Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 39

Sau khi Niên Thần Dực cúp điện thoại, bên kia nhanh chóng gửi địa chỉ sang, hơn nữa còn nhận được email nhắc nhở, hiển thị bên kia gửi tài liệu liên quang tới. Anh nhìn địa chỉ trên điện thoại, sửng sốt một chút: “Huyện Đức Giang thành phố L?”

“Sao vậy?” Ngô Dục Hành cầm qua xem, “Có vấn đề gì sao?”

“Em đã từng tới chỗ này, nhưng sao lại ở đây? Quê của Từ Đức Châu là thành phố Y, lúc trước em còn đặc biệt đến đó một chuyến, người trong thôn nói ông ấy đã lâu không về, tại sao lại ở…” Niên Thần Dực đột nhiên dừng lại, bừng tỉnh, “Đây là quê của vợ ông ấy!”

Anh nhớ lại, lúc trước anh từng thấy chỗ này trong tư liệu của Từ Đức Châu, nhưng vợ của Từ Đức Châu đã qua đời nhiều năm, nên anh không có ý định sang bên đó, không ngờ Từ Đức Châu ở đấy, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hợp lý.
“Khi nào chúng ta đi?” Ngô Dục Hành thấp giọng hỏi, biết chỗ thì dễ hành động hơn.

“Ngày mai đi, huyện Đức Giang cách chỗ chúng ta hơi xa, hơn nữa không thể đi thẳng bằng máy bay, chỉ có thể tới thành phố S trước rồi chuyển sang tàu hoả.”
Niên Thần Dực suy nghĩ một chút, “Chúng ta đi về trước đã, vừa khéo trở về xem tư liệu mấy năm nay của ông ấy.”

“Được.” Ngô Dục Hành gật đầu, cuối cùng liếc nhìn phòng ngủ, cùng rời khỏi đó với anh.

Điều tra được thông tin nhân viên liên quan năm đó, vậy chứng minh rằng họ đến gần với sự thật về tai nạn khi đó thêm một bước, tâm trạng hai người đều có hơi kích động, hậu quả của việc kích động là, đêm đó Niên Thần Dực không ngủ được.

Anh nằm trên ngực Ngô Dục Hành, phấn khởi nói với hắn: “Em có hơi kích động, làm sao bây giờ? Lúc trước em điều tra không có tin tức gì, còn tưởng rằng người kia biến mất rồi chứ.”

Dáng vẻ của anh như vậy thì nào có ‘chỉ hơi’ phấn khởi, Ngô Dục Hành bật cười nói: “Không đâu, trừ khi Từ Đức Châu chết, bằng không thì sớm muộn cũng có thể tìm ra.”

“Cũng đúng, giống như anh vậy.” Niên Thần Dực nở nụ cười, “Ngô Dục Hành, trước đây em không tin có số mệnh, nhưng kể từ khi gặp lại anh, em bắt đầu tin rằng, tất cả sự vật, trời cao đều đã có an bài của mình.”

“Ừm.” Ngô Dục Hành vuốt đầu anh đáp lại, nếu là lúc trước, hắn khẳng định chỉ dè bỉu mấy chuyện như số mệnh định trước, nhưng bây giờ đã khác, với hắn mà nói Niên Thần Dực chính là số mệnh đã định.

“Đúng rồi, cho anh cái này.” Niên Thần Dực gỡ tràng hạt trên tay mình xuống, đeo lên tay hắn, “Mong là lần này nó có thể mang đến may mắn cho anh, để anh nhớ lại nhanh một chút.”

Tràng hạt được làm từ gỗ Đàn Hương tốt nhất, màu sắc phía trên tuy đã bị thời gian trôi qua gột rửa nhưng vẫn không tối màu, ngược lại còn sinh ra cảm giác lắng động năm tháng, trông vô cùng trầm ổn.

Có lẽ vì Niên Thần Dực đã mang trên người nhiều năm, nên tràng hạt ấm áp, cảm giác ôn nhuận.

Từ khi gặp lại Niên Thần Dực, Ngô Dục Hành thấy anh luôn đeo tràng hạt này trên tay, bây giờ nhìn tràng hạt chuyển sang tay mình, hắn cảm thấy tim mình đập ‘thịch thịch——’ và từ từ tăng tốc.
Xoay một hạt châu lại, hắn thật sự nhìn thấy một chữ ‘Hành’ như mình nghĩ.

“Ngô Dục Hành, cuối tuần em đi vẽ vật thực với bạn cùng lớp, có lẽ phải đi mấy ngày mới về, đừng quá nhớ em nhé.”
Dường như trong trí nhớ cũng có một thiếu niên nằm trên ngực hắn như Niên Thần Dực bây giờ, cười nói mình muốn ra ngoài vẽ vật thực.

Cậu thiếu niên nói đi một tuần, đi vẽ vật thực với bạn cùng lớp, nhưng ngày trở về lại kéo tay hắn cầm một xâu tràng hạt quý giá màu nâu sẫm, cẩn thận đeo vào tay hắn, cười khì hỏi: “Ngô Dục Hành, tặng anh một món quà, có thích hay không? Cảm ơn em thế nào đây?”

——Có thích hay không?

——Đương nhiên thích.

Ánh mắt Ngô Dục Hành từ trên tràng hạt chuyển lên người Niên Thần Dực, anh hơi cúi đầu cầm tay hắn, luồn ngón tay mình vào trong kẽ tay hắn.

Cảnh tượng mơ hồ trong trí nhớ đột nhiên trở nên rõ ràng trong nháy mắt này, khuôn mặt của cậu thiếu niên với người trước mắt hợp lại, chàng trai ngây ngô trẻ con năm đó đã trở nên chín chắn, tính cách dịu dàng như ngọc.

Niên Thần Dực đã từ một cậu thiếu niên ngây ngô trưởng thành thành một người đàn ông xuất sắc, nhưng lúc em ấy nhìn mình, tình yêu nồng nhiệt trong mắt vẫn không thay đổi.

Những ấm áp và yêu thương đong đầy trong mắt anh, chỉ liếc mắt một cái, là có thể làm cho con tim hắn ấm áp.

Tim Ngô Dục Hành đập nhanh không thôi, nắm tay anh trong bàn tay mình.
Niên Thần Dực thấy hắn không nói gì nhìn mình, hỏi: “Sao vậy?”

Ngô Dục Hành im lặng nhìn anh, dùng tay kia sờ sờ mặt anh, thấp giọng dịu dàng nói: “Anh nhớ lại rồi.”

“Nhớ lại là có ý gì… Chờ đã, anh nói gì?!” Niên Thần Dực bật dậy khỏi người hắn, kích động nói: “Lúc nãy anh nói anh nhớ lại? Em có nghe lầm hay không?”

“Không nghe lầm.” Ngô Dục Hành vui vẻ, “Anh nhớ em đến Cổ Nham Tự, mang về cho anh một tràng hạt giống hệt cái này, nó…” Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tràng hạt trên tay.

Hắn nhớ mình cũng có một tràng hạt, vậy nó ở đâu? Là do khi đó gặp tai nạn bị mất sao?

“Anh sao vậy?” Niên Thần Dực thấy hắn có chút thất thần, lắc lắc tay hắn.

“Tràng hạt em tặng anh… Hình như mất rồi.” Ngô Dục Hành áy náy nói.

“Có phải năm đó gặp tai nạn bị mất hay không? Vậy anh đeo của em là được rồi.” Niên Thần Dực không để ý nói.

“Nhưng…”

“Không nói chuyện này nữa, nói cho em nghe xem anh còn nhớ lại cái gì nữa?” Niên Thần Dực giục hắn.

Ngô Dục Hành nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tạm thời không có.”

“A…” Niên Thần Dực hơi mất mát, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại, “Có ấn tượng là chuyện tốt, quả nhiên cùng về với anh là việc đúng đắn, có lẽ không lâu sau anh sẽ từ từ nhớ lại.”

Thấy anh vui vẻ như thế, tâm trạng của Ngô Dục Hành cũng vô cùng tốt, có lẽ đến ngày nào đó mình thật sự nhớ lại tất cả không chừng. Hắn lấy tràng hạt trên tay mình xuống, kéo tay Niên Thần Dực qua đeo cho anh, Niên Thần Dực rụt tay, bị hắn nắm lại thật chặt.

Ngô Dục Hành đeo tràng hạt cho anh: “Em đeo là được rồi, nghe lời.”

Nhìn tràng hạt trở về tay mình, Niên Thần Dực không kiên trì nữa: “Vậy lần sau sẽ cho anh một cái, đúng rồi, chờ khi quay về từ huyện Đức Giang, em dẫn anh lên núi Vân Sơn chơi, biết đâu anh sẽ có ấn tượng không chừng.”

“Được.” Ngô Dục Hành không có ý kiến gì với việc đi đâu, hắn nhìn thời gian đã khuya, ngày mai hai người còn phải đi sớm, liền nói: “Nên đi ngủ.”

“Nhưng em vẫn chưa mệt.” Niên Thần Dực lại nằm lên ngực hắn, “Chỉ cần nghĩ tới việc ngày mai có thể biết được vài chuyện liên quan tới năm đó, em liền… Em đang nói chính sự với anh! Anh nghiêm túc một chút!” Anh nói rồi đưa tay ra phía sau kéo bàn tay của Ngô Dục Hành chui vào trong quần ngủ mình.

Ngô Dục Hành bị bắt tại trận cũng không thẹn, cầm lấy tay anh nói: “Ngủ, hoặc là làm chuyện khác, em chọn một cái.”

Niên Thần Dực không dám tin nhìn hắn: “Em nghiêm túc nói chuyện với anh, sao anh không đứng đắn như vậy?!”

Ngô Dục Hành nở nụ cười: “Vậy ngoan ngoãn đi ngủ…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Niên Thần Dực hôn lên môi hắn, trong lúc môi lưỡi tương giao, hắn nghe thấy Niên Thần Dực mập mờ nói: “Vậy làm chuyện khác tốt hơn.”

Ngô Dục Hành: “…”

Được lắm, đúng là Niên Thần Dực.

Ngày hôm sau ăn bữa sáng xong, hai người lên máy bay đến thành phố S, nửa giờ sau, máy bay hạ cánh ở sân bay ngoại ô thành phố S.

Vị trí địa lý của huyện Đức Giang khá xa, đi từ thành phố S chỉ có thể đi bằng hai chuyến tàu hoả đường dài. Niên Thần Dực bọn họ đặt vé tối, lúc tới thành phố S đã là buổi trưa.

Tìm chỗ ăn cơm xong, hai người đến ga tàu hoả lấy vé, sau đó mướn phòng ở khách sạn nhỏ gần đó nghỉ ngơi, tối đến ga tàu trước nửa giờ để vào trạm soát vé.

Có lẽ vì gần khai giảng, trong sảnh đợi tàu đầy người, chỗ ngồi bị chiếm hết, nơi nào cũng thấy người đứng chờ soát vé.
Niên Thần Dực bọn họ tìm một góc không chật lắm để đứng chờ, Ngô Dục Hành đẩy anh vào trong, đứng trước người anh, chắn anh khỏi những hành khách khác.

Từ chuyến xe trước vào trạm soát vé, số người đợi tàu trong sân giảm đi một phần ba, chuyến tàu của bọn họ đến muộn hơn nửa tiếng, thông báo trễ giờ vừa phát ra, hành khách chờ tàu từ sớm lập tức lên tiếng oán thán.

Thật vất vả chờ được tàu, hai người đi theo dòng người vào trạm soát vé lên xe.
Ngô Dục Hành mất đi ký ức trước kia nên không có kinh nghiệm đi tàu hoả, chỉ đi theo Niên Thần Dực tìm giường của bọn họ.

Nhìn giường nằm nhỏ hẹp chật ních, lại nhìn chiều cao của mình, hắn đột nhiên cảm thấy tối nay có chút vất vả.

Niên Thần Dực kiểm tra vé giường nằm, vừa quay đầu lại liền thấy Ngô Dục Hành cau mày nhìn cái giường trước mắt.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Niên Thần Dực đột nhiên nhớ lại lúc trước lần đầu tiên mình đi ra ngoài chơi với Ngô Dục Hành cũng đi tàu hoả giường nằm, vì quá cao, Ngô Dục Hành chen chúc trong cái giường nho nhỏ, sáng hôm sau đứng dậy liền đau cổ.

Nghĩ tới bây giờ Ngô Dục Hành cao hơn trước hai cm, khiến cho anh không khỏi bật cười.

“Cười cái gì?” Ngô Dục Hành nhét hành lý của hai người xuống dưới giường, chỉ chừa lại một túi đặt lên giường.

“Em nhớ lại trước đây chúng ta cũng đi tàu hoả đêm, lúc đó anh ngủ một đêm liền đau cổ.” Niên Thần Dực cười nói.

Ngô Dục Hành ngừng động tác ngồi xuống, cảm thấy tối nay càng khó khăn hơn.

Sự thật chứng minh Ngô Dục Hành đoán không sai, hắn cao một mét tám mươi tám, nằm trên cái giường nhỏ hẹp cảm thấy cả người không ổn, tay chân đặt ở đâu cũng thấy khó chịu.

Tàu hoả đi tới huyện Đức Giang khá cũ, giường nằm không chỉ hẹp mà còn ngắn, hắn nằm thẳng chân thì không ổn, treo lơ lửng bên ngoài thì hơi khó chịu, chỉ có thể đổi thành kiểu nghiêng người, hơi cong chân lên.

Vừa nghiêng người đúng lúc nhìn thấy Niên Thần Dực nằm đối diện hắn, đang nhìn hắn, khoé miệng cong cong mỉm cười, thấy hắn nhìn sang còn hỏi: “Có khó chịu không?”

Khó chịu? Đúng là khó chịu.

Ngô Dục Hành chỉ chỉ chân mình, nói rõ toàn bộ: “Nhìn là biết.”

“Chịu một đêm là được rồi, ngày mai đổi giường lớn cho anh.” Niên Thần Dực cười nói.

“Ừm.” Ngô Dục Hành không nói đúng cũng chẳng nói sai ừ một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, bọn họ nằm ở giường trên, đỉnh đầu là trần xe, hắn phải cố gắng khom người mới không bị đụng đầu.

Niên Thần Dực nhìn thấy hắn ngồi dậy liền nói: “Đi toilet sao? Trong toa này không có, em dẫn anh đi.”

“Không đi.” Ngô Dục Hành nói rồi nghiêng người qua bên anh, duỗi tay cầm áo khoác đặt trên đầu giường của hắn lên, giũ ra đắp lên chăn của anh, tiện tay chỉnh chăn lại cho anh, “Tối lạnh, đừng để bị cảm.”

Niên Thần Dực im lặng nhìn hắn, Ngô Dục Hành chỉnh sửa xong rút tay lại chuẩn bị quay về giường mình, Niên Thần Dực đột nhiên vươn một tay ra từ trong chăn kéo hắn lại.

Khi này đúng lúc vào đường hầm, trong toa lập tức tối om, trong bóng tối, Ngô Dục Hành cảm giác được có một bờ môi mềm mại ấm áp dán lên mặt mình, sau đó chuyển sang môi mình, dán lên đó nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ngủ ngon.” Bên tai truyền tới tiếng cười dịu dàng của Niên Thần Dực.

Tàu hoả đi qua đường hầm, trong toa xe sáng lại, Niên Thần Dực đã về giường mình nằm xuống, trong mắt tràn đầy vui vẻ nhìn hắn.

Ngô Dục Hành vươn tay sờ môi mình, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay xoa xoa đầu anh: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Niên Thần Dực cười nói.
Sau khi trong toa tắt đèn, âm thanh vốn có hơi ầm ĩ từ từ chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tàu hoả ‘xình xịch xình xịch——’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro