Lộn nhà :3
Điện ngắt, không có điều hòa, gió hiu hiu thổi đỡ bớt phần nào, bên trong không khí hơn 30 độ, thật là làm cho người ta khó có thể chịu được, Ngao Tử Dật luôn luôn sợ nhiệt. Thật vất vả để ngủ, nữa đêm lại bị cái nóng làm cho tỉnh giấc, không thể làm gì khác hơn là tự dội nước lã tắm rửa cho mình để hạ thấp nhiệt độ.
Trùng Khánh gần đây ẩm thấp, Ngao Tử Dật thể chất lại dễ xuất mồ hôi, nằm trên giường trăn trở 1 hồi. Không khí xung quanh khó chịu làm đầu cậu choáng váng, não căng ra, giống như bị kim châm líu nhíu, khiến cho cậu cả người toát ra mồ hôi, phía sau lưng như bị dính hồ, nước ướt sủng lưu lại khắp ở trán, làm cho cậu có chút bực bội.
Ngao Tử Dật vừa tự quạt cho mình vừa nghĩ : " Xem ra bây giờ tỉnh giấc chính là không còn cách nào ngủ lại được. " Mới vừa cầm điện thoại đang định gọi cho bạn để phát tán nỗi bực tức trong lòng, lại đột nhiên nghe được 1 tiếng "tít".
Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa! Có người đã khóa kín cửa của cậu bằng mật mã. " Không chính xác sao? Ta nhớ rõ ràng trợ lý của ta đã đem mật mã đổi thành 1234 a~~"
Thiếu nợ ? Lớp trưởng rõ ràng nói mua điều cay độc khỏi trả tiền, ta còn ....
Trả thù ? Ta ngày đó còn bé, muốn cướp quả cầu liền dùng sức khỏe cướp lấy! Người ta hơn ta đến năm tuổi mới tài
Mưu sát? Không Không Không.
Cướp sắc? Lẽ nào lại nghịch lý như thế, nhưng suy cho cùng ta nhìn qua cũng rất được a~
Trải qua 5 giây Ngao Tử Dật đấu tranh tư tưởng hàng loạt sự việc phẩn phản phúc phúc, cuối cùng kết luận là ... Mật mã của cậu hoàn toàn không có kẻ hở. Bất kì kẻ nào cũng không thể phán đoán đúng được. Mật mã nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất. ( MMA: Cái đầu mi, 1234 thì trẻ mẫu giáo cũng mò ra được -.- )
" Tích lí tích "
" Ta nói rồi, ta không phải đổi thành 1234 mà là 0000. Ai? Giày của ta không phải chỉ ở phạm vi bên trái sao? Như thế nào... Duy chỉ có người! "
" Ngươi là ai ? "
" Who are you ? "
2 người đồng thời cùng phát ra câu hỏi. Ngao Tử Dật và Hoàng Kì Lâm đều không nhìn thấy người kia vẻ mặt đầy nỗi lo. Hoàng Kì Lâm để tăng thêm khí thế của bản thân, quyết định ra oai trước để áp chế đối phương.
" Người đã hỏi thì ta có lòng từ bi nói cho ngươi biết, ta là Hoàng – Kì – Lâm "
" À.... Không biết " – Ngao Tử Dật khuôn mặt uy hiếp mà lắc đầu lia lịa.
Hoàng Kì Lâm ý thức được hiện tại không phải so đo, cậu như thế nào lại có thể chưa từng nghe qua tên hắn.
" Được, đây không phải là quan trọng, vấn đề ở đây là ngươi như thế nào lại ở nhà của ta? "
" Đây là nhà của ta chứ?" Ngao Tử Dật tỏ vẻ thích thú, tiểu hài tử.
Ukm~ Không tồi a~ Vẫn tiếp tục tranh cãi. Hoàng Kì Lâm nhịn không được thở dài một chốc, hiện tại tên bày tôi này quá đỗi gàn rỡ, cư nhiên như thế nào mà có thể tiến cử vào làm ở nhà hắn chứ.
" Ngươi là Khúc Kì sao? Cảm tạ ngươi đã yêu thích ta, ta có 1 nguyện vọng chính là người đừng có quấy rầy sinh hoạt cá nhân của ta, có nghe hay không ?"
" ... " Ngao Tử Dật vẫn là khuôn mặt uy hiếp. Hoàng Kì Lâm đối với vị " người ở " này tiến lên phía trước, đang muốn khắc sâu ý tưởng giáo dục. Đối phương thấp tha thấp thỏm mà lùi lại , trên đường còn không biết có cái gì vướng vào chân. Ngao Tử Dật vẻ mặt chăm chú nhìn Hoàng Kì Lâm vỗ vỗ vai hắn : "Ngươi đi nhầm. Nơi đây không phải là Kì Gia " Cái này đến phiên Hoàng Kì Lâm bị xoay chuyển, chẳng nhẽ thực sự không phải người hầu ? Vậy rốt cuộc hắn ở nhà ta làm gì?
Thiếu nợ? Mưu sát? Trả thù? Cướp sắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro