171 - 172
Chương 171: Thăng chức, tăng lương
Sau khi rời khỏi nhà Azcot, Klein ngồi xe ngựa công cộng trở về phố Hoa Thủy Tiên.
Cạch, hắn lấy chìa khóa, mở cửa phòng, bỗng trông thấy một bóng người ngồi trong phòng ăn.
Klein vô thức nắm chặt gậy ba-toong trong tay, nhưng chợt hiểu ra, đây không phải kẻ trộm mà là cô hầu gái Bella.
Bella chăm chú đọc tờ báo đặt trên bàn, nghe tiếng mở cửa cũng giật nảy mình, đứng phắt dậy, lắp bắp giải thích:
"Tôi, tôi vừa làm xong các công việc buổi sáng, đang chờ đun nước để, để ăn bánh mì."
Đúng là mình còn chưa quen việc trong nhà bỗng có thêm một cô hầu gái... Klein cười trừ, cởi mũ, gật đầu nói:
"Đọc là một thói quen tốt, có thể kiên trì đọc sau khi làm việc xong sẽ được Nữ Thần ủng hộ."
Hắn sợ cô hầu nghĩ mình móc mỉa nên dùng tới cả danh nghĩa của Nữ Thần Đêm Tối.
Nhưng trên thực tế, chỉ có Thần Tri Thức Và Trí Tuệ đề cao tầm quan trọng của học tập... Đương nhiên, bất kể giáo hội nào cũng khởi xướng việc học. Ừm, mười bảy, mười tám tuổi, tôn thờ Nữ Thần Đêm Tối, rõ ràng là chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, mà kiểu cha mẹ này, chỉ cần không phải đường cùng, chắc chắn sẽ cho con gái đi học. Trường học công lập không kham nổi, nhưng trường học miễn phí của giáo hội không thành vấn đề, cùng lắm là chậm trễ hơn chút... Cho nên Bella không mù chữ, biết từ đơn, có thể đọc báo chí... Klein suy đoán, cất gậy ba-toong, đi vào phòng khách.
Hắn có ấn tượng không tệ với Bella.
Mặc dù cô bé này hơi lóng ngóng trong phòng bếp, tay chân vụng về, nhưng cô nàng tỏ ra bằng lòng học hỏi, có thái độ cầu tiến.
Bella buông hai tay bên người, hơi ngượng ngùng nói:
"Trước đây, tôi, tôi chưa đọc báo bao giờ. Người chủ thuê nhà không cho chúng tôi mua báo cũ về dán tường... Vừa rồi, lúc lau bàn trà, tôi cầm tờ báo lên, vô tình nhìn lướt qua, cảm thấy, cảm thấy vô cùng thú vị."
Cô bé đáng thương. Trước khi ta xuyên tới đây, báo chí chỉ xếp hạng chót trên bảng xếp hạng về độ thú vị... Klein thầm than thở một câu, cười cười. Hắn lần theo sợi dây chuyền bạc, móc chiếc đồng hồ quả quýt ra, nhìn qua, thuận miệng nói:
"Chỉ cần cô hoàn thành công việc của mình, mà phải hoàn thành tốt đấy nhé, thời gian còn lại cô có thể tự do sắp xếp, không cần lo lắng. Đương nhiên, nếu tôi và Benson, Melissa đang nói chuyện, tốt nhất cô nên đợi trong phòng của mình. Tôi cho phép cô dùng đèn khí gas trong phòng cô, cũng cho phép mang mấy tờ báo cũ vào.
Ừm, một giờ chiều cô tới gõ cửa phòng ngủ của tôi nhé. Sau đó chuẩn bị cho tôi một tách hồng trà Sibo, hai miếng bánh mì trắng mềm mại, một miếng bánh mì yến mạch, một đĩa bơ nhỏ."
Để ăn mừng mình tấn thăng danh sách 8, Klein quyết định xa xỉ nho nhỏ một lần, ăn hết bánh mì trắng Benson để dành cho cuối tuần.
Ừm, mình sẽ mua thêm 8 pound về. Về sau, món chính từ bánh mì yến mạch chuyển thành bánh mì trắng! Lương tuần của người phi phàm danh sách 8 chắc chắn sẽ tăng cao. Vậy mà trước đó, đội trưởng không nhắc tới chuyện này... Anh ta lại quên! Klein đờ đẫn một lát, quyết định ngày mai đến hỏi rõ ràng.
"Vâng, vâng." Bella vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đáp.
Sau đó, cô xác nhận lại:
"Ngài Klein, ngài muốn dùng hồng trà Sibo để tiếp khách phải không?"
Vì cả nhà đều là Moretti, nên cô gọi tên từng người.
"Đúng vậy, sau này, đó là loại trà thường uống hàng ngày." Klein khoát tay, đi về phía cầu thang.
Sau khi trở thành Tên Hề, hắn bỗng phát hiện tình trạng tài chính của mình tốt hơn nhiều.
Cũng bởi vì, thứ nhất là tạm thời không có khoản chi lớn ngoài quy định nào. Chỉ trừ, mỗi ngày tốn 2 saule chi phí thuê xe ngựa đi điều tra ngôi nhà có ống khói đỏ, và thi thoảng mua bổ sung vật liệu. Mà khoản thứ 2 nhiều khi có thể báo thanh toán.
Thứ hai là, trong tài khoản ẩn danh của Klein có 300 bảng yên ổn nằm đó. Phải biết rằng, giá một mét vuông ruộng hoặc nông trường ở nông thôn chỉ khoảng 5 đến 6,5 saule. Nói cách khác, hắn có thể mua được 920 đến 1200 mét vuông ruộng hoặc nông trường, gần tương đương 137 đến 179 mẫu Trung (1), hoặc 23 đến 30 mẫu Anh (2) trên trái đất. Mặt khác, số tiền đó cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở phố Hoa Thủy Tiên theo phương thức có kỳ hạn trong vòng 15 năm.
(1) mẫu Trung: là một đơn vị tính diện tích của Trung Quốc thời xưa, giá trị quy đổi sang mét vuông khác với đơn vị mẫu ở nước ta. 1 mẫu Trung = 667 mét vuông.
(2) mẫu Anh (acre): là một đơn vị tính diện tích của Anh, Mỹ. 1 mẫu Anh = 4046 mét vuông.
Nếu quy tất cả thành đất đai, thu nhập hàng năm đại khái cũng được 23 đến 31 bảng... Cũng không tệ lắm, nhưng trước mắt không cần thiết, 300 bảng này giữ lại phòng khi khẩn cấp... Hừm, mấy ngày nữa tìm cơ hội nói thật lương tuần của mình cho Benson và Melissa! Klein vừa nghĩ vừa đi vào phòng ngủ.
Khóa trái cửa, Klein ngồi vào giường, lại bắt đầu minh tưởng. Hắn dùng cách này, vô cùng cẩn thận, dần dần thu lại từng chút năng lượng ma dược đang tràn ra ngoài.
Đối với hắn, mất khống chế chỉ là một danh từ nói suông, cho tới khi gặp vị Kẻ Trừng Phạt kia.
Nhưng mà, hắn không quen biết vị Kẻ Trừng Phạt kia, cũng không biết trước đó ông ta đã gặp những chuyện gì, nên chỉ vô thức cho rằng ông ấy là trường hợp nhỏ, là tình huống ít gặp.
Chuyện này giống như sau khi xem tin tức thấy những vụ thảm sát ở thành phố khác, người bình thường cùng lắm là than thở vài câu, quay người sẽ quên ngay.
Nhưng chuyện của lão Neil khiến Klein cực kỳ sốc, để hắn rõ ràng cảm nhận được mất khống chế là chuyện sát sườn. Ở xung quanh mình, lúc nào cũng có thể xảy ra mất khống chế bằng những cách không thể lường được.
Thật là một bài học đẫm máu... Klein kết thúc minh tưởng, mở mắt, thầm nói một câu.
Trong thời gian này, hắn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ngày đó, thường xuyên giật mình tỉnh lại giữa đêm, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Hắn vô cùng buồn khổ khi lão Neil mất, cũng lo lắng cho tương lai của mình. Nếu không có minh tưởng giúp đi vào giấc ngủ, hắn tin chắc mình sẽ thường xuyên mất ngủ.
"Ngoài tiêu hóa ma dược, còn phải hết sức khống chế cảm xúc và ham muốn của bản thân ở mức độ hợp lý, không để bị sa ngã..."Klein thở dài một hơi, nằm xuống, nhanh chóng ngủ say.
Ngày lão Neil chết, lời nói và biểu cảm của Dunn khiến hắn vô cùng xúc động, để hắn lần đầu tiên suy ngẫm kỹ càng về trách nhiệm của Kẻ Gác Đêm, muốn nhanh chóng gánh vác trách nhiệm của mình, trợ giúp đội trưởng và đồng đội.
Bởi vậy, hắn không muốn lãng phí thời gian buổi chiều, vẫn tới luyện tập cận chiến như thường.
...
Ba giờ chiều, trong sân tập đơn sơ.
Gavin tóc hoa râm cau mày nhìn các động tác của Klein, từ không trôi chảy đến khi thuần thục, từ quen thuộc tới khi giống những chiến sĩ đã huấn luyện hơn nửa năm.
Mà quá trình này chỉ diễn ra trong vòng 40 phút!
Ông hô dừng luyện tập, đánh giá Klein từ đầu đến chân, không kìm được hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Klein đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, chuẩn bị lấy lý do nghiên cứu khoa học để lấp liếm hành động của mình, nhưng Gavin vừa dứt lời, liền trầm ngâm bổ sung:
"Nếu không tiện thì không cần trả lời."
Xem ra nhân viên của sở cảnh sát đã nói chuyện với thầy Gavin rồi... Cũng đúng, thi thoảng ông ấy sẽ huấn luyện người phi phàm, sao có thể không nhắc nhở trước... Klein nhẹ nhàng thở phào, nhếch miệng nói:
"Thưa thầy, thầy cho rằng em cần luyện tập bao lâu nữa mới tham gia thực chiến được?"
Gavin khoanh tay trước ngực, nhìn hắn chăm chú, dằn giọng nói:
"Khoảng hai, ba ngày."
"Nhưng thế này vẫn chưa đủ!"
Ông vừa nghĩ vừa giải thích:
"Có thể tham gia thực chiến cũng không có nghĩa là thông thạo chiến đấu. Muốn thông thạo đại khái cần khoảng hai, ba tuần nữa.
Mặt khác, cậu nhất định phải biết sử dụng những vũ khí thuận tiện mang theo như gậy ba-toong, roi, dao găm và dao ba cạnh!"
... Còn nhiều nội dung đến thế sao? Klein ngây người một lúc.
Ánh mắt tang thương của Gavin lướt qua hắn, nói:
"Cậu phải nhớ kỹ, mỗi giọt mồ hôi cậu đổ xuống nơi đây, tương lai sẽ có thể cứu vãn mạng sống của cậu."
"Vâng, thầy!" Klein giữ vững tinh thần đáp.
...
Sáng sớm thứ bảy, Klein tới công ty bảo an Gai Đen, gõ cửa phòng làm việc của đội trưởng.
Dường như Dunn Smith đã sớm chuẩn bị, ngẩng đầu lên nói:
"Hôm qua quên thông báo cho cậu, sau khi thăng cấp lên danh sách 8, chức vị của cậu ở sở cảnh sát từ đốc sát thực tập trở thành đốc sát. Tôi sẽ bảo họ nhanh chóng đổi giấy chứng nhận và quân hàm quân phục của cậu."
"Lương tuần của cậu từ 6 bảng tăng lên 10 bảng, giáo hội và sở cảnh sát mỗi bên chịu 1 nửa. Mức này đã bằng những Kẻ Gác Đêm có thâm niên rồi, tất nhiên ý tôi là những người danh sách 9."
... Đội trưởng, có phải anh viết nháp trước không? Klein nghe xong sửng sốt một chút, rồi mặt mày giãn ra, khóe miệng cong lên, đáp:
"Còn cao hơn dự đoán của tôi nữa."
Hắn còn tưởng lương tuần chỉ tăng tới 8 bảng.
Dunn cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, nói:
"Tiền lương của Kẻ Gác Đêm tăng lên dựa vào một là số năm phục vụ, hai là cống hiến, ba là chức vụ của bản thân. Mà điều thứ ba thường liên quan mật thiết với cống hiến."
Cũng đúng, nếu không có công lao, cho dù tiêu hóa hết ma dược, đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp, cũng không thể xin được công thức và vật liệu ma dược... Klein băn khoăn gật đầu.
Lương tuần 10 bảng, tức là lương một năm 540 bảng. Trong tình huống không phải nộp thuế, thu nhập như thế ở giai cấp trung lưu cũng được coi là vô cùng cao, gần bằng những nghề nổi bật trong xã hội hiện nay như luật sư lớn, kiến trúc sư nổi tiếng, bác sĩ ngoại khoa lâu năm và nhân viên chính phủ cao cấp.
Lương một năm của Phó Bộ Trưởng Bộ tài chính vương quốc Ruen cũng chỉ 700 bảng, hơn nữa đó là lương trước thuế, sau khi trừ thuế, cao nhất là còn 640 bảng, ừm, có khi không tới... Căn cứ vào quảng cáo trên báo chí, một tòa nhà không tệ ở khu Tây Backlund và khu Hillston chào giá khoảng 2500 bảng. Nếu mình, Benson và Melissa có thể duy trì tình hình chi tiêu như hiện nay, sau bảy, tám năm sẽ mua được... Chỉ dựa vào sức mình, chỉ cần bảy, tám năm có thể mua được một tòa nhà ở vị trí gần trung tâm thủ đô, mức lương này thật khiến người ta vui vẻ... Klein đứng dậy chào, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lòng đất, tới phòng trực cửa Chianese.
Không tới mười giây sau, hắn bỗng nghe thấy có người đang tới gần phòng trực.
Ngay sau đó, Dunn xuất hiện trước cửa, đôi mắt xám sâu thẳm, anh nói:
"Có một vụ án cần cậu trợ giúp."
"Vụ án liên quan tới yếu tố phi phàm?" Klein buột miệng hỏi.
"Không phải, sáng nay, ngài Maynard - nghị sĩ thành phố, bị phát hiện đã chết trong nhà. Cục cảnh sát thành phố Tingen đang chịu áp lực rất lớn. Họ hy vọng chúng ta giúp đỡ họ nhanh chóng khóa chặt hung thủ bằng cách thông linh. Ừm, trước mắt, trong tiểu đội chỉ còn cậu có thể thông linh." Dunn giải thích xong, lại nói thêm, "Cuối tuần này, Thánh Đường sẽ điều một vị Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn tới gia nhập với chúng ta. Thật ra, nên làm thế từ trước rồi, chỉ là cậu gia nhập, lại vừa khéo chọn ma dược Thầy Bói."
**********
Chương 172: "Khám nghiệm tử thi"
"Ngài ấy, ngài nghị sĩ tử vong cách đây bao lâu?" Klein đứng lên, hỏi thẳng điểm quan trọng.
Nếu quá 15 phút, thông tin có thể thu được sẽ rời rạc. Nếu quá 1 giờ, chỉ có thể thu được những thông tin đại khái.
Nếu quá 1 tháng trở lên, việc thông linh có tỷ lệ thất bại cực kỳ cao.
"Thật đáng tiếc, báo cáo điều tra ban đầu nói rằng, nghị sĩ Maynard tử vong vào khoảng 9 giờ tới 11 giờ tối qua." Dunn rung chân, nói: "Cậu chỉ cần ra tay trợ giúp, không cần quan tâm có thu hoạch được gì hay không."
"Vâng." Klein lấy áo khoác, cầm mũ và gậy ba-toong, đi ra khỏi phòng trực. Dunn Smith thay hắn trực cửa Chianese.
Thật ra, theo lý thuyết, người phi phàm chỉ cần được nâng cao linh tính thì cũng có thể học được linh thị, xem bói và nghi thức ma pháp, nhất là danh sách Kẻ Không Ngủ vốn có linh cảm cao.
Nhưng trên thực tế, trong cùng một lĩnh vực, những nghề nghiệp khác nhau có năng lực khác nhau hết sức rõ ràng. Ví dụ Dunn Smith và Leonard Mitchell trước mắt đều nắm được linh thị, nhưng họ nhìn thấy khí tràng chỉ có màu trắng nhạt hoặc lam nhạt, không thể phân biệt chính xác tình trạng của các bộ phận trong cơ thể. Trong trạng thái linh thị, họ có thể trực tiếp nhìn thấy quỷ hồn, linh thể, có điều không đơn giản hữu hiệu bằng linh cảm.
Đây cũng là lý do Kẻ Không Ngủ, Thi Sĩ Nửa Đêm và Ác Mộng không thích mở linh thị.
Cũng tương tự, nếu họ muốn cũng có thể học được phương pháp xem bói con lắc cảm xạ, bói gậy, xem bói cảnh trong mơ, chỉ là không nên trông chờ gì vào xác suất thành công.
Về lĩnh vực nghi thức ma pháp cũng giống thế.
Lúc hai người lướt qua, Dunn bỗng nói:
"Vừa rồi, tôi quên nói, chuyện này cũng do thanh tra Tolle chịu trách nhiệm. Ông ta chờ cậu trong sảnh tiếp khách công ty bảo an. Nhớ thay đồng phục mới của cậu và mang theo giấy chứng nhận mới"
Klein không hề bất ngờ, cười hỏi:
"Đồng phục mới, giấy chứng nhận mới? Cục cảnh sát thành phố Tingen làm việc hiệu quả nhỉ."
Hôm qua hắn mới thăng cấp lên danh sách 8...
"Bởi vì vụ án này rất quan trọng, cho nên..." Dunn xòe tay, ngồi xuống chỗ của Klein.
Klein đi thẳng lên lầu, không vội tới sảnh tiếp khách mà về phòng nghỉ ngơi của Kẻ Gác Đêm, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Trong phòng trực chỉ có bồn cầu, bình nước và chậu.
Sau đó, hắn thay bộ trang phục cảnh sát có hai ngôi sao bạc, đội mũ mềm có huy hiệu "Hai thanh kiếm giao nhau, vương miện bao quanh".
Sau khi chuyển Bùa chú Viêm Dương, còi đồng Azcot và các vật liệu dùng trong nghi thức sang áo đồng phục cảnh sát, Klein sửa sang quần áo, cầm gậy ba-toong ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa ra tới sảnh, hắn đã thấy ngay thanh tra Tolle ngồi trên ghế sô pha.
Một thời gian không gặp, vị cảnh sát cao to này càng "màu mỡ" hơn, bụng càng núng nính hơn người, lại thêm bộ râu và tóc rậm rạp, trông y gấu ngựa trốn ra từ rạp xiếc.
"Rất vui được hợp tác với cậu lần nữa." Tolle thấy là một Kẻ Gác Đêm quen biết, thở phào một hơi, đứng lên, vươn tay gấu ra.
Không, là bàn tay... Klein lặng im chỉnh đốn suy nghĩ mình. Hắn ra vẻ lịch sự bắt tay Tolle:
"Tôi cũng thế."
Lúc này, Tolle liếc nhìn quân hàm hai ngôi sao bạc của Klein, có chút ước ao nói:
"Vẫn chưa tới một tháng, mà chúng ta đã cùng cấp bậc."
Klein vốn định trả lời nghiêm túc rằng: "Chúng tôi phải đối mặt với khả năng nguy hiểm gấp mười lần so với các ông", nhưng lời ra đến miệng, lại nghĩ đến thân phận danh sách 8 Tên Hề của mình.
Có lẽ có thể thử một chút... Hắn soi vào tâm linh nhìn thấy biểu cảm của mình, cong khóe miệng, vừa cười vừa đáp:
"Có lẽ vài tháng nữa, ông phải gọi tôi là ngài cảnh sát trưởng cũng nên."
"Cậu thật hài hước." Tolle cười, chỉ ra cửa nói: "Chúng ta xuất phát chứ nhỉ?"
"Được." Klein không quên gậy ba-toong của mình, từ khi hắn trở thành Tên Hề, cây gậy này mới xứng danh "vũ khí".
Ra khỏi cửa công ty bảo an Gai Đen, Klein và Tolle sóng vai bước xuống lầu. Một gầy một béo, trông rõ chẳng ăn nhập gì.
"Tôi thấy chúng ta có thể tới gánh xiếc thú chọc cười khán giả được đấy."
Klein bỗng cười nói.
Tolle vô cùng tán thành, gật gù:
"Đúng vậy. Tôi cũng thấy sự đối lập giữa hai ta rất hài hước đấy. Cậu biết không? Một vài gánh xiếc quanh đây đang thử ra mắt những màn biểu diễn kết hợp các chú hề cao thấp, mập gầy trái ngược đấy."
Không, thật ra ý tôi là chúng ta có thể vào vai người huấn luyện thú và gấu ngựa... Tất nhiên Klein sẽ không nói ra lời gợi đòn như thế. Hắn hùa theo:
"Đáng tiếc là, thành phố Tingen chúng ta không có gánh xiếc thú cố định."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta còn có sân khấu nhạc kịch, có nhà hát lớn, có phòng hòa nhạc." Thanh tra Tolle hơi nuối tiếc đáp lại.
Hai người vừa tán chuyện vừa bước lên xe ngựa cục cảnh sát. Đến lúc này, Klein mới chuyển chủ đề về bản án:
"Đã xác định nghị sĩ Maynard bị mưu sát à?"
"Chưa xác định, nhưng phu nhân và hai người con trai của ông ấy không hề tin khả năng bệnh tật đột phát. Chà, quả thật hiện trường có chút vấn đề. Lúc bị phát hiện, Maynard không hề mặc quần áo, trần như nhộng nằm trên giường phòng ngủ cho khách." Tolle đắn đo nói.
"Ông ấy và phu nhân ngủ riêng à?" Klein ngả người dựa vào vách xe ngựa, bắt chước các thám tử nhân vật chính trong phim trinh thám hắn đã xem ở đời trước.
Tolle lắc đầu nói:
"Không phải. Mấy ngày gần đây, phu nhân của ông ấy không có mặt ở Tingen, bà ấy đến Backlund tham dự một buổi vũ hội xã giao quan trọng. Có thể cậu chưa biết, bà ấy là con gái một vị lãnh đạo Tân Đảng, nghị sĩ hạ viện. Bà ấy còn đang trên tàu hơi nước trở về Tingen, nhưng đã sớm bày tỏ thái độ của mình qua điện báo rồi.
Maynard cũng là đảng viên Tân Đảng, đã làm nghị sĩ thành phố Tingen trên mười năm. Ông ấy dự định sang năm sẽ tranh cử chức thị trưởng."
"Nói cách khác, cái chết của ông ấy có khả năng liên quan tới chuyện này?" Klein thuận miệng hỏi, rồi chợt bật cười: "Tôi chỉ hỗ trợ "khám nghiệm tử thi", những chuyện khác không thuộc phạm vi tôi cần quan tâm, ông có thể không trả lời."
Tolle không bận tâm, thở dài:
"Khám nghiệm tử thi... Cậu rất cẩn thận.
Về phần suy đoán của cậu, tôi chỉ có thể nói: có lẽ thế. Tối qua, trong nhà nghị sĩ Maynard tổ chức một bữa tiệc, có quá nhiều quan khách tham dự. Tạm thời, chúng tôi chưa thể xác định được kẻ tình nghi. Mà những vị quan khách này đều là những người danh giá, chúng tôi buộc phải vô cùng cẩn thận, không được mắc sai lầm."
"Đã hiểu." Klein nhẹ gật đầu, lại có chút hứng thú hỏi về các chi tiết tại hiện trường.
Nhà Maynard ở khu Kim Ngô Đồng, là một tòa biệt thự, xung quanh có vườn hoa và bãi cỏ, có chuồng ngựa, đài phun nước và con đường xi măng rộng rãi.
Klein đội chiếc mũ mềm có huy hiệu cảnh sát ngay ngắn, đi theo thanh tra Tolle, bước qua đường dây phong tỏa chẳng được tích sự gì, đi vào cửa chính tòa nhà hai lầu, trước ánh mắt chăm chú của các vị cảnh sát.
Trong phòng khách, bốn người thanh tra thực tập gồm hai nam hai nữ đang nói chuyện với mọi người, thu thập khẩu cung.
Klein nhìn qua, phát hiện không ít quý ngài mặc áo đuôi tôm, và quý cô mặc váy cung đình lộng lẫy, mang mạng che mặt màu đen.
"Họ đều là những vị quan khách qua đêm ở đây từ tối qua." Tolle giải thích một câu, dẫn Klein đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
Trên đường đi, có lẽ quân hàm thanh tra có hiệu quả, nên những nhân viên cảnh sát nhìn thấy hai người đều tỏ ra kính trọng, không hề ngăn cản.
"Đây chính là căn phòng khách phát hiện thi thể nghị sĩ Maynard." Tolle cao lớn dừng lại trước một cánh cửa gỗ đỏ thẫm.
Klein băn khoăn hỏi:
"Tối qua, căn phòng này thuộc về ai?"
"Không thuộc về ai cả. Trong ngôi nhà này có quá nhiều phòng khách, nó không được dùng tới." Tolle đeo bao tay trắng, vặn nắm tay, mở cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm.
Ông cho nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm trông coi nơi này tạm thời rời đi, gật đầu với Klein:
"Thanh tra Moretti, chuyện tiếp theo sẽ giao cho cậu."
"Xin Nữ Thần phù hộ cho ông và tôi, hy vọng sẽ có thu hoạch." Klein cũng đeo găng tay trắng lên, khóa trái cửa phòng.
Hắn bước vào phòng, nhìn ga trải giường màu đỏ sậm lộn xộn lạ kỳ, nằm trên đó là một cỗ thi thể phủ vải trắng.
Hiện giờ, Klein cũng là người từng trải, hắn không chùn tay kéo mảnh vải trắng ra, nhìn nghị sĩ Maynard.
Vị này khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc vàng cắt rất ngắn, vẻ đau khổ và vui sướng đan xen đọng lại trên khuôn mặt ông ta.
Klein lui về sau hai bước, lấy ra những vật liệu cần thiết, nhanh chóng chuẩn bị xong nghi thức thông linh.
Sau một hồi niệm chú, trong mùi hương sâu thẳm yên tĩnh và cơn gió âm u quanh quẩn, hắn lẩm bẩm câu xem bói đã sớm nghĩ kỹ:
"Nguyên nhân cái chết của nghị sĩ Maynard."
"Nguyên nhân cái chết của nghị sĩ Maynard."
...
Vừa lẩm bẩm, Klein vừa bước về chiếc ghế tựa lưng cao, từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt hắn đen thẫm lại, ngả lưng về sau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Trong thế giới hư ảo, mông lung và mê ly, hắn bỗng nhìn thấy ngài nghị sĩ kia.
Đôi mắt xanh thẳm của Maynard mở to, hăng hái xông pha trên thân thể một người phụ nữ có dáng người xuất sắc và làn da trắng nõn.
Đầu tiên, ông ta tỏ ra thỏa mãn tột cùng, vui sướng tột cùng, sau đó, bỗng lấy tay phải xoa ngực, nét mặt vặn vẹo, dữ tợn.
Bịch!
Maynard ngã xuống, hình ảnh trong mộng vỡ vụn, Klein mở mắt tỉnh lại.
Không ngờ, ta có thể xem "xiếc con heo" bằng cách này... Cho nên, nghị sĩ Maynard chết vì yêu đương vụng trộm trên giường, chết vì vất vả quá sức? Klein cười khẩy, xoa cằm.
Hắn lấy giấy và bút máy, dùng nghi thức lần nữa, vẽ lại hình ảnh người phụ nữ trong cảnh mơ, đương nhiên lược bỏ phần từ cổ trở xuống.
Đây là một người phụ nữ rất khó đoán tuổi tác. Cô ta có nét quyến rũ thành thục của tuổi hơn 30, lại giữ được nét hồn nhiên của tuổi thanh xuân. Đôi mắt cô ta trong sáng, long lanh ngập nước, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, đáng yêu.
Ngắm "tác phẩm" của mình, Klein thu dọn các vật liệu làm nghi thức, dỡ bỏ bức tường linh tính.
Hắn nghiêng người, cầm chiếc gậy màu đen khảm bạc đang dựng bên cạnh lên.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng khà khà như phát ra từ cổ họng. Tiếng khà khà khiến người ta nổi hết da gà trong nháy mắt!
Klein quay phắt lại nhìn chiếc giường, thấy hai tay nghị sĩ Maynard nắm chặt ga giường đỏ sẫm, nắm chặt đến mức mu bàn tay nổi gân xanh đen.
Xoạt một tiếng, ông nghị sĩ vốn đã chết trong khoảng 9 giờ đến 11 giờ tối qua ngồi bật dậy, khóe miệng chảy dãi ròng ròng, hai mắt ngây dại mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro