Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Produce 101] [SamHwi] Crush

"Em có thể dành một chút thời gian của mình để cùng anh làm một vài chuyện quan trọng được chứ?"

"Chuyện gì cơ?"

"..."

"Anh mau nói!!"

"..."

------
"Americano của cậu đây."

"Em... cảm ơn ạ."

DaeHwi cầm lấy cốc cà phê lên nhấp một ngụm, hai mắt nhìn ra bên ngoài trời mưa. Cả ngày hôm nay mưa râm ran, cậu ở nhà cũng chẳng có gì làm nên đành đến quán cà phê gần nhà ngồi, cầm theo một cuốn sách để đọc giết thời gian.

Tiếng chuông gió được treo ngay cửa ra vào bỗng rung lên, giữa tiếng mưa xen lẫn tiếng tiếng chuông gió nghe thật du dương, thêm cả tiếng bước chân chậm rãi vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

DaeHwi rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc, ngẫng đầu lên nhìn chủ nhân của tiếng bước chân kia. Cậu ngỡ ngàng...

Chàng trai với mái tóc màu vàng nhẹ, làn da có hơi ngăm, khuôn mặt khá nhỏ, có lẽ là một người con lai đi? Thực sự rất đẹp.

DaeHwi nhìn thực chăm chú, nhìn đến không biết xung quanh mình có chuyện gì xảy ra.

Chàng trai kia gọi một ly Americano, anh nhìn quanh tìm chỗ ngồi, vô tình hai mắt nhìn trúng nơi DaeHwi đang ngồi. Cậu trai ngồi kia đang nhìn anh, nhìn đến chăm chú. Anh mĩm cười với cậu.

DaeHwi giật mình, cậu xấu hổ cúi đầu xuống, hai mắt nhắm tịt lại, cậu không giám ngẩng đầu lên nữa.

Chàng trai cầm cốc Americano đi đến chổ DaeHwi đang ngồi.

"Xin chào, tôi ngồi cùng được chứ?"

DaeHwi không nghĩ đến chuyện chàng trai kia sẽ bắt chuyện với mình.

"..." DaeHwi không dám nhìn chàng trai kia, cũng không biết phải trả lời thế nào.

"Không nói gì thì coi như đồng ý nhé."

DaeHwi vẫn không ngẫng đầu lên, ánh mắt chăm chăm vào cuốn sách trên tay nhưng thật ra đầu cậu lại chẳng tiếp thu nổi chữ nào.

"Tôi là Kim Samuel, còn cậu?" Chàng trai kia vui vẻ bắt chuyện.

DaeHwi có chút khó xử ngẩng đầu lên, cố gắng áp đi vài phần xấu hổ, bối rối đáp lại chàng trai kia.

"Lee DaeHwi ạ."

Kim Samuel cười phì, cậu trai này đúng thật đáng yêu.

Hai người chẳng đối thoại gì nhiều cả, chỉ hỏi tên nhau rồi thôi. DaeHwi tiếp tục đọc sách, con Kim Samuel ngồi đối diện lạng lẽ nhìn cậu trai trước mặt mình. Có lẽ là bản thân anh cũng chẳng nhận ra hành vi của mình.

Bên ngoài vẫn cứ mưa, không có một tí dấu hiệu sẽ ngừng lại. Lúc này cũng đã muộn, Lee DaeHwi rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, cậu nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ được treo trên tường, rồi thu dọn đồ đạc của mình để vào cặp sách.

Kim Samuel chăm chú nhìn nhất cử nhất động của DaeHwi.

"Cậu phải đi sao?" Samuel hỏi.

"Vâng, đã muộn rồi, tôi phải về nhà chuẩn bị bửa tối." DaeHwi vừa nói vừa đeo cặp sách lên.

"Nhưng mà bên ngoài vẫn còn mưa to như vậy." Samuel có chút lo lắng vì bên ngoài thực sự mưa rất lớn, lâu lâu lại vang lên vài tiếng sấm.

"Không sao cả, nhà tôi ở gần đây, tôi cũng mang theo ô nữa."

"Vậy cậu đi cẩn thận nhé."

"Vâng, tạm biệt anh." DaeHwi đứng lên, chậm rãi bước đi, cậu có chút tiếc nuối, bây giờ đi thì không biết sẽ bao lâu mới gặp lại anh.

Mấy hôm sau trời vẫn cứ mưa, dự báo thời tiết nói rằng sẽ mưa đến hết tuần. Bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè nên DaeHwi vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ nằm trên giường và đọc sách, cậu rất muốn quay lại quán cà phê kia vì biết đâu sẽ lại được gặp anh, nhưng mà cậu lại ngại, ngại khi phải đối diện với ánh mắt của anh.

DaeHwi bỏ quyển sách trên tay xuống, hai mắt nhìn lên trần nhà, cậu nhắm mắt lại. Khuôn mặt cảu người kia lại hiện lên. Rỏ ràng chỉ mới gặp một lần, mà tại sao lại đem cho cậu nổi nhớ lớn đến vậy.

Điện thoại bổng rung lên báo có tin nhắn tới. DaeHwi mở máy lên, là một dãy số lạ.

"Có thể gặp không? Tôi là Kim Samuel."

Tim DaeHwi như muốn ngừng đập, bao nhiêu cảm xúc vui sướng đang chạy loạn trong cậu, quên mất tự hỏi bản thân rằng vì sao người kia lại có số điện thoại cậu.

Lúc DaeHwi bước vào quán thì đã thấy bóng dáng Samuel đang ngồi ngay chính nơi mà hai người đã ngồi lần trước. Anh quay lưng về phía cửa ra vào, tai còn đeo tai nghe nên không để ý đến sự hiện diện của DaeHwi. DaeHwi có chút ngập ngừng, cậu nửa muốn lại gần anh, nửa còn lại thì không. Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn bước đến đó.

"Đến rồi sao?" Samuel đưa tay tháo tai nghe ra, mĩm cười với DaeHwi.

"Vâng." DaeHwi ngồi vào ghế, mĩm cười đáp lại Samuel.

"Hôm nay gọi cậu ra đây, không làm phiền cậu chứ?"

DaeHwi nghe anh hỏi vậy, mĩm cười nói không, cả ngày cậu đều ở nhà, có một cuộc hiện thì cũng xem như bớt rảnh rỗi. Ít nhất thay vì chỉ nằm trên giường "luyện mắt" thì cậu có thể ra ngoài hưởng thụ thời tiết một chút.

"Chỉ là cả ngày đều ở nhà thì thật nhàm chán nên tôi muốn gọi cậu cùng tôi ra ngoài đi đâu đó."

"Trời mưa thế này thì có thể đi đâu?" DaeHwi ngạc nhiên.

"Chúng ta có thể đi xem phim, mà cậu ở một mình đúng không nhỉ?"

DaeHwi gật đầu.

"Chúng ta có thể đi siêu thị, rồi đến nhà cậu nấu ăn." Samuel cười đến vui vẻ.

DaeHwi bối rối, đến nhà cậu sao? Nhưng mà hai người chỉ mới quen biết...

"Được chứ?" Samuel nhìn khuôn mặt đầy bối rối của DaeHwi, trong đầu chợt nghĩ cậu trai này thật đáng yêu, muốn trêu chọc một chút.

"Ah, vâng tất nhiên được ạ."

Samuel phì cười: "Cậu không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu."

"Có thể sao?"

"Tất nhiên, bây giờ chúng ta đến siêu thị mua một chút đồ nhé. Xe của tôi đang đậu ở bên ngoài."

DaeHwi theo Samuel ra khỏi tiệm Cà phê, cậu chẳng dám đi sát anh, chỉ dám đi phía sau lưng anh thôi. Khoảng cách từ tiệm cà phê đến bãi đỗ xe sao lại xa đến lạ thường. Là vì hôm nay trời mưa to sao?

DaeHwi cùng Samuel đến siêu thị, mua một vài nguyên liệu để nấu ăn, sau đó liền nhanh chóng về nhà của DaeHwi.

DaeHwi thực sự không giỏi nấu ăn, nói đúng hơn thì ngoài học và lãnh vực âm nhạc thì cậu chẳng giỏi gì nữa cả. Hằng ngày, nếu cậu hứng thú thì sẽ ra ngoài ăn, không thì sẽ gọi đồ ăn về nhà. Còn nếu nhớ cơm nhà quá thì cậu sẽ bay đến Mỹ để gặp bố mẹ.

"Căn bếp của cậu có vẻ như không được sử dụng nhiều cho lắm?" Samuel vừa rửa nguỷen liệu làm bửa tối, vừa nói chuyện với DaeHwi.

"Tôi bình thường đều gọi đồ ăn bên ngoài."

Samuel nghe vậy liền thở dài: "Đó là vì sao nhìn cậu rất gầy."

DaeHwi không trả lời, cậu có chút xấu hổ, trong một ngôi nhà chỉ có hai người, thực sự rất án muội.

"Cậu lấy giúp tôi chút muối được không?"

Vậy là suốt cả lúc nấu ăn, DaeHwi chỉ đứng đó chờ Samuel nhờ mình làm gì đó, nhưng mà ngoài nhờ cậu lấy muối ra thì những lần sau anh chẳng nhờ nữa. Mãi đến lúc ăn cơm xong, DaeHwi phải nói nhiều lắm Samuel mới cho cậu rửa chén bát. Anh bảo sợ hư tay cậu.

DaeHwi lại xấu hổ!!!

Dọn xong đống bề bộn trong phòng bếp thì đồng hồ mới chỉ điểm tám giờ tối, còn rất sớm. DaeHwi nói muốn xem phim nên cậu cùng Samuel ngồi trong phòng khách xem một bộ phim. Xem xong thì đã là tối muộn, bên ngoài trời đổ mưa to, còn kèm theo tiếng sấm.

Kim Samuel không muốn về nhà, ở nhà DaeHwi thực sự khiến anh cảm thấy thích. DaeHwi thực sự rất đáng yêu, mỗi lần xấu hổ là y như rằng cả mặt đều đỏ lên, khiến Samuel chỉ muốn nhéo một cái, nhưng có vẻ DaeHwi không biết điều đó.

"Mưa to thế này..." Samuel đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt tỏ vẻ lo lắng. Thực sự thì có chúa biết trong đầu anh đang nghĩ gì.

"Hay là anh ở lại đây đi." Đến DaeHwi cũng không nghĩ rằng cậu sẽ nói được cậu này. Anh ấy sẽ nghĩ gì về cậu đây?

"Có thể chứ?" Kim Samuel cố giấu đi sự hưng phấn của mình.

---------
Seoul 10:30 AM

Hai tuần sau buổi tối hôm đó, DaeHwi ngồi trong tiệm cà phê ngày ấy. Hôm nay trời không còn mưa nữa, DaeHwi vẫn cầm trên tay một quyển sách. Điện thoại đặt trên bàn cách vài giây lại báo có tin nhắn đến. Thực sự chẳng biết DaeHwi cầm quyển sách để làm gì khi mà chỉ mãi mê trả lời tin nhắn. Đôi lúc lại nở nụ cười...

Điện thoại lúc này bổng nhiên vang lên một hồi chuông báo có cuộc gọi đến, DaeHwi vội vàng nhận cuộc gọi. Miệng cười đến không thể nào tươi hơn nữa.

"Anh cẩn thận đấy, em hôm nay quên mang theo ô, anh nhớ mang nhé, em sợ sẽ mưa."

DaeHwi tắt máy, hai mắt nhìn ra ngoài, cậu đang chờ một ai đó.

-----
Samuel đang trên đường đi đâu đó, anh hôm nay lạ lắm. Tâm trạng vui vẻ đến bất thường, ghế ngồi bên cạnh đặt một bó hoa hồng thật lớn.

Trên trời bắt đầu xuất hiện đám may đen, báo hiệu cho cơn mưa sắp đến.

Hai tuần rồi mới quay lại nơi quen thuộc này, cảm giác sao cứ như lần đầu, hôm ấy trời cũng mưa, hôm ấy lần đầu tiên anh gặp cậu.

Kim Samuel đứng trước của tiệm cà phê, một tay cầm ô, một tay cầm bó hoa hồng thật lớn.

Lee DaeHwi lúc này vui vẻ bước ra ngoài, nhưng rồi cậu khựng lại, đưa tay che miệng, hai mắt mở to vì ngạc nhiên.

"Em có thể dành một chút thời gian của mình để cùng anh làm một vài chuyện quan trọng được chứ?" Kim Samuel dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn DaeHwi.

"Chuyện? Có chuyện gì sao?"

"Ngốc, em không cần phải diện bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu đó đâu." Kim Samuel phì cười trước biểu cảm đầy đáng yêu của DaeHwi.

"Anh mau nói!!"

"Em có thể dành một chút thời gian để cùng anh nói chuyện yêu đương có được hay không?"

---------

Dành một chút thời gian để nói lời yêu thương sẽ khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên ý nghĩa hơn <3

Hôm nay nhân ngày mình bị ốm, (thật ra là ốm từ thứ 2 đến thứ 7 vẫn chưa khỏi) nên mình rảnh rổi viết nên câu chuyện này, thực sự có rất nhiều thiếu sót mong được mọi người góp ý để về sau mình rút kinh nghiệm và viết tốt hơn <3 Cảm ơn mọi người!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro