Chia sẻ với nhau
Sau đêm mưa đó, giữa Pond và Phuwin, có một sự thay đổi mà cả hai đều cảm nhận được nhưng không nói ra. Pond dần từ bỏ những lời nói châm chọc, và Phuwin trở nên cởi mở hơn trong những cuộc trò chuyện của họ. Một buổi chiều nọ, khi đang dọn lại phòng làm việc của mình, Phuwin vô tình tìm thấy một cuốn album cũ.
Cậu mỉm cười khi lật từng trang, nhận ra những bức ảnh thời thơ ấu của cả hai – những khoảnh khắc hai gia đình từng quây quần bên nhau. Trong một bức ảnh, Pond và Phuwin đang đứng bên bờ hồ, Pond nở một nụ cười rộng, còn Phuwin rụt rè ôm chặt cây gậy bắt cá.
Khi Pond bước vào, anh ngay lập tức chú ý đến cuốn album trên bàn. "Gì thế?" anh hỏi, nghiêng đầu nhìn.
"Những bức ảnh cũ. Anh còn nhớ không?" Phuwin nói, đưa cuốn album cho Pond.
Pond nhìn một cách tò mò, rồi bật cười khi nhìn thấy bức ảnh hai đứa trẻ đang chơi với nhau. "Tôi nhớ chứ. Lần đó tôi đã kéo cậu xuống hồ vì cậu không chịu đứng yên khi tôi chỉ cách bắt cá."
Phuwin đỏ mặt, nhớ lại khoảnh khắc đó. "Tôi không đứng yên vì anh hét quá lớn. Tôi đã tưởng mình làm gì sai."
Pond bật cười lớn hơn. "Và cậu đã khóc cả buổi chiều, đến mức mẹ cậu phải dỗ mãi."
"Đó là tại anh," Phuwin nói, nhưng giọng điệu không còn chút trách móc nào, chỉ đơn thuần là sự ấm áp khi nhớ lại quá khứ.
---
**Lần đầu chia sẻ**
Tối hôm đó, Pond bất ngờ gõ cửa phòng Phuwin. Anh cầm trên tay hai cốc cacao nóng, điều khiến Phuwin thoáng ngạc nhiên. Pond đưa một cốc cho cậu rồi kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ trong giây lát.
"Phuwin," Pond bắt đầu, giọng điềm tĩnh hơn thường lệ. "Tôi đã nghĩ nhiều về những gì cậu nói... về việc tìm tự do ngay cả khi bị ràng buộc."
Phuwin đặt cốc cacao xuống, chăm chú lắng nghe.
"Tôi luôn cảm thấy mình phải chống lại mọi thứ – gia đình, truyền thống, kỳ vọng. Nhưng tôi chưa bao giờ tự hỏi liệu tôi có thể sống với tất cả những điều đó mà vẫn là chính mình không. Cậu khiến tôi suy nghĩ, và điều đó làm tôi thấy khó chịu."
Phuwin bật cười nhẹ. "Tôi không cố ý khiến anh thấy khó chịu, nhưng tôi nghĩ đó là điều tốt. Vì ít nhất anh cũng bắt đầu đặt câu hỏi cho chính mình."
Pond gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. "Cậu thì sao, Phuwin? Cậu không bao giờ phản kháng, nhưng tôi biết cậu cũng không hài lòng với mọi thứ. Tại sao cậu không thử tìm cách thay đổi?"
Phuwin im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi không giỏi đối đầu như anh. Nhưng tôi nghĩ cách của tôi là làm những điều nhỏ bé, những điều mang lại cho tôi niềm vui. Như việc vẽ tranh. Nó giúp tôi cảm thấy tự do, ngay cả khi tôi không thể rời đi."
Pond nhìn Phuwin chăm chú, lần đầu tiên thực sự hiểu con người cậu. Cậu không yếu đuối hay bị động như anh từng nghĩ. Phuwin chỉ có một cách đối mặt với cuộc sống khác với anh – một cách âm thầm nhưng không kém phần mạnh mẽ.
---
**Khởi đầu cho một mối quan hệ mới**
Ngày hôm sau, Pond kéo Phuwin ra ngoài, lần này là đến một phòng tranh nhỏ ở trung tâm thành phố.
"Đây là gì?" Phuwin hỏi, hơi bất ngờ khi thấy Pond có vẻ bí ẩn như vậy.
Pond mỉm cười, đẩy cửa vào. "Cậu cứ vào xem."
Bên trong, Phuwin nhìn thấy những bức tranh được treo trên tường, nhiều bức là của các nghệ sĩ địa phương. Không gian yên tĩnh nhưng đầy cảm hứng. Pond dẫn cậu đến một góc khuất, nơi có một bức tranh lớn với gam màu quen thuộc – bầu trời mây xám len lỏi ánh sáng.
Phuwin tròn mắt. Đó là một trong những bức tranh cậu vẽ, nhưng cậu chưa từng nghĩ nó sẽ được trưng bày ở đây. "Sao... sao anh làm được điều này?"
Pond khoanh tay, cười tự mãn. "Tôi có cách của mình. Nghĩa là tôi biết một người bạn làm việc ở đây. Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn cậu biết rằng những gì cậu làm có ý nghĩa, không chỉ với cậu mà còn với người khác."
Phuwin nhìn Pond, xúc động. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Pond không chỉ nổi loạn, mà còn thực sự quan tâm đến người khác.
Pond gãi đầu, cố tỏ ra thoải mái. "Đừng nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ muốn cậu có lý do để tiếp tục vẽ. Và, ừm, tôi cũng tò mò muốn xem phản ứng của người khác về cậu."
Phuwin cười, lần này là một nụ cười rạng rỡ hơn. "Cảm ơn anh, Pond. Tôi thực sự không biết nói gì."
"Không cần nói gì cả," Pond đáp, nhưng trong lòng anh có một cảm giác mới lạ. Anh không còn nhìn Phuwin như một trách nhiệm gia đình, mà như một người bạn đồng hành thật sự – người có thể hiểu anh theo cách không ai khác có thể.
Và từ đó, mối quan hệ của họ bắt đầu thay đổi. Không còn là hai người đối đầu nhau, mà là hai mảnh ghép dần tìm được sự hài hòa, cân bằng lẫn nhau.
Ai hóng drama hong 🤫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro