
Chương 5: Nhịp Đập Đêm Thu
Thơ đầu chương:
"Đêm thu trăn trở, nhịp tim rộn ràng,
Hơi thở quyện nhau, ngọt ngào lan tỏa.
Bàn tay khẽ chạm, lửa ấm bừng lên,
Tình yêu mới nở, dịu êm mà mãnh liệt."
Sau những lời thổ lộ và nụ hôn ngọt ngào, không khí trong căn hộ của Pooh dường như đặc quánh lại bởi một thứ cảm xúc mới mẻ, nồng nàn. Những lời nói đã được thốt ra, những ranh giới đã được xóa nhòa, và giờ đây, chỉ còn lại sự rung động đến nghẹn thở giữa hai trái tim.
Họ vẫn đứng trong bếp, tay trong tay, trán chạm trán. Hơi thở của họ hòa làm một, nóng hổi và hối hả.
"Em... em nên về nhà." Pavel thì thầm, nhưng không hề có ý định buông tay Pooh. Giọng nói nhỏ nhẹ ấy nghe như một lời mời gọi hơn là một sự từ chối.
Pooh lắc đầu, đôi mắt nâu sẫm như hai hồ nước ấm áp nhìn sâu vào Pavel. "Đêm nay, ở lại đây với anh." Lời đề nghị được thốt ra bằng một giọng trầm khàn, đầy vẻ bảo vệ và khát khao.
Pavel không đáp lại bằng lời, mà chỉ gật đầu nhẹ. Một sự đồng ý im lặng, nhưng chứa đựng cả một trời tin tưởng và trao gửi.
Pooh nhẹ nhàng dẫn Pavel vào phòng khách. Ánh đèn ngủ vàng dịu chiếu xuống không gian, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Họ ngồi xuống chiếc sofa êm ái, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Pavel có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Pooh.
"Em có lạnh không?" Pooh hỏi, giọng trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Pavel lắc đầu, nhưng Pooh vẫn cởi chiếc áo cardigan len mỏng của mình ra và khoác lên vai Pavel. Hương thơm đặc trưng của Pooh - mùi bánh gạo, mùi trà hoa nhài và một mùi hương ấm áp rất riêng của anh - bao trùm lấy Pavel, khiến tim anh đập loạn nhịp.
Pooh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Pavel. Cử chỉ ấy dịu dàng, trân trọng như đang nâng niu một bảo vật.
"Em thật đẹp," Pooh thì thầm, "đẹp theo một cách khiến trái tim anh thổn thức."
Pavel ngước mắt nhìn Pooh, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn. "Chỉ có anh mới nhìn em như vậy."
"Bởi vì chỉ có anh mới thấy được vẻ đẹp thật sự trong em." Pooh đáp lại, ngón tay anh lướt nhẹ từ tóc xuống gò má, rồi dừng lại ở cằm Pavel.
Rồi một lần nữa, Pooh cúi xuống.
Nụ hôn lần này không còn e dè như trước. Nó nồng nhiệt hơn, sâu hơn, chứa đựng cả biển trời cảm xúc đã được bày tỏ. Pooh ôm lấy Pavel, kéo anh sát vào lòng. Pavel đáp lại bằng tất cả sự chân thành và khát khao vốn dấu kín bấy lâu.
Bàn tay Pooh nhẹ nhàng xoa lưng Pavel, những ngón tay ấm áp in từng đường nét trên lớp áo mỏng. Mỗi cử chạm đều như thắp lên những đốm lửa nhỏ trên da thịt Pavel. Anh rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì những cảm xúc quá mới mẻ và mãnh liệt.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở gấp. Pooh áp trán vào Pavel, giọng khàn đặc đầy cảm xúc: "Anh muốn được gần em hơn, Pavel. Nhưng chỉ khi em sẵn sàng."
Pavel nhìn vào đáy mắt Pooh - nơi chỉ có tình yêu và sự tôn trọng. Anh biết mình có thể tin tưởng người đàn ông này. Hoàn toàn.
"Em sẵn sàng rồi," Pavel thì thầm, đôi má ửng hồng. "Với anh, em luôn sẵn sàng."
Pooh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc đến rạng rỡ. Anh đứng dậy, rồi cúi người bế Pavel lên một cách dễ dàng. Pavel ôm lấy cổ Pooh, gương mặt áp vào vai anh. Cảm giác được bảo vệ, được nâng niu khiến trái tim anh tràn ngập hạnh phúc.
Pooh bước vào phòng ngủ - một không gian giản dị, ngăn nắp với chiếc giường rộng. Anh đặt Pavel xuống giường một cách nhẹ nhàng, như đặt một chiếc bánh gạo quý giá nhất.
Ánh trăng thu lọt qua khe cửa sổ, rọi lên khuôn mặt của hai người. Trong ánh trăng mờ ảo ấy, họ nhìn nhau say đắm.
Những nụ hôn lại tiếp tục, nồng nàn hơn, thiết tha hơn. Những bàn tay khám phá một cách tò mò nhưng vô cùng trân trọng. Pooh cởi từng cúc áo của Pavel một cách chậm rãi, như đang mở ra một món quà quý giá. Mỗi lần da thịt chạm nhau, cả hai đều rùng mình vì cảm giác điện giật.
Khi làn da trắng ngần của Pavel lộ ra dưới ánh trăng, Pooh thốt lên: "Đẹp quá..." Giọng anh đầy ngưỡng mộ và xúc động.
Pavel cũng giúp Pooh cởi bỏ lớp áo, để lộ thân hình vạm vỡ, săn chắc của người đàn ông trung niên. Trên cơ thể Pooh có vài vết sẹo nhỏ - những dấu tích của thời gian và cuộc sống. Pavel chạm nhẹ vào những vết sẹo ấy, như muốn xoa dịu mọi nỗi đau quá khứ của anh.
Họ hôn nhau say đắm dưới ánh trăng, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, trao cho nhau hơi ấm và tình yêu. Những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, những hơi thở gấp gáp, những nhịp tim đồng điệu hòa vào nhau, tạo thành bản giao hưởng của tình yêu trong đêm thu.
Pooh luôn dịu dàng và kiên nhẫn, luôn hỏi ý Pavel ở mỗi bước tiến xa hơn. Còn Pavel, dù có chút e dè ban đầu, nhưng rồi cũng buông mình trong vòng tay Pooh, trao đi trọn vẹn sự tin tưởng và tình yêu của mình.
Khi hai cơ thể hòa làm một, một cảm giác ấm áp, viên mãn tràn ngập trong họ. Pavel ôm chặt lấy Pooh, nước mắt hạnh phúc lăn trên gối. Còn Pooh thì thì thầm những lời yêu thương vào tai Pavel, hứa hẹn sẽ bảo vệ và yêu thương anh đến suốt đời.
Đêm ấy, dưới ánh trăng mùa thu, hai tâm hồn cô đơn cuối cùng đã thực sự tìm thấy nhau. Những nỗi đau quá khứ, những cô đơn hiện tại dường như đều tan biến, nhường chỗ cho một tình yêu ấm áp, ngọt ngào và mãnh liệt.
Thơ cuối chương:
"Ánh trăng dịu dàng, soi rõ lối về,
Hai cơ thể ấm, hòa nhịp đam mê.
Đêm thu thổn thức, tình yêu chớm nở,
Vững vàng tay nắm, xua tan lạnh giá."
Lời nhắn của tác giả: Đêm thu ấy đã đánh dấu sự hòa hợp trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn của hai con người. Nhưng liệu bình minh sau đêm say đắm ấy sẽ mang đến điều gì? Sự ngượng ngùng hay hạnh phúc viên mãn? Và khi tình yêu đã được hoàn thiện, liệu cuộc sống sẽ trở nên bằng phẳng hay lại nổi lên những sóng gió mới? Hãy cùng đón chờ Chương 6: "Bình Minh Trên Đôi Môi Mật Ngọt".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro