Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. YOONGI

"Vậy ... anh đã từng nhìn thấy beta của mình khỏa thân lần nào chưa?" 

Tôi lập tức trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người vừa mới mở miệng hỏi. "Im đi, Jimin! Ai quan tâm chứ, tại sao em lại giống một kẻ hư hỏng như vậy?" 

Cậu ấy mở to đôi mắt ngây thơ nhìn tôi đầy tò mò và mỉm cười từ trên chiếc giường lớn trắng mịn, tấm áo choàng xinh xắn trượt khỏi vai để lộ cơ thể trần trụi của cậu ấy. Nó không làm tôi ngạc nhiên cho lắm và Jin cũng vậy, hiện cả hai chúng tôi đang nằm trên sàn trải thảm mềm mại bên dưới. 

Chúng tôi đã từng khỏa thân cùng nhau rất nhiều lần trước đây, giúp đỡ nhau vượt qua kỳ phát tình. Không mặc gì hay mặc quần áo rộng hầu như lúc nào cũng thoải mái hơn. Sẽ không có bất kỳ ai khác nhìn thấy chúng tôi như vậy ngoại trừ những người bảo hộ beta của chúng tôi nhưng họ cũng đã quen với điều đó. 

Jimin rên rỉ. "Anh thật may mắn khi có Kookie là beta của mình! Đống cơ bắp chắc nịch của cậu ấy trông thật ngon mắt và mùi hương thì ...", cậu ấy rùng mình khi liên tưởng đến hình ảnh đó. 

Tôi chế giễu. "Tởm quá đi Jimin, với lại em nên biết rằng em sẽ không bao giờ có thể vượt quá giới hạn với beta. Cậu ta sẽ bị xét xử và bị giết chỉ vì chạm vào em theo cách đó. Cậu ta sẽ không mạo hiểm mạng sống của mình vì chúng ta đâu." 

Cậu ấy rên rỉ. "Omega cũng có quyền được mơ mà, hm? Anh không tò mò nó sẽ như thế nào khi chúng ta kết đôi sao? Ý em là, em chưa bao giờ thực sự nhìn thấy một alpha dù chỉ một lần nên em chỉ có thể hình dung họ lớn hơn và mạnh hơn betas như thế nào trong trí tưởng tượng của mình... sự chiếm hữu đó ... " Cậu ấy thở dài. 

Tôi cố gắng lờ đi lời nói của cậu ấy, đùi tôi vô thức siết chặt lại khi nghĩ đến việc gặp alpha tương lai của mình. Không ai trong chúng tôi thực sự đã từng thấy một alpha. Điều đó không được cho phép. Về cơ bản chúng tôi được chăm lo, được cung phụng nhưng lại giống như những tên tội phạm bị nhốt trong bốn bức tường cho đến khi những người bạn đời định mệnh của chúng tôi chọn lựa. Một đánh đổi cực kì quan trọng để được tự do.

"Nó sẽ xảy ra sớm thôi, Jimin. Đừng có mà ngất ra đây đấy, không ai giúp em đâu." Jin thở dài, đứng dậy đi về phía giường và nằm xuống quấn lấy Jimin đang càu nhàu.

"Yoongi-Ah? Em có sao không vậy? Hôm nay em im lặng quá." 

Tôi ngước lên, đỏ mặt và gật đầu. "Tất - tất nhiên rồi. Bộ em không được vậy sao? Chỉ là đang nghĩ về tương lai thôi." 

Jimin cười với tôi trong khi Jin trông khá bối rối. "Em có lo lắng không? Hy vọng nó không quá khủng khiếp. Anh đã nói chuyện với người bạn vừa mới được kết đôi và cậu ấy rất hạnh phúc, đang rất mong đợi chào đón những đứa con của mình." Mắt tôi mở to. "Đã có? Chỉ mới có một tuần." 

Anh ấy cười khúc khích. "Chuyện đó cũng bình thường thôi mà, anh nghĩ nó không mất quá nhiều thời gian sau khi em được kết đôi. Anh tin rằng alpha cũng khá háo hức ...uh...kết đôi với chúng ta." Anh ấy có vẻ lúng túng lắm, mặt đỏ bừng lên hẳn.

Tôi rên rỉ và ngồi phịch xuống sàn." Em không muốn bị kết đôi. Tất cả những điều này thực sự tốt cho chúng ta sao? Có con? Thỏa mãn alpha của mình và làm cho họ vui vẻ? Em muốn làm nhiều thứ hơn thế trong cuộc sống. " 

Cả hai người kia đều có vẻ kinh ngạc trước lời nói của tôi." Nh-Nhưng đó là những gì chúng ta được định sẵn kể từ khi được sinh ra. Chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây cả đời chỉ để đợi alpha của mình. " 

Tôi chế giễu. "Anh có bao giờ lắng nghe bản thân thật sự muốn gì không? Chuyện đó nghe có vẻ như đòi hỏi quyền lợi phải không?? Nhưng mà thật không công bằng! Em đâu có muốn được sinh ra là một omega! Tại sao em lại bị mắc kẹt như thế này — như một món đồ chơi đắt tiền để người khác chọn lựa. " 

Jin nhìn xuống đăm chiêu suy nghĩ trong khi Jimin tròn mắt kinh ngạc trước suy nghĩ của tôi. "Anh thực sự khác biệt, Yoongi. Anh chưa bao giờ suy nghĩ như một omega. Tại sao anh không thể chấp nhận những gì đang có? Thế giới cũng sẽ không thay đổi bởi vì anh thấy bất công về cuộc sống của mình. Ở đây chúng ta có mọi thứ. Chúng ta được tôn thờ, được cung phụng, được nuông chiều và được bảo vệ cho đến khi chúng ta được lựa chọn. Tại sao điều đó lại là kinh khủng? " 

Tôi lườm cậu ấy với một ánh mắt sắc bén. Làm thế nào mà cậu ấy lại không hiểu gì hết vậy? Không muốn hiểu? Không muốn nhiều hơn cho cuộc sống của mình? Tôi thực sự là omega duy nhất ghét cái cuộc sống này ? 

Quan điểm khác nhau thì dù có nói thêm nữa về vấn đề này cũng không đi đến đâu cả thì tiếp tục làm gì cơ chứ? Rõ ràng là cậu ấy sẽ không bao giờ hiểu. "Thôi đừng bận tâm." 

Cậu ấy nhún vai, cái bờ vai mảnh khảnh ấy. Tôi ghét sự ghen tị của mình với Jimin. Một ví dụ hoàn hảo về một omega đẹp đẽ nên như thế nào, nên trông như thế nào. Cậu ấy là sự cân bằng hoàn hảo của vẻ đẹp phi giới tính. Giống với một thiên thần mỏng manh cần được che chở. 

Jin cũng vậy. Đẹp và hoàn hảo. Bất cứ ai cũng sẽ phủ phục dưới chân anh mà tôn thờ chỉ với một ánh nhìn hoặc ngửi mùi hương dễ chịu của anh ấy. Thế nhưng tôi lại không giống họ. Tôi không đẹp hay tinh tế. Tôi cũng không ngoan ngoãn và phục tùng. Có lẽ tôi cũng không có mùi hương tốt. 

Tôi không muốn phải phục tùng ai đó. Tôi không muốn được sở hữu như một con búp bê nhựa với suy nghĩ đơn giản là tồn tại chỉ để được kết đôi và chứa đầy những đứa trẻ. Thật kinh tởm . 

"Bọn em biết gì không? Bụng anh gào thét ầm ĩ nãy giờ. Anh đói quá. Đi ăn nào." Jin cố gắng đánh lạc hướng để làm bầu không khí vui lên.  Càu nhàu vài tiếng, Jimin và tôi cuối cùng cũng đứng dậy đi theo người anh omega hơi lớn tuổi của chúng tôi. 

Tôi nhìn toàn bộ cơ thể trần truồng của Jimin, nó được phô bày dưới lớp áo choàng mỏng manh màu trắng hờ hững buộc quanh cơ thể cậu ấy. Sự ghen tị đó lần nữa trở lại, đáy lòng trào dâng cảm xúc không mấy tốt đẹp đó và nó gấp đôi hồi nãy. 

Jin như nhận ra tâm sự trong lòng tôi, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi từ đằng sau khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ với suy nghĩ của chính mình. Tại sao tôi lại đi ghen tị và đố kỵ với một trong hai người bạn của mình? Tôi yêu họ và họ cũng yêu tôi. Chúng tôi là tất cả của nhau. Tôi ghét tâm trí của mình. 

"Dừng lại đi, Yoongi-Ah. Em không có khuyết điểm gì cả." Anh thì thầm bên tai tôi khi Jimin đi qua chúng tôi tiến thẳng lên phía trước không quan tâm đến ánh mắt của các betas đang cố tránh nhìn vào omega không biết xấu hổ là cậu ấy. Tôi liếc xuống áo choàng của mình, đang được quấn chặt và phủ kín quanh người. Tôi rất ngại về cơ thể của mình. Tôi thậm chí không để cho Jungkook -  người bảo hộ beta đáng tin cậy nhất của tôi - nhìn thấy cơ thể của mình. Cậu ấy phải làm tất cả mọi thứ cho tôi từ việc tắm rửa cho đến việc chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ chỉ để đảm bảo sức khỏe và an toàn cho tôi nhưng tôi luôn buộc cậu ấy phải quay mặt đi chờ ở cửa mỗi khi tôi tắm. 

"Em có biết rằng Jimin luôn ghen tị với em đó?" Anh ấy cười khúc khích bên tai tôi khi chúng tôi nhìn cậu ấy vô tư tán tỉnh Jungkook phía trước. Chàng trai beta đáng thương đang cố gắng đảo mắt sang chỗ khác nhưng Jimin không từ bỏ, di chuyển khắp nơi để xuất hiện trong tầm mắt của cậu ấy, đùa giỡn với cậu ấy bằng cơ thể tuyệt đẹp của mình. Đó thực sự là trò giải trí duy nhất cho cậu omega buồn tẻ đó. Tôi cho rằng những trò tiêu khiển như vậy còn tồi tệ hơn là trêu chọc các betas xung quanh chúng tôi. Trớ trêu thay, cậu ấy lại không gây rối với cô gái beta của riêng mình, Rose. Cô ấy là một beta nói không với những trò như vậy. Tôi nghi ngờ cô ấy để cậu ấy tận hưởng những hành động trẻ con của mình. 

"L-làm sao mà cậu ấy có thể ghen tị với em?" Tôi chế giễu, không tin vào điều đó dù chỉ một giây. Jin cười và hôn lên má tôi. "Em ấy có đấy. Đó là lý do tại sao em ấy trêu chọc Jungkook hơn những người khác. Em ấy nghĩ rằng Jungkook có ý gì đó với em." Tôi khịt mũi hoài nghi câu nói của anh ấy. "Em? Tại sao? Không thể nào ..." 

Anh ấy nhún vai rồi mở cửa đi vào trong bếp. "Tại sao điều đó không thể là sự thật? Em cũng tuyệt đẹp như bọn anh, dù em có thấy hay không, Yoongi-Ah." Tôi lắc đầu nhưng không trả lời. Không, làm sao có ai muốn tôi khi họ có thể nhìn thấy Jimin và Jin ở khắp mọi nơi xung quanh tôi? Tất cả chúng tôi sống trong cùng một tòa pháo đài thì điều đó là không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro