CHƯƠNG 44
Ngô Dục Hành nhìn bọn họ, ánh mắt như băng, vô hình trung tạo thành áp lực khiến cho lưng hai người ướt đẫm mồ hôi, hơi tránh né ánh mắt của hắn, không dám nhìn hắn.
Bầu không khí trong phòng nặng nề, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nhận ra, những người ở đây nén hơi thở mình xuống mức thấp nhất, không dám quấy nhiễu Ngô Dục Hành.
Một lát sau, một trong hai người họ mở miệng gọi “Boss”, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục đứng đờ ra.
“Ngô Tông, Ngô Khương.” Ngô Dục Hành chậm rãi gọi ra hai cái tên, đã mười năm không gặp, hai người vẫn đáp lại theo phản xạ, loại phản ứng này là bản năng, đến từ mệnh lệnh từ nhỏ tới lớn.
Ngô Dục Hành ngồi trên ghế salon, dùng cằm chỉ vị trí bên cạnh, nói với hai người: “Ngồi đi.”
Tuy Ngô Dục Hành gọi bọn họ ngồi, nhưng Ngô Tông và Ngô Khương vẫn đứng yên không nhúc nhích, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau quỳ xuống dưới chân Ngô Dục Hành.
Những người ở đây không có phản ứng gì với hành động của hai người, dường như đã sớm thành thói quen. Ngô Dục Hành nhận lấy trà do người bên cạnh đưa tới, khẽ nhấp một hớp, lạnh nhạt nhìn hai người dưới đất: “Quỳ tôi làm gì?”
“Chúng tôi có lỗi!” Ngô Khương cúi đầu nói, trên gương mặt trẻ con đầy vẻ áy náy.
“Có lỗi?” Ngô Dục Hành trầm ngâm một tiếng, bật cười, bình thản nói, “Năm đó ở thành phố A các người có công hộ chủ, sai ở đâu? Nếu không phải là hai người, bây giờ tôi không thể yên ổn ngồi đây, các người nói có đúng không?”
Đối với lời hắn nói, Ngô Tông và Ngô Khương chỉ im lặng nghe, không ai dám nói lại.
Giống như đã dự liệu được phản ứng của bọn họ, giọng Ngô Dục Hành từ từ trở nên lạnh nhạt: “Nhưng tôi có chút ngạc nhiên, rõ ràng hai người đã bị giết chết, vậy hôm nay là sao?”
“Boss…” Ngô Tông khẽ cắn môi nói, “Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi muốn rời khỏi Ngô gia, không muốn tiếp tục cuộc sống như thế…”
“Đủ rồi.” Ngô Dục Hành cắt lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, “Ngô Khương, Ngô Tông, tôi tự nhận mình đối xử không tệ với các người, nếu các người thật sự muốn rời khỏi Ngô gia, tôi nhất định không ngăn cản, cần gì phải giả chết bỏ trốn?”
Bên cạnh Ngô Dục Hành từng có bốn trợ thủ đắc lực, theo thứ tự là Ngô Vân, Ngô Du, Ngô Tông, Ngô Khương. Năm đó hai anh em Ngô Vân và Ngô Du đều ở phân bộ Thuỵ Sĩ, người thân cận nhất bên cạnh hắn là Ngô Khương và Ngô Tông, năm đó gặp chuyện ở thành phố A, đi cùng hắn là hai người bọn họ.
Chuyện lần đó xảy ra, người bên cạnh Ngô Dục Hành vì che chở cho hắn nên gần như toàn diệt, sau khi hắn tỉnh lại trong bệnh viện, biết tin hai người Ngô Tông, Ngô Khương cũng nằm trong danh sách bị giết chết.
Hai người Ngô Tông, Ngô Khương làm trợ thủ đắc lực cho hắn, tình cảm khắng khít hơn so với quan hệ trên dưới rất nhiều, khi biết hai người chết vì bảo vệ mình, hắn vừa đau lòng vừa hối hận, nếu khi đó mình có thể phát hiện ra chỗ không ổn sớm hơn một chút, thì đã không đến nỗi khiến nhiều huynh đệ rơi vào hiểm cảnh như vậy.
Đối với người bị giết chết vì chuyện năm đó, hắn vẫn luôn cố hết sức bồi thường chăm sóc cho người thân của bọn họ, nhưng hắn thật sự không ngờ năm đó Ngô Tông và Ngô Khương vẫn chưa chết, hơn nữa còn mai danh ẩn tích rời khỏi thành phố trong cùng năm xảy ra chuyện.
Theo như hắn nói, nếu hai người Ngô Tông, Ngô Khương muốn rời khỏi Ngô gia, hắn tuyệt đối không ngăn cản, nhưng không ngờ rằng tình nghĩa nhiều năm mà hai người lại chọn cách ra đi như vậy.
Khi nghe Ngô Du nói hai người còn sống, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy may mắn cho bọn họ, suy cho cùng sau khi nằm trên giường bệnh nhiều năm, không ai hiểu sống sót là có bao nhiêu may mắn hơn hắn, nhưng đến theo đó cũng là tức giận, một cảm giác bị giấu giếm và phản bội.
Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện của ông ngoại, hắn không thể nào không liên hệ hai chuyện với nhau, theo bản năng cảm thấy việc Ngô Tông, Ngô Khương (1) đột nhiên bỏ đi chắc chắn có ẩn tình khác.
Lời của hắn khiến cho Ngô Tông và Ngô Khương càng áy náy nhiều hơn, từ nhỏ bọn họ đã được Ngô gia nuôi nấng, mười mấy tuổi thì bắt đầu đi theo bên cạnh Ngô Dục Hành, Ngô Dục Hành đối xử với bọn họ cũng không hoàn toàn có thái độ trên dưới, mà xem bọn họ như anh em, cho dù bọn họ bất đắc dĩ mới lựa chọn như vậy, nhưng vẫn cảm thấy thẹn với sự tín nhiệm của Ngô Dục Hành, nhất là khi Ngô Dục Hành còn vì bọn họ mà trúng một súng.
“Boss, tôi biết có nói cũng không có tác dụng gì, chúng tôi cam nguyện nhận phạt.” Ngô Tông cúi người xuống, thấp giọng nói.
“Lý do.” Ngô Dục Hành không có hứng thú với việc trách phạt họ, hắn chỉ muốn biết vì sao hai người đi, có liên quan tới chuyện bị giấu giếm của mình hay không.
Ngô Tông không nói gì, mím chặt môi, dáng vẻ nguyện đánh nguyện phạt, Ngô Khương bên cạnh muốn nói lại thôi, Ngô Dục Hành nhìn về phía cậu: “Cậu nói.”
“Boss…” Ngô Khương đang muốn nói, Ngô Tông khẽ hét lên: “Câm miệng.”
Ngô Dục Hành lạnh nhạt quét mắt nhìn cậu ta, ra hiệu với người phía sau, lập tức có người đi tới trói tay Ngô Tông ra sau lưng, kéo cậu ta dậy từ dưới đất, sau đó đẩy vào trong phòng khoá cửa lại.
“Nói đi.” Ngô Dục Hành nói với Ngô Khương vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Ngô Khương nhìn cánh cửa phòng đang giam giữ Ngô Tông, khẽ cắn môi nói với Ngô Dục Hành: “Ngài đừng trách anh Tông, chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội ngài, anh ấy cũng không.”
“Hửm?” Ngô Dục Hành nhướng mày, có chút thờ ơ hỏi, “Bất đắc dĩ? Vậy cậu nói xem bất đắc dĩ thế nào.”
Ngô Khương thả lỏng hai bên tay nắm chặt, nhắm mắt như bất chấp mọi giá, nói: “Tuy chúng tôi luôn đi theo ngài, cũng luôn xem ngài như ông chủ, nhưng năm đó là do lão gia dẫn chúng tôi trở về.”
Ngón tay gõ tay vịn của Ngô Dục Hành dừng lại, chỉ chớp mắt liền phản ứng lại lời nói của cậu, mặt hơi biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Khương, cố gắng tìm ra một chút mưu đồ giả dối từ trên mặt cậu.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
Thanh âm của hắn tuy nhẹ, nhưng mang theo áp lực bức người, Ngô Khương chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, cúi đầu khẽ hít một hơi: “Thuộc hạ không dám có một câu nói bậy.”
Ngô Khương tỉ mỉ kể lại chuyện năm đó mình và Ngô Tông che chở cho Ngô Dục Hành rồi bỏ đi. Năm đó hai người bọn họ đều bị thương không ít, thập tử nhất sinh trở về thành phố B. Sau khi Ngô gia xử lý xong hết những kẻ phản bội trở mặt, mệnh lệnh tiếp theo của lão gia là để bọn họ thay tên đổi họ rời khỏi thành phố B, đồng thời còn lấy mạng ra đảm bảo ngậm miệng không tiết lộ chuyện năm đó.
Ngô Dục Hành nghe hắn nói xong, sắc mặt ngày càng lạnh, ngay cả Ngô Vân bên cạnh hắn cũng không thể che giấu được ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, việc Ngô Tông và Ngô Khương mai danh ẩn tích lại có liên quan đến lão gia?
Ngô Dục Hành cũng không hiểu tại sao lão gia phải làm như vậy, Ngô Tông và Ngô Khương là trợ thủ thân cận nhất bên cạnh hắn, là người gần với nội bộ công ty nhất trong tất cả các thuộc hạ, nếu lão gia nghi ngờ hai người, thì tuyệt đối sẽ xử lý chứ không phải để cho hai người đi mà thôi, trừ khi…
Nghĩ tới đây, Ngô Dục Hành chợt hiểu ra, mặc dù Ngô Tông bọn họ ra đi, nhưng người nhà của bọn họ ở thành phố B, lão gia hoàn toàn không cần lo lắng sau khi ra đi bọn họ sẽ làm chuyện gì đó bất lợi cho Ngô gia.
Nhưng rốt cuộc là vì sao lại khiến cho ông cụ phải tách người bên cạnh hắn ra?
“Boss…” Ngô Khương nhìn Ngô Dục Hành nói, “Tôi biết nói không có tác dụng gì, nhưng chúng tôi thật sự chưa từng phản bội ngài.”
Ngô Dục Hành tin những lời này, năm đó khi gặp chuyện không may, dáng vẻ Ngô Khương và Ngô Tông liều mạng che chở hắn vẫn còn sờ sờ trước mắt.
“Cậu và Ngô Tông đã rời khỏi Ngô gia, vậy từ nay về sau không có bất cứ quan hệ gì với Ngô gia. Cha mẹ hai người vẫn luôn có người chăm sóc, hai người có thể dẫn bọn họ đi bất cứ lúc nào, mấy năm nay thân thể ông cụ không tốt, dù là chuyện gì thì cũng đã qua lâu rồi, các người có thể yên tâm.” Ngô Dục Hành dừng lại một chút, mắt nhìn Ngô Vân, Ngô Vân hiểu ý lấy từ trong túi ra hai cái thẻ đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
“Đây là bồi thường cho mấy năm nay các người tận trung với tôi.” Ngô Dục Hành đứng dậy khỏi ghế salon, cúi đầu nhìn Ngô Khương nói, “Dù sao đi nữa, cảm ơn các người năm đó đã lấy mạng tương hộ, sau này hãy tự thu xếp cho tốt.”
Vành mắt Ngô Khương nóng lên quỳ dưới đất, không nhúc nhích, cũng không xem hai tờ chi phiếu lớn bao nhiêu, hổ thẹn trong lòng càng lúc càng lớn.
Dù có phải là bất đắc dĩ hay không, cậu và Ngô Tông đều đã vi phạm lời thề năm đó là phải tận hiến Ngô Dục Hành cả đời, Ngô Dục Hành nói cảm ơn bọn họ lấy mạng tương hộ, nhưng chẳng phải bọn họ xả thân tương hộ Ngô Dục Hành thì mới được sống sót hay sao.
Đi ra từ Nam Viên, Ngô Dục Hành tựa vào ghế, một tay chống trán mình, mi tâm siết chặt lại, từng cơn sóng đau đớn truyền tới trong đầu khiến sắc mặt hắn trắng bệch, hai bên thái dương đầy mồ hôi.
“Boss, ngài có ổn không?” Ngô Vân lái xe, từ trong kính chiếu hậu nhận ra hắn không ổn, có chút lo lắng hỏi, “Có cần qua chỗ bác sĩ Trương hay không?”
“Không cần.” Ngô Dục Hành mở mắt ra, trong mắt không nhìn ra tâm tình gì, “Quay về chủ trạch.”
Nhớ lại lời lúc nãy của Ngô Khương, lo lắng trong lòng Ngô Vân càng lớn hơn, nhưng cậu chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, vòng xe lại, đổi hướng đến chủ trạch.
Ngô Dục Hành vừa mới vào chủ trạch liền thấy Ngô Vinh Xương đi ra từ bên trong, phản ứng đầu tiên khi Ngô Vinh Xương thấy hắn là rụt về sau, có lẽ ám ảnh lần trước ở bệnh viện bị hắn doạ vẫn chưa hết.
Ngô Dục Hành không rảnh rỗi để quan tâm cậu ta, đi lướt qua người cậu ta, tới chỗ ở của ông cụ trong hậu viện.
Ngô Vinh Xương nhìn bóng lưng hắn bỏ đi, thầm mắng một câu, khập khiễng bước ra ngoài.
Lúc đến gần hậu viện, bước chân Ngô Dục Hành chậm lại, trong đầu luôn nhớ lại những lời của Ngô Khương.
Hắn chưa từng nghĩ ông nội sẽ ra lệnh như vậy, tuy không hiểu rõ vì sao ông nội lại để cho Ngô Tông và Ngô Khương đi, nhưng lại có linh cảm rằng tất cả đều có liên quan với những thông tin có được từ nơi Từ Đức Châu, bởi vì tất cả đều liên quan tới mười năm trước, đều có liên quan đến hắn.
Hậu viện và chủ trạch dính liền nhau, nhưng vì sự thanh tịnh của ông cụ, sau này tách hậu viện ra một mình cách nhau một khoảng sân nhỏ, sau khi ông cụ sinh bệnh thì phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi trong hậu viện, bên cạnh chỉ có chú Triệu.
Đứng ở cửa viện, Ngô Dục Hành nhìn thấy chú Triệu đang thu dọn chăn trong ghế nằm, người kia thấy hắn, dừng động tác trong tay lại: “A Hành thiếu gia.”
Ngô Dục Hành đi tới: “Chú Triệu, ông nội đã ngủ chưa?”
“Vừa mới ngủ.” Chú Triệu gấp chăn lại, “Bên ngoài lạnh, vào trong phòng đi.”
“Không được, chỉ tiện đường tới thăm một chút.” Ngô Dục Hành liếc nhìn hướng gian phòng, “Mấy ngày nay thân thể ông nội thế nào?”
“Vô cùng tốt, hôm nay còn ra ngoài dạo, tinh thần cũng không tệ lắm.” Chú Triệu cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Ngô Dục Hành gật đầu, đè nén nghi ngờ trong lòng, “Vậy cháu về trước, ông cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Vâng.” Chú Triệu tiễn hắn tới cửa, nhìn hắn đi mới đóng cửa quay vào trong nhà.
Từ chủ trạch trở về nhà, Ngô Dục Hành mở cửa, bóng tối trong nhà khiến bước chân hắn khựng lại một chút, nhớ lại cảnh tượng lúc trước Niên Thần Dực ở đây có trễ thế nào anh cũng sẽ để đèn chờ hắn về.
Từ sau năm mới, Niên Thần Dực đến chỗ hắn không bao lâu, nhưng hắn lại giống như đã quen, theo bản năng đi tìm dấu vết Niên Thần Dực từng đợi hắn trong nhà.
Căn phòng khách trống rỗng vô cùng to lớn, khiến hắn không khỏi nhớ nhung ngôi nhà gỗ nho nhỏ ấm áp của Niên Thần Dực, so ra, chỗ đó giống nhà của hai người hơn.
Cởi áo khoác ra tiện tay ném sang một bên, Ngô Dục Hành ngã người vào trong salon, giơ tay che lại cặp mắt khô khốc, chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi.
Chuyện ông ngoại sắp đặt cái chết giả, ông nội ra lệnh cho đám người Ngô Khương, hai việc này khẳng định ít nhiều gì cũng có liên quan, cho dù sự việc còn chưa được chứng thực, nhưng trong lòng hắn có linh cảm mãnh liệt chính là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro