CHƯƠNG 51
Nghe Niên Thần Dực nói, trong mắt ông cụ hiện lên chút kinh ngạc, mặc dù ông biết Niên Thần Dực điều tra được chuyện có liên quan đến năm đó, nhưng không ngờ ngay cả việc này mà anh cũng nghi ngờ, thật sự khiến ông cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc Niên Thần Dực hỏi câu này, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng Giang lão gia, cho nên sự kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt dễ dàng bị anh nhìn thấy: “Thật sự là ngài?”
Chuyện đã đến nước này, phủ nhận cũng không có tác dụng, Giang lão gia không có ý định giấu giếm, ông khẽ gật đầu: “Là tôi.”
“Sao ngài có thể làm vậy?!” Niên Thần Dực buột miệng chất vấn, bàn tay đặt lên bàn nắm lại, bởi vì quá kích động mà quên cả sự kính trọng: “Ông không cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ sao?”
“Niên tiên sinh, xin ngài bình tĩnh một chút.” Giang quản gia bên cạnh thấy thế, lạnh lùng nói với anh, Giang lão gia giơ tay lên ngăn ông lại, nhìn Niên Thần Dực nói: “Cậu nói ích kỷ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Niên Thần Dực hỏi.
Giang lão gia nở nụ cười: “Có lẽ vậy, nhưng tôi đứng trên lập trường của một trưởng bối, lựa chọn việc thích hợp nhất cho cháu ngoại tôi, tôi thấy chuyện này cũng không sai.”
“Đó là lập trường của ngài, không có nghĩa đó cũng là ý nguyện của Ngô Dục Hành, hơn nữa năm đó thương thế của anh ấy nghiêm trọng như vậy, ngài còn tạo áp lực về mặt tinh thần cho anh ấy, chẳng lẽ ngài không lo lắng chút nào sao?!”
Giang lão gia nhướng mày: “Tôi đương nhiên nắm chắc là bảo vệ tốt…”
“Trên thế giới này không hề có chuyện chắc chắn trăm phần trăm, dù là cái gì cũng vậy, chỉ cần sai sót một chút là có thể dẫn đến hậu quả không thể nào bù đắp.” Niên Thần Dực lạnh lùng cắt lời ông, “Dù là vì nguyên nhân nào, cách làm đó của ngài quá cực đoan.”
Vừa nghĩ tới năm đó khi thân thể Ngô Dục Hành bị thương nghiêm trọng còn phải chịu nỗi đau bị đào bới ký ức, anh không có cách nào tiếp tục bình tĩnh nói chuyện với ông.
Giang lão gia trầm mặt một chút, giọng nói có vẻ nặng nề: “Cậu không làm cha làm mẹ, cậu không hiểu được, A Tĩnh chỉ có một đứa con trai như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn nó đi đường vòng!”
“Con không hiểu tâm lý của trưởng bối, nhưng Ngô Dục Hành đã không còn là đứa trẻ vừa mới mất cha mất mẹ của năm đó, anh ấy có suy nghĩ của mình, không ai có thể quyết định thay cho anh ấy, bất kể là con hay là ngài.” Niên Thần Dực dừng một chút, nói thêm, “Còn nữa, con tin cha mẹ của Ngô Dục Hành cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy chuyện như thế xảy ra.”
Nghe anh nhắc tới con gái và con rể, trong mắt Giang lão gia hiện lên chút đau xót, khó có được mà không phản bác lại lời của anh, vẻ mặt mịt mờ khó hiểu.
“Lấy yêu làm cớ để tổn thương đứa cháu trai kính trọng ngài, Giang lão gia, ngài làm như vậy thì thứ cho con không thể nào đồng ý được. Con có thể hiểu nỗi khổ tâm của bậc trưởng bối như ngài, nhưng không thể bỏ qua chuyện ngài đã làm với Ngô Dục Hành.” Niên Thần Dực bình ổn lại tâm trạng của mình, nhìn ông, chậm rãi nói, “Mặc kệ lúc trước có thế nào, cũng không nói đến tương lai ra sau, nhưng ít nhất là con và Ngô Dục Hành chắc chắn sẽ không xa nhau, nếu như có thể được ngài tán thành, chúng con sẽ rất vui vẻ, còn nếu không được, cũng không ảnh hưởng đến việc chúng con quyết tâm bên nhau, mong ngài có thể lượng thứ.”
Thấy Giang lão gia im lặng vì lời nói của mình, Niên Thần Dực không khỏi nhớ tới cha mẹ ở tận thành phố A.
Tục ngữ có câu, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Niên Thần Dực nhìn gương mặt già nua của ông, cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng nhớ lại tình hình trước đây của Ngô Dục Hành, anh không thể nào bỏ qua được.
Hai bên im lặng chỉ trong chốc lát, Niên Thần Dực nói với Giang lão gia: “Cảm ơn hôm nay ngài đã chiêu đãi, vãn bối xin đi trước.” Nói xong khẽ gật đầu với Giang lão gia, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi anh đi, trong phòng lại yên tĩnh, Giang quản gia đổi một tách trà nóng cho Giang lão gia: “Vì sao ngài không nói với cậu ấy, sau khi A Hành thiếu gia thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng ngài mới chọn dùng thôi miên để khoá chặt kí ức của cậu ấy.”
Giang lão gia dùng ngón tay cái vuốt ve miệng tách, nhàn nhạt hỏi lại: “Nói cái này sẽ có ý nghĩa sao? Cậu ấy nói không sai, năm đó đúng là do tôi ích kỷ…”
“Ngài cũng chỉ suy nghĩ cho A Hành thiếu gia mà thôi, bọn họ sẽ hiểu ngài.” Giang quản gia an ủi.
Giang lão gia trầm mặc một chút, bưng tách trà trên bàn lên nhưng thật lâu sau vẫn chưa uống: “Lấy yêu làm cớ để gây ra thương tổn, cậu ấy nói cũng không sai.”
Lúc đó ông bí quá hoá liều mới chọn cách như thế để cắt đứt liên hệ giữa Niên Thần Dực và Ngô Dục Hành, vì để một lần và mãi mãi, ông cố hết sức ngăn cản hai người có thể gặp lại nhau, nhưng không ngờ rằng tính hết tất cả mưu kế, cuối cùng vẫn bại bởi số phận.
Không phải ông chưa từng hối hận, nhưng việc đã đến nước này, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Thở dài, Giang lão gia đưa tay xoa xoa mi tâm mình, vẻ mặt có chút uể oải.
Giang quản gia thấy thế, đặt bình trà trong tay xuống, bước ra sau lưng bóp vai giúp ông, vừa xoa bóp vừa nói: “Dù sao trên đời cũng có một số việc không thể theo ý người, tôi nghĩ A Hành thiếu gia cũng hiểu nỗi khổ tâm của ngài, cho nên mới không vạch trần việc này.”
Giang lão gia lắc đầu: “Ông không hiểu A Hành, nếu nó biết nguyên nhân mình mất trí nhớ, vậy thì sẽ không tiếp tục mặc kệ, e rằng đang tìm cách giải quyết.”
Giang quản gia có chút ngạc nhiên: “Ngài nói…”
Giang lão gia không nói gì nữa, chỉ nhấp một hớp trà trong tách trà có hơi lạnh đang bưng trên tay, trầm tư trong thời gian dài.
*
Ngô Dục Hành không biết chuyện Niên Thần Dực gặp mặt ông ngoại, hắn hẹn Trần Trạm gặp nhau ở nhà hàng của mình. Đẩy cửa phòng ra, Trần Trạm bên trong ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn liền lên tiếng chào: “Tới rồi.”
“Đợi lâu.” Ngô Dục Hành đóng cửa phòng, đi tới chỗ đối diện anh ta ngồi xuống.
“Không có, tôi cũng mới đến không lâu.” Trần Trạm bưng bình trà trên bàn lên rót cho hắn một tách trà, “Thần Dực đâu?”
“Em ấy ở nhà, tôi chưa nói cho em ấy biết.” Ngô Dục Hành nâng tách trà lên nhấp một hớp, “Chuyện điều tra thế nào?”
Trần Trạm biết hắn không muốn Niên Thần Dực lo lắng, lấy một phần tư liệu ra từ trong túi xách, đưa cho hắn: “Anh xem cái này đi, đây là những trường hợp tương tự với tình trạng của anh mà tôi tìm được, còn đây là bảng phân tích liên quan tới tình trạng của anh do tôi làm.”
Ngô Dục Hành nhận lấy tư liệu, cúi đầu lật xem.
“Tôi liên lạc với thầy mình, tình trạng của anh không chắc là do thôi miên, nhưng có khả năng rất lớn.” Trần Trạm chờ hắn xem được không ít mới nói, “Lúc đầu tôi định nhờ ông ấy tới giúp anh thử xem. Nhưng sắp tới ông ấy có một chương trình giao lưu học thuật quốc tế, tạm thời không thể đi.”
Ngô Dục Hành gật đầu, xem tư liệu xong đặt sang một bên: “Không sao, cậu cứ xử lý là được rồi.”
“Tôi chỉ chắc năm mươi phần trăm, anh yên tâm vậy sao?” Trần Trạm cười hỏi.
Ngô Dục Hành cân nhắc một chút, hỏi: “Nếu thất bại tôi sẽ mất đi toàn bộ ký ức sao?”
“Vậy thì không, nhưng có khả năng trí nhớ sẽ bị hỗn loạn, cũng sẽ có nhiều ảnh hưởng đối với hệ thống thần kinh của anh.” Trần Trạm nói.
“Vậy là được rồi.” Ngô Dục Hành gật đầu ý bảo không sao, “Chừng nào bắt đầu?”
“Hai ngày nữa, hai ngày này anh phải thư giãn thật tốt, ngoài ra còn sắp xếp một nơi tương đối yên tĩnh, tốt nhất là không có ai quấy rầy.”
“Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể liên hệ tôi.” Ngô Dục Hành xem thời gian đã gần tới giờ ăn cơm chiều, nghĩ tới Niên Thần Dực ở nhà một mình, nói, “Tôi về trước, có chuyện gì Ngô Vân sẽ sắp xếp.”
“Được.” Trần Trạm đứng dậy cùng ra khỏi phòng với hắn.
Thấy Ngô Dục Hành ra, Ngô Vân bên ngoài đang định đuổi theo, bị Trần Trạm kéo lại: “Trợ lý Ngô ở lại ăn một bữa cơm với tôi đi.”
“Không được, tôi còn phải làm việc.” Ngô Vân từ chối anh ta, mới vừa nói xong liền nghe Ngô Dục Hành trước mặt nói: “Hôm nay thả cậu một ngày.”
Ngô Vân: “…”
Trần Trạm cười nói: “Trợ lý Ngô, ăn xong còn phải làm phiền cậu đưa tôi về khách sạn một chuyến.”
“…” Ngô Vân không thể nào yêu thương nổi mà vào trong phòng ăn với anh ta, vừa mới đi vào liền thấy hai phần tư liệu trên bàn, cậu tiện tay cầm lên xem, lúc nhìn thấy bìa của một trong hai phần tư liệu viết ba chữ Ngô Dục Hành, cậu sửng sốt, phản ứng đầu tiên là mở ra xem, mới xem được hai hàng trong tư liệu trên tay đã bị Trần Trạm giật lại.
“Đây là bí mật, không thể xem tuỳ tiện.” Trần Trạm quơ quơ tài liệu, bỏ nó lại vào trong túi xách của mình.
Tuy Ngô Vân không biết đó là gì, nhưng cũng nhìn thấy phần đầu có hai từ quan trọng là thôi miên và mất trí nhớ, lập tức cả kinh trong lòng, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn Trần Trạm hỏi: “Bác sĩ Trần, anh muốn làm gì với boss?! Anh muốn hại boss sao?!”
“Dáng vẻ xù lông này là muốn doạ dẫm ai đây.” Trần Trạm bật cười xoa đầu cậu, “Tôi giúp anh ta, không phải hại anh ta.”
Ngô Vân: “… Anh coi tôi là thằng ngốc đúng không? Còn nữa, đừng đụng vào tóc tôi.”
“Ở mặt khác thì rất ngốc.” Trần Trạm có chút ám chỉ nói, “Được rồi, cậu đừng lo lắng, những thứ này đều để cho Ngô Dục Hành xem, cũng là yêu cầu của anh ta.”
… Yêu cầu thôi miên mình sao?
Người trong thành phố quá sành chơi, tiểu thiên sứ Ngô Vân tỏ vẻ mình không theo kịp tiết tấu, chỉ có thể đàng hoàng ăn cơm với bác sĩ Trần, đưa bác sĩ Trần về khách sạn.
*
Lúc về đến nhà, Ngô Dục Hành không nhìn thấy Niên Thần Dực, phát hiện trên bàn trà phòng khách có thêm một cái ly tiếp khách, trong ly là nước sôi đã lạnh, chứng minh đã có khách đến đây.
Niên Thần Dực ở bên đây không có người quen, người tới lúc nãy hẳn không phải tới tìm anh, nhưng nếu tới tìm mình, Niên Thần Dực nhất định sẽ báo cho mình, nhưng anh không chỉ không thông báo, mà bây giờ ngay cả anh cũng không có ở nhà.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Dục Hành có dự cảm xấu, vội vàng lấy di động ra gọi cho Niên Thần Dực, điện thoại kết nối, nhưng không nghe máy.
Nghe tiếng tút tút truyền tới từ trong điện thoại, nghi ngờ trong lòng Ngô Dục Hành ngày càng lớn, chợt nhớ tới mấy ngày nay bọn họ điều tra chuyện năm đó mà bên ông ngoại không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng không khỏi run rẩy, bước nhanh lên lầu.
Trong nhà có thiết bị giám sát, Ngô Dục Hành lên thư phòng, lập tức mở file giám sát hôm nay ra, chỉnh lại bắt đầu từ lúc mình ra ngoài, sau đó nhìn thấy Giang quản gia tới trong video.
Nhìn Niên Thần Dực đi theo Giang quản gia ra ngoài, suy đoán trong lòng được chứng thực, sắc mặt Ngô Dục Hành trầm xuống, đứng dậy ra khỏi thư phòng, vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Niên Thần Dực, nhưng lần này di động của Niên Thần Dực lại tắt máy.
Vì sao ông ngoại tìm Niên Thần Dực, Ngô Dục Hành không cần nghĩ cũng biết, không khỏi thầm mắng mình quá lơ là.
Hắn đứng trước cửa chuẩn bị đổi giày ra ngoài, tìm số di động của ông ngoại trong điện thoại, đang định gọi thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra từ bên ngoài.
Niên Thần Dực đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn định ra ngoài liền hỏi: “Anh phải ra ngoài sao? Đúng lúc em mới mua thức ăn về…” Anh còn chưa nói hết đã bị Ngô Dục Hành bước lên ôm chặt vào trong lòng, anh sửng sốt một chút, cười nói, “Sao thế?”
Ngô Dục Hành dùng sức ôm anh một hồi, cảm thấy trái tim đã nhảy đến cổ họng cuối cùng cũng trở về vị trí cũ mới buông anh ra: “Sao điện thoại em tắt máy?”
“Hửm?” Niên Thần Dực lấy di động ra, nhận ra đã tắt máy, “Quên không sạc.”
Ngô Dục Hành lấy thức ăn trong tay anh: “Lúc nãy anh gọi em không nghe máy.”
“Lúc nãy trong siêu thị có hơi nhiều người, không nghe thấy.” Niên Thần Dực thay giày ra cùng vào trong nhà với hắn, “Đúng rồi, anh đi đâu?”
“Không đi đâu cả, anh thấy em ra ngoài với Giang quản gia, sợ ông ngoại làm khó làm dễ em.” Ngô Dục Hành nói.
Bước chân Niên Thần Dực dừng lại, nhìn hắn: “Sao anh biết?”
“Trên bàn có ly nước, em ở đây không có người quen, anh đoán chắc là ông ngoại tới nên đi xem máy giám sát.” Ngô Dục Hành bỏ thức ăn vào trong bếp, đi tới hỏi anh: “Bọn họ tìm em nói gì?”
Niên Thần Dực có chút kinh ngạc khi hắn chỉ dựa vào một ly nước là đoán được có người tới, mà còn liên tưởng đến Giang lão gia.
Ngô Dục Hành thấy anh không trả lời, đi tới trước mặt anh: “Em đang nghĩ gì?”
“Em đang nghĩ sao anh lợi hại như vậy, chỉ một ly nước thôi là có thể đoán được ông ngoại anh tìm tới.” Niên Thần Dực mỉm cười dùng ngón trỏ nhéo nhéo mũi hắn, “Đúng là không thể nào không yêu anh.”
Ngô Dục Hành: “…”
… Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng bất ngờ được em ấy tỏ tình không kịp đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro