Chương 2
Khi ánh xuân tràn về cũng là lúc mọi vật dần lấy lại sức sống sau một mùa đông đầy lạnh lẽo và âm u. Những tiếng chim như được gội rửa bởi sương xuân khiến nó trong veo như mặt hồ yên ả đã tan băng, tô điểm cho khung cảnh xuân càng thêm đẹp và rực rỡ.
Thế nhưng lại có một sinh mệnh vẫn còn say giấc trong mộng dài.
Căn hầm nhỏ dưới gầm cầu thang nhỏ bé và chật hẹp thật, nhưng thân hình của cậu nhóc đang say giấc trong đó còn lọt thỏm và không đủ để lấp đầy chúng. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ dạo chơi trên khuôn mặt nhỏ bé, trải dài khắp mái tóc đang cố che lấy đôi mắt còn nhắm nghiền vì khó chịu. Thế nhưng thứ đánh thức cậu không phải là tia sáng lẻ loi mong manh ấy, mà là tiếng động mạnh từ trên cầu thang.
Harry vơ vơ cánh tay gầy gò sang bên cạnh, nhặt lấy chiếc kính gọng tròn nằm ngay ngắn trên quyển sách dày cộp đã được cậu nghiên cứu cả đêm hôm qua. Tiếng động uỳnh uỳnh phía trên đã làm cậu phải nhíu mày nhẹ, cố gắng hồi phục lại khứu giác nhạy bén bị tác động không mấy thân thiện khi mới sáng sớm.
Dù không ở bên ngoài, nhưng Harry biết rõ tiếng động từ trên đầu đó là do ai gây ra.
Cậu khẽ thở dài, lật chiếc chăn bị vá chằng chịt sang một bên, uể oải đẩy nhẹ cánh cửa gỗ gần như sắp rụng đến nơi. Quả nhiên thủ phạm mười lần như một: thằng anh họ Dudley - người đã phá vỡ giấc mộng của cậu - đang cười phá lên khi thấy gương mặt không mấy tỉnh tảo của Harry. Đừng hỏi vì sao Harry có thể đoán ra nhanh đến thế. Thử nghĩ xem với một người đã từng sống qua một kiếp như Harry lúc này thì chút trò ấu trĩ của Dudley có thể khiến cậu trở nên ngạc nhiên hay không? Thằng bé Dudley quay sang phi thẳng vào nhà bếp, và theo sau đó là giọng nói the thé của dượng Dursley vọng ra:
-Thằng nhãi Potter đâu? Muộn như này rồi mà vẫn chưa ra chuẩn bị đồ ăn sáng cho ông, mày muốn ông đây đi làm muộn hay gì?
Harry đã triệt để bất lực. Cậu khẽ đóng cánh cửa gỗ lại, ngước nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách. Còn khá sớm, và tốc độ làm đồ ăn sáng của cậu là không đáng kể, vì vậy chắc chắn dượng cậu đi làm muộn không phải vì cậu làm đồ ăn lề mề. Có thể là do Dudley mè nheo ăn vạ đòi mua đồ chơi mới, hay do dì Petunia để quên chiếc tất của chồng ở trên phòng. Nhưng tất cả đều sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cậu và lấy cậu ra như một bao cát để xả giận. Quen quá quen rồi.
Có lẽ vì quá tập trung vào suy tư mà cậu không may dẫm phải tà váy của dì Petunia khiến bà bước hụt rồi vấp té. Chiếc cằm dài không ngần ngại tác động với sàn nhà lạnh lẽo khiến Petunia kêu ré lên đầy đau đớn. Dượng Dursley đang ngồi trên ghế nhâm nhi bữa sáng vội vàng bật dậy tiến đến đỡ bà vợ đang la oai oái, không cẩn thận đạp trúng thằng con còn lăn lộn trên chiếc thảm bông. Và thế là Harry phải chứng kiến hình ảnh ba người ôm nhau kẻ khóc người dỗ. Cậu dường như đánh hơi được chuyện gì đó chẳng lành...
Dượng Dursley với ánh mắt hung dữ nhào lên như một con thú bị phát điên, nắm lấy tóc của Harry giật mạnh về đằng sau, không ngần ngại thẳng tay tát cậu một cái. Cú đánh với lực quá mạnh khiến cơ thể nhỏ bé của cậu không trụ vững, ngã nhào ra đằng sau. Đầu cậu bị đập mạnh vào cạnh bàn gỗ, chiếc đĩa cũng vì thế mà văng ra ngoài và rơi xuống đất. Hình ảnh cuối cùng trước khi cậu bị mất đi ý thức là khuôn mặt hả hê của dượng Dursley và thằng nhóc Dudley. Mùi gỉ sắt của máu lan toả vào không khí khiến nó trở nên thật ô nhiễm và nặng nề.
Quả nhiên vì sống quá lâu trong gia đình này khiến mọi giác cảm trong cậu như có cơ hội để bộc phát và trổ tài. Nhưng có vẻ cậu không ưng nó lắm, bởi kể cả khi cậu phát giác ra điềm xấu, cậu cũng không có khả năng để phòng tránh và đối mặt với chúng.
-------///-------
Những tháng ngày sau đó, Harry dần dà đã làm quen lại được với hoàn cảnh sống cũ. Vẫn là chuỗi ngày tẻ nhạt và nhàm chán chỉ xoay quanh những tiếng chửi bới và quát nạt. Nhoắng cái sinh nhật tuổi thứ mười của cậu đã đến, thế nhưng thay vì hào hứng, cậu chỉ cảm thấy nó thật dư thừa. Không có quà, không có bánh, không có tiệc tùng. Tất cả những gì Harry có là một buổi sáng bình yên nhẹ nhàng bởi gia đình dì dượng phải đi ra phố chuẩn bị đồ dùng học tập mới cho cậu quý tử.
Nhưng không sao, cậu luôn trân quý cái khoảnh khắc quý báu ấy. Chiếc bánh sandwich giòn tan cùng một chút mứt dâu còn thừa vừa đủ để nạp năng lượng cho cậu, ít nhất là hết buổi sáng. Sau đó cậu vẫn đi hoàn thành công việc mà dì dượng giao cho cậu như dọn nhà, rửa xe, tỉa cây,...
Cậu không ca thán lấy một lời nào. Bởi chỉ còn một năm nữa thôi, cậu sẽ như chú chim tự do, dang đôi cánh rời xa chiếc lồng chết tiệt đã nhốt cậu lại sau bao tháng ngày ấy. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ để khiến cậu phấn chấn lại tinh thần chỉ trong phút chốc
Cậu mong muốn trong lần hồi sinh này, cậu có thể xoay chuyển lại bánh răng số phận của những người đã hi sinh trong kiếp trước. Với khối kí ức ấy, cậu tin rằng bản thân có thể ngăn chặn lại cơn ác mộng đó quay trở lại, chỉ cần bánh xe lịch sử đừng bị đi chệch khỏi đường ray. Đó cũng chính là lí do vì sao trong suốt thời gian ở nhà dì dượng, cậu không hề phản kháng hay chống đối lại, vì cậu lo sợ điều đó sẽ tác động vào chuỗi lịch sử khiến nó bị sai lệch, khi ấy cậu sẽ rất khó để kiểm soát kế hoạch bảo vệ mọi người mà bản thân đã vạch ra từ đầu
Đang vui vẻ tỉa cây, bỗng cậu phát giác ra một ánh nhìn theo dõi cậu từ phía sau. Ánh mắt ấy như chăm chú quan sát từng cử chỉ trên cơ thể cậu, cảm giác như bị một chiếc camera săm soi theo dõi. Cậu vội quay lại, cẩn trọng ngó nghiêng xung quanh. Đôi mắt lục bảo khẽ liếc từ đường cái rộng lớn đến từng con ngõ nhỏ hẹp. Cái giác quan nhạy bén này được hình thành từ kiếp trước, nó như bùa chú giúp cậu cảm nhận được nguy hiểm mà né tránh và phòng trừ.
Thế mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cái cảm giác rợn người ấy lại biến mất, dường như đang chứng minh rằng phát hiện của Harry đã sai. Nhưng nó vẫn không khiến Harry từ bỏ cảnh giác. Cậu nhẹ nhàng xách chiếc xô vào nhà, khoá trái cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm, chắc do cậu quá đa nghi chăng?
------///-----
Tại con ngõ hẻo lánh nhất mà đôi lục bảo ấy đã bỏ qua, bóng hình của một người đàn ông trung niên đứng nép sát vào bức tường mới được sơn trước đó không lâu.
-Sao rồi?
-Có vẻ nó đã phác giác ra gì đó, thưa chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro