Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lì xì🔞

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn bên gia đình người thân. Học hành tiến tới, tình duyên suôn sẻ, yêu bản thân hơn và có nhiều sức khoẻ.🧧

♦️♦️♦️♦️

Lưu ý: sếch tục cồn lặc bay phấp phới, trai có bím. Đọc giải trí xả xui đầu năm, hữu duyên hên lắm mới đọc trúng không nên chia sẻ vận may này kẻo mất linh.

(Vote =🧧👉👈)

7370 words
______

_________________

_____________________________

Trên đời này có ai mà không có bí mật, không lớn thì nhỏ nhưng đều có điểm chung là ngại nói ra. Hoàng Đức Duy - Captain Boy cũng không phải ngoại lệ khi có hai thứ mà em nhất định sẽ không bao giờ kể cho ai biết.

Một là việc em đang thầm thương trộm nhớ người anh thân thiết đồng thời cũng là bạn thân của em. Người đó tên là Nguyễn Quang Anh, hay còn được biết đến rộng rãi hơn với nghệ danh là Rhyder, em và hắn lần đầu gặp gỡ tại chương trình the voice kids sau đó thì chắc do hợp cạ nên dính nhau tới bây giờ, tính ra cũng hơn một thập kỉ rồi. Trong khoảng thời gian đó, ít nhất là trong bốn năm trở lại gần đây thì Duy nhận ra tình cảm của mình dành cho Quang Anh không còn đơn giản nữa. Đồng ý là mang danh bạn thân hay anh trai đều quá đỗi là trong sáng nhưng với cái suy nghĩ của em thì khác, nó chẳng hề trong sáng chút nào. Bởi càng ngày nó càng biến chất thành một tình cảm cá nhân mang tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Không phải là thích nữa mà em yêu hắn mẹ rồi. Khi em nhận ra tình cảm đó em sốc lắm, cảm giác sợ hãi cứ bám lấy em mãi không buông. Yêu hắn là điều em không dám thể hiện, em sợ rằng nếu Quang Anh biết được bí mật này của em thì sẽ kinh tởm việc em thích con trai và rời xa em, ngay cả chính bản thân em còn không thể chấp nhận bí mật này nữa mà nên em sẽ không trách anh vô tình đâu.

Nhưng Duy còn có một bí mật khác khiến em tự ti hơn cả tình cảm em dành cho hắn.

Hoàng Đức Duy là người song tính, đó là bí mật thứ hai của em, nghe thì có vẻ rất vô lý nhưng cái vô lý đó lại tồn tại trên cơ thể của em. Sự khác biệt đó khiến em không tài nào chấp nhận nổi bản thân và chọn cách sống khép mình, nhưng không có nghĩa là em không có cơ hội toả sáng. Với tài năng âm nhạc, kĩ năng được mài dũa cẩn thận cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ thì em đã gặt hái được nhiều thành công và thu về cho mình một lượng fan không hề nhỏ.

Em nổi tiếng mang theo hào quang rực rỡ nhưng sâu trong đó là bóng tối luôn chực chờ nhấn chìm con đường sự nghiệp của em.

Để đứng được trên sân khấu thì Duy đã phải rất mạnh mẽ để không bị sự tự ti kéo xuống, chỉ cần nghĩ nếu em không nói hay vạch quần ra thì chẳng ai biết em là người song tính đâu mà sợ nên mọi thứ chắc chắn sẽ ổn, nhưng em nhát gan vẫn cảm thấy sợ hãi trước bao ánh mắt của nhiều người đang dán chặt vào em, mỗi khi máy quay lia tới nó như thể muốn bắt trọn từng khoảnh khắc, mọi góc độ trên em, nỗi sợ cơ thể bị phơi bày của em theo đó cũng ngày càng lớn hơn. Chính Quang Anh đã ở bên cạnh an ủi em và giúp em vực dậy tinh thần sau những lần đó, dù hắn không biết được nỗi lo thật sự của em là gì nhưng việc làm của hắn làm đã giúp em khá lên rất nhiều, nếu không có Quang Anh ở bên thì em đã không đủ dũng khí để đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Chứng kiến được tình cảm anh em sâu đậm đó của Rhyder và Captain thì fan của cả hai vô cùng thích thú, nhiệt tình đẩy thuyền cho cặp đôi này. Từ đó chiến hạm mang tên Rhycap - Caprhy ra đời.

Khi cả hai biết được mình bị ship với đối phương, Quang Anh và Duy đều chỉ cười trừ trước sự nhiệt tình của fan. Những bài đăng ghép ảnh, video edit ngọt ngào xuất hiện ngày càng nhiều. Mỗi lần lướt thấy thì Quang Anh luôn đùa.

"Anh tưởng đâu anh với em đang yêu nhau không đấy."

Lúc đó Duy chỉ biết cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.

"Đùa... Sợ nha."

Nhưng trong lòng...em ước gì nó là thật.

Duy là một người rất thường sử dụng mạng xã hội để theo dõi fan, những gì fan làm em đều biết hết, chỉ là em không muốn nói ra thôi. Mà fan cũng kì lạ, cứ làm như em là người cõi nào mà không biết những chuyện "tày đình" mà họ làm ấy. Nào là ghép ảnh em với Rhyder hôn nhau, soi đồ đôi và hint quá bình thường của em với hắn, viết pov,... Và viết fanfic...

Nhưng em phải công nhận trí tưởng tượng của các cừu và flash rất phong phú khi có thể viết ra nhiều fic mà không bị trùng cái nào như vậy, đa dạng mọi thể loại tùy thuộc vào sở thích luôn. Không ấy cho họ làm đạo diễn cuộc đời em luôn đi chứ thế giới trong đó quá lý tưởng so với em rồi.

Mỗi đêm, khi có thời gian rảnh, em đều mò đọc fanfic của fan viết rồi tự ảo tưởng về một tình yêu ngọt ngào với Quang Anh. Em tự hỏi, nếu một ngày em thật sự thú nhận tình cảm với Quang Anh, liệu hắn có phản ứng như trong những câu chuyện này không? Liệu hắn có nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng ấy, hay sẽ né tránh em mãi mãi? Càng nghĩ, lòng em càng rối bời. Phải chi mà Quang Anh cũng yêu em thì tốt biết mấy.

Em như một kẻ nghiện, biết rõ là sai trái nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào.

Ban đầu, những bộ truyện mà Duy đọc chỉ dừng lại ở cảnh hôn là cùng. Nhưng càng ngày những nội dung mà em tìm kiếm lại có xu hướng tăng theo độ tuổi, cũng còn những cái nắm tay và trao nhau cái ôm ấm áp nhưng chỉ khác là nó đang xảy ra ở trên giường mà thôi.

Căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt của Hoàng Đức Duy, làm nổi bật từng đường nét căng thẳng. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường như chậm lại, hòa vào nhịp thở ngày càng nặng nề của em.

Duy kéo ghế lại gần hơn, đôi mắt dán chặt vào từng dòng chữ trên màn hình. Những ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, nhưng đôi lúc khựng lại, như thể em cần chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.

"Cơ thể Đức Duy lập tức phản ứng trước sự động chạm thân mật của Quang Anh."

Duy nuốt khan khi đọc đến đoạn đó. Những mô tả chi tiết về cách hắn tiến sát, hơi thở nóng hổi phả vào cổ em, đôi tay mạnh mẽ giữ lấy eo, làm Duy không thể không cảm nhận được một luồng nhiệt kỳ lạ lan khắp cơ thể. Em bị cuốn vào từng dòng chữ, từng hành động táo bạo của nhân vật trong truyện.

"Quang Anh chầm chậm đem toàn bộ chiều dài nhét vào trong tiểu huyệt của Đức Duy, chưa để cậu kịp thích nghi với sự xâm nhập này thì Quang Anh đã nhanh chóng thúc mạnh, một lần lút cán. Vì phòng không cách âm nên Duy không thể tùy tiện rên lớn, chỉ đành cắn chặt răng chịu đựng, mặc kệ người đằng sau đang kéo căng hai cánh mông cậu ra mạnh bạo đâm rút."

Tim em đập thình thịch, cảm giác nóng rực lan tỏa từ lồng ngực xuống tận đầu ngón tay.

"Q-Quang Anh... Ahh dừng...lại."

"Đừng... Hahh...ahh."

Chết tiệt.

Em nứng rồi.

Những câu chữ mà fan viết chân thật đến nỗi em cứ ngỡ là mình đang thật sự làm chuyện đó cùng với Quang Anh. Em thật không thể tưởng tượng nổi con cặc to lớn của Quang Anh mà Duy từng nhìn thấy khi em và hắn tắm chung nếu đâm vào lỗ lồn của em thì nó sẽ biến thành cái hình dạng nào nữa.

"A-anh...ơi...ah...hah.."

Trước màn hình máy tính là Hoàng Đức Duy không biết từ khi nào đã không còn một mảnh vải đang banh rộng hai chân lộ ra con cặc bé xinh cỡ trung bình, ở phía dưới một chút là cái lồn hư dính đầy dâm dịch nhớp nháp.

Ba ngón tay thon dài của em không ngừng ra vào bên trong cái bộ phận mà em từng rất ghét bỏ và tự ti đó. Lúc trước em chưa từng nghĩ sẽ thủ dâm bằng cách này, bởi vì em sợ nếu em sử dụng lỗ lồn để thủ dâm thì em sẽ biến thành con gái mất, nên em chỉ thường tự sướng bằng cách mài lồn vào gối rồi tưởng tượng mình đang nhún nhảy trên con cặc của Quang Anh thôi.

"Quang Anh... Ah..muốn...hức..."

"Sắp...ra...ahhh."

Nói em biến thái cũng được vì em không thể ngừng đọc nó, em không muốn phải thoát ra cái thế giới đó như một cách phản ánh tình cảm và dục vọng dành cho Quang Anh ngày càng lớn dần.

Em muốn được Quang Anh nói lời yêu thương với em.

Em muốn được Quang Anh cưng chiều.

Em muốn được Quang Anh điên cuồng chịch em...

____________

Buổi tất niên của team Underdogs diễn ra trong không khí náo nhiệt và đầy tiếng cười. Khi mọi người đang trò chuyện rôm rả ngoài phòng khách, Vlary bất ngờ gọi Duy vào phòng riêng của mình với vẻ mặt đầy bí ẩn.

"Anh Cap, lại đây em cho anh cái này."

Duy nghe thấy mình được quà mang về thì nhanh chóng chạy đến.

"Captain Boy bay tới đây yehh~"

Vy lấy từ trong tủ ra một bộ đồ nếu nhìn thiết kế cổ áo thì nhận ra ngay đó là sườn xám, nó được gói gọn trong một túi nhựa trong suốt, khóa kéo kín, bên trong còn lót giấy trắng để giữ dáng. Qua lớp nhựa, Duy thấy vải satin trắng ánh lên dưới ánh đèn.

Nhưng sườn xám có mẫu cho nam à? Nụ cười trên môi Duy liền khựng lại, ánh mắt đầy thắc mắc.

"Gì vậy?"

"Em đặt đồ Tết trên mạng nhiều quá, không kiểm soát được, nên lỡ mua nhầm. Anh Cap thích thì lấy nha." Vy cười khổ.

"Mua nhầm thì mặc thôi, em mua mà."

"Nhưng mà em không thích bộ này, nó không phải gu của em."

Duy vừa nghe Vlary nói vừa mở túi, kéo bộ đồ ra để xem thử. Nhưng ngay lúc đó, một mảnh vải nhỏ xíu rơi xuống đất. Em cúi xuống nhặt lên, vừa chạm tay vào đã nhận ra đó là... quần lót, mà còn là lọt khe nữa.

Duy giật bắn người, mặt đỏ bừng, quăng mảnh vải về phía Vlary.

"Trời má, cái gì vậy?!"

Vlary đỡ lấy mảnh vải.

"Thì... nó đi kèm bộ sườn xám mà. Anh Cap nhạy cảm dữ vậy."

Duy nhíu mày, nhìn bộ sườn xám rồi quay sang Vy với ánh mắt hoảng hốt.

___________________________

( Mẫu đây, mẫu đây)

____________________________

"Đm sao có hai mảnh vậy? áo phao à? Mày Có lộn tao với con puppy không vậy? Tao là con trai mà??"

Vy bĩu môi, làm bộ nghiêm túc.

"Anh nghĩ sao mà em để một cô bé dễ thương như Puppy mặc cái này? Bộ này phải để dành cho người có phong thái như anh chứ."

Duy lắc đầu quầy quậy.

"Đùa. Nhưng tao là con trai."

Vy không chịu thua, tiếp tục nài nỉ.

"Thì ai mà không biết anh là con trai."

"Không thì anh kiếm bạn gái rồi để cổ mặc, hoặc làm gì cũng được, miễn anh đem về giúp em đi. Làm ơn mà!"

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Vy, Duy thở dài, cuối cùng đành chịu thua.

"Thôi được rồi, tao đem về. Nhưng mà coi chừng tao trả lại đó!"

Vy mỉm cười hài lòng, đưa lại bộ sườn xám cho Duy.

"Cảm ơn anh Cap! Em biết anh là người tốt mà!"

Duy bước ra khỏi phòng của Vlary, lòng còn bối rối vì màn trao đổi kỳ lạ vừa rồi. Tại sao lại cho em mà không phải người khác? Đúng là phụ nữ, quá là khó hiểu.

Vừa khép cửa lại, em đã đụng phải Quang Anh. Hắn đứng đó, khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt tò mò nhìn túi đồ trong tay em.

"Cầm cái gì vậy?" Quang Anh hỏi.

Duy giật mình, vội giấu túi đồ ra sau lưng, cười gượng gạo.

"À... không có gì đâu."

Quang Anh nhướn mày, bước lại gần hơn, vẻ mặt tò mò.

"Không có gì mà phải giấu? Đưa đây coi thử nào!"

"Không được." Duy lùi lại, giữ chặt túi đồ như bảo vệ báu vật. Nếu mà để Quang Anh thấy thì em còn mặt mũi nào để nhìn hắn chứ.

Nhưng Quang Anh dễ gì mà bỏ qua, hắn sấn tới luồn tay ra sau lưng Duy để giật lấy thứ trong tay em. Duy phản kháng một tay đẩy Quang Anh, tay còn lại giữ khư khư túi đồ.

Quang Anh giằng co một hồi nhưng Duy ôm chặt túi đồ, không để hắn lấy được.

"Em giấu gì vậy? Cho anh xem đi, có gì mà phải bí mật thế?" Quang Anh nheo mắt, cố với tay.

Duy ngượng ngùng lùi lại, giọng gắt lên.

"Không có gì hết! Anh đừng có tò mò nữa!"

"Không có gì mà mặt đỏ vậy à? Để anh coi thử xem!" Quang Anh cười trêu, cố bước tới gần hơn.

Duy bất lực né tránh, nhưng trong lòng em lại rối bời. Hơi thở của hắn phả nhẹ bên tai, cánh tay hắn không biết là vô tình hay cố ý vòng qua siết lấy eo của em khi với tay. Khoảnh khắc ấy, tim em đập loạn xạ.

"Anh đừng có làm vậy nữa!" Duy hét lên, giọng run rẩy, vừa giận vừa xấu hổ.

Quang Anh khựng lại, nhìn em đầy bất ngờ. "Em sao thế? Anh chỉ đùa chút thôi mà."

Duy cúi mặt, nước mắt rơm rớm, giọng nghẹn ngào.

"Anh lúc nào cũng làm em khó xử... Em ghét anh!"

Quang Anh sững người, vội vàng buông tay, không ngờ em lại phản ứng mạnh như vậy.

"Anh xin lỗi... Em khóc à..."

Hắn đặt tay lên vai em nhưng bị em gạt ra.

Duy quay lưng bỏ đi, giọng nghẹn ngào.

"Đừng có lại gần em nữa!"

Quang Anh đứng đó, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Duy, lòng ngổn ngang vì chẳng biết mình đã làm sai điều gì.

Đột nhiên ở dưới nhà vọng lên.

"Gì vậy? Em ấy sao thế? Rhy mày làm gì Cap khóc rồi."

"Chuyện gì thế hai đứa?"

"Rhy đâu??"

Mọi người nháo nhào xúm lại dỗ Cap, không cần biết đúng sai cứ tại Rhy trước đã. Em trong vòng tay của bố Bụt mếu máo, tay em ôm chặt túi đồ được nhét vào áo khoác của em.

"Em có làm gì quá đáng đâu?" Quang Anh yếu ớt thanh minh.

"Nói nhiều! Trảm!"

Wtf?

Hắn không nghĩ Duy dỗi thật.

Nếu là bình thường thì ngày nào Duy cũng gọi điện hỏi hắn đang ở đâu, làm gì, đi với ai, nói chung là em sẽ hỏi thăm đủ thứ, vậy mà mấy ngày hôm nay em chưa từng gọi hắn lấy một cuộc. Hắn sốt ruột gọi em thì em tắt máy luôn.

??

Khi gặp mặt trực tiếp, dù Quang Anh cố tình tạo cơ hội để nói chuyện, em vẫn phớt lờ hắn để chạy đến chỗ người khác. Hắn đến gần, em tránh xa. Hắn gọi, em giả vờ không nghe. Hắn nhắn tin, em chỉ xem chứ không trả lời.

Ban đầu, Quang Anh nghĩ em chỉ giận vu vơ, vài tiếng là nguôi. Nhưng không ngờ, lần này Duy lại lạnh lùng đến vậy.

Hắn thử mọi cách như chọc ghẹo, gửi đồ ăn em thích, thậm chí còn giả vờ nhờ em giúp việc gì đó. Nhưng tất cả đều vô ích.

Mặt hắn sau mỗi lần đó đều trông rất khó coi, cứ hầm hố khó chịu cảm giác như có một luồng khí màu đen đang bao trùm lấy hắn vậy. Anh em bạn bè hắn cũng rén không dám lại gần, mà cũng thấy lạ vì Duy chưa từng dỗi Quang Anh như thế, tuy là không biết lý do Duy dỗi là gì nhưng chắc là Quang Anh phải làm gì ghê gớm lắm thằng nhỏ mới ghét như vậy. Ok tại Quang Anh hết, chốt.

Một buổi tối, trong nhóm chat chung, mọi người còn trêu.

[Ủa Rhyder, sao dạo này không thấy Cap với mày đi chung nữa vậy?]

[Tết nhất đến nơi mà hai đứa bây làm gì mệt ghê.]

Quang Anh chỉ biết cười trừ, còn Duy thì im lặng không đáp.

Nhìn thấy tin nhắn đó và sự vô tâm của em, Quang Anh cũng không chịu nổi nữa. Chỉ tại cái thứ đó em mà em dỗi hắn lâu như vậy, hắn mà biết thứ đó là gì nhất định sẽ phá nát cho xem.

Không lâu sau đó, Quang Anh đang ngồi lướt điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Duy.

[Anh rảnh không? Qua nhà em chơi.]

Hắn ngạc nhiên đến mức tưởng mình đọc nhầm. Duy chủ động nhắn tin, lại còn mời hắn qua nhà? Giờ mà có bận đến mấy cũng phải nói rảnh. Không nghĩ ngợi nhiều, Quang Anh lập tức trả lời.

[Rảnh. Anh qua ngay.]

Hắn vội vã thay đồ, không quên soi gương chỉnh lại tóc tai, dù chẳng hiểu sao mình lại làm vậy. Trên đường đến nhà Duy, hắn cứ cảm thấy lạ lùng, em dỗi mấy ngày nay không thèm nhìn hắn, giờ lại đột ngột mời hắn qua.

"Không lẽ em tha lỗi cho mình rồi?"

Khi đến nơi, hắn đứng đợi ở ngoài cửa, tay cầm ly sữa lắc vị dâu.

"Cap ơi, mở cửa cho anh."

Nghe giọng Quang Anh, em từ từ bước ra, cửa hé dần dần lộ ra cái đầu trắng đang lấp ló đằng sau.

"Anh đến nhanh thế.." Giọng em có phần lúng túng.

"Anh sợ em chờ, anh có mua sữa lắc cho em này." Quang Anh đưa ly sữa đến trước mặt em. Duy chậm chạp đón lấy.

Hắn có thể thấy là đầu ngón tay của Duy đang run lên, gương mặt em từ sớm đã đỏ như tôm luộc. Quang Anh nuốt khan, không hiểu tại sao mà tai hắn lại nóng lên, giọng cũng lắp bắp.

"A-anh vào được không?"

Hắn đẩy cánh cửa ra thì em chặn lại.

"K-không... Em, đổi ý rồi... Anh đi về đi."

"Gì? Em giỡn hả. Gọi anh đến rồi đuổi anh về là sao?" Quang Anh nhíu mày, cố gắng đẩy cánh cửa thêm một chút, nhưng Duy vẫn kiên quyết giữ chặt. Em cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn.

"Thì... tự nhiên em thấy... không tiện nữa. Anh về đi mà."

Quang Anh nhìn em đầy khó hiểu. Hắn không biết Duy đang giấu điều gì, nhưng sự ngượng ngùng của em lại khiến hắn càng tò mò hơn.

"Duy, em sao thế? Có gì thì nói với anh. Hay là em không khỏe?" Quang Anh cố lách qua khe hở để tóm lấy tay em.

"Không phải!" Duy vội vàng lắc đầu, tay em bị hắn bắt được, em liền vùng ra nhưng động tác đó lại làm cánh cửa mở thêm một chút, để lộ bóng dáng mảnh mai của em trong bộ sườn xám trắng được cắt xẻ mạnh.

Quang Anh tròn mắt, không tin nổi vào những gì mình vừa thấy.

"Duy... em... mặc?"

Duy hoảng hốt, lập tức đẩy mạnh Quang Anh rồi đóng cửa để che lại, gương mặt đỏ bừng như muốn bốc khói.

"Đừng nhìn! Anh đi về đi! Em ghét anh!"

Quang Anh đứng ngoài cửa, ngơ ngác vài giây, rồi cười nhẹ.

"Anh thấy đẹp mà."

"Đẹp cái gì mà đẹp! Anh đi về đi!" Duy hét lên, giọng run rẩy vì xấu hổ.

Quang Anh nhún vai, giọng trầm ấm hơn, có phần dụ dỗ.

"Thôi, anh không trêu nữa. Nhưng anh không về đâu, em gọi anh đến mà. Anh hứa không nhìn nữa, được chưa? Mở cửa cho anh đi."

Duy vẫn đứng chặn cửa, không biết phải làm gì. Đúng là em cố tình gọi Quang Anh đến để dụ hắn làm chuyện đó nhưng hắn đến sớm quá, em chưa chuẩn bị tinh thần, lỡ hắn sợ là em chết luôn ấy. Nhưng hắn khen đẹp mà đúng không? Vậy là không thấy em ghê đúng không?

Em đẩy cửa hỏi Quang Anh như muốn chắc chắn.

"Thật là anh thấy đẹp không?"

"Thật. Đẹp lắm."

"Thật là anh không nhìn không?"

"Thật. Không nhìn."

"Thề không?"

"Anh thề."

Nhưng mà em vẫn sợ hắn phán xét em lắm, nhỡ đâu hắn nói vậy chỉ để an ủi em thôi thì sao.

"Anh ở đây chờ em một chút, em thay đồ rồi cho anh vào."

Cửa dần khép, tay hắn chặn lại rồi nhìn em với cặp mắt đáng thương.

"Duy...em để anh ở ngoài này lâu lắm rồi đó, lạnh lắm. Em cho anh vào nhà, anh tuyệt đối sẽ không nhìn em đâu."

Em nhìn Quang Anh qua khe cửa co ro vì lạnh khiến em có chút mềm lòng.

Sau một hồi do dự, Duy thở dài, từ từ mở cửa ra. Nhưng em vẫn cố gắng đứng nép sang một bên, tránh ánh mắt của hắn. Quang Anh bước vào, nhẹ nhàng nói.

"Cảm ơn bé nha."

Duy nghe vậy thì giật mình, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, em nhắm mắt quay lưng úp mặt vào tường, tay siết chặt mép áo cố kéo chúng lại mong là che được phần hông hớ hênh.

Trong đầu em thầm rủa cái miếng vải mỏng dính kia vì nó lọt khe nên vướng quá, đáng ra em không nên mặc nó mà vứt nó ngay từ đầu mới phải.

"Quang Anh vào phòng khách trước đi, em thay đồ xong thì ra." Em lí nhí.

Quang Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

"Anh biết rồi." Hắn bỏ giày đi vào trong.

Nhưng rồi hắn dừng lại, thật sự rất khó để bước tiếp. Quang Anh quay lại thấy em vẫn úp mặt vào tường.

Chẳng biết là em kiếm ở đâu ra cái bộ đồ đó nữa, mặc như không mặc mà thà không mặc còn đỡ nhức mắt hơn cái này. Có chút hối hận vì đã lỡ hứa với em là không làm gì em... vì cảnh tượng trước mắt hắn thật sự rất khó để giữ lời.

"Xin lỗi." Hắn thì thầm.

Khoảng một lúc sau, không biết là Quang Anh đã đi chưa nhưng em có cảm giác đằng sau mình cứ nóng rực kiểu gì ý kèm theo đó là âm thanh gì kì lắm, hay là do em nhạy cảm nên mới thấy vậy. Em mở mắt quay ra đằng sau kiểm tra thì bị cảnh tượng trước mặt dọa cho suýt ngất.

Thề là có mơ em cũng không dám mơ như vậy!

Quang Anh một tay chống lên tường, tay còn lại thì đang... Sục cặc.

"Anh... Quang Anh?"

Môi hắn nhếch lên khi bắt gặp ánh mắt của em đang hướng tới hắn, mà chính xác hơn là hướng tới cặc của hắn.

"Em chạy bây giờ còn kịp đó." Hắn nói, chất giọng trầm khàn có chút gầm lên vì kiềm chế.

Em không trả lời cũng không chạy đi vì nếu em chạy là em ngu, bởi đây không phải là những gì em muốn sao. Em quay mặt lại vào tường che đi nụ cười vui sướng.

Thấy em không có vẻ gì là phản kháng, ngược lại còn có chút mong chờ, hắn cười thầm rồi đẩy nhanh tốc độ tay, đồng thời tiến lại gần em môi áp sát vào phần da mềm sau gáy của em mà gặm nhấm. Sau đó thì thầm vào tai em.

"Anh làm như vậy, em có giận anh không." Hơi nóng từ miệng hắn phả vào tai em khiến nó nóng lên, phía dưới của em đột nhiên cũng có phản ứng.

Duy ngại ngùng lắc đầu.

Cái lắc đầu đó của em đồng nghĩa với gật đầu đồng ý để hắn làm bậy rồi đúng không?

"Vậy, anh xin phép nha."

Nói rồi, hắn lập tức vén tà áo sau lên, rồi kéo mông của em lại gần nơi hắn đang thủ dâm. Đầu cặc của hắn ma sát mạnh vào khe mông kích thích nó vểnh lên một chút, tay hắn luồn vào mông thịt nắn bóp, rồi xấu xa kéo mạnh quần lót, làm em hơi hoảng vì nhận thấy sự đau rát kì lạ từ hai lỗ dâm khi bị dây vải mỏng manh chà xát mà đáng lẽ em phải kêu đau mới đúng. Nhưng thay vào đó lại bị cảm giác râm, ran ngứa ngáy đến tê rần xâm chiếm, khiến lỗ nhỏ không ngừng mút chặt lấy sợi dây đó không buông.

"Ah..anh...đừng kéo...ức." lồn non bị ăn hiếp đến mức uất ức ép ra nước dâm thấm ướt hết cả quần lót, không hết còn chảy xuống đùi trong.

"Ah..hah..đừng...kéo..nữa..."

Hắn thì nào có nghe lời em, vẫn lì lợm kéo, bất chấp việc em nhỏ đang nhéo lấy tay hắn bảo dừng. Em nhỏ nhưng dùng lực không nhỏ, tuy không hẳn là đau nhưng cảm giác em nhéo hắn rất dễ thương, em cứ như vậy làm hắn muốn trở thành kẻ xấu mất.

Quang Anh tạm buông tha, tay dần chuyển hướng sang lỗ hậu khô khốc, hắn chưa từng làm với con trai nên có hơi lúng túng, không biết phải làm thế nào thì mới đâm cặc vào được. Huyệt nhỏ không thể tự sản xuất dịch vì nó vốn dĩ không sinh ra để làm loại chuyện đó nên cần phải mở rộng kĩ càng. Đầu tiên là bôi trơn trước.

"Duy, em có dầu bôi trơn không, anh cần nới lỏng cho em."

Duy trầm ngâm một lúc rồi nói.

"Không cần, em không cần bôi trơn."

??

"Em không bôi trơn là không làm được đâu, em không muốn làm tiếp à."

Duy lắc đầu, đương nhiên là em muốn làm tiếp, được làm chuyện này với hắn là điều hằng đêm em mơ ước nên em không thể để nó vụt mất. Mấy ngày qua, giận Quang Anh chỉ là một cái cớ, thật ra là vì em ngại phải đối mặt với hắn, em muốn xa hắn một thời gian để chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay, nhất định là hôm nay em sẽ cho hắn thấy bí mật của em.

"Của em không cần phải bôi trơn... Vì nó ướt lắm."

"Anh Quang Anh... nếu em nói là em có cái đó của con gái thì anh có tin không?"

"Gì? Ý em là sao?" Có của con gái, là âm hộ hả?"

"Không tin thì anh xem đi."

Quang Anh nửa tin nửa ngờ cúi xuống vạch dây vải mỏng ẩm ướt ra kiểm tra, hắn thật sự không biết là em đã ướt như vậy từ khi nào và đúng như em nói, em thật sự có thứ đó của con gái, vậy thứ dịch nhớp nháp kéo thành sợi này là rỉ ra từ đó? Hắn không tin vào mắt mình, đây không phải là mơ cũng không phải phim viễn tưởng, tại sao lại khó tin đến vậy?

"Em... Duy à, nó có này."

"Anh có sợ không?"

"Sợ?"

"Tại sao phải sợ?"

"Vì em khác biệt, em không giống người bình thường... Nó bẩn lắm, còn bị chảy máu nữa." Em úp mặt vào tường tránh ánh mắt của hắn.

Hắn ngồi đó thẫn thờ, thú thật thì nó hơi khó tin nhưng nó không hề đáng sợ hay bẩn như lời em nói, trái lại hắn còn cảm thấy thương em nhiều hơn.

"Duy. Em nghĩ thế nào là con người? Chỉ vì em không giống người khác thì không phải con người sao?"

"Nếu nói như em cả thế giới này đều không phải con người thật sự."

"Tại sao?"

"Tại còn nhiều người đặc biệt hơn cả em nữa Duy à, nó gọi là đa dạng không phải khác biệt. Em nên trân trọng nó thay vì ghét bỏ."

"Nhưng..."

"Duy. Không có nhưng, nếu em là kẻ khác biệt thì anh cũng là kẻ khác biệt."

"Anh có gì đâu mà khác."

Quang Anh ngập ngừng, nhắm mắt chỉnh lại tâm trạng và quần áo, sau đó hắn đứng dậy, nắm hai vai của Duy ép em phải đối mặt với hắn.

"Vì anh thích em, nếu anh là người bình thường thì anh phải thích con gái đúng không? Nhưng anh kì lạ, anh khác biệt, anh chỉ thích em."

Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, nhìn Quang Anh với sự ngỡ ngàng.

"Anh... anh nói gì cơ?" Giọng em run run, không dám tin vào những gì vừa nghe.

Quang Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng như muốn xoa dịu tất cả những bất an trong lòng em. "Anh thích em, Duy à. Không vì gì cả."

Quang Anh thừa nhận đã thích Duy từ hồi em vẫn còn là một cậu nhóc lóc cóc đi tham gia chương trình the voice kids, tình cảm đó không phải là chút bồng bột thoáng qua, hắn nhận ra đó là tình yêu.

Duy lùi lại một bước, trái tim đập loạn nhịp. Em cảm thấy nước mắt dâng lên trong khóe mắt, nhưng em vội quay mặt đi, không muốn hắn thấy mình yếu đuối.

"Anh điên rồi... Anh thật sự điên rồi..."

"Ừ, anh điên, nhưng anh điên vì em."

Lời nói của hắn như dòng nước ấm, xua tan mọi nỗi sợ hãi và tự ti trong lòng em. Duy không biết phải trả lời thế nào, chỉ đứng lặng, thì ra em không cô đơn trên đoạn tình cảm này.

Vậy là em không cần phải tự ảo tưởng về tình yêu của Quang Anh khi đọc fanfic nữa...

Duy lau nước mắt, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng em bất ngờ vươn tay, với lấy cổ Quang Anh. Em nhón chân, kéo cổ hắn xuống, không chút do dự áp môi mình lên môi hắn. Một nụ hôn bất ngờ.

Quang Anh đứng sững lại, hơi thở ngừng trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt sau gáy em, đáp lại nụ hôn ấy bằng tất cả cảm xúc mà hắn đã giữ trong lòng suốt bao lâu nay.

Duy nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ đôi môi hắn. Tim em đập mạnh, nhưng không còn sự rụt rè hay ngượng ngùng nào nữa. Em chủ động dẫn dắt, điên cuồng khai phá khoang miệng của Quang Anh.

Môi ngọt của em giống như liều thuốc phiện khiến hắn không thể dừng lại, càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa. Khi đã tách ra, ánh mắt của hắn vẫn còn một chút vương vấn và say mê em. Định kéo em vào nụ hôn tiếp theo thì em đã chặn lại.

"Lên giường với em được không?"

Nghe được mệnh lệnh, hắn ngoan như cún lập tức vác em lên chạy vào phòng. Khác với tưởng tượng của em là hắn sẽ nhẹ nhàng đặt em xuống. Nhưng không, hắn quăng em lên giường khá mạnh làm lưng em đau nhói, chưa kịp than đau thì môi của em đã bị hắn chiếm lấy một cách thô bạo, sườn xám mỏng manh bị hắn xé không thương tiếc, chỉ còn hai tà áo vẫn kiên cường dính vào cơ thể em. Cổ áo bị phanh ra để lộ cần cổ trắng thơm cùng xương quai xanh hấp dẫn, môi hắn lướt qua tất cả và không quên để lại dấu hôn đỏ chót.

"Quang Anh...đau..ah."

Đúng là rể của nhà underdogs, chó không khác gì luôn, cắn đau vãi.

Quang Anh chống tay ngồi dậy, tốc vạt áo của em lên cao rồi hắn nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót mỏng như sợi dây ra giúp em, trong quá trình đó bàn tay của hắn cũng không yên phận mà sờ soạng đôi chân mềm mại của em. Từng centimet trên cơ thể em không chỉ nhức mắt mà còn nhức cặc. Bộ sườn xám vốn mỏng manh đã vậy còn bị hắn xé rách te tua đến thê thảm, nhưng chắc lụa đẹp vì người, nhờ Duy mặc mà mấy miếng vải rách này cũng còn chút giá trị, ít ra là trong mắt hắn là vô cùng quyến rũ.

Thấy Quang Anh phá nát bộ sườn xám của em mà trên người hắn còn y nguyên quần áo, Duy hơi dỗi chút rồi ngồi dậy cởi áo của hắn vứt qua một bên.

Em nằm trên giường cơ thể gần như trơ trọi, ngại ngùng nhìn hắn ghì chặt đùi trong mặc cho hắn cắm mặt vào giữa háng của em rồi chúc mũi vào lồn non không có lấy một cọng lông tơ hít một hơi.

"Của em thơm quá."

Mũi của hắn liên tục cạ vào âm đạo mà em có thể cảm nhận được nhịp thở nóng của hắn đang thổi vào lỗ nhỏ nhạy cảm, từng đợt không đồng đều. Hơi ấm đó làm bụng dưới em nóng lên, ngứa ngáy không thôi, theo phản xạ em kẹp chặt đầu hắn vô tình để môi và mũi hắn có cơ hội tiến xa hơn. Hắn biết em đang muốn điều gì, liền đưa lưỡi ra liếm láp, lưỡi dài chi chít gai nhỏ của hắn rê qua phần mềm mại của em có chút rát nhẹ, lần đầu em bị trêu chọc kiểu này nên có chút không quen. Lồn nhỏ như hoa mắc cỡ, mỗi lần hắn chạm vào đều khép lại rồi mở ra.

Em nhỏ khóc nấc bảo hắn dừng lại nhưng hắn vẫn nhất quyết ghì chặt em xuống giường không cho em di chuyển.

Hột le tội nghiệp bị hắn chơi đến cương cứng, hết cắn rồi day khiến em nhỏ không cách nào kiềm chế được tiếng thở dốc, cứ ưm a mấy từ chẳng rõ nghĩa. Lồn nhỏ vì người đàn ông này mà tiết thêm nước dâm càng lúc càng nhiều xối ướt hết cả miệng hắn và mép lồn hồng nộn. Nước lồn ngọt nước chảy ra không ngừng, hắn le lưỡi vét sạch từ trong ra ngoài, tham lam nuốt hết, hết liếm rồi bú, tốc độ lúc nhanh lúc chậm không kiểm soát làm em nhỏ cũng không biết trước mà rào sẵn khiến âm đạo co rút kịch liệt xin tha.

"Ah...ưm...hah.." Duy rên rỉ cong người chịu đựng, cảm giác này kì lạ quá nhưng em không thể nào ngừng ham muốn. Cặp đùi non không ngừng mát xa da đầu của hắn, chân em nghịch ngợm vặn vẹo đủ đường, làm rối hết cả tóc của người lớn hơn đang nhấp nhỏm dưới háng em.

"Hah...ah...nah..m-muốn.." hơi thở của em chợt gấp hơn, nước dâm cũng ra ngày một nhiều. Hắn biết em sắp lên đỉnh liền đẩy nhanh tốc độ bú mút, em nhỏ không chịu được sung sướng cong lưng hét lớn, nước mắt sinh lý không tự chủ tuôn trào như mưa. Lỗ dâm nút chặt lấy lưỡi của hắn rồi phun ra cột nước trong suốt thấm đẫm cả gra giường.

Sau khi đạt cực khoái, em nhỏ mê mẩn nằm đó lấy lại nhịp thở, đột nhiên cảm giác quen thuộc ập đến lần nữa. Có lẽ Quang Anh cảm thấy không đủ nên bất kể dù em mới lên thì hắn vẫn dúi miệng vào bú liếm, liên tục táp vào lồn dâm khiến em nhỏ bất lực khóc lên.

"Q-Quang... Anh..ah...em không chịu nổi...đâu..ah." Duy cố sức trườn lên trên tránh né thì bị một lực kéo về.

Hắn nắm chặt đùi của em, mái đầu trắng của hắn dính đầy nước dâm từ lồn non, hắn xem như keo vuốt tóc rồi đưa tay vuốt lên cho gọn gàng, chứ để tóc tai lỉa chỉa châm vào em nhỏ thì ngứa lắm. Duy thấy thế thì ngại thôi rồi, nhất định làm xong thì em sẽ đè đầu hắn ra gội cho sạch mới thôi.

Tận dụng sự ẩm ướt Quang Anh nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào bên trong, ngón tay múp rụp, đáng yêu như em bé mà fan thường trêu hắn thật ra là kích cỡ đáng mơ ước của đàn ông trưởng thành, bởi vì nó to, chỉ cần một ngón đã đủ là Duy cảm thấy đau điếng, tuy khá chật chội nhưng sự trơn tru này cũng rất đáng ngờ, chắc chắn cái lỗ này không phải lần đầu.

Mặt Quang Anh xị xuống thấy rõ, Duy tinh mắt liền nhận ra.

"Anh sao thế?"

"Em đã từng làm vậy với người khác rồi đúng không?" Quang Anh có chút ghen tị, hắn tự nhận mình ích kỉ vì chỉ muốn lần đầu của em thuộc về hắn thôi.

"Là anh đến trễ phải không?"

"Gì vậy Quang Anh, anh là người đầu tiên của em mà."

"Em nói dối, rõ ràng ờ dưới này nuốt ngón tay anh dễ lắm, nếu là lần đầu thì sao được vậy?" Hắn giở thói trẻ con định khóc tu tu thì em nhỏ đã kịp bịt miệng lại.

"Không phải..." Duy ngập ngừng, định nói gì mà ngại quá không dám nói.

"E-em... Thủ... dâm." Giọng em nhỏ dần như tiếng muỗi.

"Hả?"

"Nên anh là lần đầu của em..." Duy lí nhí.

"À... "Quang Anh cười khờ.

"Không sao, nó thuận tiện mà."

Quang Anh vui vẻ lấy lại tinh thần tiếp tục nới lỏng cho em. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn đặt chân em quấn ngang hông của hắn, hai con cặc dựng đứng đo chiều cao, một lớn một nhỏ đang cạ vào nhau sưởi ấm.

Ngay khoảnh khắc hắn đút vào, vách thịt mềm mại dần tách ra nhường chỗ cho dị vật xâm nhập nhưng sự kín kẽ và chật hẹp đó lại khiến cả hai thở hắt ra vì đau, chắc chưa nới đủ nên em còn quá chặt cộng thêm đây là lần đầu nữa, có thể em không quen, thấy đau thay vì thả lỏng thì em còn siết chặt hơn. Hắn nhìn ra sự căng thẳng thì an ủi em.

"Duy ngoan nào, thả lỏng ra."

Em nghe lời hắn từ từ thả lỏng, âm đạo giãn ra làm cho dương vật của hắn trườn vào sâu hơn. Nhưng hắn không động ngay, thương em nên hắn chờ em đỡ đau hơn rồi mới dám làm tiếp.

Duy sau khi làm quen với kích cỡ của hắn thì bắt đầu đòi hỏi, em ôm chặt hông của hắn, nâng mông lên nhẹ nhàng đưa đẩy với quy mô nhỏ, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn đầy khẩn cầu.

Ý của em là em sẵn sàng rồi á, anh mà không tới là em giận anh thật đó.

Hắn thấy vậy thì yên tâm thúc mạnh vào trong với quy mô lớn hơn, chịch phát nào là lút cán phát đó. Bao nhiêu sự nhẫn nhịn từ nãy giờ hắn dồn nén tất cả vào những cú nhấp, không để em nhỏ kịp rên lên sung sướng hắn đột ngột tăng tốc, cơ thể em bị ép xóc nảy theo từng đợt đưa đẩy mạnh bạo của hắn.

"Ha...ah..hức...m-mạnh...quá"

Hắn giữ eo em nhằm hạn chế cho em xê dịch theo nhịp của hắn và để hắn nhắm chuẩn cái lỗ để thúc vào. Lồn dâm phối hợp nhả ra nuốt vào nhịp nhàng, dâm thủy cũng tiết ra liên tục hoà với âm thanh va đập của hòn dái và mông thịt tạo nên tiếng tát nước dâm dục.

Chuyện này quá kinh khủng với em rồi, nó còn hơn cả tưởng tượng của em nữa. Em vừa đau vừa sướng, vừa thích nhưng vừa sợ khi cảm nhận con cặc to lớn dữ tợn đang không ngừng ra vào trong em. Miệng nhỏ khóc nấc lên rên rỉ.

"Hưm...ah..ức.."

Hắn đang chịch hăng thì nhận thấy con cặc của mình vừa chạm phải điểm gồ nhỏ mà mỗi khi hắn vô tình thúc vào thì lồn dâm đều siết chặt, cả người em nhỏ cũng giật theo. Hắn biết là mình đã tìm được điểm sướng của em liền thích thú nã mạnh vào nơi đó, lực đụ dồn dập tấn công mạnh mẽ vào lồn múp. Em nhỏ bị tập kích bất ngờ thì chỉ biết ôm chặt hắn rên la, hông nhỏ không tự chủ nâng cao hơn cho hắn giã, móng tay ngắn ngủn ra sức bấu vào lưng hắn làm điểm tựa. Không chịu nổi nữa, cả cặc nhỏ và lồn dâm của em đều bắn nước.

"Q-Quang...ah...Anh à..dừng...ah..."

Lồn nhỏ bị tên đàn ông dập tơi tả dần chuyển sang màu đỏ hồng đẹp mắt, tuy hơi rát nhưng em bị khoái cảm chiếm lấy nên em lại có cảm giác nếu càng đau thì em càng sướng.

Quang Anh chơi em thích đến độ da đầu của hắn nổi rần rần, vừa thúc vừa tách hai mép lồn của em ra nhìn ngắm lồn xinh đang miệt mài ngậm cặc. Càng đụ em càng dâm, nơi giao thoa cũng bị hắn và em mài cho ra bọt trắng nổi lềnh bềnh.

Quang Anh lật người em lại, để em úp mặt xuống gối rồi đem cơ thể gấp gáp ép vào, cặc lớn lần nữa nhét vào trong nhấp nhô, hắn luồn tay lên trước nắn bóp phần ngực núng nính của em, cặc thúc tay xoa kết hợp ăn ý làm em nhỏ đổ gục.

"Ah..hah...thích.."

Đầu khấc của hắn mạnh bạo hôn cổ tử cung sau mấy lần thì bắn vào trong.

Tưới tinh cho lồn múp lần một hắn còn chưa thoả mãn, Quang Anh kéo em nhỏ dậy tiếp tục chăm sóc. Hắn dần em từ tối cho đến sáng không biết bao nhiêu là tư thế, Duy tội nghiệp cả người nhức mỏi, âm hộ sưng tấy, cổ họng khô rát tanh mùi tinh dịch, hai chân không khép lại được tưởng như là sắp lìa ra rồi.

______________

Ngày hôm sau mọi người được thấy cảnh hai ông thần hết giận nhau và quấn nhau như chưa có chuyện gì, uhm mà cũng không hẳn.

Cảm giác như giữa tụi nó có hào quang của tụi yêu nhau ấy... Nhưng chắc là do tưởng tượng thôi ha.

Mà quan trọng hơn là Quang Anh biết cái thứ Duy giấu hắn rồi dỗi hắn mấy ngày trời rồi. Là bộ sườn xám Vlary tặng.

Tài khoản của Vlary: ting~ ting~

____________

Hết

Mí b đọc hết hong dị :)))) dài ẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro