Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Quá khứ: Năm 2070

Shou tỉnh giấc sau khi Theo gọi dậy, trời đã trở nên chập tối và xe của đội cứu hộ cũng đã tới đón hai cậu. Fuyu nhìn Shou với một khuôn mặt lo lắng, không kìm được lòng cô liền lao tới ôm chặt lấy Shou và khóc nức nở. Đi trên chiếc xe, Shou đang được sơ cứu cánh tay trái của mình, còn Theo thì đang nằm ngủ ở ghế bên cạnh. Vì đường rất rộng rải nên xe cũng có thể đi với vận tốc cao, dựa trên báo cáo của Shou thì gần như trong tầm bán kính 15km không còn phản ứng của lũ máy móc của Đế Quốc nên xe có thể đạt vận tốc tối đa. Ngồi dựa lưng trên thành xe, Shou nói vẩn vơ:

"Bầu trời đẹp thế này tại sao chúng ta lại phải đi xe thế ? Bộ sợ lũ máy móc của Đế Quốc à ?"

Không ai trả lời, im lặng một lúc thì chàng lính lái xe đáp:

"Cậu đã bao giờ thắc mắc vì sao trên trời đôi khi xuất hiện một vệt đen lớn không ? Nó gọi là Schwarzer Adler (Đại Bàng đen). Một thứ vũ khí chạy bằng năng lượng mặt trời và nó luôn nhắm tới bất cứ thứ gì chuyển động trên vùng trời cao của nó."

"Thế tại sao không bắn rụng nó đi ?"

"Haha, cậu nói như đùa ấy Thiếu uý. Adler được trang bị giáp siêu cứng, có thể nói là cứng nhất thế giới vì nó được làm bởi hợp kim do một nhà giả kim làm ra. Vả lại vận tốc lớn nhất nó có thể đạt được là Mach 20, tương đương với 6860m/s đấy."

Shou im lặng không đáp, chỉ nhìn trên bầu trời xanh ngát đó và chìm vào những dòng suy nghĩ. Fuyu vì khóc quá nhiều nên giờ đang nằm ngủ ngon lành trên đùi của Shou. Xe di chuyển với vận tốc 150km nên chỉ vài tiếng là tới cổng thành Liên Bang.

*

Việc đầu tiên khi đến Liên Bang, cả nhóm của Shou được chào đón như những vị anh hùng vì đã cố gắng sống sót để tới đây. Người dân Cộng Hoà cũng được Liên Bang trợ cấp đầy đủ các vật chất tiện nghi để cải thiện cuộc sống cho những người đã chịu nhiều cực khổ.

Nhóm của Shou được diện kiến trực tiếp tổng thống của Liên Bang. Ông tên Nobunaga Oda, là một người hiền hậu luôn cống hiến hết mình cho đất nước. Theo sử sách được ghi chép lại về cuộc đời của ông, dòng tộc Oda trải qua chín đời làm Thiên Vương nhưng sau cuộc cách mạng tháng 7, Liên Bang rời Đế Quốc và thành lập một đất nước riêng biệt. Ngày trước Nobunaga có một người em trai là Nobukatsu, nhưng vì bất đồng quan điểm giữa hai anh em nên giờ đây một người là tổng thống Liên Bang, còn một người lại là chỉ huy của quân đội Đế Quốc. Sau khi được trò chuyện cùng người đứng đầu Đế Quốc, nhóm của Shou được thăng chức lên hàm cấp Uý.

Trong buổi họp với tổng thống Nobunaga, Shou đã kể về một thứ vũ khí chiến lược của Đế Quốc có khả năng hủy diệt trong bán kính 50km. Tuy rằng cậu đã chỉ ra một số điểm yếu ví dụ như xuất hiện một làn sóng điện từ khổng lồ khiến các thiết bị điện tử bị nhiễu điện, quan trọng hơn hết lũ máy móc của Đế Quốc cũng bị ảnh hưởng khiến chúng hỏng hóc nặng nề.

Tổng thống Nobunaga đã đề xuất phương án đi học cho nhóm của Shou và họ đồng ý. Một cuộc sống yên bình tạm thời đến với người dân Liên Bang.

*

Nhóm của Shou theo học một ngôi trường quân sự, học tất tần tật về Kreuzfahrer – Tên gọi chung quân đội máy móc của Đế Quốc – Về các lớp đã xuất trận của Đế Quốc và các cỗ máy hiện đại của Liên Bang đã và đang được chế tạo gọi chung là Widerstand (Kháng chiến). Về phần Fuyu, tuy cô bé vẫn chưa đủ tuồi học theo Shou nhưng cô bé đã nài nỉ Nobunaga rất nhiều để được học cùng Shou. Tuy mới chỉ 11 tuổi nhưng Fuyu lại học rất giỏi và khả năng chỉ huy rất tốt, một phần là nhờ vào kinh nghiệm lúc trước và một phần nhờ vào tài năng thao lược quân sự của cô bé.

Các lớp học quân sự chỉ học từ 7h sáng cho tới 15h30 chiều nên các học sinh có một khoảng thời gian rảnh trước giờ giới nghiêm. Liên Bang đề ra khoảng thời gian từ 22h đêm cho tới 4h sáng là lúc học sinh từ 18 tuổi đổ lại không được ra khỏi nhà hoặc kí túc xá để bảo vệ sự an toàn cho học sinh. Sau khi tan học, Mei rủ mọi người:

"Nè ! Tan học chúng ta đi dạo phố không !"

"Không."

Shou lạnh lùng đáp, ánh mắt của cậu hướng ra phía toà thư viện to nhất thành phố nằm ở gần trường cậu cách 5km. Mei phồng má:

"Chậc ! Cậu lại tính đi ra thư viện à, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sách thôi ư !"

"Thôi nào, Shou dù gì cũng chỉ là con nít cứ để cậu ấy làm những điều mình muốn đi !"

Himeko chen vào giúp Mei hạ hoả, Fuyu cũng chen vào theo:

"Nếu thế em sẽ đi chung với mấy chị !"

"Nếu thế thì được quá ! Chị em sẽ đi mua sắm với nhau ở trong thành phố nhé !"

Mei vui vẻ đáp và cả ba người lên đường ngay lập tức. Gouta và Dante thì rủ nhau đi chơi những trò chơi điện tử ở trong thành phố, chỉ còn một mình Theo chưa quyết định đi đâu. Thấy Shou chỉ đi có một mình nên Theo ngỏ ý:

"Này, nếu cậu đi vào thư viện thì cho tớ đi với nhé ?"

"Sao cũng được, đi thôi."

Dứt lời, Shou đứng dậy và cầm lấy chiếc cặp của mình đi qua thư viện lớn gần trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro