(21)
(21)
"Con trai à, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của bố mẹ, tối nay chúng ta sẽ không về nhà đâu. Con nhớ tự chăm sóc bản thân nhé~"
Nhận được tin nhắn bất ngờ này, phản ứng đầu tiên của Park Jongseong là có một chút thất vọng. Nhưng rất nhanh, hắn thay thế cảm xúc ấy bằng sự dịu dàng quen thuộc dành cho gia đình, vội vàng gõ một dòng tin nhắn đầy yêu thương để đáp lại.
"Vậy hôm nay con sẽ tạm nhường vị trí one & only cho bố nhé~"
Thoát khỏi giao diện tin nhắn, nụ cười hiếm hoi nở trên môi hắn lại đột ngột khựng lại. Park Jongseong nhìn vào dòng tin nhắn được ghim trên cùng của màn hình, lần cuối cùng tin nhắn ấy được trả lời đã là từ rất lâu rồi.
Đó là ngày Kim Sunoo đối diện với hắn bằng sự thẳng thắn, nhưng hắn lại không đủ can đảm để đối mặt và cuối cùng chọn cách trốn chạy.
Lời hứa giữa họ, có lẽ còn lâu mới đạt được sự thiêng liêng như one & only của bố mẹ hắn. Mà nghĩ kỹ lại thì lời hứa ấy dường như chỉ là một dạng ngầm hiểu không cần nói ra giữa cả hai, bắt đầu từ ngày Valentine năm đó. Ngày mà Kim Sunoo vứt bỏ vòng hoa hồng mà Park Sunghoon tặng em, bước vào phòng cấp cứu, và dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt nước mũi trên gương mặt hắn.
Điều này khiến Park Jongseong không khỏi hoài nghi, rằng liệu hắn có thực sự đủ tư cách để bận lòng hay không. Hắn cũng không hiểu, tại sao một người lớn lên trong tình yêu thương vẹn toàn như hắn lại không học được cách dừng lại khi đã rõ ràng rơi vào một mối quan hệ không cân bằng như thế này?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Nhìn số điện thoại lạ đã bị từ chối nhiều lần trong vài ngày qua, Park Jongseong nghĩ có lẽ lại là một người bạn nhậu cố chấp nào đó thôi. Hắn cuối cùng cũng miễn cưỡng nhấc máy.
"Xin hỏi, có phải là chủ nhân của Gyeonwoo không ạ?"
Cái tên thân thuộc bất ngờ khiến Park Jongseong mở to mắt kinh ngạc. Không chờ đầu dây bên kia giải thích thêm, hắn đã vội vã lao ra khỏi nhà.
.
Gyeonwoo là chú mèo hoang mà Park Jongseong và Kim Sunoo từng nhận nuôi, hiện đang sống ở nhà Sunoo. Khi đặt tên cho chút mèo này, họ đã có một cuộc tranh luận nhỏ.
"Bởi vì dạo này em vừa xem Cô nàng ngổ ngáo, bé mèo này lại đen thui, trông giống nam chính trong phim á," Sunoo vuốt ve lưng Gyeonwoo, ngẩng đầu nhìn Park Jongseong, "giống cả anh nữa!"
"Anh thấy cái tên này không hợp lắm, ý nghĩa có vẻ không tốt."
"Tại sao vậy?" Sunoo thắc mắc. "Anh chưa xem phim à? Cuối phim là happy ending mà!"
"Nhưng nam chính chẳng phải là người đến sau sao... Anh không nghĩ là anh ấy có thể hoàn toàn thay thế được mối tình đầu của nữ chính."
Dù sao thì trong quan niệm tình yêu non nớt của Park Jongseong, mối tình đầu cũng chính là mối tình cuối cùng.
"Đương nhiên là có thể!" Sunoo khẳng định chắc nịch. "Dù trong 100 ngày, Gyeonwoo chỉ làm những việc mà mối tình đầu từng làm cho nữ chính, nhưng mà..."
"...Trong những ngày tháng tiếp theo, anh ấy sẽ có thêm nhiều 100 ngày nữa để làm cho nữ chính những điều mà mối tình đầu không thể làm cho cô ấy."
"Còn về nỗi đau trong lòng..." Động tác vuốt ve Gyeonwoo của Sunoo chậm lại, ánh mắt dường như thoáng mơ hồ. "Nữ chính cũng đã nói, nỗi đau thực ra dễ dàng tan biến hơn chúng ta nghĩ đó ạ."
"Ký ức về tình yêu với Gyeonwoo, sớm muộn cũng sẽ vượt qua tất cả những gì trước đó thôi."
"Vậy thì gọi nó là Gyeonwoo đi!" Park Jongseong đặt tay lên mu bàn tay của Kim Sunoo. "Thế, anh là bố của Gyeonwoo, còn em là mẹ của nó nhé?"
"Đừng có lợi dụng có hội nha!" Sunoo tức giận đấm nhẹ vào tay hắn.
"Vậy thì anh làm bố của Gyeonwoo, còn em là anh trai của nó?"
"Này, Park Jongseong!"
.
Chú mèo Gyeonwoo dường như đã quen thuộc với cuộc sống hoang dã, nên dù được Sunoo chăm sóc cẩn thận đến đâu thì nó vẫn không thể được thuần hóa thành một chú mèo nhà dịu ngoan được. Khi được đưa về nhà Park Jongseong, nó vẫn luôn kháng cự vòng tay hắn, dù hắn cho nó những món ăn cao cấp nhất, thái độ của nó vẫn không mấy thay đổi.
Nhưng càng như vậy, Park Jongseong càng tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì. Hắn liên tục đi qua đi lại giữa cửa ra vào và phòng khách, mang vào từng món đồ chơi và đồ ăn vặt cho mèo vừa được giao đến.
Những cây cần câu mèo đủ màu sắc và các món đồ ăn vặt chỉ giữ chân Gyeonwoo được vài giây. Khi Jongseong gần như cạn kiệt ý tưởng, chuông cửa lại đột nhiên vang lên như một vị cứu tinh.
"Chờ chút!"
Hắn cảm kích sự bướng bỉnh của Gyeonwoo, cũng biết ơn sự chậm trễ của nhân viên giao hàng. Nếu không vì những điều đó, có lẽ hắn sẽ chẳng thể dễ dàng mở cánh cửa ngăn cách giữa mình và Kim Sunoo đến vậy.
"Meo!"
Tiếng kêu ngắn nhưng cao vút của Gyeonwoo vang lên từ phía sau. Ngay sau đó, một cục bông đen tuyền phóng ra, nằm đúng ngay khoảng cách giữa hai người đang đứng đối mặt nhau.
Kim Sunoo cúi xuống bế Gyeonwoo lên, ánh mắt nhìn Park Jongseong đầy do dự.
Là trước tiên nên nói "xin lỗi", hay là "cảm ơn" đây? Dường như cho dù là câu nào đi nữa thì cũng đủ khiến cả hai tan nát cõi lòng rồi.
Nhưng dường như Park Jongseong không chịu nổi loại đau khổ đó thêm chút nào nữa, bởi cái hôn hắn đặt lên môi em lại mang theo sự run rẩy không thể che giấu được.
"Không được nói gì cả."
Sunoo nghe thấy giọng Jongseong nghẹn ngào.
Em cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy mình ngày một siết chặt hơn. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt không phải của em, nhưng lại khiến em cảm thấy sống mũi cay xè.
Khoảnh khắc ấy, Park Jongseong như hiểu ra rất nhiều điều.
Con người chưa bao giờ thực sự thuần hóa được mèo. Việc chung sống giữa người và mèo giống như mèo đã thuần hóa được con người vậy. Thái độ nửa gần nửa xa của chúng khiến con người vô thức nảy sinh một niềm tin: Chỉ cần mình đối xử thật tốt với nó, nhất định một ngày nào đó sẽ cảm hóa được nó.
Cũng giống như lúc này, Park Jongseong đang ôm một niềm tin yếu ớt.
Chúng ta cũng sẽ có thêm nhiều 100 ngày nữa. Anh có thể làm nhiều điều hơn cả những gì Sunghoon không thể làm cho em.
Dù anh không phải là first one, nhưng một ngày nào đó, anh có thể trở thành one & only của em.
Nhưng nỗi đau trong lòng em, liệu có thực sự dễ dàng tan biến như lời em nói hay chăng?
Hết chương 21.
T/N: Dịch chương này mà buồn quá mọi người ơi :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro