Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: BÀ CÔ CORI

Editor: ყυƙı ռɠâռ ɦà

Mặc kệ Harry muốn như thế nào thì cậu vẫn phải nghe theo đề nghị của Dumbledore, mà tưởng tượng đến chuyện Snape tới đón cậu thì cậu cảm thấy giống như đang nuốt một con sên lớn.

Ở nhà bà Cori, Harry mỗi ngày đều rất vui sướng và cũng không có tiếng mắng phiền chán hoặc tiếng thét chói tai của Dudley và tiếng truy đánh của nhóm bạn bè xấu xa của ta. Càng không có dượng Vernon động một chút thì tay đấm chân đá và còn cảm thấy chuyện cậu đi tu bổ lại bãi cỏ chính là một chuyện rất thú vị —— nhưng ở nhà bà Cori thì cậu có thể uống được Coca lạnh lẽo!

Lại qua năm sáu ngày, Harry đã sớm quen thuộc với công việc sáng tác của bà Cori và cũng giúp bà sửa sang lại tất cả bài viết. Câu phân loại tất cả bản thảo dựa theo đề tài và thời gian sau đó đặt chúng ở trong các bìa kẹp khác nhau, sau đó lại dựa theo cách mà Smith đã chỉ bôi một ít dầu bôi trơn lên trên máy đánh chữ của bà Cori. Thậm chí còn cắt tỉa mấy cái bụi cây trong vườn hoa của bà Cori thành hình cầu xinh đẹp.

Đúng vậy cậu phải làm rất nhiều chuyện bằng không cậu làm sao có thể yên tâm để bà Cori sinh sống một mình được chứ? Có lẽ cậu nên hỏi Ron cái điện thoại kia là làm như thế nào vậy thì khi cậu ở Hogwarts cậu có thể gọi điện thoại cho bà Cori, hỏi bà có ổ không có cần giúp đỡ gì không...... Đúng vậy, cậu còn rất nhiều chuyện chưa làm xong và cậu cũng phải hoàn thành hết mới được!

Lại qua mấy ngày nữa Harry đều làm xong hết tất cả mọi việc trong nhà của bà Cori, còn mua rất nhiều đồ ăn và nhét đầy tủ lạnh. Thậm chí cò nướng bánh quy nhỏ và bánh kem ngon miệng cho bà Cori.

"Ồ, Harry, hôm nay thầy của con sẽ đến đón con sao?" Bà Cori cười nói với cậu bé đang bận rộn, "Lại đây ngồi một chút đi con đã làm đủ nhiều rồi. Đứa nhỏ tới uống ly sữa bò nóng đi."

"Cảm ơn bà Cori, con cảm thấy rất tốt không mệt chút nào đâu." Harry đi qua và ngồi xuống bên người bà, "Con phải làm xong mấy thứ này, sau đó bà có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều và nhớ rõ là viết thư qua lại với con...... Ừ...... Con sẽ viết thư cho bà, bà Cori." Cậu thật sự rất luyến tiếc người bà này.

Ngày 23 tháng 8, ở trên đường Magnolia Crescent sáng sớm Harry đã nghe thấy tiếng quạ kêu. Hedwig của cậu cũng bắt đầu phành phạch vỗ cánh và chuyện này khiến cho cậu hơi hoảng hốt, sau đó một thân ảnh đen như mực xuất hiện ở trước mặt cậu.

"Ồ, đây là thầy của Harry sao?" Cori nhìn người đàn ông đen như mực đứng ở trước cửa nhà bà, cũng cảm thấy lạnh buốt tuy hiên giọng điệu của bà càng lạnh hơn, "Mời vào, Severus."

Snape không nói lời nào và bước vào một cách lạnh nhạt, sau đó cuốn tay áo lên nhìn Harry đang thu dọn bàn ăn và thở một hơi thật mạnh: "Như vậy, Harry - Potter, cho ngươi hai mươi phút, thu dọn xong, lập tức rời đi."

"Cái gì?!" Harry trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, "Từ từ, tôi còn không có...... Còn không có chào tạm biệt với bà Cori...... Con...... Đúng rồi, Snape...... Giáo sư, con nhặt được một con chó...... Cái kia......"

"Ngài thánh nhân Potter, ta cho rằng lỗ tai của ngươi còn có thể làm việc bình thường—— hiện tại, lập tức, lập tức! Đi thu dọn đồ vật của ngươi!" Giọng nói của Snape cũng không cao nhưng âm điệu rất lạnh, "Đến nỗi...... Tạm biệt...... Ta nghĩ mấy ngày nay ngươi vẫn luôn vội vàng chuyện này?"

"Severus! Con không thể nói chuyện với Harry như vậy, nó là một đứa trẻ ngoan!" Bà Cori thét chói tai và đánh Snape một chút, "Ta là bà cô của con! Con dám ở trước mặt của ta là đối với Harry đáng thương như vậy sao! Ồ! Còn có con —— con cái tên khốn này, ngoại trừ mỗi năm thu được mấy cái lung tung rối loạn quà Giáng Sinh thì ngay cả sinh nhật của ta cũng không nhìn thấy con được! Được rồi được rồi, cháu trai của ta cái tên Tobias kia là một tên khốn nạn —— nếu con cũng trở nên khốn nạn giống như nó vậy thì ta sẽ lập tức xé nát con!" Bà Cori nổi giận đùng đùng rít gào, "Ngoài ra từ sau khi nó chết con lập tức biến mất không thấy tăm hơi! Ta cảm thấy con nên giải thích chuyện này với ta!"

"Ah! Bà Cori, hắn...... giáo sư Snape là......" Harry choáng váng, cậu chớp chớp mắt cố gắng muốn từ vẻ mặt ôn nhu của bà Cori nhìn ra coi có chỗ nào giống của Snape không.

Nhưng bà Cori tuyệt đối không phải là một người nhát gan, bà hầm hừ nắm lấy tay Snape và ấn hắn ngồi trên sô pha: "Con là cháu trai của ta! Ta cũng nói qua nếu Tobias và Irene đối xử với con không tốt thì con nên đến nhà của ta ——nhưng con không hề tới! Ta đợi con 5 năm! Sau đó con mất tích! Được rồi, mất tích! Hừ! Nếu Tobias còn sống thì ta sẽ lập tức tát vào mặt nó!"

Snape nghe cô Cori mắng cha của mình nhưng trên mặt của hắn đều không có biểu cảm gì, đôi mắt trống rỗng khiến Harry cảm thấy rất hoảng hốt ở trong lòng. Trực giác khiến cậu phát hiện thì ra Snape không phải là một tên khốn trời sinh, nhưng là...... Hắn vẫn là một tên khốn già có đúng không? Harry cố gắng nghẹn cười —— cậu cũng không biết con rắn lớn này sau khi trở về sẽ làm như thế nào để bắt cậu câm miệng nữa.

Nhưng bà Cori lại không buông tha mà Snape cũng thật sự không như Harry nghĩ mà nguyền rủa bà —— giống như Snape rất thích người bà cô này? Nhưng lại giống như...... Hắn cũng không nguyện ý tiếp xúc nhiều với bà Cori, chuyện này rất kỳ quái.

Tuy nhiên mặc kệ như thế nào Snape vẫn nhịn xuống, hắn ngồi trong nhà bà Cori và dùng bữa trưa còn nhịn xuống không có nguyền rủa con chó đen Black mà Harry mới nhận nuôi—— cứ việc Black thiếu chút nữa là đã cắn hắn.

"Con chó xấu!" Bà Cori trừng phạt Black bằng cách đánh đầu nó một chút và không cho nó ăn thịt thơm ngon, chỉ cho nó ăn một đĩa khoai tây lớn, "Ngươi cần thiết biết rằng cắn người là sai." Bà nói như vậy và đặt một đĩa gà tây lớn lê trên bàn, "Severus, lấy cho ta một chút tiêu."

Snape không nói chuyện và đưa hồ tiêu cho bà.

"Thằng bé vẫn không thích nói chuyện giống như hồi nhỏ vậy." Bà Cori cười nói với Harry, "Ta kể cho con nghe đứa nhỏ, cha của Severus là một tên rất rất rất khốn nạn bản thân làm ăn thất bại thì luôn đổ lỗi cho con trai của mình. Cho nên từ nhỏ Severus đã không thích nói chuyện với người khác, tuy nhiên nó rất thích ta nên có đôi khi...... Phần lớn thời gian thằng bé đều rất hiểu chuyện và sẽ gây phiền toái cho bất kỳ ai," Bà Cori rắc một chút tiêu lên trên cái đĩa gà tây, "Ta cũng không thích Tobias nên ta muốn nhận nuôi Severus. Tuy nhiên khi ta quyết định là chuyện này thì thằng bé lập tức mất tích, sau đó —— mỗi năm ta chỉ có thể nhận được quà Giáng Sinh của thằng bé —— có đôi khi là một quyển sách, có đôi khi là một cây dù, dù sao...... Chính là như vậy, tất cả đồ vật đều có màu đen!"

Thật sự rất giống phong cách mà Snape sẽ làm. Harry nhịn cười và nhìn thoáng qua Snape người mặc bộ đồ đen như mực, bỗng nhiên cậu cảm thấy tên khốn già này cũng không còn khốn nạn nữa.

Thật ra mất tích là một cách rất tốt, phải biết rằng Snape là một Phù thủy và còn từng làm việc cho Voldemort. Hắn đương nhiên không có khả năng nhấc lên quan hệ gì với bất kỳ họ hàng Muggle nào, bằng không thì sẽ xảy ra chuyện lớn!

Tuy nhiên Harry sẽ không nói ra chuyện này, cậu uống một ngụm canh cà chua sau đó nở một nụ cười thật tươi tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với lời nói của bà Cori.

Quần lót Merlin!

Snape rất là bực bội. Hắn đương nhiên không biết chỗ này là nơi ở của cô Cori. Nếu biết thì hắn chắc chắn sẽ không đến chỗ này để đón Cứu Thế Chủ Potter! Đúng vậy, Cứu Thế Chủ Potter! Tại sao hắn lại đồng ý đến đón người này chứ?! Được rồi! Chuyện này rất phiền toái! Rất —— rất phiền toái!

Bà Cori rốt cuộc cũng ăn xong cơm trưa của bà, sau đó bà giúp Harry thu dọn đồ đạc rồi để Snape mang Harry quay trở lại trường học. Tuy nhiên bà cũng nói với Harry rằng phải gọi điện thoại và viết thư cho bà...... Sau đó đem cái khăn quàng cổ đã đan tốt nhét vào vali của Harry, cuối cùng bà còn được đến một cái ôm của Snape —— đương nhiên cái ôm này cũng không khiến cảm thấy vui vẻ.

"Phải liên lạc với ta!" Bà Cori đấm đấm bả vai của Snape, "Con lớn lên cao hơn cha của con rất nhiều nhưng thoạt nhìn vẫn là không biết chăm sóc chính mình! Phải biết rằng, nếu con lại có sắc mặt vàng như nến thì ta sẽ lập tức chạy tới nhà của con —— Harry, con biết nhà của Severus ở đâu đúng không?"

"Ah, bà Cori con không biết......"

"Không sao hết, không biết cũng không sao hết miễn là con có thể để cho ta đi tìm thằng bé là được rồi!"

"Uh......"

"Chúng ta cần phải đi." Snape nhỏ giọng nói.

"Hừ! Đi! Ta biết ngay là con ghét bà già này mà!" Bà Cori lại cho Harry một cái ôm còn hôn một cái thật mạnh lên trên má của cậu, "Vẫn là Harry của ta tốt nhất!" Bà lại một lần nữa đấm đấm bả vai của Snape, "Đi đi, đem Harry của ta mang đi đi. Tuy nhiên trong kỳ nghỉ con cần thiết phải đem đứa nhỏ mang về đây cho ta! Đúng vậy, Harry, chờ khi con nghỉ con có thể đến chỗ của ta, ta cần con giúp ta làm việc." Bà chớp chớp mắt, "Được rồi, bọn nhỏ, hẹn gặp lại."

"Tạm biệt, bà Cori." Harry vừa mới dứt lời đã bị Snape kéo cổ áo túm đi rồi còn hắn thì lại bị con chó lớn Black tức giận sủa to vài tiếng.

Snape cảm thấy cả đời này hắn chịu kích thích cũng không nhiều bằng ngày hôm nay. Đương nhiên, cái kích thích này là do bà Cori mang đến cho Snape, hoặc là nói hiện tại phải gọi bà là Cori Roast một người Muggle và cũng là một người có quan hệ huyết thống với hắn. Cũng có thể là một người tốt chân chính quan tâm đến hắn nhưng hắn vẫn không thể mở rộng cửa lòng đối với bà —— cứ việc bà đối với hắn giống như người bà ruột thịt vậy. Tuy nhiên...... Bà chỉ là họ hàng hơn nữa còn rất xa, hắn chưa bao giờ nghĩ là bà sẽ vĩnh viễn yêu hắn cho nên hắn chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiều với bà. Ngoài ra từ sau khi Tobias cha của hắn chết, hắn đã sử dụng bùa đuổi Muggle ở căn nhà trên đường Spinner's End như vậy thì bà sẽ vĩnh viễn không tìm thấy hắn được.

Nhưng...... Thật đáng sợ. Hắn không nghĩ tới Harry - Potter vậy mà có thể tìm được bà già này! Được rồi, không phải là bà già, là Cori.

Snape tự hỏi hắn có nên cho tên Cứu Thế Chủ này cùng với con chó ngu ngốc kia của cậu ta...... Một cái bùa lãng quên hay không.

Đó thật sự là một con chó ngu ngốc.

Con chó lớn màu đen dường như chú ý tới vẻ không thân thiện của Snape, mà nó thì trông càng không thân thiện hơn nhiều. Trong cổ họng phát ra tiếng "Grừ grừ grừ grừ" và nhe răng đối với Snape —— người lớn như vậy còn nhe răng nữa càng trông giống như một con chó ngu ngốc. Snape cười lạnh, nắm lấy Cứu Thế Chủ sau đó một chân dẫm lên móng vuốt của con chó ngu ngốc rồi độn thổ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro