Chương 1: Nàng là khắc tinh của ta
Pyrrhus đổ gục xuống, y ngồi tựa vào bàn thờ thở ra từng hơi một cách khó nhọc, khuôn mặt y đầy vết dơ lẫn vết máu, toàn thân y không có chỗ nào là không có vết thương. Bộ lễ phục đã bị máu loang lổ nhuộm đỏ từng mảng.
Y đưa mắt tìm kiếm hình bóng nàng trong đám đông hỗn loạn.
Thời điểm đó, Pyrrhus đã nghĩ rằng " Nàng căm thù ta như vậy, chắc là sẽ nhân có hội này bỏ trốn cùng con trai nàng rồi. Thật xấu xa!" Nhưng lần này y đã đoán sai.
Từ xa, trong đám đông hỗn loạn, y nhìn thấy người mà y luôn mỏi mắt trông chờ.
Giờ khắc này, y muốn lưu giữ mãi trong tim, nàng đồng ý quay lại vì y. Trong mắt y ngay tại khoảnh khắc đó chỉ có một mình nàng.
Giữa đám người đang chạy tán loạn, nàng nổi bật như một nữ thần, nước da trắng nõn, sống mũi cao, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt lấp lánh như sao, tóc bay tán loạn, bộ lễ phục cũng bị dính đầy bụi và nhắn nhúm lại.
Andromaque chạy về phía Pyrrhus và đỡ y đi về một nơi khuất người hơn.
Vừa đi, Pyrrhus vừa trêu ghẹo nàng
" Ta tưởng nàng đã trốn mất cùng bảo vật của nàng rồi."
Andromaque đáp lại
" Đối với ta, ngươi là kẻ diệt tộc ta, lòng căm hận của ta đối với ngươi chưa bao giờ nguôi. Song, những việc làm của ngươi đối với mẹ con ta, ta vẫn cảm kích trong lòng. Nay ngươi bị thương nặng thế này, ta chẳng lẽ không biết nhân nghĩa mà bỏ ngươi chạy hay sao. Dù ta không yêu ngươi, thậm chí là ghét ngươi, nhưng dù sao ta cũng đã nên duyên vợ chồng với ngươi, có câu " một ngày là vợ chồng, cả đời là vợ chồng". Ta không thể thấy ngươi chết mà không cứu."
Nghe được những câu này của Andromaque, Pyrrhus cũng đã rất vui rồi.
Sau đó, hai người tìm được một chỗ có thể ngồi, Andromaque tìm xem có gì có thể băng bó cho Pyrrhus không nhưng ở đây khá vắng vẻ nên chẳng có gì có thể che vết thương cho Pyrrhus.
Biết Andromaque muốn chữa vết thương cho mình, Pyrrhus vui vẻ trong lòng. Nhưng y hiểu rõ vết thương của mình không thể chữa khỏi nữa. Chưa đầy một canh giờ nữa thôi, y sẽ rời khỏi nàng, rời khỏi thế gian này.
Pyrrhus gọi Andromaque, nàng đi lại chỗ y.
Y nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nàng khó hiểu nhìn y, y lại nói " Vết thương của ta đã nặng lắm rồi, không thể cứu chữa nữa. Thay vì tìm đồ băng bó, nàng có thể lại đây ngồi trò chuyện với ta những giây phút cuối của cuộc đời ta không?"
Nói rồi, Andromaque lại gần đó ngồi, đắn đo một lúc, nàng quyết định xé một miếng vải ngay chân váy để cầm máu cho Pyrrhus.
Nhìn nàng cẩn thận băng vết thương cho mình, Pyrrhus mong muốn thời gian đóng băng lại để y có thể mãi mãi bên nàng bình yên, hòa hợp như thế này.
Như chợt nhớ ra điều gì, Pyrrhus vội hỏi " Con trai... chúng ta không sao chứ?"
" Nó vẫn ổn, ta đã an bài mọi thứ an toàn cho nó rồi"
"Là nàng chu đáo", rồi y cười nhẹ một tiếng.
Bỗng y nghe nàng hỏi " Vì sao ngươi lại say mê ta như vậy?"
Y nhìn nàng, nàng cũng nhìn y, hai ánh nhìn chăm chú. Bỗng y dời tầm mắt, cụp mắt nhìn xuống đất, thở một hơi dài bất lực, y cười yếu ớt trả lời
" Ta cũng không biết, từ lúc nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã chìm đắm vào nó không lối thoát. Có lẽ thần linh trừng phạt ta vì ta đã sát hại vô số mạng người trên chiến trường, họ muốn ta trả giá cho những sinh mạng đã chết dưới tay ta. Hoặc giả thần linh thấy ta tàn bạo quá, muốn gửi nàng đến để làm dịu đi tính thô bạo của ta, nói đúng hơn thì nàng chính là khắc tinh của ta, nàng tới để trị tính bất trị của ta. Hơn nữa, nàng xuất hiện trong cuộc đời ta, khiến ta nếm trải mùi vị của tình yêu, dù đắng hay ngọt thì ta cũng đã được nếm trải một lần. Nếu nàng không tới, bây giờ có lẽ ta đã cưới nàng Hermione, tôn trọng và chăm sóc nàng ta...giống như một loại trách nhiệm."
Nói rồi chàng nâng tầm mắt, lại nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Andromaque, nói tiếp
" Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn phải cảm ơn thần linh đã gửi nàng tới cho ta. Nàng chính là một phần mềm mại nhất trong tim ta. Cảm ơn nàng vì đã ở lại với ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro