Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hàng nghìn năm đã trôi qua kể từ khi Rimuru quyết định rơi vào giấc ngủ tạm thởi, để cho thế giới tiếp tục chuyển động mà không có sự hiện diện của mình. Hiện tại, trong một hang động tối, nơi mà thời gian không mấy khi được đo đếm, một cục Slime xanh sắc hồng vẫn tiếp tục cuộc hành trình khám phá của mình, như một sinh vật vô tri thức chưa từng biết đến sự lo lắng hay ưu phiền.

Chú Slime đang ở trong một hang động tối tăm và lạnh lẽo, nơi mà không có gì ngoài những bóng tối mờ ảo và không gian trống rỗng. Tuy nhiên, điều này không làm cho nó cảm thấy buồn chán. Được sinh ra trong thế giới này, nó chỉ biết đến sự chuyển động vô tận và một cuộc sống tự do khám phá mọi thứ xung quanh. Nó lăn qua những tảng đá, nhảy qua những vũng nước, và trong khi đó, nó ca hát như thể không có ngày mai.

“♪ La la la… Cuộc sống thật tuyệt vời khi là một cục Slime ♪,” nó tự biên tự diễn một bài hát nhỏ vui vẻ, đôi khi lăn qua những khe hở trong đá, cảm thấy những va chạm nho nhỏ trên cơ thể mềm mại của mình.

Bỗng một cơn gió lạnh lướt qua, làm nó dừng lại, cảm nhận được một luồng không khí khác thường trong không gian tĩnh mịch này. Một thứ gì đó lạ đang chờ đợi phía trước. Cục Slime lăn về phía vật thể đó một cách cẩn thận. Trước mặt nó là một quả cầu kỳ lạ, đầy những màu sắc rực rỡ như chứa đựng cả vũ trụ trong đó. Ánh sáng của nó dịu nhẹ, cuốn hút, tựa như có một sức mạnh thần bí đang gọi mời nó đến gần.

Nhưng điều khiến Slime phải dừng lại là cảm giác lạnh lẽo và đen tối toát ra từ quả cầu này. Một luồng khí tà ác đang bao phủ toàn bộ vật thể, khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề và căng thẳng. Cục Slime không thể tránh khỏi cảm giác kỳ lạ này, nhưng sự tò mò lại chiến thắng. Nó quay lại nhìn quả cầu từ mọi góc độ, hết lăn qua lại rồi lại dừng lại để quan sát kỹ lưỡng hơn.

"Mình chưa bao giờ thấy thứ gì như thế này," Slime thầm nghĩ. Nó tiếp tục lăn quanh quả cầu, cố gắng tránh xa luồng khí tà ác đang phát ra nhưng không thể rời mắt khỏi nó.

Slime khẽ cử động cơ thể, như để tự mình tìm ra câu trả lời. Trong lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu nó, một giọng nói mà nó quen thuộc hơn bất kỳ ai. Đó chính là Đại Hiền Giả, hệ thống thông minh vốn đã gắn liền với nó từ khi được chuyển sinh.

"Báo cáo: Không thể phân tích. Không có đủ thông tin."

Slime giật mình. Đây là lần đầu tiên Đại Hiền Giả thông báo không thể phân tích một vật thể. Chẳng phải mọi thứ trong thế giới này đều có thể bị phân tích sao? Tại sao lại có một ngoại lệ như vậy?

(Không phân tích được ư?!)

Một sự bất an mơ hồ len lỏi vào tâm trí của Slime, nhưng sự tò mò vẫn chiếm ưu thế. Nó quyết định hỏi thêm.

(Vậy có cách nào khác để tìm hiểu thứ này không?)

Đại Hiền Giả đáp lại gần như ngay lập tức:

"Báo cáo: Có thể sử dụng [Kẻ Săn Mồi] để hấp thụ và phân tích từ từ."

Slime không ngần ngại. Với sự nhiệt huyết vốn có, nó lập tức ra quyết định:

(Vậy thì bắt đầu thôi!)

Năng lượng mạnh mẽ bao bọc quả cầu, từ từ hút nó vào cơ thể mình. Ban đầu, quá trình diễn ra suôn sẻ. Nhưng ngay sau đó, một nguồn năng lượng tà ác khủng khiếp bắt đầu tỏa ra từ quả cầu. Cục Slime cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu nóng lên, như thể có thứ gì đó đang cháy bên trong. Mặc dù Slime không biết gì về khái niệm nóng hay lạnh, nhưng cảm giác này là quá đỗi mãnh liệt, đến mức nó có thể cảm nhận được chính sự sống của mình đang dần bị đe dọa.

(Không thể... chịu nổi... Cảm giác này là gì...?)

Nó cố gắng kiên trì, nhưng quả cầu lại tiếp tục phát ra năng lượng đen tối làm cơ thể Slime bị tổn thương. Tuy nhiên, với ý chí kiên cường, Slime không từ bỏ. Cuối cùng, sau một hồi lâu, quả cầu cũng bị hấp thụ hoàn toàn. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong cơ thể nó, dù rằng sự mệt mỏi khiến nó cảm thấy muốn buông xuôi.

"Hy vọng rằng thứ này sẽ có ích..." – Slime lẩm bẩm, rồi lăn ra khỏi hang động, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

***

Sâu bên trong dạ dày của bọng nước màu xanh, quả cầu kỳ lạ nằm im trong cơ thể của Slime. Đột nhiên, những vết nứt xuất hiện trên bề mặt của quả cầu, bắt đầu lan rộng và cuối cùng vỡ nát hoàn toàn. Một luồng năng lượng đen kịt bùng nổ, bao phủ không gian, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mờ mịt và đầy u ám.

Từ trong năng lượng đó, một hình dáng bắt đầu xuất hiện. Đó là một hình bóng đen tối, không thể phân biệt rõ ràng, nhưng ánh mắt ma quái của nó lóe sáng như hai viên ngọc lục bảo, rực rỡ nhưng cũng đầy nguy hiểm.

“Chà... Lâu lắm rồi ta mới hiện diện bằng Thể Tinh Thần(Astral Body) trên trần thế," giọng nói trầm ấm vang lên, nhưng đầy lạnh lẽo, như thể không thuộc về thế giới này.

NVới một cái vung tay, bóng đen bỗng bị bao phủ bởi ánh sáng, rồi biến mất, và khi ánh sáng tản đi, một thiếu niên xuất hiện trong hình hài sáng chói. Một thiếu niên có mái tóc trắng dài đến eo, đôi mắt xanh lá ma quái ánh lên sự tinh quái và quyền lực. Một nụ cười tự mãn nở trên môi anh, nhẹ nhàng duỗi tay, vặn cổ và nói: "Hình dáng này vẫn tốt hơn."

Rimuru nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở một con rồng đen đang cuộn mình trong một góc khác của không gian. "À, một Long Chủng giống Veldanava à? Cảm giác không giống Velgrynd hay Velzard, chắc là một đứa mới."

Rimuru lười biếng ngáp một tiếng trước khi nhún chân một cái, trong chưa đầy một cái chớp mắt đã xuất hiện phía trước mặt Long Chủng thứ tư của thế giới, [Bạo Phong Long], Veldora.

Veldora, mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể không cảm thấy một chút cảnh giác khi cảm nhận sự hiện diện của Rimuru. Cảm giác này khiến ông không thể xác định được liệu đối phương có thật sự tồn tại hay không. "Mau ra đi, dù chỉ trong tích tắc, ta vẫn cảm nhận được ngươi."

Rimuru cười nhạo, đáp lại: "Là em trai của Veldanava mà không cảm nhận được ta sao? Ngươi khiến ta thất vọng lắm đấy."

Veldora không vui nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự: "Ngươi quen anh trai ta và các chị của ta?"

"Phải, ta biết họ." Rimuru lạnh nhạt trả lời, trước khi hình ảnh của một thiếu niên tóc trắng với đôi mắt xanh lá hiện ra trước mặt Veldora.

"Ngươi là ai?" Veldora không khỏi hoang mang, muốn biết rõ về đối phương.

"Ta là Rimuru, và đây có thể là lần đầu chúng ta gặp nhau, [Bạo Phong Long] Veldora?" Rimuru nhếch môi tạo thành một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Veldora.

Veldora ngạc nhiên, lục lại ký ức nhưng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Rimuru.

"Ngươi không biết cũng phải thôi, ta vốn chẳng có thông tin nên ngươi có sử dụng cái [Điều Tra Viên] đó cũng tra không ra ta đâu."

Veldora vẫn nghi ngờ, hỏi lại: "Vậy ngươi và anh trai ta có quan hệ gì?"

"Bọn ta là bạn." Rimuru trả lời đơn giản, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.

Veldora nhìn Rimuru, cảm thấy nghi ngờ. "Sao ta chưa từng nghe anh ấy nhắc đến ngươi?"

"Vì lúc ta rời đi, thế giới này đã không còn lưu lại bất kỳ thông tin nào về ta. Dĩ nhiên, anh trai ngươi cũng bị ảnh hưởng." Rimuru giải thích một cách lạnh lùng.

"Vậy ngươi có gì chứng minh lời mình nói là thật?" Veldora tiếp tục dò xét.

Rimuru không hề bận tâm về việc chứng minh, chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Không, ta không cần phải chứng minh gì cả."

Veldora im lặng, nhưng Rimuru lại cười nhạo về việc cục nước đã nuốt Veldora. "Cười chút thôi, ngươi đồng ý để một sinh vật như thế nuốt bản thân sao?"

Veldora bực tức nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: "Ngươi dám gọi bạn của ta là sinh vật thấp bé à?"

Rimuru nhìn cười, không chút bận tâm, "Đúng vậy, nó chỉ là một kẻ chuyển sinh, có gì đặc biệt đâu?"

Rimuru vẫy tay một cách thờ ơ, nói thêm. "Nhưng thôi, vì nó là bạn của ngươi nên tôi cũng sẽ không nói gì thêm."

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Veldora bỗng nảy ra một ý tưởng: "Chúng ta chơi cờ Shogi đi!"

Rimuru không hề ngần ngại, đáp lại ngay: "Sẵn sàng đón tiếp."

Veldora bất ngờ trước sự hiểu biết của Rimuru về cờ Shogi, rồi ông mở một bàn cờ Shogi. Hai người bắt đầu chơi, một trận chiến trí tuệ giữa họ.

***

Trong quán bướm đêm của Vương Quốc Người Lùn, không khí ấm áp, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những chiếc bàn gỗ nhỏ, tạo nên một không gian huyền bí.

Bên cạnh cục nước, một elf nữ có làn da ngọc ngà và mái tóc vàng óng ả, với những sợi tóc thả nhẹ nhàng xuống vai, nhìn vào nó với ánh mắt đầy sự tò mò và hiếu kỳ. Elf nữ mỉm cười nhẹ, đôi môi hồng nhạt như hoa cỏ mùa xuân. Cô nhẹ nhàng đặt một quả cầu pha lê lên bàn trước mặt cục nước, ánh sáng phát ra từ quả cầu pha lê làm tăng thêm vẻ huyền bí của không gian. Những vệt sáng mềm mại quấn quanh quả cầu, khiến nó như chứa đựng một thế giới bí ẩn.

"Ngài Slime, ngài có muốn xem thử người định mệnh của mình là ai không?" Elf nữ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng đầy sự kỳ vọng.

Cục nước nhìn vào quả cầu pha lê, ánh mắt lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ quả cầu. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang nhìn vào một bức tranh chứa đựng số phận của một ai đó. Nó hỏi lại, đôi chút ngạc nhiên: "Người định mệnh?"

Elf nữ gật đầu, nét mặt hiện lên sự phấn khích. Cô bắt đầu xoa nhẹ lên quả cầu, khiến ánh sáng trong nó càng trở nên mạnh mẽ và lấp lánh. Sau một vài khoảnh khắc im lặng, trong quả cầu, một hình ảnh dần hiện ra. Đó là một người đàn ông cầm kiếm, dáng vẻ cao lớn và mạnh mẽ, ánh mắt đầy quyết đoán nhìn về phía những đám mây đen sấm chớp. Hình ảnh ấy như chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ và sự lạnh lùng, nhưng lại không thiếu đi sự ấm áp của một người dẫn dắt.

(Người đàn ông này mang cho mình một chút gì đó rất thân quen. Có phải là người đó không?)

Quan sát thật kỹ khuôn mặt của người đàn ông, trong đầu nó hiện lên quá khứ.

***

Ký ức của cục nước màu xanh, trong khoảnh khắc ấy, bắt đầu ùa về một cách rõ rệt, như thể dòng thời gian đã quay ngược lại để mở ra một câu chuyện đã bị lãng quên. Đó là một buổi tối mờ mịt, khi ánh đèn lờ mờ của một quán bar lấp ló ngoài kia, chiếu ánh sáng vàng ấm áp vào bóng tối sâu thẳm của thành phố. Một cô gái tóc đen, mái tóc dài xõa xuống, bước đi chậm rãi ra ngoài cửa quán, đôi mắt mờ mịt vì cơn say thuốc kích dục. Cô loạng choạng, từng bước đi khó khăn, đôi chân yếu ớt không còn đủ sức để giữ vững thân thể. Quần áo phục vụ vẫn còn chưa kịp thay, cơ thể cô nóng rực, đầu óc mơ hồ. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, trong khi cảm giác cơ thể như bị thiêu đốt khiến cô không còn chút sức lực nào để bước tiếp.

Một bàn tay vươn tới, nhưng trước khi cô kịp nhận ra là ai, một bóng hình đàn ông xuất hiện, như thể đến từ trong bóng tối. Chàng trai đó, với ánh mắt lạnh lùng và một vẻ mặt không cảm xúc, đứng ngay trước cô, không nói một lời. Trong tình trạng ấy, cô gái chỉ kịp vươn tay ra và yếu ớt nói: "Xin lỗi, nhưng làm ơn hãy giúp tôi..." Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng, nhưng không có sự đáp lại. Chàng trai chỉ đứng đó, đôi mắt hắn nhìn cô với một vẻ xa lạ, lạnh nhạt, không hề có ý định giúp đỡ.

Trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, không còn hy vọng gì nữa, đột ngột, tất cả xung quanh cô biến mất. Quán bar, những con phố, tất cả như tan biến. Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như bị cuốn đi trong một làn sương mù. Một cảm giác kì lạ, như thể thân thể cô đang bị cuốn vào không gian khác, và rồi chỉ một tích tắc sau, cô thấy mình và cậu thiếu niên đã ở trong một con hẻm yên tĩnh, xa lạ. Tất cả xung quanh chỉ là những bức tường đá thô sơ, không có ai, chỉ có sự tĩnh lặng lạ lùng bao trùm.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn vào cậu thiếu niên. Hắn đang đứng trước mặt cô, nhưng đôi mắt của hắn, đồng tử loạn sắc tố, ánh lên một màu xanh kỳ lạ và đầy ma quái. Đôi mắt ấy, như thể xuyên thấu mọi thứ, thấu hiểu sự yếu đuối và nỗi tuyệt vọng trong lòng cô. Cô khẽ run lên khi nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như có một sức mạnh vô hình đẩy cô vào một trạng thái bất lực.

"Không sao đâu, cô an toàn rồi," giọng cậu thiếu niên lạnh nhạt vang lên, như một sự trấn an, nhưng lại chẳng hề có chút ấm áp nào. Cậu cúi xuống ngang tầm mắt cô, nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mình, dường như đọc được tất cả những suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô. Cô gái, trong tình trạng đó, cảm thấy nghẹn ngào, chỉ muốn thốt lên lời cảm ơn nhưng lại không thể. Mọi từ ngữ đều bị tắc nghẽn trong cổ họng, cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn vào cậu thiếu niên, ánh mắt đầy sự biết ơn, nhưng không thể cất thành lời.

"Không cần cảm ơn đâu," cậu thiếu niên tiếp tục, giọng lạnh nhạt như mọi khi. "Chỉ là tiện tay giúp cô thôi."

Rồi, không có một lời từ biệt, cơ thể cậu thiếu niên tan biến như một làn sương mờ, không để lại dấu vết nào. Cô gái đứng đó, cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng lại không thể thoát ra. Cô nhìn quanh, con hẻm vắng lặng không có ai ngoài mình, không có dấu vết của cậu thiếu niên ấy. Cô tự hỏi liệu tất cả những gì vừa xảy ra có thật hay chỉ là một giấc mơ, một ảo ảnh mà thôi. Nhưng trong lòng cô, có một cảm giác kỳ lạ, một sự thôi thúc mạnh mẽ mà cô không thể giải thích được.

***

Và rồi, ký ức đó chìm vào quên lãng, được vùi sâu trong những ngày tháng sau này. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy người đàn ông trong quả cầu pha lê, hình ảnh của cậu thiếu niên ấy lại hiện lên trong đầu cục nước, khiến nó cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ. Ký ức mơ hồ, nhưng lại mạnh mẽ, như một sợi dây vô hình nối kết giữa quá khứ và hiện tại, giữa cục nước và người đàn ông trong quả cầu.

Dù không thể lý giải hết, cục nước cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối liền nó với người đàn ông trong quả cầu. Một cảm giác kỳ lạ, khó tả nhưng lại rất mạnh mẽ. Nhưng nó không để tâm quá nhiều vào cảm giác ấy. Cục nước đã chọn con đường của mình – hành trình khám phá thế giới rộng lớn, và nó biết rằng tương lai đang chờ đón phía trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro