1;lưu ly
૪'ރ፧ It's a random pov I came up with🫶
🫥 don't be malicious thanks ◞♡°
note:những khúc cắt là những khúc hết idea nên tôi chuyển cảnh 🥹, còn gì để tôi giải thích bên dưới cmt nhoaaa💋
__________________________________
"phổ minh em có về không?."
"em có"
nó là một vết hằn sâu trong tâm trí tôi nhớ về em, ngày em đi thứ tôi nhìn được trong dĩ vãng là thứ nụ cười em dính chặt trên con xe cadillac cổ nhìn về phía tôi
tôi yêu chết cái nụ cười ấy, nó xoa dịu trái tim lạnh lẽo bao năm qua
thứ tôi cảm nhận được ngày càng là chiếc bóng mờ nhạt khuất dần sau màn đêm
làm sao tôi vơi nỗi nhớ em, thứ em để lại quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi thiên chương
nó như con ong mật cắn chặt mật ngọt sâu tận tế bào lẫn nhịp tim đang chảy trong lòng ngực tôi, điều đó quá rõ ràng nó kiềm thúc trái tim tôi ở lại cùng em
miêu tả em bằng những thứ từ ngữ thì không đủ nhưng diệu cảnh này thì tôi xin một lần ích kỷ giữ cho riêng mình có được không?
tôi là một loser chính hiệu gục ngã lên chiếc lưới tình em vung dây
tôi là cá em là lưới , bắt trọn lấy thân thể tôi cố gắng xây dựng thành trì kiên cố
tôi là hoa em là ong, lấy đi tất cả mật ngọt tôi trao dồi
nếu em ở đây, ngay cạnh tôi
tin chắc rằng em sẽ nhận thấy từng nhịp tim đang rung lên liên hồi khi chợt nhớ em
nhưng trớ trêu thật hình như tình yêu tôi chưa đủ cao đẹp chưa cảm động trời xanh nên ông trời chẳng bao dung lấy tôi và em
"phổ minh mất rồi nhã phong."tôi nhớ như in cái câu nói mà khiến tôi chờ suốt sáu năm
sáu năm đó tan biến vào hư vô hoà vào tiếng giao hưởng đang quay trong chiếc đĩa cd cũ
tôi điếng người giọt lệ hạnh phúc bấy lâu nay cuối cùng cũng bị hạ gục bởi lời nói này
tôi khóc,khóc vì là một kẻ thua cuộc một kẻ vung túng hèn nhát trước em chẳng dám động lời
giờ có hối hận cũng quá muộn, nếu lúc đó tôi kịp nói thì em có kịp ở lại?
___________________________________
đình đồng khe khẽ trên núi, tôi cùng bó hoa anh túc trắng tiến bước lên đoàn người đông đúc, tôi muốn nhìn em lần cuối, nhìn kĩ cái người tôi chờ suốt ngần ấy năm chẳng bao giờ trở lại nữa.
đặt lên chiếc mộ trắng khắc lên dòng chữ "trần phổ minh" nghẹn ngào xót xa, mong nhớ , tuổi hận những thứ bây giờ tôi muốn gửi đến em cũng chẳng thể nói thành lời
nhẹ nhàng đặt bó hoa lên phần mộ
"phổ minh thất hứa với nhã phong rồi."
"phải chăng thiên đường đưa em xuống rồi bắt tôi trả em về với người phải không em ơi.":
"hoặc có thể tình yêu tôi dành cho em không đến nỗi cảm động trời xanh nên người đưa em về để em chẳng phải chịu tổn thương, có phải vậy không? tôi tin là vậy"
"năm tới tôi sẽ đến viếng mộ em nhé người thương?"nếu tôi còn ở lại đây quá lâu tôi sẽ khóc mà không về được mất
tôi ra về cùng tâm trạng trống rỗng, gió thổi đến một bông hoa lưu ly trên vai tôi
tôi oà khóc như một đứa trẻ mất đi thứ mình thích, còn tôi hả? tôi mất người thương
______________________________________
mãi sau này tôi mới biết được
tôi biết được em buông xuôi thế giới này trên chiếc xe trắng nhám cùng giỏ hoa lưu ly cùng một nhành lan chuông được đệm vào giữa trên tay em ngoài tấm thiệp còn là lọ thuốc đề dòng chữ lao phổi...
"gửi nhã phong!
;khi bức thư cùng hạt giống được gửi đến anh em nghĩ rằng bản thân mình cũng đã về thiên chúa rồi
mong rằng khi anh nhận được nó anh sẽ tích cực hơn và sống thay cho phần em nữa , nhớ gieo mầm thay phần em luôn nhé
tin rằng có nó ở bên anh sẽ có niềm tin trong cuộc sống và hãy tin rằng em vẫn sẽ ở đây cùng anh;hẹn anh trên thánh đường ở cuộc đời khác , yêu!
người nhận:
;anh nhã phong. ♡
người gửi:
;em phổ minh.
lưu ly-xin đừng quên em; lan chuông-tìm lại hạnh phúc
tôi sẽ nhớ kỹ điều này đến hết đời, tôi gieo mầm hy vọng thay em nhé phổ minh , mong rằng đời sau lại tìm thấy em.
.end დ
____________________________________
Thanks for reading the whole post🥺🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro