[Liệu nguyên] Đôi tay đẹp thích hợp để nắm ra giường
Tay của Thang Sách Ngôn rất đẹp, làm một bác sĩ, đôi tay của hắn vô cùng quan trọng.
Cũng giống như Đào Hiểu Đông vậy, đều dựa vào kỹ xảo của bàn tay để sống.
Lúc Đào Hiểu Đông rỗi rảnh, nhàm chán chỉ thích nắm tay của bác sĩ đẹp trai mà chơi. Anh cũng không làm gì khác, chính là từ nơi này khớp xương mò tới khớp xương khác, hoặc giả là giúp hắn cắt móng tay, làm cho Thang Sách Ngôn cảm thấy mình giống như một người tàn phế thiểu năng vậy.
Bất quá, người này thích thì theo hắn đi.
Bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, đại nam nhân như vậy thật ra không quá chú trọng dưỡng da, đến nỗi tróc da các loại đều là chuyện thường.
Đào Hiểu Đông sau khi thức dậy có việc yêu thích mới, đó là trước khi ra ngoài giúp Thang Sách Ngôn bôi kem dưỡng tay.
Mặc dù bác sĩ Thang cảm thấy việc này không cần thiết, thế nhưng Đào Hiểu Đông thích làm, từ một đôi khớp xương, vuốt ve tới cổ tay, sau đó sẽ nắm lấy cả bàn tay.
Đào Hiểu Đông không biết có phải là cố ý chọc người không, mua được kem dưỡng tay có mùi hương cũng đặc biệt khả ái. Dâu, chanh, blueberry, rõ ràng đều là đồ dùng cho thiếu nữ mười mấy tuổi, anh lại dùng ở trên người Thang Sách Ngôn.
Thang Sách Ngôn hoài nghi anh là cố ý, loại kem dưỡng tay này mùi hương đều bám rất lâu, lúc đi làm ở bệnh viện hắn bị y ta ngửi được, đem ra trêu ghẹo một hồi.
"Thang trưởng khoa, trên người anh thơm quá, sếp Đào biết không?"
Hắn chỉ đành phải cười một tiếng không biết làm sao, người kia có thể không biết à? Chính là người kia thoa cho hắn. Hắn cũng tùy người kia làm bậy. Tựa hồ anh muốn cho hình tượng cao lớn vĩ đại của hắn thêm một chút ngây thơ.
Đào Hiểu Đông hết sức yêu mến tay Thang Sách Ngôn, một mặt nguyên nhân là nó trước đây đã bị thương, Đào Hiểu Đông làm một thợ xăm, đối với bảo vệ tay rất chú trọng.
Đến nỗi tự mình có một chút tay khống.
Vừa vặn tay của bác sĩ đẹp trai nhà anh lại đẹp như vậy.
Thang Sách Ngôn bắt đầu trêu ghẹo anh, em rốt cuộc là thích anh hay là thích tay anh?
"Đều thích, chỗ nào của anh em cũng thích."
Đào Hiểu Đông thỉnh thoảng lướt Douyin thấy được mấy clip ngắn.
Đôi tay đẹp thích hợp dùng để nắm ra trải giường.
Vì vậy anh đem chủ ý xấu đánh tới trên người bác sĩ nhà mình.
Muốn tay Thang Sách Ngôn nắm ra trải giường, sau đó anh cầm điện thoại di động chụp hình. Cuối cùng cài làm hình nền điện thoại.
Bác sĩ đẹp trai chỉ cảm thấy không nói nổi.
Hắn ôm người quăng lên giường.
"Em chính là nắm ra trải giường như vậy cho anh."
Đào Hiểu Đông cảm thấy báo ứng tới.
"Nếu không thì sao?"
"Căn cứ phản ứng bình thường của con người, chỉ có lúc cảm giác đang quá phấn khích mới sẽ làm ra một ít động tác đặc biệt, tỷ như, em bấu vào lưng anh, cũng giống việc nắm ra trải giường."
"Ngôn ca, em... . . ."
Lời còn chưa nói hết, Thang Sách Ngôn đã bắt đầu mở thắt lưng của anh.
Anh nắm quần không buông tay.
"Ngôn ca, ban ngày không tốt lắm?"
Thang Sách Ngôn nhìn anh không buông tay cũng không kiên trì, vì vậy bắt đầu tháo thắt lưng của mình.
" . . ."
Anh tại sao phải chọc người này chứ?
Thang Sách Ngôn ở trên giường có một loại cảm giác S làm cho không người nào có thể phản kháng, hắn thói quen khống chế người khác, mà Đào Hiểu Đông cũng mặc cho hắn xoa nắn.
Quá không cho người ta có chút phản kháng nào thật mà.
"Hiểu Đông, nghe lời, chớ dùng răng, chụp thêm cho em mấy tấm hình."
Cám dỗ lớn như vậy, anh dĩ nhiên là đáp ứng.
Thật ra thì trong lòng cũng có chút muốn như vậy. Dù sao ban ngày lại không có người tới. Anh cũng muốn...
Đào Hiểu Đông cảm thấy có chút nghẹt thở, lại không dám phun ra, ánh mắt nhìn Thang Sách Ngôn còn mang điểm ủy khuất.
Càng làm cho ánh mắt của bác sĩ Thang tối đi mấy phần.
"Em còn mua mấy loại kem dưỡng tay mùi vị hổ lốn kia cho anh nữa không?"
"Không, không, không mua... . . ."
Ngày mai sẽ đổi một mùi khác.
Thang Sách Ngôn cầm lấy điện thoại của mình, hướng về phía tay mình nắm ra trải giường, lại chụp mấy tấm. "Hiểu Đông của chúng ta sao lại sắc tình như vậy chứ?"
Đào Hiểu Đông nghe lời này một cái liền không vui, đứng lên muốn chạy, lại bị người nắm quần áo kéo trở về.
"Tức giận?"
"Không có "
"Gọi ra."
"Ngôn ca."
Đào Hiểu Đông đối với yêu cầu của hắn, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai, bảo làm gì thì làm cái đó. Thang Sách Ngôn yêu thích nhất điểm này, hắn biết người này coi trọng hắn vô cùng, cho nên vô luận hắn muốn làm gì Đào Hiểu Đông cũng đáp ứng.
Ngoan đến có chút khiến cho hắn áy náy.
"Ngôn ca thương em."
Thang Sách Ngôn thương Đào Hiểu Đông, thương đến trong xương.
xuetu746.lofter.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro