào trái tim của Thẩm Văn Lang, đây là một sự thật đã định sẵn.
Tình yêu giống như quả chua của cậu cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất.
Cao Đồ lại xin nghỉ mười ngày, cho đến khi Thẩm Văn Lang gửi tin nhắn nhưng Cao Đồ không trả lời nữa, Thẩm Văn Lang mới nhận ra mọi thứ không ổn.
Giám đốc phòng nhân sự gõ cửa bước vào, đưa lên một lá đơn xin nghỉ việc.
Cả khuôn mặt Thẩm Văn Lang như thể bị bao phủ bởi sương giá, “Chuyện khi nào?”
“Vừa sáng nay, là chuyển phát nhanh gửi tới.”
Bên trong là một lá đơn xin nghỉ việc viết tay của Cao Đồ, chữ viết thanh tú của cậu trong mắt Thẩm Văn Lang mỗi chữ đều vô cùng chói mắt.
“Gọi điện thoại cho Cao Đồ.” Thẩm Văn Lang trầm giọng nói.
Ánh mắt u ám toát ra ánh sáng đáng sợ.
Giám đốc nhân sự lập tức gọi điện, nhưng chỉ nhận được tiếng bận của máy đã tắt.
“Thư ký Cao tắt máy rồi.”
Giây tiếp theo, Thẩm Văn Lang đã xé nát lá đơn xin nghỉ việc thành từng mảnh vụn.
Anh hét lên đuổi giám đốc phòng nhân sự ra ngoài.
Cao Đồ làm sao dám nghỉ việc mà không nói một lời, Thẩm Văn Lang lúc này như một con thú hoang đang trong trạng thái kích động.
Cho đến khi Thư ký trưởng Tần bước vào, “Tổng giám đốc Thẩm, Thư ký Cao đã gửi cho tôi một email.”
“Công việc của cậu ấy đã được bàn giao xong từ trước đó một tháng. Thư ký Cao còn gửi một bản tóm tắt sở thích của anh và lịch trình cá nhân.”
Thẩm Văn Lang lúc này thực sự bùng nổ, anh đột ngột ném tài liệu trong tay xuống bàn.
“Bàn giao xong từ trước một tháng, cậu ấy đã muốn rời đi từ lâu rồi sao?”
Thư ký trưởng Tần nhìn khuôn mặt u ám của Thẩm Văn Lang, “Có thể Thư ký Cao thực sự đã gặp chuyện gì đó.”
Thẩm Văn Lang đã đến địa chỉ mà Cao Đồ đã đăng ký ở phòng nhân sự, đến cả Hòa Từ, đều không thấy người.
Dường như Cao Đồ thực sự đã đột nhiên biến mất, mang theo em gái rời khỏi Giang Hồ.
Anh chưa bao giờ nghĩ Cao Đồ sẽ thực sự rời đi, cái "đuôi" nhỏ đã đi theo anh từ hồi trung học, cậu gầy gò, nhỏ bé, như thể chưa bao giờ được ăn no, im lặng đi bên cạnh anh, gỗ đá vô vị, nhưng ấm áp và chu đáo.
Dường như có cậu ở bên thì sẽ rất yên tâm, đây là điều mà Thẩm Văn Lang đã không nhận ra.
Anh sẵn sàng đi theo Cao Đồ khắp bốn nơi chỉ để xem cậu làm gì mỗi ngày. Sẵn sàng đặc biệt đến cửa hàng tiện lợi để tặng cậu một chai nước ép hắc mai biển, bày tỏ sự hiểu lầm của mình. Sẵn sàng đợi cậu trong lớp học cho đến khi mọi người đều đã đi hết, không muốn mất liên lạc với cậu.
Cho đến sau này, anh sắp xếp cho cậu vào phòng thư ký, thực ra chỉ để có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày. Chỉ uống trà trắng do Cao Đồ pha, chỉ có Cao Đồ mới được vào phòng nghỉ của anh, chỉ có Cao Đồ mới thực sự có thể chi phối cảm xúc vui buồn của anh.
Thẩm Văn Lang thậm chí đã tự lừa dối bản thân, anh không hiểu sự phụ thuộc, anh không hiểu thế nào là đặc biệt, anh chỉ biết rằng anh muốn Cao Đồ có thể luôn ở bên cạnh mình.
Thẩm Văn Lang lại một lần nữa đổ ly trà trắng mà Eric mang đến.
“Cao Đồ đâu, bảo cậu ấy vào.” Anh nhìn biểu đồ dữ liệu trên máy tính, không ngẩng đầu nói.
Eric rõ ràng là sững sờ, “Thư ký Cao đã nghỉ việc rồi mà, Tổng giám đốc Thẩm.”
Sau khi Thẩm Văn Lang gọi tên Cao Đồ lần thứ tư trong một ngày, anh đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Anh không hiểu tại sao Cao Đồ lại nghỉ việc, tại sao lại không từ biệt như khi tốt nghiệp trung học. Thẩm Văn Lang ghét nhất là những cuộc chia ly không báo trước, biến mất mà không giải thích.
Thẩm Văn Lang nhớ rất rõ lần cuối cùng Cao Đồ xuất hiện trước mặt anh, cậu ấy chắc chắn đã không đi khám bác sĩ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Cao Đồ dường như đã biến mất hoàn toàn, tất cả tin nhắn anh gửi cho Cao Đồ đều không có hồi âm, điện thoại cũng luôn tắt máy, điều này khiến Thẩm Văn Lang cảm thấy vô cùng bất an.
Anh bắt đầu nghi ngờ liệu Cao Đồ có thực sự gặp chuyện gì không.
Cơn bão ở Giang Hồ sắp đến, mưa đã rơi suốt một ngày không ngớt.
Thẩm Văn Lang xử lý xong tài liệu cuối cùng, điện thoại trên bàn dường như reo đúng lúc.
“Alo, xin chào.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ ống nghe.
Thẩm Văn Lang ừ một tiếng.
“Xin hỏi anh có quen biết một người tên là Cao Đồ không?”
“Cô là ai?”
“Chúng tôi là Hiệp hội Bảo vệ Omega thành phố Giang Hồ.”
Thẩm Văn Lang thẳng người dậy, nhìn bầu trời mờ mịt dưới màn mưa.
“Chúng tôi thấy ông Cao Đồ đã nộp đơn xin dung dịch tin tức tố Alpha nhân tạo ba tuần trước, vì dung dịch tin tức tố nhân tạo là loại thuốc được kiểm soát, theo quy định của Hiệp hội Bảo vệ Omega, chúng tôi cần hỏi ông Cao Đồ đã nộp đơn vì lý do gì, có phải bị bạn đời ngược đãi không.”
Thẩm Văn Lang nghe càng lúc càng thấy không ổn, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ hung hăng.
“Ý cô là Cao Đồ là Omega?”
Đối phương rõ ràng cũng sững sờ, “Vâng, anh không biết sao? Ông Cao Đồ là Omega, chúng tôi đã tra cứu hồ sơ khám bệnh của cậu ấy và phát hiện cậu ấy đã nộp đơn xin dung dịch tin tức tố nhân tạo trong thời gian mang thai, chúng tôi có nghĩa vụ điều tra tình hình này.”
“Nhưng chúng tôi đã nhiều lần liên hệ với ông Cao Đồ nhưng không được. Số điện thoại liên hệ khẩn cấp mà ông Cao Đồ để lại ở bệnh viện là số điện thoại của anh, vì vậy chúng tôi mới gọi cho anh.”
“Anh có biết hiện tại ông Cao Đồ đang ở đâu không?”
Thẩm Văn Lang ngay lập tức nắm bắt được thông tin mấu chốt, trầm giọng nói, “Cao Đồ mang thai?”
“Vâng, ông Cao Đồ đã khám bệnh ở bệnh viện ba tuần trước, kết quả cho thấy cậu ấy đã mang thai 9 tuần. Chúng tôi nghi ngờ Alpha của cậu ấy có hành vi ngược đãi, nếu anh biết ông Cao Đồ đang ở đâu, xin vui lòng cho chúng tôi biết.”
9 tuần, tính toán chi tiết thì chính là đêm hôm đó.
Thẩm Văn Lang đã nhiều năm tung hoành trên thương trường, quyết đoán, điềm tĩnh, trước khi có kết luận chính xác, anh không tin lời ai nói.
Thẩm Văn Lang trực tiếp cúp điện thoại, gọi nội bộ cho Thư ký trưởng Tần, yêu cầu lấy tất cả hồ sơ khám bệnh của Cao Đồ.
Cho đến khi nhìn thấy những dòng chữ trắng đen trên hồ sơ khám bệnh, Thẩm Văn Lang cảm thấy trái tim mình như bị treo lơ lửng trên vách đá.
Cao Đồ là Omega.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến khả năng này, Omega mà anh nói chưa từng xuất hiện, mùi xô thơm nhàn nhạt trên người cậu, những cái cớ vụng về để xin nghỉ.
Tờ giấy trong tay run rẩy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Văn Lang căng thẳng.
Nhìn thấy tờ giấy khám thai 9 tuần đó, Thẩm Văn Lang mới nhận ra mình đã làm những gì.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng lớn, nước mưa đập vào kính, rồi bị gió thổi tan. Tiếng gió xuyên qua tấm kính như một con quái vật gào thét, dường như muốn nuốt chửng con người.
Thẩm Văn Lang nắm chặt tờ giấy trong tay, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt u ám toát lên vẻ lạnh lùng.
Anh đột nhiên nhớ lại đêm hoang đường đó, Omega mang mùi xô thơm thanh nhã, Omega vừa khóc vừa gọi tên anh, nhưng lại đưa tay ôm chặt cổ anh, Omega đã để những giọt nước mắt nóng bỏng chảy vào hõm cổ anh.
Là Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang chợt mỉm cười, phát ra tiếng cười tự giễu.
Những con chữ trên tờ báo cáo cũng biến thành những con quỷ nhỏ nhảy nhót, chế giễu sự bất lực và ngu ngốc của anh.
Một cảm giác mất trọng lực đột ngột tràn ngập toàn thân, Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao Cao Đồ lại hỏi anh những câu hỏi kỳ lạ đó, tại sao luôn nhắc đến Omega.
Tại sao lại trốn trong nhà vệ sinh để nôn mửa, tại sao đột nhiên nghỉ việc, tại sao lại không từ biệt.
Tất cả mọi thứ đều là do anh gây ra, nỗi đau và sự đấu tranh của cậu đều do Thẩm Văn Lang tự tay tạo nên.
Bầu trời dường như tối sầm lại trong chốc lát, mây đen bao phủ cả bầu trời, như thể muốn nuốt chửng cả thành phố.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Văn Lang là phải tìm thấy Cao Đồ ngay lập tức.
Anh vội vàng đứng dậy, nhưng lại dừng lại ở giây tiếp theo.
Tìm thấy Cao Đồ rồi sẽ nói gì, nói rằng anh không biết tất cả những chuyện này đã xảy ra, nói rằng anh chưa bao giờ nghĩ Cao Đồ là Omega sao?
Cách nói này quá hời hợt, chỉ là cái cớ chứ không phải thái độ. Biết rồi thì sao? Anh phải làm gì?
Khuôn mặt tuấn tú của anh toát ra vẻ u ám đáng sợ, anh nghĩ mình nên xem xét lại trái tim mình.
Người luôn cẩn thận nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, người có đôi mắt to tròn long lanh như một chú nai con.
Cậu vụng về đến nỗi lén lút mua bữa sáng cho anh để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng lại cứng đầu đến mức không cho phép anh lãng phí thức ăn.
Cậu ấy luôn dịu dàng, ấm áp, có thể xoa dịu tất cả sự nóng nảy và khó chịu của Thẩm Văn Lang.
Cậu ấy khác với những người khác, cậu ấy làm việc điên cuồng, sống một cách nỗ lực, dù có một gia đình tồi tệ, hoàn cảnh túng thiếu, nhưng vẫn cố gắng thay đổi hiện trạng.
Cậu ấy luôn rất cố gắng, cố gắng thoát khỏi gia đình tan vỡ, cố gắng hoàn thành việc học, cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho em gái.
Đồng thời, cũng cố gắng và cẩn thận yêu Thẩm Văn Lang.
Bầu trời u ám ngoài cửa sổ giống như trái tim của Thẩm Văn Lang lúc này.
Anh thông minh, sắc sảo, tự tay thành lập HS, trên thương trường là một người điều khiển điềm tĩnh, thản nhiên, nhưng khi đối mặt với tình cảm, Thẩm Văn Lang mới biết mình ngu ngốc và hoang đường đến mức nào.
Biến cố của gia đình nguyên bản đã mang đến cho anh một cú sốc lớn, anh tự cho rằng mình không cần những tình cảm rẻ mạt.
Tình yêu, một ngày nào đó sẽ trở nên méo mó.
Nhưng không biết từ khi nào, khi Thẩm Văn Lang còn chưa nhận ra, anh đã không thể rời xa Cao Đồ.
Nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của cậu, Thẩm Văn Lang sẽ vô cớ mà bực bội, cậu xin nghỉ không về, anh sẽ lo lắng liệu cậu có gặp chuyện gì không.
Chai nước ép hắc mai biển tặng cậu hồi trẻ, cái bóng dáng đợi chờ trong lớp học không có người, mức lương cao ngất trời để giữ lại lòng tự trọng cho cậu, chỗ nằm được giữ lại cho em gái cậu, vô số đêm tăng ca chỉ có hai người ở bên nhau cách một cánh cửa, chiếc áo vest khoác trên người cậu, chỉ uống trà trắng do một mình cậu pha, tất cả đều là bằng chứng cho tình yêu của anh dành cho cậu.
Anh luôn lừa dối trái tim mình, biến sự quan tâm, sự chăm sóc, sự lo lắng thành lời chỉ trích và phàn nàn.
Mà không biết rằng tình yêu đã âm thầm lớn lên, bức tường trái tim đã phủ đầy những đóa hoa đang nở rộ.
Thẩm Văn Lang hối hận vì trái tim ngu ngốc của mình, chỉ trích sự ngu xuẩn của bản thân, hối hận vì sự vô tâm của mình.
Nếu anh cẩn thận hơn một chút, anh sẽ biết Cao Đồ không có cái gọi là Omega nào cả.
Nếu anh cẩn thận hơn một chút, anh sẽ biết tại sao Cao Đồ luôn yếu ớt như vậy.
Nếu anh cẩn thận hơn một chút, anh sẽ biết Cao Đồ đã sống một cuộc sống gian khổ như thế nào.
Nếu anh cẩn thận hơn một chút, anh sẽ biết tình yêu cẩn thận đó của Cao Đồ.
Anh đã bỏ lỡ mười năm yêu thương.
Thẩm Văn Lang ngồi trong văn phòng suốt một đêm, mưa cũng rơi suốt một đêm.
Cho đến khi trời hửng sáng, mưa mới dần tạnh, một vệt sáng cam hiện lên ở chân trời. Thẩm Văn Lang đưa tay vuốt mớ tóc có chút rối bời, ngước đôi mắt đỏ hoe đứng dậy.
Anh chưa bao giờ thảm hại đến vậy, áo sơ mi nhăn nhúm, những chiếc cúc áo thường ngày được cài cẩn thận giờ lại bung ra tùy tiện.
Giống như một con thú hoang đang ẩn mình.
Mùi hoa diên vĩ trở nên khô khan và đắng ngắt, tràn ngập khắp văn phòng.
Thẩm Văn Lang muốn gặp Cao Đồ ngay lập tức, anh muốn cảm nhận hơi ấm nồng nàn đó ngay lập tức, muốn đôi mắt sáng của Cao Đồ chỉ có thể nhìn thấy anh.
Nhưng phải một tháng sau Thẩm Văn Lang mới gặp lại Cao Đồ.
Ở Xương Hòa, một thành phố lân cận của Giang Hồ.
Khi thám tử tư gửi ảnh đến, Thẩm Văn Lang đang có cuộc họp cấp cao tại công ty.
Trong ảnh, Cao Đồ đang ngồi xổm bên lề đường mua hoa, hoa diên vĩ màu tím ở bên tay phải cậu, ánh nắng chiếu lên gáy cậu, bao phủ quanh người.
Thẩm Văn Lang vội vàng kết thúc cuộc họp và lái xe đến Xương Hòa.
Xương Hòa là một thành phố cấp huyện nhỏ gần Giang Hồ, nhưng may mắn là môi trường dễ chịu, những bông hoa phượng tím nở rộ khắp thành phố.
Thẩm Văn Lang nhận được những bức ảnh mới được gửi đến điện thoại, Cao Đồ vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Trời đang mưa lất phất, những cánh hoa bị thổi bay rơi đầy mặt đất.
Thẩm Văn Lang nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó qua cửa kính xe, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi nhớ nhung đã kìm nén tuôn trào.
Giống như một con cá đang hấp hối trên bờ, rất cần nước để cứu lấy sinh mạng sắp cạn kiệt.
Cao Đồ che một chiếc ô màu vàng nhạt, một tay xách túi mua sắm đi trên vỉa hè phủ đầy hoa phượng tím.
Thẩm Văn Lang nén lại sự thôi thúc không tiến lên, xuống xe và lặng lẽ đi theo sau cậu.
Cao Đồ mặc một chiếc áo khoác len dệt kim màu trắng sữa, tấm lưng gầy guộc dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã.
Lúc này, Thẩm Văn Lang chỉ muốn bước lên ôm cậu từ phía sau, ghé sát tai cậu và khẽ nói rằng anh nhớ cậu biết bao.
Nhưng cái bóng cô đơn, lẻ loi của Cao Đồ lại đâm vào trái tim anh.
Cao Đồ đi rất chậm, mái tóc bị gió thổi bay.
Thẩm Văn Lang dường như ngửi thấy mùi xô thơm nhàn nhạt thổi đến từ trong gió.
Mùi hương mà anh đã từng chê bai không biết bao nhiêu lần, giờ đây lại giống như một khúc gỗ cứu sinh, Thẩm Văn Lang càng nhận ra sự tệ bạc của mình trong quá khứ.
Cao Đồ rất thích đi dạo vào buổi tối, gió đêm mang theo hương thơm của cỏ cây, không khí trong lành.
Gió thổi tung chiếc áo phông của cậu, để lộ cái bụng đã nhô ra một đường cong tròn trịa.
Cậu dừng lại, đưa tay giữ lấy áo, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên đầu, phản chiếu khuôn mặt hiền hòa của cậu.
Cao Đồ mỉm cười dịu dàng, đặt tay phải lên bụng dưới, cái bụng khẽ nhúc nhích, “Con ngoan một chút nhé, sắp về nhà rồi.”
Những cánh hoa phượng tím bay theo gió, rơi xuống vai Cao Đồ rồi trượt xuống, Cao Đồ đi dọc theo những ô gạch trên vỉa hè, lòng bàn chân cũng dính đầy cánh hoa.
Cái bụng lại khẽ cử động, đẩy bụng Cao Đồ nhô ra một chút, giây tiếp theo Cao Đồ nghe thấy một tiếng mèo kêu nhỏ trong bụi cỏ.
Cậu đi đến bên bụi cây, lúc này mới phát hiện bên trong có một con mèo vằn, nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe đang nhìn về phía Cao Đồ, phát ra tiếng meo meo nhỏ.
Cao Đồ vịn bụng ngồi xuống, “Chỉ có một mình con ở đây thôi sao?”
Con mèo nhỏ lại kêu hai tiếng về phía Cao Đồ.
Cao Đồ lấy một cây xúc xích từ túi mua sắm ra, bóc vỏ và cho nó ăn. Em bé trong bụng lại cử động vài cái, thường xuyên hơn lúc nãy.
Cậu mỉm cười dịu dàng, “Sao vậy con yêu, con cũng thích mèo nhỏ sao?”
Thẩm Văn Lang đi theo Cao Đồ qua ba con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng rẽ vào một khoảng sân nhỏ.
Trong sân có một khu vườn nhỏ, trồng một ít hoa me đất và hoa diên vĩ.
Trong góc còn có một chiếc xích đu bằng gỗ, đầy những cánh hoa rơi rụng, được ánh đèn đường ngoài tường chiếu rọi, xuyên qua tấm màn mưa lất phất.
Cao Đồ lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa bước vào, ánh đèn vàng mờ ảo của khung cửa sổ ngay sau đó đã sáng lên.
Thẩm Văn Lang đứng trong sân, nhìn bóng người di chuyển trong nhà qua tấm rèm cửa trắng.
Anh đứng trong sân rất lâu, những cánh hoa lả tả rơi trên vai anh, nước mưa cũng làm ướt chiếc áo vest của anh.
Cao Đồ đang đứng trong bếp, nấu sữa trong một chiếc nồi nhỏ, lần khám thai trước bác sĩ nói cậu quá gầy, mỗi ngày phải uống một ly sữa, thuốc bổ sung vitamin và canxi cũng kê một đống.
Thẩm Văn Lang đứng ngoài cửa, nhưng không gõ cửa, do dự một chút rồi ngồi xuống bậc thềm.
Nhìn ánh đèn vàng ấm áp phát ra từ trong nhà, làn gió mát lạnh thổi trên mặt, những giọt mưa rơi xuống từ mái hiên, đọng lại thành một vũng nước nhỏ dưới bậc thềm.
Tiếng động trong nhà dần biến mất, ánh đèn vàng mờ ảo cũng tắt đi.
Thẩm Văn Lang đột nhiên nhận ra, cuộc sống của Cao Đồ không có anh cũng có thể rất tốt.
Không phải là sự đầy đủ về vật chất, mà là một cuộc sống bình lặng và mãn nguyện.
Trước đây khi Cao Tình vẫn chưa xuất viện, một lần sau khi tham gia một bữa tiệc riêng, trên đường Cao Đồ đưa Thẩm Văn Lang về nhà, anh đã bất ngờ hỏi Cao Đồ, cuộc sống mà cậu mong muốn là gì.
Anh nhớ Cao Đồ đã quay đầu lại nhìn anh, ánh đèn đường chiếu vào đôi mắt sáng ngời của cậu, cậu nói, “Đưa em gái đến một nơi không ai biết, sống một cuộc sống bình dị.”
Những gì Cao Đồ muốn chưa bao giờ nhiều, sự bình lặng đã là điều khó khăn.
Thẩm Văn Lang đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, anh và Cao Đồ đã quen biết mười năm, không phải anh không biết Cao Đồ luôn muốn gì, không phải anh không biết nguồn gốc của sự đau khổ và đấu tranh của cậu, nhưng anh đã keo kiệt không cứu Cao Đồ ra, đề phòng trái tim mình, gây ra kết quả cả hai cùng bị tổn thương như ngày hôm nay.
Cao Đồ có một cuộc phỏng vấn vào ngày hôm sau, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, mang theo chiếc bánh sandwich tự làm để ăn trưa.
Khoảnh khắc mở cửa, bóng người trên bậc thềm đã làm cậu giật mình.
Thẩm Văn Lang nghe thấy tiếng động cũng ngước lên, đối mặt với ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Cao Đồ.
Cao Đồ nhìn thấy người lẽ ra phải ở Giang Hồ lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, tóc Thẩm Văn Lang bị gió thổi rối bời, ngước mắt nhìn về phía cậu, giống như một chú cún bị ướt mưa.
Cao Đồ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Văn Lang đã đứng dậy và ôm cậu vào lòng.
Trên người anh rất nóng, cái ôm quá chặt khiến Cao Đồ có chút khó chịu.
Cậu đưa tay cố gắng đẩy anh ra, “Tổng giám đốc Thẩm, anh…”
Lòng bàn tay nóng bỏng của Thẩm Văn Lang giữ chặt lưng cậu, cằm anh tựa lên hõm vai Cao Đồ, cậu nghe thấy anh nói bằng giọng khàn khàn, “Cao Đồ, anh nhớ em rất nhiều.”
Cao Đồ để mặc anh ôm, không phản kháng cũng không cử động.
Cho đến khi Thẩm Văn Lang buông cậu ra, cậu kéo chiếc áo phông rộng thùng thình của mình, nói, “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại ở đây?”
Cằm Thẩm Văn Lang đã mọc râu xanh, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn vậy, anh nhìn Cao Đồ, đáy mắt đỏ hoe, “Tại sao đột nhiên nghỉ việc? Tại sao rời khỏi Giang Hồ? Tại sao lại để anh không tìm thấy em?”
Cao Đồ nhìn khuôn mặt của Thẩm Văn Lang, con ngươi chuyển động vài lần, cậu từ từ cúi đầu, “Nghỉ việc là lựa chọn của tôi, tôi đã không còn là nhân viên của HS nữa, chúng ta cũng không có mối quan hệ gì, tôi đi đâu là tự do của tôi.”
Cậu vừa nói xong, Thẩm Văn Lang lập tức phản bác, “Ai nói chúng ta không có mối quan hệ gì.”
Anh tiến lên nửa bước, lại ôm Cao Đồ vào lòng, “Anh xin lỗi.” Anh khẽ nói bên tai cậu.
Đó là lời xin lỗi đầy thành khẩn mà Cao Đồ chưa bao giờ nghe thấy từ Thẩm Văn Lang.
“Anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em, trước đây là anh sai, anh không biết em là Omega, đã nói rất nhiều lời không nên nói, làm rất nhiều việc không nên làm.”
Cơ thể Cao Đồ trong vòng tay anh đột nhiên run lên, “Anh biết rồi sao?”
Thẩm Văn Lang ôm cậu chặt hơn, “Anh chưa bao giờ ghét em, em đừng rời xa anh được không? Cao Đồ.”
Những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu khi nói ra lại vụng về đến mức không thể sắp xếp được câu từ, Thẩm Văn Lang chỉ một mực ôm Cao Đồ và cầu xin cậu tha thứ.
“Anh rất thích em, anh thực sự rất thích em.”
Anh áp mặt vào má Cao Đồ, giọng nói dường như có chút nghẹn ngào.
Cao Đồ đưa tay đẩy anh ra, khi chạm vào cổ anh, cậu mới nhận ra toàn thân Thẩm Văn Lang nóng bất thường.
Cậu đưa lòng bàn tay áp lên trán Thẩm Văn Lang, cái trán nóng bỏng khiến cậu ngay lập tức lộ ra ánh mắt lo lắng, cậu nói, “Thẩm Văn Lang, anh sốt rồi anh có biết không?”
Là một Alpha cấp S, thể chất của Thẩm Văn Lang luôn rất tốt, nhưng đêm qua anh mặc đồ mỏng manh, ngồi ngoài cả đêm, vẫn đột ngột sốt.
Anh ôm chặt Cao Đồ, khuôn mặt nóng bỏng áp sát vào cậu, sốt đến mức có chút mơ hồ.
Cao Đồ phải mất rất nhiều sức mới dìu được anh lên giường.
Đưa tay sờ mới phát hiện chiếc áo sơ mi của Thẩm Văn Lang vẫn còn ướt mưa chưa khô, dính vào người.
Cậu do dự một chút, sang nhà hàng xóm mượn một chiếc áo phông sạch, Thẩm Văn Lang cao, vai cũng rộng, không có bộ quần áo nào của Cao Đồ mà anh có thể mặc vừa.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng thay đồ xong cho Thẩm Văn Lang, đút cho anh uống thuốc hạ sốt.
Cao Đồ ngồi bên giường, tấm rèm cửa dày che khuất ánh nắng chói chang.
Cậu đặt chiếc khăn ướt lên trán Thẩm Văn Lang.
Ngồi bên giường nhìn anh.
Hai người hiếm hoi có một khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.
Cao Đồ dùng ánh mắt phác họa lại khuôn mặt của người trước mắt, không biết tại sao lại vô thức đỏ hoe mắt.
Nhớ lại lần đầu tiên họ chạm mắt nhau khi cậu nhặt chiếc máy bay giấy ở trường trung học, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Văn Lang lần đầu tiên rơi trên người cậu.
Nhớ lại giọng nói trầm ấm trên bục giảng, giống như tiếng chuông buổi sớm mai.
Nhớ lại vô số lần cậu nhìn bóng lưng anh khi đi theo sau, rộng lớn và vững chãi, mùi gỗ khô hanh của hoa diên vĩ từng chút một thấm vào mũi.
Nhớ lại ánh đèn bầu bạn trong những đêm tăng ca, dường như chỉ vậy thôi cũng đủ để an ủi tâm hồn.
Nhớ lại khi Cao Đồ rời đi, cậu đã đứng dưới tòa nhà HS rất lâu, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ màu bạc đó, tiễn biệt tình yêu mười năm của mình.
Cao Đồ cúi đầu, để mặc nước mắt rơi trên mu bàn tay Thẩm Văn Lang, “Tại sao anh lại đến?”
“Tại sao lại nói yêu tôi?”
Tại sao lại dường như cho cậu hy vọng.
Khi tỉnh lại, Thẩm Văn Lang thấy mình đang ở trong phòng ngủ của Cao Đồ.
Ánh sáng cam của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, làm cho cả căn phòng trở nên ấm áp.
Anh ngồi dậy, nhìn quanh, căn phòng rất đơn giản nhưng rất ấm cúng, trên bệ cửa sổ còn đặt những con thỏ bằng gốm.
Trong phòng có mùi xô thơm thanh mát, êm dịu.
Thẩm Văn Lang đưa tay thử nhiệt độ trán, đã hạ sốt rồi.
Quần áo trên người là do Cao Đồ thay cho anh, một chiếc áo phông cổ tròn mà Thẩm Văn Lang bình thường tuyệt đối sẽ không mặc, cổ áo dường như đã bạc màu do giặt quá nhiều lần.
Anh xuống giường, rời khỏi phòng.
Qua khung cửa sổ ở phòng khách đầy những chậu cây nhỏ, Thẩm Văn Lang nhìn thấy Cao Đồ đang ngồi trên chiếc ghế mây trong sân.
Hoàng hôn nhuộm bầu trời thành màu cam đỏ, những cành cây vươn ra ngoài tường cũng được chiếu rọi.
Cao Đồ đang chăm chú đọc sách, một tay xoa cái bụng đã lộ ra đường cong tròn trịa.
“Đang đọc gì vậy?” Anh đi đến bên Cao Đồ và hỏi.
Cao Đồ ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo qua lớp kính rất sáng.
“Sốt đã hạ chưa?” Cậu hỏi.
“Ừm.”
Cao Đồ khép sách lại, đứng dậy.
“Hạ sốt rồi thì đi đi, Tổng giám đốc Thẩm, đây không phải là nơi anh nên đến.”
“Tôi giấu thân phận Omega là lỗi của tôi, chuyện đêm hôm đó cũng là lỗi của tôi.” Cao Đồ cúi thấp mắt, “Tôi không nên làm những chuyện đó với anh khi anh không tỉnh táo, xin lỗi.”
“Nếu anh muốn truy cứu, xin lỗi hay bồi thường đều được.” Cao Đồ nắm chặt tay, không dám nhìn Thẩm Văn Lang, “60 vạn anh đã đóng cho em gái tôi, tôi cũng sẽ trả lại từng chút một.”
“Mười năm này, tôi thực sự rất biết ơn, nếu không có sự tài trợ của Tổng giám đốc Thẩm hồi đi học, e rằng tôi đã không thể hoàn thành việc học. Sau này tôi làm thư ký bên cạnh anh, anh giúp tôi giữ lại giường bệnh cho em gái, cho tôi mức lương cao ngất ngưởng, tất cả những điều này, tôi đều rất biết ơn.”
“Tôi tự cho mình không phải là người may mắn, nhưng rất may mắn, trong mười năm này tôi đã có thể gặp được anh.” Hoàng hôn chiếu lên vai Cao Đồ, cả người cậu được bao phủ trong ánh hoàng hôn cam vàng.
“Nhưng duyên phận giữa người với người luôn có lúc kết thúc, duyên phận giữa chúng ta cũng đến đây thôi.”
Thẩm Văn Lang nhìn vào đáy mắt Cao Đồ, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ bị tổn thương, anh từ từ mở lời, “Thế còn đứa bé thì sao?”
“Đứa bé này cũng không liên quan đến anh sao?”
Lòng bàn tay nắm chặt của Cao Đồ càng siết chặt hơn, con ngươi đứng hình trước ánh mắt của Thẩm Văn Lang.
Trong mắt cậu hiện lên vẻ hoảng loạn rõ rệt, “Đây là con của tôi, tôi sẽ không lợi dụng nó để làm gì cả, nếu anh không muốn tôi sẽ một mình nuôi nó lớn, nó sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh, sau này…”
Thẩm Văn Lang không đợi Cao Đồ nói xong, ngắt lời cậu, “Nếu anh nói anh muốn đứa bé này thì sao?”
“Chuyện đêm hôm đó anh chịu trách nhiệm chính, anh không nhớ gì là lỗi của anh, mười năm mà anh không nhận ra trái tim mình thì càng là vấn đề của anh.”
Thẩm Văn Lang nắm lấy bàn tay đang siết chặt đến tái nhợt của Cao Đồ, “Cao Đồ, anh là một người rất vụng về, lại kiêu ngạo, trong tiềm thức anh nghĩ rằng mình không cần sự yêu thích của bất cứ ai, nhưng bây giờ anh mới nhận ra, tất cả đều sai rồi.”
“Anh thích em, bất kể em có tin hay không, anh thực sự thích em.”
“Chúng ta dường như cứ mãi bỏ lỡ nhau, giống như hai đường thẳng song song, anh luôn bỏ lỡ tình yêu của em, và anh cũng ngu ngốc đến mức không nhận ra trái tim mình.”
“Bây giờ nói yêu có vẻ không xứng đáng, nhưng anh muốn em biết, anh thích em, anh muốn cùng em trải qua 30 năm, 40 năm, 50 năm tiếp theo của cuộc đời.”
“Không phải em thì không được.”
“Anh luôn làm em thất vọng, luôn mang đến cho em đau khổ, tất cả những điều này anh sẽ thay đổi, mười năm trước, anh sẽ thành tâm sám hối.” Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Cao Đồ, “Em có bằng lòng tha thứ cho anh một lần không, lần này, anh sẽ dốc hết sức để yêu em.”
Hoàng hôn khuất dần sau những đám mây ở chân trời, dường như cũng đang lặng lẽ lắng nghe những lời bày tỏ tình yêu này.
Cao Đồ chỉ nhìn Thẩm Văn Lang, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh hoàng hôn càng thêm dịu dàng.
Cậu không nói gì, nhưng khóe mắt ửng đỏ đã tố cáo cậu.
“Đừng từ bỏ anh, được không?” Thẩm Văn Lang đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Cao Đồ.
Trước khi những giọt nước mắt của Cao Đồ kịp rơi xuống, anh đã hôn lên đôi mắt trong suốt như pha lê đó.
Thẩm Văn Lang vẫn đưa Cao Đồ trở về Giang Hồ, lấy cớ rằng trước khi đứa trẻ ra đời, người bố Alpha có nghĩa vụ cung cấp tin tức tố trấn an.
Cao Đồ chuyển đến nơi ở của Thẩm Văn Lang, ban đầu cậu từ chối, nhưng trong thai kỳ của mình, cậu thực sự cần tin tức tố trấn an của Alpha, bản thân cậu không sao, nhưng không thể mạo hiểm với đứa trẻ.
Thẩm Văn Lang thực ra không có nhiều thời gian ở bên cậu, dự án đấu thầu gần đây của HS luôn bận rộn.
Mỗi ngày Thẩm Văn Lang đều về nhà rất muộn, lặng lẽ mở cửa phòng Cao Đồ, rón rén bước vào, nhìn khuôn mặt cậu đang ngủ, rồi lại lặng lẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Dự án đấu thầu kết thúc, anh đã nghỉ một ngày làm việc.
Cao Đồ mặc một chiếc áo khoác len dệt kim màu xanh nhạt mà Thẩm Văn Lang đã chọn cho cậu, chiếc áo phông hơi rộng bên trong che đi cái bụng đang nhô lên.
“Bác sĩ nói bây giờ em phải vận động nhiều hơn, hít thở không khí trong lành.”
Khi dừng xe chờ đèn đỏ, anh quay sang nhìn Cao Đồ, “Một thời gian trước công ty khá bận, anh không có thời gian ở bên em.”
“Hôm nay anh đưa em đến một nơi.”
Cao Đồ cũng ngước lên nhìn anh, “Ừm.”
Cho đến khi chiếc xe rẽ vào một con đường quen thuộc, Cao Đồ mới nhận ra Thẩm Văn Lang đã đưa cậu đến trường trung học trước đây của hai người.
Vì đang là kỳ nghỉ, trong trường không có nhiều người.
Mọi thứ dường như vẫn giống như trong ký ức, hoa mộc lan trong khuôn viên trường đang nở rộ.
Thẩm Văn Lang tiến lên nắm lấy tay Cao Đồ, “Dường như đã mười năm trôi qua, nơi này vẫn như cũ.”
Thư viện ở đây mở cửa cho người ngoài vào trong kỳ nghỉ.
Anh nắm tay Cao Đồ đi vào, đến nơi hai người lần đầu gặp nhau.
“Anh nhớ em trước đây rất thích đến thư viện.”
Cao Đồ gật đầu, “Lúc đó vì buổi tối phải đi làm thêm, ban ngày nhiều bài học không thể tập trung nghe, đành phải mượn sách ở thư viện tự học bù.”
Ánh mắt Thẩm Văn Lang tối sầm lại, nhớ đến trước đây luôn vô tình gặp Cao Đồ đang đi làm thêm khắp nơi.
Thực ra cũng không phải là vô tình gặp, mà là anh luôn đi theo Cao Đồ.
Những mảnh ký ức vụn vặt trước đây như một bức tranh được mở ra trong tâm trí. Cao Đồ đứng bên lan can tầng ba, lần đầu tiên gặp Thẩm Văn Lang chính là ở đây.
Chiếc máy bay giấy bay đến chân cậu, xuyên qua mười năm thời gian, biến thành bàn tay đang nắm chặt trong lòng bàn tay lúc này.
Thẩm Văn Lang không biết từ đâu lấy ra một chiếc máy bay giấy, anh nói, “Không biết nghe từ đâu mà có người nói, máy bay giấy ước gì được nấy.”
Thẩm Văn Lang nắm chặt chiếc máy bay giấy đó, thực sự thành tâm ước, Cao Đồ nghe thấy anh nói, “Sau này Cao Đồ sẽ luôn hạnh phúc.”
Chiếc máy bay giấy vẽ một đường cong trên không trung.
Cao Đồ quay đầu nhìn Thẩm Văn Lang, trái tim không thể kiểm soát được mà đập loạn xạ.
“Tại sao không ước cho chính mình?” Cậu hỏi anh.
Thẩm Văn Lang nhìn bầu trời xuyên qua mái vòm của thư viện, anh nói, “Bởi vì hạnh phúc của em liên quan đến anh.”
Cao Đồ nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu trong con ngươi của Thẩm Văn Lang, “Nếu tôi nói là không thì sao?”
Cậu nói với giọng trêu chọc.
“Vậy thì anh sẽ phải cố gắng hơn nữa.” Thẩm Văn Lang cười, cúi người hôn Cao Đồ.
Cao Đồ nghĩ,
Quả chua mà cậu đã gieo trồng mười năm trước, dưới sự chăm sóc cẩn thận của cậu, cuối cùng cũng kết ra quả ngọt.
Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro