Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

drowning (3) - end.

Hôm nay, Porsche không ngủ được. Thật là một điều kỳ lạ, anh mơ hồ nghĩ. Suốt những ngày bị giam tại tầng hầm nhà Theerapanyakul, Porsche sống trong mơ hồ, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình ngủ quá mức cho phép. Tất cả những gì anh làm là ăn ba bữa, vệ sinh cá nhân và ngủ, thậm chí chẳng còn quan tâm đến việc Tawan không còn đưa thức ăn đến như thường, mà thay vào đó là Ken.

Thế nên, thật kỳ lạ là hôm nay Porsche không ngủ. Đầu anh ong ong những tiếng khó chịu như đang có người gõ trống bên tai, đem đến một cơn đau đầu dữ dội và vài cơn nôn mửa không rõ nguyên nhân.

Căn phòng tối tăm không có lấy một ô cửa sổ, chỉ có một lỗ gắn cánh quạt thông khí phát ra những ánh sáng trắng mờ mờ. Có lẽ là ban ngày, Porsche nghĩ thế. Anh không biết mình đã ở đây bao lâu, có thể là chỉ mới hai ngày trước, có lẽ là đã cả năm trời. Porsche nghĩ đến Big, người đôi ba lần đã chờ cho Porsche tỉnh ngủ và săn sóc anh. Nhưng hôm nay, đến cả Big cũng không xuất hiện.

Sự tịch mịch, u ám càng làm Porsche khó thở. Xung quanh càng im lặng thì những tiếng rít gào trong tâm trí Porsche càng rõ ràng hơn nữa.

Anh nghe thấy tiếng khóc nỉ non, réo rắt của một người phụ nữ. Đó hẳn là mẹ anh.

Anh nghe thấy tiếng súng bắn đùng đoàng, những mảnh rừng hắc ám. Đó hẳn là cha anh.

Chiếc Tây Ban cầm gảy lên một nốt trầm. Là Porchay? Thằng bé sao rồi nhỉ?

"Porsche?"

Porsche từ từ mở mắt. Anh nhận ra Pete qua giọng nói, bởi trước mắt anh chỉ là một mảnh mơ hồ.

"Mmmm."

Porsche ậm ừ đáp lại. Thành thật mà nói, anh chẳng muốn phản ứng lại điều gì ngoài việc nằm dài trên đất.

"Sự thật đã sáng tỏ..."

"...Tawan bị bắt..."

"...thả rồi..."

Pete cố lay người anh dậy, vỗ vỗ vài cái vào má. Nhưng không hiểu sao càng lúc, mắt Porsche càng mờ đi.

"Nó làm sao vậy?"

Tiếng của Kinn vang lên. Big ở phía sau sốt sắng.

"Có lẽ nó bị thiếu khí, thưa cậu chủ."

Big, lại là Big nói đỡ cho Porsche. Là Big chứ không phải Kinn. Và cũng vì thế, trong cơn mệt mỏi và bất lực, Porsche vẫn đau đớn tột cùng. Phải làm sao đây khi qua chừng ấy thời gian, Porsche vẫn yêu Kinn như ngày đầu tiên họ gặp nhau?

"Mày có tự đi được không, Porsche?"

Porsche hơi gật đầu để trả lời câu hỏi của Kinn, cổ họng anh nghẹn bứ những đắng cay.

"Để tôi đưa nó về phòng, thưa cậu."

Pete đỡ lời, quàng một tay Porsche lên vai. Big vội vàng tiến lên hỗ trợ, và thế là trọng lượng cả cơ thể của Porsche đồ lên Pete bé nhỏ. Không hề nặng một chút nào, Pete hoảng hốt nghĩ.

"Được, chúng mày hỗ trợ Pete. Ngày mai báo cáo lại cho tao những ai đã tiếp xúc với Porsche trong mười bốn ngày ở đây."

Porsche không đứng nổi. Anh nương theo anh sáng nhìn theo bóng lưng của Kinn xa dần. Giống như mãi mãi không được nhìn thấy anh ấy nữa vậy, Porsche hoảng hốt nghĩ. Anh gượng đầu dậy, trông theo Kinn cho tới khi họ sắp khuất sau khúc quanh.

"Kinn!"

Đây là lần đầu tiên Porsche mở miệng sau khi được "giải thoát" khỏi ngục tù. Tiếng nói nặng nề, khàn đục, hơi thở hổn hển, khó nhọc.

"Chuyện gì?"

Kinn nhìn lại và Porsche không rõ có điều gì ánh lên trong mắt hắn. Anh muốn nói nhiều hơn thế này, anh muốn ở bên Kinn nhiều hơn lúc này. Nhưng Porsche không làm gì được, không thể làm gì ngoài việc cố nhìn Kinn lâu thêm một chút trước khi bóng tối chực nuốt trọn anh.

"Đi thôi mày, tao sẽ chăm sóc mày đêm nay. Và mày sẽ thấy khỏe hơn, cậu chủ Tankul đã mua cho mày ít thuốc bổ đó."

Pete níu tay Porsche, giục. Cậu giật mình khi thấy bàn tay xinh đẹp của Porsche tím tái, lạnh ngắt và run rẩy.

Cuối cùng thì hình bóng của Kinn cũng khuất sau hành lang. Giờ đây chỉ còn Porsche và Pete dạo bước trên con được dài và sáng rực, sáng đến lóa mắt. Căn phòng của họ ở cuối hành lang.

Đột nhiên Porsche nắm lấy tay Pete, bàn tay run rẩy bấu vào cổ tay anh chàng:

"Tao..."

"Chuyện gì mày?"

"Tao muốn..."

"Có gì không ổn à?"

Pete sốt sắng hỏi. Còn Porsche há miệng, hớp lấy từng ngụm khí lớn, khó nhọc nói thành một câu hoàn chỉnh.

"Tao, muốn gặp, Porchay..."

Cả hai đã vào được phòng ngủ. Porsche đổ gục xuống giường.

"Giờ đã tối rồi, có lẽ thằng bé đang ngủ. Ngày mai, ngày mai nhé, tao sẽ đưa em nó đến gặp mày, được không?"

Và Pete nói nhanh, dường như cậu đã nhận thấy tình trạng của Porsche có nhiều điểm kỳ lạ. Trong lòng anh chàng có dự cảm không lành, dường như đang có một cơn bão sắp sửa kéo đến, cuốn phăng người bạn thân của Pete đi.

"Mày có ổn không? Gặp bác sĩ nhé? Để tao gọi cậu Kul."

"Không, Pete!"

Porsche gần như hét lên. Mồ hôi anh vã ra như tắm, đôi môi tái nhợt. Porsche nắm chặt áo vest của Pete.

"Đừng đưa...hah, đừng đưa Chay đến. Mày giúp tao... giúp tao..." – Porsche gằn từng tiếng một, anh lắp bắp đến ba lần. – "... giúp tao chăm sóc nó."

Chưa bao giờ Pete thấy Porsche trong tình trạng này. Cậu ta lo lắng đến phát điên.

"Được, tao hứa, à không, tao thề! Tao sẽ giúp mày chăm sóc Porchay." – Cậu vỗ vỗ gương mặt của Porsche. – "Chờ tao chút, tao lau mặt cho mày nhé."

Porsche gật nhẹ đầu, anh thở ra một hơi và nằm hẳn xuống giường. Pete quan sát thấy Porsche thở đều mới dám nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

***

"Cậu Kinn! Thằng Porsche hôn mê rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh."

"Liên lạc với bệnh viện, cho xe đưa nó đi ngay!"

***

"Sốc điện lần một!"

"Sốc điện lần hai!"

"Sốc điện lần ba!"

***

"Nguyên nhân cái chết là do sử dụng thuốc an thần loại mạnh quá liều trong một thời gian dài."

"Cái gì? Big, điều tra rõ chuyện này."

"Tôi chắc chắn đó là Tawan, thưa cậu Kinn! Tawan đã rất hăm hở và chăm chỉ trong việc lo liệu bữa ăn cho thằng Porsche. Có một lần, tôi nhận nhiệm vụ trông coi thằng Porsche ăn và có lỡ thử một miếng nấm nhỏ, và rồi đêm đó, tôi ngủ say tới nỗi không hề biết thằng Ken đập cửa."

***

"Porsche bị đầu độc, mày có biết không Pete?"

"Thưa cậu, không ạ. Nhưng tôi có thể chắc rằng đây là kế hoạch khéo léo nhất của Tawan kể từ khi nó đến đây. Bởi trước khi đột nhập Gia tộc phụ, tôi có đến thăm Porsche, nó trông có vẻ tái nhợt và xanh xao bất thường."

"Triệu chứng của sử dụng thuốc an thần quá liều là gì?"

"Cảm thấy mệt mỏi sau khi ngủ dậy, cơ thể gầy đi rõ rệt, nước da xanh xao. Thường xuyên gặp ảo giác, nghe thấy âm thanh lạ. Nếu sử dụng trong thời gian dài có thể gây ảo giác mạnh, co giật, mất sức, mất cảm nhận về thế giới xung quanh."

***

"Kim, anh và thằng anh chết tiệt, cùng với cái gia tộc Mafia đó cút ngay khỏi đám tang của anh trai tôi. Mẹ nó, tôi không cần biết nhà chúng tôi có thù oán gì với các người, chỉ cần các người dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đem chuyện này công bố cho toàn quốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro