01 MỞ ĐẦU
•••
Fic được ra đời bởi sự ảnh hưởng to lớn từ ÁI HẬU DƯ SINH của tác giả YÊN THỊ, cám ơn và xin lỗi nếu làm các bạn không vui.
(Baekhyun: Em yêu anh.
Chanyeol: Vì sao?
Baekhyun: Vì là Chanyeol.
Chanyeol: *cười*
Baekhyun: Vì sao cười?
Chanyeol: Vì là Baekhyun.)
<Ngọt chút thôi, bắt đầu nha ^^)
~~~~
Năm ấy Baekhyun 18 tuổi, cái tuổi mà con người ta sẽ trưởng thành, sẽ được tự do lựa chọn một cuộc sống đáng mơ ước, nhưng đối với cậu lại là ngoại lệ. Cậu nhỏ bé, luôn được ba mẹ bảo hộ, những gì cậu muốn vẫn chỉ là mong muốn.
Sự bảo hộ hoàn hảo đó đã hình thành cậu, 18 tuổi, trường và nhà là hai nơi duy nhất cậu biết đến, trước mỗi bữa cơm hay bất cứ khi nào có thể ba luôn nhắc nhở cậu"Ba không muốn con tụ tập bạn bè rồi ăn chơi, yêu đương quá sớm, con phải tập trung cho việc học, sau này con sẽ thay ba tiếp tục sự nghiệp". Cậu rất ngoan ngoãn nên sẽ không làm phụ lòng ba mẹ, vì ba mẹ chỉ có một mình cậu.
Vẫn như mọi ngày, cậu tới trường, Chú Yoo- tài xế lái xe riêng được ba chỉ định chở cậu đi học, chú Yoo rất quan tâm cậu. "Hôm nay cuối tuần, cậu chủ có về sớm không? ". Baekhyun chớp nhẹ hàng mi, "Không ạ, chú cứ đến như mọi ngày". Nói rồi ngả lưng vào ghế nhắm mắt.
Chú Yoo thoáng nhìn lên gương chiếu hậu trước mặt, Baekhyun đang tựa đầu lên ghế, bàn tay thon dài đặt lên trán vô tình làm rối vài sợi tóc đen mềm mại, làn da trắng mịn như có thể phát sáng, đôi môi màu hồng nhạt, thật sự là xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Ông chủ không muốn cậu chủ yêu đương quá sớm nhưng với vẻ ngoài như thế này chắc chắn sẽ có nhiều cô gái xung quanh, thật đáng để lo lắng.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới cổng trường, Baekhyun vẫn yên tĩnh nghỉ ngơi, chú Yoo gọi nhẹ Baekhyun rồi ngay lập tức thấy có lỗi, thật không nên đánh thức thiên thần đang say giấc mà.
Từ sáng nay cậu đã cảm thấy không được khoẻ, cậu không muốn ba mẹ lo lắng nên mới không nói, chắc vì vậy nên ngủ quên trên xe.
Bước xuống xe, thời tiết thoáng mát nên cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, đến gần cửa lớp cậu nghe loáng thoáng lớp cậu có học sinh mới từ Mỹ chuyển về, nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm, tiến nhanh vào chỗ ngồi của mình, cùng lúc chuông vào học vừa reo.
Thầy Kim chủ nhiệm bước vào, gõ nhẹ vài tiếng lên bàn "hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, thầy hy vọng các em hãy giúp đỡ bạn ấy, bây giờ các em nghe bạn ấy giới thiệu nhé". Nói rồi quay sang hướng cửa lớp "em vào đi".
Cậu chăm chú nhìn người đang tiến vào lớp kia, dáng người cao to, người nọ mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách, đẹp trai tới mức khiến các bạn nữ trong lớp mất kiểm soát mà hét lên.
Người nọ không nói gì, đôi mắt nhìn một vòng quanh lớp rồi cầm viên phấn viết lên bảng dòng chữ "Park ChanYeol", đặt phấn lại vị trí cũ rồi tự ý tiến về phía trống cuối lớp. Lúc đi ngang qua cậu, nhanh thôi nhưng đủ để cậu cảm nhận được hơi thở của kẻ mạnh.
Cậu vô thức ngâm nhẹ cái tên đó "Chanyeol" .
Giờ giải lao hôm nay ồn ào hơn mọi ngày, vì sự xuất hiện của người nọ đi, cậu len lén nhìn về phía cuối lớp, nhưng lại không thấy đâu cả.
Các bạn nữ tụ tập lại liên tục bàn tán:
"Thân hình kia thật sự rất tuyệt vời! "
"Cậu ấy rất đẹp trai"
"Nhưng tớ nghe nói hình như ba cậu ấy là xã hội đen, thế lực vô cùng lớn... "
"Tốt nhất là đừng động vào... "
Cậu đang rất mệt mỏi, nếu còn ở đây thêm chút nào nữa cậu ngất mất, đóng vội lại tập vở trên bàn cậu bước ra khỏi lớp, tự dưng lại muốn lên sân thượng hóng mát một chút. Mở cửa ra, mặc cho gió lùa vào tóc, cậu mỉm cười vì thoải mái.
Tiến lên phía lan can nhìn xuống sân trường, nhìn những người cùng trang lứa với cậu đang vui vẻ hoà lại với nhau, cậu cảm thấy chua xót, tựa lưng vào tường, ngước đôi mắt trong veo nhìn lên những đám mây, cảm tưởng như có thể nhìn thấy tương lai mình trong đó, từ nhỏ cậu đã nghe theo ba mẹ tất cả mọi thứ, từ việc ăn uống, chọn trường, lịch học, ba mẹ đều ép buộc cậu, nhưng vì nghĩ tới việc ba mẹ chỉ có duy nhất cậu là con nên cậu luôn nghe theo. Cậu rất thích chơi piano, thích hát, cậu đã buồn phiền rất nhiều lần vì điều này nên ba mẹ miễn cưỡng cho cậu chơi nó sau khi hoàn thành bài tập.
Ba mẹ không cho cậu tiếp xúc với bất cứ ai, sợ cậu học thói xấu từ người khác, điện thoại của cậu cũng chỉ có duy nhất số của mẹ. Đôi lúc cậu cảm thấy mình được bảo hộ giống như một cô gái, con trai có ai da thì trắng mịn, môi thì hồng, dáng người thì nhỏ nhắn...., mệt mỏi từ lúc sáng khiến nước mắt rơi, cậu không biết nữa, cậu thấy nóng quá, khó chịu quá.
Đằng sau cái bàn cũ trên sân thượng có một một người đang chăm chú nhìn cậu, mới đầu là bực mình vì sự hiện diện của cậu rồi chuyển sang khó hiểu cuối cùng là mê mẩn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khoé mắt ướt át, đôi môi nhỏ hồng mím lại. Làm hắn thật muốn ôm vào lòng dỗ dành, yêu thương lau đi những giọt nước mắt đó.
Baekhyun từ từ mở đôi mắt ra, cậu đau đầu quá, xung quanh một màu trắng toát, có tiếng nói vọng lại:
"Baekhyun em ổn chưa? Em sốt cao rồi ngất xỉu trên sân thượng, có một bạn đã đưa em xuống, bạn ấy vừa mới đi khỏi".
"Cám ơn cô, em ổn rồi ạ" Cậu cố suy nghĩ xem là ai giúp cậu nhưng vẫn không thể nào nhớ ra "Cô có biết là ai đưa em xuống không ạ? ".
"À, bạn Chanyeol đấy em, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi".
Cậu bước xuống giường, mang giày vào rồi đi lên lớp, lúc đi vào có lén nhìn xuống phía cuối lớp nhưng không thấy người nọ đâu, cậu cảm thấy không vui.
~~~~
(Vì là fic đầu tay, chắc chắn sẽ có rất nhiều sai sót, nhiều chi tiết không hợp lý, mình mong các bạn sẽ thông cảm bỏ qua và chỉ giáo nhiều thêm nha.
Cám ơn các bạn. Yêu các bạn.
À hãy cmt cho tớ biết ý kiến để tớ sẽ chỉnh sửa và có động lực cố gắng nhé. ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro