Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Có thể mặc váy không?

Tác giả: orangewhitee 

Bán dịch đã được sự cho phép của tác giả!!!

Nguồn: AO3

***

Vào một lần tình cờ, Phuwin kết bạn qua mạng làm quen với một chàng trai có tên id là [Một ổ bánh mì]. Rõ ràng gọi là Bánh mì nhỏ nhưng hình đại diện là một chú chó Samoyed, điều này có chút đặc biệt và mới mẻ trong một đám người chỉ để toàn ảnh tự sướng lè lưỡi hay chụp bộ phận sinh dục lên. 

Thật ra bản thân Phuwin cũng biết rất rõ, L-DATE không phải là một ứng dụng hẹ hò nghiêm túc, những người tải ứng dụng này chỉ có một mục đích là hẹ hò. Nhưng dựa trên sở thích tình dục "bất thường" là "hy vọng rằng người hẹn hò sẽ là người cùng giới tính và có thể mặc váy khi quan hệ tình dục", cậu chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm với chút khả năng ít ỏi thông qua internet. 

Bất luận là ngoại hình hay giới tính, cậu đều rất kén chọn. Phải là người đẹp trai, có đường nét rõ ràng, không quá nữ tính, tốt nhất là có cơ bụng 8 múi, bờ vai rộng và eo thon, đồng thời có thể tương phản với hình dáng cơ thể của cậu. Sức bền và tốc độ cũng phải đạt tiêu chuẩn, chúng là những điều cơ bản nhất trong số những điều cơ bản. Nhưng điều quan trọng nhất là người đó có thể mặc váy. Đó hẳn là một chiếc váy đen tuyền chỉ dài đến đầu gối, nó hoàn toàn phù hợp với quần short màu trắng của cậu.

Nhưng rất rõ ràng, những người "đàn ông tốt" như vậy đã tuyệt chủng từ lâu rồi. Nếu không, tại sao cậu vẫn mãi trinh nam tội nghiệp, chưa từng nếm mùi hạnh phúc cho đến tận 20 tuổi.

Thực tế mọi người luôn coi Phuwin là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, tích cực và xinh đẹp luôn sống với nguyên tắc ngũ giảng tứ mĩ*, cùng lắm thì cậu xinh đẹp và thông minh hơn người khác một chút, tiêu chuẩn chọn bạn đời quá cao, không có một chút nào liên quan đến "thích những người cùng giới" cả.

*Ngũ giảng tứ mĩ: ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.

"Chúa ơi, con làm bao nhiêu điều tốt như vậy, xin hãy ban cho một "người tốt" đi mà". Phuwin vừa nói vừa đan hai tay vào nhau.

Hết lần này đến lần khác, có lẽ Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện chân thành của cậu và cuối cùng cũng cho cậu cơ hội "chuyển sang một giai đoạn mới của cuộc đời".

Phuwin chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó giấc mơ của cậu sẽ thành hiện thực.

Suy cho cùng thì, cậu cũng không có ý định hiện thực hóa việc trò chuyện qua mạng, nhưng khi [Một ổ bánh mì] gửi tin nhắn hỏi: "Muốn làm không? Tôi nghĩ tôi phù hợp với điều kiện của cậu" Phuwin vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Căn cứ vào những bức ảnh chụp bàn tay và một số bộ phận cơ thể lộ ra khi [Bánh mì nhỏ] chụp chung với chú chó Samoyed mà anh ta thường chia sẻ trên trang cá nhân, người này hẳn là một anh chàng đẹp trai trạc tuổi cậu.

Phuwin sờ sờ cằm nghĩ nghĩ, bắt đầu cúi thấp đầu gõ chứ.

[Người bình thường]: Xem chân?

[Một ổ bánh mì]: [hình ảnh]

[Người bình thường]: Còn gì nữa không, ví dụ như mặc một cái váy nào đó.

{Một ổ bánh mì]: [hình ảnh]

[Người bình thường]:....

Gửi nhanh, trả lời cùng nhanh.

Phuwin nhìn chằm chằm vào chiếc váy đen dài đến đầu gối trong ảnh hơn 20 giây, từ đáy lòng không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.

"Cái này cũng quá mức cho phép rồi." Cậu nghiêm túc lo lắng nghĩ nghĩ.

Không cần phải nói, [Một ổ bánh mì] này cực kỳ ngon. mặc dù trong ảnh chỉ lộ ra phần thân dưới mặc váy nhưng có thể nhìn ra được đại khái rằng đối phương cao ít nhất 1m85+, dáng chân chuẩn, nhìn liếc qua có vẻ như chức năng của "cái đó" cũng tốt, nên chắc chắn người này có thể làm hài lòng cậu.

"Không đúng, nghĩ xa quá rồi, của ngon như này ở đâu ra chứ?"

Phuwin che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình để bình tĩnh lại, sau đó cậu quay lại giao diện trò chuyện với [Một ổ bánh mì].

[Một ổ bánh mì]: Thấy sao, có muốn thử không?

[Người bình thường]: Làm sao thử...

[Một ổ bánh mì]: 8 giờ tối nay, số 705, đường M, phố S, ở cuối đường, rẽ phải, đi đến khách sạn  tiên, phòng 201, nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm tôi.

[Người bình thường]: Tôi sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của anh.

Phuwin hít một hơi, đối mặt với lời lời nói trực tiếp của [Một ổ bánh mì], tim cậu gần như nhảy ra ngoài vì lo lắng. Sau một hồi giằng co giữa "cuối cùng điều tốt cũng đến lượt mình" và "liệu mình có bị lừa không?" cậu quyết định sẽ vui vẻ đi đến buổi hẹn.

"Ai ngu mà từ chối váy đen dài đến đầu gối chứ?"

Vù vậy, tối đó, Phuwin mặc bộ vest quần ngắn màu trắng, quấn thêm khăn quàng cổ hình chó đốm, đi đến số 705, đường M, phố S, lấy hết can đảm go của phòng 201.

Cốc cốc cốc.

Tim cậu một lần nữa như sắp trào lên tận cổ họng.

Phuwin đứng ở đó, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đối phương đứng dạy, chậm rãi đi tới mở cửa. Cậu đã sẵn sàng mở mắt ra và nhìn rõ gương mặt của người sắp xuất hiện. "Lỡ như không đủ đẹp trai thì mình sẽ chuồn ngay." Phuwin nghĩ thầm.

Vài giây sau, [Một ổ bánh mì] mở cửa. Phuwin đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người đối diện.

Thực tế là, [Một ổ bánh mì] không chỉ là một anh chàng đẹp trai mà còn là anh chàng siêu cấp đẹp trai. Anh gần như đúng với dự đoán với chiều cao 1m85 với những đường nét đẹp trai, rõ ràng và thân hình tiêu chuẩn. Phuwin cảm thấy mình ở trước mặt đối phương thật giống như một con vật nhỏ bé đáng thương. Nhưng mà, Phuwin cảm thấy khuôn mặt này quen quen đến lạ lùng...

Naravit khoanh tay đứng đó với vẻ mặt bất lực, anh tự hỏi Phuwin phải mất bao lâu nữa mới nhớ ra anh là ai.

Một phút sau, Phuwin cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, kinh hoàng mở to mắt và hét lên: "Naravit! Tại sao lại là anh?!"

"Không thể là tôi sao?" Naravit nhướng mày cười nửa miệng, giơ điện thoại lên cho Phuwin xem lịch sử trò chuyện của họ. "[Người bình thường], cậu nói đúng không? Phuwin."

"Shiaa, PangPond!" Phuwin như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, "Sao tôi lại không nhớ chứ..."

Vào lúc này đây, bất luận là đi vào hay quay người bỏ chạy, xem ra cũng không phải là lựa chọn tốt.

Naravit, người này là bạn cùng lớp, khác khoa, đã gặp anh vài lần, thậm chí cả hai còn xuất hiện cùng nhau trên poster quảng cáo cho chiến dịch Tháng học tập của trường. Sở dĩ trước đây cậu không dám nhìn anh nhiều hơn là vì những scandal rắc rối lan truyền giữa anh và một ngôi sao của trường khác, còn nghĩ anh là một thẳng nam nên mới đặc biệt giữ khoảng cách.

"Vậy nên giữa Naravit đó và Naravit hiện giờ đang mặc váy đứng trước cửa là một người hả?"

Phuwin đứng bất động tại chỗ há hốc miệng.

Điều tồi tệ nhất không phải là chuyện này, mà là tin nhắn bổ sung không cần thiết mà cậu đã gửi cho [Một ổ bánh mì] trước khi đến đây.

[Xin lỗi chút, vì đây là lần đầu tiên, vậy nên tôi có thể còn hơi non tay...]

[Hy vọng bánh mì tiên sinh có thể dịu dàng hơn với tôi một chút]

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu xấu hổ đến mức, muốn đào một cái hố chui xuống ngay lập tức.

"Phát ngốc gì vậy, rốt cuộc là có muốn vào hay không?" Naravit cau mày. "Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ có thể làm ngay."

Hỏng bét rồi.

Điều tồi tệ không phải là những đoạn chat đáng xấu hổ kia mà là tâm trạng "hoặc làm, hoặc chết" của cậu hiện tại.

Phuwin bất lực sờ sờ gáy sau đó siết chặt cổ tay, tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, nửa phút sau cậu nhấc chân bước vào phòng 201.

"Làm thì cứ làm đi"

"Còn về phần Naravit..."

"Cũng không phải là không được..."

***

"Tôi không ngờ là cậu lại có sở thích này." Naravit ôm Phuwin trong vòng tay, nhìn thẳng vào mắt cậu nói. "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy yêu cầu hẹn hò của cậu trên L-DATE, tôi còn nghĩ là tự cậu sẽ mặc váy."

"Tôi..." Phuwin di chuyển phần háng đang bị Naravit kẹp giữa hai chân, cả người căng cứng quay đầu đi, "Đó chỉ là sở thích cá nhân...có vấn đề gì sao..."

"Không vấn đề." Naravit cong môi, nghiêng người hôn lên má trái của Phuwin, mỉm cười nói, "Dù sao thì cậu mới là người bị chơi, tôi mặc cái gì cũng giống nhau cả." Phuwin nghe xong, răng trên vô thức cắn chặt môi dưới, đột nhiên bị Naravit bóp cổ không nói nên lời.

Thấy đối phương đơ người sửng sốt, Naravit cũng không muốn dây dưa lãng phí thời gian nữa, thản nhiên thò tay vào trong quần short của Phuwin, dùng sức nhéo lấy thịt mềm ở đùi trong của cậu. Sau khi bị kích thích, Phuwin không nhịn được rít lên một tiếng, hai chân vô thức bắt chéo nhau, đúng lúc ấn vào phần cương cứng vốn đã sưng tấy của Naravit, tự nhiên cọ xát qua lại trên phần thân dưới của anh.

"Cũng rất gợi cảm." Naravit đưa tay ra, đặt lên ngực Phuwin nhẹ nhàng xoa nắn. Mặc dù cậu chỉ mặc một manh áo mỏng, nhưng đối với công cuộc vuốt ve, vẫn còn có chút cản trở.

Vì vậy Naravit dừng việc đang làm lại, sau đó lại lần nữa mò mẫm dọc theo viền áo, anh rõ ràng có mục đích nhéo lấy núm vú bên phải của Phuwin, một lát sau lại ác ý dùng đầu móng tay gảy gảy vào khu vực xung quanh quầng vú.

"Ưm...Anh làm gì vậy..." Phuwin cảm nhận được mình đang bị sờ mó, da đầu tê dại đi, cậu không khỏi di chuyển hông lên trên, cọ xát phần thân dưới mạnh mẽ hơn.

"Có thật là lần đầu tiên?" Naravit thở dài. "Có cần phải mẫn cảm quá vậy không, cọ qua cọ lại cũng lợi hại quá nhỉ..."

"Phải, phải a." Phuwin mặt mũi đỏ bừng nói. "Chưa từng làm, căng thẳng quá không được sao?"

"Đừng gấp, tôi chỉ tùy tiện nói thôi." Naravit dùng tay chống một bên giường, tay còn lại kéo áo Phuwin lên trên ngực, kéo đến gần như áo treo trên cổ cậu mới dừng lại, cúi đầu ngậm lấy núm vú của Phuwin vào miệng, day day cọ xát rồi dùng lưỡi liếm một hồi.

Bị liếm láp một lúc, Phuwin bắt đầu lắc lư phần eo, Naravit thả lỏng người, đặt lòng bàn tay từ eo cậu trượt dần xuống, dùng một tay cởi cúc quần của Phuwin. Vẫn còn chưa cắm vào, chỉ bằng vài động tác trêu đùa đơn giản, Phuwin đã trực tiếp muốn xuất tinh, Naravit nắm lấy dương vật đang cương cứng của Phuwin, vừa xoa bóp vừa nghiêng người hôn cậu một lúc lâu, không lâu sau, Phuwin rên rỉ xuất tinh ra tay Naravit.

Naravit nhìn thoáng qua lòng bàn tay dính đầy chất đục màu trắng, anh lè lưỡi liếm một cái, chỉ riêng cảnh tượng này đã khiến Phuwin xấu hổ đến mức thở dốc.

"Làm cái đé* gì vậy chứ, rõ ràng là đê thỏa mãn sở thích tình dục của mình, nhưng đây hoàn toàn giống như bị đối phương chơi đùa mà."

Phuwin giận dỗi bĩu môi, quay đầu đi không nhìn Naravit, anh cảm thấy Phuwin lúc này trông thật đáng yêu, anh mỉm cười, một bên giúp cậu cởi áo, một bên chậm rãi đứng lên. 

"Giận rồi?" Naravit hỏi.

"Không có!" Phuwin quay lại trừng mắt nhìn Naravit, không biết đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu bạo dạn vén váy Naravit lên và thò tay vào khám phá côn thịt nóng bỏng của đối phương. Thình thịch thình thịch. Phuwin nghe thấy nhịp tim đập của chính mình.

Thô to như vậy, sau khi cầm nó trên tay một lúc, cậu cảm thấy có hơi mê mẩn.

Tư thế nửa quỳ cuối cùng cũng cho phép Phuwin nhìn thấy một chút dâm đãng ở Naravit. 

"Ưm..." Phuwin xoa xoa một lúc rồi dừng lại, ngước mắt lên cầu xin Naravit. "Cái đó...tôi có thể dùng miệng không?"

 "Cậu tới đi." Naravit hít một hơi, anh có chút không vui khi đối phương đang phục vụ mình thì đột nhiên dừng lại, nhưng khi nghe Phuwin nói muốn giúp anh bằng miệng, tâm trạng của anh lại trở nên tốt hơn.

Naravit vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, Phuwin khép hai đầu gối lại và lùi lại một chút để ngồi dậy, sau đó nghiêng đầu về phía trước và nằm xuống đối diện với cái đó của Naravit.

Giống như một con chó con tròn trịa, mềm mại ưỡn mông và vểnh đuôi lên.

Phuwin dừng lại một chút, sau đó nắm lấy vạt váy của Naravit nhấc lên, cúi đầu vào váy Naravit mò mẫm một lúc mới đưa côn thịt thô to vào miệng.

Không còn phân biệt đâu là tiếng rên rỉ, đâu là tiếng gấp.

Naravit hơi ngửa đầu ra sau, cảm giác côn thịt của mình đang di chuyển ra vào nơi ấm áp và thoải mái nhất trên đời, anh tưởng tượng đôi môi mềm mại của Phuwin đang bị đâm đến căng ra và lấp đầy bằng côn thịt, cậu bú mút đến khó thở, đôi môi sưng đỏ lên vì đau.

Không biết vì sao đột nhiên ngột ngạt đến kịch liệt, sau khi bị nghẹn hai lần, Phuwin không còn cách nào khác ngoài nhanh chóng nhổ ra những gì trong miệng, vừa thở hổn hển vừa từ trong váy Naravit bò ra. 

"Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi."

Naravit cũng sướng đến thở gấp, vừa rồi anh thoải mái đến mức gần như không nhịn được mà xuất tinh thẳng vào trong miệng Phuwin.

"Chết tiệt, thế nào mà lại sướng như vậy..."

Nẩvit nghiến răng nghiến lợi, đưa tay lau đi vào giọt mồ hôi trên trán. Nhìn sang bên cạnh, thấy Phuwin đang quay mặt đi không nhìn anh, miệng vẫn không ngừng thở dốc, trong chốc lát, Naravit có ảo giác muốn trực tiếp bế cậu lên mà chịch từ phía sau.

Mặc dù trong ấn tượng của Phuwin cả hai chỉ "gặp nhau vài lần" nhưng thực tế thì Naravit đã bắt đầu chú ý đến Phuwin từ lâu. Chàng trai có vẻ ngoài dễ thương, trắng trẻo cùng anh quay poster quảng cáo cho Tháng học tập, thậm chí so với vị hoa khôi đang đứng bên cạnh cậu, cậu còn đẹp hơn vạn phần. Anh đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chưa có cơ hội đến gần. 

Việc anh phát hiện ra cậu đang sử dụng ứng dụng hẹn hò đồng giới không chính thống L-DATE cũng chỉ là một sự tình cờ, anh có chút bị sốc trước khía cạnh dâm đãng này của đối phương nhưng sau đó Naravit lại lập tức vui mừng vì "hóa ra em ấy cũng thích đàn ông".

"Muốn ôm em ấy, muốn ôm em ấy ngay lập tức."

Ngay cả khi Naravit thấy yêu cầu "hy vọng rằng người hẹn hò sẽ là người cùng giới tính và có thể mặc váy khi quan hệ tình dục" là một "yêu cầu" vô lý, không phù hợp với tính cách của anh, nhưng anh vẫn bắt tay vào thực hành ngay lập tức. Anh đã trải qua một thời gian dài trong vòng tròn yêu cầu ấy để "chỉ có Phuwin mới nhìn thấy" cho đến tận hôm nay, cuối cùng anh cũng được lên giường với cậu.

"Phuwin." Nghĩ đến đây, Naravit đột ngột từ phía sau gọi tên cậu. "Tôi muốn chịch em, chịch ngay bây giờ."

"Hả? Cái gì..."

Phuwin nghẹn ngào đến mức không thể thở được, cậu thậm chí còn không biết Naravit vừa nói gì, trong lúc cậu còn đang choáng váng đã bị đối phương tóm lấy, kéo về phía sâu lăn lộn mồi hồi, lại một lần nữa nằm thẳng và bị Naravit đè xuống.

"Đợi...đợi một lát, này." Phuwin hoảng hốt nói khi Naravit bất ngờ cúi xuống ccắnlaays cổ và xương quai xanh của cậu như bị "điên", "Anh muốn chịch chỗ nào chứ a...ha...Tôi vẫn chưa có chuẩn bị mà..."

"Đợi không nổi nữa." Naravit đưa tay cởi quần của Phuwin ra.

Trong chốc lát, cơ thể trần trụi hiện ra trước mắt.

Để phục vụ cho sự xâm nhập của đối phương, Phuwin vô thức khép hông lại và dang rộng hai chân của mình ra, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tự hỏi liệu lúc này có nên "chống cự" không cần thiết hay nên tận hưởng nhắm mắt "buông bỏ bản thân".

Phuwin mặt vẫn đỏ bừng, dẩu môi tỏ vẻ khó chịu, điều này thực sự khiến Naravit càng hưng phấn hơn.

"Vậy thì anh chịch đi."

Phuwin vừa dứt lời, Naravit đã vén váy lên và thẳng lưng "tấn công". Lỗ nhỏ mới được kích thích đã đủ ẩm ướt và hầu như không cần bôi trơn thêm, vải váy của Naravit cọ vào cơ thể của Phuwin, có tác dụng "vuốt ve", anh đẩy mạnh và cắm côn thịt vào điểm sâu nhất, Phuwin bị đâm chịch đến mức há miệng rên rỉ, nhưng may mắn thay, "lần đầu tiên" không đau đớn như cậu tưởng tượng.

Naravit rút ra một chút rồi lại dập mạnh cả cây vào trong, trong quá trình đâm rút, cái lỗ vốn đã chật hẹp của Phuwin ra sức kẹp chặt vào côn thịt thô to của Naravit, cả hai dần dần rơi vào tình thế đối đầu đưa đẩy.

"Sướng...đúng là sướng chết mất..." Phuwin bị choáng váng đến mức cậu đưa tay lên che lấy đôi mắt đang mờ đi dục vọng.

Naravit thổi hơi thở nóng bỏng vào tai cậu, hơi đứng thẳng người lên đẩy côn thịt vào sâu hơn, dần dần nơi giao hợp nóng đến mức khiến cả hai mồ hôi đầm đìa.

"Thích không? Phuwin." Naravit hỏi.

"Ha...ưm...thích..." Phuwin vô thức trả lời thuận theo lời đối phương nói.

"Thích tôi, hay thích tôi chịch em?" Naravit lần nữa hỏi.

"Ha...ha a...không biết..." Từng cú đâm thúc hết lần này đến lần khác khiến Phuwin sướng đến mức suýt khóc lớn. "Thích...đều thích hết..."

"Vậy tôi là ai?" Naravit cố gắng nắm lấy tay Phuwin, buộc cậu phải nhìn anh.

"A...a...Naravit, anh là Naravit." Phuwin rên rỉ nói.

"Naravit lại là ai nữa?" 

"Naravit...Naravit là...a...tôi..."

"Gọi chồng." Naravit đột nhiên nói, "Nếu không không làm nữa."

"A~..."

"Chồng ơi!!!" Phuwin bị anh dọa sợ đến mức hét lên khi nhìn thấy Naravit định rút ra.

"Em biết mà Phuwin, em thật sự rất đáng yêu." Naravit nói rồi hôn lên trán Phuwin, không đợi lâu, anh nhanh chóng nhấc côn thịt vốn đã đau đến cương lên rồi điên cuồng đâm lút cán vào lỗ nhỏ.

Phuwin mơ mơ hồ hồ nghĩ. Bây giờ cậu hoàn toàn bị kiểm soát và đàn áp. Đối với kế hoạch ban đầu là chạm vào toàn bộ cơ thể của Naravit không còn cơ hội thực hiện được.

Làm được một lúc, không biết đã qua bao lâu, xuyên qua rèm cửa, bầu trời dường như chói sáng một cách mờ ảo, sau đó Naravit cảm thấy muốn xuất tinh lần nữa, anh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Phuwin nói, "Bé yêu, anh muốn bắn. Bắn vào bên trong em có được không?"

Không thể từ chối. Nó giống như một "mệnh lệnh" hơn là một lời "đề nghị".

Phuwin bị làm đến mức không còn nói nổi nữa, Naravit thấy cậu không lên tiếng, chỉ coi như cậu đã đồng ý, liền thẳng lưng xuất tinh vào trong mà không chút đắn đo. Lỗ nhỏ của Phuwin bị tinh dịch nóng hổi lấp đầy, không có gì ngạc nhiên, Phuwin lại lần nữa lên đỉnh điên cuồng kẹp chặt lấy phần thân dưới, Naravit bị hành động này của cậu lần nữa làm cho sướng đến không nhịn nổi ồ ạt phóng tinh.

Sau khi cảm thấy thỏa mãn, cả hai im lặng một lúc. Cuối cùng, Naravit là người chủ động lên tiếng trước, "Thế nào, [Người bình thường] tiên sinh, ngài thấy hài lòng không?"

Phuwin mím môi, cậu vẫn còn có chút khó thở, chỉ xấu hổ lẩm bẩm trong lòng, "[Một ổ bánh mì] này cũng khá ngon..."

"Tôi có thể chạm vào anh không" Năm giây sau, Phuwin trở nên táo bạo hỏi. Naravit cởi áo nhưng anh vẫn mặc chiếc váy đen khoét sâu, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Phuwin, một lúc sau anh dùng tay xoa xoa chóp mũi.

"Có thể." Naravit nắm lấy tay Phuwin, xòe lòng bàn tay cậu ra, ấn vào ngực mình chỉ đạo. "Tùy ý chạm vào đâu cũng được."

"Dù sao đều là của em hết."

"... Ai là của ai chứ." Phuwin lại đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm.

"Không ngờ rằng Chúa đã thực sự ban cho tôi một người đàn ông tốt."

Nghĩ đến đây, Phuwin nhéo mạnh núm vú của Naravit, làm anh rít lên một tiếng đau đớn, một lúc sau anh nhéo vào mặt Phuwin trìu mến nói, "Vậy em có cần bạn trai không? Giống như tôi."

"Ừm." Một lúc lâu sau, Phuwin đặt lòng bàn tay lên bụng Naravit ngập ngừng trả lười anh, "Tôi cũng muốn xem những bộ váy khác..."

Naravit mỉm cười, mở miệng cắn vào môi Phuwin, đáp lại bằng một nụ hôn lưỡi thật sâu và lâu.

"Vậy là, rốt cuộc mặc hay không mặc?"

Trong khi đang suy nghĩ, Phuwin cảm thấy phần thân dưới nới Naravit và mình dính với nhau dường như lại cứng lên. 

"Vẫn là nói, mặc cái gì đều như nhau cả, quan trọng là ai chịch ai." Naravit mỉm cười nghĩ. 

Họ vẫn có thể tranh thủ thời gian, làm thêm vài hiệp nữa trước khi trời sáng hẳn. 


- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro