Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

All of me pressed onto you

Một chiều nọ, Yoogeun nhận được một cái khung tranh.

Shinjae đã mang nó về từ một chuyến công tác. Có vẻ như khu vực anh ấy đến không có loại bánh kẹo nào mà anh ấy chưa mua cho Yoogeun, vì vậy sau khi đi ngang qua một cửa hàng trưng bày nhiều khung tranh tiêu bản phía sau cửa kính, anh ấy đã chọn một chiếc làm quà lưu niệm.

Cậu nhìn Shinjae duyên dáng mở gói hàng để lộ ra một loạt các hoa văn phức tạp, với nhiều con bướm được ghim và đóng khung một cách tỉ mỉ, đôi cánh của chúng xòe ra với đủ màu sắc rực rỡ, tạo thành một bức tranh khảm tinh tế dưới lớp kính. Nó không giống bất cứ thứ gì Yoogeun từng thấy trước đây. Từng dành hơn nửa cuộc đời chỉ để cố gắng sống qua ngày mà vẫn có thức ăn trên bàn, vật trước mặt giống như một loại hình nghệ thuật khác xa với sự tồn tại thô kệch của cậu.

Đôi mắt của Shinjae lấp lánh sự mong đợi khi anh đưa nó về phía Yoogeun. "Lần này anh không tìm thấy loại đồ ngọt mới nào," anh nói, "nhưng anh đi ngang qua một cửa hàng với thứ này, và anh nghĩ đến em."

Yoogeun thận trọng cầm lấy cái khung, ban đầu hơi do dự khi chạm vào nó bằng đôi bàn tay chai sạn của mình. Ngón tay cậu chậm rãi lần theo mép gỗ, sợ vô tình làm hỏng nó.

"Em có thích nó không?" Mặc dù lần này Shinjae không thể cho cậu ấy ăn đồ ngọt và bỏ lỡ cơ hội xem những phản ứng dễ thương của cậu, nhưng nhìn thấy Yoogeun bị mê hoặc bởi món quà của anh cũng là một loại niềm vui khác.

Yoogeun gật đầu mà không rời mắt. "Em chưa thấy thứ gì giống thế này bao giờ," cậu thừa nhận.

Nụ cười của Shinjae nở rộ, và với một cú kéo nhẹ nhàng, anh kéo Yoogeun lên ghế sofa và ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm lấy cậu. Yoogeun bận mải mê với món quà mới của mình đến nỗi thậm chí không nhận thức được hành động đó.

Trong một lúc sau đó, Yoogeun kinh ngạc ôm chiếc khung tranh như thể nó là vật quý giá nhất trên đời, nghiêm túc nghiên cứu từng con bướm một.

Sau đó Shinjae nghiêng người về phía cậu. "Vậy, Yoogeun-ie," anh bắt đầu, với tông giọng nghiêm túc đến mức khiến Yoogeun phải ngước lên. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài xăng ti mét. "Em nghĩ thứ nào đẹp hơn, bướm hay anh?"

Câu hỏi nực cười đến mức Yoogeun phải mất một lúc mới xử lý được. Thật luôn ấy hả? Cậu nhìn Shinjae với vẻ hoài nghi trong khi nắm chặt cái khung hơn, theo bản năng giữ rịt như thể đang bảo vệ nó khỏi bị lấy đi. Biết tính Shinjae thì, anh ấy thực sự có thể làm được điều đó.

Vẻ mặt của Shinjae vẫn nghiêm túc. "Em nói mặt anh đẹp, nhưng em đã nhìn chằm chằm vào cái đó quá lâu thay vì nhìn khuôn mặt mà em vô cùng thích này. Vì thế anh hơi, không, thực sự rất buồn."

Yoogeun nhìn xuống đám côn trùng chết trên tay, rồi lại nhìn Shinjae, người đang nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Đầu cậu ngẩng lên cúi xuống vài lần.

"... nhưng em nhìn anh mỗi ngày mà." Vẻ mặt cậu giống như một chú cún con bối rối, và Shinjae gần như có thể nhìn thấy đôi tai tưởng tượng áp sát vào đầu cậu ấy. Anh ta cho rằng mình có thể chịu đựng được việc chia sẻ một phần nhỏ sự chú ý của Yoogeun với thứ này, nếu chỉ vì em ấy quá dễ thương khi nghĩ Shinjae sẽ cướp nó khỏi mình.

"Vậy chắc anh thắng rồi," anh nhẹ nhàng huých vào trán Yoogeun trước khi lùi lại để với lấy tách trà trên bàn trước mặt họ. "Xin hãy cố gắng đừng nhìn đi chỗ khác quá nhiều, nếu không anh sẽ ghen tị." Dựa lưng vào ghế sofa, anh đưa chiếc cốc sát vào miệng Yoogeun.

Cuộc thi đã kết thúc trước khi kịp bắt đầu, để lại một Yoogeun bối rối, người chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vì thế, khi cảm nhận được vành cốc sứ chạm vào môi dưới, cậu không kịp suy nghĩ đã mở miệng. Trà quýt mật ong à, cậu chợt nhận ra, nhấm nháp vị ngọt trên đầu lưỡi trước khi nuốt xuống. Mùa đông đã đến được một thời gian và dạo gần đây Shinjae dường như đặc biệt quan tâm đến việc cho cậu ấy ăn bất cứ khi nào có cơ hội. Nhà bếp của họ giờ đã có cả một tủ chuyên dụng để đựng loại trà này kể từ lần cuối Yoogeun bị cảm lạnh, và Shinjae đã biết được đặc tính hạ sốt của nó. Đống trà thậm chí còn có vẻ lớn hơn mỗi lần cậu kiểm tra.

Sau khi chắc chắn rằng Yoogeun đã uống gần một nửa, Shinjae đặt chiếc cốc trở lại bàn. Tay anh trở lại vị trí trên eo Yoogeun, mắt nhắm nghiền khi anh ngâm nga một giai điệu không tên nào đó, đầu nghiêng xuống tựa vào vai cậu. Những lọn tóc xám lười biếng cọ xát vào hõm cổ cậu, và Yoogeun hơi rụt người lại một chút vì cảm giác nhột trước khi chuyển sự chú ý trở lại những con bướm.

Có một sự im lặng dễ chịu giữa họ trong giây lát, chỉ thỉnh thoảng bị lấp đầy bởi tiếng vải sột soạt và hơi thở chậm rãi của họ. Sau đó, Shinjae cất tiếng, và Yoogeun có thể cảm nhận được giọng nói trầm thấp vang vọng trong lồng ngực anh. "Anh từng đọc một câu chuyện về một người đàn ông mơ thấy mình là một con bướm."

Yoogeun quay sang anh và thấy Shinjae đang mở mắt nhìn khung tranh trong tay mình.

"Khi tỉnh dậy, ông ta tự hỏi mình là người mơ thấy mình thành bướm hay bướm mơ thấy mình trở thành người."

Yoogeun vẫn im lặng, không hiểu hết ý nghĩa câu chuyện. Cậu thường chậm chạp với những thứ như thế này, không phải là người thông thạo ngôn ngữ biểu tượng của văn học và thường cảm thấy khó tiếp thu những điều phức tạp như vậy.

"Khó hiểu nhỉ? Một số suy đoán cho rằng nó khuyến khích sự tách biệt, vì sự gắn bó với ham muốn thường được coi là nguồn gốc của đau khổ," Shinjae trầm ngâm. "rằng nếu một người coi những ham muốn là nhất thời và những giấc mơ là sự phản ánh tiềm năng của những sự thật sâu sắc hơn, họ có thể tiếp cận nó mà không bị lệ thuộc, tìm thấy sự hài lòng trong hiện tại."

Vài phút trôi qua trong im lặng, và Shinjae phải nhịn cười khi nhìn thấy biểu cảm bối rối của Yoogeun. Yoogeun của anh ta đang nhíu mày thật chặt, môi mím lại trầm ngâm, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa dễ thương.

"Chỉ là một câu chuyện cũ anh chợt nhớ ra thôi," anh cọ vào má Yoogeun, hơi ngạc nhiên trước làn da lạnh buốt của cậu. Tay anh với lấy tấm chăn treo trên tay vịn sofa. "Em không cần phải nghĩ nhiều đâu." anh nói, nhẹ nhàng cạy chiếc khung ra khỏi tay Yoogeun.

Ngoan cố lật đi lật lại câu chuyện trong đầu, một lúc sau Yoogeun mới nhận ra rằng mình đã được bọc trong một cái kén ấm áp, khung tranh tiêu bản giờ đã nằm trên bàn. Cậu ngước lên nhìn Shinjae, thấy ánh mắt anh có phần khó hiểu. Yoogeun có thể cảm thấy ngón tay anh gõ nhẹ trên bề mặt chăn.

"Giờ nghĩ lại, có một điều anh cũng hay thắc mắc," khuôn mặt Shinjae chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, bóng đổ làm nổi bật những đường nét góc cạnh của anh.

"Em đã bao giờ mơ thấy anh chưa, Yoogeun?"

Và đột nhiên, Yoogeun cảm giác như bị ném xuống một hồ nước đóng băng, không thở nổi qua đường mũi. Câu hỏi đột ngột xé toạc một vết thương từng mưng mủ, gợi lại ký ức về mùa hè khốn khổ sau khi cậu bỏ Seoul lại phía sau. Cậu nhớ thỉnh thoảng mình sẽ thức dậy trong một tâm trạng u sầu, ẩm ướt và nhớp nháp, chỉ ngơ ngác nhìn những vết mốc trên trần nhà mất một lúc, rồi dựa vào gối để lau mồ hôi và nước mắt, cảm nhận sự mềm mại không chịu nổi của nó. Cậu đau đớn cho anh trai mình khi thức, nhưng những vuốt ve ma quái là tất cả những gì cậu nhớ lại sau khi rời khỏi nệm, với giọng nói trầm thấp chỉ thì thầm những lời đường mật sôi sục dưới làn da như một cơn sốt. Hình bóng của Shinjae tan chảy trên mọi góc phố, và hơi thở của cậu lúc nào cũng thắt lại mỗi khi thoáng nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác đen.

Khi đó cậu đã nghĩ thật phi lý làm sao, khi cuối cùng tâm trí cậu cuối cùng cũng đã quay lưng rời đi, sau khi trái tim trao thân cho người đàn ông đó trước. Dù Yoogeun có thể đã giật lấy cái chết khỏi tay anh ta trước khi bỏ đi như một hành động trả thù, nhưng cách đây rất lâu Shinjae đã từ từ xé xác cậu ra, ăn đến tận xương rồi nhả ra từng mảnh để khiến cậu trở lại hình hài nguyên vẹn. Làm sao cậu có thể để bản thân bị nuốt chửng hoàn toàn như vậy? Yoogeun vẫn luôn cảm thấy mình có chút không ổn kể từ đó, và thỉnh thoảng cậu muốn hét lên, muốn xé xác mình ra bất cứ khi nào toàn bộ cơ thể cậu khao khát được quay trở lại nơi nó bị cưỡng ép tái sinh.

Cảm giác mất mát không thể chịu đựng đeo đuổi cậu mỗi giây phút thức giấc càng trở nên tồi tệ hơn sau mỗi giấc mơ, và hình ảnh Shinjae lại hiện lên sống động hơn mỗi khi Yoogeun dồn hết sức lực vào công việc để trốn tránh những ảo tưởng vô ích. Dần dần, sự tuyệt vọng của cậu biến thành oán giận, và một đêm nọ, khi lại bị cuốn vào một giấc mơ khác, Yoogeun cảm thấy sợi dây lý trí của mình đứt phựt.

Sự xuất hiện của cậu đập vỡ tất cả bàn, ghế và kính, và ngay sau đó Shinjae bị đẩy xuống sàn khi Yoogeun nhào đến cào cấu anh ta.

Nắm đấm của cậu trút xuống với một cơn giận dữ vừa xa lạ lại quen thuộc. Shinjae ngước nhìn cậu với khuôn mặt đầy máu, những lọn tóc luôn chải gọn gàng giờ rối tung, và đôi mắt sáng lên với ánh sáng kỳ lạ gần như ngây ngất. Môi anh cong lên — có lẽ là một nụ cười, hoặc hàm răng nhe ra của kẻ săn mồi — trong sự tôn thờ thuần túy, một lời đề nghị đầu hàng hoàn toàn.

Yoogeun căm ghét điệu cười đó, cái cách nó khiến lồng ngực cậu thắt lại với thứ gì đó giống như vừa yêu vừa hận cùng lúc. Vì vậy, cậu tung ra những cú đánh mạnh hơn nữa trong nỗ lực giận dữ để dập tắt biểu cảm khó chịu ấy.

Nhưng rồi nắm đấm đột ngột dừng chuyển động, và cậu choáng váng nhìn Shinjae đưa những đốt ngón tay đỏ bừng lên miệng và hôn chúng. Máu rỉ ra từ đôi môi bị rách của anh, trộn lẫn với những vết bầm tím và thấm vào da Yoogeun.

Một tiếng cười kỳ lạ, gần như điên cuồng phát ra từ cổ họng Shinjae. Ước nguyện mà Guide của anh muốn — cũng là của anh, lời nói trượt khỏi hàm răng đầy máu với một sự nhiệt thành mãnh liệt, đôi mắt anh ấy ánh lên niềm sung sướng.

Tâm trí Yoogeun quay cuồng. Thế này là sao? Tại sao anh ta vẫn chưa rời đi? Người đàn ông này đáng lẽ phải lùi lại, để tâm trí cậu được yên, nhưng thay vào đó, Shinjae trong tưởng tượng này đã tự dâng mình lên không chút phản kháng gì. Hơi thở nóng bỏng khiến các đốt ngón tay của Yoogeun run lên, bỗng nhiên rã rời bất lực. Hình ảnh phản chiếu của cậu trong đôi mắt nhợt nhạt đó trở nên xa lạ, quằn quại thành thứ gì đó ngoài tầm hiểu biết, và Yoogeun đột nhiên có suy nghĩ rằng có lẽ chính cậu mới là người có vấn đề trong đầu.

Sau đó, như thể sức nặng của Yoogeun đè lên nửa dưới của anh chẳng là gì, Shinjae từ từ ngồi dậy khỏi sàn, khiến cậu giật mình lùi lại vì kinh ngạc. Người đàn ông nhẹ nhàng cạy nắm tay đang nắm chặt cổ áo sơ mi của mình, đưa cả hai tay của Yoogeun lên mặt và thở dài hài lòng khi má anh ta, đầy vết bầm tím và vệt máu, chạm vào ngón tay của Yoogeun. Làn da nhợt nhạt của Shinjae mang cảm giác ấm áp và chân thật, và đôi mắt anh khép hờ thành đường cong hình lưỡi liềm khi anh cọ mặt vào lòng bàn tay của Yoogeun.

Khuôn mặt đỏ bừng và bầm dập đó chỉ tỏa ra sự mãn nguyện hạnh phúc, và làn da nơi anh chạm vào như bị điện giật. Tại sao trông anh ta lại như vậy? Giống như đang hạnh phúc lắm? Cậu siết chặt khuôn mặt của Shinjae, sự bối rối dần dần chuyển thành giận dữ.

Người đàn ông này, người có thể kết liễu Yoogeun chỉ bằng một cú búng tay, chỉ nằm bên dưới cậu ấy, để mình bị đánh cho đến khi nắm đấm của Yoogeun tê liệt. Loại người nào lại làm như vậy? Hình ảnh Shinjae làm động tác cắt ngang cổ như thể tay anh ta là một con dao trong khi bảo Yoogeun giết mình với một nụ cười chợt hiện lên trong tâm trí cậu, và Yoogeun kinh hoàng nhận ra rằng mình đã làm theo chính xác những gì anh muốn, chưa bao giờ thực sự được lựa chọn ngay cả trong giấc mơ của bản thân.

Ngón tay cậu ngứa ngáy muốn chữa lành vết thương, không muốn khuất phục trước ước muốn của Shinjae. Nhưng một phần lớn hơn, phần mà những ngày nay cậu gần như không nhận ra, vẫn muốn tiếp tục làm cho người đàn ông này đau khổ. Shinjae, người đã gài bẫy trái tim cậu, người luôn tỏ ra vô cùng phức tạp và khó tiếp cận, người đã đẩy Yoogeun đến bờ vực trước khi đem cậu quay trở lại cả trăm lần. Tại sao nhất thiết phải là anh ta? Trong số tất cả mọi người, tại sao người khiến cậu phải lòng lại là Shinjae?

Mọi thứ đều khiến cậu điên tiết. Yoogeun cảm thấy khả năng kiểm soát bản thân của mình đang dần mất đi, và những ngón tay cậu thọc sâu hơn.

Bằng một động tác đột ngột và tàn bạo, cậu đập đầu Shinjae xuống sàn. Tiếng thịch kinh khủng vang vọng khắp căn phòng, nhưng nụ cười vẫn chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt Shinjae, ngay cả khi ánh sáng trong mắt anh thoáng chốc mờ đi dưới tác động. Môi anh cử động, tạo thành những lời nói thầm lặng xuyên thủng ý thức của Yoogeun như những mảnh thủy tinh vỡ xung quanh họ.

Và nếu ý muốn của Người là như vậy, thì làm sao có thể khác được?

"Hửm? Yoogeun-ie của anh ngủ mất rồi à?" Một tiếng cười khiến Yoogeun thoát khỏi trạng thái mơ màng, và khi cậu chớp mắt liên tục, vẫn chưa hoàn toàn trở lại thực tại, Yoogeun cảm thấy má mình bị bóp nhẹ. Lông mày cậu nhíu lại vì bối rối, và khuôn mặt cậu khi nhìn lên Shinjae chắc hẳn trông rất hài vì nó chỉ khiến người đàn ông cười nhiều hơn khi anh ta thả Yoogeun ra.

"Có phải em ấy háo hức muốn gặp anh trong giấc mơ đến mức ngủ gật không?" Shinjae trêu chọc. Một vài sợi tóc màu xám lòa xòa xuống trán khi anh hơi nghiêng đầu nhìn Yoogeun với vẻ thích thú. Yoogeun đờ đẫn nhận ra rằng ngày nay, Shinjae không sử dụng gel vuốt tóc khi ở nhà, và nhận thấy anh trông khác biết bao khi không có vẻ ngoài chỉnh tề mà anh luôn giữ khi họ còn sống ở trụ sở chính. Nó khiến anh ấy trông nhẹ nhàng hơn, ít khó tiếp cận hơn.

Đôi khi chính những điều nhỏ nhặt như thế này cũng khiến Yoogeun giật mình. Mặc dù đôi khi cảm thấy như họ vẫn giữ vai trò cũ là cấp trên và cấp dưới, nhưng giờ mọi thứ đã khác. Hai người đã vây quanh nhau bằng những lời lẽ gay gắt và buộc tội suốt một thời gian dài vì đó là cách duy nhất họ biết. Nhưng họ đã tìm được đường quay lại với nhau ngay cả khi không còn gì ràng buộc, vì vậy Yoogeun muốn cố gắng giao tiếp đúng cách, trung thực hơn, ngay cả khi lời nói của cậu ấy sẽ không được lịch sự như Shinjae.

Vì thế cậu hít sâu một hơi và mở miệng.

"Trong giấc mơ của em," Yoogeun trả lời một cách nghiêm túc, như thể đang báo cáo, "Em thấy anh cười khi em ghim anh xuống sàn, đánh anh cho đến khi máu vấy bẩn tay em."

Phản ứng xảy ra ngay lập tức. Hơi thở của Shinjae nghẹn lại, lông mi anh run rẩy khi chúng rơi xuống, tạo thành những vệt bóng mỏng manh trên đôi má ửng hồng. Đó là một cái nhìn vui sướng thuần túy, như thể những lời của Yoogeun là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà anh có thể nghe được. Ngồi trên đùi anh, Yoogeun có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh sau lưng và nghĩ rằng mình có thể bị bỏng bởi hơi ấm gần như phát sốt của lồng ngực Shinjae.

"Sau đó, em đã giữ anh dưới nước," Yoogeun tiếp tục, giọng cậu hơi khàn đi, "nhìn mắt anh đục dần khi bị em bóp cổ."

Và anh nói rằng anh đang đến tìm em. Điều đó cậu không nói.

Cậu thấy mình lại quỳ trên mặt đất một lần nữa, hai tay siết cổ họng Shinjae đến nghẹt thở khi ấn anh vào bồn tắm. Không khí dường như biến động theo từng nhịp thở cậu trút ra, và Yoogeun nghĩ mạch đập cùng hơi nóng của máu chảy dưới làn da nhợt nhạt của Shinjae chưa bao giờ rõ ràng hơn dưới đầu ngón tay cậu.

Cậu cảm thấy say mê đến phát bệnh khi nhìn những bong bóng dao động trên bề mặt, cách chúng giãn nở thành những gợn sóng ra bên ngoài, làm biến dạng hình ảnh phản chiếu của căn phòng và tạo ra những cái bóng dao động kỳ lạ trên tường. Đôi môi Shinjae hé mở vài lần, giọng nói bị nuốt chửng, nhưng thay vì chống lại Yoogeun, cơ thể anh dường như nhượng bộ, sẵn sàng ôm nước vào phổi. Đáng đời, Yoogeun nghĩ, tay cậu ấn chặt vào cổ họng Shinjae.

Sau đó Shinjae đột ngột nổi lên khỏi mặt nước một cách dễ dàng bất chấp nỗ lực nhấn chìm anh ta của Yoogeun. Nước chảy xuống mặt anh, từng giọt bắt lấy ánh sáng mờ ảo và biến thành những hạt cườm lấp lánh. Đôi mắt khép hờ của anh dán chặt vào Yoogeun, lông mi rung rung.

Trước khi em giết anh, giọng anh mềm như bơ, anh hôn em một cái được không?

Yêu cầu này khiến Yoogeun sửng sốt, và cậu cứng đờ, tay hơi nới lỏng. Shinjae ngay lập tức nghiêng người và hôn lên khóe miệng cậu. Môi anh ướt và lạnh, còn Yoogeun vẫn thất thần, quá choáng váng để đáp lại khi Shinjae lướt lưỡi dọc theo đường viền mím chặt của môi cậu, hơi ấn nhẹ như thể chờ đợi được cho vào trước khi áp lực mềm mại tan biến. m thanh cười khúc khích của anh rung lên trên da Yoogeun. Khi giận Guide của anh đẹp quá, Shinjae rúc vào gần hơn, hơi thở ấm áp và trêu chọc. Nào, hôn thêm một cái nữa, chỉ một cái nữa thôi...

Anh cố gắng cướp lấy một nụ hôn khác, nhưng Yoogeun đã thoát khỏi trạng thái choáng váng. Sự oán giận dâng lên từng đợt, kéo cậu xuống cùng với chúng.

Tên điên, Yoogeun lẩm bẩm trong miệng, tay đẩy Shinjae xuống nước một cách dứt khoát. Tôi sẽ giết anh. Tiếng nước bắn tung toé vang vọng trong không gian chật hẹp khi tiếng cười của Shinjae hòa cùng âm thanh gợn sóng của mặt nước.

Tầm nhìn của cậu đột ngột bị che khuất, như thể bị ảnh hưởng bởi hơi nước đã đặc lại. Yoogeun chớp mắt thật nhanh để xua đi hơi ẩm, và qua đôi mắt mờ ảo, cậu nghĩ nước chỉ đang cho cậu thấy ảo ảnh khi nụ cười của Shinjae dường như hơi nhạt đi. Hai cánh tay từ dưới nước đưa về phía cậu một cách chậm rãi và cẩn thận, và khi cậu thận trọng quan sát chúng, khuôn mặt cậu sau đó được ôm lấy bởi đôi bàn tay mịn màng, được chăm sóc kỹ lưỡng. Ngón tay Shinjae nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu, và Yoogeun nhận ra má mình ướt nhẹp. Nước dâng lên từ dưới cánh tay cậu, miệng cậu chợt nhấm thấy vị mặn.

Đợi anh, Shinjae lặng lẽ mở miệng, khuôn mặt vĩnh cửu của anh khiến Yoogeun không thể giả vờ rằng cậu không nhận ra hình dáng Shinjae đã cắt ra khỏi cuộc đời mình.

Sau đó cậu tỉnh dậy, mưa đang lùa vào qua cửa sổ, tóc ướt đẫm mồ hôi, ngón tay lạnh buốt. Sàn nhà ướt nhẹp, và khi cậu loạng choạng trong bóng tối để tìm công tắc, bóng đèn phía trên đầu nhấp nháy rồi chết lặng khi cậu bật nó lên.

Trên thực tế, cậu biết mình không nên mong đợi người đàn ông đó quay lại.

"Em tưởng tượng về việc giết anh," Shinjae thở ra, và Yoogeun chậm rãi gật đầu thay vì đưa ra câu trả lời. Cậu gần như có thể nếm được niềm vui mà Shinjae toát ra, cách anh say sưa với những tưởng tượng đó đến mức nào, và cậu có chút bực bội khi nhận ra sự thật này.

Nụ cười của Shinjae giãn rộng, gần như chia khuôn mặt của anh ra làm đôi. "Em không biết anh vui thế nào đâu," vòng tay anh siết chặt quanh Yoogeun. "Khi được Yoogeun của anh thú nhận tình yêu của em ấy dành cho anh một cách dễ thương như thế này."

Yoogeun chết lặng nhìn anh. Có quá nhiều vấn đề trong câu nói đó đến nỗi cậu không biết bắt đầu từ đâu.

"... đó không phải là cái em đã nói," cậu càu nhàu, và anh ta thậm chí còn dám tỏ vẻ tổn thương trước lời nói của cậu.

"Không phải à? Nhưng em vừa thừa nhận rằng em thường xuyên nghĩ về anh, và nó luôn trong những tình huống thân mật."

"Được hai lần. Và em đã đánh anh trong cả hai." Yoogeun nghiến răng, cảm thấy tĩnh mạch của mình có thể nổi lên với tốc độ này. Điều duy nhất ngăn cậu đấm Shinjae lúc này là khuôn mặt đẹp trai đó - thứ duy nhất có thể chấp nhận được trong tình huống này. Nghiêm túc mà nói, liệu đầu óc của anh có thể đàng hoàng bằng một nửa vẻ ngoài được không?

"À, anh không biết Yoogeun-ie lại nhiệt tình đến thế dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó. Em làm anh đỏ mặt, nên em phải chịu trách nhiệm." Shinjae mơ màng thở dài khi đặt tay lên má mình, và Yoogeun suýt gầm gừ thành tiếng khi nhìn thấy sự vui vẻ lấp lánh trong đôi mắt đó. Tranh cãi với người đàn ông này là vô ích, cậu quyết định, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Shinjae trước khi cậu ấy thực sự nổi cáu và hành động theo cơn bạo lực bốc đồng của mình.

Shinjae phá lên cười khi nhìn thấy Yoogeun quằn quại trong vòng tay mình. Thật không may cho cậu, Shinjae đương nhiên sẽ không để cậu ấy trốn thoát dễ dàng sau lời thú nhận như vậy. Anh ta thậm chí không cần phải siết chặt vòng tay để giữ cho Yoogeun ở yên, tuy nhiên hai tay Shinjae vẫn nhẹ nhàng kéo một cái, cảm thấy thích thú trước nỗ lực chạy trốn trong vô vọng của cậu. Nỗ lực của anh được đền đáp bằng một tiếng kêu giật mình khi Yoogeun ngã ngửa vào lòng anh, chiếc chăn giờ đã rơi xuống thắt lưng cậu.

Ánh mắt đầy sát khí mà Yoogeun bắn qua vai cậu ấy không hề khiến Shinjae chùn bước chút nào. Ngược lại, nó càng làm anh ta phấn khích hơn. Anh hơi cúi xuống hôn nhẹ lên phần gáy Yoogeun, cảm thấy cậu cứng đờ như khúc gỗ trong vòng tay mình. Đầu của Yoogeun quay đi khỏi anh một cách máy móc, và chỉ ít giây sau, khu vực môi anh ta chạm vào đỏ bừng lên. Bàn tay anh đặt trên bụng Yoogeun di chuyển chậm rãi theo vòng tròn, đảm bảo cậu không quên thở. Sẽ không ổn nếu em ấy bất tỉnh quá sớm.

"Em là tình yêu của anh, em biết điều đó, phải không?" Anh ta dụi mũi vào gáy Yoogeun. "Anh yêu em, ngay cả khi em cố giết anh."

Yoogeun thở ra một hơi run rẩy mà cậu không hề biết mình đang nín lại, và bàn tay đang véo Shinjae cách đây không lâu giờ buông thõng. Sao chuyện lại thành ra thế này rồi? Cậu chắc hẳn đang dần mất trí khi ở bên người đàn ông này lâu hơn, người đã ngây ngất khi biết anh ta đã chiếm giữ tâm trí của Yoogeun, ngay cả khi điều đó chỉ là những tưởng tượng đen tối. Trên thực tế, đối với Shinjae, chỉ cần cậu ấy nghĩ về anh ta là đủ rồi. Giống như hai con vật có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn, cắn xé nhau từng chút một để rồi lại liếm láp vết thương của nhau cho đến khi đóng vảy, đây không phải lần đầu tiên Yoogeun nhận ra rằng những người sứt mẻ như họ thực sự không còn cách nào khác ngoài việc phải kết thúc ở cùng một chỗ.

Mải suy nghĩ, cậu không nhận ra xung quanh mình đã im lặng. Shinjae đang nhìn chằm chằm vào phía sau đầu cậu không chớp mắt, nghĩ về những giấc mơ đó, và thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn những khía cạnh của Yoogeun mà anh chưa biết đến. Nếu anh ta trèo vào xương sườn của Yoogeun và trở thành một phần của cậu, xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong con người cậu, liệu lúc đó sẽ không có suy nghĩ nào chạy qua tâm trí đó mà anh ta không biết chăng? Chỉ nghĩ thôi đã thấy bị mê hoặc, nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn. Anh muốn trở thành không khí mà Yoogeun hít thở, thành dòng máu chảy trong huyết quản của cậu. Ý nghĩ bị bài trừ khỏi bất kỳ yếu tố nào tạo nên Guide của anh ta — người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy trọn vẹn trong sự tồn tại rạn nứt của mình — là không thể chấp nhận được.

"Yoogeun-ie," Đột nhiên bị kéo về hiện tại, Yoogeun chớp mắt và quay lại nhìn anh. Vẻ mặt Shinjae trống rỗng khi tay anh di chuyển từ bụng đến ngực Yoogeun, đặt ngay trên trái tim cậu. "Anh muốn sống ở đây," ngón tay anh lần theo những hoa văn trên lớp vải mềm mại. Xúc cảm khiến cơ thể Yoogeun hơi vặn vẹo một chút. "Ngay chỗ này, nơi anh có thể biết được mọi cảm xúc và suy nghĩ của em."

Yoogeun nuốt nước bọt, không biết phải trả lời thế nào. Đôi lúc khi Shinjae thể hiện khía cạnh này của bản thân — một mặt dường như không có bản chất con người, Yoogeun thấy mình lóng ngóng. Hình ảnh của một Shinjae trẻ hơn trong bộ đồng phục màu đỏ, nhìn thẳng về phía trước trong bức ảnh tập thể của Trung tâm Quản lý Người Thức tỉnh đột nhiên hiện lên trong tâm trí cậu. Biểu cảm của anh ấy thỉnh thoảng trùng lặp một cách kỳ lạ.

"Anh có thể... hỏi em," cậu lầm bầm, tìm kiếm từ ngữ thích hợp khi thấy đôi mắt Shinjae nhìn chằm chằm vào mình. "em đang cảm thấy thế nào, em đang nghĩ gì, hoặc bất kỳ điều gì khác mà anh muốn biết." Cậu ấy do dự một lúc rồi nói thêm, "Tuy nhiên thì, có thể em sẽ không thể trả lời hết được."

Cậu nghịch các ngón tay trong lúc nhìn Shinjae, cảm thấy việc quay mặt đi trong lúc này là không thích hợp. Đôi đồng tử nhợt nhạt hơi giãn ra khi những bánh răng trong não Shinjae bắt đầu quay, xử lý các câu chữ khi anh quan sát từng sắc thái trên biểu cảm của Yoogeun.

Bất cứ điều gì anh ấy thấy hẳn đã đọng lại trong tâm trí anh một cách chính xác, bởi một nụ cười như bông hoa nở vào mùa xuân hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy, khiến Yoogeun quên cả thở. Vòng tay quanh cậu siết chặt hơn, và cậu phát ra một vài âm thanh bối rối, không mạch lạc khi bị Shinjae hôn khắp mặt, đôi vai anh run lên vì cười suốt. Ngứa quá, cậu nghĩ, không làm bất kỳ động tác nào để đẩy hung thủ ra, chỉ cam chịu đặt tay lên cánh tay của Shinjae để cố định bản thân.

"Nên làm gì đây?" Một nụ hôn lên trán. "Yoogeun của anh quá dễ thương," mí mắt cậu run rẩy khi những nụ hôn rơi xuống chúng. "đến mức anh muốn nhốt em ấy lại," một nụ hôn lên mỗi má. "—để chỉ mình anh được thấy." Chóp mũi cậu hơi nhăn lại khi một nụ hôn lướt qua nó trong chốc lát, trước khi Shinjae chuyển xuống hôn lên môi vài lần.

Khi anh ấy cảm thấy đủ hài lòng để rời đi, khuôn mặt ngơ ngác của Yoogeun như phát ra ba tiếng "anh xong chưa?" chỉ làm anh cười thêm một trận. Cơ thể của Yoogeun hơi rung lên theo tiếng cười của anh, và vẻ mặt cậu càng trở nên chán đời hơn.

Nhưng rồi, như thể bị ảnh hưởng bởi không khí, nét mặt của Yoogeun giãn ra thành một nụ cười nhẹ. Khuôn mặt cậu dịu đi, khóe mắt hơi cong xuống, lúm đồng tiền hiện rõ hơn trên đôi má gầy. Cậu trông trẻ hơn, dịu dàng hơn và Shinjae nghĩ rằng dù là thiên đường cũng không thể so được với khoảnh khắc này, với tình yêu của anh trong vòng tay, tắm trong ánh chiều trong khi ngước nhìn anh ấy với vẻ hạnh phúc thật lòng. Trong khoảnh khắc đó, anh ta thực sự đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Nếu đôi tay đó có dẫn anh trở lại vực sâu âm u của cuộc sống đã giam cầm anh ta kể từ lúc sinh ra, thì anh vẫn sẽ đuổi theo như một con cá mù thuộc vùng nước sâu bị mê hoặc bởi ánh sáng. Xương của anh ta hẳn sẽ bị sóng biển tẩy trắng trên đường quay trở lên mặt nước, và anh thậm chí không thể trách Yoogeun vì đã lừa dối mình như vậy.

"Nếu Guide của anh đã nói vậy thì anh là ai mà từ chối em ấy?" Anh chớp chớp lông mi một cách phấn khích. Như thể cảm nhận được mối nguy hiểm sắp xảy đến, Yoogeun nhìn anh đầy phòng bị, mọi dấu vết về nụ cười trước đó của cậu đều biến mất. Nụ cười của Shinjae chỉ càng sâu hơn.

"Thư giãn đi. Anh sẽ không hỏi gì khó đâu," Một phần căng thẳng thoát khỏi cơ thể Yoogeun trước những lời đó, và tư thế của cậu ấy dịu đi, không còn giống một khúc gỗ cứng nhắc được đặt trên đùi Shinjae nữa. Anh xoa tay Yoogeun vài lần như an ủi, cảm thấy cơ thể cậu dần dần thả lỏng trong ngực anh ta. Sau khi chắc chắn rằng Yoogeun đã cảm thấy thoải mái, anh ấy vươn về phía bàn và cầm lấy tách trà trước đó, đưa cho cậu phần trà còn lại. Khi nhìn Yoogeun cẩn thận uống từng ngụm, Shinjae tiếp tục, giọng điệu thản nhiên như thể đang thảo luận về thời tiết.

"Anh nói này, em cảm thấy thế nào về việc chúng ta kết hôn?"

Yoogeun sặc trà ngay lập tức.

————— All of me pressed onto you —————
<End>

Ghi chú (1) của người viết:
...và đương nhiên, Shinjae sẽ kéo một Yoogeun đang choáng váng vào nhà thờ để tổ chức đám cưới. Và không, Taein, Chan và Heesu không được mời. Trên thực tế, người duy nhất có mặt trong đám cưới ngoài hai người họ là một linh mục bối rối, người đã rất lo lắng cho cậu trai tóc đen, vì cậu ấy dường như hoàn toàn bất động trong suốt buổi lễ. Tuy nhiên, cậu ấy cũng không phản đối khi người đàn ông lớn tuổi hơn nhiệt tình nói "có" cho cả hai, vậy nên chắc không sao đâu???

Rồi cuộc hôn nhân của họ đã viên mãn vào đêm hôm đó, và sau nguyên tuần bị người chồng mới lăn qua lộn lại trên giường (cậu vẫn từ chối nghĩ về sự thật là họ đã kết hôn, không cảm ơn), Yoogeun có vẻ gầy đi và xanh xao hơn. Mặt khác, Shinjae trông lấp lánh hơn bao giờ hết.

Theo thời gian thì Yoogeun cũng dần học cách làm quen với chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, và khi họ vô tình gặp Chan trên đường vào một ngày nọ, Shinjae chỉ ngang nhiên flex (bằng cách giữ tay Yoogeun làm con tin và dí thẳng khuôn mặt không thể tin nổi của Chan, mỉm cười xinh đẹp trong suốt lúc đó), và Yoogeun phải đuổi hai người đàn ông trưởng thành đến một khu vực vắng vẻ hơn trước khi toàn bộ con phố nát bét bởi cuộc ẩu đả của họ. Khỏi phải nói, cậu ấy đã kiệt sức trong ba ngày liên tiếp sau đó, với Shinjae than vãn về việc Yoogeun yêu chồng mình hay tình địch trước đây của anh ta nhiều hơn, vì cậu không chịu để Shinjae làm thủ tục đăng xuất khỏi trái đất cho bọn họ.

Cuối cùng thì, Shinjae chắc chắn đã đội khăn voan trong ngày cưới của mình (vì ổng ngựa chúa).

Ghi chú (2) của người viết:
Kết bất ngờ vl mình cũng không hiểu sao đến được chỗ đó luôn =)))))

Ban đầu mình dự định viết một cốt truyện khác, nhưng lúc tiếp tục từ đoạn Shinjae kiểu "Em tưởng tượng về việc giết anh" vào lúc 1 giờ sáng thì đến 5 giờ plot đã chuyển thành anh ta lừa Yoogeun cưới mình (?). Nên mình phải viết lại toàn bộ nửa đầu để phù hợp với nửa sau (tất cả là lỗi của Shinjae). Ít nhất thì anh bé Yoogeun đỡ buồn rồi.

Bằng cách nào đó thì đọc cũng được được??? (ít nhất là trong mắt mình) nên mình đưa nó lên đây để chia sẻ với mọi người. Hy vọng bất cứ ai tình cờ tìm thấy phần này sẽ có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc, và nếu bạn có thể cho mình biết bạn thích đoạn nào nhất, thì mình sẽ siêu cảm kích luôn uwu (cùng nói chuyện nàoo, hứa không cắn hehe). Hoặc nếu bạn ấn nút 🌟 nhỏ xíu dưới góc trái thì iu nhắmmm xin cảm ơnnn

Dạo này thì mình chỉ đang viết thêm Ngoại truyện để ăn cho đỡ đói (cơ bản là nhìn xuống một cái docs trắng xóa, cố gắng vắt từng câu chữ ra trong khi tự hỏi liệu viết vậy có đáng không huhu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro