CHƯƠNG 23
Ngô Dục Hành nói câu này không đầu không đuôi, nhưng trong nháy mắt Niên Thần Dực hiểu ý của hắn.
Nếu Trần Trạm có thể điều tra thông tin của Ngô Dục Hành, vậy làm sao Ngô Dục Hành không điều tra chính anh, nhưng anh không ngờ Ngô Dục Hành lại nghĩ rằng anh xem hắn thành người khác.
Hai người một đứng một ngồi, Ngô Dục Hành hoàn toàn dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, hắn mím chặt môi, trong mắt đè nén lửa giận sắp bộc phát.
Cảm giác đau đớn ở cằm khiến Niên Thần Dực khẽ nhíu mày, “Anh buông ra trước…”
Anh còn chưa nói hết, trước mắt bị bóng tối bao trùm, ngay sau đó Ngô Dục Hành dùng miệng lấp kín môi anh.
Niên Thần Dực bị Ngô Dục Hành đè xuống ghế salon, bàn tay bóp cằm anh chợt dùng sức, khiến anh hơi hé miệng, đầu lưỡi của Ngô Dục Hành không chút kiêng kị đâm vào trong.
Không giống với nụ hôn khẽ tối qua của Niên Thần Dực, Ngô Dục Hành hôn rất mãnh liệt, đầu lưỡi khuấy động trong khoang miệng anh, hai ngón tay bóp hai bên miệng anh, khiến anh không thể nào từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng chấp nhận.
Đây là một nụ hôn không chút dịu dàng, mang theo cơn giận cuồng phong bão táp, công thành chiếm đất trong miệng anh.
Niên Thần Dực trợn to hai mắt, trong miệng phát ra tiếng ưm ưm, bởi vì Ngô Dục Hành quá thô bạo nên anh cảm thấy môi mình vừa tê dại vừa đau đớn, anh đưa tay định đẩy Ngô Dục Hành ra, tay dừng lại trong không trung vài giây, cuối cùng vẫn không nỡ, chuyển thành ôm lưng hắn.
Anh khát khao người này quá lâu, mười năm này, anh như một cái miệng giếng, theo dòng chảy của thời gian, lượng nước trong cơ thể dần dần bị rút sạch, trong lòng khô cạn, vô vọng, chỉ có người trước mắt này mới có thể làm anh sống lại.
Cảm giác được bàn tay sau lưng mình, Ngô Dục Hành dừng động tác lại, trong lòng như bị vật gì đó cào một cái, hắn thả nhẹ sức lực nắm cằm Niên Thần Dực, nụ hôn vốn thô bạo cũng từ từ trở nên dịu dàng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cả hai người đều không nỡ tách ra, mãi đến khi hai bên đều thở hổn hển mới kéo ra khoảng cách.
Ngô Dục Hành kéo bàn tay đang đặt trên lưng mình của Niên Thần Dực lên đặt trên đầu anh, một tay chống bên cạnh mặt anh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt Niên Thần Dực có chút mơ màng, khoé mắt ửng đỏ do động tình, làn da rắng nõn làm nổi bật đôi môi bị chà đạp đỏ thắm.
Ánh mắt anh mang theo hơi nước, ngơ ngẩn nhìn Ngô Dục Hành, âm thanh nỉ non gọi: “… Dục Hành.”
——Dục Hành.
——Ngô Dục Hành.
Lúc trước Ngô Dục Hành cho rằng cái tên này là đang gọi mình, mỗi lần Niên Thần Dực mang theo quyến luyến gọi mình, trong lòng hắn luôn có cảm giác thoả mãn, nhưng bây giờ, nghe Niên Thần Dực gọi cái tên này từ miệng anh, cả người hắn đều khó chịu.
Không được, không cho phép em nhìn tôi thành người khác.
“Lúc tên đó hôn em, em cũng gọi tên kẻ đó như vậy sao?” Ngô Dục Hành đưa tay xoa xoa môi dưới của Niên Thần Dực, ngón cái đè lên, cảm giác mềm mại ở đó khiến hắn sinh ra dục vọng, con người dần dần sâu hơn.
Vừa nghĩ tới Niên Thần Dực cũng từng nằm dưới thân người khác như thế này, dùng ánh mắt không chút phòng bị này nhìn người khác, người đó cũng hôn Niên Thần Dực như hắn, thậm chí còn làm nhiều thứ hơn, trong lòng hắn như có ma, muốn xoá hết tất dấu vết người khác đã từng để lại, khiến cho người trước mắt chỉ thuộc về mình.
Ôm lấy em ấy, chiếm giữ em ấy, để em ấy không nhớ bất kì ai ngoại trừ mình.
Ma chướng trong lòng kích động, bành trướng từng chút một, đến khi gần như hắn không khống chế mình được nữa, hắn gắng gượng đè nén ham muốn trong lòng, buông ra hai tay đang áp chế Niên Thần Dực, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Hắn mới đi một bước đã bị Niên Thần Dực kéo tay lại, quay đầu lại liền thấy Niên Thần Dực chống một tay, nhìn hắn nói: “Anh điều tra em?”
Ánh mắt Niên Thần Dực trở nên rất bình tĩnh, sương mù trên khoé mắt vì nụ hôn dần tan đi, mặt anh điềm tĩnh, không hề bối rối khi bị vạch trần, giống như không hề để ý chuyện mình xem Ngô Dục Hành là thế thân của người khác bị bại lộ, điều này khiến cho cơn giận của Ngô Dục Hành càng lớn hơn.
Người này hùng hồn đến mức này sao?
Nhìn sắc mặt ngày càng kém của Ngô Dục Hành, Niên Thần Dực không những không thất vọng vì bị hiểu lầm, mà ngược lại trong lòng còn có cảm giác vui sướng dâng tràn.
Ngô Dục Hành phản ứng như thế có phải đại biểu rằng hắn dù không nhớ quá khứ, nhưng vẫn để ý chuyện của anh như trước hay không? Nên mới ăn giấm chua của chính bản thân mình năm đó.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi mỉm cười, lồng ngực rung động, suýt nữa ôm Ngô Dục Hành hoan hô.
Với phản ứng của anh, Ngô Dục Hành lạnh mặt: “Em cười gì?”
Niên Thần Dực dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Nổi giận đùng đùng về đây chất vấn em có phải xem anh thành người khác hay không, bây giờ chưa nghe lời giải thích của em đã định đi sao? Ngô Dục Hành, từ khi nào mà anh trở nên nhát gan như vậy?”
Làm đương gia của Ngô gia, bị người khác nói nhát gan đúng là một trải nghiệm kỳ lạ.
“Em muốn nói gì?” Ngô Dục Hành hỏi.
Niên Thần Dực cầm tay hắn, đứng dậy khỏi ghế salon, đứng trước mặt hắn. Chiều cao của hai người vênh nhau mười centimet, Niên Thần Dực phải khẽ ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn: “Em nói, anh chỉ cảm thấy bề ngoài của người kia giống hệt anh, vậy sao lại không nghĩ rằng hai người là một?”
Nếu Ngô Dục Hành đã bắt đầu điều tra chuyện của mình, vậy Niên Thần Dực cũng không cần giấu giếm nữa, lúc trước sợ tuỳ tiện nói ra Ngô Dục Hành sẽ phòng bị, nhưng bây giờ hắn đã chủ động, vậy mình không cần quanh co với hắn.
“Cùng tên cùng họ, anh thật sự cho rằng trùng hợp vậy sao?” Niên Thần Dực lại hỏi.
Với lời anh nói, Ngô Dục Hành hơi sửng sốt: “Em nói gì?”
“Lúc trước em cũng đã nói, em không xem anh thành ai cả, em biết rõ anh là Ngô Dục Hành, vì là anh nên em mới đến tìm anh.” Niên Thần Dực nhìn hắn, gằng từng chữ, “Người kia mà anh nói không phải ai khác, mà chính là anh.”
Niên Thần Dực kéo gần khoảng cách của hai người lại, gần như dán mình vào thân thể hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngô Dục Hành, chẳng lẽ anh không có chút nghi ngờ gì sao? Vì sao em phải chạy tới tìm anh từ ngàn dặm xa xôi, vì sao em nắm rõ khẩu vị của anh như lòng bàn tay? Vì sao em biết cách làm Panna Cotta?”
Làm sao không có hoài nghi, kể từ lần đầu tiên gặp Niên Thần Dực hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng trong trí nhớ không có chuyện gì liên quan đến Niên Thần Dực, nhưng lại lần lượt phá lệ, rõ ràng không biết lai lịch của Niên Thần Dực, nhưng sinh ra tâm tư muốn thân mật với anh, cảm giác đó rất kỳ diệu, khiến trong lòng hắn không tự chủ được mà nhũn ra.
Trong lòng hắn không có chút kháng cự gì với người này, bất tri bất giác cũng bỏ hết phòng bị với anh, tất cả hắn đều không thể nào giải thích rõ nguyên nhân vì sao.
Nhưng nếu nói người năm đó sống chung với Niên Thần Dực là hắn, hắn cũng không thể tin. Vì trong trí nhớ của hắn không có gì về Niên Thần Dực, cho nên lúc thấy tấm hình kia hắn không nghĩ rằng người đó là mình, mà theo bản năng cho rằng đó chỉ là một người có bề ngoài giống mình mà thôi.
Niên Thần Dực biết hắn chắc chắn sẽ không tin mình dễ như vậy, đổi lại là chính mình thì cũng như thế, bởi vì không có điều kiện tiền đề là trí nhớ, bọn họ chỉ là người xa lạ.
Anh không nói thêm nữa, kéo tay Ngô Dục Hành để hắn lên lầu với mình.
“Em có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, bởi vì anh vốn không nhớ gì cả, nhưng có một số thứ em có thể chứng minh.” Niên Thần Dực buông hắn ra, lấy một khung hình từ trong ngăn kéo ra đưa cho hắn.
Trong khung là tấm ảnh chụp chung của hai người, hai người trong hình đều nhìn ống kính, trông rất rõ nét.
Ánh mắt Ngô Dục Hành hơi co lại, thất thần nhìn người trong hình.
Quá giống, so với tấm ảnh lờ mờ trước đó, tấm ảnh này rất rõ nét, anh nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông trong hình, không chỉ ngũ quan, ngay cả vết sẹo ở chân mày cũng giống hệt hắn.
“Em đoán rằng anh thấy một tấm ảnh trong lúc điều tra tư liệu đúng không?” Niên Thần Dực cầm một quyển album trong tay, quơ quơ với hắn, “Anh muốn xem, ít nhiều gì em cũng có thể cho anh, đương nhiên, còn có cả cái này.” Nói rồi anh lại lấy một cái máy quay nhỏ từ trong ngăn kéo, cùng nhét vào trong ngực Ngô Dục Hành với quyển album.
“Đây, xem xem rốt cuộc bề ngoài giống nhau bao nhiêu, có đáng để em tự dâng tới cửa hay không.” Trong lời nói của Niên Thần Dực mang theo ý trêu tức, cằm hất lên, ra hiệu cho hắn xem hình và máy quay.
Ngô Dục Hành còn chìm đắm trong sự chấn động khi xem tấm ảnh, hắn nhìn thứ trong tay, lại nhìn Niên Thần Dực, không nói lời nào cầm đồ ngồi xuống bên cạnh, Niên Thần Dực cũng ngồi lên tay vịn trên chiếc ghế của hắn, giục hắn: “Mau xem đi, không phải lúc nãy lo lắng không yên sao?”
Ngô Dục Hành nhìn anh, Niên Thần Dực nói: “Nhìn cái gì? Nhìn nó chứ đừng nhìn em.”
… Lá gan đúng là không nhỏ.
Ngô Dục Hành thầm nghĩ trong lòng, mở quyển album ra dưới sự thúc giục của anh.
Trong album có ảnh chụp của hai người, cũng có ảnh của một trong hai, phần lớn là ở trong phòng và phòng vẽ.
Ánh mắt Ngô Dục Hành dừng lại trên tấm ảnh chụp sườn mặt của Niên Thần Dực.
Trong hình Niên Thần Dực đang vẽ, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn tới khuỷu tay, một tay cầm cọ trắng, một tay bưng bảng màu, đang vẽ lên vải, khoé miệng của anh mang theo một độ cong nhàn nhạt, giống như đang vẽ thứ đẹp nhất trên thế gian.
Ngô Dục Hành đột nhiên có xúc động muốn đưa tay chạm lên mặt anh, hắn bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên đang vẽ tranh, giống như giây tiếp theo sẽ quay đầu cười nói với mình, “Ha, Ngô Dục Hành, anh thấy em vẽ thế nào?”
——Ha, Ngô Dục Hành, anh thấy em vẽ thế nào?
Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói này, quấy nhiễu tinh thần của hắn, cơn đau đầu vốn được đè nén sau khi uống thuốc lại tái phát, ngón tay nắm album không kiềm chế được có hơi dùng sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro