Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 48

Niên Thần Dực mặc cho hắn ôm một hồi, đưa tay vỗ vỗ lưng hắn nói: “Sao lại ra vẻ cầu an ủi rồi? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Dục Hành dùng sức ôm anh một chút: “Không có, chỉ muốn ôm em thôi.”

Lần này Niên Thần Dực không làm theo ý hắn, nhất là sau khi nhìn thấy bệnh án trong ngăn kéo. Anh đưa tay đẩy Ngô Dục Hành ra, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: “Ôm đủ rồi, bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?” Ngô Dục Hành hỏi anh, nhưng trong lòng đã có đáp án.

“Mấy ngày nay anh có chuyện gì? Thật sự là chuyện của công ty sao?” Niên Thần Dực kéo tay hắn hỏi, “Em cảm thấy tâm trạng của anh không ổn lắm, hình như là từ sau khi chúng ta tìm được Từ Đức Châu, có phải vậy không? Hay là chuyện đã xảy ra không thể nói với em?”

Niên Thần Dực nhạy cảm như vậy, có thể đoán được cũng là chuyện bình thường, Ngô Dục Hành giơ tay lên xoa mặt anh, thở dài nói: “Không có chuyện gì không thể nói với em, chỉ là không biết phải mở lời như thế nào.”

Niên Thần Dực sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ có liên quan tới em?”

Ngô Dục Hành không trả lời anh, mà chỉ nói: “Thật ra anh về gấp trước không phải vì chuyện của công ty, Ngô Vân tìm được thuộc hạ đi chung với anh vào lần gặp chuyện đầu tiên ở thành phố A năm đó.”

Hắn tỉ mỉ kể lại chuyện có liên quan đến Ngô Khương và ông nội, ngoài ra còn kể cả chuyện Trần Trạm nói rằng rất có thể mình bị thôi miên dẫn đến mất trí nhớ. Vì không để Niên Thần Dực lo lắng, hắn lướt qua chi tiết mình nhờ Trần Trạm giải thôi miên giúp.

Niên Thần Dực nghe hắn nói, vẻ mặt từ khó tin đến giận không kiềm được, cuối cùng tức giận đến mức tay cũng run lên: “Vì sao?”

Anh không thể tin được, tất cả đều do người khác sắp đặt, nhưng lại đến từ người nhà của Ngô Dục Hành?!

Ngô Dục Hành nắm chặt tay anh trấn an: “Có lẽ là không muốn chúng ta bên nhau.”

Làm ra thông tin mình chết giả, chỉ vì muốn cho Niên Thần Dực tuyệt vọng, mục đích thôi miên mất trí nhớ là để mình quên Niên Thần Dực, cho bọn Ngô Khương đi là để phòng ngừa chuyện bất ngờ, sợ có một ngày mình nhớ lại thì sẽ điều tra chuyện này, vậy đầu tiên sẽ bắt đầu điều tra từ những người có liên quan đến năm đó.

Có lẽ ông ngoại và ông nội sắp đặt tất cả mọi thứ, nhưng không ngờ rằng qua mười năm, Niên Thần Dực vẫn không quên mình, còn bọn họ đi một vòng, cuối cùng vẫn đi đến bên nhau.

Ngô Dục Hành nói xong, Niên Thần Dực liền hiểu ý hắn. Vì không muốn đứa cháu trai đáng tự hào của mình yêu một thằng đàn ông, không muốn nhìn thấy nó lầm đường lạc lối, nên hai ông cụ mới liên kết cùng nhau sắp đặt nên hàng loạt chuyện này.

Tất cả đều để chia rẽ hai người, từ nay về sau đường ai nấy đi. Có lẽ trong lòng bọn họ không cố tình muốn tổn thương ai, nhưng cũng đã gián tiếp gây ra những chuyện suýt chút nữa là không thể nào bù đắp.

Nhớ lại những năm mình tuyệt vọng không ánh sáng, những ngày Ngô Dục Hành sống chết gay go đều do sự ích kỷ của bậc trưởng bối, Niên Thần Dực cảm thấy có chút buồn cười.

Tuy năm đó mẹ không đồng ý chuyện của mình với Ngô Dục Hành, cũng oán trách mình làm ô uế danh dự Niên gia, cũng đã từng cố gắng chia rẽ bọn họ, nhưng dù có thế nào cũng chưa từng dùng cách thức gần như cực đoan này, chưa từng lấy tình yêu làm cái cớ để tổn thương hai người.

Giải quyết chuyện tình cảm của bọn họ có hàng vạn cách, nhưng ông cụ lại chọn cách hại người hại mình.

Trách không? Niên Thần Dực tự hỏi mình, câu trả lời là khẳng định. Anh không hào phóng như thế, mười năm, không phải cứ nói quên là có thể quên.

Anh ngẩng đầu nhìn Ngô Dục Hành, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự mệt mỏi.
Nếu nói ai khó chịu hơn sau khi biết rõ những việc này, thì chắc chắn chính là Ngô Dục Hành, so với khó chịu, anh tức giận nhiều hơn, nhưng Ngô Dục Hành có cả hai.

Nghĩ tới đây, Niên Thần Dực không khỏi đau lòng cho hắn, nắm lại tay hắn, an ủi hắn: “Anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù có nói thế nào, chí ít chúng ta còn có thể bên nhau.”

Với việc Niên Thần Dực rõ ràng là người bị thương tổn lớn nhất nhưng an ủi ngược lại mình, ánh mắt Ngô Dục Hành cực kỳ cay, khi trong trí nhớ của hắn có rất ít ký ức về những chuyện có liên quan đến bọn họ, dường như đến tận giờ Niên Thần Dực vẫn như thế này, xem hắn còn quan trọng hơn cả chính mình.
Vươn tay ôm anh vào trong lòng, Ngô Dục Hành nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Xin lỗi, dù là đến từ anh hay là người nhà của anh, tất cả đều thương tổn em.”

“Có sao? Vậy có lẽ là vì anh đã quên đi những ngày tháng vui vẻ của chúng ta.” Niên Thần Dực cười nói.

“Anh sẽ nhớ lại nhanh thôi, tin anh.” Ngô Dục Hành nghiêng đầu hôn lên tai anh.

“Được.” Niên Thần Dực vỗ vỗ lưng hắn để hắn buông mình ra: “Đúng rồi, nếu ông nội và ông ngoại anh vẫn không đồng ý chuyện của chúng ta thì sao? Anh định làm thế nào?”

“Không đâu.” Ngô Dục Hành nhớ lại dáng vẻ tối nay của ông cụ, lắc đầu, “Dù không đồng ý thì cũng không có vấn đề gì.”

Chuyện tới giờ, có đồng ý hay không đã không còn là giới hạn lo nghĩ của hắn, hắn kính trọng hai ông cụ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng để bọn họ tự định đoạt cuộc đời hắn, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sẽ không để cho Niên Thần Dực chịu đựng đau khổ năm đó lần nữa.

*

Ngày hôm sau, Niên Thần Dực thức dậy, nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt phát ra từ sau lưng, nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Ngô Dục Hành đang ôm eo mình lên, anh cẩn thận trở mình, mặt đối mặt với Ngô Dục Hành.

Một tay gối lên đầu, Niên Thần Dực lẳng lặng nhìn hắn một hồi, vươn tay ra rồi dừng lại ở nơi cách lông mi hắn một centimet, ngón tay lơ lửng trên bầu trời miêu tả mặt mũi của hắn, sau đó đi thẳng xuống, lúc tới bên khoé môi đột nhiên bị Ngô Dục Hành bắt lại.

Ngô Dục Hành nắm tay anh, mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt không chút buồn ngủ, nào có dáng vẻ của người mới tỉnh ngủ.

Niên Thần Dực giật giật cổ tay mình, nhưng lại bị hắn nắm thật chặt, không nhịn được cười nói: “Anh giả vờ à? Tỉnh lúc nào?”

“Sớm hơn em một chút.” Ngô Dục Hành nói rồi buông tay anh ra, bàn tay trượt tới bên hông anh, kéo anh vào trong ngực mình, cúi đầu đặt mũi mình lên mũi anh: “Hôm nay muốn đi đâu?”

Niên Thần Dực cọ cọ chóp mũi của hắn: “Anh không bận sao?”

Ngô Dục Hành nói: “Dù bận thì cũng có thời gian bên em.”

Niên Thần Dực nhớ lại tấm ảnh chụp lúc Trần Trạm leo núi cũng không tệ, liền nói: “Vậy chúng ta đi leo núi Vân Phù, thế nào?”

“Em nói là được.” Ngô Dục Hành nói rồi kề sát vào định hôn anh, bị anh che miệng lại, nói: “Làm gì? Vẫn chưa đánh răng.”

Ngô Dục Hành hôn lên lòng bàn tay anh, kéo tay anh ra đặt sang bên cạnh, xoay người đè lên người anh: “Không sao cả.” Nói rồi cúi đầu hôn môi anh.

… Dù sao tất cả cũng đều không đánh răng, không ai ghét ai cả.

Niên Thần Dực thầm nghĩ trong lòng, vươn tay ôm cổ hắn, chủ động hé miệng hôn môi hắn.

Hai người cọ sát trên giường một hồi mới dậy, Ngô Dục Hành đi tới hộc tủ bên cửa sổ lấy một túi giấy ra, Niên Thần Dực đi theo bên cạnh hắn: “Cái gì vậy?”

Ngô Dục Hành mở cái hộp bên trong túi giấy, lấy hai chiếc ly sứ giống nhau và một cặp bàn chải đánh răng ra.

“Đồ tình nhân?” Niên Thần Dực có chút ngạc nhiên cầm hai cái bàn chải đánh răng một đen một trắng, “Anh mua lúc nào?”

“Mấy hôm trước đi ngang qua thấy trong tủ kính nên tiện đường mua.” Ngô Dục Hành ho nhẹ một tiếng, “Đúng lúc phải thay.”

Nếu Niên Thần Dực nhớ không lầm. Ly của hai người vừa đổi khi anh mới tới. Anh dùng ngón tay vuốt ve mép ly trơn nhẵn, tưởng tượng cảnh Ngô Dục Hành mặt lạnh mua ly tình nhân trong tiệm, không nhịn được khẽ nở nụ cười.

Ngô Dục Hành bị anh cười đến có chút ngượng ngùng, hắn không biết trước khi mất trí nhớ hắn có làm chuyện này hay không, nhưng trong ấn tượng của hắn là lần đầu tiên, mặc dù có hơi lạ, nhưng nhìn chân mày Niên Thần Dực mang theo ý cười, hắn lại cảm thấy cũng không tệ.

Phòng tắm trong phòng ngủ của Ngô Dục Hành rất lớn, hai người đàn ông cao lớn bọn họ đứng trước chỗ rửa mặt cũng không thấy chật chội, hai người cùng đứng, hình ảnh dùng ly và bàn chải đánh răng giống nhau trông vô cùng ấm áp.

Sau khi rửa mặt, Niên Thần Dực nhìn lớp râu xanh nhô ra dưới cằm Ngô Dục Hành, nói: “Em cạo râu giúp anh.”

Ngô Dục Hành nhướng mày nhìn anh, thấy trong mắt anh nóng lòng muốn thử, cưng chiều xoa xoa đầu anh: “Được.”

Niên Thần Dực để hắn ngồi lên ghế, nặn một ít kem cạo râu ra xoa lên cằm hắn và xung quanh miệng, dùng ngón tay chà ra bọt, sau đó một tay vịn xương hàm bên trái của Ngô Dục Hành, dao cạo râu nhẹ nhàng đi xuống, cạo sạch râu từng chút từng chút.

Ngô Dục Hành hơi nâng cằm, nhìn anh không chớp mắt, vẻ dịu dàng trong mắt gần như có thể tràn ra nước.

Cạo sạch lớp râu mới nhô ra, Niên Thần Dực lấy khăn lông bên cạnh nhúng nước rồi Niênu sạch bọt bong bóng giúp hắn, sau đó dùng ngón cái vuốt ve cái cằm trơn nhẵn của hắn, cười tủm tỉm nói: “Anh thật đẹp trai.”

Ngô Dục Hành khẽ mỉm cười: “Đẹp trai bao nhiêu?”

“Đẹp hơn tất cả những người em từng vẽ.” Niên Thần Dực ôm mặt hắn, cúi đầu đặt trán mình lên trán hắn, “Lúc trước khi anh làm người mẫu vẽ cho em, em nghĩ, nếu anh có thể là người mẫu chỉ thuộc về em thì tốt rồi, nhất là mấy ngày anh làm người mẫu cho lớp, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều dán lên người anh, ý nghĩ đó của em càng mãnh liệt hơn.”

——Ngô Dục Hành, nếu không thì…

——Chuyện gì?

——Khụ, ừ thì là, không thì anh đừng làm người mẫu nữa.

——Được.

——Ôi?! Anh không hỏi tại sao không sao?!

——Không cần hỏi.

Lời đối thoại ngắn ngủi đột nhiên hiện lên trong đầu, Ngô Dục Hành chợt nhớ lại lúc đó Niên Thần Dực có chút ngượng ngùng nói yêu cầu này với hắn: “Có ý định với anh sớm như vậy sao? Trong hai chúng ta ai là người tỏ tình?”

“Anh đó.” Niên Thần Dực trợn mắt nói dối, “Anh hôn trộm em, sau khi bị em bắt được thì ôm đùi em xin em đừng đuổi anh đi, thấy anh đáng thương nên em đồng ý.” Nói xong chính bản thân anh cũng không nhịn được mỉm cười.

Ngô Dục Hành nhướng mày: “Chẳng phải là em hôn trộm anh sao?”

“Hửm?” Niên Thần Dực nhìn hắn với vẻ kỳ quái, “Anh khẳng định anh mất trí nhớ?”

“Ừm, có lẽ vậy.” Ngô Dục Hành cười nói.

“Đúng là có độc.” Niên Thần Dực thổ tào một câu, “Mau đứng lên, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

“Ừm.” Ngô Dục Hành vui vẻ đứng dậy, lấy nước rửa mặt lần nữa, ra khỏi phòng tắm.

Leo núi phải đi sớm, hai người không chậm trẽ nữa, thu dọn đồ đạc một hồi rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro