Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ch.2. dịch vụ

Dạo gần đây, Tiêu Khâu chẳng còn giao tiếp nhiều với những bạn học cùng lớp, họ bắt gặp anh ta khi nào cũng né tránh mỗi khi có ai đó có ý đến chào hỏi. Một số tưởng rằng họ đã làm gì mắc lỗi với anh nên dụng ý đến xin lỗi, nhưng cho đến khi người bạn cùng bàn thấy anh trong phòng thay đồ khi học thể dục thì mới biết lý do.

"Tiêu Khâu...", giọng của bạn học Vương vang lên phía sau, Tiêu Khâu đang đứng trong góc thay áo giật mình ngay, vội chộp lấy tấm áo chưa kịp mặt che lại thân thể chi chít dấu răng dấu hôn của mình.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Giọng anh ta run lên thấy rõ.

"Tớ... để quên bình nước. Tiêu Khâu cậu... có ổn không?"

"Không phải chuyện của cậu. Lấy nước rồi thì đi ra đi."

Thái độ kệch cỡm của Tiêu Khâu làm cậu bạn kia có chút bất ngờ, trước đây Tiêu Khâu rõ là luôn hoà nhã với cậu ta, vậy mà gần đây chẳng những tách biệt, lại còn dùng cái vẻ mặt khó chịu này giao tiếp. Nhìn vết tích tình dục chi chít kia chắc có lẽ cậu bạn cũng hiểu đôi chút...

"Cậu bị ai bắt nạt sao? Nếu có thì đừng giấu tớ nhé... tớ sẽ giúp cậu mà...", cậu bạn kia vẫn chưa chịu rời đi, ánh mắt vẫn dán chặt lên dấu răng đỏ ửng trên bả vai anh.

"Giúp... buồn cười nhỉ? Cậu thì giúp được gì?"

Trông thấy cái vẻ mặt đã sớm đỏ lên của bạn học, Tiêu Khâu cũng chỉ biết cười trừ, đúng là sắc dục chẳng tha một ai. Anh không mặc áo thể dục vào nữa, lấy ra trong tủ áo len cao cổ mặc vào rồi rời đi, bỏ luôn cả tiết thể dục đang diễn ra, đi thẳng một mạch ra phía cửa. Khi đi ngang qua cậu bạn, Vương giữ tay anh lại rồi vô tình đẩy Tiêu Khâu vào tường, khi nhận ra thì cậu ta liền rút tay về ríu rít xin lỗi ngay.

"A... chỉ là tớ có vài chuyện cần nói với cậu..."

"Tôi không nghĩ chúng ta có chuyện để nói." Ánh mắt Tiêu Khâu ánh rõ sự giận dữ dành cho cậu bạn kia, nhưng rồi cũng đành đứng yên trước mặt cậu trước khi cậu ta tính giở trò gì xa hơn.

"Bạn gái của cậu đến tìm tớ... cô ấy hỏi sao dạo này..."

"Cứ nói với em ấy những gì cậu thấy đi."

Và rồi Tiêu Khâu đẩy cậu bạn kia ra, đi thẳng một mạch về nhà. Tiếng chuông báo tiết mới reo lên nhưng Tiêu Khâu cũng chẳng để tâm, học phí... đã trả được một phần tư rồi.

Trên đường đi về, Tiêu Khâu cũng chẳng rõ mình đang đi đâu, đến quán bida, hay về nhà... hay đến nhà nghỉ... bước chân anh cứ tiến về phía trước trong vô định, rốt cuộc cũng nghỉ chân ở nhà ga liên thành Diệu Thanh - La Phù quen thuộc, nơi kết nối tất cả mọi điểm đến anh băn khoăn nãy giờ.

Tiêu Khâu ngồi dựa vào tường ở ga tàu, cứ vài giây lại thở dài thườn thượt, đảo mắt nhìn người qua kẻ lại.

"Một đêm làm tình cùng cậu ta... được trả ít nhất... 3 triệu tín dụng."

"Ngày đầu tiên cậu ta cho 5 triệu là để mua sự ngoan ngoãn của mình... có vẻ như thằng khốn đó thích mình phản kháng khi làm tình hơn nhỉ..."

"Ít nhất là 3 triệu... vậy nếu mình tiếp tục trong vòng hai tuần nữa... sẽ trả đủ cho nhà trường...", nghĩ đến đây Tiêu Khâu chợt bật cười, nước mắt cũng tự động chảy dài hai bên gò má. "Ha ha... làm tình liên tục trong vòng hai tuần sao, còn số tiền mình nợ của đám cho vay nữa..."

Đang đắm mình trong đống suy nghĩ dây mơ rễ má trong đầu, điện thoại trong cặp Tiêu Khâu rung lên báo có tin nhắn mới. Anh lấy nó ra xem rồi gạt nước mắt, đứng dậy bắt tàu đến điểm hẹn trong tin nhắn.

"Ga số 3, bây giờ, phòng cũ."

Tiêu Khâu bước lên toa tàu, đôi mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài, phố phường vụt qua trước mắt. Nghĩ lại thì, chẳng có con phố nào mà anh chưa từng bước đến cả. Phục vụ quán nước, đã từng; nhân viên cộng đồng, đã kinh qua; dọn phân chó phân mèo cho cửa hàng thú nuôi, đã làm nốt; phố đèn đỏ...

"Buồn cười gớm nhỉ."

Tiêu Khâu nhìn chằm chằm vào dãy phố đèn đỏ trước mắt vụt ngang qua, thấy bóng những kĩ nữ đứng đầy đường vẫy khách cùng gương mặt tươi rói, anh cong đuôi về phía trước rồi vuốt ve nó, như một hành động tự an ủi chính mình vậy, rằng anh không phải như vậy. Tiêu Khâu cúi xuống ngửi mùi lông đuôi mềm mại màu hồng bắt mắt kia rồi mỉm cười nhẹ, ban đầu là nụ cười có chút yêu chiều bản thân, tự khen rằng bộ lông hồ ly hôm nay thơm tho hệt như mọi ngày... nhưng thực tế, chỉ một tiếng nữa thôi chúng sẽ vấy bẩn đầy mùi tinh dịch của cậu ta. Từ tự đắc đến tự thương cảm chính mình, trên môi anh ta vẫn giữ một nụ cười méo mó.

"Mình khác với đám người dưới phố... chắc chắn là vậy, khi chuyện này kết thúc... mình sẽ cắt đứt với thằng điên đó..."

Tiếng tàu điện lăn bánh vù vù bên tai, nhưng tâm trí Tiêu Khâu vẫn mãi bận thanh minh với chính mình. Dù đã hơn một tuần liên tục lên giường cùng Mạch Trạch, dù đêm nào anh cũng đánh mất chính mình mà rên rỉ dưới thân hắn, nhưng bằng mọi sức lực, Tiêu Khâu luôn cố bám víu lấy chút tự trọng của mình, bày biện đủ mọi lý do để tự làm mình nhẹ lòng... nhưng rồi có lẽ đã trở thành một thói quen rồi sao, bước chân anh luôn vô thức tự tìm đến nhà nghỉ kia để chờ đợi Mạch Trạch.

Lại thêm một dãy phố băng qua trước mắt, cùng với đó là một tràn vô vàn những lý do cứu lấy bản thân của Tiêu Khâu. Đầu tàu đã sớm chạy đến trạm dừng đầu tiên ở La Phù rồi mà anh vẫn chưa thể quay về với thực tại, cứ mãi cuộn đuôi ôm vào lòng nhìn chăm chăm ra bên ngoài như vậy. Cho tới khi một người phụ nữ đến vỗ vai thì anh mới chợt nghe tiếng báo trạm cuối của chuyến tàu.

"Trạm sắp tới, ga trung chuyển Diệu Thanh - La Phù, hành khách có điểm đến trên vui lòng..."

Điện thoại trong cặp chợt rung lên, chẳng cần phải lấy ra xem cũng biết là ai gọi. Tim anh như muốn văng khỏi lồng ngực, cuộn tròn tay thành nắm, cố dừng cái sự run rẩy của mình lại rồi nhấc máy lên nghe.

"Là anh không muốn tới đây sao? Tôi có thể đích thân sang chỗ anh nếu anh tiếp tục cư xử phiền phức như thế này đấy."

"Tôi ngủ quên trên tàu..."

"Nếu đã ngủ đã đời rồi thì chút nữa đừng hòng mà ngất ra đấy."

Đầu bên kia cúp máy, chuỗi tiếng "tút tút" kéo dài văng vẳng bên tai cáo, Tiêu Khâu cúi gầm mặt, tay siết chặt điện thoại, mắt đong đầy nước nhưng quyết nuốt ngược vào trong. Hàng vạn câu nguyền rủa hiện lên trong đầu, nguyền tên khốn háo sắc, nguyền cuộc đời khốn nạn của anh, nguyền cả chuyến tàu điện lâu chết tiệt này. Tiêu Khâu đứng lên, bước xuống tại ga thứ 3, nhìn dãy đèn đường vốn xa lạ giờ đã tự thức nằm lòng vị trí từng cột đèn, thậm chí từng tờ rơi quảng cáo dịch vụ dán dọc đường cũng nhớ rõ. Rõ là chỗ này cách nhà anh ta tận ba, bốn ga tàu điện, thế quái nào giờ đây anh đến đây, ngủ lại đây còn nhiều hơn cả trong chính căn nhà của mình chứ. Nghiệt ngã.

...

"Thằng khốn biến thái..."

Anh tựa trán vào cửa phòng nhà nghỉ, tay lưỡng lự không muốn gõ lên. Từng vết ửng đỏ trên da thịt bên dưới lớp áo bất chợt nóng ran, ngứa ngáy lạ thường. Biết rõ chẳng bao lâu nữa sẽ lại chồng chéo thêm nhiều vết mới lại càng khiện ruột gan Tiêu Khâu sôi sục lên... có phần... rạo rực.

Mạch Trạch đứng lặng thinh phía sau cánh cửa, nhìn chằm chằm xuống bóng chân Tiêu Khâu hắt qua khe cửa rồi phì cười, nghe tiếng "cộc" nho nhỏ khi anh tựa đầu vào thì cậu ta đảo mắt khó chịu. Đã đến trễ lại còn không biết nhanh chóng vào, lưỡng lự sao? Anh ta hiện tại chẳng còn tư cách để quay đầu lại nữa rồi. Mạch Trạch để vài giây cho hồ ly kia vấn đáp với bản thân liền mở toang cửa vào phía trong, anh đang tựa đầu vào chợt mất thăng bằng ngã nhào xuống chân cậu ta. Tư thế ngã sõng soài của Tiêu Khâu đúng là, gợi tình như cách anh ta nâng mông trên giường vậy. Mạch Trạch dùng mũi giày nâng cằm anh lên:

"Đã hơn cả tuần rồi và anh vẫn chưa biết cách điều tiết ánh nhìn à, Tiêu Khâu?"

"Ánh mắt của tôi ra sao thì thân thể này vẫn ngoan ngoãn để cậu chịch thôi, tên khốn."

Lời nói ương ngạnh của Tiêu Khâu đúng là chỉ thêm phần giải trí cho Mạch Trạch.

"Anh thèm bị đụ lắm hay sao?"

"Cứ coi như là vậy đi."

Cậu ta nắm cổ áo Tiêu Khâu kéo anh vào trong đóng cửa phòng lại, ghì chặt lưng Tiêu Khâu vào tường rồi lập tức ngấu nghiến chiếc lưỡi vừa buông lời đay nghiến cậu ta. Mạch Trạch bóp mạnh hai bên má đang cố mím chặt môi kia buộc phải bật ra để cậu đưa lưỡi vào, chiếm ngay lấy nửa còn lại mà mút lấy mút để. Bên dưới đã quá quen thuộc từng đường cong trên ái vật, chỉ vừa luồn vào trong áo đã biết tỏng nơi nào làm anh ta phát nứng lên, nhanh chóng lùa ra sau lưng ấn mạnh gốc đuôi hồ ly, thành công làm Tiêu Khâu ưỡn ngực áp chặt vào lòng Mạch Trạch. Dẫu là đang bị cưỡng hôn, biết rõ việc ân ái ghê tởm này là lệch lạc, song vì số tiền được trả cho một đêm, vì khoái cảm khi bàn tay hắn bóp lấy cổ anh...

"Vẫn ngoan... tốt lắm."

"Im miệng mà dùng đi, mẹ kiếp."

"Nếu tôi không sớm khoá kín miệng anh lại, sẽ có ngày tôi hiếp anh tới chết mất thôi."

Mạch Trạch tay vẫn mân mê gốc đuôi cáo, hôn lấy hôn để tình nhân trong tay, dần dẫn đến chiếc giường to tướng giữa phòng mà không ngần ngại hất cơ thể kia xuống, nhanh chóng phủ thân to lớn kia lên lấp mọi tầm nhìn để thu thế giới quan của anh về chỉ còn một mình Mạch Trạch hiện diện ở trong đó. Tiêu Khâu dù sợ, dù ghê tởm nhưng cũng coi như biết điều, đã đặt thân lên giường rồi thì tự trọng, tự tôn gì cũng đều xa xỉ cả, anh tự động cởi hàng nút áo của mình xuống rồi ném nó sang một bên, vòng tay lên cổ Mạch Trạch lại tiếp tục nhấn cả hai vào nụ hôn sâu. Cậu cũng thoát y ngay sau Tiêu Khâu, cởi phăng chiếc quần của anh ta ra, đưa tay xuống xoa xoa lỗ nhỏ thành đường tròn ở lối vào để rồi thẳng thừng đâm cả ba ngón tay thô ráp vào trong, tách vách thịt người bên dưới ra thô bạo.

"Ưm... sao... sao hôm nay cậu... vội thế thằng khốn... ưmm... ư..."

"Vì sao à... để bù cho thời gian anh ngủ trên tàu đấy."

Nhịp đâm tay Mạch Trạch đúng là quái gở, khi nhanh khi chậm, chẳng biết lúc nào hắn sẽ lại trêu ghẹo điểm lồi ra kia. Ngón tay hắn cứ ra ra vào vào rồi lại tách rộng mép thịt bên trong làm thân dưới ngứa ngáy vô cùng, chẳng hiểu sao lại càng làm hồ ly kia nóng ran người muốn nhanh chóng làm tình ngay và luôn. Mạch Trạch vẫn giữ tay đâm sâu vào trong, nhìn lên những vết đỏ trên người anh, có những chỗ đã dần phai đi liền cúi người cắn mạnh lên ngay. Cậu hôn lên những vết cắn cũ để rồi lại chồng lên những dấu mới, đúng như những gì Tiêu Khâu đoán. Mạch Trạch liếm từng thớ da thịt của bạn tình, để lại một màu đỏ au trên từng nơi môi hắn lướt qua.

Cảm thấy tiếng rên của bạn tình còn khá yếu ớt , Mạch Trạch liền mân mê ngay nơi vách thịt kia cong lên bất thường sâu bên trong lỗ nhỏ, thẳng tay ấn mạnh lên rồi xoa xoa, di đều quyết không buông tha. Điểm nhục dục kia vừa bị tấn công đã khiến hồ ly cong đuôi vẫy mạnh, hai bên đùi vô thức khép lại nỉ non, đôi tay nắm ga giường đến độ nhăn nhúm cả lên. Ngay cả Tiêu Khâu cũng không nhận ra, bên dưới lỗ nhỏ đang ra sức mút chặt lấy những ngón tay thô bạo kia, hông tự thức động lên xuống, cố di chuyển những ngón tay của cậu ta theo ý mình.

"Ư! Ưm... hahhh... buông tay... buông... ahh... ahh..."

"Hửm? Chưa gì đã nứng đến vậy rồi sao?"

"Thằng khốn... ahh! Ahh! Tôi... ahh"

Tiếng rên của Tiêu Khâu càng lớn, Mạch Trạch lại càng thoả mãn, lại càng đâm móc thật nhiệt vào yếu điểm kia. Nước mắt sinh lý trực trào, chảy ướt đẫm hai bên tóc mai, mồ hôi lấm tấm lại càng làm mớ tóc dính chặt hơn lên da trần anh ta. Đôi tròng mắt màu vàng kim hoa lệ kia óng ánh nước, mất hẳn tiêu cự chỉ chăm chăm trợn ngược nhìn lên trên. Phần cổ trắng ngần lộ ra hết thảy từng dấu hôn cũ của Mạch Trạch khi anh cứ mãi ngửa cổ rên rỉ, thanh quản rung lên từng hồi theo tiếng nỉ non dâm đãng trước kích thích của người kia. Cổ anh vừa thơm tho, lại vừa trắng nõn, trưng ra thế này chắc chắn chỉ chờ được thao cho sạch thôi. Tay Mạch Trạch vẫn không buông, hắn cúi xuống ngậm lấy phần da thịt trên cổ anh, cắn mút tuỳ tâm, lại càng khiến thanh âm kêu dâm kia thêm phần méo mó.

Nhưng có vẻ nhiêu đó vẫn chưa đủ thú vị cho Mạch Trạch. Trong lúc cơ thể nhỏ người kia đang co giật từng hồi từ cực khoái dâng cao, hắn đột ngột lấy tay ra, phủ lên người Tiêu Khâu tấm thân to lớn của cậu để vươn tay lên đầu giường với lấy thứ gì đó rồi trở lại ngay. Mạch Trạch nắm hai bên đùi Tiêu Khâu nhấc hẳn hông anh lên, trưng trọn hậu huyệt liên hồi co thắt đầy thèm muốn tình dục ra rồi thầm cười trước trò vui mà cậu chuẩn bị làm. Ngay từ khắc cậu ta nắm lấy hai bên đùi, trong lòng Tiêu Khâu ngay lập tức bất an bồn chồn, cố ưỡn người rút về ngay, tay nắm ga giường cố kéo thân về nhưng hoàn toàn bất lực trước sức của cậu.

"Anh muốn làm gì hay hơn không, ái vật của tôi?"

"C-cậu muốn làm gì...?"

Mạch Trạch không đáp, chỉ cười nhẹ. Bên dưới lỗ nhỏ chợt giật nảy, một thứ đồ kim loại lạnh tanh bị tên khốn kia đẩy thẳng vào trong, không chỉ một, mà tận hai cái. Trước khi kịp phản kháng thì miệng dưới đã tự giác nuốt trọn cả hai thứ dị vật lạnh người kia lọt thẳng vào sâu bên trong, chỉ còn hai sợi dây lòng thòng ra bên ngoài.

"Ah..! Thằng khốn bệnh hoạn!"

Tiêu Khâu toan vùng tay lên giựt ra đã bị Mạch Trạch tóm gọn, ghì ấn xuống giường để rồi hắn lại lấy thêm một còng số 8, khoá chặt lại vòng lên thanh sắt khung giường, mặc anh ra sức giãy giụa. Cậu lần xuống phía dưới, vuốt dọc thân thể anh rồi không quên để lại thêm vài cái hôn ướt lên bụng, tay mò theo sợi dây đưa ra bên ngoài lỗ nhỏ, nắm lấy điều khiển ở đầu còn lại, ngay lập tức bật ở mức mạnh nhất. Thứ đồ bên trong chỉ vừa rung lên đã nhanh chóng làm cơ thể Tiêu khâu bất chợt giất nảy, miệng cũng rên lên một tiếng nấc cao đầy tục tĩu, nhục nhã đến mức phải cắn môi ngăn lại đến rỉ cả máu. Ấy chỉ là mới bắt đầu một cái thôi đấy. Không để ái vật đợi lâu, Mạch Trạch cũng bật ngay cái còn lại lên, hông anh lại giật mạnh hơn nữa, cả hạ thân cứ liên tục uốn éo, cố mà thoát khỏi đôi tay Mạch Trạch, hay đúng hơn... cố tìm kiếm chút gì đó để thoả mãn ham muốn dung tục đang âm ỉ sâu bên trong cơ thể dơ bẩn này.

"Ứmmm...! Ưhh... lấy... lấy ra! Làm ơn! Ahh..."

"Chính anh ngậm nó vào trót lọt cơ mà, đừng chối bỏ bản thân chứ?"

"Vì cậu... ahh-ahnn... cứ... đẩy nó..."

Thấy bạn tình khóc lóc rên rỉ, bụng dưới Mạch Trạch bắt đầu râm ran, đúng là không thể đợi để thao chết hồ ly này mà. Hắn lấy thêm một đầu cắm bằng sắt to tướng cho vào hậu huyệt như một cách để chặn kín lại lối vào co thắt kia, lại càng đẩy sâu hai đầu rung ban nãy vào sâu hơn. Mạch Trạch muốn chắc chắn rằng bên trong Tiêu Khâu phải được lắp đầy ứ những "vật trang trí" đáng yêu kia cho hắn xem.

"Hức... khốn nạn... thả... ah... thả ra đi... làm... ah... làm ơn...!"

"Tiêu Khâu này... có lẽ anh đã quen việc tôi đụ anh nhiều đến mức anh quên mất anh là ái vật thuộc sở hữu của tôi rồi. Cứ coi như lâu lâu lại nhắc cho anh nhớ nhé."

Cậu ta thả người anh ra, xuống giường rồi bỏ mặc Tiêu Khâu nằm vật vã với hậu huyệt trướng đến tê tái đống đồ hắn nhét vào cả cơ thể vặn vẹo đầy khốn khổ nhưng cũng chẳng dám khép chân vào, sợ rằng sẽ lại càng đẩy sau đầu cắm kia vào nhiều hơn.

"Ban nãy mãi đợi anh tôi quên mất phải đi tắm nữa, đợi tôi tắm xong rồi ta tiếp tục nhé."

"Đừng bỏ... đừng bỏ tôi lại mà... ahhh... ahh... ưm... hức... quay lại đây... quay lại!!! THẰNG ĐIÊN KHỐN NẠN!! Ah-ahhh... quay... lại..."

Tiêu Khâu bất lực nhìn bóng lưng cậu ta dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng đay nghiến đấy nhục nhã, bất lực. Vật rung trong người vẫn rung điên cuồng, mỗi lần uốn éo cơ thể lại càng ép thứ đó mạnh lên vách thịt nhạy cảm, chỉ khiến hồ ly dần nứng lên mất kiểm soát. Khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, không thể chạm tay xuống tự thoả mãn, cũng chẳng có Mạch Trạch ở đây để hắn giã dương vật vào, Tiêu Khâu đành nhắm chặt mắt, cắn chặt răng nâng hông lên, cong người để rồi cố thủ dâm bằng đống đồ chơi Mạch Trạch nhét vào. Anh cong chân lên làm điểm tựa rồi nâng hông, dập mạnh xuống giường để đầu cắm thúc mạnh vào trong, dù nông nhưng cũng phần nào giải quyết được chút ít cao trào bị chặn đứng kia.

Hông hồ ly cứ ra sức nhún lên thứ đồ bằng sắt ấy từng nhịp, dương vật nhỏ cũng theo đó mà bật nảy lên trông đáng khinh vô cùng, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tiêu Khâu vừa thủ dâm vừa ngửa cổ rên rỉ, bên dưới sướng đến tê dại, có lẽ quên sạch cả lý do vì sao anh lại khóc rồi, quên cả việc đang làm nhục nhã đến mức nào mà cứ chăm chăm đuổi theo cực khoái, đồng tử giãn nở như trong mùa động tình vậy.

"Ah... ahh~ sướng... sướng quá... Ứm... ư-hức... muốn... làm t-tình... ahh... Mạch Trạch... hức... ahhh..."

Đáp lại tiếng rên rỉ đầy khốn khổ của Tiêu Khâu vẫn là gian phòng tĩnh lặng, tiếng nước chảy róc rách vẫn vang lên đều đều như trêu ngươi anh. Vậy mà Tiêu Khâu đâu biết, trong phòng tắm kia Mạch Trạch lại nghe rõ mồn một tiếng kêu dâm đãng của anh, lại còn tựa tay vào tường tự tuốt côn thịt của chính cậu ta. Chỉ mỗi tưởng tượng ra gương mặt đỏ như gấc cùng tiếng rên cầu xin hắn đâm thô bạo vào cũng đủ làm Mạch Trạch hứng tình.

Bao mỹ cảnh cùng mỹ nhân ở trong, vạn cảnh đều là tha thiết kêu tên hắn thao đến chết.

Mạch Trạch yêu thích sự ương ngạnh của Tiêu Khâu, bởi cậu tận hưởng giác lột trần từng mảnh ý chí đó ra đến vụn vỡ, đến ngưỡng mà anh ta chẳng còn gì sót lại ngoài một thân thể chỉ biết rên rỉ dưới thân cậu, chỉ biết một mình cậu mà khồn còn ai khác. Mạch Trạch, chính là muốn độc chiếm hồ ly kia đến từng mảnh linh hồn cuối cùng của anh.

Tiếng nỉ non của Tiêu Khâu bên ngoài không hề có dấu hiệu vơi đi mà lại ngày càng to hơn, đến mức có thể nhìn ra được gương mặt ướt đẫm nước mắt kia van xin bất lực. Nhưng vẫn chưa đủ. Tiếng ngọt ngào của ái vật tràn vào hai bên tai, Mạch Trạch lại càng đẩy nhanh tay sục mạnh trên cự vật gân guốc, nuốt từng âm tiết dâm tục kia vào lòng rồi cứ ậm ừ đầy thỏa mãn.

Tiêu Khâu bên ngoài, tròng mắt có lẽ đã phủ dày một lớp sương mờ mịt, chẳng còn biết mình đã phải chịu đựng trong bao lâu, chỉ biết phần thân dưới luôn không ngừng nhún sâu lên vật lạ bằng sắt tìm kiếm khoái cảm xa xỉ phía trước. Tay anh bám chặt lên khung sắt rồi nâng người lại dập xuống, hai vật rung bên trong cũng trượt lên trượt xuống trong tiền liệt. Hồ ly kia sướng run người, bụng anh ta co giật, hai máy rung bên trong hoạt động mạnh mẽ làm cho da bụng cũng có chút rung mạnh theo.

"Mạch... Trạch... c-cậu chủ...ư-hưmm... làm ơn... ưm... hức... tôi sẽ... không đến trễ nữa... hức... ahhh... làm ơn... ra... ra đụ tôi đi mà... ahnn... nghhh..."

Có vẻ như tự xử chỉ với tiếng rên dâm của anh dù sướng nhưng vẫn chưa đủ, Tiêu Khâu chỉ vừa rên to xuất tinh thì Mạch Trạch mở cửa phòng tắm bước ra, mặc kệ thân người ướt sũng liền leo lên giường, đè thân nặng trịch lên người anh ta.

Tay hắn nắm lấy đuôi phích cắm mông, đưa đẩy bạo liệt thêm vài lần vào điểm cực khoái để rồi buộc Tiêu Khâu lại dựng đứng thêm một lần nữa cậu ta mới chịu kéo ra. Khi kéo thứ to tướng ấy ra, lỗ nhỏ lại còn vô thức kéo ngược lại như không muốn rời khỏi món đồ chơi bé xinh ấy, thứ đã làm anh lên đỉnh liên tục chỉ để đợi Mạch Trạch. Mỗi lần hậu huyệt kéo lại thứ ấy, hắn ta lại vả mạnh lên mông Tiêu Khâu như để nhắc "yêu" vậy. Tiếng nhớp nháp khi cuối cùng nó cũng bật ra khỏi người Tiêu Khâu chỉ làm cho anh nhục nhã tột cùng, theo sau là hai vật rung thô bỉ kia, Mạch Trạch kéo dây từ từ ra và rồi chúng cũng được loại ra khỏi người anh.

Giờ đây, lỗ nhỏ đã hoàn toàn lỏng ra, liên tục co bóp vì trống trải, vì cần được lắp đầy. Mạch Trạch dù nứng nhưng cũng không hề muốn dừng việc chà đạp tự tôn của hồ ly, hắn nhoẻn miệng cười dungf tay gạt dịch sinh lý chảy rỏng xuống mông anh rồi nhét ngón ray vào miệng Tiêu Khâu, buộc anh liếm cho sạch thành phẩm của chính mình. Tiêu Khâu đã mệt nhừ người vì gần nửa tiếng chống đẩy hông, vì vậy hắn cho vào cái gì anh cũng ngoan ngoãn mà nhận mà liếm như chó cái.

"Ái vật của tôi, lúc ngoan ngoãn trông anh xinh đẹp lắm."

Mạch Trạch mở khóa tay anh, đôi tay vừa được thả liền buông thõng xuống vì mỏi vai, nhưng khi nhìn xuống Mạch Trạch đang ngồi nhìn, trong Tiêu Khâu tự thức run sợ, cố gượng dậy rồi bò xuống hạ thân cậu ta, tự giác ngậm lấy cặc nóng của hắn.

Mạch Trạch khi nãy đã thủ dâm bằng tiếng rên của hồ ly, vì thế đôi môi ấm nóng kia vừa chạm lên đầu khấc liền khiến nó giật nảy đôi chút, bật khỏi đầu môi Tiêu Khâu. Khi cho vào sâu tận cổ anh ta, nó lại càng phát trướng hơn nữa, trông thấy mỹ nhân còn chần chừ, Mạch Trạch tóm ngay một chùm tóc thúc ra vào trong khoang miệng Tiêu Khâu. Từng lần ép vào đều buộc anh nuốt trọn gậy thịt dài của hắn đến tận gốc dương vật. Tiêu Khâu dù đã ngoan ngoãn mút liếm gậy thịt nóng bừng của ái chủ, cơ thể anh vẫn khó mà chịu đựng được nhiều đến thế, trên đùi Mạch Trạch cũng vì thế mà xuất hiện những vết cào mới đỏ au, đáng yêu như mèo cào. Hắn thích thú sờ lấy phần cộm lên ở cổ hồ ly mỗi khi hắn lút cán vào trong cái miệng bé xinh ngoan ngoãn của anh, mân mê sự vâng phục của hồ ly.

"Miệng dâm thế, thích đến vậy sao?"

Ngoài tiếng rên ư ử, rõ là người kia không thể đáp lại được gì nhiều hơn. Biết rõ nếu trái với ý hắn thì sẽ bị đau, chỉ rước hoạ vào thân, vậy nên rõ ràng Tiêu Khâu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, lập tức gật đầu lia lịa rồi tăng tốc đưa đẩy côn thịt cứng nhắc kia vào miệng, phục vụ tận tình ái chủ. Thấy Mạch Trạch bắt đầu chủ động nhấc hông nhanh hơn vào miệng, Tiêu Khâu ngay lập tức biết rằng cậu ta sắp lên đỉnh. Dù đã nuốt tinh của hắn liên tục, nhưng cái vị tanh nồng của thứ chất lỏng trắng đặc ấy anh vẫn không tài nào quen được, tay vô thức cố đẩy cậu ta ra, và mặc nhiên đầu Tiêu Khâu bị tóm lại ngay chỉ để hắn lút cán, bơm đầy ứ tinh dịch vào tận thực quản.

"Nuốt."

Tiêu Khâu đưa ánh mắt dù đã lạc mất tiêu cự ở chín tầng mây, nhưng khi nghe hắn ép nuốt thứ kia cũng khó chịu nhìn lên hận tên khốn ấy đến tận xương tuỷ. Tiêu Khâu nhăn mặt, nắm chặt ga giường rồi nuốt "ực" trọn vẹn, khi ấy Mạch Trạch mới chịu buông tha cho anh.

"Ngoan lắm."

Tông giọng Mạch Trạch trầm trầm, thêm cả cái vuốt dọc sóng lưng Tiêu Khâu làm anh khẽ rùng mình, đuôi cáo chợt ngoe nguẩy phấn khích.

"C-cậu chủ... ch... chịch tôi..."

Ngón tay anh tự trượt xuống bên dưới lỗ nhỏ, tự đâm ra đâm vào mời gọi Mạch Trạch. Hắn đẩy người anh xuống, cúi người hôn lấy đôi môi mấp máy kia, nắm lấy bàn tay đang tự thoả mãn thân thể rồi kéo ra, đưa đầu khấc của hắn mân mê ở cửa hậu huyệt trêu đùa. Hắn hôn anh, hôn nhiều như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả con người kia.

"Cầu xin đi."

Hạ thân Tiêu Khâu vặn vẹo, cố đẩy người xuống tự đâm vào dương vật hắn, nhưng kết quả bị giữ chặt vai chẳng thể nhúc nhích một chút nào. Lỗ nhỏ ngứa ngáy, cả nửa tiếng tự thoả mãn cũng không hề đủ, giờ lại còn bị tên khốn đè thân nặng trịch lên trêu chọc. Tay thì cứ vân vê vú Tiêu Khâu, đụng chạm khắp mọi ngóc ngách, nhưng quyết không đâm vào. Tiêu Khâu bất giác tủi thân, mắt trực trào nước bật khóc. Hiện tại, tâm trí anh ta đã chẳng còn tỉnh táo, chỉ cần được thoả mãn, dù cho sau đó sẽ lại tự kinh tởm chính mình, kích thích ban đầu đã sớm làm Tiêu Khâu vượt quá sức chịu đựng. Hai mắt anh nheo lại, sụt sịt nấc lên từng hồi, tay tự tìm đến bàn tay hắn rồi đan vào khẩn thiết.

"Làm ơn... hức... tôi xin cậu... đồ khốn nạn... hức... làm ơn... ch-chịch tôi đi... tôi xin cậu...", vừa thảm thiết nài xin, đuôi hồ ly lại vừa ngoe nguẩy mời gọi.

"Vẫn chưa đủ." Hắn tiếp tục hôn lên gáy Tiêu Khâu, cự vật vẫn trêu ghẹo hậu huyệt, chỉ nhấp mỗi một chút đầu khấc vào trong.

"Mạch Trạch... hức... ư-ưmm... làm ơn... c-cậu chủ... hức... ư... chịch tôi đi... bất cứ điều gì... hức... tôi sẽ làm bất cứ... điều g- ah!"

Chưa kịp để Tiêu Khâu nói dứt câu, Mạch Trạch đã sớm lút cán đến tận bụng nhỏ phẳng lì, như muốn xé toạc thân thể người kia làm nửa vậy. Đầu khấc vừa nhô lên da bụng, cậu ta nhanh chóng đưa tay ấn mạnh lên ngay, lại càng khiến thanh âm hét toáng lên kia thêm phần vỡ tan ra. Lực thúc của Mạch Trạch đẩy mạnh cả cơ thể anh thẳng lên trên, anh phải choàng tay ôm chặt lấy cổ cậu giữ lấy vị trí của mình, vùi sâu dương vật ái chủ vào trong. Tiếng rên của Tiêu Khâu từ thất thanh sang đến mềm mỏng, đầy thoả mãn sung sướng. Chắc chắn là đau thấu xương, nhưng chẳng lẽ bị cậu ta thao liên tục cả tuần lại chưa quen cơ chứ, bây giờ, đau đối với anh cũng mặc nhiên là khoái cảm.

"Động... ah... hức... làm ơn... động đi.."

"Tới nước này mà còn tỏ ra thanh cao làm gì, để rồi đến bây giờ mới được tôi thao anh."

"Ah... ư-hức... tôi biết lỗi... biết lỗi rồi... làm ơn..."

Mạch Trạch yêu tiếng van xin của ái vật vô cùng, yêu gương mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy của anh trong vong tay hắn, cố động hông trong bất lực. Chính cậu ta cũng đang muốn được đụ chết hồ ly này, nhưng sao mà dáng vẻ khẩn thiết ấy dễ thương chết đi được. Mạch Trạch cắn lên núm vú của Tiêu Khâu và rồi cuối cùng cũng thúc ra ra vào vào trong hậu huyệt. Từng cú nhấp hông đều ép người kia phải bật lên những tiếng nỉ non dâm đãng không ngừng, móng tay chôn sâu lên lưng hắn lưu lại dấu ấn hằn đỏ để bám víu lấy khoái cảm dung tục. Những lần đầu khấc trượt qua điểm cực khoái đều khiến hông hồ ly giật nảy lên run rẩy, hai chân tự thức vòng chặt lấy eo bạn tình kéo cậu ta vào sâu hơn nữa.

"Sâu... sâu... ư-hức... ah... ah... ahnn... sướng... sướng quá... hahh..."

"Gọi tên tôi đi, ái vật của tôi." Tay Mạch Trạch giữ chặt hai bên hông Tiêu Khâu, ra sức phang mạnh vào lỗ nhỏ, buộc mỗi lần ép vào đều khiến vách thịt tự động thít chặt lại mút lấy dương vật gân guốc.

"M-Mạch... ư... ưm... Mạch Trạch~... đụ tôi... đụ tôi mạnh... mạnh hơn... ah-ah-nghh..."

Bên trong hậu huyệt ôm chặt dương vật cậu, gần như đã quen với cái hình thù quái ác của nó luôn rồi, từng cú thúc vào đều vô cùng dễ dàng, vô cùng thuận tiện, cái lỗ bé xinh ấy sau vô số lần làm tình đã trở thành của riêng cậu từ bao giờ chẳng hay. Cho dù có là khi hắn cưỡng hiếp anh, lỗ nhỏ cũng tự động mở ra cho hắn tiến vào không một chút khó khăn, có lẽ, dù có cố gắng thanh minh nhiều đến mức nào, lên giường cũng hắn Tiêu Khâu đều chấp nhận thân phận đĩ thoả của Mạch Trạch. Mạch Trạch thích thú vô cùng, sự nhục nhã cậu ta ép anh phải chịu, và rồi nhìn anh cố nhặt lại tự tôn bị cậu chà đạp sau khi làm tình, tất cả đều khiến hắn say đắm. Nhìn anh dần vụn vỡ ra đúng thật rất hài lòng.

"Tôi yêu anh, Tiêu Khâu." Hắn ôm thân hồ ly vào lòng, hạ bộ vẫn không hề giảm chút lực nào, tiếng va chạm da thịt vẫn vang lên "bạch bạch" đều đều khắp căn phòng trống, lẫn cả tiếng rên rỉ kiệt sức của Tiêu Khâu.

"C-cậu... chủ... hức... ahh...ưm..."

"Tôi yêu anh."

Biết rõ người bên dưới đã chẳng tài nào nói được nữa, Mạch Trạch cười khúc khích thoả lòng, hôn cắn lên bờ vai co giật của bạn tình, tay lại vuốt ve dọc sống lưng càng khiến cơn co giật vì cực khoái chẳng hề giảm đi tẹo nào.

Hắn tiếp tục như vậy thêm một lúc lâu, mỗi lần hồ ly kia xuất tinh cậu ta lại lật người anh quan hệ một tư thế khác, lại ép người kia phải dập thân vào cặc nóng của hắn vô số lần suốt cả đêm. Lỗ nhỏ trào cả chất lỏng trắng đục kia xuống hai bên đùi trong đỏ chói, lại càng làm bậy lên sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của tình nhân trong tay. Hết làm tình lại vật Tiêu Khâu xuống đất quỳ trên hai đầu gối, lại đút dương vật vào miệng cho anh bú mút, để rồi lại tiếp tục hành vi giao cấu không ngừng nghỉ.

Mạch Trạch đang lúc thúc đẩy vào thân thể Tiêu Khâu, trơ trẽn nhấc điện thoại lên đặt thức ăn. Khi giao hàng tới, hắn bồng anh lên mở toang của phòng nhà nghỉ nhận thức ăn, với cơ thể Tiêu Khâu vẫn đang cắm chặt trên côn thịt của hắn, nảy lên nảy xuống không ngừng, thậm chí còn khốn nạn đến độ mở lời mời người giao hàng vào chịch Tiêu Khâu. Anh nghe thấy thế dù đã mệt nhoài người nhưng vẫn gượng quay mặt đẫm mồ hôi nước mắt ra lắc đầu cầu xin người giao hàng. Rõ là chẳng ai điên như tên khốn kia, chỉ vừa nhận tiền người giao hàng liền ái ngại cúi chào chạy vọt đi nhanh chóng ngay.

"Hôm nay anh may mắn đấy, Tiêu Khâu."

Cuộc giao cấu vẫn tiếp diễn, Mạch Trạch lại còn vừa ăn vừa quan hệ trên tấm thân mềm oặt của Tiêu Khâu, giờ chỉ còn có thể rên rỉ, đến chính thân thể mình còn không thể chống đỡ nhấc người lên được.

Đến độ gần nửa đêm, Tiêu Khâu bất tỉnh.

"Đã bảo là không được ngủ rồi mà..."

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro