chap 4
Một tuần đã trôi qua kể từ lần đầu tiên Phuwin và Pond đối mặt với nhau, và mặc dù thời gian đã trôi qua, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn không hề giảm bớt. Phuwin vẫn không thể hiểu nổi vì sao mình lại cảm thấy bực bội khi nghĩ về Pond, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của anh, cậu lại cảm thấy có một điều gì đó khiến mình không thể dứt ra được.
Sáng nay, khi bước vào lớp học, Phuwin thấy Pond đã ngồi ở bàn học, lặng lẽ như mọi khi. Cậu không thèm nhìn anh, cố gắng tập trung vào bài học, nhưng trong lòng vẫn có một sự bức bối khó tả. Cảm giác này càng rõ hơn khi thầy giáo yêu cầu học sinh tham gia vào một hoạt động nhóm.
"Phuwin, Pond, hai em sẽ làm nhóm với nhau," thầy giáo thông báo.
Phuwin nhìn Pond, không giấu được sự ngạc nhiên lẫn không vui. Cậu không thích Pond, và càng không muốn phải làm việc chung với anh. Thấy phản ứng của Phuwin, Pond chỉ nhếch miệng cười, không hề tỏ ra khó chịu.
"Em không có ý kiến," Pond đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Phuwin.
Phuwin không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống, cảm thấy sự khó chịu càng lớn. Cậu cố gắng tập trung vào bài, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về cách mà Pond nhìn mình, như thể anh đang cố gắng làm gì đó mà Phuwin không thể hiểu được.
Trong suốt buổi học, cả hai chỉ nói chuyện khi thật sự cần thiết. Phuwin vẫn không thể chấp nhận việc phải làm việc chung với Pond, và Pond, dù không bận tâm lắm, nhưng vẫn không ngừng cố gắng làm cho không khí giữa họ ít căng thẳng hơn.
Cuối giờ học, khi Phuwin thu dọn sách vở, Pond lại tiếp cận cậu một lần nữa. Anh không nói gì mà chỉ đứng gần, quan sát Phuwin một lúc.
"Em làm tốt lắm," Pond nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để Phuwin nghe thấy.
Phuwin chỉ im lặng, cảm thấy lạ lùng với những lời khen đó. Cậu không quen với việc nhận sự quan tâm từ Pond, càng không hiểu lý do tại sao anh lại đối xử với mình như vậy.
"Anh đang làm gì vậy?" Phuwin không kìm được, cuối cùng cũng lên tiếng.
Pond nhìn cậu, nở một nụ cười mơ hồ. "Chỉ là muốn em biết là em làm tốt thôi mà."
Cảm giác bực bội lại ùa về trong Phuwin. Cậu không thích điều này, không thích sự quan tâm từ Pond. Nhưng có điều gì đó trong anh lại không thể chối bỏ. Dù muốn hay không, Phuwin bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cách mình nghĩ về Pond.
Một buổi chiều muộn, Phuwin đang ngồi ở quán cà phê của trường, cố gắng làm xong bài tập về nhà thì thấy Pond bước vào. Anh nhìn quanh, rồi bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy Phuwin đang ngồi một mình.
"Pond," Phuwin lên tiếng, bất ngờ khi nhìn thấy anh.
Pond mỉm cười rồi tiến lại gần. "Em ở đây một mình sao?"
Phuwin không biết phải đáp thế nào, cậu chỉ gật đầu. "Ừ."
"Vậy... anh có thể ngồi với em không?" Pond hỏi, vẫn với ánh mắt nhẹ nhàng như mọi khi.
Phuwin không biết lý do tại sao, nhưng cậu lại gật đầu. Lần này, sự bực bội trong lòng cậu giảm đi một chút, nhưng vẫn còn chút gì đó mơ hồ. Cả hai ngồi đối diện, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng trong đầu, nhưng không khí dường như dễ chịu hơn trước.
Pond không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó cùng Phuwin. Dù trong lòng Phuwin vẫn còn sự căng thẳng, nhưng dường như cậu cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
Pond vẫn ngồi đối diện với Phuwin, ánh mắt của anh lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cậu. Phuwin không thể hiểu nổi cảm giác này, cái cảm giác mà cậu cố gắng tránh né nhưng vẫn không thể phủ nhận. Mỗi lần nhìn vào mắt Pond, cậu lại cảm thấy như có một thứ gì đó gọi mời, thôi thúc cậu phải đối diện.
"Em làm bài tập à?" Pond cất tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Phuwin nhìn vào cuốn sách trên bàn, lẩm bẩm. "Ừ, chỉ là một bài luận thôi."
Pond gật đầu, nhưng không có ý định đứng lên. Anh im lặng, tiếp tục quan sát cậu như thể đang chờ đợi một cái gì đó. Phuwin cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn không nói gì thêm. Cảm giác bối rối lại càng rõ ràng hơn khi cậu không thể hiểu được tại sao Pond lại bám theo mình như vậy.
"Anh học giỏi lắm đúng không?" Phuwin không kiềm chế được, hỏi một cách không tự chủ.
Pond ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lại với một nụ cười nhẹ. "Chắc là thế. Nhưng học giỏi không phải là tất cả, em biết đấy."
"Ừ, tôi biết," Phuwin gắt gỏng. "Nhưng anh lúc nào cũng thích thể hiện mình giỏi, làm như tôi là đứa ngu ngốc vậy."
Pond nhướn mày, đôi mắt anh lấp lánh, không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu. Anh chỉ im lặng nhìn Phuwin như thể đang cố gắng tìm cách hiểu cậu hơn. "Em không phải là ngu ngốc, Phuwin," Pond đáp, giọng anh nhẹ nhàng, không hề có sự căng thẳng.
Phuwin quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt anh. Cậu không muốn anh thấy mình yếu đuối hay dễ tổn thương. Mặc dù không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Pond đôi khi làm cậu bối rối, nhưng trong thâm tâm, Phuwin vẫn không thể tự thuyết phục mình để dễ dàng chấp nhận điều đó.
"Thật ra, tôi không cần sự quan tâm của anh," Phuwin nói nhỏ, nhưng trong giọng nói vẫn có một chút gì đó thất vọng.
Pond im lặng nhìn cậu, không nói gì thêm. Anh chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt Phuwin, như thể muốn truyền tải điều gì đó, nhưng không muốn ép buộc cậu. Trong không khí tĩnh lặng đó, Phuwin cảm thấy mình như đang đứng trước một sự thay đổi mà mình không thể tránh khỏi.
Một lúc lâu sau, Pond đứng dậy, chuẩn bị rời đi. "Nếu em cần giúp đỡ gì, anh luôn sẵn sàng," Pond nói nhẹ nhàng, rồi quay đi.
Phuwin chỉ ngồi đó, nhìn theo bóng lưng của Pond, trái tim cậu đập mạnh hơn một chút. Cậu không hiểu tại sao, nhưng hình ảnh của Pond cứ đọng lại trong tâm trí, như thể anh đang lặng lẽ chạm vào một phần cảm xúc mà cậu không muốn thừa nhận.
Ngày hôm sau, khi Phuwin bước vào lớp, một lần nữa cậu lại gặp Pond. Cảm giác căng thẳng trong lòng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lần này, có vẻ như Phuwin đã quen dần với sự hiện diện của Pond. Cậu không còn phản ứng mạnh mẽ như trước, mà chỉ cố gắng làm lơ mọi thứ.
Tuy nhiên, vào giờ nghỉ, khi Phuwin đứng lên đi ra ngoài, cậu không ngờ Pond lại đợi sẵn bên ngoài lớp học.
"Em đi đâu vậy?" Pond hỏi, giọng vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Phuwin hơi bất ngờ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi chỉ ra ngoài một chút thôi."
Pond nhìn cậu, không nói gì thêm, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ. "Vậy anh đi với em nhé."
Phuwin không kịp phản ứng, Pond đã đi bên cạnh cậu, cả hai bước ra ngoài sân trường. Không khí xung quanh vẫn tĩnh lặng, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy lại lấp đầy trong lòng Phuwin. Cậu cảm thấy mình như đang đi trên một con đường mà không thể quay lại, nơi mà cậu dần nhận ra rằng, đôi khi, những người ta ghét nhất lại chính là người khiến ta thay đổi nhiều nhất.
Phuwin và Pond đi cạnh nhau, im lặng nhưng không đến mức căng thẳng. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi dưới bầu trời chiều. Phuwin thỉnh thoảng liếc nhìn Pond, nhưng không dám nhìn lâu, vì ánh mắt của Pond luôn khiến cậu cảm thấy một cảm giác lạ lùng khó tả. Cảm giác đó vừa khó chịu lại vừa dễ chịu, như thể một phần nào đó trong cậu muốn gần gũi hơn, nhưng lại sợ hãi khi đối diện với điều đó.
"Em không nói gì à?" Pond cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh vẫn bình thản, nhưng có chút quan tâm ẩn trong đó.
Phuwin ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Pond. "Anh muốn tôi nói gì?" Cậu cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bất an khó tả.
Pond không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười nhẹ. "Không cần phải nói gì, chỉ là... em có vẻ đang không thoải mái."
Phuwin im lặng. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, mỗi lần ở gần Pond, cậu lại không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Đã nhiều lần, cậu tự hỏi tại sao Pond lại có thể dễ dàng tiếp cận mình như vậy, tại sao cậu lại không thể giữ được khoảng cách an toàn mà cậu từng tạo ra.
"Anh biết tôi ghét anh mà," Phuwin nói, giọng có chút mệt mỏi.
Pond dừng lại, quay sang nhìn Phuwin. "Anh không nghĩ là em ghét anh. Anh chỉ nghĩ là em chưa quen với việc có người quan tâm đến mình thôi."
Phuwin cảm thấy nghẹn lại trong lòng, nhưng không biết phải trả lời thế nào. Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng một phần trong lòng cậu cũng nhận ra rằng mình không thể phủ nhận sự quan tâm mà Pond dành cho mình. Cái cách mà Pond lúc nào cũng ở đó, sẵn sàng lắng nghe và giúp đỡ, khiến cậu cảm thấy như mình không thể trốn tránh mãi.
"Có thể là vậy," Phuwin cuối cùng cũng thừa nhận, giọng cậu nhẹ hơn. "Nhưng tôi không biết phải làm sao với cảm giác này."
Pond bước lại gần hơn, ánh mắt anh kiên định và chân thành. "Em không cần phải làm gì cả. Chỉ cần để mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi. Anh không ép em phải thích anh ngay lập tức. Nhưng anh sẽ luôn ở đây nếu em cần."
Phuwin không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cảm thấy như đang đứng giữa hai con đường, một bên là sự bảo vệ an toàn của những gì quen thuộc, còn một bên là cảm giác chưa từng trải nghiệm, lạ lẫm và đầy thử thách. Cảm giác đó khiến cậu bối rối, không biết phải làm gì.
"Anh... anh có chắc không?" Phuwin hỏi, ngập ngừng. "Chắc là anh không thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải theo đuổi tôi như vậy đâu?"
Pond khẽ mỉm cười, đôi mắt anh lấp lánh như có gì đó ấm áp, như thể anh đã tìm thấy một thứ gì đó đặc biệt trong Phuwin. "Anh không thấy mệt mỏi đâu. Bởi vì anh tin rằng, đôi khi, những điều khó khăn nhất lại là những thứ đáng giá nhất."
Phuwin ngừng bước, nhìn Pond một lúc lâu. Mặc dù cậu vẫn chưa thể hiểu hết những gì Pond đang nói, nhưng có một phần trong lòng cậu, một phần mà cậu không thể lý giải, lại thầm cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó.
"Vậy... anh có thể đừng làm phiền tôi nữa không?" Phuwin nhẹ nhàng nói, nhưng trong ánh mắt cậu lại không có sự khó chịu như trước. Thực tế, cậu nhận ra rằng, mặc dù có chút giận, nhưng phần nào đó, cậu cũng muốn Pond ở lại.
Pond nhìn cậu một lúc, rồi mỉm cười, cái cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Nếu em muốn tôi dừng lại, tôi sẽ dừng. Nhưng anh hy vọng, một ngày nào đó, em sẽ hiểu rằng, tôi không phải là người muốn gây phiền toái cho em."
Phuwin không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi. Nhưng trong lòng cậu, những lời nói của Pond cứ văng vẳng mãi, khiến cậu không thể ngừng suy nghĩ. Có phải, thật sự, cậu đang dần mở lòng với Pond, dù chỉ một chút thôi?
Bước chân của họ tiếp tục tiến về phía trước, không ai nói gì thêm. Nhưng dần dần, sự căng thẳng trong lòng Phuwin bắt đầu dịu đi. Cậu vẫn chưa thể chấp nhận Pond hoàn toàn, nhưng ít nhất, cậu không còn cảm thấy quá khó chịu khi có anh bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro