₷₷₷ Chương 518 (Ngoại truyện Phất Bạch 1) ₷₷₷
Thời điểm tháng 7, thời tiết đã rất nóng, nhưng đêm vẫn mát mẻ.
Ánh trăng như móc câu, thỉnh thoảng có gió nhẹ.
Bạch Tửu ngồi ở trên ghế trong đình viện dưới tán cây, cô nằm nhoài trên bàn đá, nhìn cậu bé có tai và đuôi thú, cũng đang nằm trên bàn, chán nản nói:
- Nhóc hồ ly, đã muộn rồi, con khg muốn ngủ sao?
- Nương cũng khg muốn ngủ sao?
Tiểu hồ ly nằm thành hình một chữ đại, đôi mắt to nhìn chằm chằm Bạch Tửu không chớp.
Bạch Tửu vươn một bàn tay sờ sờ đỉnh đầu nó, nó hiện tại còn chưa hóa hình hoàn toàn, cho nên tóc vẫn màu trắng. Một lúc nào đó khi trưởng thành, nó có thể khống chế màu sắc của tóc.
Bởi vì một khi sờ đầu đại hồ ly, liền sẽ bị đại hồ ly coi thành ám chỉ nào đó, vì thế cô chỉ có thể sờ đầu tiểu hồ ly.
Bạch Tửu lười biếng hỏi:
- Nhớ kỹ về sau không được động linh tinh đồ vật trong kho. Mặc dù mẹ biết con sẽ không sao, nhưng mẹ sẽ rất lo lắng nếu khg được gặp con lâu như vậy.
- Thực xin lỗi......
Tiểu hồ ly mím môi, chớp chớp mắt.
Bạch Tửu cười nói:
- Giáo huấn một lần, lần sau biết sẽ khg làm như vậy nữa. Mai ta dẫn con đi Đông hải gặp lão hồ ly. Hôm nay đi nghỉ sớm đi.
- Con muốn cùng ngủ với mẹ.
Hồ ly nhỏ bắt lấy tay mẫu thân, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa sau lưng.
Dễ thương quá đi......
Bạch Tửu nhịn không được giang hai tay, đem tiểu hồ ly ôm vào lòng ngực.
Tiểu hồ ly dựa mặt vào ngực mẫu thân, đôi mắt sạch sẽ hiện lên ý vị thực hiện được âm mưu. Nó biết rõ mẹ khg hề phản đối việc nó giả vờ đáng yêu. Đôi tai trên đầu khẽ run, ngay lập tức, toàn bộ lông tóc dựng đứng cả lên.
Quả nhiên, người đàn ông nắm lấy cổ áo tiểu hồ ly rồi nhấc nó lên.
Tiểu hồ ly treo ở giữa không trung, ủy khuất ba ba kêu:
- Nương......
Bạch Tửu không thể không đứng lên nói:
- Chàng coi nó là chó hay là con trai vậy?
- Con trai ta thì cũng vô dụng
Phất Bạch nhẹ nhàng lắc tay làm cho tiểu hồ ly đang lơ lửng trên không đung đưa, giống như một con búp bê yếu đuối, đáng thương.
Quả thực, trong mắt Phất Bạch, con của hắn khg phải vật hiếm lạ.
Bạch Tửu đã quen với thái độ của Phất Bạch đối với cái gì cũng chẳng hề để ý. Cô đi lên trước vươn tay muốn ôm tiểu hồ ly, nhưng Phất Bạch lại cố ý vô tình đụng phải lỗ tai tiểu hồ ly, màu trắng sương mù hiện lên, tiểu hồ ly thật sự biến thành một con tiểu hồ ly.
Bạch Tửu tay cũng dừng lại.
Phất Bạch thanh âm không có nửa điểm phập phồng,
- Hôm nay muốn nó cùng nhau ngủ sao?
Cũng không biết Bạch Tửu nghĩ tới cái gì, cô liên tiếp lui ra phía sau vài bước, lắc lắc đầu nói:
- Tiểu hồ ly đều lớn như vậy, không thể cùng cha mẹ ngủ.
Tiểu hồ ly bắt đầu đá chân ngắn của mình và kêu lên.
Đều là do đại hồ ly này!
Toàn phá hỏng việc tốt của nó!
Phất Bạch nhàn nhạt liếc mắt tiểu hồ ly, tùy tay liền hướng bên cạnh ném, thật sự là một chút cũng không đau lòng.
Bạch Tửu lại nóng nảy,
- Chàng khg thể nhẹ nhàng một chút sao?
- Cưng chiều sẽ chỉ làm nó thành phế vật. Nó phải quen dần với sự thất bại.
Hắn nắm tay cô dẫn vào phòng.
- Nó là con trai ta, nàng nên tin tưởng nó sẽ khg bị thương dễ dàng như vậy.
Edit: Xichtu
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro