FakerxBlossom | Sự tích bóng bay hạnh phúc
"Khi còn nhỏ, em vẫn luôn mong rằng một người ngoài hành tinh nào đó bắt được trái bóng bay đỏ của em sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Quà của cô nhỏ dành một góc trái tim cho Beomchan sktimonm hehe. Cuối cùng thì mình lại không mất thời gian với món quà của bồ như mình nghĩ, ý tưởng đến cũng khá đột ngột và mình viết trong gần một tiếng thôi, hi vọng là bồ thích :">
---
Có một tin nhắn video được gửi tới cho Park Beomchan vào ngày em tròn mười bảy tuổi.
Ban đầu, em đã nghi ngờ nó là một thiết bị theo dõi hoặc đánh bom, hiển nhiên là bình thường với một thằng nhóc cấp ba xem quá nhiều phim khoa học viễn tưởng. Vật thể nhỏ nhắn trông như một chiếc camera siêu nhỏ với cấu tạo nhìn sơ cực kì tinh vi đó nằm trên giường em ngay khi em đi học về, nhấp nháy liên hồi trong khi phát ra ánh sáng đỏ kì lạ.
Sau một hồi tò mò chiến thắng sợ hãi, em thử chạm tay vào vật thể đó. Giống như cảm ứng nhiệt độ, hình ảnh lập tức hiện lên, khiến em giật mình vấp chân ngã ngồi xuống đất. Khi em ngước đầu, trước mắt em là một người con trai tầm tuổi hai mươi với gương mặt chữ điền khá điển trai, mặc quân phục, tay cầm một trái bóng bay màu đỏ.
Chào em, chưa để em hết ngạc nhiên, người con trai cất tiếng. Anh ta sở hữu một giọng nói trầm ấm, và nụ cười của anh ta gây được rất nhiều thiện cảm. Tôi là Faker, Sanghyeok Lee. Em không biết hành tinh của tôi, nên hãy cứ hiểu rằng tôi đến từ một nơi bên ngoài Trái Đất.
Tuyệt. Beomchan tròn mắt. Tất nhiên là em tin tưởng ngay chẳng chút nghi ngờ. Sau cặp kính ấy, đôi mắt của anh ta vô cùng thành thật.
Trong trường hợp em không nhận ra, anh ta tiếp tục, thì đây là trái bóng bay của em. Đúng hơn là trái bóng bay của em mười hai năm trước, anh ta mỉm cười một chút, nhìn thẳng vào Beomchan thích thú đến mức em tưởng như anh ta thật sự thấy em. Bây giờ nó là của tôi rồi.
Anh ta xoay trái bóng, để lộ mặt sau là vài dòng chữ viết bằng mực đen, nét chữ cố gắng nắn nót nhưng vẫn hơi nguệch ngoạc, Hãy sống hạnh phúc nhé.
Tôi đã bắt được nó mười hai năm trước đây.
Đùa hả?
Beomchan nuốt nước bọt, nhìn kĩ lại dòng chữ viết tay của chính mình trong quá khứ, để thuyết phục bản thân rằng trái bóng trên tay người con trai trước mặt em có tuổi thọ mười hai năm. Mười hai năm kể từ cái ngày em mượn bút dạ của ba viết dòng chữ ấy lên thân bóng, rồi thả lên bầu trời.
Con hi vọng một người ngoài hành tinh nào đó bắt được trái bóng của con sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Và tôi đã hạnh phúc.
Giọng nói của người con trai lại đột ngột vang lên, kéo Beomchan ra khỏi dòng suy tưởng.
Đó là một lời chúc phúc rất tuyệt, bé con. Anh ta khẳng định, mỉm cười nhìn em. Tôi đã sống hạnh phúc. Tích cực. Lạc quan. Mọi thứ. Em có một trái bóng tuyệt đấy. Và một trái tim tuyệt không kém nữa. Ánh mắt Faker chân thành đến mức Beomchan gần như đã đỏ mặt. Em không thường được nghe những lời khen tặng như thế, nhắc đến trái tim và mọi thứ khác.
Em bắt đầu lớn lên cũng đã lâu lắm rồi.
Tôi sẽ ra trận, Anh ta lại nói, trước khi Beomchan tiếp tục lơ đãng. Ngay hôm nay, và tôi không thể mang nhóc này theo được. Chỗ đó không phải môi trường an toàn lắm cho một trái bóng. Anh ta liếc mắt sang trái bóng đỏ, giọng điệu đầy nuối tiếc. Nên đành phải trông cậy vào em.
Beomchan mở to mắt nhìn trái bóng rời khỏi bàn tay Faker, tách khỏi video và bay là là trên mặt đất tầm một mét. Đỏ bóng, với dòng chữ màu đen chúc phúc, như thể nó chưa từng rời khỏi vòng tay em vậy.
Chăm sóc tốt cho nhóc nhé. Tôi sẽ tới đón nhóc, nếu tôi có thể. Faker vẫy tay chào, đôi mắt anh hơi cong lên sau cặp kính, và video phụt tắt.
Beomchan nhoài người về phía trước, với tay kéo trái bóng lại gần. Em ôm nó vào lòng, miết nhẹ ngón tay lên dòng chữ đen vẫn chưa hề phai đi suốt bao nhiêu năm tháng.
Chúc anh may mắn.
Nhất định phải quay về đó nghe không.
.
.
.
.
.
Có một tin nhắn video được gửi tới cho Park Beomchan vào ngày em tròn mười tám tuổi.
Chào em, chưa để em hết ngạc nhiên, người con trai cất tiếng. Giọng nói của anh ta vẫn thật trầm ấm, và nụ cười của anh ta vẫn vẹn nguyên đó trong tâm trí em.
Beomchan mở to mắt nhìn chàng trai trước mặt trong bộ thường phục đưa tay về phía mình, bước khỏi video và mỉm cười. Ánh nắng hiếm hoi đầu đông chiếu xiên qua cửa sổ, phản chiếu trên mắt kính của anh ta, tôn lên đôi mắt đẹp phía sau và cả khóe môi cong điển trai đến phát ghét.
Tôi đến đón nhóc con của mình.
Em ngước nhìn anh ta, mỉm cười. Người con trai cao hơn em quá nửa cái đầu cũng mỉm cười đáp lại.
Thời gian qua nhóc con của tôi sống tốt chứ?
Em đã sống hạnh phúc. Tích cực. Lạc quan. Mọi thứ.
Faker xoa đầu em. Và em vòng tay ôm lấy anh thật chặt.
Anh có một trái bóng tuyệt đấy. Và một trái tim tuyệt không kém nữa.
Và anh cũng đưa tay siết lấy em trong lòng mình.
Cảm ơn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro