CHƯƠNG 31
Niên Thần Dực biết Ngô Dục Hành đang nhìn mình, nhưng anh không ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản nói tình trạng lúc trước của mình cho bác sĩ Trương nghe, trong đó còn che giấu một vài chi tiết.
Bác sĩ Trương biết anh cố tình giấu giếm, nhưng cũng không vạch trần anh, dù sao xem từ mạch tượng, cơ thể Niên Thần Dực suy yếu đến mức này không phải chỉ vì trầm cảm mà thôi. Ông hỏi một vài sự việc có liên quan với bệnh, lại hỏi Niên Thần Dực uống thuốc gì, có phản ứng gì, bây giờ còn uống thuốc hay không.
Niên Thần Dực lắc đầu: “Ngoại trừ thỉnh thoảng có uống thuốc ngủ ra, không uống những loại thuốc khác.” Anh ngừng uống thuốc cũng đã có hơn một năm, nhưng thỉnh thoảng còn mất ngủ, cho nên cần phải nhờ vào thuốc để chìm vào giấc ngủ.
“Dùng thuốc ngủ bao lâu?” Bác sĩ Trương hỏi.
“Bảy tám năm gì đó.” Niên Thần Dực nói.
Bác sĩ Trương gật đầu, viết một vài vấn đề tỉ mỉ lên bệnh án, còn nói: “Không ngại tôi cho cậu vài phần thuốc tịnh dưỡng?”
Niên Thần Dực đang muốn nói, Ngô Dục Hành bên cạnh liền nói trước: “Không ngại.”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực nuốt lại lời từ chối, gật đầu với bác sĩ Trương nói: “Không sao, làm phiền ngài.”
“Không phiền.” Bác sĩ Trương cười nói, gọi trợ lý vào đưa đơn thuốc để cậu đi lấy thuốc.
Bác sĩ Trương lấy mười ngày thuốc Đông y cho Niên Thần Dực, lại dặn dò một vài chuyện cần phải chú ý trong thời gian uống thuốc, sau đó đưa hai người ra phòng khám.
“Cảm ơn bác sĩ Trương.” Niên Thần Dực đứng trước cửa phòng khám nghiêm túc nói lời cảm ơn.
“Nếu dược hiệu có cái gì không ổn thì nhớ tới tìm tôi, nếu không có thì uống xong quay lại tái khám.” Bác sĩ Trương nói.
“Vâng.” Niên Thần Dực gật đầu.
“Cả cậu nữa.” Bác sĩ Trương nói với Ngô Dục Hành.
“…” Ngô Dục Hành mặt không thay đổi, “A.”
Sau khi hai người đi, bác sĩ Trương đứng trước cửa một chút, lắc đầu nhìn hướng bọn họ đi: “Nên tới sẽ tới, có ngăn cũng không ngăn được.”
“Sư phụ, thầy đang nói gì vậy?” Trợ lý hỏi.
“Cậu không hiểu đâu.” Bác sĩ Trương khoát khoát tay, xoay người quay vào phòng khám.
Ngô Dục Hành không biết chân trước mới dẫn Niên Thần Dực đi khám bác sĩ, chân sau đã bị người khác chụp hình.
Sau khi đi, hai người ăn cơm trước, tối qua Niên Thần Dực ngủ muộn, tinh thần không tốt lắm, ăn cơm xong thì lái xe về thẳng nhà.
Về đến nhà, Ngô Dục Hành dặn Niên Thần Dực đi ngủ, còn mình lấy thuốc vào bếp, Niên Thần Dực đi theo hắn.
Ngô Dục Hành lấy thuốc ra bỏ vào trong chén dùng nước lọc một lần, sau đó bỏ vào siêu thêm nước, dùng lửa nhỏ nấu từ từ.
“Động tác của anh lưu loát như làm hàng ngày vậy.” Niên Thần Dực trêu ghẹo nói.
“Không phải việc gì khó.” Ngô Dục Hành rửa tay, ngẩng đầu nói với anh: “Anh ở đây canh chừng là được, lát nữa anh gọi em.”
“Uống rồi ngủ, bây giờ vẫn chưa mệt.” Niên Thần Dực tựa vào khung cửa không chịu đi.
Ngô Dục Hành nhìn anh: “Vậy thì tốt, anh có việc muốn hỏi em.”
“Anh nói đi.”
“Hôm nay em nói với bác sĩ Trương…”
“Trời ạ!” Niên Thần Dực cắt lời hắn, vỗ vỗ đầu mình, “Bức tranh hôm qua em vẽ còn chưa xong, anh coi chừng lửa trước, đừng nấu khô!” Nói xong chạy lên phòng vẽ.
“…” Ngô Dục Hành nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cười lạnh một tiếng, dù sao cũng có nhiều thời gian.
Sau khi nấu thuốc xong, Ngô Dục Hành lên phòng vẽ tìm Niên Thần Dực. Niên Thần Dực vừa vẽ vừa gọi điện thoại, giọng nói nghe như tâm trạng rất tốt, vì đưa lưng về phía cửa nên anh không phát hiện Ngô Dục Hành tới, Ngô Dục Hành cũng không quấy rầy anh, tựa vào cửa chờ anh gọi xong.
Người đang nói chuyện điện thoại với Niên Thần Dực là Trần Trạm, hai người trò chuyện một hồi, không tránh khỏi lại nói tới chuyện của Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực cười nói: “Tạm thời anh ấy vẫn chưa nhớ lại… Đương nhiên muốn anh ấy nhớ lại, nhưng thật sự thì không nhớ ra cũng chẳng có vấn đề gì, bây giờ chúng tôi cũng rất tốt… Biết rồi, nhất định ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Trần, được rồi, trước cứ như vậy, quay về sẽ mời cậu ăn cơm.”
Anh cúp điện thoại đặt sang một bên, tiếp tục hoàn thành bức tranh trên tay.
Ngô Dục Hành đi tới đứng sau lưng anh, phát hiện ra anh đang vẽ mình. Nhìn gương mặt của mình thành hình dưới ngòi bút của anh, trong lòng có cảm giác kỳ diệu.
Lồng ngực đang căng ra, như được thứ gì đó rót đầy.
“Nấu xong rồi?” Niên Thần Dực vừa vẽ vừa hỏi hắn.
“Ừm.” Ngô Dục Hành nhìn rồi hỏi, “Sao đột nhiên lại vẽ anh?”
“Cái này…”
Niên Thần Dực dừng bút quay đầu lại nhìn hắn, dùng một đầu khác của bút chì chấm nhè nhẹ lên trán hắn, sau đó từ từ đi thẳng xuống, bắt đầu từ chân mày chầm chậm miêu tả ngũ quan của hắn, lướt qua chóp mũi dừng lại ở vị trí dưới môi.
Anh đối diện với ánh mắt dịu dàng chứa đầy ý cười của Ngô Dục Hành, nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì anh là người đẹp nhất em từng vẽ.”
… Được lắm, lại thành công trêu ghẹo anh.
Ngô Dục Hành đưa tay cầm lấy cây bút của anh, nhàn nhạt nói: “Khen anh cũng phải uống thuốc.”
“Anh đúng là không lãng mạn.” Niên Thần Dực bật cười, thu bút lại cất, đứng lên ra khỏi phòng vẽ với hắn.
Lâu rồi Niên Thần Dực không uống thuốc Đông y, vị đắng kích thích đầu lưỡi, anh nhíu mày để làm tiếng trống khiến tinh thần hăng hái hơn, uống hết chén thuốc, cả gương mặt đều nhăn lại, khổ sở nói: “Vị đắng quá, tất cả thuốc lúc trước em uống cộng lại đều thua nó.”
Ngô Dục Hành cho anh một viên kẹo trái cây: “Đổi vị.”
Niên Thần Dực bắt lấy bàn tay cầm viên kẹo của hắn ngậm vào miệng, vị ngọt làm tan vị đắng trong miệng mới tốt hơn một chút.
Ngô Dục Hành đưa tay xoa xoa mi tâm của anh: “Thuốc đắng dã tật.”
Niên Thần Dực kéo tay hắn xuống nắm lấy nó, cười nói: “Ngô Dục Hành, cách nói bây giờ của anh giống hệt như một cụ già vậy, anh không uống nên khẳng định không biết đắng thế nào.”
Ngô Dục Hành không thay đổi: “Đắng cũng phải uống.”
Niên Thần Dực ồ một tiếng, đột nhiên ôm mặt hắn, tiến tới hôn hắn, đầu lưỡi nhanh chóng lướt một vòng trong miệng hắn sau đó lui ra, cười như chú mèo trộm được cá.
Trong miệng Niên Thần Dực còn viên kẹo vẫn chưa nhai hết, mang đến một vị ngọt cho Ngô Dục Hành, vị ngọt này còn mang theo chút mùi thuốc Đông y không dễ nhận ra, tạo nên một mùi vị kỳ lạ.
Niên Thần Dực hôn lén thành công, tâm tình khoái chí nói: “Là đắng hay ngọt?”
Ngô Dục Hành xoa xoa đôi môi bị anh hôn, đột nhiên xoay người một cái đè anh xuống salon, nói “Quá nhanh nếm không được” rồi lập tức cúi đầu chặn miệng anh.
Lần này Ngô Dục Hành cẩn thận nếm hết mỗi một nơi trong miệng anh, nửa viên kẹo trái cây cuối cùng hoà tan giữa môi lưỡi của hai người, hương vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Hôn người ta đến nghiện, Ngô Dục Hành mới buông tay anh ra, hài lòng nói: “Ngọt.”
“…” Niên Thần Dực nằm trên ghế salon chậm rãi nói: “Tự làm bậy không thể sống.”
Khoé môi Ngô Dục Hành khẽ cong lên, kéo anh dậy, sửa lại mái tóc bị mình làm rối của anh: “Được rồi, đi ngủ.”
“Cùng ngủ sao?” Niên Thần Dực hỏi.
“Em đang mời anh?” Ngô Dục Hành nhướng mày.
Niên Thần Dực khẽ cười, đỡ vai hắn quỳ xuống hai bên chân hắn: “Em đã nói rõ vậy rồi, anh còn muốn hỏi?” Nói rồi anh cúi đầu đặt môi mình lên môi Ngô Dục Hành, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm lên môi hắn, từ từ miêu tả dáng môi, sau đó cạy đôi môi ra luồn đầu lưỡi vào trong.
Ngô Dục Hành tựa vào salon, hai tay ôm eo anh, mặc cho anh chơi đùa trong miệng mình, thỉnh thoảng hôn trả lại anh mấy cái, lúc tay Niên Thần Dực trượt vào trong quần áo mình, hắn nắm lại cổ tay anh, ánh mắt hơi sầm xuống nhìn anh: “Đừng đùa với lửa.”
Hắn nắm rất lỏng, Niên Thần Dực tránh thoát một cách đơn giản, hai tay nắm áo len của mình vén lên rồi cởi ra vứt sang một bên, trên người chỉ còn lớp áo lót mỏng manh trong cùng, cúi đầu đặt trán mình lên trán Ngô Dục Hành, khẽ nói: “Anh không muốn sao?”
… Anh không muốn thì không phải đàn ông.
Trong lòng Ngô Dục Hành thầm mắng một câu, đưa tay đè eo anh, ép anh vào trong lòng mình, còn hung hăng hôn lên môi anh.
Nụ hôn lần này khác với nụ hôn ngọt ngào lúc nãy, hai bên đều vội vàng, đầu lưỡi mút mát quấn lấy nhau phát ra tiếng nước bọt tương giao.
Tay Ngô Dục Hành luồn vào trong quần áo của Niên Thần Dực, đặt phía sau lưng anh, da thịt chỗ đó căng mịn trắng trẻo, cảm giác vô cùng tốt đẹp, khiến cho hắn không khỏi di chuyển vỗ về thắt lưng.
“Ưm…” Niên Thần Dực khẽ hừ một tiếng, hơi lùi lại thở dốc hai cái rồi nghênh đón ngậm môi hắn.
Ngô Dục Hành bị âm thanh như rên rỉ này của anh trêu chọc khiến cho dừng động tác trên tay lại một lát, ngay sau đó đi xuống luồn vào lưng quần anh, bàn tay đặt lên cái mông thịt vểnh vểnh chậm rãi xoa nắn.
Niên Thần Dực vừa cúi đầu hôn hắn, vừa đưa tay cởi thắt lưng hắn.
Ngay lúc hai người đang thoả thích tập trung, chuẩn bị chuyện phải xảy ra thì di động đặt bên cạnh ghế salon vang lên, tiếng chuông đồn dập cắt ngang bầu không khí đang kiều diễm mờ ám của hai người.
Niên Thần Dực quay đầu nhìn lướt qua: “Là Ngô Vân.”
“Không cần để ý cậu ta.” Ngô Dục Hành khẽ cắn cổ anh, để lại kí hiệu mới bên cạnh dấu hôn tối qua, hắn thích trên người Niên Thần Dực có dấu vết của mình.
Điện thoại vang xong rồi tự dừng lại, Niên Thần Dực vùi đầu vào động tác lúc nãy, mở được thắt lưng của hắn lại cởi nút quần, hai tay vừa mới đụng vào khoá kéo liền nghe thấy di động vang lên lần nữa, anh liếc nhìn, vẫn là Ngô Vân.
“Có lẽ cậu ấy có chuyện gấp cần tìm anh.” Niên Thần Dực dừng động tác trên tay lại, khom lưng lấy di động giúp hắn, kéo lại quần áo của mình ngồi sang bên cạnh.
Đột nhiên bị cắt đứt trong lúc quan trọng, sắc mặt Ngô Dục Hành không tốt lắm, lạnh mặt nghe điện thoại: “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng.”
“Tôi có!” Ngô Vân không hiểu cơn giận của hắn đến từ đâu, “Chuyện rất quan trọng!”
“Nói.” Ngô Dục Hành lười nhiều lời với cậu, một cánh tay còn trống kéo chăn khoác lên người Niên Thần Dực, trên người Niên Thần Dực chỉ mặc áo lót, anh nhận lấy tấm chăn khoác lên vai.
“Đã điều tra được tư liệu của Niên thiếu.” Ngô Vân nói, “Bây giờ tôi mang qua cho ngài sao?”
“Đưa sang đây.” Ngô Dục Hành nói rồi cúp điện thoại, nói với Niên Thần Dực, “Anh có việc phải xử lý, bây giờ Ngô Vân tới.”
Niên Thần Dực gật đầu: “Vậy em lên lầu rửa mặt.” Nói xong cầm áo len bên cạnh lên lầu, mới đi được hai bước thì dừng lại, ánh mắt lướt qua nửa người dưới của Ngô Dục Hành, nhắc nhở hắn, “Em đề nghị anh xử lý chỗ đó trước khi Ngô Vân tới.”
“…” Ngô Dục Hành nhìn anh lên lầu, đột nhiên có cảm giác tốn hơi thừa lời.
Lúc Ngô Vân tới, đúng lúc Niên Thần Dực xuống lầu lấy đồ, nghe tiếng chuông cửa liền mở cửa cho cậu: “Cậu đến rồi.”
“Chào Niên thiếu.” Ngô Vân chào, “Boss có ở đây không?”
“Ở thư phòng trên lầu.” Niên Thần Dực cùng lên lầu với cậu, uống thuốc xong anh có hơi mệt mỏi, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Ngô Vân thấy anh đi vào phòng Ngô Dục Hành, trong lòng hoảng sợ, cảm thấy tốc độ tiến triển của hai người này quá nhanh khiến cho cậu không hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro