Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Pavel dù chỉ nói một đêm không về, nhưng cả tuần nay rồi, căn nhà chỉ có một mình Pooh lủi thủi sinh hoạt. 

Bữa đầu tiên Pavel không về, Pooh đã bị trễ học. 

Vì đã quá quen với sự chăm sóc từ A đến Z của Pavel nên tự khi nào cậu đã có thói quen ỷ lại, tối đi ngủ cũng chẳng cần cài báo thức vì mỗi sáng sau khi nấu ăn xong, Pavel sẽ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc bồng bềnh để đánh thức cậu dậy. 

Không có anh, cậu mới biết bản thân vô dụng đến nhường nào. 

Bữa thứ hai Pavel không về, món cơm tối mà cậu tự nấu như một thảm hoạ. 

Pooh chỉ chiên một quả trứng ốp la mà cũng làm nó bị khét. Súp thì nêm mặn quá. Nấm thì chưa sơ chế kĩ đã bỏ vào nồi canh khiến món ăn có vị như đất. Ăn được một muỗng đã phải khiến cậu đổ tất cả vào thùng rác rồi đặt đồ ăn ngoài.

Đến ngày thứ sáu, cả căn nhà sạch sẽ tinh tươm đã trở thành gần giống một cái bãi rác với nào chén đĩa dơ trong bồn chất thành đống, núi đồ ẩm ẩm vì chưa được phơi mấy ngày liền.

Pooh đi học về, nhìn vào căn nhà bừa bộn mà chán nản. 

Cậu cần Pavel.

Cậu cần người yêu của cậu!

Pooh lôi điện thoại ra, nhấn vào khung chat của cậu và Pavel.

Pupu của PewPew 🐶

Pavel, khi nào anh về nhà?

PewPew của Pupu 🐱

Khi nào xong việc anh sẽ về.

Pupu của PewPew 🐶

2 ngày trước anh cũng nói thế. 

Mèo ơi em sai rồi. Anh về nhà đi. 


Pupu của PewPew 🐶

Em nhớ anh...

Pavel ngồi trước màn hình máy tính, cảm giác tim có hơi lệch một nhịp nhưng rồi ngay sau đó, anh tắt máy, để điện thoại qua một bên và cố gắng tiếp tục tập trung vào công việc. 

Thật ra anh đang chờ cậu nói cho anh sự thật, Pavel cũng nhớ Pooh lắm rồi. 

Đêm đêm ở công ty, cứ nằm xuống nhắm mắt lại, thì hình ảnh của Pooh và cậu bạn lạ mặt kia cười đùa vui vẻ lại hiện lên khiến nước mắt anh không thể nào ngừng rơi xuống, chảy dọc theo đường quai hàm sắc bén.

Khi xưa, Pooh cũng đã nhìn anh và cười như vậy.

Không ngủ được, Pavel bắt đầu đi kiếm quán bia, tự mình ngồi uống rồi tự mình đau khổ. 

Tối hôm ngày thứ 4 anh ở công ty, Pavel tìm đến địa chỉ quán rượu quen thuộc, ngồi xuống và nốc hết chai này đến chai khác. Đến cả bartender cũng lo lắng cho anh ra mặt. 

Đang nâng chai rượu lên cho vào miệng, Pavel nghe tiếng gọi tên mình từ đằng sau.

- P...P'Pavel?

- Ồ, Jey, lâu rồi không gặp haha. Hức.

Jey tiến lại kéo chiếc ghế còn trống kế bên anh ra rồi ngồi xuống. Ánh mắt ái ngại vẫn dán chặt lên anh từ nãy tới giờ. 

- P'Pavel à, người yêu anh đâu mà lại để anh uống ra nông nỗi này. 

- Ha...ức, người yêu gì? À, chắc giờ này em ấy ngủ rồi nhỉ. 

- P'Pavel, để em dìu anh về, địa chỉ nhà anh ở đâu? Đi. Đứng dậy nào. 

- Ư~~~ Không... Anh còn muốn uống nữa...

- Thôi mà P'Pavel, anh đã say lắm rồi. Uống bán mạng thế này thì làm sao cơ thể của anh chịu được.

Jey mở điện thoại đặt xe về nhà mình. Dù sao với tình trạng thế này không thể để anh ấy ngủ trên công ty mà lại càng không thể dìu đàn anh vào khách sạn hay nhà nghỉ được.

Cậu một bên tay đỡ eo Pavel, một tay xách đồ của bản thân bước loạng choạng vào nhà.

Nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của Pavel ở một khoảng cách gần như thế này khiến Jey muốn nhảy cẫn lên vì vui sướng.

Ngồi xổm vuốt vuốt mấy lọn tóc loà xoà của anh trên ghế sofa, Jey nhìn Pavel chăm chú với ánh mắt dịu dàng, thấp giọng thủ thỉ.

- P'Pavel à, khi nào anh mới trở thành người của em đây...

--------------------------------------------------------------

- Hả cái chỗ này là sao? Hay mình bị bắt cóc rồi?

Ký ức cuối cùng của Pavel là chai rượu vang màu đỏ từ những năm 90 đặt ở trên bàn. Thế quái nào anh lại ở nhà một người lạ mặt nào đó.

Lúc này Jey mới ló đầu ra từ cửa phòng ngủ, giọng điệu vui vẻ chào buổi sáng.

- A! P'Pavel dậy rồi ạ? Tối qua anh uống say quá mà cứ mãi không chịu nói địa chỉ nhà cho em nên em mới dẫn anh về đây. À, đây là nhà của em. Anh tắm rửa rồi ra ăn sáng nhé. Em nấu xong hết cả rồi. 

- À thôi khỏi cảm ơn cậu. Bây giờ tôi phải về nhà mất rồi. 

Pavel nói rồi liền đứng dậy soạn đồ, vơ vội lấy chiếc điện thoại rồi phóng thẳng ra cửa. 

- P...P'Pavel.... Anh không ở lại ăn sáng xong rồi hẵng đi ạ? 

- Xin lỗi nhưng tôi vội lắm.

Mình nhớ Pupu của mình. Mình phải về nhà với em ấy ngay lập tức, chắc hẳn em ấy đang dằn vặt lắm.

- Ơ...Phi!

Jey đứng đó run run hụt hẫng. Chiếc muỗng gỗ còn dính chút sốt mì ý đang nhỏ tong tong xuống sàn. 

-------------------------------------------------------

- Pooh! 

Pavel đá cửa xông vào, mang theo tâm trạng vừa hồi hộp, vừa nhớ nhung người yêu. Hiện tại anh chỉ muốn sà vào lòng chó con nghỉ ngơi, cùng nhau ăn một bữa sáng thật ấm áp thôi. Nhưng tiếc thay căn nhà lại tối om, có thể dễ dàng thấy mức độ bừa bộn của căn nhà đã lâu không được dọn dẹp. 

Khắp nơi toàn rác là rác khiến một người ưa sạch sẽ như anh thấy khó chịu vô cùng.

Pavel nén sự kinh tởm xuống, chạy vào từng phòng nhỏ kiếm Pooh, nhưng đến một vật dụng quen thuộc của cậu cũng chẳng còn.

Pavel sốt ruột mở tủ quần áo. 

Quả nhiên, đồ đạc đã bị vơi mất một nửa.

Lúc này anh mới mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, thông báo hiện Pupu của PewPew đã gửi 2 tin nhắn vào 8 tiếng trước. 

Pupu của PewPew

P'Pavel, em sẽ qua nhà của bạn ở vài hôm.

Anh xong việc cứ về nhà nghỉ ngơi đi nhé, vài hôm nữa em về. Yêu anh ❤️

Pooh bên này đang ôm Pan say giấc nồng, không hề biết người yêu của cậu tức đến mức muốn xỉu.

Pavel đọc xong tin nhắn liền biết ngay Pooh đã qua nhà cậu bạn trà xanh kia ở. Làm anh cứ tưởng cậu đã buồn bã và tủi thân vì anh lắm, nào có ngờ, không chỉ chạy qua nhà kẻ thứ ba ở, mà còn để lại một bãi chiến trường bẩn thỉu cho anh dọn.

Pavel vừa bất lực vừa mệt mỏi ngồi thụp xuống khóc.

Mấy bữa nay vì chuyện của Pooh mà anh chẳng có tâm trạng ăn uống đàng hoàng gì, đến nay bụng đã đói đến nỗi quặn thắt. 

Khóc mệt, anh nằm luôn ra sàn ngủ, trong căn nhà đã từng là tổ ấm tình yêu của anh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro