Chương 3: Trò chơi bắt đầu
Buổi sáng hôm ấy, Phuwin thức dậy muộn hơn mọi khi. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở của tấm rèm, rọi vào phòng khiến không gian trở nên ấm áp. Cậu vươn vai, lười biếng với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ. Mắt cậu nheo lại khi ánh sáng màn hình làm chói mắt. "Chết rồi, muộn thế này rồi à?" Phuwin lầm bầm, nhìn đồng hồ đã chỉ gần 10 giờ. Cậu đã ngủ quên sau một đêm dài suy nghĩ về Pond – người mà từ hôm qua đến giờ không ngừng chiếm lấy tâm trí cậu.
Phuwin không hiểu sao cậu lại cảm thấy như vậy. Thường thì một người chỉ gặp thoáng qua trong đời cũng sẽ không làm cậu bận tâm quá nhiều. Nhưng Pond khác. Ánh mắt lạnh lùng và gương mặt đẹp như tượng tạc ấy cứ ám ảnh Phuwin, khiến cậu không thể ngừng nghĩ đến. Cảm giác khó chịu xen lẫn tò mò cứ ngày một lớn lên trong lòng cậu.
"Không thể nào. Anh ta chỉ là một kẻ xa lạ, cứu mình chỉ là một chuyện ngẫu nhiên thôi. Không có gì to tát," Phuwin lắc đầu cố gắng thuyết phục bản thân. Dù vậy, cậu vẫn không thể phủ nhận rằng có điều gì đó ở Pond đã kích thích sự tò mò của mình.
Phuwin rời khỏi giường, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn sáng đơn giản rồi ngồi vào bàn. Cậu mở laptop, định bụng xem lại bài vở của môn Kỹ thuật Máy tính để chuẩn bị cho kỳ thi sắp taoi. Nhưng vừa mở máy lên, ánh mắt cậu lại lơ đãng, tâm trí cứ mãi lởn vởn về hình ảnh Pond.
Trong khi đó, tại văn phòng cao cấp của tập đoàn Lertrakosum, Pond đang ngồi trước bàn làm việc, tập trung vào bản báo cáo tài chính của công ty. Mọi thứ đều hoàn hảo, như chính phong cách làm việc của hắn. Sự lạnh lùng, quyết đoán và chính xác đã giúp Pond lèo lái công ty vượt qua bao thử thách và khó khăn.
Nhưng sáng nay, tâm trí Pond không hoàn toàn tập trung vào công việc. Hắn không thể ngừng nghĩ về cậu sinh viên mà hắn đã cứu hôm qua. Mặc dù đó chỉ là một sự giúp đỡ tình cờ, nhưng hình ảnh của Phuwin với đôi mắt đanh đá, giọng nói hờn dỗi vẫn hiện ra trong đầu anh.
Có điều gì đó ở cậu khiến Pond cảm thấy kỳ lạ. Hắn không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi một cậu nhóc hoàn toàn không liên quan đến cuộc sống của mình. Nhưng cảm giác này không dễ gì bỏ qua.
Joong, bạn thân và cũng là phó giám đốc của tập đoàn, bước vào phòng làm việc mà không gõ cửa như thường lệ. Hắn nhìn Pond một lúc rồi lên tiếng: "Mày có vẻ không tập trung lắm hôm nay."
Pond ngẩng lên, nhìn Joong bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng không nói gì. Joong cười, bước đến bên bàn làm việc và đặt một tập tài liệu xuống trước mặt Pond. "Đây là hợp đồng với đối tác mới. Xem qua đi."
Pond gật đầu, cầm tập tài liệu lên nhưng chưa vội đọc. Joong vẫn nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh sự tò mò. "Nghe nói hôm qua mày đã cứu một cậu sinh viên?"
Pond không trả lời ngay. Hắn biết rõ Joong luôn để ý đến những thay đổi nhỏ nhất trong cuộc sống của mình, và dù Hắn có cố gắng che giấu cảm xúc, Joong vẫn có cách phát hiện ra. Pond đặt tập tài liệu xuống, thở dài. "Chỉ là một chuyện nhỏ. Không đáng để nhắc đến."
Joong cười khẩy, ngồi xuống ghế đối diện. "Mày biết là mày không thể giấu được tao mà. Tao đã nghe kể rằng cậu nhóc đó có vẻ rất thú vị. Mày có cảm thấy gì không?"
"Cảm thấy gì cơ?" Pond nhíu mày.
Joong nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên nhưng ánh mắt không rời khỏi bạn mình. "Mày biết mà, cảm giác bị cuốn hút bởi ai đó. Cậu nhóc đó chắc hẳn phải có điều gì đặc biệt mới khiến mày chú ý đến như vậy."
Pond im lặng một lúc. Hắn không muốn thừa nhận rằng Joong đã đúng, nhưng sự thật là hắn không thể phủ nhận rằng Phuwin đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng hắn. "Chỉ là tình cờ thôi. Tao không có thời gian để nghĩ nhiều về chuyện đó."
Joong cười lớn, tỏ vẻ không tin. "Mày luôn nói như vậy, nhưng tao biết khi nào mày thực sự quan tâm đến ai đó. Tao nghĩ mày nên gặp lại cậu nhóc đó."
Pond cau mày, không hiểu sao Joong lại khăng khăng như vậy. "Tại sao?"
"Vì tao có cảm giác rằng mày và cậu nhóc đó có duyên phận," Joong trả lời với vẻ mặt nghiêm túc. "Dù mày có muốn thừa nhận hay không, thì tao vẫn nghĩ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra giữa hai người."
Pond không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay lại với công việc của mình. Nhưng trong đầu hắn, những lời của Joong cứ vang lên không ngừng. Có lẽ hắn sẽ phải gặp lại Phuwin một lần nữa, dù chỉ để thỏa mãn sự tò mò của mình.
Sau buổi sáng lơ đãng, Phuwin quyết định rời khỏi nhà và đến trường để gặp Dunk, bạn thân của cậu. Dunk đã hẹn cậu tại quán café gần trường để làm bài tập nhóm, và Phuwin nghĩ rằng có lẽ việc gặp gỡ bạn bè sẽ giúp cậu tạm quên đi những suy nghĩ về Pond.
Khi đến nơi, Dunk đã ngồi đợi sẵn với một ly trà sữa trên bàn. Cậu vẫy tay gọi Phuwin, miệng nở nụ cười rạng rỡ. "Mày đến muộn đấy!"
Phuwin thở dài, ngồi xuống ghế đối diện và gọi một ly cà phê sữa. "Bận suy nghĩ một chút."
Dunk nhướng mày, tò mò. "Suy nghĩ về gì? Đừng nói với tao là mày vẫn còn nghĩ về Pond nhé?"
Phuwin giật mình, ánh mắt lúng túng một chút nhưng nhanh chóng che giấu. "Không. Tao nghĩ vẩn vơ thôi."
Dunk cười khúc khích, rõ ràng không tin lời Phuwin. "Mày không giấu được tao đâu. Tao thừa biết mày mà. Hôm qua sau khi gặp Pond, mày đã suy nghĩ nhiều đến mức không ngủ nổi, đúng không?"
Phuwin chán nản nhìn Dunk. "Tao không hiểu sao tao lại nghĩ về anh ta nhiều như vậy. Đúng là Pond có ấn tượng mạnh, nhưng không đến mức phải làm tao bận tâm thế này."
Dunk gật gù, mắt ánh lên vẻ hiểu biết. "Pond không phải là người dễ gặp đâu. Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Lertrakosum, một trong những tập đoàn lớn nhất Thái Lan. Anh ấy có nhiều bí mật và thường không mở lòng với bất kỳ ai."
Phuwin nhíu mày, cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp hơn. "Vậy tại sao anh ta lại cứu tao? Và tại sao anh ta lại không nói rõ mình là ai? Mọi thứ cứ mập mờ và khó hiểu."
Dunk cười nhẹ. "Có lẽ anh ta không muốn để lộ danh tính. Nhưng tao nghĩ anh ta đã để mắt đến mày rồi."
Phuwin cười khẩy. "Để mắt đến tao? Anh ta lạnh lùng và xa cách đến mức tao còn chẳng hiểu nổi tại sao anh ta lại giúp tao."
"Có lẽ đó là phong cách của anh ấy," Dunk cười. "Anh ta không muốn ai biết mình thực sự quan tâm đến điều gì. Nhưng tin tao đi, Pond không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu."
"Làm sao mày biết điều đó?". Phuwin nhăn mặt hỏi
"Anh ta là bạn thân của Joong. Nhưng tao ít tiếp xúc nên cũng không biết gì nhiều"
Phuwin nhìn bạn mình một lúc, cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Cậu không muốn thừa nhận rằng mình đã bị Pond cuốn hút, nhưng sự thật là như vậy. Có lẽ Pond không phải là người mà cậu nghĩ, và có lẽ cậu sẽ phải gặp lại anh ta để tìm hiểu rõ hơn.
Tối hôm đó, sau khi về nhà, Phuwin quyết định ngồi lại và suy nghĩ nghiêm túc về những gì đang diễn ra. Cậu không thể phủ nhận rằng mình đã bị Pond cuốn hút, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu cảm thấy mâu thuẫn giữa sự tò mò và sự lo lắng về con người bí ẩn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro