Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Kidnaping.

Hắn ngỡ ngàng.

Bản thân hắn có thể là một kẻ giết người không nương tay nương chân, cũng không bao giờ có chuyện là sẽ đi cứu sống bất kì ai ngoài bản thân, cũng không bao giờ thèm gần gũi nhiều với người khác. Nhưng bây giờ, hắn hiện giờ thật sự rất bí rồi. Ngạc nhiên nhìn lấy thân thể thấp nhỏ đang hỏi người là họ muốn chết....muốn chết? Ok. Không vấn đề gì... CON MẸ NÓ!!! Khó bỏ cha! Đây còn không thích sống mà lại thích chết. Hắn hiếu kì, có thể thấy rằng hắn đang khá thích thú về con người này rồi.

"Tại sao nhóc lại muốn chết?"

Cô nhóc đổ đầu về bên trái với một khuôn mặt hết sức ngây thơ nhưng cũng không kém phần dễ thương. Điều này khiến hắn phải gục đổ trước sự đáng yêu ấy. Đôi tay nhỏ nhắn ấy đặt nhẹ lên lồng ngực, một lời nói nhẹ êm đi cùng với một câu nói.

"Cha mẹ tôi chết. Thế Giới này thì như cứt, vứt bỏ tôi, nhốt tôi, không một sự tự do. Nếu bây giờ có bị gửi vào 'Trại trẻ mồ côi' thì cũng chẳng ai thèm lấy một đứa như tôi. Không ai cần tôi, tôi cũng chẳng cần tôi thì nên chết cho nhanh."

Một lần nữa. Hắn lại ngỡ ngàng trước người con gái ấy, cô bé ấy quá giống, thật sự rất giống.....hắn.

Hắn giương đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái, tay trong tay với chiếc rìu giơ lên. Y/n hiểu rằng thời điểm đã đến với mình, người nhẹ nhàng nhắm mắt lại và chờ đợi cái chết tươi đẹp ấy sẽ dẫn đường cho người tới một nơi tốt đẹp hơn.

Hắn nhìn ngắm người con gái ấy, làn da trắng như tuyết bị mờ nhạt một ít màu da, khuôn mặt của sự thống khổ đang mỉm cười trước sự sống ngắn ngủi này, thân hình nhỏ nhắn với những đường nét hoàn hảo được vẽ một cách chi tiết trên từng da thịt của người.

Như một bông hoa đã từng chết đi rồi được hồi sinh.

*Mình không thể....*

Kẻ sát nhân ấy bất ngờ dừng tay, hắn không thể làm vậy với cô nhóc. Người ấy không xứng đáng phải chết. Y/n bật mở đôi hàng mi cong ấy để rồi một lần nữa lại bắt gặp ánh mắt của người nào kia.

"Tại sao anh không giết tôi?..."

Hắn giật mình, quay người lại để bắt gặp lấy khuôn mặt không lấy một nụ cười, không lấy một sự sợ hãi hay cảm xúc gì khác ngoài hình ảnh vô hình vô hồn ấy. Nàng như một con búp bê bất động luôn luôn được bày bán trên giá nhưng không bao giờ được mua lấy bởi bất kì đứa trẻ nào. Thật cô đơn....

"Ta...ta....."

Hắn lắp bắp. Hắn chưa từng như vậy bao giờ, hắn chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như bây giờ.

Hắn có vấn đề rồi.

"Vì sao lại không giết tôi?"

Đúng vậy. Tại sao hắn vẫn chưa giết? Vì sao? Tại sao hắn lại không làm? Vì sao hắn lại đứng nhìn như một thằng ngố vậy? Tại sao vậy? Những câu hỏi tràn đổ trong đầu hắn từng chút một nhưng hắn không thể nào có thể giải mã được.

Hắn thật sự có vấn đề rồi.

"Nhóc thậ.......?!"

BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO!

Bất ngờ! Tiếng còi đỏ xanh vang lên.

*Chết mẹ! Bọn cớm!*

TUYỆT CÚ MÈO! Kẻ sát nhân phân vân không biết phải làm gì. Hắn có hai lựa chọn, (1) Đáp ứng yêu cầu của con bé(nhưng tao đéo muốn) or (2) .....Bắt cóc.....

"Làm ơn......giết tôi..."

Hắn quay ngược đầu nhìn lấy thân thể nhỏ bé kia vẫn đang cầu xin hắn, Y/n thật sự chẳng thèm để ý đến bất cứ điều gì khác ngoài cái chết. Cô chỉ muốn mình được ra đi thật mau chóng để rồi có thể gặp lại cha mẹ mình.

BI! BO! BI! BO! BI! BO! BI! BO!

Không suy nghĩ gì thêm, hắn nhấc bổng Y/n lên khỏi mặt đất bỏ lại hai cái xác đã chết từ lâu. Cô giương đôi mắt chứa chan sự vô vọng khi tin tưởng rằng bản thân mình sắp được tự do khỏi chiếc lồng sắt ấy, ánh mắt liếc nhìn cặp đôi thân thương ấy giờ chìm trong máu biển.

"Tạm....biệt.."

Hắn liếc nhìn cô nhóc một hồi lâu, bản thân không hiểu sao lại cảm thấy cảm thương cho cô nhóc ấy.

"Bám chắc!"

Nói xong! Tên sát nhân nhảy phóng ra ngoài bằng cửa sổ và đáp chân ở phía sau căn nhà. Chạy thẳng một mạch vào trong khu rừng sâu đen tối mà gần như không có ai dám bước gần vào.

..."CẢNH SÁT ĐÂY! MỞ CỬA RA!!!"...

Để lại là một căn nhà đổ máu với xác chết và một vài tay cảnh sát đang xông thẳng vào căn nhà một cách bạo lực. Đừng trách họ làm gì. Công việc mà... Y/n chỉ liếc nhìn căn nhà thân yêu mà trước kia cô luôn sống chung hạnh phúc với ba mẹ giờ đây đã tan tành như vừa mới bị phá đổ bởi chiến tranh. Tạm biệt.

...

Sau khi đã cắt được nửa trăm cây khỏi bọn cảnh sát, gã cuối cùng cũng nghỉ tay sau khi đã chạy trốn cùng với một con nhóc tưởng nhầm hắn là 'Thần Chết' và cầu xin được DIE một cách mãnh liệt. Hắn đặt nhẹ cô nhóc xuống, bản thân tự ngồi dựa tại một gốc cây để lấy không khí. Y/n đứng đối diện với người đàn ông lạ mặt vừa mới bắt cóc mình. Quan sát từng nét chi tiết trên mặt của hắn, cô đang cố lần mò đằng sau miếng khăn hắn đang đeo ẩn dấu điều gì. Hắn nhẹ tháo gỡ đôi kính, nhẹ liếc nhìn cô nhóc nào kia đang nhìn chằm chằm vào hắn như thể sinh vật lạ. Thật dễ thương!~

"Tên..."

Y/n ngây người, cô ngửa ngang đầu sang bên trái một cách nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn. Lạy Chúa!

"Y/n........F/n M/n Y/n......"

Đôi môi nhỏ ấy cuối cùng cũng nhấc gót trả lời, hắn thở phào, rồi lại lên tiếng tiếp lời.

"Anh tên Toby, Ticci Toby...."

"Vậy anh không phải 'Thần Chết'?"

Hắn lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô nhóc đau buồn trùng đầu nhìn xuống đất, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài giữ khoảng cách giữa hai người.

"Xin lỗi nhóc nhưng anh chỉ là một kẻ sát nhân đang làm nhiệm vụ của......."

Chưa kịp hoàn thành câu nói thì một giọng nói đã chen ngang.

"Anh tới để giết bố tôi!"

Cũng không phải ngạc nhiên lắm khi cô nói vậy nhưng quả thật thì.....

"Sao nhóc biết?"

"Tờ giấy."

"?!"

"Tôi tìm thấy một tờ giấy trắng với hình vẽ một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đen, khuôn mặt trắng toát cùng với nhiều cây xung quanh."

*Vậy ra là thế..*

"Ah!"

Cơn đau! Không thể nói không sai với một người vừa mới phân vác một người khác rồi bay xuyên qua cửa sổ như một vị thánh siêu đẳng. Chúc mừng! Hắn đã được miễn phí thêm vài chấn thương trên người. Wow!

"Anh bị thương?!"

"Không có gì đâu nhóc."

Y/n tự dưng vươn tay vào trong túi quần, từ bên trong hắn có thể nhận ra vật dụng ấy. Băng gạc và thuốc giảm đau(thêm một số vật khác). Hắn mệt mỏi tới nỗi không thể đứng dậy, chút có thể ngồi im để cho cô nhóc cứu chữa. Cơn đau càng trở nên tăng cao mỗi khi Y/n chạm tới mặc dù nó chỉ là cái chạm nhẹ sượt qua cũng đủ để khiến cho nó phải nhức nhối. Toby cố lảng tránh cơn đau nhưng nó cứ theo đuổi từng ngóc ngách của cơ thể. FUCKING DUCK JESUS!!!!!!!!

"Ưh....ah....uH....!!!"

"Cố gắng lên. Nó sắp ra rồi..."

Cô nhóc kiên trì rút mảnh vỡ nhỏ đang trong da thịt của hắn.

"Sao nhóc có t....?"

"Cứu thương? Khi bị đánh, ít nhất ta cũng nên học hỏi điều gì đó để tự chữa thương cho chính mình đúng không?"

Hắn lại một lần nữa cạn lời. Ánh mắt luôn chỉ hướng tới người con gái ấy, từng cử chỉ hay lời nói của người luôn thật nhẹ nhàng và từ tốn. Đáng ra nàng có thể dễ dàng chạy trốn khỏi hắn khi có cơ hội nhưng người ấy không làm vậy. Y/n vẫn ở lại, đang cứu chữa cho anh thay vì vứt bỏ anh chết, một kẻ sát nhân không cần sự thương hại.

"Tô...ôi.....kh..ông cần nhóc phải thương hại...."

"Tôi không có. Đó chỉ là một việc ........nên làm"

.Im lặng.

"Vậy nhóc có thể kể câu chuyện của nhóc cho anh nghe được không?"

"Câu chuyện nào?"

"Về nhóc? Lí do muốn chết?"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"

"Không...ý anh là....câu chuyện của nhóc.......?.....Nguyên nhân.....?"

"..."

"Miễn bình luận."

Bao quát khu rừng chỉ có hai bóng người, một trai một gái, một người bị thương một người chữa thương, cả hai đều có một điểm chung: sự lặng im. Nó thật chân thật như một bức tranh phẩm mĩ với nghệ thuật đặc sắc.

"Xong.....anh có thể đi lại được chứ?"

Gã cố gắng kiên nhẫn từng bước đứng dậy, bên cạnh là Y/n đang cố gắng giúp sức cùng.

"Được rồi ......cảm ơn nhóc.."

Hắn liếc sang thì chạm mặt ngay ánh mắt của Y/n, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

"Sa...sao vậy?"

Cuối cùng Toby cũng nói.

"Chừng nào thì anh giết em?~"

Cô hỏi với một sự mong chờ đáng kinh ngạc đang nở rộ xung quanh người, bao quát cả một vùng. Hắn như muốn tự đấm chết bản thân trước sự thật đầy rắc rối này.

"Nhóc...Nghe này. Anh sẽ không làm vậy..."

"Làm gì?"

"Giết nhóc...."

Đôi mắt từ sự hạnh phúc lại trùng xuống bằng một ánh nhìn đầy thất vọng và đau buồn. Cô cũng không thể trách anh, nếu anh không giết cô thì cũng không sao nhưng...

...

"Me...e...eee.....ee....ẹeee....ẹ..ẹ....ẹ...ẹ..."

Ánh mắt người trở nên vô hồn dần theo dòng thời gian.

"Mẹ...ẹ...y..êu.....c.............."

...

"Vậy anh Toby, có thể trả lời em......"

Y/n vẫn trừng mắt xuống dưới nền đất mềm mại ấy, mái tóc dài trùm xuống che lấp đi bờ mặt ấy.

"...Ticci Toby không muốn giết em hay là không thể giết em?"

Ngỡ ngàng(2). Toby cũng không biết phải trả lời ra sao. Y/n quá nhỏ để chết với lại.....

"Anh......"

.....cô ấy không nằm trong phần mục tiêu của nhiệm vụ.

".....không thể."

Cô kinh ngạc ngước nhìn anh. Không thể? Câu trả lời là không thể?! Ḱ̸͔͓̮̤͆̌͆̓̈̇̌͠H̴̡̖̪̯̓̏́̓͑̕͝Ô̸̼͝N̵̛͚̝͍̼̊͌̀͊͑͝G̶̖̘͚̟͈̔͑̈̓́͌͊̿̄͜ ̷̼̦̣̺̤͓̪͊̌͗Ţ̵̧̱̺̘̻̯͎̎͂͜͝ͅͅH̸̛͕̞̭̥͉͂́́͐͘Ể̷̱͗͐̍̓́͐͛͒̂͗͠?̷̢̳̳̦̤̱̜̝̄̅̾́́̚!̷̟̙̱̪͉̲̱̈̊̚ ̸̢̤͓̱͒͂̋̃̌̀̄͜K̸̢̫̩̩͉̝̲̐͌̂͒̆̑̆̓̐̊͝Ḩ̵̡͓̙̠̭̯̓͑̿ͅỐ̶̙̃Ñ̸͈́̽̀͊͆̔̊ͅG̶̠̼̬͇̪͙̏̕ ̴̤̬͍̻̻͉̘̅͜͝͠T̴̙͓̊͛̈́̑́͛̃̑̕H̵̡̲͓͍͇̲̼̝̠̼̃̃͆̉͆͘Ể̵̡̝̱̞́̋͒͘ ̷͙̜̭̉̔͝Ģ̷̣̞̩̜͍̩̱̐̐͂͊͆̿Ȋ̸̼̲̲̜͑͊́̑̎̚Ế̸͚͉͕̋̑͐T̵͎̬̞̗͚̎̒̉̅̊̈̋͂͐̕ͅ?̴̨̤͐͒͂͐͑̽̽͐͊̇͠!̴̡̭̠̯̯̥̹̀̍̀́̈́ ̴̨͓̼̱̩̮̝͎͕͕̓̈́̄̏K̴͙̬̤̺̜̝̟̝͖͓͈̈͗̊̎̃H̴͎͍̪̘͈̟̍̍̓̊̈́̕͘̚͘͝Ô̶̡̟̜͈̲̱̪̞̝̥̇̃N̷̨͇̱̰̜̱̼̞͍̈́̑̃̽͌͑͘̕͝G̷̛͇̤̮̫̎̅̀͒͋͝ ̵̩͋͒͜͠Ṫ̵̨̨̙̦̫͍̲̝̺̣̈́̉̓̽Ḩ̷̨̼͈̺͎͙͚̹̖̠̀͛̂̅̃̃͘̕͠Ể̴̪͚̱͇̹̹̒́̌͜ ̷̤͕̞̽͂C̶̨̳̝̰̥͉̱̩̘͊͐͋̔̈́͌̾̑̕͜͠Ḩ̴̩̦͈̠̹̈́̔Ế̷̡̢̛͚̺͚͕̹͉̭̘͉̍̂̈͐T̴̢̛͇̜̥͔̏̄́̾͠?̵̦͔͚̬͠!̵̡̙̤̫̦̓͜͝?̵̛͔̞̲̯͇̩̬̥͙̹̰͗͌̊͂̐̇͂!̵̫̖͔̪͇̼̻̘̥͙̜͊̿̓̃̔̄̊̽̽!̴̳͔̮̝̾̉̈́́̚͜!̸͕̩͓̟̋̈́͊̉!̵̢̱̝̩̹̆̑ ̵̡̡͙̦̠̬̈́ͅͅͅK̶̜̜̞̀́̎̎̽̇̐͝H̸̛̹͎͍̀̿̾̅͆͒Ồ̵̡̭̝͈̐́͛̿͌̇N̵̪͍͙͔̙͕̝̽̎̇̈́Ǧ̸̟̗͓̯̬̲̙̥̤̖̂̽͑͊ ̷̮̘̫̗̭͉̩̲̖̖̥̀̉́̋͐̈̚T̷̲̺͙̯́̄̈̍̿̓͠Ḧ̴̻̘̠͕́̋̾͋͜Ể̴̛̫͚͒́͛̋̎̑́͛̇͠ ̸̡̯̥͇̳̱̽͊̎̒̈́̎͒͘͠T̴͉͆̊̋̅Ǫ̸̛̪̲̳̹̰̟̣́͌̅̏I̴̞̤̪̺̙̤͒̀̾̀̕͠ ̵͎̳̥̩̭̹̘̗̬͛̀̈̎ͅG̵̛̪̘̟͗̓̌̄̿̾̎̚͝Ầ̷̠͍̠̯͇̬̱̜͓͋͗̔̀̌̌͠N̵̨̨̢̜͍̹̮̻͓͓̮̐̅̿̑͆͂̈́͐̕?̴̡͎̲̟̬̖̪͚̐́͗͐̈̈́͘͝?̷̡̯̼͎͇͇̼̮̲̝̿̓̀͗̉̔́?̴̮̦̠̤͉̫͐͜?̵̧̡̜̠̤̟̩̤͖͋͌̏͂͊͠ͅ!̵̘̘͕̗̗̭̍̆̔̄͐͒!̵̡̙̘̪͓̺̮̫̝͔̩͛͐̃̉̒͒͑̚!̵̟̺͓̜̜̏͛̿͒̀̽̂́͘͘͜!̶͇̠̖̻̰̈́̋͛̄͑͆!̶̱͍̼̝̼͕̠̾̐͜!̵̡̛̰̞͕̺̯͎̪͖͕͙̎́!̸̝͖͇͎̩̫͕̫̘͚̿̀͋͊͐͋́̑̇͜͝͠!̶̦͈̼͔̫͊̍̅́͑̌̕͘ ̷̧̳̱̝͎͇̯͊C̷̨̨̻͔̜͖̝̊́͑̈́̕Ő̸̼̗̠͓͆̾̾̏̌̚̕̕ͅN̵̙̺̼̟̠̝͕̂͗͂͗̉͘ ̴̡̨̛͔̠̣̫̯̋ͅC̷̢̛̤̄͌̔̑Ḩ̷̞͔̼͕͎̙̼̤͌̒̌Ớ̸̫̬̰͓̈́̿̈́͋̀̅̂̄ ̵̦͛͠Ṃ̶̡̝̹̦̭̼̖̼̊̑͜Ẹ̸̢̛̘͕͈͇̠̘ ̶͈̺̓̂̍͑N̶̲̔͛̑̊̑̽̚̕̚̕Ớ̸̫̹̱̻̳͙̱͖͉͍͊̈̋̚?̸̢̛̛̖̝̪̅̓͗̏̽͗̀̃͝?̸̢̬̩̝͓̹͊͐?̸̝̣͔̗͕̈́̏̈́͑͛͛́̍̓͝!̸̻́̊̽̔͗̈́͘!̷̘̱̉̾͋̈́̓̇̈́͗̚͠͝!̸̧̛̦̘͕͑̄̔̇͗̇͝͝!̴̧̨̥̻̮̘͓̠͍̜͐͋̈̒̌̕!̷̡͚̤͉̤͓̪̺̩̥̈́͋́̍̿͋̍̆̂͛!̷̦̹̲͕̟͕̳̰̄̎́͌͂̈́́͠!̷̨̛̝͔̫͍͙̓͝͝!̴̢̳̄̂͐̌ ̶̨͇̻̱̠̬͍̌́́͗̿L̴͓͇̬͖̖͎̲̯̥̮̠̈͊͆̓̆͝Ồ̴͚͇̤̲̺̯͍̳͗̈́̕N̶̹͇̼͍̾?̷̘̹̣̰̳͗̿͑̇̆͊̂͐͑͝͝?̸͎̲̓͛̾̀!̴̧̦̥͈̣̝̱̑͂̆̾̇͑̾̀̚͝͝!̵̙͙̞̟̖͗̚!̷̘̼̟̜̊̌͛͌̆͒!̸̙̬͇̠͕̑͒̍͑́͘̚͘!̴͚̲͚̭͒͑͘͠͠!̴͕͈̰̥̐͊͐͠!̷̛̗͈!̸̢̢̝̮͇̅̄̔̈́̕͘͠͠ͅ!̵̟̟̙̏?̶̭̬̲̘͇̽̑̀ͅ?̸̢̯̲̞̋̅͗͒͝!̴̟̰͓͇̱͓̑̂͝!̵̢̡̹̪̰͎̤̹̙̟̰̃̔͋!̷̢̧̩̘͎̭͇̥̏!̵̧͚̮̯̦̫͙͓̤͂̒̈́̋͜͠!̶̬̳͝!̸̧̪̩̿!̷̫̺͓̹͉̖̹͂͂̆̂͝

..Sợi dây sẽ dẫn con tới cái CHẾT..

Y/n chợt liếc nhìn lên ngay thẳng đối diện với Toby, một bên mắt của người chợt chuyển hoá thành màu sắc ánh đỏ trăng nửa đỏ nửa đen tạo nên một hình khắc vòng trong xoáy mắt kì lạ ở trước nó. Nó không bình thường! Toby đứng lùi lại trong sự ngạc nhiên của CHÚA ĐẤT MẸ LẠY TRỜI CÁI UNDER WHAT THE MAIN FUCKING SHIT IS THAT SHIT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Y/n bắt đầu rối loạn tinh thần, mái tóc của con bé bắt đầu dài hơn thường lệ và dường như chúng đều đang di chuyển một cách nhanh nhẹn và nguy hiểm. Chúng bất ngờ mọc dài hơn và bắt đầu tấn công Toby, lần lượt cùng một lúc chúng đều hướng về Toby cố chém tách đôi nửa vời rồi máu chảy lênh láng mẹ khắp nơi and War đến như thế là .....lạc đề.

Toby cố gắng tránh mọi đòi dao gần như chuẩn bị sắp chọc thủng xuyên thấu người hắn ra thành từng miếng thịt băm ngon lành. Mỗi đường chém là một đường bị lưỡi rìu chém đứt đôi. Mọi phương hướng hắn chọn để tránh hay chạy gần như đều bị lấp chắn lại.

Ä̶̢̧̧̨̢̨̛̠̪̞̙̥̻̹͙͓̜̮̣̜̣̳̤͓͖̟̖̝̗̺̖̜̲́̉̇̋̏̀͒̈́͒̾̽͗̊̆͆̑̆́͂̏͋̑̆̄̓̅̚͜͠͠͠A̶̢̛̹͍͙̣̙͉̤̻̱͎͙͖͍͈͕̗̹̅̊̈́̎̏̾̋̌̈́͑̿͂͌̋́̅̌͆̈́̎̑͑̋́̓̚̕Ä̷͓̜̳̙́̐̂̂̆͌̃̍̔̽͛̊̒͂̓̅̀̓́̒͗̏́̿͒̈́͆̅͗͘̚̚̕͝ͅA̸̧̡͎͍̦̺̩̘̦̬͉̲̮̰̜̼̣̠̟̠̝̭͔͕̳͑͆̑̅̓̀̑͒̀͋̃̏͆́͐͘͝ͅĂ̴̙̭͈̙͇͉̭͕͈̙̪̼̤͕̝̮͑̂̾̾͗̊̾̓̏̍͐̆͑̈̅̓͋̾͘͝͝͠Ą̵͍̻̣̮̟̣̮̩̙̣͉̩͉̮͚͈̳̙͙͇̥̙̫̲̩͕̭̬͈̓͜Ả̸̡̨̯͓̟̜͚̟̝͉̖̖̮̭͎̻̖̪̞̻̖̣̝͕̣̲̠̖̥̩̹͎͑̌̒̆̄̈́̍̀̒͠ͅͅA̵̧̡̘̜͕͈͙̻̼̞͙̖̜̭̠̦͍̱͇͇͍̥̯͇̳̮̤̥̓͛͂̉̎̅̆̾̎̔̀͛̽̀̉͜͝͝Ä̷͇͇́̏̓̾̀́̃͐̐̓̎̽̃͐̈́͑͛͌̕͝͝A̶̧̗͕̠̫͇̥̟̠̱̜̻̗̦̲̞̞͓̟͚͇̼̝̺͖̺͕̲̒̽̂́̒͛̋̇̾̈͒̍͆̆̇̾̎̔̏̃̄̄̀̕̚͘͜͜͝A̶̢̧̨̢͔͔̜̹̩̬͇̜̥͇̼̞̥̰̩̘̣̯̤͇̱͖̮̖͖̅̍̄̇͌̎̽̈́͒̓̑̋̃̆̉̈̽̓͐̾̾̍̕͘͘͝͠͝͝Ȧ̸̡̢̛̖̖̺͉̮̪̬͇̠̪͓͕͚̳̟͖̝̟̟͙̲̱͕̳̺̦̖͑̅̀̂͗͊̈́͂̓̂́̀̀̈͆̔̔̏̽̚͜͜͝A̵̡̧̨̡̦̰̞̱̮̳͍̩͙̹͍̜̲̲̠̩̝͕̺̖̲͍͙͉̩͐͊͊̋͊̅͛̽̅̆͌͂̓͑̋̌̿̉͆̽͒̃̓̈̏̓͊̚͘̕͝͝A̶̟̭̔̎͂͝Ȧ̸̡̩̦͖̻̠̪̟̞̇̓̐̈̈́̈́͐͗̓̀͂͠A̸̡̛͙̝̖̦̹̾͒͂͑̽̈́̃̋̾͗̐̐̆̕̕͠Ȧ̴͎̺̖̘̥̤̹̦̰͇̙̪̼̬̪̞̭̽̈́̓̽̆̏̀͊͌͌͂̋̇̈́̋͐̏͒̃̎͆̂̒̆̎͌͘̚̚͝͠͠͠Ą̷̛͓̞̺̜̤̠͔̤̟͍̘̗͖͈̀̊͒͐͛͗͊́̊̈̆̊̓̍̑͛̉͌̈͗͊͒̊͒̊͊͑̆̆̾̔̕̚͜Ȁ̷͉̃̄͌̆̀̎̆͘A̵̡̗̹̻̖̩̲̪̝̫̝̹̞͙͉̥͇̩̙̺͇͕̣͇͂͝A̶̡̡̢͙̠͚̗̙̳̖̟͈͎͕̰̱̗̰̩͉̣̙̱̖̟̽͊̓̒̑̕Ẵ̷̮̝̅̂̽̅͒̄͒̄̌́̌͑̌̇͛̽͌͒̚̚͘Ą̴̢͎͉͉͓̼̫͖̦͈́̽̌͊̈́̓͂̔́͛̏͋̉́̄͝͠͝A̵̠̦̳͔͙̖̖͉͇̙̞̩̺͎͈͚̋̀̈͋̅͛̌̽̏̏͂̽Ă̷̧̡̛͈͙͓̗̘̤̤̩͕̹̺̦̰͙̫̬͙̮͈̭͇̖̲̼̬̟̤͚̅̋͋̂̉̾͑̑̀͗͊͂̿̓̄̉̔̈̌̋̀̒͑̚̕͝͝Ą̶̡͚̪̮̰̜̯͔̤͎̗̫̰̜͚̱̜̘̯̞͍͈̜̜̯͋̑͌͗̀̎͐̿͒̃̀͝Ả̶̢̡̨̫̼̰̺̠̲͙͖̮̰̯̱̥̝̳̗̮̝̣͎͖͕̪͍̥͚͕̬̅̏͐̑͂͋͆͂͊̍̅̈́̉̍̑̐̄̄́̈̃̃̎͛͋̃͒̏̾̋̕̚͜͝ͅÁ̷̛͖͌͊̿̈́́̇̔͑̈̃̽̅̊̄͝͠͠͠Á̷̡̨̭̖̮̯̙̳̫̹Ą̴̨̛͕̭͈̥̔̎͒̍̏̈́̓͛͗̌̽͐̄̅͘͝Ą̵̧̞̥͖͓͎͍̲͖̻̱̦͕̯͓̥͕̱̼̯́͂̈́͋̂͌͌́͊̋̆̚͝͝A̵̡̛̤̤̺̠̫̣͚̹̟͖̦͍̺̥̩̪̘̼̜͕̥̩̬͎̰̟̝̤̭̫͊́͒͌̆̊͆̏͛̾̓͒̎͊͑͋́̇̀͘͠͝͝͠͠ͅA̷̭̮̘͈͊̈̉̏̎́̈̋̽̍͐̌͊̂͒̕̕͜͝͝Ą̷̢̡̡̥̩̰̗͎̠̤̱̠̣͍̥̠̠̤͚̺͓͍̱̖̼̤̈́̇͌̃̔̔́̎͆͆͝A̶̢̢̛͍͓̜̺͙̤̣̣̰̲̭͔͚̰͙͓̾͗̓̒͂̈́̿̏͒̄͛̚͜͝͝A̶̤̬̺̹͆Ą̵̡̢̧̛̫̹͔̜͓͔͍͔̣̮̩̣̱̟͍̩̼̺͖̬̞͔͈̦̪̙͖̗͑̽̌͊̔̅̏̊̍͗̈͒̅͗̉͐̚̕͝͠͠͝͝A̸̡̳̜̞͚̤͍̗̱̫̻̯̳̥̼̟͍̩͆̃̉̊͗͑̓͛̄̀̅̚͝A̸͚͈̺̣̣̦̞̍̀͜͠A̵̡̢̧̱̙̻͓͔͕̮͓̱͙̰̖͓͔̳͚̣͇͇͙̱̥̅̉̈́̀͋͐̿̕̚ͅĄ̶̨̫͓̯̝̜̗̜͔̤̮͖͔͙̬͖̰̞͕̼̙̳̬͔̣͍̜̻͓̠͖̜̽̎̓͆̌̌̽̈́̈́̀͌̏̀̃́̂́͗̍́̍̊͌͊̚̚͝͝ͅͅA̵̟̣̹̲̥̫̭̻͎͇̝̬͓̻̞͉̤͔̹̋̐̋̒̿̂͐̾̔̒̈́̎̉͆̒̑̎̈́̈͆͛̑̈́͐̏̊͑͂̚͝ͅĄ̸͙̣̗͓͔̫͙̗̺̓̈̿͆͋̈́̓̌͜͝͝ͅA̴̛͙̱̮̫̬̯͔̺̣̟͈͇͎͉̐̀́̓͊̑́́̾̓̂͌̀͐̏̌̉̀̐̽̊̿̑̇͂̔̈́̕͘͝͝͠͝͝ͅẢ̸̢̢̙͕͎͍̭̥̠̙̼̳̈́̈́́̆͒̌͊̓͌̋̒́̿́̀́̂̓͘A̴̛͎̫͓͎̻̘͈̗̩̦̅͐͗͊̏͛̐͛̈́̍̑̚͠͠A̸̧̨̨̨̯̱̖̻̠̹̪̲̭̱̣̤̞͔̝̫̙͉͙̞͈͆͋̀̋́͊̋̀͂̌̔̊̽̂̅̚͘͜͝A̵̞̩̭̞̯͎̥͑À̴̡̧̭͎̳̰͖̼͚̳̣̿̄̀̑͂̽́́̂̂̚͝͝Ä̸̧̛̦̟̫̦̲̰̟͍̯͗͛̀̎̅́́̂̒̆̒̽̽͒̐̍̆̑̚͝͝ͅA̶̡̞̫̭̠̳͖̟̙̗̪͙͇̬͌̇͋͌͗̑̽̎͂̓̾̐͋͌̽̀̂̾͑̑̒̈́̀̓̒̍̐͊̈́̎́͝͝͠Ą̴̧̨̡̨̠̼̖̜͈̟͔͔̙̭̠̗͇̪̀͒̓̅̀̍̑̓̀̒̓̌̏͊̒͊̏̌̓͌͘͘͘͠͝Ã̴̲͍̂̉̉̽̈́̾͋̍͘Ȧ̶̟̘̭͎̤̠͚̬͙̗͉̙͎̐̈́̀̇̈́̉̆͊̈̌̅̓̋̇̽̀̊̄͘͠Ä̵̢̠͙̳̬̠͎͎̞̖͖̳̦͐̋̌̓̆͋͋͌͘͜͜͝A̴̖̫͓̺̼̰͚̣̟͉̦͔͙̗̺̼͚̮͉͗͆̽̋̉A̴̧̠̳̎̄͋̽̅͛̐͛̏͘̕Ą̷̛̤̺͔̣͎̥̻͉̘͂̈́́̉A̷͈̙͔͔̩̦̗͕̻̫̖͚̝̍̈́̈͂́͋̉͑͆͆͛̌͊̔̒̄̿̔̾̐̑̑͂͘͜͝A̷̡̢̧̻̭̦̲͓̖͉̫̳̺̲̦̠̗̹͍̝̫͖͙̼̹̫͍̻̻̣̝͇̭̰̔͒͝Á̸̧̨̛̭̝̰̂̒̇̿̎̈́̋̎̀̏̐̉̔̍͐̉̐̍́̉͒̓͊̑̊͂̉͝A̸̡̲͔͔̙̣͇͊̿̿̊̓̄̂͌͐̈́̓͐͌͐̇̉͂̒̎̀̍̿̃̉̇̆͋́̀̃̕̕̚͝Ḁ̶̤͈̈́͂͗͋̐̑̇̽̽̒̚͘͝Ą̶̛͙̺̺̝͔̺̖̞͔̜̱̮̹̯̉̾͗̿̋̍ͅA̴̧̨̡͔̥͚͎̻̟͚̣̙̣̺̳̦̖̭̭͎̹͓͉͎̙̙͐̿̂̕̚͜ͅÄ̷̺̜̮̖̣̹̤̰̠͎̝͔̭́͑̀͌̒́̀̄̃̅̈́̈́̿͂̈́̕À̶̡͎͎̦͕̥̯̖̦̼̗̗͌̉̽̌Ȧ̷̛̛̛͔̜̹̈́͐̆̐̈́͊̆̇̓͑͂̋̿̊̀̀̉͊̓̈́́̈́͊͂́̋̃̕̕͝Á̷̖͚̆͗̇̇̌́̎͒̂͂͌͊̄̔͗̅̈̕͝À̶̡̛̩͉̦̭̦̬͎̻̙͕̜̺̟̣͖͕͈̔ͅȂ̷̢̡̹̞̥͚̱͇̟̖͙̮̠͇̐̿̆̂̈́̎͂͂̋̏̇̆͌̒̊͆͛̆̓͐̒̔̾̀̚͝͠͠Ą̶̢̡̛̣̭̜̥̝̞̞͓̹͔͍̻̟̭͈̈̏͆̆͊̌̍̀̿́̑̀̐̓̂̉͗̽́̑̃͗̚͝ͅA̶̡̨̡̡͓͖͇̱̖͓͖͖͉͈̞̥̰̱̜̤̠̜̠̋̈́̍̆̓͗̓͒͊̾͑̂́͆̌̌̽̋͛͐͆͊̆̾̉͌͗͘̚͠A̵̛̜̞̗̭̘̹͇̝̤̬̾̅̓̎̌͑̇́͊͂͋̐̒A̵̲̤͚̪͈̣̦͐̑̏́̿̈̑́̌͐͗̈́͆ͅH̶̝͈̐̄̿͗̔̈́̐̓̓͗͑̃̌͐͘͝H̶̛̺̔́͗͋̑̄̀͛̃̄͆̿͛̅̌̆̀̐̆̈̾̊̕͠Ḩ̷̧̺̖̺̺͗̒̽͒͗̔͋̽̌͝Ḣ̵̨̨̧̗̩͉̺̣̫̬̥̙̺͈̩͚̥͔͖͕̱̫͍͍̳̟͔̰̱̫͛̃̊͋́̋͊͆̿͋͋͆̿̊̽̏̀̂̈́̑̂̒̀͗͐̈́̈́̚͜͜͝͝H̴̨̛̘͙͕̣͈͕̯̞̬͖͍͓̪͐̒͛̽̇̓͑̇̀́͗̐̆̋͐̚͠͝͠͝H̴̖̜̮̺̠̄̇͗̔̌͂̏̌͋̉̈́̏̒̓̓̾́̍̄̐͑̆͑̒̄̀͝͝H̷̡̢̧̛͖̦͉̦͚̰̠̦̰̣̯̞̖̘͖̻̮̫̍͑̑͋̓̀̈́͑͛̑͆̒̑̂̉̓͆͝H̵̡̨̛̙͎̘̬̖͈̩͔̺̰̜͚͍̣̬̲̃̈́͛̇̎̈̽͘H̷̛̲̤̻͉̩̙͚̳̩̙͍̘̠̤̯̣̫̲́̐̒͛͋̋̽̑̒͑͗́̐̅̓̈́̌̓̓̚͝͠Ḫ̷̨̨̡̨͔̪̖̞̞͓̺͓͖̟̯̯̗͈͉̱̹̥͎͍̝̾̓̀͒̀̽̋̀̊̔̑͒̈́̽̉͋̀̍͑͛̐͘͘H̴͓̘̤̭̟̦̘͈̲̩̬̘͈̟̳̯͉̥̪̟̥̩̞̩̻̾͊H̷̤͗̽͊̒͊́́̆́͋̀̚H̴̨̧̧̠̯̥̼̲͙͂̇̏̈̊̋̾́̈͐̕̚͘͝H̶̨̧̧̡̪̤͉͇̤̬͈̤͎̞͓̥̹̜̬̺̱̙̫̞̝͉̙̼͉̽̀͊͜ͅͅH̴̨̨̻̲̦̞̆̈́̿́̃͒̽͌̈̍͊̃̿̈́̃̑́̽̂̌̓̎̕͘̚͝͠Ḩ̴̡̛̛͉̲̖͈͍̮̳̯͎͚̫̟̭̞̺̫̠͉̱̘̳̩̯̟̗͑̔̔̌͆̔̾̽̋͌̐̎́̏͛̉̈́͒̄́̕̕̚ͅͅḨ̶̡̨̪͓͈̩̩͇͖̠̠͓͎͇̲̋̈́̀̌̇̒͐͂͑͗ͅH̷̛̛̛̙̹̰̲̰̽̑̊̔̓́̐̈́̽̓̊̆̀̆̉̄̔͐̃̏͛́͂̐́̊̈́̈́̈͘Ḩ̷̢̛̺͈̟͙̟̫̭͉̱̠̝̮̞͍̠̹̥̝̲͍͙̹͈̠̟͈̭̜̿̈́̅̔͗̄̊̌͂͛̔͆̓̔͐̈́̋͐̒̔̓̉͗̆̃̎̓͛̇̒̕͝H̸̰̞̗̣͉̞̳͇͎̹̰̼̼̦͚̝̭̤̒͆̓́̔̾̀͊͂͗̐͂̈̅͆̿͆̃͛̃̄̏͘͘̚͠͝H̸̢̧̨͙͓̮͈̰̪̣̮̓̏̅̿̈̅͆́̆̍͊̊̎̽̚͘͝͝Ḧ̷̻̜̫͔̻̱̤̬̍̎̏͐͊̒̓̏͊̒͘̚̕͘H̷͔͇̥͍̠̩̣͚̯̰͕̜͇̩̤̳̩̳͉̘̜̙̼̟͐̏ͅḢ̵̡̛̘̦͍̫͇̱̰́̃̔̽̂̈́̈́̍́̃̔͑̓̎̒̆̆̐͛̓̑̆̈́̈́̏̕͝͠ͅḨ̶̡̡̯͉̞̝̫͈̺͖͓̤̬̫̝̺͖̱͇͖̰̜̞͓̩̩̪͍̥̻͔͖͐̾̾̒̓͐̾̓̿̈́̄̐̌̂̽̾̅͘͜H̸̨̨̨̡̡̨̛̭̠̪̠̳̘̰̘̳̼͍̖̺͉͇̬̣̪͛͊̃̆́́̄́̑̏̽̀̔̄̓̑͗̆̐͑̾̑̋̒͝H̷̢̛̛̝̰̩͕̞̟̲͙̘̫̥̼̞̗͎̘̹̤̝̍͊͌̂̓̑̉̑̾̇͛̿̍̾̔́́̃̃͂͋͗͆̀̌̇͒̄̚͜͝͝͝ͅH̴̬̱̘̻̤͓͕̭̦͎̼͔͕͍̠̖̊̄̊̔͊̀̑̈́̾̋̂̈́͑͂̀̚͠͝͝ͅͅȞ̷̢̡̘̝̣͉͇̝͇̺̝̟̟͈̥͕̞̻̪͙̬͈̮̝͇̳̥̳͚̀̉̑̈́͌̉͘ͅH̴̢̛̛̻̦̰̹̩̞͍͕̠̺̙̮̜͍̮͙͔̹͖̯̝̙̠̤̙̘̻͎̱̔͛́́̉̀͊͛̃̏̄̀̂͗̍̀͊̋͂̏̄̅͂̅͆̈̕̚̚͘͜͝Ĥ̴̥͎̱̣̺̗̘͍̜͚̘̤̦̭̥̗̫̗͙̼͚̥̲͚͔̼̿̒̓̋͜͜͠ͅḨ̸̼̤̺̱̳̲͇̺̲̖͍̬̙͋̾̿͊͜ͅḢ̷̡̨̢̡̛̲̠̟͇̙̬̩͇̺͉̜͚̞͓̟̦̹̖̹͔̻̯̗̏́̔̆̓͛̅́̿͒͋̿̿̍̓̾̀͊͊̏̓̀̇̔̄̀̒̚͜͜͜͜͝͝ͅͅͅH̷̟͇͗́͋͂̆̓́̑̀̒̒̄̽̔̍͊́̊̒̿̔͛̿͋͒̄͗́̀̉͂̕͠͠͝ͅH̷̢̢̯̬̜̤͚̻͕̪͔̣̄͗͊͌̋̒͌̎̔̇́̊̓͂̈́͐̿̏̽̔̋̓̎̈́͑̄̍͊͌̚̕͜͝͝H̴̢̨̡̛̛̛̦̖͙̳͈̥͖̬̖̻͖͇̥̱͇̭͚̩͕͚̞͍͍̮͎͇̄̃͋̓̏̀̐͒͑̎̈́͒́̅̏͆͋̏̊͘̚͝ͅH̵͎̱͉͙̘͍̖̼̘̤͔̗̩͉͉͙̻̒͛̈̋̀̇̈͛͒̆̈́̽̔͐̚͠͠͠H̴̛̛̹̘̣̫̣̦͊͗̔̔̿̈́̌̑́̈́̌̊Ḩ̵̡̢̧̨̢̡̨̛̼̘̳̮͕̲͉̪͙̟̜̱̩̠̮͈̰̮̦̹̺͎̦̗͕͋͐̉͋͐̃̈̾̈́͗̋͂̄͊͂̈̾̄͒̀͘̕̕̚͜͜͝͝͝Ḩ̵̨̘̘̗͚̲͓̣͎̫̳͖̮͈͉̔̌̅̅͗͗̈̌͐͛̒̐̇̍̋͊̑͋̊̕͜͠ͅH̴̨̡̹͖͇̤̟̤̜̱͍̼̙͈͍̱̤͚̫͖̗̝͕͊̑̈́̉̊̓͂͗͑̇̎͘͘Ĥ̵̰̘̥͇̞̥̳̠̒̈̐͑̈́͗͌̈́͂̑̍̎͋̇́͑̎̀̈́͊̃̈̓̏̎̐̕͘͘͜͜͜ͅḦ̷̡̡̛̝̖̗̠͉̮͍̤̗̞̰͉̞̪͎͕̻̻̪̠̻͌́͂̂̔̑̍̃̉̅̉̎͊͒̓͒͋͆̍̂͒̌̚̚͠͝H̴̭͍̩͕̳͋̾̓͂̋̓̊̒̾̏̈́̽͗̾̒̏͊͂̒̌͆̈͂͐̒̂̎͛͘͝͝͝Ȟ̵̨̧̨̢̢̲͉̱̯̫̼̪̲̪̩̤̼̬͇̗̠͕̪̺͙̟̠͓̝̼̺͚͚͐̏ͅH̷̢̧̡̬͖͕̲̟͔̯͍̝̪̗̱̞̘͕̲͇̟̼̰̻̺̯̣͔̪͍̭̣̔́̅̊͗͜͜͜Ḩ̴̧̡̪̫̤̬̤̦̤̰̞̫̬̬̜̰̣̯͔͇̲̝̥͕̮͉͍̰̖͎̩̮͆̈̑͐͌̂̊͠ͅH̶̡̨̛͍̞̻̮̰̞͓͔̣̠͔͓̤̱́͛̀̐͌̑̆̀̉͒̈́̂̾̀̏̚͝͝͝Ḧ̵̤̫̦̠̘͚̠̣́̽̓̾̿̎̓̐̓͌̍̌̈̽̃̆̈́̏͘͘̚͝͠H̶̡̛̤̤̬̱̥̘̠͍̥͉͙̯͇͎̠͈̱͔̬͂̎̒̀̽̊͑̿́̈́̌̈͛̀̇̅̏̉̇̋̉͒̃̏͊̈́̿̀̚Ḫ̶̨̡̹̝͇̳̲̟̝̙̻̝̔̆̍̃́͑̀̉͂̂͆͋̀́̀̇͌͗̄̆͊̀͌͊̚̚̕͠͠͝͝H̶̢̧̢̛͙̱͎̼̺͚̬͖̫̩̽̂̐͐̈́̌̋̐̈́͐̇̏̂͌̅̽̋͗͌̿̄̕͘͘͘͜͜H̷̡̢̡̧͈̭̙̬͎̲͉̖͈̥͈̲̳̼̹̗̗̹͉͛̑̈̇̇̀͒̈̓̾̈́͆̈́̍̔̿͆͘͘͝ͅͅH̸̢͔̤͍́̆̒̾̓̓̎̽́̓̂͆́͐͛́̎̂̿̋͘̕̚̕̚̚͠͝͝͝H̸̢̢̨̢̻̻̰̲̟͕̺̲̘̱̗̣̻̪̬̼̩̒̂͑͛̇͗̊̈́̾̄̇͛̂́̾̋̓̃͋͗̐̈́ͅͅḨ̵̧͍̫̦̠̘͕̗̫̳̥͓͕̱͎̙̭̱̜͓̔̊̆̿̉͐͌̕͜͠͝ͅḦ̸̱̆̒̈́͗͋̾̾̕͝Ḩ̸̧̼̖̦͉̩͔̰̮̬̼̬̦̓͒͂͊̔̅̈́͌͑̀̓́͊̔͐͋͊͑̍̈̀́́̓̌̚͘̚͝Ḩ̸̢̛̖͉͓͉͇̯̪̯̜̦̈́̏̒͌̾̍̅͛̽̂͐̈́̿̊͝͝ͅH̸̢̨̲̗͔͓̙̫̮͈͕̣̹͍͈̬͌̔́͒̿̋̅̈́͛̾̎̐͂̊͘͘͠͠͝͝H̶̢̻̰̣͕̪̗̳̲̠̪͕̳͖̳͗̎̑͒̎̑̆͠͝͝H̷̢̢̭̟̦̠͙̤̻̭͕̯͙͉̣̖̠̗͉̳̠̠̬̠͙̹̮̤̝͖̖̑̎͒̏̍͆̈́̅̂̑̒̆͛̂͘͜͝͝͝H̵̛̛̼͇̼͉̙̦̫̮̻̩͕̬͕̟̳͉̬̮̞̙̭̘̳̓̌̃̔̀̓̌̿̿̉͗͆́̃̕̕͜͜͝H̶̡̧̢̧̡̧̫̮̫͚͚̰̖̣̘̤̣̣̤̥̠̟̰̤͚̩̼͙̘̦̓̈̏̾͌͌͐̒́̋̇͐̆̅͆̓͋̄̈́̓͛̾͑͗̆͊̄̋̅͜͜͠͝͝H̷̨̧̪͚̙̮̱̼̝̟̠͉̬̱̍̽͒̕̚͝ͅH̴̬̼̮̱̟̰̰̥͔̱͍̫͔̺̱́̅̐H̴̳̠̙̱̬̲̮͉͙̫̹͙͕͓̩̭͙̞̺͔̏̈́̈́͂̄̍͐͛̃͒͆̅̈́͊̓̚̕͝ͅH̸̨̢̛̟̒́̉͂͒̄͋͊̍͗̓́́̓̊̀͋͛͘̕͘H̵̨̰͓̱̠̰̪̘̫̦̯̺͎̝͎̻̹̘͂̂́͜ͅH̶̢̢̨̛̛̰͎͖͚̙̺̪̞̯̱͙̤͍͎̯̬̏̀͒͛̽̂͋̈́̋̊͋͊̑͆̏͌̄̊̈́̉̈́̆̑̽̅̄̈́͠͝H̵̦̣̞̠̞̮̆̂̓̽̽̍̐̈́̌͗͆͗̾͑͝H̸̢̛͚̮̜̜̤͉̰̞̫͈̠̣̭͎̜̟̹ͅH̷̡̛͇̙̙̝͈͔͉̙̯̘̗̺̻͎̹̺̘̜̝̙̹̠̥̳͈̝̦̭̎̈͂͛͑̎͛̑͌̀́̀̓͊̍͒͛͂́̿̔̽̒̿͗̀́̿̚͘͜͜͜͝H̷̨̜̬̣̗͇͊̈̃͑́̂͗̓͆͆͌̿̓͗̚͜͜͝͝Ḫ̸̢̢̢̛̲̗̻̩͕̟̝̼̦̬̬̫̦͇̯̬̤̞̻̝͈̯͈͇̞̙̺͇͉͉͆͆̍͗́̒̂̾͛̑̇̓̉̊͐̐͛́̒̏̄̍̌̅̅͊͘͘͝͝͝͝ͅH̶̨̛͈̟͕̱̱̗͓͌̇́̀̊̊̈͒̔͆̿̊͆̔̎͊͊͂̈́͆͋̔̈́̕͠H̸̨̛̛̪̠̘̥̺̤͈͖̟̺̺̙͈̮͚̱̹̖̯͇͇̿̀̅͆́̂̿̋̃̍͋̓̄́̉̔̑͆̀̈̃̕̕͜͜͝͝ͅH̸̡̨̨̧͖̩͎̱̭̗̫̫͚͕͇͔͚̲̦͍̠̩̞̥̘́̈̀ͅḨ̴̛̣̭̞͙̖̝̼̦̦̍͗̆̑̎͗̓̓̃̂̆̃̔̒͂̂̈́̉̔̀̇͆̑̚͘͝H̵̢̛̰̫̠̼̟̠͒̊̓̃̽͒̈́̒́̑̋̈́́̈́̒͛̈̐̈́̿̾̊͘̕͜͝͝H̵̤̣̲͇͔̬̖̞̲̳̑͜H̵̨̢̻͈͓͇̩̬̰̻̗̖̼̟͛͛̀̄̍̊͂̅̐̌̈̄͗͜͝H̵̢̧̧̛̤͕͇͓͇̟̳͈̘̯͙͙̘̱̮̼̪͕͖̮͖̀̈́͐̇̍͌̓́̐͌͛̅͜͜͝H̵̛̫̠͙͋̍͌̅̄̀̄̐͗̑̈́̑̽̀̂̌̄̋͒͐̈́͋̇͛̉̚H̶̼͎̦̟̻̺͙̝͇͉͕͖̀̍̉̓͗͂́͑͛̂̏̔͐̊̓̈́̈̿̚͘͘͜͜͝H̵̛̛̛̗̟̖̟͉̘̪̬̰̰͈̱͈̗͙͎͈͔̙͙̦̼͖̩͚̊̐̈̈́̅̈́̿̀͆̓͂͌̏̑̃̾̑̐̃̐̾̐͘͘͜͝͝H̶̝͖̪͔͈͚̰͚̱̝́́̇͗̀̽͗̓̂̋̕͘H̵̡̛͓̺͍͖͎̰͇̺̃͛̀̎̏͒̍̃͊̓́̓̊͆͋̂̎͗̍̀̀͌̃̅̉͊̈͘̕̚͘͝͠H̷̛̛͖͖͖͈̦͂̈́̎͐͛̊̈́̉̑̆͂̈́̾̇̾̂̏̅́̓̐͂́̄̾̉̈̿̕̚͝͝͝H̶̨̨̨̛͈̯̝̻̳̜̮͓͚̭͉̮͙̻̝̤̻̝̞̪͔̺͇̀̋̎͆͋̐̎͂̈̀̚̚͜͝ͅḪ̵̛̛̗̻͙͕͔̝̭͕̮̠̥̹̙̪͚̠̹͉͎̱͔̭̭̰͎̐͌́̓͋̾̍̀̎̒́̄͐͊͑͐̔́̌̇̋͑̕͜͜͜ͅH̷̘͊̐͛͑̏́̾͑̅̕͝͝H̷̡̨̡̺̟̟̮͉͈̺̮͖͖̹̞̞͚̠̝͊̑̅̀̃͒͂̿̂H̵̨̧̡͇̝̠͖̲̥͇͈̘͈̜͍̠̰̯͔̹̭͎̞̠̺̠̠͈͌͐̀̊̂̎͜ͅ !̵̞̤͎̥̈̓̉͐!̸̗̪̗̙̻͕̭͉̝͐̄̌́͝!̷̫̻͎̄̐͐̎́̈́̕!̴̡̯̲͎̗͍̔!̴̳̤́̑̐!̴̡̺͚̞̑!̸̲̙̌͆̈̾̀̎̐̋̕!̸̻̪̻͎̣̹͙̭̮́̈̏̄ͅ!̷̺̺̥̰̻͓̪̥̫̖̓̾͐͛͊͑͗͝!̶̘̱̹̏͊!̸̡͔͖͆̈́̐̋͝͝!̷̛͍̬͚̔͋͝!̶̢̻̮̟̳͇̣͇̇͑̔̾̋͒̉͌̃͌!̶̘̝̞̰̣̩̲͕̩̓!̵̛̳͍͇͚̜͙̲̈́̈̉́̈́̀͜͝͝!̷̗̺̳̳̹͙̟̔͆́̌͠!̸̬̺͉̥̝̟̥͕͋̀̌͆̇̐̕͝͝!̵̛͉͈͕̪͙̘͓̩͂̿̄̑̅̈́̄̒ͅ!̸̨̨̭̠̫͖͇͓̭̬̀̽͝!̴̲̩̖̇̿̕͝͠!̷̨̡̧̜̝̝͕̙̌̄̉̿͑̓͊͝͝!̶̳̙̻͚̜̝̀́̐ͅ!̴̨̧͍̹̦͋̽́̔̈́͋͆!̷̨̨̢̬̯̟̞̜͓͆̈́!̷̝͇͍̬͕̍͜!̵̢̫̞͖̱̤͖͎͊!̶̺̒̉͌!̷̬͚̮̞̰̉!̵̣̖̟̈́́̆̋!̸̛̰͗̍͑!̶̨̞̹̗͉̪̂̅͊ͅͅ!̵̡̠̳͇̘͙̜̔̐̀̉͊̃͑́͘͝!̶̢̹̘̝̦͊̇!̶̩̊͒͛̓̈́̀͘!̴̛͖̣̲̦̩̹̋̈́̉͒!̴̡͉̯̖̖̆͊͂͐͑!̵̗̙̟̯͔̪̍̈́͋̊́̈́́͠!̷̡̜̲̱͉̗̦͉̠̀̉͊͑̾̑̇͛̚̕͘ͅ!̶̡̨̧̛̘͈̰̯̥̹͉͛͊̐͝!̵̹̼̯̲̯̣͖̼̓̈́!̴͉̖̗̝̤̺̱͖̖̽̑́̆̏͐͊̉̚͜!̴̧̍̔͗̒̇̎͑̉͋̓́!̶͖̣͕̺̯̤̚̚͘!̷̪̞̂̅͆̏̔̓́͘!̴̢̠̤̫̗̻̱͈̤͚͋͑̆!̸̛̛̞͓̖̩͖̪̼̽̑͆͘!̸̘̗̯̻̬̯͇̈́̂͠ͅ!̵͕̣͗̃̏́͝!̷̜͉̩̞͙̋͂̉̓̏̆̊͝!̴̡̬̞̣̓͑̈́̓̅̕̚!̸̝͎͚͖̻̗͈̳͆͜͠!̷̧̮̭̺̠̺͔̫͈̂̾́̃͊̑!̸̼̔̔́͂̽̐́̓̿̔͜!̶̲͕͎̘̮̻̜̠͚͔̘͑͌͌͌̍̕͝!̴̳̩̳̘̘͕͓̓̀̇̽͆͝͝ͅ!̶̻͑̑͑́̌̈́͂̔͂̓!̶͇̽!̷̰̼̥͓͔̮̿͊͌͆̋̎͘͝!̶͚̭͙͖͕͉̫̩͑̈̄ͅ!̷̨̛̟̬̦͖̺̬͕̞̘͈̾̂́̑̊̾̄͛͠!̵̨̰̏̎̄͘͜!̷̨̮͈̘͚̋͊͆̉͊̿̓ͅ!̴̮̘̟̞͇̱̐͂!̶̳̣̖͉̞͍̐̏̓̂̉̊͘͝ͅͅ!̴̬̅̂͜!̵͓͔̹̽̀̊̓!̶̡͖͈͉̱͎̯̥̓!̶̩͐̈͑̄̊̈́̆̈́!̵͔͚̦̤̬̹̺͊̇͆̏̓͒͠͝!̵̢̡̜̲̰̈́̄́͑́̂̑̌͝͝!̵̢̳̪̦̞̝̲̩̠̼͍̔́̿̍̆́̑!̸̛̭̣̬͇̥̈́́̄͑͛̈́̓͛͂̚!̵̡̼̳̣̘̣̩̥͛͋̌͑̿̚͝!̸͔͛̀̏͒̽̌̀!̵̻͇̻͝!̸̢̼̠̩͇̝̠̜̠͚̊̽͆̏̽̓͒̀̎͊͘ͅ!̷̖̞̈́́̈́̽̑͛̎̏͘!̷̳̩͚̆!̶̢̖̐͊̽͘͘̚!̶̠̖͑́̈́͑̅̚!̸̢̱͇̪̥̻̠̾͐̋̾ͅ!̵̢̲̼̲͓̻̫̤̗͊̃͘!̴̥͇̳̠͓̲̗̙̺͙͌͐͝!̴͚̺͍̹̻͎̘̪̻͑!̶̟̙̠͍͍̪̉́͗̓̋̂̓̎̊̕!̸̤̻͎̱̅̈́̍́̑͝͝!̴̱̱̙̭̦͖̾͊͜!̶̨̡̛͖̰̖͉̻͇̻̿̽͌̎̅̿̎̄͝͠!̴̼̏̈́̄͂̏̾͠!̴̨͚͈̝̱̯͎̋͒̐̑̍͛͛!̴̝̪͕̯͔̃̑͑̌̄̈́̓́̂̾̊!̷̡̭̥̣̩̦̫̌ͅ!̷͈̰͔̠̀̈́͌͊̿̍̈́̐͝͠͝!̶̢̹͉̼̩͈̱̌̿̍͛͐͌̓̐͘͝͝!̸̱͗̈̊̂͛!̷̡̝̄͐̎̊̀̒̃͋̓̚!̵̨̟͎̗̻̟͍̀̒ͅ!̸̧̠̗̩̹̑̄̓̌!̸̺͔̗̮̮͈̲̜͍̊͊̆̓̔͛͌̒̀͝͝!̴̨̨̗̈̃̉̊̌̕̕!̷̢̞͉͎̮̹͙̲̦͉̠͗̍̉̈́̒̍̊̓͠!̵̱͊̀͂̇̈́̍̓̊̉͗͘!̸͚̰͌̓̃̋͝!̷̼͋̈́̈́̾̾!̵̩͚͎̌̎̈́̈́̃̈́͒̿̃͠!̷̲͍̩̰̬͆̄͑̆̿͋͒͜!̴̥̘̗͔̱̿̃!̸̮̮̞̖́̅̑͌̆͑̓!̸͙̞̾̏͒̒̒̓̾̂̍͘͜!̴̨̨̛̹̞͖̈̅̀!̵͖̬̻͔̪̦̣̮͖̰̩̀̓̒͛̒̚͘!̸̨͍̉̐͛̾͠!̵̨̨̢͙̺̮̪͖͔͖͆̂̌̕!̶̬̟͓͈̺̩͂͗̒̄͘͠ͅ!̸̨̦̹͇̈́̓̆̎͊!̷̢̬̥̲̫̖̘͚̿̉̓̍̈͑̑͐̑͝!̴̦̊͛́͒́̀͝͝!̷̧̛͕̙̠̳̹̯͒̈́͒̄̚!̸̪̞̬́͝!̴͚̺̌͌͊͆́!̵̜̥̲̞̟̰̝͚̘͈͎͆!̷̨͚̥̳͓̻̇̐́͋͘̕!̴͉̬͈͕̗̭̟̫͇͈̾!̶̢̞͔̹̳̝̘͉͍̥͓̓̎̏͊̕!̷̦͚̣̼̟̹̯͊̆̏͝͝ͅ!̶̡͈͍̭͎̝͔͛!̵̛̦̥̥̳͓̈̋!̸̢̻̤̞̲̹̝̗̝̊!̴̛̙̹̱̤̠̖̜̔́!̴͎̝̬̯̯͔̭̬̺͙̹͠!̴̡̨͈͝ͅ!̸͊̑̉͛́̚ͅ!̵̨̯̰̟͉̪͓̰͋̂͝!̸̧̯̣͖̱͖͈̤̈̐̆͜͜!̵͈̇̈́̿͘!̴̡̮̦̩̱̔̾̀̊̀͆̎́͘͝!̷̢̠̲̣̱̰̫̼̰̠͕̎̾!̷̛̜̱͓̗̐͒̂͜!̶̢̙̜͑͊̉̔!̵̡̦̱̗͙̗̄̓́̈́̾̊!̷̛̮̼̥̥͈̹̀͠͝!̴̛̻̜̠̜̜͔̔̅̈́͌͜!̸̢̪͈̪̻͈͚̗̪́̊̓̏̚!̴̜͆̑̋̎!̷̡̧̯̤̱̻̘͎̥͖̯̈́͋͑̔̃̎!̷̜̜͔̏̋̅͊̊̽̓͘͠!̸̡̛̯̞̲̯̘̻͈̦͈̞͊͒̐͆̈̕͠!̴̲̖̩̝̰̓͌͋͛̆̌͋̌̅̆̽͜!̶̛͚̬͍͍̙̐͛!̶̡̮͚́̑̍͠͝!̷͉̠͖͙͊̈́̀̕!̴̲͈͈͔͆!̵̛̰̟̠̱́̃̎̓̾͛́̀!̵͎̣̹̩̙̞͊̌̓̾̆̉̓̌͒!̸̝̖̖̘͖͋̃͗̈́͗͑̐́͝!̷͓͙̳͗̀̀!̶̢̟͔̫͇̣̃̐͂͜͝!̸͖͚̖̖͙̱̊̕͜!̶̡̧̟̱̥̬̤͖̦͈̃͜!̴̧̜͉̫̫̄̈́̏̐̓̊̀̾!̷̘̞͓̻̞͖̳͇̯͂̅̋̕͜͝!̴̨̹͉̎̓͌̂̅̈͘̚!̴̦̞̱̽̽̋̅̑̈́̓́͐͑͐!̸̫̥̞̗͉̩͉̘̪̤̓̉͛̏̍͗͝!̴̥̌͊̃!̸̨̞̼̞̰̣͘!̸̹̯̲͔̫̩̭̙́̂!̷̨̻͙̲͚̰̣̗̓!̴̢̢̛͚̣͙͍̦̲̟͒̽͆̋͗͛̋̓͊̕!̸̨̗̣͈̗̐͗̽͝͝!̶̧̛̼̻̼̥̳́͆͑͂̆̓̓̊̾̚͜!̵̨̜̣̯̪̫̠̗̻̏̓̐͐̈́̊̈́̊̓̚͝!̶̰̅̓̎͒̀!̶̨̲̝̘̝̉!̸̨̛͔̩̻͇̺͕̉͋͊̋͋̋̅̈́̌̚!̶̡̢͉̹͓̦̝̦̤̲̙̊̄̑̿̐͌͌̆͌!̸̨̙͓̫̫̣̉̋̎ͅ!̵̡̟̱͍̝̥̘̜̞͓͆̊̽̊̚͝!̷̛͖̗̜̓̆͗̒̃͋̓͐͜͝!̴̢̡̞̟͍͇̪̙̪̽̀̓̚̕͝͠!̶̢͓̹̠̪̹͓̫̝̥̪̓̇̎̿̈́̚!̵̗̙̬̏̏̿͛͐͠!̶̡̢̠̯͙̬̟̹͍̏̅̓̀͂̂̕!̸̛̛͍̤͓̙̞̺̣̱̤̙̒̑̿͂̌̿͒̑͝!̴͉̠̆͗͋!̷̯̬̼̎̈́̀̓̐̄͒͘!̴̪͕̻̼͊̓̽̍͘͠!̴̖͛̅̄!̵̡̢̡͉̘̻̘̲͑͆!̵̣̬̪̫̄̇͆̐͗̿́͠͝!̶̮̜͓̹͔̪̤̉!̶̨̛͙͈̯̫͖͉̱̻͐͑̀̓͘!̴͙̰̬̣̭̘͉̱͛͋̌͂͆͗̑̋ͅ!̸̧͙̮̟̙̝̽͒̃͆̀͘!̷̳͉͙͕̱̔̇̄͐̽͌!̶̨̧͈̱̤͚̝̠͖̟̈͂̒͋̂̄!̴̡̰̮̞̗̟̂͑̌́̇̕ͅ!̶̱̰͈̼̩͖̥̣͛͌̇͑͌̀͊̚!̶̼̤͇̘̖̪͗́͆́́̿̀͝!̷̢̻̠̞̯͙̹̦̱͕̥̏̿̽̒̌̉̕͝!̶̡͍̼̹̞͙̙̲̭̲̋̇̉̚͜!̸͕̹͌͆̔̔̌̉̈͐̀͘͝!̵̛̲̜̲̭̣̞̯̲̥̻̘̅͌̾̑̿͗͊̚̕͝!̵̤̈́̏͐̾!̷̱̦̗̰͚̥̈́͝!̶̹̩̫̂̓̓̍̈̈́͘!̵̣͐!̷̡̢̥̯̦̣̯̗̘̗̪̀̄͊̔!̵̧̦̭̪͚̖͍͍̜̾͒̈́̾̊̾!̸͈͎̠͚̗̮͍̲͔̈́́̈́͆͋̊̓̄̽̐̎͜!̵̣̙͇̯̫̱͙̜̯̝̄͗͜!̵̞͇̖͓̘̂̈̋̔̀͌̌͗̕̕!̵͚̦͓̮̘̃̆!̸̭̼̻̰̘͆̔͐̀́͜!̴̟͋!̶̢͎̆́̀̋̋͝!̸̥͉̞͍̯̻͙͙͎̲̦̓̉̑̌!̸̦͉̩͚̲̗̲͜͝!̵̛͕̠̫̟̬̐̌̂͒͒̉̕̚!̴͕̰̠͖̼̝͎̩̅̉̃!̸̢̼͓̮̞̪̲͙̺́̽̚ͅ!̴̨͈̘̲̖̆͐͑̉̇̋!̵̨̢̝̥͔̻̺̼͉͂̌͛͌̇́͛͝!̴̢̧͉̹͔̲͔̬̲́̆͒ͅ!̴̧͕̙̣͍̪̠͈͂̉̀͊̎̋ͅ!̸̳̜͔͍͙̺͆!̷̢̜̬͐!̵̮̺̹̮́͒̀͒͌!̵̨̜̭͓̯͔͐͑!̶̢̺̗̖͕̞̥̅̅̆̅̊̏̓͝!̸̳̳̠̥̅̾̄́͛̓͠!̷͕̝̗̒̐́̒͒̍͝!̶͍̯̭̯̱̈̎̔̓̋͗͝!̶͎͙̙̙̘̺͍̰͒̾̏̍̏͠!̷̥̮̮̼̺̙͇̋̂̈́̏̋͘̕̕!̵̞̻͔͎̬̄̿̓!̵̨̢̮̺͒̔̑͜͝!̴̥̩̫̼̞̯̠̙̊̿͐̾́͆!̸̨̦̩̯͇̪̥̅̆͛̎̒͌͛͛̂͠!̴̨͕̱̐͑̐̓̉͘!̶͕̬̌̾͆̈́̓̽̕!̸̧̲͚͊̿!̶̼̼͓͕͋̏̇̀̃̔̂!̷̳̝̣̫̰̟̒!̶̨̳̪̖̈́!̸̮́͑͋̊̏͘

Tiếng hét thất thanh ấy vang vọng cả khu rừng tạo nên một trận động đất điên đảo. Những dây tóc cũng bắt đầu trở nên điên loạn hơn trước, một số thì quấn chặt lấy thân thể ấy như một lá chắn bảo vệ.

"YYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY////////////////////////////////////////////////////////////////nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Trong khi Toby không để ý thì một dây tóc đã gần như di chuyển một cách nhanh chóng và chuẩn bị đưa đầu dao lên tấn công thì....

KENG!!!!!

...

PẰNG!!!!! PẰNGGGG!!!!!!!!!

Tiếng âm thanh vừa mới lạ vừa quen thuộc vượt qua tầm ngắm và tai của Toby. Ánh mắt bắt gặp hai bóng hình quen thuộc tới lạ thường hiển hiện trước đôi mắt của cậu.

"Muộn!"

Toby lên tiếng ám chỉ một cách mãnh liệt. Chiếc áo cam vàng nhạt kết hợp cùng với chiếc quần âu xanh, chiếc mặt nạ trắng toát với hình thù khuôn mặt được tô điểm trên đó tạo nên một vẻ đẹp lấp sau sự thật của sự lạnh lùng điên dại khát máu, và, đặc biệt với hai con dao nhọn hoắc đang chặn từng mớ dây tóc ấy.

"Mày nói ai muộn❗️Thằng nào là kẻ bảo 'Để tao vào kiểm tra, chúng mày ở lại cạnh chừng!'. Kết quả mày vào, ĐÉO ra! Còn tưởng mày kẹt chết mẹ trong đó."

Người ấy lên tiếng. Kế bên thì với bộ áo hoodie vàng huyền ảo đi cùng cũng dấu bộ mặt nghiêm túc lạ lùng với chiếc mặt nạ đen được vẽ một chiếc mặt buồn, chiếc quần xanh đậm. Trên tay các theo hai khẩu súng lạ mới tinh mới tươi đẹp giờ đã bị nhuốm bởi màu máu cổ điển.

"Thôi đi! Giải quyết cái thứ vấn nạn này trước đi rồi bàn cãi sau!"

Anh chàng ấy kiệm lời phán xét ra lệnh.

.Tam ba Proxy.

~Hết~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro