CHƯƠNG 29
Lúc môi Ngô Dục Hành đè lên, mắt Niên Thần Dực hơi trợn to, ngây ngốc nhìn hắn.
Anh chỉ muốn đòi một chút lợi lộc thôi, không ngờ lại tạo ra một phần thưởng lớn.
“Nhắm mắt lại.” Ngô Dục Hành hơi lùi lại một chút, đặt chóp mũi mình lên mũi anh dụ dỗ.
Ở cự ly gần như vậy, hơi thở của hắn phả lên khoé môi Niên Thần Dực, mang theo sự hấp dẫn mờ ám, còn khiến người ta tê dại hơn cả cái hôn môi lưỡi quấn nhau của tối qua.
Xa nhau mười năm, Niên Thần Dực chưa từng thân mật với ai như vậy, huống chi người trước mắt này còn là người mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm.
Bàn tay của Ngô Dục Hành đang đặt trên mặt anh lúc này như có lửa, gần như đốt cháy cả người anh.
Muốn thân mật hơn chút nữa.
Trong lòng anh nghĩ vậy, chủ động đưa tay ôm cổ Ngô Dục Hành, hơi ngẩng lên, đôi môi đã tách ra của hai người lại lần nữa dán vào nhau.
Anh chủ động khiến cho Ngô Dục Hành hơi dừng lại, ngay sau đó hắn đảo khách thành chủ, ngậm lấy môi anh, sau khi mút mầy lần mới đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, làm nụ hôn này sâu thêm.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, tay Ngô Dục Hành khẽ vuốt ve má Niên Thần Dực, đầu lưỡi luồn vào trong miệng, liếm mút cái lưỡi mềm mại của anh, trao đổi nước bọt của nhau làm phát ra tiếng ‘chụt chụt’ ướt át.
Môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra âm thanh mờ ám khiến cho Niên Thần Dực có hơi xấu hổ nhưng cũng không nỡ buông Ngô Dục Hành ra. Một tay anh câu lấy cổ Ngô Dục Hành, một tay đỡ hông hắn, khẽ nhếch miệng mặc cho đầu lưỡi của hắn quấy nhiễu trong miệng mình, nước bọt không kịp nuốt xuống trượt qua khoé môi, kéo ra một sợi tơ bạc, lại nhanh chóng bị liếm đi.
“Thích không?” Ngô Dục Hành khẽ hôn lên môi anh, thấp giọng hỏi.
“Thích lắm.” Niên Thần Dực chỉ nói hai chữ, rồi lại ngẩng lên hôn hắn.
Hôn hôn mấy cái lại biến thành nằm trên giường, Ngô Dục Hành đè trên người anh, môi lưỡi ấm áp trượt đến cổ, mút ra từng kí hiệu màu đỏ ở đó.
Niên Thần Dực ôm hông hắn, hơi ngửa đầu lên, cảm giác tê dại ở cổ làm cho anh khẽ rên rỉ, phát ra giọng mũi như sung sướng.
Âm thanh này của anh khiến cho Ngô Dục Hành dừng động tác lại một chút, ngay sau đó lại chặn miệng anh.
Nụ hôn lần này có hơi thô lỗ, cuối cùng Niên Thần Dực chỉ có thể túm tay áo Ngô Dục Hành bảo ngừng lại.
Mùi vị được hôn anh rất tốt, Ngô Dục Hành có hơi không ngừng lại được mà mút môi dưới anh mấy cái mới lùi lại, cúi đầu nhìn anh.
Vì đang thở dốc nên mặt Niên Thần Dực hơi ửng đỏ, nhưng đôi môi bị mút quá độ còn đỏ hơn thế, mang theo sự mê hoặc trần trụi, đã thế anh còn không tự chủ được dùng lưỡi liếm khoé môi mình, khiến cho con ngươi của Ngô Dục Hành càng sâu hơn, bàn tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của anh, nói: “Đừng kích thích anh.”
“Hửm?” Niên Thần Dực không hiểu nên nhìn hắn.
Ngón cái của Ngô Dục Hành dời lên phía trước, đặt lên khoé môi ướt át của anh, mờ ám xoa xoa mấy cái.
Ngón tay thô to vuốt ve lên đôi môi mềm, nhiệt độ trên tay hắn khiến Niên Thần Dực có chút mơ màng, lúc nãy anh chỉ cảm thấy môi mình bị mút hơi tê nên liếm môi theo bản năng, không ngờ trong mắt Ngô Dục Hành lại là kích thích.
… Người này quá háo sắc.
“Khụ.” Anh giả vờ ho một tiếng, đẩy Ngô Dục Hành, “Anh nặng quá.”
Ngô Dục Hành dùng tay chóng mình lên, nhìn đôi tai đỏ bừng của Niên Thần Dực, đột nhiên rất tò mò trước đây lúc mình hôn em ấy, có phải em ấy cũng phản ứng như thế này hay không, vậy nếu mình tiến gần hơn một bước, em ấy sẽ có phản ứng gì…
Nghĩ đến đây, hắn có cảm giác như trong bụng có ngọn lửa đang cháy.
… Bình tĩnh chút nào, cơ thể em ấy vẫn chưa tốt hoàn toàn.
Ngô Dục Hành thầm nói trong lòng, đưa tay ra kéo anh lên khỏi giường, nhịn không được lại cúi đầu hôn lên môi anh thêm một cái, nói “Ngủ ngon” rồi đứng dậy rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại giúp anh.
Sau khi hắn đi, Niên Thần Dực yên lặng ngồi một hồi, trên mặt không có biểu cảm gì, ra vẻ lão tăng đang ngồi thiền.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên xoay người một cái, nhào vào chăn.
“… Thật sự là sắp cứng, nhất định là do ăn chay quá lâu.” Niên Thần Dực chôn mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.
Anh nằm sấp trên giường hồi lâu, sau đó đứng dậy cởi áo khoác vứt lên băng ghế bên cạnh, chui vào trong chăn.
Được tấm chăn ấm áp bao quanh, thần kinh căng thẳng suốt hai ngày nay được thả lỏng, Niên Thần Dực nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Có lẽ hai ngày nay nhớ lại hơi nhiều chuyện, nên cảnh trong mơ cũng đưa anh về ngày mà Ngô Dục Hành gặp chuyện không may vào năm đó
——
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin…”
Niên Thần Dực nhấn tắt điện thoại, có chút không yên tâm nhìn giá vẽ trước mắt, ngay cả bạn cùng lớp bên cạnh đang nói chuyện với cậu mà cậu cũng không chú ý, mãi đến khi người kia đẩy cậu một cái, cậu mới hồi thần: “Cái gì?”
“Tớ đang nói cậu đấy, không phải lúc trước nói cuối tuần tổ chức leo núi vẽ vật thực sao? Cậu có muốn đi không?” Bạn cùng lớp hỏi.
Nếu như là bình thường, Niên Thần Dực sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng từ tối qua cậu không liên lạc được với Ngô Dục Hành, điện thoại lẫn tin nhắn đều không được trả lời, bây giờ trong lòng đang lo lắng không yên, cũng không có tâm trạng gì để đi vẽ vật thực, lại nói: “Mình có việc, các cậu đi đi.”
“Chuyện gì?” Bạn cùng lớp hỏi.
“Trong nhà có việc, mình về trước.” Niên Thần Dực tuỳ tiện nói một câu cho có lệ, thu dọn dụng cụ vẽ tranh ra khỏi phòng vẽ.
Về đến nhà, Niên Thần Dực gọi điện thoại cho Ngô Dục Hành, vẫn là báo không liên lạc được, nghe giọng nữ máy móc lạnh lẽo trong điện thoại, trong lòng cậu có chút bất an quái lạ.
Lúc trước Ngô Dục Hành đi công tác tuy cũng có khi không liên lạc được, nhưng chưa từng khiến cho cậu tinh thần không yên như lần này.
“Có lẽ chỉ là điện thoại hết pin.” Cậu tự an ủi mình, nhưng lại nhanh chóng loại bỏ khả năng này, từ tối hôm qua đến xế chiều hôm nay đã là mười mấy tiếng đồng hồ, cho là lúc đó điện thoại hết pin thì bây giờ cũng phải sạc rồi chứ?
“Hoặc là có chuyện trì hoãn.” Cậu tìm cớ lung tung, nhưng cũng biết không quá chắc chắn, theo như lộ trình, Ngô Dục Hành phải về từ tối qua rồi, dù có chuyện làm trễ nãi thì cũng sẽ nói trước cho cậu biết.
Càng nghĩ càng thấy bất an, cậu thật sự không ngồi yên được, trở về phòng gọi điện thoại cho người đi công tác chung với Ngô Dục Hành, may mà điện thoại của người kia liên lạc được.
“Xin chào, em là Niên Thần Dực, em trai của Ngô Dục Hành.” Cậu tự giới thiệu đơn giản rồi giải thích mục đích, “Em không liên lạc được với anh ấy, mọi người có ở cùng anh ấy không ạ?”
“Tối qua anh Hành về rồi!” Bên kia nói.
“Tối qua?” Niên Thần Dực sửng sốt một chút, hỏi thăm người kia vài tình hình cụ thể rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tim Niên Thần Dực nặng trĩu, người kia nói tối qua Ngô Dục Hành đã về, theo lộ trình thì sáng nay về tới, nhưng giờ đã là buổi chiều mà vẫn không thấy người đâu.
Trừ khi…
“Không đâu.” Niên Thần Dực lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ bất an trong đầu, “Nhất định là tối qua mình không nghỉ ngơi tốt nên suy nghĩ lung tung, mình phải đi ngủ một chút, biết đâu ngủ một giấc rổi anh ấy sẽ về.”
Nghĩ như vậy, nhưng bất an trong lòng không tan biến đi chút nào, cậu lấy bản ghi chú dưới bàn trà xé một tờ, viết lên trên để Ngô Dục Hành có về thì gọi cậu dậy, sau đó dán tờ ghi chú lên bàn trà, về phòng nghỉ ngơi.
Trong lòng không ngừng an ủi mình, Niên Thần Dực nằm trên giường trằn trọc rất lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ cũng không yên, cuối cùng bị cảnh trong mơ làm cho tỉnh dậy, bật khỏi giường, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Trong phòng tối đen như mực, ngoài ban công là màn đêm với những chấm sao nhỏ, chứng minh đã đến tối.
Cậu tựa vào giường từ từ bình tĩnh lại, lấy di động bên cạnh qua xem mấy giờ, vừa mới lấy điện thoại trong tay lại vang lên, cuộc gọi đến hiển thị là một số lạ.
“Alô, xin chào.” Cậu nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Niên Thần Dực tiên sinh không ạ?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ trong trẻo.
Chẳng biết tại sao, trong giây phút nghe thấy giọng của người kia, tim cậu đột nhiên nhảy một cái, giống như có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra.
Cậu đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Là tôi, còn chị là…”
“Chào Niên tiên sinh, chúng tôi là bệnh viện thành phố, xin hỏi ngài có biết một người là Ngô Dục Hành tiên sinh không ạ?” Bên kia hỏi.
“Bệnh viện thành phố?” Tim Niên Thần Dực khẽ nảy lên, hất chăn xuống giường, “Anh ấy thế nào?”
“Sáng hôm nay ở ngoại ô có xảy ra tai nạn xe, hai người chết một người bị thương, theo giám định thì một người chết trong đó là Ngô Dục Hành…”
Bước chân đi ra ngoài của Niên Thần Dực dừng lại, điện thoại tuột khỏi tay, kim loại va chạm vào sàn nhà phát ra tiếng ‘cạch’, cũng trong nháy mắt đó, cậu nghe thấy trong ngực mình có tiếng tan vỡ của cái gì đó.
Cậu không biết mình đến bệnh viện thành phố bằng cách nào, cũng không biết mình đến nhà xác thế nào dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, chỉ nhớ lúc mình tỉnh lại thì đã quỳ gối bên cạnh chiếc giường thi thể trắng.
Cậu quỳ ở đó cả đêm, ngày hôm sau ngoại trừ bác sĩ, còn có cảnh sát tới, từ thông tin mà bọn họ mang tới, cậu biết được tai nạn xảy ra vào sáng sớm ngày hôm trước, xe của Ngô Dục Hành va chạm với một chiếc xe tải bị mất lái, xe cháy, người được đưa tới bệnh viện đã tắt thở, hơn nữa toàn thân bị bỏng nặng, ngay cả mặt mũi cũng không thể phân biệt.
Nếu không thể phân rõ mặt mũi, vậy có chứng cớ gì chứng minh người chết chính là Ngô Dục Hành? Cậu hỏi như vậy.
Bệnh viện giải thích là vì không thể xác định nên mới không gọi cho cậu trước, hôm nay xác nhận không xác định lầm, nên liên hệ cho cậu sang đây nhận thi thể.
Trong nhà xác có mở máy điều hoà, nhiệt độ khá thấp, Niên Thần Dực mặc áo ngắn tay, sắc mặt trắng bệch, quỳ trên sàn nhà trong thời gian dài nên đầu gối cứng ngắc, nhưng với cậu mà nói bây giờ đầu cậu còn cứng hơn, có cảm giác như toàn bộ đều gỉ sét không thể xoay chuyển được.
Rõ ràng Ngô Dục Hành mới đi không tới một tuần, lúc đi còn khoẻ mạnh, tại sao khi về lại trở thành một cái xác chết?
“Ngô Dục Hành…” Niên Thần Dực mở miệng nói, do không lên tiếng quá lâu, giọng cậu hơi khàn, “Anh có thể nghe em nói không?”
Sau khi nói xong câu đầu tiên, toàn bộ linh kiện trong cơ thể cậu như từ từ hoạt động lại, đầu lưỡi cứng ngắc cũng từ từ khôi phục sự linh hoạt: “Tối hôm qua sao không nghe điện thoại? Em nghe nói tối qua anh vội vàng chạy về, thật ra anh không cần vội như vậy, em ở nhà một mình rất tốt, anh xem, chẳng phải bây giờ em rất tốt sao?”
Thi thể đang đắp vải trắng trước mắt không hề tức giận chút nào, trong căn phòng trống rỗng không có ai trả lời cậu, xung quanh là tử khí lạnh lẽo, có vẻ u ám kỳ quái, nhưng cậu như không có cảm giác gì với chuyện này, chỉ lo nói: “Bạn cùng lớp hẹn em cuồi tuần đi vẽ vật thực, em từ chối. Chẳng phải chúng ta đã nói là phải đi thăm Liễu Trần đại sư sao? Em đã sắp xếp xong lộ trình rồi, chúng ta đến cổ tự thắp nhan trước, sau đó đến cổ trấn chơi một chút, tối nay em về đặt vé.”
“Đúng rồi, không phải chúng ta nói là muốn mở làng du lịch sao? Em đã vẽ xong bản thiết kế rồi, anh có muốn xem chút hay không?”
“Mấy hôm trước không có anh ở đây, có một phòng triển lãm tranh hẹn em đến tham gia lễ khai trương của bọn họ, em đi theo họ xin hai vé, chúng ta cùng đi nhé.”
“Không phải anh nói muốn tặng quà cho em sao? Ở đâu rồi?”
“Quên đi, em không muốn quà nữa, anh nói chuyện với em một chút là được rồi.”
Cậu nói rất nhiều, giọng nói ngày càng thấp, cuối cùng cổ họng như bị chặn không thể phát ra tiếng, cậu bụm miệng cúi người xuống, đau khổ nức nở, hai vai run rẩy dữ dội, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, tạo ra những vệt nước loang lổ.
Tiếng khóc bị đè nén quanh quẩn trong căn phòng âm u lạnh lẽo, cậu đưa tay ôm lấy một ngón tay lở loét lộ ra mép tấm vải trắng, nắm lấy thật chặt, giống như van xin nó: “Anh nói chuyện với em đi…”
Vậy mà người yêu thương ôm cậu vào lòng khi cậu chỉ mới đỏ khoé mắt, bây giờ lại không đáp lại cậu câu nào dù nước mắt cậu đã ướt hết cả quần áo.
…
“!!” Niên Thần Dực mở bừng mắt, bóng tối trong phòng khiến anh hơi thất thần.
Tiếng khóc không đè nén được của mình trong nhà xác năm đó như vẫn còn ở bên tai, thi thể với khuôn mặt không rõ còn sờ sờ trước mắt, đập mạnh vào khiến cho đáy lòng anh nôn nóng bất an.
“… Là mơ.” Anh lầm bầm nói, đưa tay ra ấn lên ngực trái đang điên cuồng không thôi.
Cảnh trong mơ tuy đã kết thúc, nhưng chỗ trống và tiếng gào thét trong lòng vẫn còn tiếp tục, chỗ đó không ngừng gọi tên một người.
—— Ngô Dục Hành.
Không có chút do dự, anh vén chăn xuống giường ra khỏi phòng, đến phòng của Ngô Dục Hành.
Đứng trước cửa, anh hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa phòng.
Kể từ năm đó gặp chuyện không may, giấc ngủ của Ngô Dục Hành vẫn không tốt lắm, thậm chí năm đầu tiên tỉnh lại hắn gần như rất khó ngủ, dù mấy năm nay đã điều dưỡng tốt hơn nhiều, nhưng giấc ngủ vẫn không sâu, chỉ cần bên cạnh có chút tiếng động thôi cũng bị đánh thức dễ dàng, cho nên Niên Thần Dục vừa mới gõ cửa hắn liền tỉnh dậy.
Trong nhà chỉ có hai người là hắn và Niên Thần Dực, cho rằng người kia có việc gấp, hắn không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy mở cửa, thấy Niên Thần Dực mặc đồ ngủ đứng trước cửa phòng mình, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Ngô Dục Hành tưởng rằng anh có chỗ nào khó chịu, đưa tay sờ trán của anh, cảm giác có hơi lạnh, “Bên ngoài lạnh, vào trước đã…”
“Tối nay em có thể ngủ chung với anh không?” Niên Thần Dục cắt lời hắn.
Ngô Dục Hành: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro