Special - PangWave: Khắc cốt ghi tâm
LỜI NÓI ĐẦU:
- Chap này dài: 6262 từ.
- Lời nói nội tâm dài dòng, khai thác tâm lý nhân vật nhiều, ai không đọc được nhiều chữ thì có thể bỏ qua.
- Sad Ending ^^
- Idea, tình tiết trong truyện lấy từ chuyện tình của author
Chúc quý dị đọc truyện dui dẻ hong khóc nà 🩹
---------
Tiếng thủy tinh vỡ bất ngờ cắt đứt sự yên tĩnh của đêm. Pang lập tức bật dậy từ giấc ngủ, trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Hắn rời khỏi giường và chạy ra hành lang, nơi ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu lên sàn nhà.
Trong bóng tối, hắn thấy Wave nằm gục trên sàn, xung quanh là những mảnh vỡ của cốc nước. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong Pang.
- Wave! - Pang gọi, lo lắng. Hắn quỳ xuống bên cạnh Wave, nhẹ nhàng lật y lại để xem tình hình.
Wave đã bất tỉnh, mặt y nhợt nhạt và mồ hôi đẫm trên trán. Pang không còn thời gian để lo lắng, hắn nhanh chóng bế Wave lên và chạy xuống cầu thang. Hơi thở gấp gáp và mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, nhưng Pang không dừng lại.
Đến bệnh viện, Pang nhanh chóng đưa Wave vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ và y tá ngay lập tức tiếp nhận Wave, đưa y vào phòng kiểm tra. Pang ngồi chờ bên ngoài, lo lắng không yên. Thời gian trôi qua như hàng giờ, và mỗi giây phút đều kéo dài thêm nỗi lo sợ trong lòng hắn.
Cuối cùng, một bác sĩ bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Bệnh nhân đang được điều trị. Anh ấy bị ngất do thiếu nước và cơ thể suy yếu. Chúng tôi đã cho anh ấy truyền dịch và sẽ cần một vài ngày để hồi phục.
Pang thở phào nhẹ nhõm:
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi có thể ở lại với anh ấy không?
Bác sĩ gật đầu:
- Tất nhiên. Anh nên chăm sóc cho anh ấy trong thời gian này.
Pang quay lại phòng bệnh, nơi Wave nằm trên giường bệnh, vẻ mặt nhợt nhạt nhưng đã được ổn định. Hắn ngồi xuống ghế bên giường, mệt mỏi nhưng không rời mắt khỏi Wave. Suốt những giờ tiếp theo, Pang chăm sóc Wave với sự tận tâm không gì sánh được. Hắn giúp Wave uống nước, thay ga trải giường, và giữ cho môi trường xung quanh luôn sạch sẽ và thoải mái.
Những ngày trôi qua, Pang cảm thấy mình ngày càng gắn bó với Wave hơn. Hắn nhận thấy Wave đang dần hồi phục, và sự lo lắng của mình dường như cũng giảm bớt. Hắn cũng lắng nghe lời dặn dò của bác sĩ và làm mọi cách để giúp Wave cảm thấy dễ chịu hơn.
Wave dần tỉnh lại và cảm thấy sự chăm sóc của Pang. Ban đầu, y cảm thấy khó chịu và không thoải mái khi phải phụ thuộc vào người mà y luôn cảm thấy ghét bỏ. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn và ân cần của Pang đã làm y cảm thấy an tâm. Những cái chạm nhẹ nhàng của Pang không chỉ giúp y hồi phục về mặt thể chất mà còn khiến y cảm thấy ấm áp hơn về mặt tinh thần.
Wave bắt đầu nhận ra rằng, trong suốt thời gian này, Pang đã trở thành một nguồn động viên lớn. Y cảm thấy sự quan tâm và tình yêu mà Pang dành cho mình.
Dần dần, Wave không còn chỉ nhìn Pang qua lăng kính của sự ghét bỏ trước đó. Thay vào đó, y thấy được sự chân thành và lòng tốt của Pang, điều này làm trái tim y bắt đầu dao động.
Một buổi tối, khi Wave đã có thể ngồi dậy và đi lại trong phòng, y nhìn Pang với sự cảm kích. Pang vẫn ngồi bên cạnh, đọc sách như thường lệ. Wave cảm thấy cần phải bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Y nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi. Tôi không biết mình sẽ thế nào nếu không có anh ở cạnh chăm sóc.
Pang ngước lên, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng của đèn phòng:
- Đừng nói vậy. Anh chỉ làm những gì anh cảm thấy là đúng. Em xứng đáng được chăm sóc tốt nhất.
Hắn đã đổi xưng hô rồi.
Wave cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng. Những lời nói của Pang đã chạm đến trái tim y. Y nhận ra rằng, mặc dù trước đây y luôn cảm thấy ghét bỏ Pang, nhưng giờ đây, tình cảm của y đã thay đổi. Những cảm xúc mà Pang đã đánh thức trong y không thể phủ nhận.
Khi Wave dần hồi phục và bác sĩ cho phép xuất viện, y chuẩn bị rời bệnh viện với sự nhẹ nhõm. Pang đi cùng Wave, giúp y ra khỏi bệnh viện và trở về nhà. Trong suốt chuyến đi, họ trò chuyện và cười đùa, tạo ra những khoảnh khắc thoải mái và vui vẻ.
Khi họ về đến nhà, Wave nhìn vào mắt Pang và cảm thấy một sự kết nối sâu sắc. Dù vẫn còn nhiều điều phải giải quyết và cảm nhận, nhưng Wave biết rằng tình cảm của mình dành cho Pang đã thay đổi. Y không còn cảm thấy ghét bỏ nữa, mà thay vào đó là sự cảm kích và yêu mến.
Buổi tối hôm đó, khi hai người ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao, Wave cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và bình yên. Y nhận ra rằng tình yêu có thể đến từ những nơi ta ít ngờ tới, và chính sự chăm sóc tận tụy của Pang đã làm mềm trái tim y. Pang ngồi bên cạnh, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và chân thành.
- Tôi yêu anh. - Wave thì thầm, sự chân thành trong lời nói của y khiến trái tim Pang rung động.
Pang mỉm cười và nắm lấy tay Wave.
- Anh cũng yêu em. - Pang đáp lại, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng của đêm.
Họ ngồi im lặng, cùng nhau cảm nhận khoảnh khắc này, và biết rằng cuộc sống của họ đã bước sang một trang mới, đầy hứa hẹn và hy vọng.
Trong một thành phố yên bình với những con phố trải dài dưới ánh hoàng hôn vàng óng, Pang và Wave tìm thấy nhau như hai phần của một câu chuyện chưa viết xong. Họ không cần phải nói nhiều, ánh mắt họ đã đủ để truyền đạt cả một vũ trụ cảm xúc. Mỗi lần họ gặp nhau, như thể mọi lo toan của thế giới ngoài kia đều tan biến, chỉ còn lại họ và tình yêu của họ trong khoảng không gian nhỏ bé mà họ tạo ra.
Họ yêu nhau bằng tất cả trái tim mình, với những cái ôm chặt và những nụ hôn sâu lắng. Khi Pang mở cánh cửa căn hộ của mình, Wave đứng đó, một nụ cười trên môi và ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
Họ ôm nhau, một cái ôm không cần lời giải thích, không cần lý do, chỉ đơn giản là sự kết nối giữa hai linh hồn. Đó là một cái ôm vững chắc, như thể họ sợ rằng nếu rời nhau ra, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Từng nụ hôn của họ như là một bài thơ, một bản giao hưởng của tình yêu và khao khát. Khi môi họ chạm nhau, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ trái tim họ ra khắp cơ thể. Những nụ hôn của Pang không chỉ là sự thể hiện của tình cảm mà còn là sự khám phá, một cuộc hành trình không bao giờ kết thúc vào sâu trong tâm hồn Wave. Đôi khi, nụ hôn của Wave lại nhẹ nhàng và trìu mến, như là những cơn gió xuân vỗ về, mang lại cảm giác bình yên và an toàn.
Có những lúc họ cùng nhau dạo bước dưới ánh trăng, tay trong tay, không cần nói gì thêm. Họ hiểu rằng tình yêu của họ không cần lời nói để thể hiện, mà chỉ cần sự hiện diện và những cử chỉ nhỏ bé. Trong những khoảnh khắc ấy, họ thường dừng lại và ôm nhau chặt hơn, như thể muốn trao hết tình cảm và sự ấm áp của mình vào cái ôm đó.
Wave thích cảm giác khi Pang đặt tay lên lưng mình, cảm nhận được sự chắc chắn và vững chãi. Y biết rằng trong những lúc khó khăn, Pang sẽ luôn ở bên cạnh, cùng y vượt qua mọi thử thách. Những cái ôm của Pang không chỉ là sự an ủi mà còn là một lời hứa về tương lai, về việc sẽ luôn ở bên nhau và cùng xây dựng một cuộc sống đầy yêu thương.
Trong khi đó, Pang cũng yêu từng khoảnh khắc khi Wave nhón chân và nhẹ nhàng hôn lên trán mình. Đó là những nụ hôn của sự kính trọng và yêu thương sâu sắc. Mỗi lần như vậy, Pang cảm thấy như mình là trung tâm của vũ trụ, được bao bọc bởi sự quan tâm và tình yêu vô điều kiện từ Wave.
Mỗi cái ôm và nụ hôn giữa họ đều chứa đựng một phần của chính họ, một phần của tất cả những gì họ đã cùng trải qua và những gì họ hy vọng sẽ có trong tương lai. Những giây phút đó là những khoảnh khắc quý giá, nơi họ có thể buông bỏ mọi lo lắng và chỉ tập trung vào tình yêu của mình. Dù là trong những ngày nắng hay mưa, tình yêu của Pang và Wave luôn là nguồn động lực mạnh mẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Khi đêm xuống và ánh trăng rọi qua cửa sổ, Pang và Wave thường nằm cạnh nhau, tay nắm tay, và cùng nhau lắng nghe những âm thanh nhẹ nhàng của thành phố đang ngủ. Trong những lúc đó, họ không cần phải nói gì nữa. Tình yêu của họ đã được thể hiện qua những cái ôm chặt và những nụ hôn đầy cảm xúc, và điều đó đã đủ để họ biết rằng họ đã tìm thấy nhau, và rằng tình yêu của họ sẽ luôn trường tồn.
Dưới ánh sáng của những ngôi sao xa xôi, Pang và Wave tiếp tục yêu nhau, với những cái ôm và nụ hôn không ngừng. Họ biết rằng dù thế giới có thay đổi ra sao, tình yêu của họ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc, là nơi họ có thể trở về và tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc.
Cuộc sống của Pang và Wave vốn đã đầy những khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng giờ đây, nó bị bao phủ bởi một lớp mây u ám mà họ không thể tránh khỏi.
Tình yêu của họ từng là một bức tranh đầy màu sắc, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi khi Wave phải đối mặt với sự phản đối dữ dội từ mẹ mình.
Câu chuyện đó bắt đầu từ hôm mẹ Wave bỗng gọi con trai mình về quê nói chuyện. Sau khi bà nhìn thấy hình ảnh chụp hai người nắm tay nhau dạo phố.
....
Mẹ của Wave, bà Linn, là một người phụ nữ có nguyên tắc và truyền thống vững chắc. Bà sống trong một xã hội nơi những giá trị cổ xưa vẫn còn ảnh hưởng mạnh mẽ, và bà đã luôn coi trọng những quy chuẩn xã hội truyền thống. Khi phát hiện ra rằng con trai mình đang yêu một người cùng giới, bà Linn cảm thấy như thế giới của mình bị đảo lộn.
Những phản ứng đầu tiên của bà rất mạnh mẽ và dữ dội. Bà không thể chấp nhận được việc Wave yêu một người đồng giới. Theo bà, tình yêu đồng giới không chỉ là điều không thể chấp nhận mà còn là một sự vi phạm nghiêm trọng các chuẩn mực xã hội và văn hóa mà bà đã sống và tuân theo suốt cả cuộc đời. Trong mắt bà, mối quan hệ này không chỉ là một sự chọn lựa cá nhân mà còn là một mối đe dọa đến danh dự và giá trị gia đình.
Bà Linn thường xuyên nói về việc “giữ gìn truyền thống” và “bảo vệ danh dự gia đình” khi đề cập đến vấn đề đồng tính. Bà thường nhấn mạnh rằng việc đồng tính không chỉ là không hợp lệ về mặt xã hội mà còn là một lỗi lầm nghiêm trọng mà con trai bà cần phải sửa chữa. Bà cho rằng đồng tính không chỉ là một lựa chọn sai lầm mà còn là một điều không thể chấp nhận, không xứng đáng với giá trị và danh dự của gia đình bà.
Trong cuộc trò chuyện ấy với Wave, bà Linn bày tỏ sự thất vọng và giận dữ của mình. Bà không chỉ chỉ trích mối quan hệ của y mà còn thể hiện sự đau lòng và thất vọng vì không hiểu sao con trai bà lại đi theo một con đường mà bà cho là sai lầm. Những lời nói của bà thường mang tính chỉ trích nặng nề, với những câu hỏi đâm thẳng vào trái tim Wave.
- Tại sao con lại chọn con đường này?
- Con có biết việc này ảnh hưởng đến gia đình như thế nào không?
- Thằng đồng tính ghê tởm, mày không phải con trai tao.
- Mày đi theo trào lưu trên mạng mà đua đòi làm người đồng tính hả con?
- Thằng lỗi gen!!
( Vâng và câu cuối là câu nói mà Au đã phải nghe bởi chính người thân của mình 😊 Và với một đứa chuyên sinh thì nó xúc phạm vcl )
Bà Linn cũng thường nhấn mạnh rằng việc đồng tính không phải là một điều mà xã hội có thể chấp nhận. Bà tin rằng xã hội vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận những mối quan hệ đồng giới và rằng điều này sẽ chỉ dẫn đến sự kỳ thị và cô lập. Bà nói rằng con trai mình sẽ phải đối mặt với sự phân biệt và thiếu tôn trọng từ xã hội, và bà không muốn con trai mình phải chịu đựng những điều đó.
Bà Linn cũng thể hiện sự nghi ngờ về khả năng của Wave để có một cuộc sống hạnh phúc và thành công nếu tiếp tục trong mối quan hệ đồng giới.
Bà cảm thấy như việc này sẽ dẫn đến sự thất bại và khổ đau. Bà không tin rằng tình yêu đồng giới có thể mang lại sự ổn định và hạnh phúc lâu dài, mà chỉ thấy đó là một sự lựa chọn tạm thời và không thực tế.
Cuối cùng, bà thể hiện sự cứng rắn và không chịu lắng nghe. Bà không chỉ phản đối mối quan hệ của Wave mà còn từ chối mọi nỗ lực của anh để giải thích và thuyết phục.
Bà cho rằng đây là vấn đề đã được định hình từ lâu và không có gì có thể thay đổi được quan điểm của bà.
Bà yêu cầu Wave phải chấm dứt mối quan hệ này ngay lập tức, nếu không, bà sẽ không thể chấp nhận và sẽ không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ mẹ con.
Sự phản đối của bà Linn không chỉ là một cú sốc đối với Wave mà còn là một thử thách lớn đối với tình yêu của y và Pang. Y cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình, và sự cứng rắn của mẹ mình càng làm tăng thêm cảm giác bất lực và đau khổ.
Mặc dù Wave biết rằng tình yêu của mình dành cho Pang là chân thành và sâu sắc, nhưng sự phản đối của mẹ đã khiến y phải đối mặt với một quyết định khó khăn, một quyết định có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời của mình.
Pang khi biết tin, cảm thấy như một cơn bão ập đến. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều về tương lai với Wave, và giờ đây, mọi thứ trở nên bất khả thi. Họ đã từng cùng nhau mơ về một cuộc sống chung, về những ngày tháng hạnh phúc khi cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ. Nhưng giờ đây, tất cả những kế hoạch đó trở thành những mảnh vụn. Pang không biết phải làm gì ngoài việc tìm cách tiếp cận Wave, cố gắng thuyết phục y không từ bỏ tình yêu của họ.
Họ thường xuyên gặp nhau trong những nơi bí mật, cố gắng duy trì tình cảm mặc dù mọi thứ đang chống lại họ. Wave đã cố gắng thuyết phục mẹ mình, nhưng bà không hề lay chuyển. Những cuộc trò chuyện với bà đều kết thúc trong sự thất vọng và buồn bã.
Wave cảm thấy bị giằng xé giữa tình yêu của mình dành cho Pang và nghĩa vụ đối với gia đình. Càng cố gắng, anh càng cảm thấy mình bị mắc kẹt, không thể thoát ra khỏi vòng vây của sự phản đối và áp lực.
Pang trong khi đó đã làm mọi cách để giữ gìn mối quan hệ này. Hắn viết những bức thư đầy cảm xúc gửi cho Wave, thể hiện rõ tình yêu sâu sắc và sự sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu của họ. Hắn đã đến nhà Wave nhiều lần, cố gắng thuyết phục mẹ Wave hiểu rằng tình yêu của họ là chân thành và không thể bị đánh giá qua định kiến xã hội. Nhưng mỗi lần, y đều phải chịu đựng sự lạnh lùng và phản đối từ bà.
Tình cảm giữa Pang và Wave càng ngày càng trở nên căng thẳng. Họ cố gắng giữ cho mối quan hệ này còn lại một chút sự bình yên, nhưng những giọt nước mắt và những cuộc cãi vã liên tục khiến mọi thứ trở nên ngày càng khó khăn hơn.
Wave thấy mình không còn sức lực để đấu tranh nữa. Y yêu Pang rất nhiều, nhưng đồng thời, y cũng không thể làm tổn thương mẹ mình, người mà anh rất kính trọng và yêu quý. Cuối cùng, Wave đã quyết định rằng y không còn cách nào khác ngoài việc chấm dứt mối quan hệ.
Ngày hôm đó, bầu trời u ám và nặng nề, giống như tâm trạng của cả hai. Pang và Wave gặp nhau lần cuối tại một công viên nhỏ mà họ từng yêu thích. Không có những nụ cười rạng rỡ hay những cái ôm chặt, chỉ có sự tĩnh lặng và sự u sầu. Họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá, tay trong tay, không cần phải nói gì thêm. Họ đều biết điều gì sắp xảy ra.
Wave cầm tay Pang, cảm nhận được sự ấm áp và sự mềm mại của làn da hắn. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cả hai. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình. Cả hai đều biết rằng đây là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời mình, nhưng họ cũng biết rằng đây là quyết định cần thiết.
Wave đã chấp nhận rằng y phải chia tay với Pang để bảo vệ tình cảm của gia đình và giữ gìn danh dự của mình.
Pang dù hiểu lý do của Wave, hắn vẫn không thể kiểm soát được nỗi đau của mình. Hắn đã mơ về một tương lai với Wave, một tương lai tràn ngập tình yêu và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, tất cả những giấc mơ đó đều trở thành những ký ức đau thương. Hắn cảm thấy như một phần của mình đã bị cắt bỏ, để lại một khoảng trống lớn trong trái tim hắn.
Họ chỉ mới hạnh phúc trong khoảng thời gian ngắn thôi mà. Họ còn chưa kịp làm gì cả...
Họ ôm nhau lần cuối, trong một cái ôm chặt, như thể muốn truyền hết mọi tình cảm và sự biết ơn của mình vào khoảnh khắc đó. Đó là một cái ôm vừa buồn bã vừa đầy yêu thương, nơi họ cảm nhận được sự kết nối sâu sắc và sự chia ly đau đớn. Nụ hôn cuối cùng của họ là một nụ hôn đầy cảm xúc, không phải chỉ là sự kết thúc mà còn là sự tôn trọng và tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Khi rời nhau, họ biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục, nhưng điều đó không làm giảm bớt nỗi đau mà họ đang cảm nhận. Mỗi bước chân của họ khi rời khỏi công viên đều nặng nề và đầy sự nuối tiếc.
Họ đều hiểu rằng mặc dù tình yêu của họ không thể tiếp tục, nhưng nó sẽ mãi là một phần quan trọng trong cuộc sống của họ, là những kỷ niệm đẹp và những bài học quý giá mà họ đã học được từ nhau.
Ngày hôm sau, cả Pang và Wave đều cảm thấy như cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi. Họ tiếp tục sống cuộc sống của mình, nhưng nỗi đau của sự chia tay vẫn ở lại với họ. Họ không còn là cặp đôi yêu nhau, nhưng tình yêu mà họ từng chia sẻ vẫn là một phần quan trọng trong trái tim của mỗi người.
Cuộc sống của họ tiếp tục với những ngày tháng mới, nhưng những kỷ niệm về tình yêu và sự chia tay vẫn là một phần không thể quên.
Họ đều học được rằng đôi khi tình yêu không đủ để vượt qua mọi thử thách, và rằng sự hy sinh và trách nhiệm cũng là những yếu tố quan trọng trong cuộc sống. Dù thế nào đi nữa, tình yêu của họ sẽ luôn là một phần quý giá của cuộc sống mà họ đã chia sẻ, là những hồi ức đẹp và những bài học quý báu mà họ sẽ mang theo suốt cuộc đời.
......
Ba năm đã trôi qua kể từ khi Pang và Wave chia tay trong những hoàn cảnh đau lòng, và giờ đây cuộc sống của cả hai đã dẫn dắt họ đến một nơi xa lạ. Pang đã chuyển đến Úc để tìm kiếm những cơ hội mới, đồng thời cố gắng chữa lành trái tim mình.
Wave sau cái chết của mẹ mình vì bị bệnh tim, đã tìm thấy một cơ hội mới để làm lại cuộc đời và đang sinh sống tại Melbourne, nơi mà sự bình yên và sự khôi phục là những điều mà y mong mỏi.
......
Cuộc gặp mặt bất ngờ xảy ra vào một buổi chiều tháng Mười, khi Melbourne chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ của mùa thu.
Pang vừa kết thúc một ngày làm việc, đang dạo bước qua một công viên nhỏ gần trung tâm thành phố, nơi hắn thường đến để thư giãn và thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên.
Trong khi đó, Wave vừa hoàn tất một cuộc họp và đang đi dạo để giải tỏa căng thẳng, cũng chọn công viên này làm điểm đến.
Khi Pang ngồi xuống một chiếc ghế đá gần hồ nước, ánh mắt hắn tình cờ dừng lại ở một người đàn ông đang đứng gần đó, vẻ mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ đẹp quen thuộc. Wave đang đọc sách và thỉnh thoảng ngước lên để ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, cảm thấy một sự hiện diện quen thuộc.
Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng sự kết nối giữa họ vẫn còn vững chắc. Cả hai người đều cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, không thể tin vào mắt mình.
Wave là người đầu tiên nhận ra Pang. Y nheo mắt và khi ánh sáng chiều tà phản chiếu lên gương mặt Pang, Wave chắc chắn rằng đó chính là người mà y từng yêu. Một cảm xúc dâng tràn trong lòng y, vừa ngỡ ngàng vừa hồi hộp. Wave đứng dậy và bước về phía Pang, từng bước một như thể không tin vào thực tế trước mặt mình.
Pang cũng nhận ra Wave ngay khi hắn nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc. Trái tim anh đập mạnh, từng ký ức về mối quan hệ của họ như một cuốn phim quay chậm trong đầu hắn. Hắn cảm thấy sự xúc động mạnh mẽ, không thể tin rằng hắn lại gặp lại Wave ở nơi này, vào thời điểm này.
- Wave…? - Pang gọi tên y một cách nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của hắn đầy cảm xúc. Wave nhìn lên, đôi mắt y lấp lánh với sự ngạc nhiên và cảm động.
- Pang…! - Wave đáp lại, giọng nói của anh không giấu được sự ngạc nhiên.
Cả hai đứng đối diện nhau trong một khoảnh khắc dài, như thể thời gian đã dừng lại để cho phép họ cảm nhận được sự hiện diện của nhau.
Họ ngồi xuống bên nhau, không cần nhiều lời. Những cái ôm và nụ hôn ngày xưa, những kỷ niệm đau thương và vui vẻ, tất cả đều ùa về trong tâm trí họ.
Pang và Wave chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống của mình trong ba năm qua. Pang kể về cuộc sống mới của hắn ở Úc, về công việc và những trải nghiệm mới, trong khi Wave chia sẻ về sự mất mát của mẹ mình và sự thay đổi trong cuộc đời y.
Những câu chuyện và chia sẻ của họ mở ra một cánh cửa của sự thấu hiểu và đồng cảm. Wave cho biết y đã mất mẹ vì bệnh tim, và điều đó đã làm thay đổi cách nhìn của y về cuộc sống và tình yêu. Mặc dù sự mất mát đã để lại một khoảng trống lớn trong trái tim y, nhưng y cảm thấy mình đã trưởng thành và học được nhiều điều về giá trị của tình yêu và sự tha thứ.
Pang lắng nghe với sự quan tâm sâu sắc, trái tim hắn nặng trĩu với cảm xúc. Hắn cảm thấy đau lòng vì sự mất mát của Wave, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ. Câu chuyện của Wave làm cho Pang nhận ra rằng mặc dù đã chia tay, tình yêu của họ vẫn còn nguyên vẹn và chưa bao giờ hoàn toàn biến mất.
Sau khi trao đổi về những gì đã xảy ra trong suốt ba năm qua, họ quyết định đi dạo cùng nhau quanh công viên, nơi mà họ có thể trò chuyện thoải mái hơn và khám phá những cảm xúc còn sót lại. Họ cảm nhận được sự gần gũi và sự hòa hợp giữa nhau như những ngày xưa, mặc dù đã có nhiều thay đổi trong cuộc sống của họ.
Khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh sáng chiều tà nhuộm vàng cảnh vật xung quanh, Pang và Wave dừng lại ở một chiếc ghế đá gần hồ nước. Họ nhìn nhau, cảm giác như mọi thứ đã trở về vị trí cũ. Pang lấy dũng khí và nói:
- Wave, anh biết rằng chúng ta đã chia tay vì nhiều lý do, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, anh vẫn yêu em. Anh không biết liệu em có cảm thấy như thế nào, nhưng anh muốn có cơ hội để làm lại từ đầu.
Wave nhìn vào mắt Pang, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. Y biết rằng tình yêu của Pang chưa bao giờ phai nhạt và rằng những cảm xúc của y cũng vẫn còn vững chắc. Dù trái tim y vẫn còn nặng nề vì mất mát, nhưng y cảm thấy có sự khao khát và hy vọng trong lòng.
- Pang, em cũng cảm thấy như vậy. Dù có nhiều khó khăn và đau khổ trong quá khứ, nhưng tình yêu của chúng ta vẫn là một phần quan trọng trong cuộc sống của em. Em cũng muốn thử một lần nữa, xem liệu chúng ta có thể xây dựng lại những gì đã mất không.
Khi ánh sáng tối dần và những vì sao bắt đầu hiện ra trên bầu trời, Pang và Wave đã ôm nhau trong một cái ôm chặt và đầy cảm xúc. Đó là một cái ôm không chỉ là sự kết thúc của những đau thương mà còn là sự khởi đầu của một chương mới trong cuộc đời của họ. Họ quyết định cho nhau một cơ hội nữa, một cơ hội để yêu thương và xây dựng lại mối quan hệ của mình từ những nền tảng mới.
Buổi tối kết thúc với một bầu không khí nhẹ nhàng và đầy hy vọng. Pang và Wave biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng họ sẵn sàng đối mặt với những thử thách cùng nhau, với niềm tin và tình yêu đã trở lại trong cuộc đời của họ.
.........
Wave giật mình tỉnh giấc, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm gối. Y mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, không có dấu hiệu của bất kỳ cuộc gặp gỡ nào vừa diễn ra.
Căn phòng im lặng đến mức y có thể nghe thấy từng tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Tất cả chỉ là một giấc mơ - một giấc mơ khiến trái tim y đau nhói. Cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng, Wave không thể ngăn được nước mắt chảy xuống.
Trong giấc mơ, y mơ thấy mình và Pang gặp lại nhau, cùng nắm tay nhau, cùng ôm nhau như thuở xưa ấy.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ, một kịch bản tuyệt đẹp mà tâm trí của Wave đã vẽ ra. Y ngồi dậy trên giường, cảm nhận những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tâm trí y đầy những suy nghĩ hỗn độn về những gì đã trải qua trong giấc mơ.
Wave bắt đầu tự hỏi về tình yêu và những gì họ đã trải qua cùng nhau. Pang là người đặc biệt đối với y, một người mà y đã yêu say đắm. Họ đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ, từ những buổi hẹn hò lãng mạn cho đến những ngày thường nhật bên nhau. Tình yêu của họ không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng chính những khó khăn đó đã khiến tình cảm của họ thêm sâu sắc.
Những kỷ niệm đẹp lại ùa về, như làn gió nhẹ nhàng thổi qua tâm hồn y. Wave nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Từ lúc chưa có một danh phận rõ ràng, chỉ đơn giản là 419, sau đó thành kẻ thù. Rồi lại quay ra cảm nắng nhau.
Qua thời gian, tình cảm của họ phát triển và trở nên sâu sắc hơn. Wave và Pang chia sẻ với nhau những sở thích, ước mơ, và cả những nỗi lo âu. Họ hỗ trợ nhau trong công việc và cuộc sống, trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhau. Wave cảm thấy may mắn khi có Pang bên cạnh, và y luôn cố gắng hết sức để bảo vệ và chăm sóc cho người mình yêu.
Nhưng tình yêu không chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc. Có những lúc họ cãi vã, tranh luận, và cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ. Những khác biệt về tính cách và quan điểm sống đôi khi khiến họ cảm thấy không thể hòa hợp. Và đôi khi hành động bốc đồng. Sự khác biệt này đôi khi gây ra những hiểu lầm và xung đột giữa họ.
Nhưng mỗi lần cãi vã, Wave luôn cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề và làm lành với Pang. Y không muốn mất đi người mình yêu, người đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của y. Pang cũng vậy, hắn luôn lắng nghe và cùng Wave tìm ra giải pháp cho mọi vấn đề. Họ học cách thấu hiểu và chấp nhận những khác biệt của nhau, và điều đó khiến tình yêu của họ thêm bền chặt.
Tuy nhiên, giấc mơ đêm qua đã làm Wave nhận ra rằng, đôi khi, tình yêu không phải lúc nào cũng chiến thắng được tất cả. Nỗi lo sợ mất Pang, mất đi những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau, khiến cậu cảm thấy đau đớn. Wave nhận ra rằng tình yêu không chỉ là niềm vui mà còn là sự hy sinh và chấp nhận những rủi ro.
Ngồi trên giường, Wave cầm lấy chiếc điện thoại, mở album ảnh và nhìn lại những bức hình của họ. Những nụ cười rạng rỡ, những khoảnh khắc đầy ắp tình yêu, tất cả như một thước phim quay chậm, gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã chia sẻ. Y nhớ lại những lần họ đi dạo bên bờ biển, cùng nhau ngắm hoàng hôn, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau và nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Trong những khoảnh khắc đó, Wave cảm thấy tình yêu của họ là vô cùng mạnh mẽ và chân thành. Nhưng y cũng nhận ra rằng, không có gì là mãi mãi. Cuộc sống luôn thay đổi, và tình cảm cũng vậy. Wave tự nhủ rằng mình cần trân trọng từng khoảnh khắc bên Pang, vì quá khứ đã là quá khứ, không thể biến nó thành hiện tại hay tương lai được.
Wave quyết định viết ra những suy nghĩ của mình, như một cách để đối diện với nỗi sợ hãi và cảm xúc hỗn độn. Y ngồi xuống bàn, mở laptop và bắt đầu gõ từng dòng chữ. Y viết về giấc mơ, về những lo lắng của mình, và về tình yêu đẹp đẽ mà y đã có với Pang. Wave viết về những kỷ niệm, những niềm vui, và cả những nỗi đau mà họ đã trải qua cùng nhau.
Khi viết, Wave cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Y nhận ra rằng, dù có chuyện gì xảy ra, y sẽ luôn trân trọng tình yêu này và những kỷ niệm mà họ đã tạo ra. Tình yêu không chỉ là niềm vui, mà còn là sự chấp nhận, tha thứ và hy sinh.
Wave kết thúc bài viết của mình bằng một lời hứa:
- Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn yêu anh, Pang. Em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên anh và sẽ luôn ghi nhớ tình yêu của chúng ta. Vì em biết rằng, tình yêu này là điều quý giá nhất mà em từng có.
[END PANG&WAVE'S STORY]
-------------------------------
ĐL, 3/8/2024
Một lá thư cho ai đó 🖤
"Chào chị,
Đầu tiên, em muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến chị vì đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của em. Cảm ơn chị vì đã dành thời gian, tình cảm, và sự kiên nhẫn để ở bên em. Cảm ơn chị vì đã yêu em và chịu đựng tính cách ngang ngược, đôi lúc ích kỷ của em. Những khoảnh khắc hạnh phúc bên chị đã để lại trong em những kỷ niệm tươi đẹp mà em luôn trân trọng.
Em cũng muốn xin lỗi chị vì những lỗi lầm mà em đã gây ra. Em xin lỗi vì đã không biết trân trọng chị đúng mức, không hiểu và đáp lại tình cảm của chị một cách xứng đáng. Em xin lỗi vì đã có những lúc làm chị khó chịu, khiến chị buồn lòng. Em biết rằng em đã không phải lúc nào cũng là người bạn đời tốt, và em thật sự hối hận vì điều đó.
Chị đã đến và chữa lành trái tim em khi em cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Cảm ơn chị vì sự quan tâm, yêu thương và những nỗ lực mà chị đã bỏ ra để giúp em cảm thấy được yêu thương và an toàn. Tuy nhiên, em cũng xin lỗi vì đã đến và vô tình tạo ra một vết xước trong tim chị. Em rất tiếc và day dứt vì đã không thể giữ được tình yêu đó và đã làm chị tổn thương.
Em không mong muốn chúng ta quay lại với nhau, vì em hiểu rằng đôi khi những điều tốt đẹp nhất là để ở trong quá khứ. Nhưng em sẽ luôn giữ những kỷ niệm ấy trong lòng, khắc ghi những khoảnh khắc tươi đẹp mà chúng ta đã có. Em mong chị sẽ luôn hạnh phúc và tìm được người yêu thương chị thật lòng.
Chúc chị mọi điều tốt đẹp.
Ký tên: Bé Mây không còn là của chị."
🤍🤍🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro