Cuộc họp gia đình đầy căng thẳng
Tên bố mẹ của Pond và Phuwin là do mình tự đặt nhaa
Hổm giờ mình bận quá nay mới cập nhật cho mọi người được 🫶
**Cuộc họp gia đình đầy căng thẳng**
Một tháng sau, gia đình Naravit Lertratkosum và Tangsakyuen tổ chức một bữa tối quan trọng để "kiểm tra tiến trình" mối quan hệ của Pond và Phuwin. Cả hai gia đình đều kỳ vọng rằng khoảng thời gian sống chung sẽ làm họ gần gũi hơn, chuẩn bị tốt cho lễ đính hôn chính thức.
Bữa tối được tổ chức tại dinh thự của gia đình Naravit. Phòng ăn lớn lộng lẫy với ánh đèn chùm, những bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng, nhưng bầu không khí lại căng thẳng. Pond, mặc dù có vẻ bất cần thường ngày, lần này cũng ngồi im lặng, trong khi Phuwin cố gắng giữ mọi thứ ổn định bằng những câu trả lời lễ phép.
"Thế nào rồi? Hai con đã quen với nhau chưa?" Mẹ của Pond, bà Supaporn, lên tiếng, đôi mắt dò xét nhìn cả hai.
Pond nhún vai, nhưng trước khi anh kịp nói điều gì gây sốc, Phuwin đã trả lời thay. "Chúng con đang dần hiểu nhau hơn. Mặc dù có nhiều khác biệt, nhưng con tin rằng chúng con đang tìm được cách hòa hợp."
Bà Supaporn mỉm cười hài lòng, nhưng cha của Pond, ông Thanapong, nhướng mày, ánh mắt nghiêm nghị. "Hòa hợp? Tốt. Nhưng hãy nhớ rằng hai con không chỉ đại diện cho bản thân mình, mà còn cho gia đình. Chúng ta đã hy sinh rất nhiều để xây dựng mối quan hệ này. Đừng làm chúng ta thất vọng."
Pond nheo mắt, không giấu được vẻ khó chịu. "Vậy nếu tụi con thất vọng thì sao? Nếu con không muốn sống theo kế hoạch này thì sao?"
Căn phòng như đóng băng. Phuwin khẽ liếc nhìn Pond, ánh mắt ra hiệu anh nên kiềm chế. Nhưng Pond đã lên tiếng, và không ai có thể ngăn được anh tiếp tục.
"Con tôn trọng gia đình, nhưng con cũng là một con người, không phải một quân cờ để sắp xếp trên bàn cờ. Con không thể sống cuộc đời mình chỉ để làm hài lòng người khác."
Ông Thanapong đập mạnh tay lên bàn, khiến những chiếc ly khẽ rung. "Pond! Con không nhận ra rằng mọi thứ con đang có đều nhờ gia đình sao? Con nghĩ tự do của con quan trọng hơn trách nhiệm à?"
Phuwin vội chen vào, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn: "Cháu xin lỗi, nhưng cháu nghĩ Pond không có ý thiếu tôn trọng. Có lẽ cách anh ấy thể hiện hơi bốc đồng, nhưng cháu tin rằng điều anh ấy muốn là một cuộc đối thoại công bằng hơn."
Cả hai gia đình im lặng nhìn Phuwin. Lời nói của cậu, dù nhẹ nhàng, lại mang sức nặng bất ngờ. Pond quay sang nhìn cậu, ánh mắt pha lẫn sự ngạc nhiên và cảm kích.
---
**Cuộc trò chuyện sau bữa tối**
Khi bữa tối kết thúc, Pond và Phuwin bị gọi vào phòng riêng để "bàn chuyện". Lần này, mẹ của Phuwin, bà Arunrat, là người dẫn dắt cuộc nói chuyện.
"Phuwin, mẹ biết con là người biết nghĩ, và mẹ rất tự hào về điều đó. Nhưng con không thể cứ mãi đứng ra che chắn cho Pond được. Hai đứa cần học cách làm việc cùng nhau."
Phuwin cúi đầu, lễ phép đáp: "Con hiểu, mẹ. Nhưng con cũng nghĩ Pond cần thêm thời gian để thích nghi. Chúng con đang tìm cách để dung hòa."
"Và cách dung hòa là làm trái ý cha mẹ sao?" Bà Supaporn nghiêm giọng. "Chúng ta đã hi sinh quá nhiều để giữ gìn mối quan hệ này. Hai đứa không được làm tổn thương tương lai mà chúng ta đã đặt nền móng."
Pond đứng bật dậy. "Mẹ, con biết mọi người kỳ vọng nhiều, nhưng nếu kỳ vọng đó chỉ mang lại áp lực và sự khổ sở, thì liệu nó có đáng không? Phuwin không xứng đáng phải chịu điều này, và con cũng vậy."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhưng Phuwin bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Pond. "Pond, anh bình tĩnh đi."
Quay sang cả hai gia đình, Phuwin nói: "Chúng con biết trách nhiệm của mình. Nhưng xin hãy để chúng con tự quyết định cách thực hiện nó. Chúng con cần không gian để tìm ra cách dung hòa giữa trách nhiệm và hạnh phúc. Nếu gia đình cứ thúc ép, có thể chúng con sẽ không bao giờ tìm thấy điều đó."
Lời nói của Phuwin khiến cả hai gia đình lặng im. Không ai ngờ rằng chàng trai trầm lặng, luôn làm theo ý người khác, lại có thể lên tiếng mạnh mẽ đến vậy.
---
**Khi rời khỏi dinh thự**
Trên đường về nhà, Pond bước đi bên cạnh Phuwin, ánh mắt anh vẫn đầy vẻ bối rối. Sau một lúc im lặng, anh quay sang cậu.
"Phuwin, cậu vừa làm điều gì thế? Cậu đã đứng lên vì tôi."
Phuwin khẽ cười, giọng điềm tĩnh: "Không hẳn vì anh. Mà là vì cả hai chúng ta. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu chúng ta cứ sống trong áp lực, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thực sự hiểu nhau."
Pond nhìn cậu, lần này không còn chút chế nhạo nào, mà là sự ngưỡng mộ thật sự. "Cậu đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu có thể mạnh mẽ như thế."
Phuwin nhìn xa xăm, giọng nhẹ nhàng: "Có lẽ sống trong im lặng cũng dạy tôi một điều: đôi khi im lặng quá lâu sẽ khiến người ta quên mất mình cần được lắng nghe."
Pond dừng lại, bước đến trước mặt Phuwin và nhìn thẳng vào mắt cậu. "Vậy từ giờ, tôi hứa sẽ lắng nghe cậu. Cậu không cần phải một mình gánh vác mọi thứ đâu, Phuwin."
Lời nói ấy không chỉ là một lời hứa, mà còn là khởi đầu cho một sự đồng cảm sâu sắc hơn giữa hai người. Pond không còn cảm thấy mình bị ép buộc, và Phuwin dần tìm thấy tiếng nói của riêng mình trong mối quan hệ này. Giữa áp lực gia đình và kỳ vọng, họ bắt đầu thực sự sát cánh bên nhau, không phải vì bổn phận, mà vì sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro