Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Giấc mơ

Tác giả: orangewhitee

Bạn cùng phòng đại học ppw

***

"Pond! Pond! Pond! Shia..." Phuwin dùng khuỷu tay thúc vào lưng Pond. "Mất trang bị rồi! Tôi nói là tôi sẽ đánh nó ra mà!!!"

"Hừm..."

"Này! Sao cậu phớt lờ tôi thế!"

"..."

"Vẫn còn ngủ cơ à, xem tôi đánh cho cậu tỉnh!"

Pond khịt khịt mũi trong vô thức.

Buổi chiều không có lớp, cùng tình yêu nằm trên giường chơi game, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, trong khi người kia đang cầm máy chơi game, bắp chân và mu bàn chân trần của cả hai thỉnh thoảng chạm vào nhau, không biết mình đã mơ giấc mơ kiểu này bao nhiêu lần rồi.

Thực ra, Phuwin trong giấc mơ và Phuwin của bình thường cũng không khác gì nên đôi khi tình trạng khó phân biệt giữa mơ và thực vẫn ít nhiều tồn tại.

"Dù sao thì cũng đang mơ, hôn một cái cũng không có vấn đề nhỉ?"

Cứ giữ thái độ thờ ơ như vậy, càng trở thành hiểm họa.

"Aaa...!"

"Hmm...Phuwin..." Pond hôn lên má Phuwin, sau đó ôm người vào lòng, xoa xoa chóp mũi rồi luồn ngón tay vào gấu quần của cậu để khám phá. "Tôi muốn, cậu có thể cho tôi không?"

"Pon...Pond?!"

"Lần này tôi bắn vào trong nhé, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

!!!

Đối với Phuwin, sẽ không quá lời khi nói rằng việc được người bạn thân nhất ôm ấp, tán tỉnh trên chiếc giường ấm áp lúc 3h40 chiều là điều vô cùng kinh khủng.

Chuỗi lời nói vừa rồi quá mức tưởng tượng, thực sự có chút sốc không nói nên lời.

Trong lúc Phuwin cảm nhận được phần thân dưới của Pond đang cương cứng, cậu vừa hét lên vừa đẩy anh ra, cậu lăn từ chiếc giường đơn chật hẹp xuống đất và tiếp đất bằng mông, đau đớn đến mức không kịp hít thở. 

Nhìn Phuwin ngồi dưới đất với đôi mắt mở to sợ hãi, Pond có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

"Phuwin?" Pond cau mày hỏi.

"Cậu đừng cử động!" Phuwin hoảng sợ ôm trán nói. "Đừng qua đây..."

"Tôi..."

"Tôi muốn, lần này tôi bắn vào trong nhé được không?"

"Aaaaaaaaaaaa...!" Giây tiếp theo, với tiếng hét lớn nhất trong hai mươi năm qua, Phuwin chạy vào phòng tắm như thể đang chạy trốn.

"Vậy nói ra, người bạn thân mà ngày nào cũng đến trường, ăn, ngủ và chơi game cùng nhau, tất cả những gì cậu ta nghĩ đến là..."

"Đợi đã, cậu  vừa nói "lần này", tức là còn có "lần trước" phải không?"

"Không được...!" Phuwin dựa vào tường vò vò tóc.

Nửa phút sau, có tiếng đập điên cuồng vào cửa phòng tắm từ bên ngoài, sự suy sụp của Phuwin dường như ngày càng nặng nề hơn, và nếu cứ tiếp tục như vậy, cả tòa nhà sẽ nghe thấy tiếng gào thét của cậu mất.

"Phuwin...?"

Pond có chút lo lắng, ngập ngừng gõ cửa từ bên ngoài, kết quả là nhận được một tiếng hét giận dữ "Cút đi!"

"Xong rồi."

"Lần này coi như toi hết rồi."

***

Chiến tranh lạnh bắt đầu với thái độ khinh thường "Cậu thật ghê tởm" của Phuwin, nhưng anh cũng đoán trước được rằng Phuwin sẽ có thái độ này, nhưng Pond vẫn cảm thấy hơi đau lòng khi trực tiếp nghe câu nói này từ miệng của Phuwin. 

"Tránh xa tôi ra một chút." Phuwin khoanh tay nói.

Phuwin bắt đầu giữ khoảng cách với Pond sau khi ra khỏi phòng tắm, và trong vài giờ bình tĩnh lại, cậu đã sẵn sàng cắt đứt quan hệ với Pond.

"Liệu chuyển ra ngoài có ổn không ta?"

"Nhưng chi phí hàng ngày sẽ tăng lên đáng kể, mình chắc chắn sẽ không thể gánh nổi."

"Quá nghèo rồi, tất cả là tại Pond!" 

Phuwin nghĩ vậy, tức giận leo lên một chiếc giường khác mà đã lâu rồi cậu không nằm.

Lúc này, Pond ngồi ở mép giường liếc nhìn Phuwin đang nhốn nháo dưới chăn bông ở giường đối diện, trong lòng càng thêm đau lòng. Nhưng anh không giỏi biểu đạt ý của bản thân, xin lỗi quá mức sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, vì vậy tốt nhất bây giờ anh không nên nói gì cả. 

"Rõ ràng là hôm qua cậu còn náo loạn muốn ngủ cùng anh..."

"Có lẽ Phuwin sẽ tha thứ cho anh khi thời gian trôi qua."

Buổi tối, hai người đi ăn vào những thời điểm khác nhau, để tuân thủ quy trình của chiến tranh lạnh, Pond cũng chơi máy chơi game một lúc như bình thường, không ai nói chuyện với ai cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Đến tối, Pond tắt đèn bàn và quay lưng về phía Phuwin ngủ. Thời thế thay đổi, là bạn bè thân thiết lâu năm, ai mà giữ bình tĩnh nổi sau khi nghe câu nói lạ lùng từ chính miệng bạn thân mình nói, "Tôi muốn làm tình với cậu" chứ.

"Cho dù không thể quay lại trạng thái trước đó, ít nhất chúng ta vẫn có thể tiếp tục là bạn bè."

Pond không muốn mất Phuwin, dù thế nào đi chăng nữa. Theo mọi nghĩa.

Phuwin thò đầu ra khỏi chăn, vùi mình trong đó một lúc lâu khiến cậu có chút khó thở. Phải hơn 10h15 đèn ở bên giường Pond mới tắt. Phuwin hít một hơi, nghĩ rằng bình thường cậu sẽ phải chơi game đến tận khuya, thật tệ khi buộc phải đi ngủ sớm khiến cậu không thể chơi game dự định.

Nghĩ một chút, Phuwin lại lăn lộn trên giường, cả người bứt rứt không yên. 

"Trước đây cậu chưa bao giờ để ý đến, chất lượng của chiếc gối cậu đang nằm quá tệ rồi."

"Gối của Pond thoải mái hơn nhiều, và cậu có thể nằm trên đó..."

"Không đúng, tại sao mình vẫn nghĩ về tên đó?" Phuwin lại gào thét trong tuyệt vọng.

Như sao chổi va vào Trái Đất.

Vũ trụ của Phuwin bị phá vỡ hoàn toàn vào tối nay.

***

Ban ngày nghĩ đến, ban đêm mơ về.

Nói chung là, nếu gần đây bản thân gặp rắc rối với ai đó hoặc điều gì đó, những hình ảnh tương tự sẽ tự động được tạo ra trong tiềm thức của chính mình và nó sẽ được tái hiện lại trong giấc mơ.

Vào ngày thứ bảy của chiến tranh ạnh, Pond dường như đã quen với việc sống một mình, chỉ cần ở lại thư viện thêm vài giờ hoặc ngồi ở quán cà phê trước trường, anh có thể dễ dàng tận hưởng thời gian rảnh rỗi mà không sợ lãng phí. Ngược lại, phía Phuwin, vốn khởi xướng chiến tranh lạnh, vẫn chưa thể thích ứng với cuộc sống không có Pond. Ngay cả khi cậu nhấn tất cả các nút trên bộ điều khiển, cũng không thể khơi dậy bất kỳ niềm đam mê nào từ cậu, chơi hết trò này đến trò khác và tận dụng tối đa các vật phẩm ma thuật nhưng vẫn nhàm chán vì không có ai để chia sẻ niềm vui. 

Phuwin bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của Pond đối với mình. Giống như phi lê cá ngừ trên sushi cá ngừ, bọt khí ga trong soda và mứt dâu tây ở giữa bánh quy hương dâu tây. Đó là sự khác biệt giữa cơm nắm thông thường, soda thông thường và bánh quy thông thường khi bị mất đi chúng. 


Thỉnh thoảng, ý tưởng "trở về trạng thái ban đầu" sẽ nảy sinh từ tận đáy lòng, tiếp tục đấu tranh chống lại "những lời nhận xét ghê tởm", tích cực và tiêu cực trộn lẫn vào nhau, cuối cùng vỡ thành từng mảnh khắp sàn nhà.

Đêm đó, Phuwin vùi đầu trong chăn khó khăn mà ngủ thiếp đi, sau khi khóa cửa, Pond trở về phòng vào giây phút cuối cùng, để không làm phiền đối phương nghỉ ngơi, anh chỉ đơn giản tắm rửa thu dọn qua loa trong bóng tối, Phuwin nghe thấy tiếng bước chân của Pond trong bóng tối, cảm nhận được sự dịu dàng kiềm chế của anh khi nửa ngủ nửa tỉnh.

Cứ như vậy cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mọi thứ dường như vẫn như thường lệ.

Trong ký túc xá lúc 3h40 chiều, Phuwin lên giường Pond chơi game, Pond ngơ ngác ngủ quên, bắp chân và mu bàn chân chạm vào nhau, họ được bao quanh bởi không khí ấm áp.

"Tôi đã nói là tôi sẽ đánh ra nó mà..."

Phuwin liếc nhìn máy chơi game trong tay, cảm thấy lời mình vừa nói có chút quen thuộc. Pond muốn chợp mắt nhưng không tài nào ngủ được nên lật người rồi cuối cùng ngồi dậy tựa vào vai Phuwin xem cậu chơi game.

Khoảnh khắc cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Pond, Phuwin nhận ra bầu không khí có điều gì đó không ổn.

"Nóng quá, có chỗ nào đó không ổn..." Phuwin cười ngượng nghịu, cử động cơ thể và kéo mạnh chiếc cổ áo rộng mở của mình.

"Phuwin." Pond đột nhiên quay người lại ôm lấy Phuwin, "Tôi cũng thấy nóng quá..."

"Vậy có muốn làm không?"

Đó là một giấc mơ rất tồi tệ.

Không hiểu chút nào về mối liên hệ trực tiếp giữa "nóng" và "làm", Phuwin đã bị Pond đẩy lên giường trước khi cậu kịp phản ứng, sau khi áo được vén lên, không khí điều hòa ùa vào làm mát da thịt đang nóng bừng, đồng thời, cảm giác đầu ngón tay Pond cọ xát qua lại núm vú của cậu cũng rất chân thực.

Lưỡi và lưỡi quấn lấy nhau, mềm mại và nhớp nháp, trong nụ hôn ướt át, Pond dùng chiếc quần thể thao của mình xoa xoa phần thân dưới đã cương cứng từ lúc nào đó của cậu lên.

Rất nóng, nhưng cũng rất thoải mái.

Dù cố gắng để không phát ra âm thanh nhưng Phuwin vẫn không khỏi rên rỉ qua kẽ môi.

Sau khi trải qua "dậy thì" tuyệt vời thứ hai sau 14 tuổi, khi tỉnh dậy, cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sức nặng âm ỉ, hơi thở rối loạn bất thường, chỉ cảm thấy khó chịu ở phần thân dưới đang được quấn chặt trong chăn. Phuwin cố nhịn xấu hổ, đưa tay vào sờ vào thì phát hiện quần lót của mình đã ướt đẫm một thứ chất lỏng trơn dính. Sau đó, Phuwin lập tức lật tung chăn ra. Nhìn thấy một vũng nước lớn trên ga trải giường, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.

Trong giấc mơ, Phuwin quan hệ tình dục với bạn thân của mình, người mà cậu gọi là "kinh tởm". Toàn bộ quá trình diễn ra một cách tự nhiên, không hề có sự ép buộc hay cự tuyệt, thậm chí còn là một giấc mơ không tồn tại trong thực tế.

Cốt truyện ngày càng rõ ràng hơn. Phuwin che mặt bối rối. Trong giấc mơ đó, khi Pond dang rộng chân và ngậm bộ phận sinh dục của cậu vào miệng, cậu đã trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Muốn làm không? Phuwin."

"Ừm..."

***

"Nếu muốn chuộc lỗi, không bằng đãi cậu ta một bữa?"

Cho dù lời giải thích có khó đến đâu, thì việc nói ra điều đó sẽ dễ dàng hơn khi bạn bắt đầu với việc đề cập đến đồ ăn.

"Những chuyện như nói muốn xuất tinh vào bên trong ,đều là nói trong lúc ngủ, tôi không có ý đó."

"Ý tôi là, ý tôi là..."

"..."

"Hình như căn bản không giải thích được gì cả?"

Pond xoa xoa thái dương, cảm thấy mỗi lời mình nói càng ngày càng đen tối nên sau khi suy nghĩ lại, đành phải từ bỏ ý định mời Phuwin đi ăn tối để xin lỗi.

Những lời giải thích quay cuồng trong đầu Pond khi anh đẩy cửa ra, anh đụng phải Phuwin đang cầm khăn trải giường để thay và định đi ra ngoài, ánh mắt anh vô thức dừng lại ở xương quai xanh lộ ra của đối phương trong vài giây, khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm khó xử.

"Ý của tôi là..."

"Nói gì đây...?"

"Bỏ đi, tốt hơn hết là đừng nói gì cả..."

Phuwin vô thức nhìn vào mắt Pond, không biết cậu đang nghĩ gì, mặt cậu đỏ bừng như quả hồng chín, nhưng dường như bộ dạng lộn xộn cùng chỏm tóc cột lên của cậu sau khi tỉnh dậy khiến cậu trông như một quả táo tròn trịa.

"Đáng ghét, kinh tởm chết đi được!"

Phuwin vừa chửi vừa cúi đầu, suýt nữa đập vào ngực Pond. Bây giờ cậu cảm thấy buồn nôn ngay cả khi hít một hơi, nhưng đối tượng buồn nôn đã chuyển từ Pond sang chính bản thân cậu.

"Mình thực sự không thể tin, mình lại có thể có một giấc mơ như vậy."

"Bây giờ nhìn lại, e rằng người thực sự ghê tởm là chính mình mới phải?"

Chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục. 

Phuwin va vào vai Pond và bước ra khỏi ký túc xá, cánh cửa phía sau Pond bị đóng vào thật mạnh.

Cậu bé đầu quả táo đi được vài bước mới nhớ ra cởi dây buộc tóc, làn khói xấu hổ gần như bốc lên từ đầu cậu.

"Cũng may là cậu ta không biết gì cả."

Để che đậy những suy nghĩ nhỏ nhặt ấy, cậu không khỏi nói ra vài lời quá đáng.

Bản thân ngày càng tồi tệ và mối quan hệ ngày càng xa cách.

Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, cậu thấy hơi buồn và có chút tiếc nuối.

***

"Tôi thích cậu."

"Lời tỏ tình như vậy, quả nhiên nói thẳng ra sẽ tốt hơn."

***

Trong những ngày cãi vã với Pond, Phuwin cảm thấy cơ thể mình dần trở nên xa lạ. Thỉnh thoảng, tai cậu bỗng nóng bừng, thời gian ngủ kéo dài hơn nhưng thường xuyên mơ và cảm thấy mệt mỏi khi nằm trên giường vào sáng sớm.

"Đặc biệt là..."

""Chỗ đó" luôn có cảm giác khô nóng."

Ham muốn như bị lửa đốt, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Vì Phuwin lần đầu mơ được làm tình với Pond nên hầu như ngày nào hai ngày họ cũng "gặp nhau" trong mơ, từ hơi gượng ép đến muốn từ chối, cuối cùng là chủ động thể hiện, thay đổi tư thế khác nhau trên cùng một chiếc giường. Số lượng giấc mơ tăng lên, đồng nghĩa với việc số lượng sự kiện "ướt át" trong giấc mơ cũng tăng lên. Phuwin hoài nghi có phải bản thân cậu bị bệnh rồi không. 

Sau khi thức dậy, cậu kiểm tra trạng thái của ga trải giường rồi điên cuồng tìm kiếm trên mạng những từ khóa về "giấc mơ ướt át". Cậu muốn đọc tất cả các bài viết liên quan đến nó. Một trong những câu trả lời trên diễn đàn hỏi đáp là "Học cách chăm sóc bản thân và bộc lộ ham muốn một cách thích hợp", bên cạnh đó là một đường dẫn nhạy cảm đến "Mười tám kiểu thủ dâm cho người mới bắt đầu", khiến Phuwin cảm thấy thót tim.

"Có nên nhấp vào không?" Phuwin lo lắng nghĩ. Định vào xem qua cũng được nhưng Pond vừa đẩy cửa ra, cậu đã chột dạ ấn "báo cáo" rồi nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới gối.

"Nhìn cái gì mà nhìn...!" Phuwin tội lỗi vén góc chăn của mình, "Không biết vào nhà là phải gõ cửa hả?"

Dù không hiểu tại sao khi bước vào phòng mình lại phải gõ cửa nhưng Pond vẫn lên tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi." Pond nói. Tuy có hơi gay gắt nhưng đây là lần đầu tiên sau hai tuần Phuwin chủ động nói chuyện với anh nên anh cũng rất vui mừng.

"Vậy tôi đi đọc sách đây."

Pond nhặt cuốn sách giáo khoa trên bàn và giơ nó về phía Phuwin. Phuwin làm một động tác tinh vi, co chân dưới chăn và nghiêng đầu thúc giục anh đi nhanh đi. Pond không rời đi ngay sau khi đóng cửa, anh đứng đó một lúc thì nghe thấy tiếng Phuwin rời khỏi giường rồi nhanh chóng chạy về phía trước khóa cửa phòng ngủ.

"Phuwin gần đây thực sự rất kỳ lạ." Anh nghĩ.

Bên này, không dễ gì đuổi được người đi, nhưng ngay lập tức cậu rơi vào khoảng trống rỗng giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu vừa chạm vào người Pond, một luồng nhiệt kỳ lạ truyền khắp cơ thể cậu, cảm giác khô khốc giữa hai chân cậu càng hiện rõ hơn nửa phút trước.

"Mọi chuyện bắt đầu trở nên như thế này từ khi nào vậy?"

Từ ngày cậu "chia tay" Pond, sự "nhớ nhung" cứ tràn ngập một cách vô lý. Như cậu đã từng nói, cậu quá nghèo rồi, vì vậy bất luận có ra sao đi chăng nữa cậu cũng phải "chiến đấu". Để chữa khỏi chứng "giấc mơ ướt át", Phuwin đã nghĩ ra một cách thiên tài là tự mình làm điều đó khi còn thức.

"Làm sao đây, phải làm sao đây..." Phuwin đưa mu bàn tay lên che mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cậu vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là "Mười tám kiểu thủ dâm dành cho người mới bắt đầu", và cậu đang phải đối mặt với tình trạng nóng lòng muốn phóng thích hiện tại nên chỉ biết cắn răng làm.

Đầu ngón tay của cậu cẩn thận thọc vào trong quần, khi chạm vào điểm nóng, cậu sợ hãi gần như rút tay lại, Phuwin cắn môi dưới, đồng thời kéo cạp quần lên, xoa xoa dương vật của mình bằng những kỹ năng xa lạ, dần dần phát ra những tiếng ậm ừ khó xử.

"Ưm... khó chịu quá..."

Lông mày Phuwin nhíu lại, cậu di chuyển tới lui vài lần nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, kèm theo đó là cảm giác tai ù ù. Cho dù phải tự mình giải quyết, vẫn tốt hơn là nên nghĩ tới điều gì đó. Cậu cảm thấy rất chán nản, dường như cậu không thể cứng được một chút nào. Nhớ lại những bức ảnh khiêu dâm và video người lớn mà cậu đã từng xem trước đây, những cảnh quay lộn xộn, đàn ông đàn bà điên cuồng quấn lấy nhau và những tiếng la hét giả tạo, càng nghĩ đến cậu càng không cảm thấy hứng thú.

Cho đến khi tên anh hiện lên trong tâm trí cậu.

Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, khuôn mặt đẹp trai nhưng có chút bạc tình của anh.

"Nếu cảm thấy khó chịu, cậu có muốn tôi giúp cậu bắn ra không?"

"Pond...A...Pond...Nhẹ một chút..."

Đây là những gì Pond đã làm trong giấc mơ. Anh dùng lưỡi làm chất bôi trơn ban đầu, nó vốn đã rất ẩm ướt, nhưng anh vẫn lo lắng cơ thể cậu không chịu nổi thứ thô to đó.

"Không sao đâu, có tôi ở đây." Có thể nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai, "Tôi sẽ làm cho cậu sướng, Phuwin."

Phần thân dưới trở nên cứng lại một cách vô thức, sự "chăm sóc" dần trở nên thành thạo trong tưởng tượng.

"Pond..." Phuwin thở hổn hển, quay đầu lại. 

Ngay lúc cậu đang nghĩ đến "người đó",  cứ như vậy mà bắn ra.

***

Vào một đêm yên tĩnh sau nửa tháng chiến tranh lạnh, Phuwin mất bình tĩnh điên cuồng tức giận, Pond chưa bao giờ thấy Phuwin như vậy, trong lúc nhất thời anh có chút hoảng loạn. 

"Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa." Thiếu niên đầu buộc quả táo khóc thút thít, kéo góc chăn, dùng mu bàn tay lau nước mắt, như thể cậu đang rất đau khổ.

"Phuwin..."

"Tôi bảo cậu cút ra ngoài..." Phuwin lúc đó tức giận, không nghĩ tới việc anh sẽ qua đêm ở đâu sau mười giờ tối khi đuổi người ra ngoài.

"Cậu ghét tôi lắm phải không." Pond không chút cảm xúc nói.

"Không sao, tôi sẽ sớm chuyển đi." Để ngăn Phuwin khóc, Pond dự định hôm nay sẽ ở nhờ phòng bên cạnh. "Tôi thực sự xin lỗi vì đã gây cho cậu nhiều rắc rối như vậy."

Không hề có một cuộc tranh cãi nảy lửa như mong đợi, Pond luôn tỏ ra thờ ơ mà không hề phản kháng một lời nào. Phuwin đổ lỗi cho Pond vì mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ, cậu thực sự nhận được câu trả lời thẳng thắn từ anh là sẽ rời đi, nhưng cậu lại không nhẹ nhõm như mình tưởng tượng.

Phuwin rút thẻ game ra khỏi máy chơi game, nhìn chằm chằm vào lưng Pond với vẻ mặt u ám, cậu đang mong chờ một câu trả lời bất khả thi.

"Dựa vào đâu? Thật quá đáng!"

"Tất cả là lỗi của cậu."

"Tôi mới không thèm xin lỗi."

***

Phuwin bị cảm lạnh. Trong thời kỳ thời tiết dễ chịu nhất kể từ đầu mùa hè, cậu phải hứng chịu một trận cảm lạnh khủng khiếp. Sau khi làm xong bài tập, cậu nằm xuống nghỉ ngơi vì quá choáng váng, không lâu sau khi nhìn chằm chằm lên trần nhà mở nhạt, Phuwin bắt đầu hắt hơi dữ dội hơn, chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra bệnh tình nghiêm trọng của mình. 

Pond hình như đã tìm được nơi ở mới, một nửa đồ đạc của anh đã được đóng gói xong, tuy nhiên, do Phuwin bị bệnh nên việc di chuyển phải tạm dừng.

"Không còn là bạn tốt nữa rồi." Dù Phuwin đã nhấn mạnh câu này nhiều lần nhưng Pond vẫn kiên nhẫn chăm sóc cho cậu. Anh cho cậu uống những viên thuốc dễ pha, thay miếng dán hạ sốt, dù không biết nấu nướng nhưng vẫn khẩn trương học nấu cháo, ở bên cậu những ngày cậu bệnh dù cho anh phải hoãn tiết học. Đồng thời, Pond cũng tuân theo thỏa thuận của họ là giữ khoảng cách và không nói những lời không cần thiết với Phuwin trừ khi thật cần thiết.

Đêm nay cậu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Phuwin vùi mặt vào chiếc gối cứng ngắc, Pond thở dài rồi đắp chăn lên người cậu mấy lần, hành động này cứ lặp đi lặp lại vô số lần trong suốt cả một đêm.

Pond có tính khí tốt đến đáng kinh ngạc. Anh luôn dịu dàng như vậy, dù Phuwin trong một hơi nói ra bao nhiêu lời ác ý nhưng anh vẫn sẵn sàng ở lại chăm sóc cậu. 

"Pond, sao cậu lại nhẫn nại như vậy?"

Với loại câu hỏi này, cậu đã tìm kiếm chủ đề thảo luận "tình bạn" suốt cả một đêm, cuối cùng cũng tìm được một câu hỏi tương tự trong một bài đăng trên mạng. 

"Đây chỗ nào giống bạn bè? Chỉ có thể là người yêu hoặc là người thân. Ngoài mẹ cậu ra, lúc này ai sẽ bất chấp ân oán trong quá khứ mà chăm sóc cậu chứ? Hãy tự hỏi chính mình, cậu thực sự không thích anh ta một chút nào sao?"

"Làm thế nào để biết được bản thân có tình cảm với một người?"

"Cái này rất đơn giản, chẳng phải sẽ dễ hơn nếu cậu chú ý một chút xem liệu bên dưới có cương cứng hay không khi cậu nghĩ về anh ấy?"

"Thật không thể tin được, bản thân đã trở nên ghê tởm từ khi nào vậy? Cậu thực sự đã thủ dâm khi nghĩ về khuôn mặt của Pond." Phuwin ngơ ngác nghĩ.

Sau hơn một tháng "chia tay" với Pond, cậu vẫn nhớ mùi thơm thoang thoảng trên giường Pond, là nước mùi nước hoa, hay là một mùi hương nào khác.

"Nó không đơn giản chỉ là sự cương cứng nữa rồi..."

Pond, Pond, Pond.

Đọc được nửa chừng, Phuwin ôm chặt điện thoại, khe khẽ nức nở. Cậu nghe thấy Pond nhấc chăn, đứng dậy từ giường đối diện liền lao tới bên cạnh cậu, có lẽ anh đang nhìn bờ vai hơi run rẩy của cậu và muốn đưa tay ra nhưng lại bị ngăn cách bởi một đường thẳng vô hình, Pond chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng lần nữa.

"Phuwin."

Pond gọi tên cậu trong lòng, cuộc chia tay sắp đến, cuối cùng anh sẽ không thể ôm được người mà anh luôn nhớ đến nữa.

Ngu ngốc.

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu như anh chú ý hơn một chút sao?

Khi anh nghĩ đến cậu, cậu cũng đang nghĩ đến anh.

***

Về việc yêu bạn thân của mình, anh đã phải trải qua vô số thăng trầm mới có đủ can đảm để đối mặt với trái tim mình.

Không thể thiếu trong cuộc sống, câu nói này quá nặng nề.

Không phải là anh không thể sống thiếu cậu.

Chỉ là, sushi chỉ có thể được gọi là sushi cá ngừ nếu nó có phi lê cá ngừ, mọi đứa trẻ đều đang tìm cách lấy những bọt khí ga ra khỏi chai soda và phết mứt vào giữa những chiếc bánh quy để biến nó thành một món tráng miệng đặc biệt.

Tôi là của cậu.

Cậu là của tôi.

***

Vào ngày cuối cùng trước khi Pond rời khỏi phòng, mặt trời vẫn đẹp như mọi khi, anh chưa bao giờ có ý định dọn giường, có lẽ chỉ để tận hưởng nốt buổi chiều yên bình này. Phuwin đang nằm trên giường, quay lưng về phía Pond, xung quanh yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy cả tiếng thở của mình. Pond nghiêng người, nhẹ nhàng thả lỏng lông mày, mọi thứ thật nhẹ nhàng, thích hợp để bắt đầu một giấc mơ ngọt ngào.

Trong giấc mơ, Phuwin lặng lẽ leo lên giường Pond, ôm anh từ phía sau và nói bằng giọng dinh dính.

"Pond, xin lỗi cậu."

"Tôi không nên nói những lời quá đáng như vậy."

"Đừng chuyển đi..."

"Chúng ta làm lành đi?"

Phuwin bám chặt vào lưng Pond như một con thú nhỏ giữ ấm, không ngừng tuôn ra những lời xin lỗi. Ngay cả người đần độn nhất cũng nhận ra sự tủi thân của cậu, muốn quay lại ôm cậu nhưng lại không nỡ mở mắt. Pond nghĩ, đây quả thực là một giấc mơ ngọt ngào. Bất cứ một cử động nhỏ thôi cũng sẽ phá vỡ ảo ảnh cuối cùng này, vì vậy anh chọn cách giữ im lặng.

"Hãy là như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu lấy trang bị cho phó bản trong game, tôi sẽ giúp cậu xếp hàng mua xiên nướng, tôi sẽ giúp cậu làm bài tập về nhà, mặc dù bài tập về nhà của bạn không tệ, cũng có thể cậu sẽ không cần..."

Phuwin ngày càng nói nhiều hơn. Pond nhắm mắt lại, nén cười, phát hiện đối phương hai tay đang ôm chặt eo mình, có một loại cảm giác chân thực không thể giải thích được.

"Pond..."

"Rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới chịu tha thứ cho tôi..."

"Cho phép tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn..."

"Được..." Sau khi nghe câu trả lời của Phuwin, Pond quay người lại, ôm cậu vào lòng.

"Nếu Phuwin cùng tôi làm điều đó, tôi sẽ tha thứ cho cậu."

"..."

Không ngờ Phuwin trong giấc mơ lại đỏ mặt xấu hổ. Như thể cậu đang loay hoay đưa ra quyết định lớn nhất của cuộc đời, trái tim cậu gần gũi với trái tim anh, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang điên cuồng đập loạn như tiếng trống.

Bên kia, bởi vì Phuwin bị sốc nặng trước cú đánh vào trán, mặc dù rõ ràng là tỉnh táo, nhưng cậu bắt đầu nghi ngờ khả năng mình đang nằm mơ. Nếu nghĩ kỹ, Pond là một người như vậy. Ngày thường không nói được gì, anh luôn dựa vào giấc mơ để tiếp thêm dũng khí, sớm tối bí mật ở bên nhau, đột nhiên lại thổ lộ tình cảm, cảm giác như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy.

"Được không?" Pond lặp lại lần nữa.

Phuwin cắn môi dưới, buồn bã nghĩ thầm, dù không biết Pond đang mơ hay tỉnh nhưng nếu bây giờ cậu từ chối, chắc chắn cậu sẽ mất anh mãi mãi. Nói một cách ngắn gọn nhất, ngay cả khi cậu phải hy sinh làm gì đó, cậu cũng vì chỉ muốn ở bên anh mà thôi.

"Để làm lành, thực sự không còn cách nào khác..."

"Được." Phuwin nhắm mắt lại, gần như hét lên trả lời, sau khi do dự một lúc, cậu hôn lên đôi môi còn chưa kịp nói ra lời của Pond, coi như "dấu ấn đồng ý" sau khi chấp thuận. 

"Vậy tôi có thể xuất tinh vào trong không?" Cậu không ngờ Pond sẽ hỏi một câu hỏi trần trụi như vậy, khi Pond hỏi, cơ thể Phuwin đã nhanh chóng có phản ứng.

"Cứ như vậy được voi đòi tiên."

Quần của cậu đã tụt đến nửa đường nên cậu không thể chịu đựng được bất kỳ sự từ chối nào nữa.

"Xuất... Cậu có thể xuất vào bên trong..." Phuwin nghiến răng nghiến lợi nói. "Xuất tinh thì xuất tinh... để cậu bắn là được chứ gì!"

"Hiện tại quá dễ thương rồi."

Pond hôn lên đôi má mềm mại của Phuwin.

Đây có lẽ là một trải nghiệm vui vẻ sẽ được anh ghi nhớ sau khi tỉnh dậy, cách đây không lâu, Phuwin đã tức giận đuổi anh ra khỏi phòng, nhưng bây giờ cậu lại khóc và yêu cầu anh "vào nhanh".

"Ưm...Pond...xin cậu...xin cậu nhanh lên đi..."

Phuwin vặn vẹo chân, hiển nhiên trước khi thực hiện động tác này anh đã bôi trơn cẩn thận nhưng không biết tại sao vẫn đau đến thế.

Pond cẩn thận hôn cằm và cổ của Phuwin trước khi từ từ bắt đầu đẩy đưa nhẹ nhàng. Anh muốn nhẹ nhàng nhất có thể và đảm bảo rằng cậu không bị tổn thương. Anh siết chặt các đốt ngón tay như để an ủi cậu.

Thậm chí câu "Tôi thích cậu" cũng là lời tỏ tình mà anh chỉ dám nói với cậu "trong giấc mơ".

Phuwin gần như xuất tinh khi nghe lời tỏ tình. Chất lỏng màu trắng đặc quánh tung tóe khắp nơi khiến cậu xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Pond.

Pond mỉm cười hôn lên dái tai đỏ mọng của Phuwin, cảm giác ấm áp giữa hai nơi giao hợp ở bên dưới cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Mọi thứ cứ như là thật vậy."

Cuối cùng anh nhận ra điều đó vào thời điểm nào? Trong rất nhiều lần ảo tưởng, anh chưa bao giờ thực sự giải phóng nó trong cơ thể cậu. Trong quá trình đưa đẩy, Phuwin nhăn nhó khịt mũi cầu xin sự thương xót, sau khi cúi đầu hôn cậu một lần nữa, vẻ mặt Phuwin mê man, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu như vậy.

Phuwin chấp nhận, tựa vào vai anh không chút phòng bị, thở hổn hển với đôi mắt đỏ hoe, trầm giọng hỏi: "Bây giờ cậu có thể tha thứ cho tôi không?" Đây là cảnh tượng sẽ không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ chiều không gian nào.

"Cậu nói gì cơ?" Đồng hồ báo thức lúc 3h40 vang lên hơi vội vàng nhưng "mơ" vẫn là "mơ", cả hai ôm nhau nép mình trên chiếc giường đơn chật hẹp vào buổi chiều, Pond ngơ ngác ấn vào màn hình điện thoại di động, cảm giác ẩm ướt của dịch cơ thể vẫn còn đọng lại ở bụng dưới.

"Tôi nói..."

"Tôi cũng thích cậu, Pond."

Phuwin từ từ đưa ra kết luận mà cậu đã phải mất rất nhiều thời gian mới nhận ra, không ngờ, vừa bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của Pond, cậu lại bất ngờ nói ra, cảnh tượng bối rối tạo nên sự hài hước như một thước phim hài.

"Vì trước kia chúng ta chỉ đơn giản làm bạn bè."

"Không ngờ rằng tôi lại thích cậu."

"Không phải là mơ sao..." Pond lẩm bẩm.

Sau khi bị sốc đến ngơ ngác, tạm thời gác lại mớ lộn xộn, điều đầu tiên anh nên làm là trao cho người bên cạnh một nụ hôn có ý thức.

Tóm lại, vấn đề chuyển đi đã kết thúc.

Anh phải chịu trách nhiệm ngay bây giờ.


- END - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro