21. JIMIN
Tôi lấy tay bịt tai và cuộn người dưới lớp chăn, lắng nghe những alpha bên ngoài đang tranh cãi với nhau. Bạn đời ư. Bạn đời định mệnh ... Jin và Yoongi thật may mắn.
Tại sao tôi không thể gặp được bạn đời định mệnh của mình? Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Có phải do tôi không biết xấu hổ đã phô bày cơ thể ra ngoài? Tôi đang bị trừng phạt đúng không?
Tôi nằm chết lặng, nước mắt chảy ướt đẫm trên chiếc gối của alpha, dụi mũi vào lớp vải thô ráp, hít một hơi thật sâu mùi hương nồng nàn của anh. Nó thật dễ chịu. Sự kết hợp hoàn hảo giữa hương gỗ đàn hương và hương đào. Tôi chỉ muốn đắm mình trong đó.
Cả người tôi cứng đờ khi cánh cửa mở ra và Namjoon bước vào phòng. Tôi cắn răng thật chặt cố kìm lại tiếng khóc thút thít của mình và vùi mặt sâu hơn vào trong gối anh. Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang đứng rất gần nhưng may sao tấm chăn đã che chắn cho tôi —
Tấm chăn bị kéo ra khiến tôi hoảng loạn la lên.
"Cậu sao vậy?" Anh thận trọng hỏi.
Tôi phớt lờ cứ vùi mặt vào chiếc gối thấm đẫm nước mắt.
"Omega? Đó có phải là gối của tôi không? Tại sao cậu không ngủ?"
Anh ấy lầm bầm vài tiếng trong khi tôi tiếp tục phớt lờ anh. Tôi buồn và cảm thấy bị xúc phạm. Anh ấy nóng lòng muốn thoát khỏi tôi lắm rồi!
Anh đi quanh giường rồi ngồi xuống, lấy chiếc gối khỏi tôi. Chốn an toàn bị người ta lấy đi, tôi kinh hãi túm chặt cái gối. "K-không!"
Anh ấy giận dữ với tôi, cố giằng lấy chiếc gối. "Cậu có gối của mình rồi! Trả lại tôi!"
Nhất quyết không chịu, tôi lắc đầu và giật mạnh lại. Đột nhiên, anh thả nó ra khiến tôi ngã lăn ra khỏi giường với cái gối trên tay kèm thêm tiếng hét thất thanh chói tai của mình. Tôi nhăn nhó khi mông chạm mạnh xuống sàn. Để rồi ngây người nhìn lên trần nhà, nằm dài ra và ôm chặt cái gối vào ngực trong chiến thắng vô nghĩa. Một nụ cười nhỏ hiện trên môi, tôi liếc nhìn về phía Namjoon chỉ để trêu chọc anh về chiến thắng nhỏ của mình nhưng liền khựng lại trước biểu hiện ngạc nhiên của anh. Mặt anh căng cứng, đôi môi mím thành một đường, còn ánh mắt đen chăm chăm nhìn phía dưới tôi. Bàn tay anh nắm chặt tấm vải trắng bên dưới. Tôi không hiểu vấn đề cho đến khi tôi ngồi dậy và nhận ra rằng ... chiếc quần đã biến mất không biết từ lúc nào trong cú ngã vừa rồi.
Hai chân tôi mở ra một cách bất đắc dĩ, phần phía dưới cơ thể được phô bày hoàn toàn trước ánh mắt thèm khát của anh, chiếc áo sơ mi rộng quá khổ rũ xuống vai tôi một cách lộn xộn, phô bày một trong những núm vú nhô lên vì lạnh.
Tôi khép hai chân lại, vừa thẹn vừa giận, lấy gối che kín người. Mặt tôi đỏ như máu và nóng bừng lên. Ôi chúa ơi...
"Tôi ... tôi ... tôi xin lỗi,"
"Lên đây, omega." Giọng anh cộc cằn và kiềm chế, từ từ lùi lại như ra hiệu anh sẽ không làm gì.
Nuốt nước bọt, tôi đứng dậy, phủi mông trước khi tìm chiếc quần short của mình và nhìn thấy nó đang trong tay Namjoon. Tôi bặm môi ngập ngừng ngồi xuống mép giường, không thể nhìn thẳng vào mắt alpha. Thật nhục nhã ...
"Nhìn tôi." Anh ấy yêu cầu.
Không thể. Tôi không làm được. Tôi rất xấu hổ. Tại sao mấy chuyện thế này cứ xảy ra với tôi vậy?!
Tôi cảm thấy bàn tay anh nắm lấy cằm tôi và buộc tôi ngước lên nhìn vào ánh mắt của anh. Tôi nuốt khan, mong anh ấy sẽ quát mắng hoặc coi thường tôi nhưng thay vào đó, đôi mắt ấy lại dịu đi một chút.
"Cậu rất đẹp." Anh ấy thì thầm.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên, nước mắt đọng nơi khóe mi nghẹn ngào trước lời của anh, . "T-thực sự? Anh thực sự nghĩ như vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Anh hơi dùng lực nắm chặt cằm tôi nhưng không gây đau đớn. Tôi đã không nhận ra anh ấy gần mình đến mức nào cho đến khi hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào môi mình. Tôi liếm môi dõi theo ánh mắt anh ấy đang dừng lại ở đâu.
Tôi cảm thấy ngứa ran trong bụng và phía sau, siết chặt hai đùi lại khi anh dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "Đúng vậy, Jimin. Em thật xinh đẹp." Môi anh ấn mạnh vào môi tôi. Tay tôi không biết để ở đâu chỉ biết níu chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của anh khi nụ hôn càng ngày càng thêm sâu.
Nụ hôn đầu của tôi.
Anh khẽ rên rỉ trong cổ họng, lập tức đè tôi xuống giường, cơ thể to lớn của anh ấy bao trùm lấy tôi, trông tôi thật nhỏ bé trước anh và điều đó khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi rên rỉ, giật bắn người khi bàn tay to lớn của anh luồn dưới lớp áo, như có như không cọ vào núm vú của tôi. Vài tiếng thút thít khẽ vang lên, tôi ngọ nguậy cảm nhận phía dưới bị ướt.
Đó là một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, giống như đang trong kỳ phát tình nhưng chưa bao giờ mãnh liệt thế này.
Và chưa bao giờ tôi ở với một alpha như thế này.
Lưỡi anh rời môi tôi di chuyển xuống dưới, mút nhẹ lên vùng da nhạy cảm đó. Những ngón tay của anh ấy đột nhiên tuốt nụ hoa của tôi khiến tôi giật nảy mình, tôi đã phải cắn chặt vào vai anh ấy để nén tiếng khóc của mình.
Anh gầm gừ nhổm người dậy, môi chúng tôi tách ra. Tôi hít sâu một hơi cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng lên nhìn anh, cơ thể tôi quá nóng và không thể nắm bắt được những cảm giác nóng bỏng đang lan tỏa bên trong. Tất cả đều mới. Tôi muốn nhiều hơn nữa.
"Em quá xinh đẹp và hoàn hảo. Thân hình tuyệt đẹp này không thể để cho bất kỳ ai ngoài người bạn đời của em được chiêm ngưỡng, omega." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai, khẽ ra lệnh, luồn những ngón tay vào tóc tôi.
Nụ hôn khiến môi dưới của tôi căng mọng hơn. "Nh-nhưng tôi chưa có bạn đời." Tôi thì thầm, cúi đầu nhìn xuống. "Và có-có lẽ sẽ không bao giờ có."
Anh khẽ cười, những ngón tay siết chặt vào tóc tôi dùng lực kéo tôi lại gần anh. "Omega ... tại sao em lại lấy gối của tôi, hm?" Vừa hỏi anh vừa mút mạnh trái khế của tôi.
Tôi rùng mình. "Cái đó ... nó có mùi rất thơm. Nó làm tôi cảm thấy tốt hơn." Tôi thừa nhận, ôm lấy mặt anh và kéo anh vào một nụ hôn khác. Tôi không quan tâm anh không được phép nhìn vào cơ thể tôi chứ đừng nói đến việc chạm vào tôi như thế này. Tôi không quan tâm tôi đang hủy hoại bản thân mình.
Tất cả những gì tôi quan tâm là những cảm giác ấm ấp trong vòng tay anh, những cái chạm nhẹ nhàng, sự thoải mái mà tôi cảm nhận. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như thế. Không thể tin được. Mỗi khi tôi tưởng tượng về alpha tương lai của mình ... tôi hình dung người đó lạnh lùng và tàn nhẫn đối với tôi.
Tôi nghĩ rằng người đó sẽ chỉ lợi dụng tôi vì cơ thể của tôi và khả năng chăm sóc những đứa trẻ, trách nhiệm của anh ta chỉ là chu cấp cho tôi và anh ta sẽ không quan tâm tôi như thế nào, sẽ để tôi một mình cô đơn trong chính gia đình của mình trong khi anh ta ra ngoài hòa nhập với xã hội. Đó thực sự không phải là một cuộc sống mà tôi thực sự mong muốn, nhưng ... thà như vậy còn hơn là không có gì.
Tất nhiên không tốt như thế này, tuy nhiên ... đây có phải là ... sự say mê?
"Em cũng có mùi rất thơm ngọt. Giống như vẻ đẹp của em vậy." Anh thì thầm, nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Tôi liếm môi, vô tình chạm vào lưỡi của anh. Anh ấy nheo mắt, đôi mắt của anh lóe sáng khiến tôi đỏ mặt.
"Tôi thật sự vậy ư?"
"Mhm hm." Lòng bàn tay anh trượt xuống cơ thể tôi vuốt ve hông và đùi của tôi. Tôi nín thở, không biết mình sẽ cảm thấy thế nào khi anh ấy dừng lại ở đó. Tôi đã mong anh buộc chân tôi mở ra nhưng anh ấy không làm vậy. Thay vào đó, tay anh đưa lên hai bên đầu tôi nhìn xuống. "Em có mùi mưa trong mát và táo chín mọng. Cảm giác rất... thơm ngon." Anh ấy thừa nhận.
Mặt tôi nóng bừng. cơ thể tôi vặn vẹo bên dưới anh. "Anh có mùi như gỗ đàn hương mang chút hương đào."
Anh cười thầm. "Tôi nghĩ chúng ta là những người ưa thích trái cây và xạ hương nhỉ, hm?"
Tôi cúi đầu. "Nếu Jin và Yoongi không muốn quay lại ... x-xin đừng bắt tôi phải đi. Làm ơn hãy để tôi ở lại đây." Tôi nài nỉ, nắm chặt áo anh trong tay.
Anh thở dài và đứng dậy. Cái lạnh lập tức vây lấy tôi. Tôi ngồi dậy, co đầu gối lên trước ngực và vòng tay qua người. "L-làm ơn? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi không muốn quay lại. Tôi nghĩ tôi đã đúng nhưng tôi thích ở đây. Tôi không quan tâm nếu nó nguy hiểm hay khó khăn. Tôi cảm thấy an toàn khi ở đây với anh hơn nhiều so với những gì tôi đã từng cảm thấy ở thánh đường. Làm ơn ... "
Môi tôi run lên khi chờ đợi phản ứng của anh. "Tôi sẽ không gây rắc rối. Tôi sẽ làm mọi thứ anh yêu cầu ..." Tôi thì thầm trong tuyệt vọng, vươn tay và nắm lấy cánh tay anh ấy.
Anh không nhìn tôi. "Jimin ...."
Nuốt nước bọt, sợ hãi bị từ chối, tôi từ từ ngồi dậy quỳ xuống và kéo chiếc áo qua đầu, để thân thể hoàn toàn phơi bày trong căn phòng lạnh lẽo. Run rẩy vì lo lắng và sợ hãi, tôi chờ đợi phản ứng của alpha, cuối cùng anh cũng đã nhìn tôi. Tôi sẽ không quay trở lại. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
Nếu tôi không còn trong trắng nữa ... thế thì sao....dù sao thì tôi cũng không bao giờ có thể quay lại. Một alpha thực sự trong trường hợp này làm sao có thể từ chối một omega dễ bị tổn thương như thế này? Họ không thể, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro