Chương 7: Tuổi thơ của Lee Chan
Lee Chan chưa bao giờ có một tuổi thơ bình thường. Cậu không được lớn lên trong một ngôi nhà ấm cúng, cũng không có những buổi chiều thảnh thơi chạy nhảy cùng bạn bè. Với một đứa trẻ, tuổi thơ thường là khoảng thời gian vô lo, nơi mà mỗi ngày đều tràn đầy những ước mơ hồn nhiên. Nhưng với Chan, tuổi thơ của cậu không phải là những giấc mơ đẹp đẽ, mà là những bài học sống còn, những thử thách không ngừng nghỉ.
-------------
Ngay từ khi cậu chào đời, Lee Chan đã mang trên mình cái gánh nặng không ai có thể hiểu hết được. Là con trai của Choi Seungcheol, một ông trùm mafia quyền lực, và Yoon Jeonghan, một thẩm phán quyền lực, Chan là đứa trẻ không có sự lựa chọn. Cậu được sinh ra không phải để sống cho bản thân mình, mà để kế thừa đế chế mà hai người ba đã xây dựng. Cậu không được phép yếu đuối, không được phép làm một đứa trẻ ngây thơ.
Những ngày đầu đời của cậu là chuỗi ngày lặng lẽ trong bệnh viện, nơi mà ba nhỏ cậu—Jeonghan—vẫn phải đối mặt với những âm mưu chính trị trong thế giới tư pháp, còn ba lớn cậu—Seungcheol—bận rộn với những cuộc thanh trừng đẫm máu và cuộc chiến giành quyền lực trong thế giới ngầm. Cậu nằm trong nôi, đôi mắt mở to nhìn thế giới, nhưng không hiểu rằng từ cái giây phút đầu tiên đó, cậu đã là một phần trong cuộc chiến lớn hơn mình rất nhiều.
Seungcheol không bao giờ bày tỏ tình yêu thương ra ngoài mặt, nhưng trong cái cách hắn nhìn con trai mình, đôi mắt đẫm sương mù ấy vẫn chứa đầy kỳ vọng và một sự kiên quyết đáng sợ. Hắn biết rằng Chan sẽ phải gánh vác một phần của gia đình, một phần của cái đế chế mà hắn đã dựng nên từ đống tro tàn của sự đổ vỡ và máu đổ. Còn Jeonghan, trong vai trò người cố vấn, luôn mệt mỏi với việc giấu đi những căng thẳng, những lo toan để duy trì hình ảnh gia đình hoàn hảo. Cậu yêu con trai mình một cách sâu sắc, nhưng tình yêu đó phải được che giấu đằng sau những bài học khắt khe, những lời răn dạy.
---------------------
Ngay từ khi còn nhỏ, Lee Chan đã bị dạy rằng cậu phải là một người có thể tồn tại giữa hai thế giới. Một thế giới là ánh đèn sân khấu, nơi cậu phải mỉm cười, hát, nhảy và làm hài lòng công chúng. Còn thế giới còn lại là bóng tối, nơi cậu phải hiểu rằng đằng sau những hào quang, gia đình cậu phải luôn chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những kẻ thù vô hình, những âm mưu không ngừng thay đổi, và những cuộc chiến mà cậu không thể tránh khỏi.
Cũng chính từ khi còn nhỏ, Chan đã được dạy rằng sự nổi tiếng không phải là điều đáng tự hào nếu không biết cách sử dụng nó để phục vụ cho mục đích lớn hơn. Cha mẹ của cậu luôn nhìn vào ánh đèn sân khấu không chỉ là cách để tìm kiếm niềm vui, mà là cách để duy trì ảnh hưởng và quyền lực.
Chan luôn phải thận trọng khi ra ngoài. Mỗi buổi học hay buổi ghi hình không bao giờ chỉ là một công việc đơn giản, mà là một bài kiểm tra về khả năng che giấu cảm xúc, về khả năng tỏ ra vui vẻ trong khi tâm trí đang không ngừng suy nghĩ về những gì đang xảy ra trong gia đình, trong thế giới ngầm nơi cha cậu đang làm chủ.
Một buổi sáng mùa hè, khi Chan mới chỉ tám tuổi, cậu đã phải chịu đựng một bài học đầu tiên về sự thật trong gia đình mình. Seungcheol dẫn cậu đến một cuộc gặp gỡ bí mật, nơi một người đàn ông trong bộ vest đen thẳng thừng nói rằng hắn cần phải dạy cho cậu cách đối phó với những kẻ phản bội trong gia đình, những người không đáng tin cậy. Chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng Chan đã phải ngồi yên lắng nghe những lời đe dọa và những bí mật trong thế giới mà cậu chưa bao giờ muốn tham gia.
Đôi khi, Jeonghan sẽ kéo cậu ra ngoài công viên, nơi có những chiếc ghế đá cũ kỹ. Ở đó, Jeonghan sẽ ngồi xuống và bắt đầu giảng dạy cậu về cuộc sống, về những nguyên tắc công lý mà ba nhỏ cậu tôn thờ, về cách mà đôi khi công lý có thể bị thay đổi bởi những quyết định của kẻ mạnh. Những cuộc nói chuyện ấy có thể khiến cậu cảm thấy bối rối, bởi một đứa trẻ không thể hiểu hết được những câu chuyện liên quan đến quyền lực, đạo đức và những sự đánh đổi mà mẹ cậu phải đối mặt trong công việc.
---------------------
Mặc dù gia đình Chan rất yêu thương nhau, nhưng tình yêu đó chưa bao giờ được thể hiện một cách đơn giản và dễ dàng. Cha của cậu có một cách yêu con rất đặc biệt, không phải là sự chăm sóc âu yếm hay ôm ấp, mà là những hành động im lặng đầy kiên định. Seungcheol yêu con theo cách của hắn—hắn dành cho cậu những kỳ vọng, những bài học về cách sống sót trong một thế giới đầy rẫy kẻ thù. Hắn không bao giờ nói “ Ba yêu mày”, nhưng mỗi khi cậu cần một người để bảo vệ, cha luôn là người xuất hiện với đôi tay mạnh mẽ và đầy quyền lực.
Jeonghan, với tất cả sự dịu dàng và lý trí của mình, yêu cậu theo cách tinh tế và sâu sắc. Cậu không thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, nhưng mỗi lần Chan cần lời khuyên, cậu luôn là người hiểu rõ con trai mình hơn ai hết. Cậu dạy Chan cách nhìn người, cách hiểu tâm lý và cách ứng xử trong xã hội, điều mà cậu luôn biết sẽ giúp cậu tồn tại.
Tuy nhiên, dù được yêu thương, Chan vẫn không bao giờ có thể cảm thấy mình là một đứa trẻ bình thường. Cậu không có bạn bè để cùng chơi đùa, không có những mối quan hệ ngây thơ như những đứa trẻ khác. Những người bạn duy nhất của cậu là những người lớn trong gia đình, những người đang phải đối mặt với những cuộc chiến lớn hơn, những âm mưu phức tạp hơn. Đôi khi, cậu cảm thấy mình là người cô đơn nhất trong cả thế giới này, không thể chia sẻ nỗi lòng với ai vì chẳng ai có thể hiểu được cuộc sống mà cậu đang sống.
------‐---------
Mặc dù bị ép buộc lớn lên trong bóng tối, Chan vẫn có những ước mơ, những hy vọng về một tương lai khác. Cậu mơ về một ngày có thể được sống bình yên, không phải lo nghĩ về những cuộc chiến, không phải đương đầu với những âm mưu xung quanh. Cậu mơ về một ngày được yêu thương theo cách đơn giản, như những đứa trẻ bình thường khác, được chơi đùa mà không phải lo sợ về những gì sẽ xảy đến vào ngày mai.
Nhưng Chan cũng biết rằng cuộc sống của cậu không thể như vậy. Cậu là con trai của Seungcheol và Jeonghan—cậu là người sẽ phải tiếp tục đế chế mà cha mẹ cậu đã xây dựng, và cậu không có quyền lựa chọn.
Vì vậy, dù không muốn, Chan vẫn phải bước tiếp con đường mà cha mẹ cậu đã chọn cho mình, với những ước mơ được giấu kín và những gánh nặng phải gánh trên vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro