22. NAMJOON
Tôi căng thẳng khi nghe thấy tiếng cởi quần áo sau lưng. Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi. Tôi không muốn nhìn lại. Tôi không thể để mất sự kiểm soát của mình.
Tôi nhắm chặt mắt khi nghe tiếng thút thít khe khẽ của cậu ấy vang lên. Không, tôi không thể đầu hàng. Một điều tôi học được là khả năng thao túng hoàn hảo của người này. Để có được những gì mình muốn, cậu ấy có thể tàn nhẫn. Tôi đã nhận đủ hậu quả từ tính cách mạnh mẽ của cậu ấy.
"Jimin ..."
Nhiều tiếng động sột soạt hơn phía đằng sau tôi. "A-alpha ... làm ơn hãy để tôi ở lại. Thật không công bằng! Tôi không muốn là người duy nhất quay trở lại!" Cậu van nài.
Tôi khẽ chế giễu. "Ai nói những người khác sẽ không quay lại?"
Cậu ấy dừng lại. "N-nhưng tôi đã nghe thấy họ nói chuyện! Họ muốn hai người anh của tôi! Nếu hai người đó ở lại thì tôi phải ở lại!"
Tôi mỉm cười, muốn cười vào sự tự tin chấp nhất của cậu ấy. "Hmm ..." Cuối cùng, tôi cũng đầu hàng và quay lại, đôi mắt của tôi nhìn chằm chằm vào sự hoàn hảo của omega. Từng đường cong và từng mảng da thịt hoàn mỹ lộ ra để tôi chiêm ngưỡng. Khốn thật ... tại sao lại là tôi?
Hãy xem lập trường tự tin của cậu ấy có thể tồn tại được bao lâu. Tôi nhếch mép cười, đầy hứng thú nhìn cậu từ đầu tới chân, không bỏ sót một chỗ nào với sự dâm dục nhất mà tôi có thể thể hiện ra. Cậu ấy chớp mắt ngạc nhiên khi tôi đẩy cậu xuống giường, và hôn một cách thô bạo, ngang ngược tách môi cậu ra. Cùng chơi nào.
Cánh tay cậu khua loạn xạ vì chưa hết kinh ngạc, nắm chặt lấy áo sơ mi của tôi cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi. Tôi dừng lại, để không gian cho cậu ấy lấy lại hơi thở. "Cậu có biết làm thế nào để kết đôi với một alpha không? Làm thế nào để ... thỏa mãn một alpha không?" Tôi thì thầm gợi ý, đưa tay vuốt ve cơ thể đầy mê hoặc của cậu.
Mặt cậu ấy đỏ bừng lên, quay mặt nhìn đi chỗ khác, trông có vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì vậy, omega? Cậu nói cậu sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn mà? Cậu phô bày cơ thể như một con đĩ không biết xấu hổ và không mong tôi vồ lấy ư? Huh?" Tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy và ghim hai tay lên đỉnh đầu, ngậm lấy nụ hoa đã dựng đứng của cậu ấy vào miệng và mút mạnh. Cậu ấy rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bắt đầu hỗn loạn cùng dồn dập và run rẩy bên dưới tôi. Sập bẫy.
Tôi theo dõi sát sao mọi biểu cảm và âm thanh mà cậu ấy tạo ra, chú ý đến từng chi tiết. Tôi nhả núm vú sưng tấy căng mọng của cậu ra, khàn giọng nói. "Cưng đã sẵn sàng trao thân cho alpha của cưng chưa, omega xinh đẹp?" Tôi gầm gừ.
Cậu ấy run rẩy và nhắm nghiền mắt. "V-vâng. Vâng ... Tôi sẽ làm tất cả." Cậu thì thầm, giọng gần như vỡ òa.
Thở dài, tôi buông cậu ấy ra và ngồi dậy, ném áo sơ mi lại cho cậu ấy. Cậu ấy nhanh chóng mặc nó vào và chui vào trong chăn, quấn lấy mình. "Cậu bị làm sao vậy? Có phải cú ngã năm đó đã làm hỏng bộ não nhỏ bé của cậu không?" Tôi càu nhàu, kéo tấm chăn ra khỏi tay cậu ấy và kéo nó qua người tôi.
"Hồi nãy anh làm tôi sợ!"
Tôi khịt mũi, không chút kiêng nể thẳng thắn nói. "Đó là những gì sẽ xảy ra nếu cậu làm những chuyện như hồi nãy, cậu như một món ngon dọn sẵn trên dĩa mời gọi những alphas đang đói khát. May cho cậu vì đó là tôi nếu không bây giờ cậu chắc chắn đang mang thai cho dù có muốn nó hay không." Tôi cảnh báo.
Mặt cậu tái nhợt và trông có vẻ rất xấu hổ. "Namjoon ... alpha - Joonie .. xin hãy cho tôi ở lại? Ngay cả khi tôi không thể ... ngay cả khi tôi ...."
Cậu ấy đang cố gắng nói điều gì vậy. Tôi cau mày. "Tất cả chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai và tìm cách làm gì tiếp theo. Bây giờ hãy ngủ đi, đừng có suy nghĩ thêm bất kỳ ý tưởng ngu ngốc và liều lĩnh nào trong cái đầu xinh đẹp đó của cậu."
Cậu bỏ qua sự xúc phạm rồi do dự hỏi. "A-anh nghĩ tôi đẹp sao?"
Tôi lườm cậu ấy. "Đó thực sự là tất cả những gì cậu đang nghĩ hả?"
Cậu ấy mỉm cười và ngồi dậy. Tay vẫn ôm chặt cái gối của tôi, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào bộ ngực của tôi. Miệng lẩm bẩm vài câu trong khó chịu và kiệt sức, cậu ấy muốn được ôm, tôi dang rộng vòng tay ôm cậu vào lòng.
Cậu ấy lập tức gục đầu nằm gọn trong vòng tay tôi và tựa đầu lên ngực. Tôi nhắm mắt lại, hít vào mùi hương diệu kỳ ấy lần nữa.
"Joonie?"
Từ khi nào cậu ấy cho tôi một biệt danh vậy?
"Gì?"
"C-cảm ơn. Cảm ơn vì ... đã không ... anh biết đó ..." giọng cậu ấy rất nhỏ.
"Tôi quá đứng đắn và lịch sự để cưỡng hiếp một omega, phải không. Ngay cả khi người đó có cầu xin nó." Tôi chế nhạo.
Cậu đánh vào ngực tôi. "Ý tôi không phải thế! Ý tôi là ... tôi không ..."
Tôi cười. "Jimin?"
"Y-Yeah?"
"Im lặng và ngủ đi trước khi tôi đuổi cậu ra ngoài và để alpha khác đưa cậu đi. Đảm bảo anh ta sẽ không kiên nhẫn và tử tế như tôi đâu."
Cậu ấy im bặt.
Nhưng chỉ được năm giây.
"Anh chỉ dọa thôi? Tôi là bạn đời của anh, phải không? Anh sẽ không làm thế với tôi đâu!"
"Jimin!"
"Tôi đã nghe thấy anh nói chuyện. Thích mùi hương của nhau có nghĩa là bạn đời của nhau, phải không? Đó là lý do tại sao anh không làm tổn thương tôi hoặc là ... anh biết đó. Anh không thể vì tôi là bạn đời của anh, phải không?" Cậu rất tự tin về lập luận của mình.
Tôi rên rỉ và nằm sấp xuống, kéo gối qua đầu. "Jimin! Không phải bây giờ!"
Cậu cười khúc khích và nép sát vào người tôi, đôi tay lạnh ngắt của cậu trượt xuống dưới lớp áo sơ mi của tôi, kéo tôi lại gần cậu ấy hơn. Tôi rùng mình vì lạnh khi khuôn mặt cậu ấy dí sát vào cổ tôi. Bầu không khí trở nên dễ chịu.
"Joonie ... cảm ơn vì đã cứu chúng tôi." Cậu khẽ nói, giọng đầy nghiêm túc.
Tôi liếc xuống thấy cậu ấy đang nhìn tôi. Lòng biết ơn thuần khiết đang tỏa sáng lấp lánh trong mắt cậu ấy.
Tôi thở dài. "Chưa thể nói là cứu cậu được."
Cậu cười. "Anh đã làm. Từ Society. Không ai trong chúng tôi thực sự muốn ở đó. Chỉ cần đưa chúng tôi ra khỏi đó ... cảm ơn anh."
Tôi càu nhàu, không biết phải cảm thấy thế nào. "Không có chi. Bây giờ thì ngủ đi."
"Được rồi. Chúc ngủ ngon, alpha."
Tôi lật người và kéo cậu trở lại ngực mình. Mâu thuẫn. "Chúc ngủ ngon, omega."
Tôi cảm thấy như bị đá qua đá lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro